Chương 1
Nếu bạn đã đọc Series Shadowhunters, bạn sẽ biết về cặp đôi Malec đây là một câu chuyện hoàn toàn khác chỉ tập trung vào couple Malec.
"Alec, thôi nào!" Izzy lại than vãn lần nữa.
"Không" Tôi trả lời mà không thèm nhìn nó.
"Anh phải đi." Nó ra lệnh.
"Không, anh không đi" Tôi gầm lại, tôi ngẩng đầu lên khỏi quyển sách và trừng lại nó.
"Anh phải đi. Anh cần thả lỏng một chút và đây chính là cơ hội tuyệt vời."
Tôi định mở miệng để biện hộ lần nữa nhưng nó cắt ngang tôi, "Anh sẽ đi và đó là lời cuối cùng!"
Nó chuồn ra khỏi phòng rồi lại ló đầu vô " Chúng ta sẽ rời đi trong nửa tiếng nữa." Báo cáo với tôi xong và bỏ đi.
Tôi gầm lên trong phòng và ra sức đóng quyển sách lại.
'Lại một buổi đi chơi ngu ngốc.' Tôi nghĩ, đứng dậy khỏi ghế. 'Well, tốt nhất là thay đồ trước khi tụi nó kéo mình đi trong bộ dạng thế này.' Tôi nhìn xuống bộ ngực trần và chiếc quần thể thao rộng thùng thình của mình.
Tôi lấy một cái quần jeans và một cái áo len dài tay, không có gì khác so với trang phục hằng ngày, đi xuống cầu thang để đợi bọn họ.
Sau một vài phút Jace bước xuống. Cậu mặc áo thun đen, ôm sát cơ thể để lộ ra những đường cơ bắp, phối với một chiếc quần jeans ôm. Khi tôi nhìn thấy cậu, tôi đã bị hấp dẫn nhưng tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân để cậu ấy không chú ý.
" Nó thật sự đã bắt cậu đi." Cậu nói và cười nhếch mép.
Nụ cười ấy đã làm xao nhãng tôi và khiến mấy giây sau mới có thể trả lời. "Phải, cuối cùng cậu cũng sẽ lôi tôi ra ngoài vì vậy tôi thấy tốt nhất lần này tôi nên tự nguyện bước ra thì hơn."
Cậu ngồi xuống cạnh tôi và lấy điện thoại ra.
Tôi có thể thấy cậu ấy đang nhắn tin cho Clary.
Clary. Tôi nghĩ một cách giận dữ. Lúc nào cũng là Clary. Không bao giờ là tôi. Tại sao cậu ấy lại có thể không thấy tôi được chứ?!
"Cậu ổn chứ?" Cậu ấy tò mò hỏi.
"Dĩ nhiên rồi. Sao vậy?"
"Cậu vừa hậm hừ xong đấy"
Chết.
"Mình có sao?" Tôi hỏi, cố gắng kiềm chế bản thân lại.
Jace nhìn tôi một lát rồi nhún vai và quay trở lại với cái điện thoại.
Sau vài phút im lặng, tôi lại đắm mình vào nỗi tự ti của chính mình. Izzy đi xuống với một nụ cười thật tươi trên gương mặt. Nó mặc một bộ váy màu đen khoe hết gần như tất cả da của nó nhưng tôi hiện tại không có tâm trạng cãi nhau nên để mặc nó như vậy.
"Sẵn sàng chưa?" Nó hỏi và chúng tôi cùng đứng dậy không lên tiếng, đi thẳng đến cánh cửa.
"Alec" Nó bắt lấy khuỷu tay tôi. "Anh không thể mặc như vậy mà đi được." Nó nhìn không vừa lòng từ trên xuống dưới.
"Em là người lôi anh ra đây mà không cần biết anh có muốn hay không. Vì vậy anh sẽ mặc bất cứ thứ gì anh muốn." Tôi phản bác lại nó và tiếp tục đi dọc hành lang. Tôi có thể cảm nhận đôi mắt nó đang nhìn chăm vào lưng mình nhưng tôi không có hứng quay lại để xin lỗi.
Xe taxi chở chúng tôi đến câu lạc bộ trong im lặng. Jace vẫn đang nhắn tin với Clary và tôi không có tâm trạng làm bất cứ cái gì nhưng vẫn hậm hực mỗi khi thấy Jace cười mỉm bởi mỗi điều mà Clary đã nhắn. Đôi mắt Izzy bắt gặp tôi vài lần và lần nào cũng là sự thông cảm lẫn cả thương hại, tôi cố gắng tránh né. Tôi quý em gái nhưng không cần sự thương hại từ nó. Tôi không cần từ bất cứ ai.
Không bao lâu chúng tôi đến nơi : Pandermonium. Một chỗ quá tuyệt cho những ai thích sự ồn ào và tối tăm. Tôi thì không. Ít nhất tôi có thể trốn trong bóng tối. Tôi trả tiền cho tài xế và chúng tôi bước ra trong tiết trời lạnh lần nữa.
Tôi quét mắt thấy một hàng dài những người say bí tỉ và mái tóc đỏ quen thuộc, điều đó đã giết chết tâm trạng của tôi một cách thành công.
"Clary." Jace gọi đầu đỏ lại gần.
Dĩ nhiên rồi, tôi đau đớn nghĩ. Dĩ nhiên cô ta cũng sẽ ở đây.
Jace đã cười thật tươi khi thấy cô ta và bạn của cô ta, Simon? Đi cùng với chúng tôi. Thường tôi sẽ luôn yêu nụ cười trên khuôn mặt đó nhưng không phải lúc này. Khi cô ta là lý do của nụ cười này.
Thay vì đứng xếp hàng chờ đợi, chúng tôi đi thẳng đến chỗ người giữ cửa, họ đã lập tức cho chúng tôi vào khi nhìn thấy em gái mình. Sự thật mà tôi phải nghiến răng khi biết được.
Một khi vào trong, tiếng nhạc ồn ào – nếu bạn gọi đó là âm nhạc – nó giống như đang đánh vào người tôi vậy. Phải mất một lúc tôi mới phát hiện Izzy đang nói chuyện với mình.
"Cái gì?" Hét lên, cố gắng nghe trong tiếng nhạc xập xình.
"Em nói là Simon và em sẽ đi nhảy, em nghĩ anh nên kiếm cái gì đó để uống hoặc làm như tụi em cũng được." Nó nháy mắt với tôi rồi kéo tên mundane(người thường) đến sàn nhảy. Tôi nhìn xung quanh rồi nhìn thấy Jace và Clary đang nhảy giữa đám đông.
'Đúng là'. Tôi dựa vào tường rồi trầm ngâm. Bọn họ kéo tôi đến đây và để tôi một mình.
Sau một lúc nhìn đám người mồ hôi nhễ nhại trên sàn nhảy, bỗng Izzy tiến đến chỗ tôi. Nó cầm một ly rượu trên tay và dường như đây không phải là lần đầu tiên của nó.
"Anh đang làm gì vậy?" Nó vừa hỏi vừa lôi tôi khỏi bức tường.
"Không có gì."
"Chính xác." Nó lên tiếng buộc tội. "Chúng ta đang ở club. Anh đã 18 tuổi. Đi lấy cái gì đó để uống đi."Nó nhẹ đẩy tôi đến quầy bar.
"Anh chưa đủ 18 tuổi để uống rượu hay gì đâu." Tôi trả lời lại nhưng vẫn đi đến quầy bar.
Tôi tìm thấy một ghế trống và ngồi xuống chống mắt tìm kiếm Jace xung quanh .
"Xin chào người đẹp." Tiếng nói phát ra từ phía bên phải mình.
���[��,8ON
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro