Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Nukkun-Shikiya

Mới hôm nào bắt đầu chiến dịch mà đã là ngày thứ 25 của con game "chinh phục NNN" rồi đó. Tôi biết sẽ có nhiều ông còn trụ lại cảm thấy con "quái thú" muốn trỗi dậy rồi nhỉ, khi "lỡ" nhìn vào cái thứ BỰ CHÀ BÁ đó của Shikiya-senpai hén (thật ra tui cx vậy). Có tạch hay không thì cũng đừng chơi cái DDD nhé, hại thận lắm. Chúc các ông một này vui vẻ hén xD.

Nhân vật và xưng hô: (Đa số là em-chị với nhau)

+ Shikiya Yumeko: Yumeko, cô, nàng (đã đi làm)

+ Nukumizu Kazuhiko: Kazuhiko, cậu (sinh viên năm 3)

Mối quan hệ: Chưa hẹn hò.

Có thể lệch nguyên tác trong và dính chút OOC (sẽ cố gắng hạn chế điều này)

Có chút sự hiện diện của Yanami Anna...

"Nukumizu này, Anna thật sự yêu cậu đấy..."

"Hử..."

"Này, ít nhất cũng phải đáp lại đàng hoàng chứ!"

"Hakamada, không phải chuyện của cậu! Phiền vaiz..."

Được cô gái dễ thương như Yanami Anna thầm thương trộm nhớ ai lại không thích. Kazuhiko và cô ấy thân thiết từ hồi đầu lớp 10, giờ không học cùng trường nhưng họ vẫn giữ liên lạc hay đi chơi với nhau. Đương nhiên, họ là bạn bè tốt với nhau.

***

So với hồi cấp 3, Nukumizu Kazuhiko đẹp trai hơn... cao ráo hơn... lạnh lùng hơn. Cậu cũng thuộc top những sinh viên giỏi nhất trong khoa, có sức hút với kha khá bạn nữ, kể cả Yanami Anna nổi tiếng. Phũ phàng thay, cậu ta chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương. Từ lâu, cậu thuộc kiểu người muốn tập trung làm thật tốt những công việc hiện tại.

Thật lòng, Nukumizu Kazuhiko là một anh chàng hơi... nhàm chán. Đó giờ cậu ta chỉ chuyên tâm vào công việc, không có hứng thú với những cuộc vui hay tình yêu lãng mạn, lâu lâu viết lách vài dòng để khuây khỏa. Kazuhiko, có trong tay "ánh hào quang" mà chẳng thèm để tâm, trong khi lũ bạn khao khát lắm nhưng không có dù chỉ một em.

"Nukumizu, cậu không định cuỗm em nào thì nhường cho tôi một em đi..."

"Có thì đã nhường lâu rồi!"

Ngày Kazuhiko có người yêu sẽ thật khó để tưởng tượng. Nếu đó là sự thật, chắc chắn đám bạn thân sẽ nhốn nháo và òa khóc vì "cậu ấy đã biết yêu"... Dù nó thật viển vông...

Mà... Cuộc sống không có sớm hay muộn, tình yêu cũng thế, ai mà biết được... Kazuhiko cũng vậy, luôn miệng bảo là không có hứng thú với tình yêu, cho rằng đó là một thứ "xa xỉ" với bản thân, nhưng ai mà biết cậu trong lòng cậu nghĩ cái gì...

Có lẽ chỉ là chưa đến lúc thôi...

***

Kazuhiko tắt máy tính, nhìn vào màn hình điện thoại trong tay

"23:30"

Kazuhiko, một mình, đang chờ ai đó, trong căn phòng tối om, chỉ có chút ánh sáng màu trắng nhẹ dịu phát ra từ đèn ngủ. Cậu vào phòng bếp, uống một cốc nước lọc khuây khỏa. Và một tiếng bấm chuông phá tan cơn mông mị, cậu để lại cốc nước, từ phòng bếp tiến tới cửa ngoài.

"Kazu-kun còn thức sao?"

Cậu nhẹ nhàng gật đầu, không nói gì, dìu dắt cô ấy vào trong nhà. Chút ánh sáng nhẹ là đủ để cậu nhận ra cô gái ấy: mái tóc dài trắng nâu, hơi rối và gợn sóng, làn da trắng mịn như tuyết, thân hình mảnh mai, hướng di chuyển chầm chậm và phong thái hệ điều hành ZombieGal.exe...

Đó là Shikiya Yumeko, người đang sống chung nhà với cậu.

Bác Shikiya nhận thấy Kazuhiko rất đáng tin cậy, và cả hai đều rất chú trọng việc giữ khoảng cách giữa nam-nữ, nên đã tin tưởng giao lại căn nhà cho hai cô cậu. Nó tiện lợi cho cả hai khi họ học gần trường Đại học với nhau.

"Yumeko-san, chị về muộn vậy, chị khỏe không ạ?"

"Chị vẫn khỏe... Chị làm em dậy à?"

"Không ạ..."

Cô vén tóc, là nụ cười dịu dàng ấy, và đôi mắt không được "sáng" lắm...

Công việc ngày một nhiều khiến cậu không có tâm trí để nghĩ hoài về người khác, không như hồi trước...

Nhưng, đối với Shikiya Yumeko, thì khác...

Sống chung nhà đã được 3 năm, cậu biết bản thân để ý Yumeko nhiều hơn bất cứ ai, kể cả là Yanami. Yumeko có xu hướng che giấu cảm xúc dù có chuyện gì. Nhưng Kazuhiko thừa biết, Yumeko mỏng manh và dễ vỡ hơn "bên ngoài" rất nhiều, cậu thật sự lo cho cô ấy, dù chỉ qua quan sát và an ủi khi cần, không cố đi sâu vào vấn đề riêng tư...

Còn Yumeko, cô coi Kazuhiko như em trai mình, luôn nỗ lực để cậu không phải lo lắng, đến mức kiệt sức cũng không sai. Thật sự, câu không hiểu tại sao Yumeko phải cố đến mức đó, cô luôn che giấu cảm xúc mà không một lời giãi bày. Yumeko có thể khóc, hay tỏ ra mệt mỏi, vậy mà lúc nào cũng cố ép bản thân phải cười, điều đó thật vô ích...

"Yumeko-san... Chị ổn không ạ?"

"Không sao... Chị ổn mà..."

"Thật hả..."

Nói dối!

Phụ nữ trưởng thành như Yumeko mà chỉ cắm đầu vào công việc, điều đó ổn chứ? Không, chúng gây nên mệt mỏi. Cậu muốn giúp, nhưng mỗi lần hỏi han, cô nàng chỉ đáp: "Chị ổn mà". Ổn gì, có ai cảm thấy "ổn" mà đôi mắt lại "tối" thế kia không, khi không đôi mắt là con đường dễ nhất để thấu hiểu tâm can người khác đấy...

"Yumeko-san này, nếu có chuyện gì thì cứ kể hết cho em nhé!"

"Nhưng... không có gì đâu... mà..."

"Ít nhất chị cũng nên về sớm ngủ sớm đi. Chị là con gái mà, em lo lắm!"

"Kazu-kun cũng ngủ muộn mà..."

Thật tình, chẳng hiểu Yumeko đang nghĩ cái quái gì nữa. Cứ thế giãi bày tâm sự với cậu là ổn mà, che giấu làm gì chỉ tổ thiệt thân thôi.

Ngay trước mặt Kazuhiko là Yumeko dí ngày càng gần hơn, đôi mắt nhắm hờ, đôi môi khép lại, không rõ ràng dưới ánh đèn ngủ, đủ để nhận ra cái biểu cảm đang chờ một cái gì đó... Lẽ nào cô đang... cố tình "khích tướng" cậu...

"Chị ấy, thật đó, nếu chị thấy quá sức, thì từ chối cả đi. Chị lúc nào cũng ôm hết mọi việc làm hay trách nhiệm, không tốt đâu, kiểu gì người khác cũng lợi dụng, như lão sếp của chị!"

"Hả... Em nói gì vậy..."

Cô nàng vẫn giữ nguyên vẻ thờ ơ đó, cậu cảm giác bản thân đang bị đối phương "coi thường". Kazuhiko một bên nắm nhẹ vai Yumeko, bàn tay còn lại đỡ phần gáy, kéo cô nàng vào, cuỗm lấy đôi môi hồng đào mềm mại, mất đi nụ hôn đầu của cả hai. Lưỡi cậu nhẹ nhàng liếm láp bờ môi mềm mại kia, từ từ tách đôi môi và tiến tới khoang miệng, khuấy đảo bên trong và cảm nhận vị ngọt nơi đầu lưỡi. Yumeko rất bất ngờ trước kỹ năng hôn điêu luyện của cậu ta, dù mới là lần đầu tiên, cô có chút bất ngờ nhưng cũng cố gắng theo kịp. Hai chiếc lưỡi xoắn vào nhau, âm thanh nhóp nhép đầy dâm dục bắt đầu xâm chiếm ý thức mỗi người. Nhưng, Kazuhiko đột ngột rút ra, hai bàn tay vẫn giữ lại trạng thái...

"Yumeko-san... Thật đấy à..."

"Tại sao... chị phải... phản kháng Kazu-kun...?"

"Em... Vừa lợi dụng... Lúc chị mơ màng... để hôn Yumeko-san đấy..."

"Ừm... Nếu là Kazu-kun... Chị không ngại đâu..."

"Không được, chỉ phải học cách từ chối đi, để em dạy..."

Yumeko không thèm nghe câu vừa rồi...

"Yumeko-san, hôn em nhé?"

Yumeko không phản ứng...

"Này... Em nhắc chị rồi đó..."

Yumeko vẫn im lăng như trước...

"Này... Chị không nói gì là em hôn luôn đấy..."

Thấy mẹ rồi.

Nhìn cái khuôn mặt khiêu gợi đó... Cậu muốn nàng như này mãi...

Chết tiệt... Cậu muốn đụ chết cô... Ngay và luôn...

Cậu bảo không thích ai, không hứng thú với ai, hay tỏ ra thờ ơ, có xu hướng lờ đi xung quanh, kể cả sẽ khiến ai đó bị tổn thương...

Nhưng vì... Kazuhiko đã có Yumeko trong lòng... nên không có chỗ cho người khác nữa.

Nghe có vẻ phi lý, nhưng chàng trai nhạt nhòa ấy lại năm giữ tình cảm mãnh liệt không thua ai.

"Chết tiệt... Là do chị không nói gì nhé!"

Kazuhiko lần nữa cướp lấy đôi môi Yumeko, vòng tay kéo nàng vào lồng ngực mình, đối diện với đôi đồng tử trắng cuốn hút đó. Cậu muốn phát điên lên, nhưng phải kiềm chế, không để cô ấy bị tổn thương. Thề với 18 vũ trụ, lão sếp đó, tất cả những người đàn ông cô từng biết, không kể người nhà, không có gã nào tốt hơn cậu. Làm gì có ai dám chờ đến nửa đêm chỉ để được thấy cô ấy trước khi ngủ như cậu, chẳng có ai cố ngoan cố san sẻ những nỗi lòng cùng cô ấy đi như cậu...

Kazuhiko đã thật sự yêu thầm Yumeko được 2 năm. Nhìn cách cậu biến 2 phòng ngủ thành 1 phòng làm việc, học tập và 1 phòng ngủ chung cho hai chị em là biết ngay. Trông vậy thôi, chứ Kazuhiko có trái tim chứa đựng tình yêu nồng nhiệt hơn bất cứ ai khác đó.

Yumeko vô thức dựa tay vào ngực đối phương, đủ hiểu cậu tận tâm và nhiệt tình cỡ nào. Cô nàng không phải không từ chối được, mà là không định từ chối. So với số ít đồng nghiệp nam tử tế với cô, Kazuhiko đem lại cảm giác an toàn khác hẳn.

"Ư... ha..."

Kazuhiko rời khỏi đôi môi, đè cô nàng lên giường ngủ, những nụ hôn tiếp tục lan ra phần cổ trắng nõn, những hàm răng sắc lẹm của cậu vô tình cà vào để lại chút vết xước nhẹ, ngửi ngửi tận hường làn da mềm mại, cố hết sức kiềm chế để không làm tổn thương nàng.

Theo đà, bàn tay của Yumeko luồn vào trong lơp áo phông mỏng, ôm cậu thật chặt không muốn rời xa. Cô nàng thật sự cần một người như Kazuhiko làm chỗ dựa, và đây là thời điểm phù hợp nhất để được "giải tỏa" và "hòa hợp" vào nhau.

Bàn tay thoăn thoắt xoa nắn bộ ngực nàng, dù bị ngăn cách bởi hai lớp áo, vẫn cảm nhận được sự mềm mại và độ đàn hồi tuyệt vời kia. Kazuhiko nhanh tay cởi từng nút áo sơ mi trắng, lộ ra áo ngực màu trắng nâu gợi cảm. Cậu tiện tay cởi phăng hai chiếc áo vướng víu ra một bên. Kazuhiko không chần chừ, bắt đầu liếm mút xoa nắn cục bông trắng nõn trước mặt, sự tiếp xúc trực tiếp khiến đối phương có phần xấu hổ. Chiếc lưỡi hư hỏng tiến công từ xung quanh, tụ lại đến đầu nhũ đã săn cứng, những ngón tay một bên đùa nghịch với đầu vú còn lại, một bên tay luồn xuống phía dưới chiếc váy đen, cách lớp quần lót, rờ qua âm hộ phía thân dưới...

"Ư... ưm... Kazu-kun... Xấu hổ quá đi..."

Những âm thanh dâm dục từ nhỏ nhoi nhưng đầy kích thích, bắt đầu to dần lên bao trùm cả phòng ngủ chung. Những ngón tay phía dưới cũng lách qua "rào cản" để đút vào bên trong, cảm nhận một phần vách thịt của nàng ấy. Kazuhiko chỉ làm những gì theo trực giác mách bảo, nhưng quá đủ để khiến Yumeko rạo rực. Toàn bộ cơ thể cô nàng nóng ran, sự đê mê dần dà lấn át tâm trí, chỉ còn hình bóng Kazuhiko đang tiến tới việc phá vỡ khoảng cách giới tính, cậu hiểu cơ thể nàng như cơ thể chính bản thân vậy.

"Kazu-kun... Chị thấy... ngứa... Aa... Có gì đó... sắp ra..."

"Chị sắp ra ư... Không sao đâu... Yumeko-san..."

"Ư... ưm... Chị ra... Chị ra đây..."

Phía dưới Yumeko cảm nhận được sự ướt át thấm qua chiếc quần lót, những ngón tay của Kazuhiko được những dòng dâm thủy bao bọc, cậu liếm một phần chúng, rồi đút vào trong miệng Yumeko, để cô ấy cảm nhận "nước tiên" của "nữ thần" đã tặng cậu. Cậu cố gắng giữ nguyên trạng thái, trừ việc từ từ cởi nốt váy đen và quần lót cô nàng ra một bên.

Trên người nàng trần trụi không còn mảnh vải nào. Cậu ngắm nhìn thật kỹ cơ thể tuyệt trần đó: thân hình mảnh mai, 3 vòng chuẩn chỉ, khuôn mặt ngượng ngùng và đáng yêu, quả là "món quà của tạo hóa", nhìn phát muốn đ* ngay và luôn. Cậu không muốn, không thể nhường Shikiya Yumeko cho bất kỳ ai. Đêm nay, và sau này, mọi thứ của nàng, nhất định phải là của cậu...

Kazuhiko tiếp tục sử dụng "con rắn" tấn công, tiến thẳng vào khe nho nhỏ phía dưới, liếm láp mọi thứ đọng lại ở đó. Các ngón tay cũng không quên ray ray hột le và xoa nắn bờ mông mềm mại của cô gái.

"Không... Không... Đừng... Chỗ đó... bẩn lắm... ư... aa... ư..."

Âm thanh rên rỉ ngày càng lớn hơn nữa, đôi mắt nàng bắt đầu ứa nước, nhòe dần đi. Nhưng cô vẫn cảm nhận được sự mãnh liệt từ những cú đẩy, trong cuộc tình của sự khao khát dục vọng, gạt phăng đi lý trí... Cả hai cuốn theo cơn dâm loạn ấy, không còn đường nào để lui nữa...

"Ư... ư... ưm... Nó lại tới... Chị ra đây... Kazu-kun... aa..."

Yumeko lại bắn ra rất nhiều dâm thủy, ngập miệng Kazuhiko ngay phía trước âm đạo nàng. Cậu tiến tới trước mặt cô ấy, chiếm lấy đôi môi, chia sẻ dịch trong suốt vào trong khoang miệng cô gái, ôm thật chặt và bao bọc xung quanh cơ thể nàng.

Chừng đó chưa đủ, cậu thèm nhiều hơn, vừa hay "thằng đệ" đang trỗi dậy và thèm được đâm xuyên lỗ nhỏ phía trước. Cậu cởi phăng tất cả mọi thứ trên người, trở thành dạng "nguyên thủy" giống nàng lúc này. Cậu muốn chơi chết cô, nhưng lại không muốn làm tổn thương nàng...

"Yumeko-san... Chị có muốn... làm tình không..."

Cậu kiên nhẫn chờ Yumeko định thần lại. Trên hết, Kazuhiko luôn đặt cảm xúc của cô ấy lên trên tất cả bản thân mình. Cậu kéo Yumeko vào lòng, đặt cơ thể cô nàng lên đùi mình, xoa xoa mái tóc trắng nâu mềm mại, chờ một tiếng nàng đáp lại yêu cầu "dơ bẩn"...

"Nếu chị không muốn... Em sẽ dừng ở đây..."

"Không đâu... Chị muốn... lắm..."

Yumeko vươn tay ôm lấy Kazuhiko, nhẹ nhàng hôn lấy đôi môi cậu, và lập tức được đáp lại, chúng hòa quyện với nhau không nỡ rời xa...

"Kazu-kun..."

"Em đây..."

"Chị muốn... Cho chị... Làm ơn..."

Cậu chờ mãi, nhanh chóng định hình lại vị trí dương vật, từ từ đút vào bên trong cô gái, phá toang màng trinh của nàng, cố gắng làm giảm nỗi đau nhất có thể...

"Yumeko-san... Chị ơi..."

"Không sao đâu... Tiếp tục đi..."

Cơn đau lẫn khoái cảm đầu tiên bắt đầu lan ra toàn bộ cơ thể của Yumeko, đầu óc trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết, chỉ có thể hành động theo bản năng của con người chỉ dẫn. Cô chủ động nhấp lên xuống để có thể theo kịp Kazuhiko, lại gần lại đá lưới cùng cậu... Thật sự dương vật của Kazuhiko to hơn cô tưởng tượng rất nhiều, nó vừa với âm hộ của nàng ngay khi mới dựng lên thôi. Những cú luân động va đập mạnh mẽ với vách thịt phía trong, nó ngày một nhanh hơn, mạnh hơn và... phình hơn. Điều đó còn tỉ lệ thuân với sự bó chặt âm đạo tạo ra ,như thể muốn nuốt trọn hết "cái đó" của cậu ta, không biết dương vật của cậu sẽ bị "bẻ nát" trước hay âm đạo của cô sẽ bị "giã nát" trước đây...

Dù có chút khó nhằn, Kazuhiko thật sự rất, rất biết ơn khoảnh khắc này. Cậu đang làm điều trước kia không dám nghĩ tới: được hôn cô, được bóp ngực cô, được xoa mông cô, ray ray hột le ở đầu khe âm đạo trong khi những cú tiến công vẫn tiếp tục và còn lâu mới chịu dừng lại. Thật sự bên trong Yumeko quá thể sướng, đã đâm là không muốn rút ra nữa, chỉ muốn bắn vào trong ngay và luôn. Nó tuyệt vời hơn tất cả những gì cậu tưởng tượng ra được, cậu chìm đắm trong nụ hôn với người tình trong mộng, những âm thanh nhóp nhép từ hai khóe miệng, những tiếng va chạm mãnh liệt nới giao hợp, cộng hưởng với những âm thanh hoan lớn dần, chúng tạo nên bầu không khí "tình ái" lý tưởng, chẳng thèm quan tâm tới những khu nhà bên cạnh nữa. Nụ hôn chỉ tách rời vì sự thiếu khí, tạo nên sợi chỉ bạc kết nối, hai đôi mắt đối diện nhau hiện chút sự luyến tiếc...

"Yumeko-san... Cơ thể chị làm bằng gì vậy... Phê... Quá phê rồi..."

"Ư... Ư... Kazu-kun... aa... Tuyệt quá... Phê chết... mất... aa..."

Vẫn là Yumeko ngồi trên đùi Kazuhiko, cậu điên cuồng thúc cô, điên cuồng hôn phần cổ trắng nõn nà của cô, hít lấy toàn bộ hương vị trên cơ thể nàng. Những tiếng nhớp nháp đã xuất hiện trên cả những ma sát toàn thân, phần bụng cô cũng phình trướng dần theo thời gian. Kể cả thế thì vẫn chưa đủ, cậu nghịch ngợm lấy một ngón tay cho vào phía trong âm đạo bên cạnh "cây gậy" vốn đã bự chảng kia. Trong khi hột le vẫn không được buông tha, những ngón tay khác lại sang mân mê điểm G của cô nàng, tiếng rên la oai oái to dần cùng sự rạo rực nơi âm hộ, ôm chặt cậu mạnh hơn nữa và sự nóng ran cũng không hề giảm... Nàng cũng cố gắng theo nhịp luân động điên dại mà Kazuhiko tạo ra, ôm chặt lấy cậu để không bị rớt ra, để cậu kích thích bản thân theo cách cậu muốn. Cổ tử cung bên trong bị quy đầu va đập mãnh liệt cũng được nới rộng ra...

Cơn đau ban đầu dần biến mất, nhường chỗ cho khoái lạc của "cuộc vui" đêm nay, nơi không có muộn phiền, công việc hay học tập, chỉ có sự hòa hợp, thấu hiểu cùng nhau, không gian chỉ có hai chúng ta... Những cú va đập có lẽ đã mạnh hết cỡ, các ngon tay của Kazuhiko cũng rời vị trí mà giữ chặt lưng nàng lại, cảm nhận sự thèm khát được giải phóng "năng lượng"...

"Yumeko-san... Bên trong chị... Bót quá đi mất..."

"Kazu...-kun... Làm ơn... Nhanh hơn nữa đi... Tôi... aaa... Sắp ra... ưư... nữa... rồi... aaaa..."

"Hự... hự... Yumeko...-san... Em cũng ra... đây... Em bắn... vào trong... nhé..."

"Ư... ừm... bắn đi... Chị ra đây... CHỊ RAAAAA....."

Kazuhiko bắn thật nhiều, lấp đầy bên trong tử cung nàng. Cậu từ từ rút ra, những dòng tinh dịch dư, dòng dâm thủy trong suốt và cả dòng máu đào chỉ tuôn ra một lần, chúng pha trộn với nhau và chảy dài xuống đùi Yumeko. Đây là khung cảnh này thật sự... cuốn hút, cậu sẽ ghi nhớ nó cả đời, chắc chắn.

Nhưng vậy này làm sao mà thỏa mãn được. Kazuhiko đẩy Yumeko nằm ngửa xuống giường, hôn tới tấp nàng không cho đối phương có cơ hội phản ứng. Một lần nữa, cậu đưa thứ côn thịt khổng lồ quay lại cuộc chơi, đẩy vào hoa nguyệt của cô gái, và lại đâm thật sâu đến tận cùng. Chỉ một lần ra không thể khiến cậu ta yếu đi được, dù là lần đầu làm "chuyện ấy" thì kỹ năng lẫn sức lực của cậu vẫn quá là mạnh. Yumeko không thể từ chối luồng khoái cảm mà Kazuhiko đem lại, tuyệt nhiên không thể từ chối cậu ta, ngay cả khi đã cho cô được lựa chọn làm hay không...

"Ư... ư... Kazu-kun... Câu mới... ra mà... AA... Nó vẫn còn... nóng và... cứng lắm... aa...."

Làm tình càng lâu, tốc độ va đập nơi giao hợp càng nhanh, những âm thanh rên rỉ đậm sắc dục nghe càng thấy to hơn và dâm hơn bao giờ hết. Những cú thúc dường như không có điểm tận cùng của nó, phần bụng Yumeko phìnhlên theo dương vật bên trong, bàn tay cậu cứ thế mân mê bộ ngực no đủ trắng sữa, cộng thêm ngón tay ray ray điểm nhạy cảm làm tăng lên sự siết chặt, bên trong càng nóng ran hơn nũa. Bên trong Yumeko ắt hẳn rất nóng, co bóp với lực khổng lồ có thể nghiền nát thứ bên trong bất cứ lúc nào, nhưng chẳng thể cản trở cuộc tiến công thần tốc kia, cổ tử cung bị va đập rất nhiều, mở đi đóng lại để quy đầu xâm nhập vào sâu hơn...

"Ư... Kazu...-kun... ơi... AAA... Chậm lại... Chị... vỡ... ư... ư... mất... aa..."

Yumeko cuốn theo cảm xúc trong những cú thúc của Kazuhiko, nước mắt sinh lý của cô cũng trào theo, tầm nhìn cũng mờ đi, chỉ cảm nhận được bên dưới của cậu vẫn khuấy động bên trong nàng không ngừng nghỉ. Vẫn là nhịp độ cao đó nhưng có gì đó lướt qua đôi mắt Yumeko, ra là Kazuhiko lấy ngón tay lau nước mắt cho cô, mặc kệ phía dưới vẫn vận động rất mạnh bạo...

"Yumeko...-san... Chị ổn... chứ..."

"Ư... ưm... Chị ổn... mà... aa..."

Nhưng điều khiến Yumeko bất ngờ là ở Kazuhiko, những cú luân động càng mạnh hơn nữa, thật sự không biết khi nào mới giảm. Nhưng cậu ta... cắn nghiền môi dưới, đôi mắt nghiêm nghị hẳn so với mọi ngày, và có chút... ngân ngấn nước...

"Yumeko-san... Chị... coi thường em... Vậy à..."

"A... A... Oan chị... Chị đã... aa... làm... gì... sai sao... aaa... ưư..."

"Chị... khiêu khích em... Mời gọi em... Chị "cưỡng ép" em... mất đi nụ hôn... đầu..."

"Hả... aa... Chị... coi thường... Kazu-kun... aa... thì được... gì... chứ... ƯƯ .. Đừng... Mạnh quá... chậm... aa... lại... aa... đi... ưưư..."

"Yumeko-san... Ấy vậy mà... chị lại... giấu đi... điều cần được... chia sẻ... hơn cả... Tin em... một chút... khó vậy sao...? Chị ơi... Chị đừng... giấu em... điều gì... khó xử... nữa... Em biết cả... mà... Chị không... trốn được... em... mãi đâu..."

"Hả... aaa... Em... ưư... Nói gì... aaa... Chị... ư... không hiểu... aaaa...."

"Đừng giấu em... Em biết... Lão sếp của chị... Rất tồi... Lão ép chị... Làm một... đống thứ... Nhưng chẳng bao... giờ... có sự... cảm thông... hay an ủi..."

"Ư.. ư... Chuyện đó... Làm... sao... aaa... Kazu-kun... biết... được... ưaaaa..."

"Chưa hết... Có những đồng nghiệp... có những tên... Còn chẳng thèm giúp... Chị cơ... Chỉ chăm chăm... Đâm chị... Sau lưng..."

"Không... Ở công ty... aaa... Ai ai cũng... ưaaa... yêu mến chị... hết..."

"Không phải... Chị đừng... nói dối... Em biết... Yumeko...-san... Rất stress... vì công việc... Thật sự... Có rất ít người... do tôn trọng chị... Chứ đâu có... thật sự... để tâm... đến chị..."

"Không... Không có... đâu... AAA... Chậm lại... chút nữa..."

"Không cần... giấu đâu... Chị cứ... thật lòng đi... Dù có chuyện gì... Em sẽ luôn lắng nghe... Chúng ta sống... chùng nhau... 3 năm rồi mà... Chắc chắn... Không co gã nào... Lắng nghe giỏi... Như em... đâu... Nên... Yumeko-san... Chị hãy tin... em... một lần thôi... cũng được... nhé..."

Dứt lời, Kazuhiko giảm tốc độ luân động lại, vẫn giữ tư thế đó nhưng cậu cúi xuống, ôm chặt Yumeko vào lòng. Nàng hoàn toàn cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể, từ tấm lòng, và trái tim cậu ấy. Nàng và cậu ấy đã sống chung nhà 3 năm, là thời gian đủ để con người thấu hiểu nhau thật nhiều. Đúng vậy, Yumeko rất stress trong công việc của mình, cô chỉ cố gắng giấu đi để Kazuhiko không phải lo lắng, mà lại không nhận ra cậu luôn lo cho cô bất cứ lúc nào...

"Không... Chị không ổn... aaa... Chị... mệt lắm... ưưaaa... Công việc... đồng nghiệp... aaa... sếp... Tất cả... không ổn..."

"Em biết... mà... Yumeko-san... chị đừng gắng gượng... nữa... Hãy để em... thổi bay chúng đi..."

Những cú đẩy đã chậm hơn trước rất nhiều, âm thanh dâm dục vẫn còn đó nhưng đã bớt đi phần nào sự loạn lạc, không chỉ thân xác mà cảm xúc của hai cô cậu cũng đã hòa quyện vào nhau...

"Em còn... một điều... muốn nói nữa... Yumeko-san..."

"Uưm... Kazu-kun... Em nói đi... aaa"

"Em biết... Chị đi làm... nên sẽ phải... tiếp xúc với nhiều đàn ông... Em biết là đồng nghiệp... Nhưng em... Không thích điều này... Em thật sự... ghen tị với họ..."

"AAA... Ý em... là sao... ưưư..."

"Em... Thích... Em... thật sự... yêu... Yumeko-san... rất... rất nhiều ... Em luôn muốn... trò chuyện với chị... Được cùng chị... làm mọi thứ... Ngay lúc này... và cả sau này... tất cả mọi thứ... của chị... phải thuộc... về em... Dù chị có... qua bao nhiêu... đàn ông... thì người duy nhất... có được chị... thể xác lẫn trái tim... là mình em... Là mình em..."

Yumeko thật lòng không dám tin những gì mình vừa nghe. Có lẽ cậu không nhận ra, Yumeko đã thích Kazuhiko từ hồi cấp 3 rồi, thích lắm... nhưng không dám nói... ra...

"Kazu-kun... aaaa... Em... đã luôn... ưm... thích chị... sao... Còn em... và Yanami-chan... thì sao... Em ấy... thật sự... rất yêu... Kazu-kun... đó... Em không sợ... em ấy sẽ... tổn thương sao..."

"Em biết... Em cũng quý... Yanami-san chứ... Nhưng... Em thật sự... đã luôn... yêu chị... từ rất lâu... Em yêu Yumeko-san... hơn tất thảy... cô gái nào khác... Con tim này... em chỉ dành.. cho mình... Yumeko-san... thôi..."

Yumeko cũng không ngờ rằng... Sẽ có ngày Kazuhiko "cưỡng hiếp" cô, và cậu nói thẳng ra tiếng yêu đó... Cậu tận tình với tình cảm của mình... Cậu chân thành với cảm xúc của mình... Điều mà Yumeko... lúc này... không đủ dũng khí để thực hiện...

"Yumeko-san... Trả lời thật... Chị... có thích em... không..."

"Ư... ưm... Chị... aa... Rất... ưm... thích em... Chị yêu... Kazu-kun ... nhiều lắm... aa... aa... ư... ư..."

Kazuhiko đẩy mạnh vào bên trong Yumeko hơn bao giờ hết, gửi gắm sự nhiệt tình vào những cú thúc cực mạnh đến điểm cuối... Bên trong bị khuấy động điên dại, nhữg âm thanh rên rỉ lớn dần và trở nên hỗn loạn, nhưng không thể nào tránh được... Những lời nói từ sâu thẳm con tim cùng cảm xúc bị dồn nén bấy lâu...

"Ư... ưm... Chị... yêu em... nhiều lắm... Chị sợ lắm... Nếu em từ chối... chị biết phải... làm sao..."

"Vậy thì... Chị không cần... sợ gì nữa... Có em đây rồi... Em sẽ... lắng nghe tất cả... Những gì chị phải gánh lấy... Nên Yumeko-san... Chị... không cô đơn... đâu..."

"Ưm... ừm... Chậm... lại... aaa...Chị ra... aaa... Ra mất... aaa~~"

"Ưm... Em cũng... sắp ra... Hự... Em ra... đây..."

Kazuhiko ôm Yukeko thật chặt, dương vật cắm vào nơi sâu nhất bên trong, giải phóng rất nhiều tinh dịch vào trong tử cung, bụng nàng cũng hơi phình lên với lượng sữa đặc rất lớn, hoa nguyệt nàng rỉ ra rất nhiều nước.

Nhưng Kazuhiko không muốn rút ra, tiếp tục ôm chặt Yumeko tiếp tục quần nhau, ở đủ căn phòng và điểm cuối cùng là phòng tắm... Họ mây mưa thêm được... 6 hiệp nữa, không lo âu bất cứ điều gì xung quanh...

"Yumeko-san... Em ra... nữa đây... hự..."

Lại thêm một đợt tinh dịch được giải phóng, thật sự bụng Yumeko đã căng đến mức sắp vỡ ra, co thể sánh ngang phụ nữ mang thai 3 tháng...

"Yumeko-san..."

Nhưng cậu không còn nghe thấy âm thanh từ miệng nàng nữa, Kazuhiko nhận ra và kịp hồi phục lý trí. Cô nàng có lẽ đã quá mệt rồi, cậu cũng không còn đầy năng lượn như lúc bắt đầu nhưng vẫn có thể chơi tiếp. Dù sao cũng nên dừng lại tại đây, lần đầu làm tình với cô gái cậu yêu, như vậy là quá đỗi thỏa mãn. Cậu tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo và ga gối cho cả hai. Cậu vươn tay ôm, hôn vầng trán cô, thì thầm vào tai Yumeko đang mệt lả...

"Em yêu chị... Ngủ ngon... Yumeko..."

Yumeko bất giác mỉm cười trong giấc mộng, có lẽ cô thật sự hạnh phúc, và cậu cũng vậy

*** 6 tháng sau

"Shikiya, đi ăn với tụi tui không?"

"Xin lỗi nhé, mình có hẹn rồi..."

"Hể, với bạn trai đúng à... Nghe đâu là hàng kém tuổi xịn sò lắm đúng không?"

"Ha ha, không đến nỗi đâu... Chỉ là... cậu ấy rất ấm áp và dễ gần..."

"Người có tình yêu sướng thật ha!"

Chào tạm biệt mọi người xong, cô nàng nhanh chân đi đến chỗ bạn trai đang chờ. Nếu trễ hẹn cậu ta sẽ rất lo, đương nhiên cô không muốn điều đó sẽ đến, vậy đấy.

"Kazu-kun, em đợi lâu chưa?"

"Ấy, chị cầm nhiều vậy, để em cầm vài thứ cho!"

Điều đầu tiên Kazuhiko nghĩ tới là Yumeko rất hay mang nhiều đồ ở bên, đương nhiên là cậu sẽ giúp, chứ sợ cô nàng không trụ nổi, cậu lo lắm.

"Hôm nay đi làm vui chứ?"

"Đương nhiên... mọi thứ tốt hơn rất nhiều... Đồng nghiệp lẫn sếp hòa đồng và tôt bụng hơn nhiều... Và tay trong tay cùng em như lúc này... khiến chị vui lắm!"

"Chứ không phải do em bảo chị bỏ chỗ làm cũ đi à!"

"Thằng em này... Ngốc ghê..."

Nụ cười của Yumeko thật xinh đẹp, đẹp hơn tất thảy những gì cậu được chứng kiến. Cậu ân cần nắm tay cô, dạo bước trên con đường phủ tuyết mùa đông. Có người yêu quả là một cảm giác tuyệt vời. Và quan trọng đó là Yumeko, người cậu đem lòng yêu nhiều nhất (chỉ sau gia đình), dù có lỡ làm tổn thương ai đó, nay cậu cũng đã được thỏa ước nguyện rồi.

"Yanami-san..."

Thu vào mắt cậu là một cô gái tóc xanh dài ngang vai... Là Yanami Anna, người cũng từng hầm thích Kazuhiko, thật khó để cô ấy không lảng tránh cậu vào lúc này. Đương nhiên, có chút đượm buồn xen chút đau khổ, vì bị từ chối... một lần nữa...

"À rế... Nukumizu-kun... Shikiya-senpai..."

"Chào cậu... Yanami-san... Mấy nay cậu khỏe chứ..."

"Ừm... Tớ khỏe lắm... Cậu và senpai nhớ phải vui vẻ với nhau nha..."

"Ừ... Ừm... Chào cậu..."

Đối với Yanami, cô bạn thân thiết từ hồi lớp 10, thật khó để từ chối thẳng thừng như bao người khác. Dù chỉ ở mức tình bạn, Kazuhiko cũng rất quý Yanami, khi phải từ chối cô ấy... cậu cũng có chút áy náy trong lòng...

"Kazu-kun... Không biết... Yanami-chan còn thích em không nhỉ..."

"Em không biết nữa..."

"Dù đã từ chối biết bao người... Em vẫn thấy hơi khó... để từ chối Yanami-san ngày hôm ấy..."

"Khi thấy Yanami-chan nói rằng 'tớ thích Nukumizu-kun'... Chị lo lắm..."

"... Nhưng em có Yumeko rồi mà... Lo gì nữa... Hi vọng cậu ấy sẽ sớm tìm được người phù hợp..."

Những bông tuyết đang rơi xuống, dưới ánh đèn đường và bầu trời dần chuyển tối, cậu thấy nó đẹp hơn mọi ngày, có lẽ vì có Yumeko ở đây... Dù sao, điều cậu ao ước cũng đã và đang trở thành hiện thực, nên cậu cũng chẳng có gì để nuối tiếc cả...

"Ờ nhà có bánh gato đấy!"

"Hể... Nhưng hôm nay có gì đâu mà..."

"Kazu-kun quên mất hôm nay là sinh nhật rồi à!"

"Em biết mà chị..."

Cậu không nhịn cười nổi, nhẹ nhàng cúi đầu, hôn nhẹ lên vầng trán cô.

"Hì hì..."

Cặp đôi thật sự rất trân trọng những khoảnh khắc nhỏ nhặt và giản đơn đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro