Chapter 37: Khắc âm độ
Jimin bước vào phòng, nhận ra nó vẫn gọn gàng và ngăn nắp như lúc mình rời đi. Hoseok ngồi tựa lưng lên ghế lười, trong tay anh ấy cầm chiếc điện thoại mà Jimin chắc chắn là đang phát video vũ đạo.
"Jiminie! Ở ngoài lạnh không em?" Hoseok không ngẩng mặt lên, chỉ hắng giọng hỏi.
"Không lạnh, anh." Jimin đặt túi chéo vai xuống giường, trong đó gồ lên hẳn hình dạng của một chiếc hộp. Đến giờ Hoseok mới nhìn lên cậu em, theo dõi Jimin thay bộ trang phục mùa thu ấm áp thành thành áo thun quần dài đơn giản mặc ở nhà. Anh liếc quét qua mọi thứ, rồi nhếch mép gian xảo.
"Cái gì đó?"
"Dạ?"
Jimin quay sang để thấy Hoseok đang nhếch mắt hẩy hẩy về phía chiếc túi của anh, liền nháy một cái trở nên xấu hổ không thôi. Anh chẳng đáp. Yoongi và Hoseok dạo này cứ chọc ghẹo anh suốt, mà chàng trai mắt híp thì không biết từ bao giờ mà cứ ghẹo đến là đỏ mặt xấu hổ như vậy. Mà ông anh thấy em trai nhỏ quẫn bách thì lại càng hứng thú thôi. Anh nhún vai, khúc khích cười với đôi mắt vẫn cứ dán chặt lên Jimin.
"Chà, tuần sau là đến rồi nhỉ?" Hoseok vươn vai, bâng quơ nói.
"Đ-Đến gì, anh..." Jimin vứt đồ vào giỏ giặt, rồi lúi cúi trở về giường mình, trên đường đi vẫn cảm nhận được ánh mắt như con rắn nhớp nháp trườn bò khắp da thịt anh.
"Em không biết thật sao?" Hoseok hẩy lông mày, tắt điện thoại rồi lọ mọ trèo lên giường Jimin. Một phần nào đó Jimin thực sự không hiểu, làm quái gì mà anh phải xấu hổ vì cái chuyện này cơ chứ. Nhưng, anh vẫn. Jimin co rúm lại, e dè nhìn lên Hoseok trong khi người anh càng lúc càng tiến lại gần.
"Được rồi!" Jimin đẩy vai người anh, mắt lại tránh đi chỗ khác. "Anh biết là em biết mà..."
"Ke ke ke..." Hoseok hớn hở cười nhăn răng trước bộ dạng bó tay chịu trói của cậu em, không quên rải thêm một câu trêu chọc. "Đúng đúng, em chẳng phải là giáo sư Jungkook học sao!"
"Hyung!!" Jimin phóng tay lên đỡ mặt, ngón út của anh lún xuống làn môi căng mọng, trông nũng nịu đến lạ.
"Rồi rồi." Hoseok nhẹ giọng. "Em tặng Jungkookie cái gì đó?"
"Hm," Nhắc đến cái tên quen thuộc nào đó, biểu cảm Jimin lại mềm xuống, một nụ cười không giấu được hạnh phúc liền kéo trên khóe môi anh. "Bí mật."
"Urgh." Hoseok gầm một tiếng trước vẻ mặt u mê của đứa em, cảm thấy có chút không đỡ được. Anh đương buông lời trêu ghẹo thì 'cạch' một cái, cửa phòng lại mở ra, lộ diện em út với vẻ mặt ủ ê có vẻ do vừa chơi điện tử quá lâu. Jungkook mặc chiếc hoodie đen của Jimin, mũ áo trùm lên đầu cùng với quần short cũng đen nốt. Ai có thể không để ý ra, nhưng Hoseok luôn nhận biết được những trang phục mà hai chú chim uyên ương ngọt phát ngấy này cứ mặc của nhau, khi anh đường đường là bạn cùng phòng yêu dấu của Jimin.
Jimin phản ứng trong vòng nửa giây và kéo chăn qua chiếc túi của mình một cách tinh tế hết sức, và Hoseok cũng sửa tư thế, không ngả ngớn lên người em nữa. Cả hai anh đang ngồi trên giường của Jimin, nên Jungkook tự nhiên như ruồi mà bước đến, tháo dép, leo lên giường Hoseok. Thấy hai anh chẳng nói gì, em út cũng chỉ nhún vai, rồi lấy điện thoại ra ngồi bấm trong tư thế tựa lưng lên gối của Hoseok, rất ư là thản nhiên.
Hoseok đỡ trán. Phòng anh lúc nào cũng thật là lắm cư dân... Taehyung gần như cứ rảnh là lại nhún nhảy chạy sang tìm Jimin làm những trò không ai hiểu nổi. Yoongi tuy rất ít ra khỏi phòng, như cứ đi ngang qua là anh ấy lại mở cửa vào liếc ổ nhỏ JiHope một vòng. Còn Jungkook? Jungkook coi phòng anh cơ bản là của mình rồi, một con quạ đen bay ngang qua não Hoseok cho hay.
Jimin luống cuống quanh chỗ của mình, không biết phải giải quyết sao với cái hộp khi Jungkook vẫn còn ở đây. Anh quay tới rồi quay lui, nhưng phần nào cũng khiến em út không hài lòng vì người yêu chẳng đu lên người mình như thường khi.
"Jungkookie." Nuốt khan một hơi, Jimin khẽ gọi.
Jungkook chỉ nhướn một bên mắt lên, tròng nhãn to tròn đen láy xoáy vào anh.
"Nay anh ngủ với Hobi hyung á."
Hoseok bỗng dưng cảm nhận được một luồng gió lạnh lẽo thổi qua người, mắt anh vẫn dán vào lyrics trong điện thoại, cố gắng tập trung nghĩ về những động tác nhảy mới.
Không liên quan đến tui không liên quan đến tui không liên quan đến tui.
Đường đường là bạn cùng phòng chính thống được cơ quan lãnh đạo (hội đồng phân phòng?) và người có thẩm quyền (Namjoon?) công nhận với Jimin, tại sao bây giờ Hoseok phải ngồi co ro lại như thể mình đang phạm tội thế này. Nghĩ đến đó, Hoseok định ngẩng mặt lên để tỏ vẻ thản nhiên, nhưng đập vào mắt anh là một cảnh tượng tội nghiệp đến nhũn cả lòng. Jungkook ngồi đó, miệng mở hờ, mắt thỏ đờ đẫn chớp chớp và Hoseok thề là anh có thể thấy hai quả tai cún đang rũ xuống ỉu xìu trên đầu cậu ấy. Tự dưng anh muốn mở cái hộp quà kia ra rồi nhét Jimin vào, tận tay dâng cho em út.
Hoseok lật đật ngồi dậy, bò qua giường mình rồi ôm đầu Jungkook vào ngực, nhẹ nhàng vuốt vuốt. Trước đôi mắt trố ra của Jimin, anh quay lại nhìn chàng trai đầy khiển trách, miệng dẩu ra. Jungkook cũng cực kỳ phối hợp mà diễn trò, tay ôm lấy eo Hoseok rồi ấm ức dụi dụi.
Jimin thua. Da mặt quá mỏng, Jimin chẳng thể diễn theo ông anh và người yêu được, anh chỉ vội che tay lên miệng rồi khẽ cười. Tiếng khúc khích lảnh lót thân quen làm Jungkook cũng vui theo, cậu chàng cười thật tươi và hàng răng cửa lộ rõ, sự chú ý dành trọn cho một người.
Nhưng mà đùa xong thì Jimin cũng không thèm về phòng với Jungkook. Cậu chàng trườn bò trên giường một lát cũng không thấy Jimin suy suyển khỏi vị trí ngồi của anh ấy tí nào, mà có Hoseok ở đây nên chẳng thể tùy tiện được. Hồi sau, em út liền lủi thủi đứng dậy, mở cửa rời đi.
Jimin thở phào, đợi tiếng bước chân Jungkook tắt hẳn rồi mới lấy túi ra, cẩn thận giấu chiếc hộp lên kệ. Hoseok chỉ im lặng quan sát, trong lòng không khỏi ấm áp khi thấy từng cử chỉ quan tâm của hai đứa em dành cho nhau.
"Cất xong rồi, em có định qua với Jungkookie không?" Hoseok bâng quơ hỏi.
Jimin khựng lại một tí rồi lắc đầu. Món quà có lẽ chỉ là cái cớ để anh tìm một ngày đơn chiếc, tạm xa chàng trai mình yêu. Anh nghiện Jungkook đến mức đáng báo động, trái tim luôn hướng về chàng trai, ánh mắt cứ không ngừng tìm đến và đôi tay chẳng bao giờ đủ thỏa mãn trong đụng chạm.
Có thể bản ngã chuyên nghiệp của anh trong công việc đủ mạnh để cho nỗi khao khát ngủ yên, nhưng khi ánh đèn camera tắt đi thì chẳng còn gì ngăn cản. Khi họ ở bên nhau trong căn phòng nhỏ đó, Jimin không biết cách điều khiển bản thân.
Ở bên Jungkook khiến anh khám phá một mặt lạ lẫm trong mình.
Thay vì xông vào chơi game cùng Jungkook như đã từng 2 năm trước để cậu chú ý đến mình, giờ Jimin chỉ nhẹ nhàng ôm quanh cổ chàng trai từ sau lưng rồi vui vẻ bình luận phụ họa khi cậu chơi game cùng Taehyung.
Jimin hầu như chẳng bao giờ than vãn với ai về cơ thể nếu không được hỏi đích danh, nhưng anh ỉ ôi với Jungkook nhiều đến nỗi những bài mát-xa thường ngày của cậu thợ lành nghề dần trở nên càng lúc càng chuyên nghiệp, tỉ mỉ.
Thậm chí anh sẽ tỏ ra biếng nhác trong việc vươn tay lấy ly nước đến nỗi yêu cầu người yêu mớm cho.
Nhưng Jungkook thì chẳng than phiền tí nào. Cậu ấy biết anh làm nũng nhưng vẫn không ngừng nuông chiều, và Jimin có cảm giác như sắp tâm thần phân liệt đến nơi. Ấy vậy mà, anh chẳng thể chỉnh đốn lại nếu chính Jungkook cũng thích điều đó.
Jimin biết, anh biết cả. Jimin yêu cái cách mà Jungkook thích tỏ ra cáng đáng trước anh, cứ như một chú sư tử con với lồng ngực ưỡn cao để làm dáng đầy tự hào vậy.
Jungkook không ngại khi được mọi người khen là dễ thương, đáng yêu, đúng như con trai út vàng ngọc mà cả nhà cưng chiều. Nhưng Jungkook sẽ còn thích hơn khi được vặn giúp Jimin chai nước nào đó đóng gói quá chặt, sẽ còn thích hơn khi thấy Jimin nằm dưới mình, ngọt ngào tỉ tê, cố tình than vãn rằng cậu ấy quá sâu, quá mạnh, quá nhanh, quá đáng.
Cả thế giới đều muốn nuông chiều cậu trai xinh đẹp tài giỏi, nhưng không một ai nuông chiều trái tim và tinh thần cậu như Jimin.
Mặt Jimin hồng lên trước suy nghĩ đó.
"Ể~Jiminie, Jimin-ahh~" Hoseok gian manh nói với quả giọng khàn khàn đầy âm điệu. "Em đang nghĩ gì đó?" Anh cố tình kéo dài chữ cuối.
Chàng trai mắt híp vội tỉnh lại, liếc Hoseok một cái rồi trốn ngay vào phòng tắm để đánh răng rửa mặt. Trước khi đóng cửa, anh còn nghe tiếng 'phụt' cười rõ to của Hoseok vang lên sau lưng.
Đang sục sạo bàn chải, bỗng dưng Jimin lại nghe tiếng thảng thốt của Hoseok ở ngoài. Với chiếc bàn chải còn dúi trong miệng, anh lú đầu ra để thấy một cảnh tượng không thể tưởng nổi.
Jungkook xuất hiện trong phòng anh cùng một cái đệm, nhắc lại, một cái đệm, màu trắng. Hoseok thì trố mắt nhìn theo chuyển động của cậu chàng.
Em út quay lại, khóe môi nhếch lên một cách lố lăng không tả nổi, nhẹ nhàng ôm chiếc đệm, mở cửa tủ quần áo của Jimin và Hoseok, rồi đi vào. Tầm nửa phút sau, Jungkook lại đi ra, rời khỏi phòng, rồi trở lại cùng một cái gối ôm và laptop.
Hoseok hoàn toàn câm nín, tay buông thõng dưới chân. Jimin giữ khuôn mặt thẳng đuột, lông mày không thèm nhếch dù một tí, và trở lại vào phòng tắm tiếp tục đánh răng. Lúc anh trở ra, Jungkook đã an ổn nằm gối đầu lên đùi Hoseok, lách tách bấm điện thoại.
Chẳng ai để ý đến mấy dấu chấm hỏi và chấm lửng bay lững lờ trong căn phòng.
***
Jungkook thộn mặt ra nhìn Taehyung đang cười nhăn răng, hai chân anh ấy khoanh lại rõ là tự nhiên trên sàn phòng Jungkook. Mang theo khí lạnh và sương gió của đường phố Nhật tiết cận đông, hai anh em tự dưng ngồi nhìn nhau thiền tịnh ngay giữa căn phòng nhỏ.
"Jungkookie," Taehyung nở một nụ cười hộp vô tư. "Xem bản mẫu của buổi ghi hình không em?"
"Hm." Jungkook nheo mắt đầy ngờ vực, nhưng vẫn bằng lòng, định với lấy điện thoại Taehyung. Nhưng anh giật ngay lại.
"Anh gửi em rồi, lấy điện thoại em rồi xem." Ông anh nom chột dạ hết sức, nhưng Jungkook đã mệt rã rời từ lịch trình vội vã, không mấy năng nổ suy nghĩ. Cậu chỉ muốn nhanh rồi đi tắm thôi.
Cả hai ngồi cạnh nhau, chúi đầu vào xem đoạn ghi hình của họ. Hầu như không có một lỗi sai nào dễ nhận thấy cả, vì họ thực sự đã trải qua loạt bài này quá nhiều lần rồi. Hai chàng trai cứ trầm trồ mãi, và khi đến đoạn 3:33 của Jimin, Jungkook mới đột nhiên nhớ ra.
Ủa bồ đâu mất rồi?
Nhắc mới để ý, dạo này Jimin cứ kiếm cớ chạy về phòng ngủ với Hoseok hoài. Ngay cả hôm nay sau khi họ trở về, Taehyung lại là người chạy theo Jungkook về phòng còn Jimin lại dửng dưng giải tán. Jungkook biết, biết là anh ấy không thể cứ làm tổ ở phòng của Jungkook suốt như vậy, dù là ký túc xá hay phòng khách sạn. Họ đã dành một thời gian dài ngủ phòng riêng trước khi thực sự rơi vào tình trạng quấn lấy nhau, và họ không thể vì mối quan hệ này mà khiến anh em phải dòm ngó suốt. Có một điều gì đó cứ tình tứ và hư hỏng thế nào ấy, về việc hai chàng trai cứ dính lấy nhau trong căn phòng đơn của người nhỏ hơn.
Thế nên cậu đổi qua đằng Jimin làm tổ. Thế nên khi Jungkook lại được xếp vào phòng đơn ở khách sạn, cậu chỉ biết tặc lưỡi, bày ra bộ dạng hí hửng.
Đang miên man suy nghĩ, Jungkook không để ý rằng điện thoại Taehyung phát ra tiếng báo tin nhắn của Kakaotalk. Taehyung len lén đọc, rồi nhoẻn miệng cười.
Video vừa kết thúc, Taehyung đã nhảy phắt khỏi giường và giật lấy tay Jungkook.
"Jungkookie, đi thôi!"
Jungkook ù ù cạc cạc bị ông anh kéo đi, cho đến khi họ đến cửa phòng chung. Hiếm khi mà họ được ở tạm tại một căn dormhouse nho nhỏ có cả phòng khách và các phòng riêng như vậy, tuy nhỏ mà ấm cúng. Và cậu đột nhiên hiểu ra.
Đến sinh nhật mình rồi.
Với một Taehyung tươi cười vui vẻ bên cạnh, Jungkook mở cửa ra để thấy một căn phòng tối thui, và những thanh âm quen thuộc đồng hợp vang lên.
"Happy Birthday to you~ Happy Birthday to you~ Saranghae uri Jungkookie~ Happy Birthday to you~"
Một đám ông anh chẳng thèm quan tâm có hát đúng cao độ hay không, ề à ca cẩm với âm cười ẩn dưới giọng. Jungkook tiến vào phòng, tay gãi gãi phía sau cổ quanh tiếng hát của các anh. Đèn phòng liền bật lên. Mấy cánh tay to lớn ôm quanh cậu đẩy vào trung tâm, thậm chí còn có một cái tay hư đốn nào đó lén phát lên cánh mông cứng cáp.
Theo sau đó là những tiếng cười hô hố và trò chuyện không chút câu nệ của các anh. Tất cả mọi người đều chưa kịp tắm, ai cũng đặc quánh mồ hôi lạnh trên những trang phục biểu diễn.
Đâu đó trong lòng Jungkook biết là sẽ có màn này thôi, nhưng khi nó thực sự diễn ra thì niềm hạnh phúc nhỏ lâng lâng vẫn không thuyên giảm tí nào. Cậu quỳ ép chân dưới đùi, tay chắp lại trước bánh tart hoa quả nom ngon mắt nhưng vẫn hợp với ăn kiêng trước mặt. Dù sao thì họ cũng sắp comeback rồi mà.
Seokjin bắt đầu pha trò, Taehyung phớ lớ cười hưởng ứng, Namjoon bình luận theo sự cổ vũ của Hoseok, Yoongi lại bắt đầu bài diễn thuyết về việc Jungkook đã được nuôi lớn tốt như thế nào và bùng nổ bản năng làm cha.
Jimin chỉ cười cười, giơ điện thoại lên quay video, và Jungkook có thể cảm nhận được ánh nhìn âu yếm của anh ấy. Ai cũng có vẻ mệt mỏi dưới những nụ cười, nhưng chẳng có chút nào là ảo não.
Jungkook cố gắng không làm nụ cười của mình quá lộ liễu.
"Ước một điều nào!" Hoseok reo lên.
"Ước đê, ước đê!" Seokjin hưởng ứng.
"1-" Hoseok mới đếm đến số 1, giọng anh đã bị vùi trong tiếng reo hò của anh em.
"Em có ước không Jungkookie?" Taehyung hỏi, hớn hở.
"Có, có." Jungkook đáp. "Em có nên thổi nó không?"
"Có chứ! 1, 2, 3-" Tất cả xúm vào cổ vũ. Jungkook vừa thổi tắt nến, tiếng 'Chúc mừng sinh nhật' lại bắn pháo xung quanh, giọng hai ông anh Seokjin và Hoseok vẫn là tấu hài nhất.
"Mình có nên ăn thịt bò không nhỉ, nay sinh nhật em nó mà." Yoongi lả lơi nói, bắt đầu dòm ngó túi tiền nhỏ bé của em út, đùa giỡn. "Hay xiên gà cũng được."
"Sao em thấy mình lúc nào cũng bị phục kích..." Jungkook vờ than vãn, vẻ mặt thỏ hớn hở không giấu được mà trưng trên mặt. Mọi người lại bắt đầu hò reo, tất cả âm thanh hỗn loạn rơi hết vào điện thoại Jimin. Anh chỉ khúc khích.
Một hồi sau, tiếng trò chuyện rả rích vẫn chưa tắt.
"Cuối cùng là em ước gì đó, Jungkookie, hử?" Taehyung chăm chú ngắm chiếc bánh, lơ đãng hỏi. Jungkook làm vẻ mặt bí hiểm, lông mày nhún nhảy với ông anh.
"Ít vũ đạo đi, ít vũ đạo đi!" Jimin vờ rên rỉ.
"Ra thêm vài bài acoustic!" Seokjin phụ họa.
"Jungkookie chứ có phải anh đâu hyung!" Yoongi thừa cơ chọc ghẹo. "Phải là đổi ký túc xá có phòng gym!"
"Thôi!!! Sợ lắm!!!" Taehyung và Seokjin ôm lấy nhau, bắt đầu diễn lố.
"Jeon Jungkookie PT seonsaeng-nim..." Jimin đổi giọng aegyo, nhưng không giấu được nét khản nhẹ.
*PT: Personal Trainer, mấy anh thầy cơ bắp hướng dẫn tập gym 1-1.
"Pfff." Namjoon bật cười, tay anh rụt lại khi đang đưa chiếc dao cắt bánh cho Jungkook và suýt khều rớt trái dâu rừng.
Jungkook mếu mặt nhìn anh, định cười phá lên nhưng Namjoon đã dẩu môi phát ra tiếng "suỵt" vô hình. Cậu liền ngoan ngoãn cầm lấy chiếc dao, thế nhưng Hoseok đã kịp thấy hết, anh hú lên một tiếng "Namjoon-ahh!" để cả đám lại thừa cơ sỉ vả đôi tay hủy diệt trứ danh kia.
Jungkook cười đến run cả người trước đống trò ngốc nghếch của các anh, dù cơ thể đã muốn rã ra thành khối. Sau khi cắt bánh, cậu mặc kệ sự từ chối của Jimin và nhồi ngay một miếng vào miệng anh. Jimin mếu máo, nhưng đáp lại anh vẫn là cái nụ cười yêu chiều đó. Kẻ luôn cản trở kế hoạch ăn kiêng của anh trông vui vẻ đến mức anh u mê không buồn nói.
Ăn kiêng thì ăn kiêng, comeback thì comeback, 7 cậu chàng vẫn xử lí hết một chiếc tart cỡ lớn. Sau khi chọc phá em út chán chê, mọi người đều quyết định họ nên ngủ trước khi quá trễ, lấy sức cho hàng đống lịch trình tiếp theo. Họ cần phải đến sân bay sớm vào ngày mai.
Nhưng chẳng ai rời đi mà không chắc chắn rằng điều cuối cùng họ thấy là nụ cười của Jungkook.
Hoseok nấn ná, không biết anh nên chờ Jimin rồi cùng về phòng hay để yên cho đôi uyên ương ngồi với nhau. Dù sao thì, cái ánh mắt mềm mại mà Jungkook và Jimin cứ dùng để cạ lên xạ xuống trên người nhau khiến anh cảm thấy không ổn áp cho lắm.
Đúng lúc đó, điện thoại Jungkook vang lên.
Cậu dứt ra khỏi câu chuyện đùa với Jimin, và đặt ngay điện thoại lên tai.
"Dạ, con đây, bố!" Jungkook ngoan ngoãn nói, giọng không giấu được nét vui vẻ.
"Dạ."
"Buổi ghi hình ổn lắm ạ! Nhưng ở đây không mát bằng bên mình..."
"Vâng, con cám ơn bố..."
"Các anh vừa mua bánh cho con ăn."
"Con đang ở khách sạn ạ."
"Dạ..."
Jungkook nhỏ nhẹ nói chuyện với bố Jeon, và hai người anh chỉ cười đầy âu yếm. Hoseok trao đổi với Jimin bằng ánh mắt, và dùng ngón cái chỉ ngược ra ngoài cửa để hỏi xem mình có nên về phòng trước không. Jimin lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói rằng, chờ em về cùng anh.
Hoseok bất ngờ chớp mắt, nhưng cũng gật đầu. Anh không nghĩ là Jimin sẽ chịu tách ra khỏi Jungkook trong ngày này. Nhưng ở bên kia, Jimin lại thấy điều ấy vô cùng hiển nhiên. Bây giờ đã là 2 giờ sáng rồi, anh với Jungkook mà dính lấy nhau thì ngày hôm sau chẳng có sức mạnh tinh thần nào chống đỡ được họ nữa. Anh có thể bù đắp cho Jungkook sau.
Jimin và Hoseok chẳng thấy có chuyện gì không ổn cả. Đương nhiên là Jungkook cũng không thấy có gì không ổn. Làm sao lại không ổn được chứ? Buổi biểu diễn thành công, tinh thần mọi người rất tốt, các anh dù kiệt sức nhưng vẫn cố gắng tổ chức sinh nhật cho Jungkook, em út tâm trạng ngó có vẻ tuyệt vời, và Jimin yêu Jungkook thật nhiều.
Quả cầu nhỏ tròn trịa phát ra sáng hạnh phúc rực rỡ của anh, cứ không ngừng tỏa hào quang.
Thật lâu sau đó, Jimin vẫn còn nhớ rằng mình đã đang hí hửng tự hào vì người yêu đẹp trai đáng yêu như thế nào, khi chuyện đó xảy ra.
"Sao ạ?"
Giọng nói Jungkook đột nhiên như lọt thỏm xuống cổ họng và âm vang ra từ lồng ngực. Hoseok và Jimin tốn chưa đến nửa giây để nhận ra điều đó, nhất là khi họ đang ngồi gần nhau đến vậy.
Đôi mắt Jungkook giật phắt lên hai người anh, đồng tử như co lại, khóe môi khẽ giật. Một điều gì đó cóng lại trong tiềm thức hai người anh, họ chưa từng thấy em út như vậy.
"Ý-Ý bố là sao ạ?" Jungkook run rẩy hỏi, đôi chân đang ngồi khoanh của cậu bỗng co lại, đùi ép vào thân trên.
"Con, con chưa hiểu lắm."
"Không ph-A, con..."
"B-Bây giờ khuya lắm rồi ạ, bố, bố đi ngủ đi! Con cũng phải ngủ ạ, mai con có lịch trình..."
Jungkook gấp gáp đến va vấp, và Jimin đã ráo chân, chuẩn bị rời khỏi chỗ ngồi ngay. Nhưng anh vẫn nao núng ở đó, chẳng biết bây giờ chạm vào Jungkook là có tốt hay không. Anh không nghe thấy bác trai đang nói điều gì với Jungkook, nhưng tất cả dự cảm trong cơ thể anh như cuộn trào, vần vũ, che lấp mọi tầm nhìn. Anh chột dạ.
"Con với hyung-" Jungkook thốt lên, nhưng dường như cậu vừa bị cắt lời. Khoảnh khắc ấy, trái tim Jimin như nghiến xuống khung xương của anh, toàn bộ không khí bị đẩy ra khỏi lồng ngực. Anh không nhận ra mình đang níu chặt cổ tay xương xương của Hoseok.
Một quãng ngắn trôi qua, và Jungkook cuối cùng cũng đờ đẫn đáp.
"Vâng." Mắt cậu nhìn trống rỗng vào khoảng không dưới sàn. "Bố ngủ ngon ạ."
Điện thoại vừa được đặt xuống sàn, Jungkook liền ngước lên, đôi mắt mở to nhìn thẳng vào Jimin. Vì một điều gì đó mà làn môi Jimin chỉ mím chặt, ngồi cách Jungkook khoảnh cách một cánh tay, không hề tiến đến chạm vào chàng trai như anh luôn. Ánh mắt họ dập vào nhau giữa không trung với một cỗ lực vô hình, và ngay cả Hoseok cũng cảm thấy có chút khó thở.
"Jimin hyung..." Jungkook cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng thanh âm cậu trai nghẹn ngào. Và Jimin khó nhọc nuốt khan. Anh suýt đã muốn Jungkook đừng nói.
Anh không biết là mình đang im lặng chờ đợi Jungkook cất tiếng, hay đơn giản là không có đủ can đảm để động viên.
"Hyung," Mắt Jungkook xoáy vào anh, khô khốc, như trông ngóng một sự an lòng nào đó mà cả hai đều biết rằng không tồn tại. "Bố em biết rồi."
Biết?
Biết cái gì?
Xương hàm Jimin thoắt căng cứng, co giật, một mạt run rẩy chuyển rung từ dưới lồng ngực anh. Nó gần như là không thực, trái tim anh đang cố thuyết phục anh như vậy. Mồ hôi sau lưng anh lạnh toát, và anh như bị chôn cứng tại chỗ ngồi.
Tất cả phần lí trí còn lại của Jimin như thét vào mặt anh, bảo anh bình tĩnh lại, đến bên cậu trai và dịu dàng hỏi han như một người bảo bọc anh vốn là. Nhưng Jimin chỉ ngồi đó, buông thõng.
Vài giây trôi qua tựa như cả thế kỷ, có một điều gì đó đang dần căng phồng trong ngực Jungkook, chực chờ nứt vỡ. Không quá khó để Jungkook nhận ra, đó là nỗi sợ. Chưa bao giờ mà xúc cảm được định hình rõ nét đến vậy trong cơ thể Jungkook.
Cậu sợ đến chết khiếp.
Và Jimin vẫn ở cách cậu một cánh tay.
Thế nhưng, trước khi phòng tuyến cuối cùng của Jungkook đổ sụp, một bóng người đã sà xuống bên cậu. Jungkook lấy lại tiêu cự để nhận ra đó là Hoseok, đôi mắt anh tràn ngập lo lắng nhưng vẫn đanh thép như vậy. Hoseok trạng thái nghiêm túc mà thường họ chỉ thấy trong công việc.
"Jungkookie," Hoseok đặt tay lên vai cậu. "Bác nói gì với em?"
Nếu đó là một cuộc vạch trần nảy lửa, chắc hẳn nó sẽ không kết thúc lững lờ như vậy. Anh cần biết rõ hơn. Jungkook nhìn anh, nuốt khan một hơi để lấy sức.
"B-Bố chúc mừng sinh nhật em, nói rằng, dạo này em bận quá nên không có thời gian tâm sự." Jungkook thuật lại, giọng không hơn một dòng thì thầm.
Ngay lập tức Hoseok nhận ra đó là lời mào đầu. Bố Jeon là một người đàn ông kiệm lời, thường mẹ Jeon mới hay gọi điện cập nhật với Jungkook.
"Bố hỏi dạo này có chuyện gì mới không, em nói về đợt comeback..." Jungkook tường thuật, càng lúc càng cảm thấy khó khăn trong việc đẩy hơi thở trong khỏi khí quản. "Nhưng, tự dưng bố hỏi, còn Jimin hyung thì sao. Em nói, ảnh bình thường, mọi người đều bình thường. R-Rồi bố bảo em, thật lòng nói, em và Jimin hyung có mối quan hệ gì."
Hoseok trừng lớn mắt, hàng vạn suy nghĩ bỗng ập đến trong đầu anh. Anh không biết bố Jungkook làm sao nhận ra điều này, là ông tự cảm thấy, hay có sự liên quan của bên thứ ba. Bất an phủ kín đầu anh khi nghĩ đến việc có giới truyền thông can thiệp. Nhưng nếu bảo tự bác Jeon cảm nhận, anh lại càng thấy vô lí. Ông như một phiên bản lớn tuổi của Jungkook, rất đàn ông, không để lí chi li. Anh chưa kịp xử lí thông tin, Jungkook đã nói tiếp.
"E-Em không nói được gì cả, nên, đòi đi ngủ." Giọng em út nhuốm đậm hoang mang, và nó làm Hoseok đổ mồ hôi lạnh. "Bố cũng không nói gì, bố bảo em, nghĩ thông thì gọi bố mẹ..."
Cả căn phòng chìm vào một chiếc bể câm lặng. Quá chú tâm đến em út, Hoseok không nhận ra rằng tiếng thở của Jimin đang dần một gấp gáp. Nhưng Jungkook thì biết ngay, cậu không bao giờ quên quan sát Jimin.
Jungkook rời khỏi cái nắm của Hoseok để đến bên Jimin, và anh ngay lập tức ngẩng lên nhìn cậu. Chẳng ai nói được một điều gì.
Chợt, Jimin chậm rãi, chậm rãi đến e dè, mở vòng tay ra trước Jungkook. Dường như đó là cái dấu hiệu mà Jungkook đã luôn trông ngóng, cậu trai ngay lập tức đổ vùi vào lòng anh, khuôn mặt chôn trong hõm cổ. Vị mặn mồ hôi vẫn còn vương trên đó, mùi của hỗn loạn và huyên náo từ sân khấu dường như đã đẩy lui hương cam thuần gốc mà cơ thể anh luôn mang.
Jungkook ôm chặt lấy Jimin, chặt như ngày đầu tiên cậu trở về từ chuyến du học Mỹ. Và Hoseok bỗng dưng lấy lại được bình tĩnh khi thấy cảnh tượng đó. Jungkook trông như vùi lấp Jimin với tấm lưng rộng và cánh tay to lớn của cậu, nhưng có vẻ Jimin mới là người đang che chở.
"Jungkookie," Jimin cố tỏ ra điềm đạm, nhưng chất giọng khản đặc đã mặc nhiên tố cáo anh. "Ổn thôi mà, nào..."
Giọng Jimin như khui ra tất cả những mạch cảm xúc mà lúc nãy bị nỗi sợ khổng lồ bưng bít trong Jungkook. Sống mũi cậu chợt cay xè, và Jungkook gòng cứng tròng nhãn để ngăn những gì sắp đến.
"Jungkookie..." Jimin chỉ nhỏ nhẹ gọi tên Jungkook, và vuốt ve trên lưng cậu trai. Từng động tác của anh căng cứng và gắng gượng.
"-ung..." Một âm thanh bị bưng bít phát ra từ trong hõm cổ anh, song, Jimin cũng cảm thấy như muốn khóc.
Anh không chắc một ngày mình có thể an bình buông tay.
Jimin cứ ôm lấy Jungkook một hồi, chờ đợi cậu trai dần bình tĩnh trở lại. Anh không biết, càng níu bám trong nơi thân thuộc này lâu thì Jungkook chỉ càng khó kiểm soát cảm xúc hơn thôi. Nỗi sợ dần buông, bất an được đẩy lùi dần, nhưng đó chỉ là trái tim đang tự an ủi, ngược lại với lí trí đang cuộn xoáy cả tảng lo toan.
Thấy không khí có vẻ êm ả dần, Hoseok quyết định im lặng đứng lên và rời đi, để lại cho hai đứa nhỏ không gian riêng. Tất cả mọi luận bàn cần thiết có thể để sau vậy. Thế nhưng, cảm nhận thấy chuyển động của anh, Jungkook liền ngẩng đầu.
"Hyung!" Jungkook gọi, là cả hai người. "Em phải nói gì với bố mẹ đây?"
Hoseok thở dài, có vẻ như cậu chàng không thể để chuyện này ngủ yên một đêm rồi. Nếu đổi lại là anh, chắc cũng khó lòng nhắm mắt được.
"Hai đứa định thế nào?" Hoseok hỏi. Những chuyện thế này chắc chắn có ảnh hưởng chung và họ cần họp bàn nghiêm túc, thế nhưng ý kiến của hai người vẫn là quan trọng nhất trong mắt anh. Anh lưng lửng nghĩ, tụi nhỏ đủ lớn để tự quyết định.
"Em không biết..." Jungkook nhẹ nhàng buông Jimin ra, nhìn lên Hoseok như một chú cún nhỏ. "Làm sao để nói với bố mẹ, anh? Em không biết..."
"Sao?" Jimin đột nhiên lên tiếng. "Sao lại nói, nói là, thú nhận?"
Đột nhiên, cảm giác gai góc sủi sục lại trở về với căn phòng nhỏ xíu.
"Sao là sao? Jimin, bố em biết rồi!" Jungkook ngạc nhiên, nép lại gần Jimin.
"Em sẽ không chối bỏ với bác ư?" Jimin hỏi, thận trọng, nhưng nom lại rất chắc chắn. Và đột nhiên, chẳng còn bất kỳ điều gì đúng chỗ.
"Chối? Chuyện em với anh? Sao có thể..." Jungkook nâng giọng, và Hoseok chột dạ nhìn về phía sau, sợ đánh thức các thành viên.
"Jungkookie, nhìn anh này! Sao chúng ta thú nhận được chứ?" Jimin mở to mắt, mồ hôi lạnh ánh một tầng rất mỏng trên thái dương anh.
"Nhưng, anh...?" Jungkook đáp lại ánh mắt ấy một cách đờ đẫn.
"Đó là gia đình của em mà! Họ có thể nổi giận... và từ em..." Jimin gần như là hốt hoảng, và anh bắt đầu đảo mắt xung quanh mất kiểm soát. "Rồi lỡ khi mình chia tay-"
Ngay khoảnh khắc đó, một bức tường vô hình đột nhiên đánh ầm xuống giữa họ. Jungkook giật phắt khỏi Jimin, gần như là hất tay anh ra.
"Anh nói gì?" Jungkook nặn ra từng chữ, đôi mắt to tròn trừng lớn trước Jimin, không dám tin. Cậu không tin.
Jimin lại càng bàng hoàng hơn, anh vươn tay trong rối rắm, cố chạm vào người yêu, nhưng Jungkook lại một lần nữa tránh né. Giây phút anh gặp ánh mắt của Jungkook, tất cả phòng tuyến trong cơ thể anh như tan vỡ. Jungkook chưa bao giờ nhìn anh như thế, cậu ấy nhìn anh như không còn tin tưởng anh.
"Jungkookie, khoan đã-" Jimin rướn người đến, và Jungkook rụt lại. Nước mắt ngay lập tức lem ướt khóe mi anh, dạ dày quặn thắt trước việc bị Jungkook liên tục từ chối. Trong giây phút mềm yếu nhất của cả hai.
Jungkook đột nhiên đứng dậy, chiếc áo sơ mi khoác rơi trễ khỏi vai đã nằm dưới đất từ lúc nào không biết. Cậu bước qua Hoseok và chạy về phòng mình nhanh đến độ không ai trong hai người anh kịp phản ứng.
"Jiminie!" Hoseok kêu lên như kéo Jimin về với thực tại. Lúc bấy giờ, toàn bộ hoảng hốt mới ập đến Jimin như nước lũ. Anh quýnh quáng đứng dậy, suýt trượt trên đôi vớ, và chưa bao giờ, chưa có bất kỳ màn trình diễn kịch liệt nào khiến đôi chân anh như mất đi toàn bộ sức lực như vậy.
Anh thở hắt một hơi, và phóng ra hành lang chật hẹp, và Jungkook đã không thấy bóng dáng. Jimin vụt chạy đến nơi phòng Jungkook, nhưng tiếp đón bước chân của anh chính là một tiếng cửa khóa trái.
Trái tim Jimin tròng trành trong lồng ngực, và anh nghĩ hiện tại mình còn không có quyền òa khóc. Jimin đặt một tay lên nắm cửa, tay kia run run tựa trên mặt gỗ lạnh lẽo.
"Kookie-yah..." Jimin thì thầm, giọng anh đặc quánh trong cổ họng. "Jungkookie, bé con..."
Bên kia cửa vẫn không có động tĩnh gì cả. Jimin dần trượt thấp, đầu gối anh hạ xuống nền gỗ ở chân cửa, ánh sáng từ bên trong căn phòng không hề hắt ra khe dưới.
Jimin hít một hơi thật sâu, toàn bộ cơ thể âm ỉ trong xúc cảm bị khước từ hoàn toàn, bị khước từ bởi chàng trai mà trái tim luôn hướng đến anh. Bây giờ, sức nặng của từ ngữ mà đã bật ra khỏi môi Jimin mới đè nghiến trên vai anh, trĩu xuống tận lồng ngực.
Chia tay.
Anh vừa ném từ đó vào người thương bé nhỏ đã luôn dành cho anh cả thế giới, yêu anh bằng tất cả những ngây ngô và bản năng mà cậu ấy có. Anh như nói với Jungkook rằng, những gì họ đang chia sẻ cùng nhau đến tột cùng vẫn sẽ phải gặp điểm kết, dẫu có say đắm đến mức nào.
Và tệ hơn rằng, đó không phải là một phát ngôn trống rỗng. Phần nào đó trong anh thực sự tin rằng nó là sự thật. Một sự thật mà anh đã luôn cố tình đánh thuốc mê.
Một hồi sau đó, Jimin vẫn cứ quỳ trước cửa phòng Jungkook, đôi lúc khe khẽ gọi tên người thương. Cánh cửa vẫn cứ im lìm. Thiếu đi sự an ủi nhờ gần gũi thể xác với Jungkook, Jimin lại bắt đầu cảm nhận được những thứ giọng nói xấu xí đang hàm hồ trong đầu anh.
Và có rất, rất nhiều phỏng đoán bi quan dần trở nên thật hợp lí.
Không chịu nổi cảnh tượng đó nữa, Hoseok liền tiến lại và ôm lấy vai Jimin, định đưa chàng trai về phòng, chấm dứt màn đôi co ấu trĩ.
"Jiminie, về với anh, được không? Chúng ta còn rảnh ngày mai mà..." Hoseok thủ thỉ.
Ngay lúc Jimin định mở miệng đáp, thì từ bên kia cánh cửa lại vang lên một tiếng nấc rất khẽ, gần như tan vào khoảng không. Và Jimin nghe được khoảng cách của nó, khi nó rất nhỏ nhưng vẫn âm vang.
Jimin nhận ra Jungkook đang ngồi tựa vào bên kia cửa. Anh không còn nghe thấy Hoseok nữa, cũng không muốn bất kỳ ai xen vào nỗ lực của mình. Và anh lại rủ rỉ gọi, gần như là khẩn cầu.
"Jungkookie..."
"Jungkook-ahh..."
"Kookoo của anh..."
Hoseok giơ bàn tay để xua xua Taehyung khi thấy cậu chàng ló ra từ phòng mình cùng ánh mắt lo lắng. Chàng trai lặng người vài giây, nhưng rồi cũng lui vào trong mà không phát ra bất kỳ tiếng động nào cả.
--
Bụi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro