Chương 1: Quán trà Bản Sonate số 7
"Tôi biết ngay là anh đang ở đây."
Tề Quí lên tiếng sau một hồi lâu đứng sau lưng Dương Dương.
Quán trà Bản sonate số 7 này là nơi duy nhất có thể tìm thấy Dương Dương vào ngày này. Quán trà nhỏ nhắn nhưng tương đối ấm cúng. Tề Quí nhìn Dương Dương ngồi đó, con người có khuôn mặt đẹp như tạc tượng, mặc một bộ vest đen lịch lãm, có vẻ như quán trà này không phù hợp với đẳng cấp của cậu ta. Dương Dương lặng lẽ nhấp 1 ngụm trà. Khuôn mặt vẫn băng lạnh không đáp. Tề Quí cảm thấy một chút tức giận nơi cổ họng
"Dương à, 5 năm rồi đó. Tháng nào ngày này anh cũng đến đây. Không bỏ xuống được sao?"
Nhận thấy cái liếc mắt từ Dương Dương, Tề Quí biết mình vừa nói ra điều không nên nói. Nhưng anh không thể chịu nổi sự cố chấp của Dương Dương.
"Thật ra tôi đến đây để đưa cho anh một bản hợp đồng." Tề Quí xìu giọng
Dương Dương lúc này mới đặt tách trà xuống, nhếch môi.
"Để xuống rồi đi đi"
Nghe có vẻ khá kiệm lời nhỉ. Tề Quí đã quen với cái thái độ hờ hững này rồi. Lúc nào tới ngày này, Dương Dương cũng sẽ trở nên đáng sợ hơn đôi chút. Có lẽ vì quá quen thuộc, Tề Quí bắt đầu bạo gan, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Dương Dương.
"Dương à, không thể mời tôi tách trà sao."
Vẫn thái đồ dửng dưng không đổi
"Hôm nay không mời khách"
Vẫn quyết tâm không nói quá 5 chữ "Trịnh Sảng, em trả lại Dương Dương cho anh" Tề Quí thầm
"Tôi biết ngay là anh đang ở đây."
Không khí có phần bức bối. Tề Quí liền kêu chủ quán cho 1 ly trà hoa cúc. Dương Dương không vui thiệt rồi, bây giờ mà nói thêm gì thì tính mạng có thể sẽ nguy hiểm, tốt nhất nên im lặng thì hơn. Tề Quí nhấp 1 miếng trà rồi đưa mắt nhìn Dương Dương. Gương mặt đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn thần thái đó, vẫn ánh mắt đó. Dương Dương ngồi trên ghế dựa, mắt hướng ra ngoài cửa. Ánh mắt u buồn như chờ đợi. Trong ánh nắng chiều hắt vào, lần đầu tiên Tề Quí thấy tụi con gái trong công ty nói đúng. Thần mặt trời là có thật.
Dương Dương đang là chủ tịch của tập đoàn bất động sản V&M do anh thiết lập. Hoạt động của công ty mới ổn định cách đây vài năm. Dương Dương dù lo trăm công nghìn việc nhưng chưa từng quên ngày này – ngày 14/7, ngày cậu ấy quen Trịnh Sảng.
Cứ đến ngày 14 hàng tháng, Dương Dương chắc chắn sẽ chạy đến đây, quán trà Bản Sonate số 7, cho dù bữa đó mưa giông hay nắng hạ. Dương Dương nhất định sẽ không quên. Tề Quí đột nhiên thở dài, cuộc sống vốn dĩ rất thích trêu người. Năm đó Trịnh Sảng cứ bám riết theo Dương Dương. Muốn đuổi cũng không đi. Lúc đầu Tề Quí còn lên giọng nhắc nhở Dương Dương là không được làm cho cô bé đáng yêu ấy tổn thương. Dương Dương lúc nào cũng trưng bộ mặt hờ hững, lạnh nhạt, nhưng bên trong nặng tình từ lúc nào.
Tề Quí ngã đầu ra ghế dựa. Tiếp tục nhấp 1 ngụm trà hoa cúc. Mùi trà thơm ngào ngạt làm Tề Quí chợt thấy chạnh lòng. Năm đó Tề Quí vừa nhìn thấy Trịnh Sảng đã thấy quí, cô bé có nụ cười toả nắng ấy luôn khiến cho những người xung quanh cảm thấy ấm áp. Lúc đó Tề Quí còn định theo đuổi Trịnh Sảng, nhưng cô nàng lại chấm trúng Dương Dương. Mà cũng phải thôi, Dương Dương cao siêu như vậy, em nào mà không yêu thích.
Trong vô số các cô gái theo đuổi Dương Dương, Trịnh Sảng là đặc biệt hơn cả. Tề Quí nhìn thấy được nét bối rối của Dương Dương khi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô nàng. Tề Quí chợt chặc lưỡi.
"Trịnh Sảng, rốt cuộc em đang ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro