Chương 4
Tôi luôn theo anh ấy từ công ty cho đến về nhà , khi làm việc nhìn anh ấy tiều tụy lắm , anh ấy cứ cắm đầu vào làm viếc cật lực . Năm 25 tuổi, Sở Chi An anh ấy mua một căn biệt thự ở trung tâm thành phố, dù nằm ở trung tâm thành phố nhưng dường như cách xa tất cả ồn ào náo động của thành thị, trong lành và độc đáo. Sở Chi An anh ấy đã đích thân tham gia tất cả trang trí, có ban công, có vườn hoa, có xích đu, nơi nào cũng tràn đầy hương vị ấm áp của anh ấy . Anh ấy nghĩ rằng tôi sẽ thích nó , đúng vậy tôi thích nó lắm , khung cảnh ấy vừa ấm áp vừa tuyệt vời nữa .
Ba năm sau , năm anh 28 tuổi, anh trở thành sếp Sở hầu như mọi người trong nghề đều biết, chạm tay có thể bỏng, tuổi trẻ tài cao, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, anh tuấn giàu có, cho dù là từ nào cũng là điểm nóng tin tức.
Điều duy nhất khiến người ta tiếc nuối đó là anh đã công khai chuyện tình của chúng tôi trong một cuộc phỏng vấn của một tạp chí tài chính kinh tế rằng anh đã kết hôn từ lâu, đồng thời rất yêu bạn đời của mình , đúng anh rất yêu bạn đời của mình , tôi cũng vậy tôi cũng rất yêu anh ấy .
Anh bảo vệ tin tức của tôi rất tốt, cũng bảo vệ cha mẹ hai bên rất tốt, truyền thông không điều tra được bất kỳ tin tức nào mà họ muốn hiểu rõ , tôi thương anh ấy lắm , anh ấy làm tất cả để bảo vệ tôi bảo vệ gia đình của tôi , không để lộ bất cứ thông tin nào anh ấy đang làm hết sức , tôi muốn ôm anh , lao vào lòng anh ấy và nói rằng
" Anh mệt không nếu mệt thì cứ nghĩ ngơi đi "
Nhưng tôi chỉ có thể nhìn anh ấy từ xa , không thể thiếu nào chạm tới luôn được ,cái cảm giác không chạm tới được người mình yêu nó.......nó vừa khó chịu vừa đau , có người nói anh ấy rằng vì tránh những phiền toái không cần thiết mới cố tình nói vậy, có người thì nói vợ anh đã qua đời từ sớm, thậm chí có tin đồn nói anh thích một thiếu niên, tự tử vài năm trước… Mỗi người nói một kiểu, hầu như không có ai tin tưởng suy đoán cuối cùng, điều này thật sự quá vô lý , đúng vậy nó vô lý lắm , vừa vô lý vừa không thiết nhưng tin đồn nói anh thích một thiếu niên, tự tử vài năm trước thì đúng rồi đấy vì người đó là tôi mà , giờ nghĩ lại thì lúc đó tôi lại cảm thấy hối hận .
Cho dù đám người suy đoán như thế nào, chiếc nhẫn kim cương trên tay anh ấy thực sự chưa từng rời khỏi người anh ấy , anh ấy đã làm , làm như đã hứa không bao giờ bỏ tôi một mình luôn mang tôi theo bên người, dù cho có trường hợp đặc biệt không thể đeo nhẫn, anh cũng sẽ dùng một sợi dây chuyền xâu vào đeo trên cổ. Dần dà, truyền thuyết giới thương nghiệp chuyện trong lòng Sở Chi An có một người hầu như mọi người đều biết và điều đó tôi cũng biết .
Chỉ có cô thư ký của anh biết suy đoán cuối cùng mới có thể biết tin nào là thật , tin nào là giả.
Cô từng nhìn thấy ảnh chụp chung trên bàn làm việc của Sở Chi An, biết rằng ngoại trừ làm việc Sở Chi An sẽ xuất thần nhìn chằm chằm ảnh chụp chung. Có một lần vô tình, bởi vì lý do công việc thư ký đi từng bước đến căn biệt thự đầy bí ẩn kia, cô đứng ở cửa chờ tài liệu, nhìn vào trong phát hiện những nơi mắt nhìn thấy đều treo ảnh của tôi , mặt mày non nớt, nụ cười sạch sẽ trong veo.
Sở Chi An ngồi trước bàn làm việc, lặp lại việc anh làm hằng ngày nói chuyện với tôi trong ảnh , tôi cũng trả lời anh ấy chỉ tiếc rằng anh ấy không thể nghe thấy tôi nói gì mà thôi .
Tấm hình của tôi và anh ấy ,đó là một tấm ảnh chụp hồi cấp hai của chúng tôi, trong tấm ảnh chúng tôi mặc đồng phục trắng xanh khi đó rất ngu ngốc, tôi toét miệng một tay ôm lấy cổ anh một tay cầm điện thoại tự chụp, mà anh bị ép cúi người nhìn về phía ống kính, trong ánh mắt là sự kinh ngạc không che giấu được.
Ngày đó tôi tìm anh ấy chụp ảnh , nhưng anh vẫn lạnh lùng nói với tôi là không có hứng thú nhưng trong nháy mắt xoay người bị tôi nhảy lên ôm cổ cưỡng ép chụp một tấm , ngày ấy anh ấy bị tôi ép chụp ảnh nhìn buồn cười lắm mặt nhìn không muốn nhưng lại bị tôi ép chụp cho bằng được.
Trong số lượng ảnh chụp lúc ấy không được nhiều, anh ấy lại thích tấm này nhất, bởi vì thời điểm đó chúng tôi còn chưa hiểu gì cả, cả hai chúng tôi lộ vẻ ngây ngô trong lòng chỉ muốn làm bạn bên cạnh đối phương.
Không có đau khổ, không có tuyệt vọng, cũng không có buồn rầu và sợ hãi đối với tương lai, nụ cười đơn giản và thuần khiết của thời ấy nhìn nó bình yên đến lạ thường .
Anh vươn tay, đầu ngón tay miêu tả khuôn mặt tươi cười của thiếu niên: “Thời gian trôi qua nhanh thật…” Giọng anh rất nhỏ, “Anh rất nhớ em, em nhớ anh không?” cứ thế tôi cũng theo thói quen mà trả lời anh ấy " Đúng rồi, thời gian trôi qua nhanh thật " , " Rất nhớ, mỗi giờ mỗi phút đều đang nhớ. "
Dường như anh nghe thấy tôi nói vậy , nói giống như rất nhiều năm về trước.
Sở Chi An anh ấy ngồi im, đầu cúi xuống sâu, dùng tay bụm mặt, cơ thể run rẩy dữ dội. Nhìn anh như vậy cảm giác tội lỗi của tôi nó lại xuất hiện , làm tôi không thể không lo lắng cho anh ấy nhìn được nhưng không chạm được.
Anh luôn sống dựa vào những hồi tưởng, lặp đi lặp lại hơn mười năm ngắn ngủi của anh và tôi nhai nuốt vô số lần, dường như nếu không làm vậy sẽ không vượt qua được , nó như kiểu rằng đấy là thói quen của anh ấy .
Lần trước gặp Trần Dương, Trần Dương nhìn thấy trên tay anh mới đeo một sợi dây tay màu đỏ, không hợp với khí chất toàn thân của anh, nên đã thuận miệng hỏi một câu , lúc đó tôi thật sự muốn đấm anh cảnh sát ấy một cái , nhưng lại không được , tôi không hiểu vì sao lúc đó lại muốn đấm Trần Dương nữa có lẽ theo bản năng của tôi trong tình yêu chăng.
Anh trả lời nói rằng cái này tình cờ mua ở cửa hàng của ông chủ kia, ông chủ cửa hàng nói dây đỏ có thể buộc mình và người yêu đời đời kiếp kiếp ở bên nhau, thế là anh không hề do dự đã mua nó, một sợi mình đeo, một sợi đốt cho tôi. Sau khi,đốt thì sợ dây đỏ ấy đac ở trên tay tôi , sợi dây ở đỏ ấy như sợi dây tơ hồng vậy nối chúng tôi lại với nhau dù là âm dương cách biệt.
Trần Dương nhìn anh muốn nói gì đó, lại nghĩ anh đã điên dại không biết bao lâu trong chuyện này, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng nói: “Lâu như vậy, cũng nên buông xuống rồi…” , tôi cũng muốn anh ấy buông xuống ,nhưng lại vì sự ích kỷ của tôi mà không thể khiến anh ấy buông xuống được.
Những năm này luôn có người khuyên anh buông xuống, ba mẹ anh từ lâu đã im lặng thỏa hiệp với xu hướng tính dục của anh, chỉ hy vọng anh có thể bắt đầu cuộc sống mới, ngay cả ba tôi mẹ tôi cũng đang dùng sự quan tâm uyển chuyển để nói, nên buông xuống thôi, nên bắt đầu cuộc sống mới.Nhưng anh ấy lại không thể .
Nhưng mà không cần thiết, anh không cần buông xuống, không cần khởi đầu mới, càng không cần một người khác ngoài tôi .
Anh đã từng lấy danh nghĩa tình yêu kéo tôi vào vòng, bây giờ lại vẽ nhà tù trên mặt đất, tự giam mình trong thế giới chỉ có anh và tôi, không chứa được người thứ ba nữa.
Những chuyện kia đều trở thành bệnh cũ năm xưa, không chạm được không sờ được. Mỗi lần đến lúc không chống đỡ được nữa anh luôn nghĩ, tại sao tôi phải tàn nhẫn như vậy, khi đau khổ không chịu được anh cũng muốn hận, nhưng anh không nỡ. Tôi chỉ biết vuốt ve anh ấy mà an ủi rằng tôi không cố ý làm chuyện đó ,không cố ý muốn anh phải đau chỉ là tôi không muốn anh phải chịu nhiều áp lực ,chịu nhiều đau khổ để bảo vệ tôi như vậy , anh đã bảo vệ em giờ đến lượt em bảo vệ anh , em yêu anh Sở Chi An
Tất cả yêu và hận của anh đều chôn vùi cùng tôi vào mùa hè ấy ,chỉ có tôi và anh.
* Note : chương này sẽ có 1 số chi tiết giống ở phần 1 , nếu không hay hoặc sai chỗ nào mọi người cứ cmt với ý kiến của mọi người , khi chuyển kiếp Tô An sẽ là Nam ạ , Sở Chi An cũng vậy .Chúc mọi người một buổi chiều vui vẻ *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro