Chương 2 - Mai gia Đại lang Mai Trục Vũ
Theo lý mà nói, nữ tử vừa được mười lăm, mười sáu tuổi đã nên làm mai, trễ một chút thì đến mười tám, mười chín tuổi cũng không sai biệt lắm, mà Vũ Trinh, hiện giờ đã là hai mươi sáu tuổi, còn chưa lập gả chồng, quả thực có thể nói là độc nhất trong thành Trường An.
Từ khi nàng mười sáu tuổi, phụ thân Dự Quốc công cùng tỷ tỷ Vũ Hoàng hậu đã vì hôn sự của nàng mà rầu thối ruột. Mấy năm nay, thật ra cũng lục tục nói qua cho nàng cọc hôn sự, nhưng cuối cùng đều là không bệnh mà chết.
Nghe thì có vẻ không thể nào hiểu nổi, dù sao thì xét đến xuất thân và dung mạo của nàng, kể cả thanh danh có chút tỳ vết đi nữa, cũng luôn có người nguyện ý cưới nàng, nhưng vẫn phí thời gian đến bây giờ. Nguyên nhân chủ yếu chính là Vũ Trinh rất có khả năng giày vò người ta.
Hôn sự đầu tiên của nàng là Phạm lang quân nhà Phạm thượng thư, dòng dõi tương đương, Phạm lang quân dáng dấp cũng được. Nếu Vũ Trinh cũng như nữ nhi tầm thường thì đã an tâm đợi gả đi thôi, nhưng nàng quen thói lỗ mãng, sau khi hai nhà nạp thái, nàng có một ngày rảnh rỗi liền đi tìm Phạm lang quân, mời hắn ra ngoài thành đi săn. Cũng không biết lúc Phạm lang quân đi săn đã gặp chuyện gì, nghe nói hắn sợ tới mức vãi tè, sau khi trở về liền bệnh nặng một hồi, khỏi bệnh rồi mà nhìn thấy Vũ Trinh vẫn còn run run, ngay cả nói cũng không nên lời, như thế thì làm sao có thể tiếp tục làm mai, nên chỉ có thể bỏ cuộc.
Hôn sự sau đó là Hoàng lang quân, nhi tử của Hoàng thị trung. Hoàng lang quân là hán tử uy vũ, dáng người cao to, Dự Quốc công và Vũ Hoàng hậu đều rất vừa lòng. Nhưng có một ngày, Vũ Trinh đi tìm vị trượng phu tương lai này, nhất thời quật khởi so tài cưỡi ngựa bắn tên với hắn, kết quả đại hoạch toàn thắng. Lần này hỏng bét, Hoàng lang quân kính nàng là điều hán tử, hắn mặc cảm, còn muốn bái nàng làm sư phụ, bị nàng cự tuyệt, lại muốn kết nghĩa anh em với nàng, tóm lại hôn sự này cũng không thành, Vũ Trinh có thêm một huynh đệ tốt, hiện giờ Hoàng lang quân đã cưới vợ, con cũng đã được mấy tuổi.
Còn có một lần là nhi tử của Tả Tán kỵ Thường thị, lần này lại càng không ổn, Vũ Trinh cùng Lữ lang quân trước khi nạp thái đã đánh nhau một trận. Nguyên nhân của chuyện này có chút phức tạp, lại nói Lữ lang quân cùng Vũ Trinh rất giống nhau, đều thích ngâm mình ở bên trong nhạc phường, mà Lữ lang quân thực mê muội một vị nương tử ở kỹ quán tên là Hộc Châu. Hộc Châu nương tử khinh thường Lữ lang quân, lại thường cùng Vũ Trinh ra cửa du ngoạn, lúc đó bên ngoài đều đồn đại Hộc Châu nương tử thích ma kính (đồng tính luyến ái), nhìn trúng Vũ Trinh. Bởi vậy Lữ lang quân hâm mộ ghen ghét Vũ Trinh, đại nhân hai nhà chuẩn bị làm mai, Lữ lang quân tất nhiên không chịu, nổi giận đùng đùng tới tìm Vũ Trinh xúi quẩy, cuối cùng bị Vũ Trinh đánh thành một bãi bùn nhão khóc hu hu, cho tới hôm nay quan hệ của hai người vẫn căng thẳng.
Về sau lại có một hôn sự nữa, lần này thì vừa vặn, vị Trần lang quân bạc mệnh kia, sáu lễ thì đã qua hai, bỗng nhiên bị bệnh nặng một trận, đi đời nhà ma.
Lần thứ năm, lần thứ sáu...
...
Cho tới bây giờ, Vũ Trinh tuổi càng lúc càng lớn, tiếng tăm càng ngày càng không ổn, tất nhiên lại càng không nói chuyện thành thân, vì thế nàng tự do tự tại tán loạn tiêu dao qua ngày, dù là mang theo các nương tử trong kỹ quán du xuân du hồ, hay là dẫn đám con cháu ăn hại nhà quan gia gây chuyện khắp nơi, đều là càng làm càng thuận tay. Ngay cả Dự Quốc công cũng đã không ôm hy vọng với việc hôn nhân của nhị nữ nhi nữa, ngày qua ngày ở chùa niệm kinh, trồng hoa, uống trà, thầm nghĩ chỉ muốn làm một lão đầu trọc mắt nhắm tai điếc.
Nhận được tin của đại nữ nhi, Dự Quốc công kích động đến mức ngay cả mõ cũng đều hất đổ. Đại nữ nhi khác nhị nữ nhi, nàng luôn luôn đáng tin, có thể khiến nàng khen không dứt miệng thì chắc chắn không sai, xem ra lần này nhị nữ nhi rốt cuộc cũng có thể gả ra ngoài!
Vũ Trinh hỏi một câu, thấy phụ thân bỗng nhiên ngây người, sau đó nước mắt lưng tròng, bộ dáng như chìm vào trong niềm nhớ thương phiền muộn, không nhịn được lại huých huých cánh tay lão, lại tò mò hỏi tiếp: "A phụ cùng a tỷ định làm mai lang quân nhà ai cho ta vậy?"
Dự Quốc công phục hồi tinh thần lại, nói: "Là cháu của Mai Quý phi."
Vũ Trinh suy nghĩ một chút, dở khóc dở cười đỡ trán, hỏi: "Cháu của Mai Quý phi, Mai Tứ? Tiểu tử này mới mười bảy thôi, còn quá nhỏ, hơn nữa nó từ hồi bé đã bám theo đít ta đi chơi, ta rất hiểu nó, cho nó mười lá gan nó cũng không dám cưới ta."
Tình cảm của Mai Tứ đối với nàng là sùng kính, tựa như tiểu binh đối với tướng quân nơi sa trường, nhưng không liên quan đến tình yêu nam nữ, nếu ngày nào đó muốn Mai Tứ cưới nàng, Mai Tứ thế nào cũng bị dọa chết tại chỗ.
Dự Quốc công thấy nàng hiểu lầm, "a" một tiếng, giải thích: "Không phải Mai Tứ, tiểu tử Mai Tứ kia không đứng đắn, Hoàng hậu điện hạ định làm mai Mai gia Đại lang cho ngươi."
Vũ Trinh sờ sờ cằm, ở trong đầu hồi tưởng, thật sự không nhớ ra Mai gia Đại lang là vị nào. Trong thành Trường An, nàng giao du rất rộng rãi với đám ăn chơi trác táng, hầu hết các đệ tử quan gia nàng đều quen biết, nhưng lại không có ấn tượng gì với Mai gia Đại lang này, kỳ quái.
"Ta không nghĩ ra nhân vật nào có tên như vậy, không phải là bịa ra chứ." Vũ Trinh gõ gõ lên bàn nhỏ.
Dự Quốc công vuốt râu: "Mai gia Đại lang là đường huynh của Mai Tứ, phụ thân hắn trước đây nhậm chức Thứ sử Cừ Châu, hắn cũng luôn ở Cừ Châu, nghe nói vài năm trước phụ mẫu hắn qua đời, hắn một mình ở Cừ Châu giữ đạo hiếu, một năm trước mới về Trường An, hiện thời ở Hình bộ nhậm chức Tư lang trung. Nghe Hoàng hậu điện hạ nói, là người ít lời, trị ngươi đúng là vừa vặn."
Hình bộ Tư lang trung, Mai gia Đại lang. Vũ Trinh chớp chớp mắt, ở Trường An một năm mà nàng cũng chưa nghe nói đến, xem ra người này thực là khiêm tốn.
Dự Quốc công thấy biểu cảm của nàng, lập tức cảnh giác lên: "Lần này bất luận như thế nào ngươi cũng không được đùa giỡn lung tung!"
"A phụ lo lắng quá rồi, người khác không biết thì cũng thôi, a phụ còn không biết sao, hôn sự từ trước đến nay thất bại, cũng không hoàn toàn là ta sai." Vũ Trinh tỏ vẻ vô tội, nhìn roi ngựa bên hông mình, thích thú cực kỳ mà hỏi: "Mai Đại lang bao nhiêu tuổi?"
Dự Quốc công đã vội vào cung một chuyến, tất nhiên cũng đã nghe đại nữ nhi nói rõ tình hình Mai Đại lang, vì thế đáp: "Mai gia Đại lang tên là Trục Vũ, năm nay vừa vặn hai mươi hai tuổi."
Vũ Trinh đặt tay trên bàn con, cười hì hì: "Mai Trục Vũ? Tên này dễ nghe, nhưng hai mươi hai tuổi có phải quá nhỏ hay không, còn nhỏ hơn ta bốn tuổi, cho dù vội vã muốn gả ta ra ngoài, mấy người cũng không thể gạt thiếu niên lang nhà người ta đi, mới từ Cừ Châu trở về một năm, phỏng chừng còn chưa có lãnh hội tên tuổi của ta, tỉnh tỉnh mê mê lại bị mấy người lừa cưới ta, ngày sau lại hối hận."
"Nói bậy bạ cái gì!" Dự Quốc công giận tái mặt, vừa định mở miệng giáo dục nữ nhi, Vũ Trinh bỗng đứng dậy đi ra ngoài.
"A phụ, ta đi vào cung gặp a tỷ, hỏi cẩn thận Mai Đại lang kia là dạng người gì."
Nàng bước nhẹ nhàng, qua hai ba cầu thang, chạy về phía sân trước, Dự Quốc công ngăn trở không kịp, tức giận đến mức ôm ngực thở mạnh, chỉ có thể chỉ vào cửa rống to: "Ngươi cho ta sống yên ổn chút đi, không được đi hù dọa Mai Đại lang!" Biết con không ai bằng cha, loại chuyện này, Dự Quốc công biết Vũ Trinh tuyệt đối có thể làm được.
Đứng ở trước cửa lớn không có bóng người mà quay đầu lại, Vũ Trinh phất phất tay, nói: "Yên tâm đi, hai năm nay tính tình ta tốt hơn nhiều, sẽ không vô duyên vô cớ hù dọa tiểu lang quân nhà người ta." Tạm thời xem như trấn an cha già đáng thương nhà mình một chút.
Vũ Trinh ra cửa, vẫn không mang theo người hầu, cưỡi trên mình tuấn mã Hồng Anh, chạy băng băng về hướng Đại Minh cung.
Sau khi Đại Minh cung được tu sửa xong, Đế Hậu chuyển về đây, ở Thái Cực cung ban đầu chỉ còn một đám quan viên tiểu lại. Đại Minh cung cách Dự Quốc công phủ tại phường Đại Ninh rất gần, cưỡi ngựa liền đến ngay. Là muội muội ruột thịt của Vũ Hoàng hậu, Vũ Trinh được Vũ Hoàng hậu cực kỳ sủng ái, ngay cả Hoàng đế cũng coi trọng nàng, bởi vậy nàng có vinh dự đặc biệt, lúc nào cũng có thể vào Đại Minh cung gặp tỷ tỷ.
Lúc Vũ Trinh đến, Vũ Hoàng hậu mới tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, ngồi ở trên sạp, hơi lộ vẻ uể oải, xoa xoa trán. Ở bên cạnh là Mai Quý phi đang vô cùng săn sóc mà đứng nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương cho nàng, xoa dịu cơn đau đầu.
Vũ Trinh ngồi ở phía dưới, nhìn thấy Hoàng hậu tỷ tỷ nhà mình cùng Mai Quý phi ở chung, trong lòng "chậc" một tiếng than thở. Dù đây không phải lần đầu tiên thấy, nhưng mỗi lần thấy cảnh hai người tình thâm nghĩa trọng ghé vào một chỗ, đều không nhịn được mà cảm thấy ngọc quan trên đầu Hoàng đế tỷ phu càng thêm xanh biếc.
Đương kim Hoàng đế cực kỳ yêu thích nhạc khí, lại giỏi làm từ soạn nhạc, không để ý tới triều chính, Vũ Hoàng hậu phụ chính đã nhiều năm, Hoàng đế vô cùng kính trọng nàng, nhưng người người đều biết, được Hoàng đế sủng ái nhất Mai Quý phi giỏi ca vũ nhạc khí. Mai Quý phi xuất thân thanh quý, người cũng như tên, như mai ngạo sương, đối với hầu hết mọi người, bao gồm Hoàng đế, đều là vô cùng cao lãnh lãnh đạm, chỉ đối với Vũ Hoàng hậu, lại nhu tình như nước, trong đôi mắt chỉ có ôn nhu, tựa như bây giờ —
"Tỷ tỷ, đỡ hơn chưa?" Mai Quý phi thổ khí như lan, vẻ mặt thân thiết.
Vũ Hoàng hậu ngẩng đầu cười với nàng: "Đỡ hơn nhiều, muội cũng đừng bận tâm, ngồi xuống đi." Dứt lời, nắm lấy cánh tay mềm mại của nàng, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Mai Quý phi cũng liền nhu thuận ngồi một bên, nhưng không hề nhàn rỗi, lại bắt đầu rót nước cho Hoàng hậu.
Vũ Trinh: Không biết thì còn tưởng rằng hai vị này mới là tỷ muội ruột thịt đấy.
Vũ Hoàng hậu liền uống một ngụm nước từ tay Mai Quý phi, liếc vẻ mặt của Vũ Trinh, cười như không cười mà hỏi nàng: "Đã biết rồi à?"
Vũ Trinh: "Hoàng hậu điện hạ, nghe nói tỷ tuyển trượng phu cho ta, là Mai gia Đại lang?"
Vũ Hoàng hậu: "Ừ, ta đã thấy, là một lang quân không tồi, đủ xứng với muội."
Vũ Trinh liếc mắt nhìn Mai Quý phi, lời nói mang theo ý tứ khác: "Nghe nói là cháu của Mai Quý phi, nên chắc là Mai Quý phi thổi gió bên gối điện hạ rồi?"
Vũ Hoàng hậu sớm đã quen với thói hồ ngôn loạn ngữ của nàng, không biến sắc mà đáp: "Đúng vậy."
Mai Quý phi mím môi cười, nàng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nụ cười này vẫn như của thiếu nữ mười tám xinh đẹp động lòng người, nàng nói: "Cháu của ta giữ mình trong sạch, không có thiếp thị thân mật gì, phụ mẫu của hắn mất sớm, nên muội cũng không cần phụng dưỡng, mà tính cách hắn trầm ổn, cũng sẽ không bắt nạt muội, thật sự là không thể nào xứng đôi vừa lứa hơn. Điện hạ lo lắng hôn sự của muội, nếu là việc này có thể thành, ta cũng giải quyết được một tâm sự cho điện hạ."
Vũ Trinh nghe xong, cảm thấy có vẻ không sai, chẳng qua... Nàng tò mò hỏi Mai Quý phi: "Xin hỏi Quý phi tỷ tỷ, Mai Đại lang kia đắc tội tỷ như thế nào?"
Mai Quý phi: "Cớ sao lại nói vậy?"
Vũ Trinh vô tội xòe tay: "Nếu là không oán không thù, vì sao Quý phi tỷ tỷ lại nhẫn tâm đẩy tiểu lang quân vào hố lửa của ta vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro