Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4 : Làn sóng ngầm

Buổi sáng hôm đó, trời quang đãng và mát mẻ, báo hiệu một ngày dễ chịu. Yumi bước vào lớp học với tâm trạng nhẹ nhàng, chuẩn bị cho một ngày học bình thường như bao ngày khác. Cô ngồi xuống chỗ của mình, lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học đầu tiên. Xung quanh, các bạn trong lớp đang trò chuyện rôm rả về những câu chuyện thường ngày. Yumi lắng nghe một chút, rồi cũng chìm vào suy nghĩ riêng.

Haruka, một trong những cô bạn nổi bật nhất lớp, bước vào lớp với chiếc ví nhỏ màu hồng lấp lánh mà cô ấy luôn mang theo. Chiếc ví là một món đồ mà Haruka rất quý, từng kể với cả lớp rằng đó là món quà sinh nhật từ mẹ cô, người luôn bận rộn với công việc ở thành phố. Haruka thường xuyên mang nó theo bên mình, ngay cả khi không có nhiều đồ cần cất giữ.

Tiết học bắt đầu, và mọi thứ diễn ra bình thường như mọi ngày. Yumi chăm chú lắng nghe bài giảng, ghi chép cẩn thận những điều cần thiết. Khi chuông báo ra chơi vang lên, cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thoải mái sau một giờ học tập trung. Yumi đứng dậy, định ra ngoài để hít thở không khí trong lành, nhưng chưa kịp rời khỏi chỗ thì một tiếng hét đầy lo lắng vang lên từ phía cuối lớp.

"Chiếc ví của tớ! Chiếc ví của tớ biến mất rồi!" Haruka kêu lên, giọng nói chứa đầy sự hoảng hốt.

Tiếng hét của Haruka nhanh chóng thu hút sự chú ý của cả lớp. Các bạn trong lớp đổ dồn ánh mắt về phía Haruka, người đang đứng giữa lớp, ánh mắt dao động đầy lo lắng. Chiếc ví màu hồng quen thuộc không còn nằm trên bàn cô như mọi khi.

"Cậu để nó ở đâu rồi, Haruka?" một bạn hỏi, cố gắng giúp cô ấy trấn tĩnh.

"Ở đây, ngay trên bàn này mà! Mới chỉ vài phút trước thôi..." Haruka lục tung ngăn bàn, nhưng chiếc ví vẫn không thấy đâu. "Ai đó đã lấy nó! Ai đó đã lấy chiếc ví của tớ!"

Ngay lập tức, lớp học trở nên náo động. Một số bạn nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu tìm kiếm chiếc ví khắp nơi: dưới bàn, trong ngăn tủ, thậm chí lật cả ghế lên để xem có rơi vào đâu đó hay không. Haruka vừa khóc vừa kể về những gì có trong chiếc ví – một số tiền nhỏ, vài bức ảnh và những món đồ kỷ niệm nhỏ bé.

Yumi đứng lặng lẽ quan sát. Cô không quen thân với Haruka lắm, nhưng hiểu rằng mất một món đồ quý giá như vậy chắc chắn là một cú sốc lớn. Trong lòng, cô hy vọng chiếc ví sẽ nhanh chóng được tìm thấy, và mọi chuyện sẽ trở lại bình thường.

Nhưng không ai tìm thấy nó. Sau một hồi tìm kiếm, lớp học vẫn không có dấu hiệu của chiếc ví. Mọi người bắt đầu tỏ ra mệt mỏi, một số bạn bắt đầu xì xào bàn tán. Trong khi đó, Haruka càng lúc càng hoảng loạn. Ánh mắt cô ta bắt đầu tìm kiếm xung quanh lớp, như thể đang cố gắng tìm ra ai là người chịu trách nhiệm cho sự biến mất này.

Và rồi, ánh mắt ấy dừng lại ở Yumi.

"Yumi," Haruka gọi, giọng nói đột ngột lạnh lùng hơn. "Cậu có thấy chiếc ví của tớ đâu không?"

Yumi giật mình khi bị gọi tên. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ bị hỏi trực tiếp như vậy, và cảm giác bất an trỗi dậy trong lòng. Nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời thành thật: "Không, tớ không thấy. Tớ vừa ngồi đây từ nãy đến giờ, không rời khỏi chỗ."

"Thật à?" Haruka nhìn chằm chằm vào Yumi, ánh mắt đầy sự nghi ngờ. "Nhưng tớ nhớ là cậu ngồi gần chỗ để ví của tớ nhất."

Lời nói của Haruka lập tức khiến không khí trong lớp thay đổi. Những tiếng xì xào càng lớn hơn, và một số bạn bắt đầu quay sang nhìn Yumi với ánh mắt không mấy thiện cảm. Những lời thì thầm nhỏ dần trở nên rõ ràng hơn.

"Có khi nào Yumi lấy không nhỉ?" một bạn nói nhỏ, nhưng đủ để Yumi nghe thấy.

"Yumi mới chuyển đến, biết đâu...," một giọng nói khác vang lên.

Yumi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không thể tin được rằng chỉ trong chốc lát, mọi ánh mắt nghi ngờ lại đổ dồn về phía mình. "Tớ không lấy!" Yumi phản ứng, giọng nói mạnh mẽ hơn mong đợi. "Tớ không biết chiếc ví của cậu ở đâu, Haruka. Tớ không chạm vào nó!"

Haruka không trả lời ngay lập tức, nhưng sự nghi ngờ trong mắt cô không hề giảm đi. Cô nhìn Yumi một lúc, rồi quay sang nói với cả lớp: "Nếu ai đó lấy ví của tớ, chỉ cần trả lại thôi, tớ sẽ không nói gì hết."

Nhưng không ai lên tiếng thừa nhận, và sự im lặng trong lớp học trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Yumi cảm thấy như cả thế giới đang quay lưng lại với mình. Mặc dù cô biết mình vô tội, nhưng sự nghi ngờ của Haruka và những lời xì xào của các bạn khác khiến cô cảm thấy vô cùng bất lực.

Ngay lúc đó, một giọng nói cất lên, làm không khí căng thẳng trong lớp như được xoa dịu.

"Thôi nào, các cậu đừng vội buộc tội người khác như thế," Sato nói, bước lên phía trước, đôi mắt cương nghị nhìn về phía Haruka và những bạn khác. "Yumi đã nói cô ấy không lấy ví của cậu, và tớ tin cô ấy."

Sự xuất hiện của Sato khiến mọi người im lặng, không khí căng thẳng tạm thời dịu xuống. Yumi nhìn cậu, ngạc nhiên và cảm thấy lòng mình ấm lại khi có người đứng về phía mình.

"Nhưng Sato," Haruka phản bác, ánh mắt đầy sự khó chịu. "Cậu cũng biết là Yumi ngồi gần chỗ để ví nhất. Không ai khác có thể lấy nó."

"Vậy là cậu kết luận ngay rằng Yumi là người lấy sao?" Sato nói, giọng điệu điềm tĩnh nhưng cũng không kém phần nghiêm nghị. "Chúng ta không có bằng chứng nào để khẳng định điều đó. Hãy nghĩ về cảm giác của Yumi khi bị nghi ngờ một cách vô cớ. Không ai muốn bị buộc tội khi mình vô tội cả."

Một số bạn trong lớp bắt đầu lặng lẽ gật đầu đồng ý. Sato không phải là người hay nói nhiều, nhưng mỗi khi cậu lên tiếng, mọi người đều lắng nghe. Sự tự tin và lý lẽ của cậu khiến người khác khó có thể phản bác lại.

"Cậu bảo vệ Yumi chỉ vì cô ấy là bạn cậu thôi," Haruka nói, nhưng giọng cô đã mất đi phần nào sự quyết đoán ban đầu.

"Tớ bảo vệ Yumi vì đó là điều đúng đắn," Sato đáp lại, mắt nhìn thẳng vào Haruka. "Nếu ai đó lấy ví của cậu, chúng ta sẽ tìm ra, nhưng không phải bằng cách đổ lỗi cho người khác mà không có chứng cứ."

Haruka im lặng, không nói thêm gì nữa. Không khí trong lớp dần trở lại bình thường, dù vẫn còn một chút căng thẳng lơ lửng. Yumi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn còn lo lắng về cách mọi người nhìn nhận cô sau sự việc này.

Tiết học tiếp theo diễn ra trong không khí yên lặng hơn thường lệ. Yumi cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng cô không thể quên được cảm giác bị nghi ngờ, bị buộc tội vô lý. Cô biết rằng, dù Sato đã lên tiếng bảo vệ cô, nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Cô cần phải tìm ra cách để chứng minh mình vô tội, để không ai còn có thể nghi ngờ cô nữa.

Khi chuông báo hết giờ vang lên, Yumi nhanh chóng thu dọn sách vở và rời khỏi lớp. Sato bước theo sau cô, ánh mắt lo lắng.

"Yumi, cậu không sao chứ?" Sato hỏi, khi cả hai bước ra ngoài sân trường.

Yumi dừng lại, quay sang nhìn cậu. "Cảm ơn cậu, Sato. Nếu không có cậu, tớ không biết phải làm gì nữa."

Sato khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ấm áp. "Tớ chỉ làm điều mà một người bạn nên làm thôi. Tớ biết cậu không phải là người như vậy, và tớ không muốn ai hiểu lầm cậu".

——-

Sau sự cố hôm trước, Yumi cố gắng bình tĩnh khi bước vào lớp vào ngày hôm sau. Dù đã có Sato đứng ra bảo vệ, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng và sự xa lánh của một số bạn trong lớp. Haruka thì dường như không tỏ ra mấy lo lắng nữa, trái lại, cô ta còn tỏ ra bình thản một cách kỳ lạ. Điều này khiến Yumi cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng cô không thể xác định được là gì.

Tiết học trôi qua mà Yumi cảm thấy như dài đằng đẵng. Mỗi khi cô định tập trung vào bài giảng, hình ảnh của chiếc ví và những lời buộc tội lại lởn vởn trong đầu cô. Haruka, ngồi cách đó vài dãy bàn, tỏ ra hoàn toàn không để tâm đến Yumi, như thể sự việc ngày hôm qua chưa từng xảy ra.

Khi giờ ra chơi đến, Yumi quyết định ra ngoài sân trường để hít thở không khí trong lành. Cô đang cần một chút không gian riêng để suy nghĩ về mọi thứ đã xảy ra. Nhưng vừa bước ra khỏi lớp, cô đã nghe thấy tiếng nói của một số bạn nữ trong lớp, đứng tụ tập lại và thì thầm với nhau.

"Thật là kỳ cục. Tớ chưa bao giờ nghĩ Yumi lại làm điều đó," một giọng nói vang lên.

"Có gì mà kỳ cục chứ? Cô ta mới chuyển đến đây, ai biết cô ta thế nào đâu," một giọng khác đáp lại.

Yumi cảm thấy trái tim mình như bị thắt lại. Dù không nghe rõ toàn bộ cuộc trò chuyện, nhưng cô biết họ đang nói về mình. Không muốn nghe thêm, cô rảo bước đi nhanh hơn về phía góc sân trường nơi cô có thể yên tĩnh một mình.

Tuy nhiên, khi cô vừa ngồi xuống một chiếc ghế đá dưới gốc cây, Sato xuất hiện, đi thẳng về phía cô. "Yumi," cậu gọi, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy quan tâm.

Yumi ngước lên nhìn Sato, cố gắng mỉm cười nhưng không thể giấu được sự buồn bã trong mắt. "Tớ không biết phải làm gì nữa, Sato. Tớ cảm thấy như tất cả mọi người đang quay lưng lại với tớ."

Sato ngồi xuống bên cạnh Yumi, ánh mắt cậu nhìn thẳng về phía trước. "Tớ hiểu. Nhưng tớ đã suy nghĩ nhiều về chuyện này, và tớ nghĩ Haruka có gì đó không đúng."

Yumi nhìn Sato với vẻ ngạc nhiên. "Không đúng? Ý cậu là sao?"

Sato quay sang nhìn Yumi, gương mặt cậu nghiêm túc. "Tớ không biết rõ chi tiết, nhưng cảm giác của tớ nói rằng Haruka có thể đang giấu điều gì đó. Cậu nghĩ mà xem, tại sao Haruka lại quá dễ dàng kết luận rằng cậu là người lấy chiếc ví? Và tại sao cô ấy lại không cố gắng tìm kiếm thêm bằng chứng?"

Yumi ngẫm nghĩ một lúc. Thực sự thì Haruka đã nhanh chóng buộc tội cô mà không hề tìm hiểu thêm. Nhưng liệu điều này có đủ để nói rằng Haruka đang giấu diếm gì đó không? Cô không chắc chắn, nhưng cảm giác rằng mọi chuyện không đơn giản như vẻ bề ngoài vẫn cứ luẩn quẩn trong đầu.

"Tớ không biết, Sato. Có lẽ tớ quá mệt mỏi để nghĩ về chuyện này nữa," Yumi thở dài, cảm thấy lòng mình nặng trĩu.

"Vậy thì chúng ta cần phải tìm cách," Sato nói, ánh mắt cậu đầy quyết tâm. "Tớ không thể để cậu phải chịu đựng sự oan ức này lâu hơn nữa."

"Nhưng chúng ta bắt đầu từ đâu? Chúng ta không có bằng chứng gì cả," Yumi nói, giọng cô pha lẫn sự lo lắng và tuyệt vọng.

Sato im lặng một lúc, rồi bỗng nảy ra một ý tưởng. "Có lẽ chúng ta cần tìm hiểu thêm về Haruka. Cô ấy là người duy nhất có liên quan trực tiếp đến vụ việc này, và nếu có gì đó bất thường, chúng ta có thể phát hiện ra."

Yumi lặng lẽ gật đầu, cảm thấy rằng đây có thể là hướng đi đúng đắn. Nhưng cô vẫn còn lo lắng về việc đối đầu với Haruka. Haruka không chỉ là người nổi tiếng trong lớp, mà còn rất khéo léo trong việc thể hiện bản thân trước mọi người. Yumi biết rằng nếu không cẩn thận, cô có thể bị đẩy vào tình thế còn khó khăn hơn.

Buổi chiều hôm đó, Yumi và Sato quyết định ở lại trường lâu hơn một chút để quan sát Haruka. Họ theo dõi từ xa, giữ khoảng cách an toàn để Haruka không phát hiện ra. Khi lớp học tan, Haruka thu dọn đồ đạc của mình một cách chậm rãi, rồi bất ngờ quay lại nhìn quanh lớp trước khi rời đi.

Sato và Yumi theo sau Haruka khi cô bước ra khỏi lớp. Họ thấy Haruka không đi thẳng về nhà như mọi khi mà rẽ vào một hành lang khác, dẫn ra phía sau trường. Cả hai cố gắng giữ khoảng cách, bước đi nhẹ nhàng để không gây chú ý.

Haruka đi về phía nhà kho cũ phía sau trường, một nơi mà ít ai lui tới. Cô dừng lại trước cánh cửa gỗ cũ kỹ, nhìn quanh một lần nữa để đảm bảo không có ai theo dõi. Sau đó, cô rút từ trong túi ra chiếc chìa khóa nhỏ, mở cửa và bước vào trong.

Yumi và Sato nhìn nhau, cả hai đều ngạc nhiên và đầy nghi ngờ. "Cậu có biết nhà kho này dùng để làm gì không?" Yumi hỏi.

Sato lắc đầu. "Tớ chỉ biết nó không được sử dụng thường xuyên. Có thể là nơi lưu trữ đồ cũ hoặc gì đó tương tự. Nhưng tại sao Haruka lại có chìa khóa?"

Không chần chừ thêm, Sato và Yumi lén lút tiến lại gần nhà kho. Khi họ đến gần, họ nghe thấy tiếng Haruka đang nói chuyện với ai đó bên trong, giọng nói nhỏ nhưng đầy lo lắng.

"Tớ đã làm theo kế hoạch, nhưng không ngờ lại rắc rối đến vậy," giọng của Haruka vang lên. "Tớ cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc ngay khi chiếc ví biến mất, nhưng giờ thì Sato lại nhúng tay vào. Cậu ta luôn dính líu đến Yumi."

Yumi cảm thấy tim mình thắt lại khi nghe những lời đó. Cô không thể tin rằng Haruka thực sự có kế hoạch đổ tội cho cô. Nhưng vì sao? Điều gì khiến Haruka phải làm như vậy?

"Cứ bình tĩnh, Haruka. Chỉ cần giữ vững lập trường, không ai có thể phát hiện ra," một giọng nói khác cất lên. Yumi nhận ra đó là giọng của một trong những cô bạn thân của Haruka, người luôn đi cùng cô ấy. "Nếu cần thiết, chúng ta sẽ tạo ra thêm bằng chứng để buộc tội Yumi."

Yumi cảm thấy sự tức giận và bất lực dâng lên trong lòng. Nhưng cô biết rằng giờ không phải là lúc để đối đầu. Cô cần phải có một kế hoạch, và cô cần phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng.

Sato nhìn Yumi, ánh mắt cậu đầy quyết tâm. "Chúng ta cần làm rõ mọi chuyện. Nhưng trước tiên, chúng ta phải ra khỏi đây trước khi họ phát hiện."

Yumi gật đầu, và cả hai lặng lẽ rời khỏi khu vực đó, quay trở lại lớp học để lấy cặp sách. Yumi biết rằng cuộc chiến này còn dài, nhưng giờ đây cô đã có một mục tiêu rõ ràng: lật tẩy kế hoạch của Haruka và chứng minh sự trong sạch của mình.

Khi họ bước ra khỏi cổng trường, Sato dừng lại, nhìn thẳng vào Yumi. "Yumi, cậu không cô đơn đâu. Tớ sẽ ở bên cậu, giúp cậu vượt qua chuyện này."

Yumi nhìn Sato, lòng đầy cảm kích. "Cảm ơn cậu, Sato. Tớ không biết mình sẽ làm gì nếu không có cậu."

Sato khẽ mỉm cười, nhưng đôi mắt cậu vẫn giữ vẻ nghiêm túc. "Chúng ta sẽ tìm ra cách, Yumi. Chúng ta sẽ vạch trần sự thật."

Cả hai bước đi trên con đường dẫn về làng, lòng tràn đầy quyết tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro