Chương 2:Ác mộng
Trong nhà kho đen tối ẩm ướt,từng tia sáng yếu ớt len lỏi qua cánh cửa sổ cũ nát chiếu vào thân thể một cô bé khoảng 10 tuổi đang ngồi co ro trong góc tường,ngoài trời mưa không ngừng rơi tiếng sấm nổ vang trời,những tia chớp chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của cô bé ko có sức sống.Đột nhiên cánh cửa nhà kho bật mở ,một cô gái 15 tuổi bước vào cất giọng khinh miệt:
-chưa chết sao.Trần Linh Nhi cất lời,tiếng động vang lên làm cho cô bé đang ngồi trong góc nhà tỉnh dậy ngước lên nhìn.
-chị-cô bé cất giọng yếu ớt ,khàn khàn do bị bỏ đói 2 ngày.
Trần Linh Nhi nghe vậy thì nở nụ cười nhạt nói như hét lên:-tao ko phải chị mày ,mày là đồ con riêng.Mẹ mày là đồ đàn bà đê tiện cướp bố của tao.hứ...sinh mày ra chỉ là ngoài ý muốn của ông ấy mày ko xứng đáng làm tiểu thư họ trần.
Mà cô bé lúc này đang co ro trong góc nghe vậy nước mắt chảy ra đứng bật dậy nói trong tiếng nấc:
-Chị nói láo mẹ tôi ...hức...ko phải người như vậy ..huhu.."chát",một cái tát được ráng xuống khuân mặt tái xanh của Trần Băng Nhi(chị này còn nhỏ mà dã man quá...Linh Nhi*cút*-mèo:vâng ... đi ngay ạ)
Cái tát dùng sức quá mạnh làm TBN ngã xuống đất,bụi bặm bám vào người nhem nhuốc,thân thể cô bé ko ngừng run rẩy cái miệng nhỏ nhắn tái nhợt phát ra những tiếng khóc thút thít nghe thật bi thương.Nhìn cảnh tượng này TLN cất tiếng cười sung sướng.-ở đây mà đợi chết đi đồ con hoang-rồi cất bước bỏ đi ra khỏi nhà kho.
Trong không gian tối om của căn phong rách nát chỉ còn lại một hình bóng mỏng manh,cô bé cất giọng khàn khàn "TBN không phải sợ,mẹ sẽ đến cứu mày"cô bé không ngừng tự an ủi bản thân nhưng điều đó ko xảy ra, cô bé đợi ngày wa ngày nhưng mẹ vẫn ko xuất hiện.
***
"Đùng...Đùng..."tiếng sấm hòa cùng với những hạt mưa rơi ào ạt.
Trên chiếc giường to lớn trong phòng của một khách sạn,Trần Băng Nhi ngồi bật dậy người đầy mồ hôi,những kí ức hồi bé luôn đi theo nó.Sinh ra mang tiếng là 1 tiểu thư sống trong giàu sang sung sướng nhưng ai có biết được sự thật của 1 gia đình giàu sang.Mẹ là vợ hai, sinh ra ngoài ý muốn của cha trong 1 lần say rượu nên cuộc sống của nó rất khổ,ba mẹ ko quan tâm,luôn chịu sự ngược đãi của chị và mẹ cả,8 tuổi bị đưa ra nước ngoài ko 1 ai thân thích sống 1 mình.Từ đó nó trở nên ít nói , lạnh lùng ,băng lãnh.sau đó may mắn năm 10 tuổi gặp được chủ của thủ lĩnh xã hội đen có thế lực lớn thứ 2 trên thế giới và được ông nhận làm con nuôi.Trải wa quá trình rèn luyện nó đã trỏ thành 1 sát thủ đứng đầu băng nhóm,sau khi ông wa đời nó đã trở thành thủ lĩnh sát thủ.
Nó ngồi trầm lặng trên giường nghĩ lại những việc đã wa cảm thấy đau đớn trên mặt nở nụ cười nhạt,
cất giọng nhỏ nhẹ"tôi sẽ trả lại tất cả những gì mà các ngươi đã gây ra cho tôi"
Hết chương 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro