2. Khoảng Cách Vô Hình
Sau buổi tối ở khu nghỉ dưỡng, dù cả hai đều không nói gì thêm về cảm xúc của mình, nhưng Lâm Đan vẫn cảm nhận được sự thay đổi trong cách Thiên Vũ đối xử với cô. Anh không còn lạnh lùng và xa cách như trước, nhưng cũng không hề chủ động tiến thêm một bước nào. Điều đó khiến cô cảm thấy có một khoảng cách vô hình giữa hai người.
Trở về thành phố Bắc Kinh, Lâm Đan lập tức vùi đầu vào công việc. Công ty cô – Tập đoàn Thiên Dương – đang trong quá trình đàm phán hợp đồng với một tập đoàn quốc tế. Nếu thành công, đây sẽ là bước tiến quan trọng giúp công ty cô mở rộng ra thị trường nước ngoài. Nhưng ngay lúc này, một vấn đề lớn bất ngờ xảy ra.
Tập đoàn Kỳ Lân – một đối thủ cạnh tranh mạnh trong ngành – đột nhiên chen ngang, đưa ra mức giá hấp dẫn hơn để cướp mất đối tác của cô. Tin tức này khiến cả hội đồng quản trị xôn xao.
Trong cuộc họp khẩn cấp, một cổ đông lớn tuổi lên tiếng: "Giám đốc Lâm, cô có kế hoạch gì để đối phó với tình huống này?"
Lâm Đan điềm tĩnh lật tài liệu, ánh mắt sắc lạnh quét qua cả phòng họp. "Chúng ta sẽ không lùi bước. Nếu họ muốn chơi bẩn, tôi sẽ cho họ thấy ai mới là kẻ thắng cuộc."
Cô lập tức điều tra và phát hiện người đứng sau thao túng mọi chuyện chính là Trịnh Hạo – một doanh nhân có tham vọng lớn và cũng là người luôn muốn lật đổ cô trên thương trường.
Buổi tối hôm đó, khi đang kiểm tra tài liệu, điện thoại cô rung lên.
Tin nhắn từ Thiên Vũ: "Cần giúp không?"
Cô khẽ cười, ngón tay lướt trên bàn phím.
"Không. Em tự lo được."
Cô biết, để tồn tại trong giới kinh doanh, cô không thể dựa vào bất kỳ ai, kể cả Thiên Vũ. Cô không muốn mắc kẹt trong hình ảnh một người phụ nữ yếu đuối cần sự che chở. Cô đã đi đến ngày hôm nay bằng chính năng lực của mình, và cô sẽ tiếp tục như vậy.
Nhưng Thiên Vũ không phải người dễ dàng đứng ngoài cuộc. Chỉ sau một ngày, thông tin nội bộ của Tập đoàn Kỳ Lân bị rò rỉ. Có vẻ như ai đó đã âm thầm ra tay, khiến đối tác quốc tế nghi ngờ về tính minh bạch của họ. Điều này vô tình giúp Lâm Đan giành lại cơ hội đàm phán.
Khi cô biết được chuyện này, cô đã hiểu ngay Thiên Vũ là người đứng sau. Nhưng anh không hề nhắc đến, cũng không nhận công lao, chỉ âm thầm giúp đỡ cô. Điều đó khiến lòng cô có chút dao động.
Một buổi tối, Thiên Vũ hẹn cô đi ăn tối. Quán ăn sang trọng với ánh đèn dịu nhẹ, nhưng bầu không khí giữa họ lại có chút lặng lẽ.
"Sao dạo này em tránh mặt anh vậy?" Thiên Vũ lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn cô.
Lâm Đan khẽ nhấp một ngụm rượu, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên: "Em bận thôi."
"Chỉ vậy sao?" Anh không tin.
Cô im lặng một lúc, rồi nói: "Thiên Vũ, anh giúp em lần này, em cảm ơn. Nhưng em không muốn trở thành người phụ thuộc vào anh. Em muốn tự mình đối mặt với tất cả."
Anh nhìn cô thật lâu, đôi mắt sâu thẳm ánh lên sự phức tạp. "Anh chưa bao giờ nghĩ em yếu đuối. Nhưng Lâm Đan, mạnh mẽ không có nghĩa là lúc nào cũng phải đơn độc."
Cô khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lại có chút chua xót. "Có lẽ... nhưng em quen như vậy rồi."
Thiên Vũ không nói gì nữa. Anh hiểu cô, nhưng cũng không thể ép buộc cô thay đổi suy nghĩ.
Đêm hôm đó, khi trở về nhà, cô đứng bên cửa sổ nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn. Cô biết trái tim mình đang xao động, nhưng cô cũng biết, lúc này chưa phải là lúc thích hợp để mở lòng. Tình yêu của họ, có lẽ vẫn cần thêm thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro