Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1 - Trở về

" Alo mẹ ạ… Vâng con sắp ra sân bay rồi ạ… con gái yêu dấu của mẹ sẽ về ngay đây ạa…" - Vứt điện thoại sang một bên nằm xuống chiếc giường êm ái gắn bó với mình suốt 2 năm. 

Từ lúc rời ba mẹ đến một đất nước xa lạ. Cô tự nhủ phải thật cố gắng hoàn thành tốt việc học để nhanh chóng về với ba mẹ, về với đám bạn đã bên cô suốt từ bé đến lớn, và về với hắn Không biết từ bao giờ, hắn lại quan trọng với cô đến nhường nào

Tại sân bay quốc tế thành phố Z - một cô nàng với vóng dáng mảnh mai, mái tóc xõa ngang vai, chiếc váy trắng dài qua đầu gối với đôi giày boot martin và cái kính râm che nữa khuôn mặt.

 Cô đã về rồi đây, thành phố có những người cô yêu thương

Ting tongggg

" Aaa con gái yêu của mẹ về rồii. Huhuu có biết là mẹ nhớ con lắm khôngg huhuu " - mẹ cô rất mừng khi thấy cô con gái yêu quý đứng trước mặt mình sau 2 năm xa cách. 2 năm ở Mỹ, cô chỉ nhanh chóng hoàn thành việc học thật nhanh chứ không muốn bỏ lỡ giây phút nào nên là trong suốt 2 năm qua cô chưa về nhà bao giờ

" Vâng ạ. Con về rồi. Thôii mau vào nhà chứ con mệt muốn xĩu rồi đây nèe " - cô nũng nịu. Ôm mẹ mình thật lâu.  Đã lâu rồi cô chưa như vậy 

Ngồi trên sofa nhà mình, nhìn ngó xung quanh. Nhà cô vẫn không thay đổi gì cả nhờ.

" Mẹ ơi ba đâu rồi ạ "  

Mẹ cô từ trong bếp mang ra một ly nước cam nghe vậy đáp 

" Mẹ vừa báo cho ba con. Chắc là đang tức tốc trên đường về để gặp con gái yêu đây đó mà. Nào, mau uống vào. Ngồi trên máy bay vậy mệt lắm " Mẹ cô chăm cô từng chút. Do là cô lại vừa là con gái duy nhất trong nhà này. Là người chắc chắn sẽ thừa hưởng tập đoàn Hàn gia trong tườn lai

" Mau nói cho mẹ nghe, bên kia học hành vất vả lắm đúng không ? " 

" Cũng kha khá thôi mẹ ạ. Nhưng mà con đã cố gắng hết sức để hoàn thành rồi đây nè. Về với ba mẹ rồi đâyy "

" Nếu năm đó ba con không để con đi du học thì được rồi. Mới tuổi ăn tuổi lớn đã bắt nó phải xa nhà " Mẹ cô - bà Kim Thanh rất xót cho đứa con này. Từ nhỏ đã được cưng chiều nhưng không hề sa đọa đỏng đảnh như những tiểu thư khác. Luôn hiền lành, ngoan ngoãn và hiểu chuyện như vậy. Nhiều lúc vì quá hiểu chuyện cũng khiến bà đau lòng.

" hì hì con hong sao mà " - Yên Nhi cười cười. Nụ cười ấy đẹp biết bao nhiêu 

" Tiểu Nhi của ta đâuu. Con bé đâu rồi" Quản gia vừa mở cửa ông liền xông vào nhà hét tên con. Đã lâu rồi chưa được thấy nó. Ông thực sự rất nhớ tiểu bảo bối của ông

" Baaa. Con đây ạ " - cô chạy ra nhào vào người ông.

" Ôii để xem con gái của ta nào. Đã lớn như vậy rồi sao " - ông rất vui vì cô trở về. Năm đó không vì quá lo sau này nó không đủ kinh nghiệm quản cái tập đoàn này thì ông đã không để con gái ông chịu cực như vậy rồi. Thật là thương cô

Tối lại ba người cùng ngồi vào bàn ăn. Lúc cô đi, bàn ăn này luôn thiếu tiếng nói của cô nên rất buồn chán.

" Nào ăn nhiều vào. Con ốm đi đấy " - mẹ cô ôn nhu. Gắp không biết bao nhiêu thức ăn cho cô. Biết tin cô về liền chuẩn bị những món ăn cô thích.

" Con vẫn đầy đặn cơ mà mẹ " 

" không nói nhiều. Ăn vào mau " 

" Nhi Nhi, con định khi nào nhập học lại. Con còn 2 năm nữa mới kết thúc " ba cô luôn lo lắng cho cô về việc học. Mặc dù ông không khắt khe nhưng việc học vẫn trên hết. Nhưng mà dẫu sao ông cũng thừa biết con gái mình giỏi còn hơn những gì ông nghĩ. 

" Thôi mà anh, để con bé nghỉ ngơi vài ngày đã. Chưa gì đã bắt nó đi học " bà Hàn cảm thấy khó chịu. Con gái mới bay một chuyến bay dài về. Chưa nghỉ ngơi gì đã bắt nó đi học lại. Thật là hết nói nỗi

" Không sao đâu mẹ. Con cũng muốn đi học nhanh. Con muốn gặp tụi bạn lắm rồi. " Cô là vậy. Vấn đề gia đình bạn bè vẫn trên hết

" Hazz hết nói nỗi con. Dù gì mẹ cũng chuẩn bị cả rồi. Mau ăn rồi nghỉ ngơi mai đi học "

" Vâng ạa "  

Kết thúc bữa tối. Quay trở về phòng cô. Việc cô về nước chưa thông báo cho đám bạn cô gì cả. Cô là muốn tạo bất ngờ. Thật sự rất háo hức đến ngày mai, muốn gặp lại người con trai đó

Hôm nay cô dậy thật sớm để chuẩn bị. Ăn lẹ bữa sáng rồi đến trường 

Chiếc mercedes dừng trước trường.  Cô bước xuống xe. Cô xinh đẹp đến mức khiến bao người đi qua đều ngước nhìn. Cảm thán vì vẻ mặt thiên thần này của cô. Trường cô có tên là Sunlight. Do chính tập đoàn của gia đình hắn xây lên. 

Cô đi tìm phòng hiệu trưởng, quả thật trường rất lớn nên cũng hơi khó tìm. 

" aaa ui zaaa " cô đi đường lo ngó ngang ngó dọc tìm phòng hiệu trưởng mà quên mất nhìn phía trước làm cô đâm trúng lưng của người ta 

" Cậu có sao không " oaaa đẹp trai á nhaa. Cô ngước lên nhìn. Bạn nam dịu dàng hỏi thăm cô rồi đỡ cô đứng lên

" Tớ không sao.Xin lỗi cậu . À mà cậu có thể dẫn tới đi tới phòng hiệu trưởng được không. Nãy giờ tớ tìm không ra " cô vừa cười vừa xoa đầu. Aizaa tim cậu học sinh đó như lệch một cái

" Cậu là học sinh mới à. Để tớ dẫn cậu đii " 

" Đến rồi đây. Cậu ở đây mình về lớp trước nhé. Có duyên sẽ gặp lại " Cậu nở nụ cười. Quả thực đẹp thật

" Được rồi. Cảm ơn cậu nhiều " 

Cốc cốc cốc 

 " Vào đi " phía trong có tiếng vọng ra

Cô mở cửa bước vào trong. Thấy thầy hiệu trưởng cùng một người phụ nữ nhìn rất lịch thiệp ngồi nói chuyện

" Em chào thầy. Em  là học sinh mới ạ. Đến đây để nhận lớp "  cô lễ phép chào hỏi rồi mới nói chuyện

" À Uyên Nhi. Đợi thầy một tí " Thầy bấm dãy số gì đó rồi gọi 1 cô giáo đến

Người phụ nữ đó vừa nghe tên cô liền quay phắt người lại.

" Aaaa Nhi Nhi. Con về nước khi nào sao không báo mẹ một tiếng " bà ấy là Minh Anh. Mẹ của An Vũ Phong. Và An Vũ Phong là thanh mai trúc mã của cô. Người cô rất muốn gặp. Lý do bà xưng hô mẹ con với cô vì từ nhỏ 2 bên gia đình đã tập thói quen xưng hô này cho 2 đứa nhóc con mình. 

Nói một xí về gia đình hai bên. Ba mẹ của Uyên Nhi và Vũ Phong là bạn thân. Cùng lập nghiệp cùng làm bạn đến bây giờ. Đến nhà cũng sát bên nhau.  Hứa nếu sinh con 1 bên trai 1 bên gái sẽ lập hôn ước cho hai đứa. Nhưng chuyện này vẫn chưa cho 2 đứa con của họ biết

" Aaaa mẹ Minh Anh. Con nhớ người lắm đó. Con định tạo bất ngờ. Ai dè " Uyên Nhi phồng má tỏ giận dỗi

" Hứ. Không nói với tôi là tôi đã rất buồn rồi đấy. Gì mà đi 2 năm không liên lạc. Thật khiến người ta lo lắng " mà véo mũi Uyên Nhi. Cũng tỏ vẻ giận dỗi

" hì hì " cô chỉ biết cười trừ

" À mà con đã nói với Tiểu Phong chưa? Thằng bé biết con về chưa ? " 

" con định sẽ tạo bất ngờ đây nè " 

" được rồi. Thầy hiệu trưởng. Xếp cho con bé vào lớp 11A1 nhé. Con dâu tôi đấy. Ráng mà làm sao cho tốt " mà quay sang hiệu trưởng lạnh nhạt nói. 

" à dạ vâng vâng. Cô Kiều mau tới đây " thầy hiệu trưởng nãy giờ sững sờ vì chuyện ở đây. Cả cô Kiều cũng vậy

" Mẹ à. Gì mà con dâu cơ chứ " Cô thấy ngại thật

" Sao thì cũng thành tthôi. Thôi con vào học đi chứ không trễ đấy. Mẹ về đây. Tối 2 nhà ta sẽ mở party mừng con về " 

" Dạ. Baii mẹ Anh " 

Bà Minh Anh ra về. Cô Kiều cũng dẫn Uyên Nhi về lớp

Trên đường đi về lớp. Biết bao ánh mắt từ cửa sổ nhìn cô khiến cô cứ thấy ngại.  Cô Kiều thấy thế liền bảo

" Uyên Nhi. Cô thấy con xinh thật đấy. Mà cô nhìn thành tích con lại cao nữa. Quả là đáng ngưỡng mộ " Cô Kiều nhẹ nhàng nói

" Hì hì em cảm ơn cô ạ " cô cười. Nụ cười ấy lại đẹp đến lạ lùng

Cô hồi hộp vô cùng. Vì sắp gặp được những người bạn yêu thương cô vô cùng và có cả người cô thương nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro