Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45 - End

Chapter 45 (Final Chapter)

Đan tay vào nhau, Hải Ngọc và Hoài Thơ dạo bước dưới ánh đèn đêm của Thụy Sĩ. Ngoài họ ra, còn rất nhiều cặp tình nhân khác tay trong tay bước đi trông thật tình tứ. Hạnh phúc hiện rõ lên gương mặt của cả hai. Lâu lâu Hải Ngọc len lén hôn lên má Hoài Thơ làm cô nàng ửng hồng đôi má. Cuộc sống như tươi đẹp hơn vì họ có nhau trong đời. Hải Ngọc đưa Hoài Thơ đến quán ăn của mình như đã hứa. Ái Linh đã dành cho Hải Ngọc một cái bàn VIP thật sang trọng. Không những vậy, Ái Linh còn trang trí rất lãng mạn. Khi vừa bước vào, Hoài Thơ không rời mắt khỏi cách trang trí này. Giờ cô mới hiểu vì sao quán ăn này lại nổi tiếng như vậy. Khi cả hai ngồi vào bàn rồi, họ bắt đầu đem những món ăn ra.

-Đêm nay sẽ cho em thưởng thức tất cả các món ở đây. Chuẩn bị nhé Hoài Thơ.

Hoài Thơ nhìn những món ăn trên bàn mà không khỏi thán phục. Tuy cô chưa ăn, nhưng nhìn cách họ trang trí những món ăn thôi cũng đủ làm cô phải cầm đũa lên liền.

-Nhìn ngon quá!

Hải Ngọc không khỏi mỉm cười vì thái độ của Hoài Thơ. Cô gắp một miếng cá salmon và đưa lên miệng Hoài Thơ. Hoài Thơ nhẹ nhàng há miệng ra thưởng thức. Cô giơ một ngón tay lên

-Số một.

Những món ăn họ đưa đến không nhiều. Mỗi món chỉ một chút thôi nên đúng y như Hải Ngọc nói. Hoài Thơ đã thưởng thức rất nhiều món và cô nói với Hải Ngọc

-Em hâm mộ đầu bếp nhà hàng này rồi. Món nào ăn cũng ngon hết.

Hải Ngọc dùng giấy lau miệng cho Hoài Thơ thì Ái Linh từ ngoài đi vào

-Có phiền hai người không?

Hải Ngọc thấy Ái Linh thì mừng rỡ

-Ngồi xuống đây đi. Hôm nay em bận lắm sao?

Ái Linh đi lại ngồi xuống bên cạnh Hải Ngọc. Mắt cô nhìn Hoài Thơ rồi trả lời Hải Ngọc

-Có bận đến đâu cũng phải vô chào chị chứ. Đây là bạn của chị à?

Hải Ngọc nắm bàn tay Hoài Thơ trả lời

-Đây là Hoài Thơ, một nửa còn lại của chị.

Hoài Thơ thấy được một chút thất vọng trên gưong mặt Ái Linh, nhưng rồi cô thấy Ái Linh cười nói

-Vậy thì em chúc mừng chị. Cuối cùng cũng có người làm trái tim tưởng chừng như đã chết của chị sống lại rồi.

Hải Ngọc bật cười. Cô hôn vào môi Hoài Thơ

-Chỉ có duy nhất người này thôi.

Có khách gọi nên Ái Linh phải ra ngoài. Hải Ngọc và Hoài Thơ cũng ra về. Trên đường về lại khách sạn, Hoài Thơ muốn hỏi Hải Ngọc về Ái Linh nhưng cô không biết có tiện không nên đành im lặng. Hải Ngọc đoán được điều đó, cô giải đáp thắc mắc cho Hoài Thơ

-Ái Linh là em gái của bạn chị. Trong lần tai nạn, bạn chị qua đời và lúc đó Ái Linh đang đi học. Lúc đó cuộc sống của hai chị em chỉ phụ thuộc vào đồng lương của bạn chị nên khi cô ấy qua đời, chị đã giúp cô ấy chăm sóc cho Ái Linh. Chị mở quán ăn này vì Ái Linh rất thích nấu ăn. Chị muốn để em ấy có một việc làm ổn định, làm công việc mà em ấy yêu thích và có cuộc sống thoải mái hơn. Tuy chị là chủ, nhưng tất cả đều do Ái Linh đảm trách. Tiền kiếm được ở cửa tiệm chị chia 60 phầm trăm cho Ái Linh còn 40 phần trăm còn lại để giúp đở cho những trẻ em mồ côi ở Việt Nam. Em có nhớ một trong những nhà mồ côi chị đưa em đi và em gặp Linh Ngọc lần đầu tiên ở đó không? Những đứa trẻ đó sống bằng tiền của quán ăn này đó.

Giờ Hoài Thơ đã hiểu vì sao Ái Linh nhìn Hải Ngọc bằng ánh mắt yêu thương như vậy. Một người con gái mới lớn, trong lúc gặp khó khăn lại được Hải Ngọc giúp đỡ nên có lẽ Ái Linh đã đem lòng yêu Hải Ngọc. Nếu là Hoài Thơ thì cũng sẽ không khác gì Ái Linh vì Hải Ngọc quá hoàn hảo. Không hoàn hảo như một thiên thần, nhưng Hải Ngọc hoàn hảo trong trái tim những người yêu cô. Hải Ngọc kéo Hoài Thơ sát vào lòng

-Đừng suy nghĩ lung tung. Chị biết tình cảm Ái Linh dành cho chị, nhưng chị xem Ái Linh như em gái của mình vậy, cũng giống như tình cảm chị dành cho Hân Ny. Không vượt qua mức giới hạn của nó.

Hoài Thơ vòng tay ôm eo Hải Ngọc

-Em hiểu mà. Cho dù có ai yêu chị như thế nào đi nữa cũng vậy thôi. Em đã bắt cóc trái tim chị rồi. Nó chỉ đập cho riêng em.

Hải Ngọc siết nhẹ bàn tay Hoài Thơ. Cô thì thầm điều gì đó rồi cả hai cùng cười.

Khi Hải Ngọc và Hoài Thơ về đến khách sạn thì Hoài Thơ ngã người xuống giường. Chân của cô rất mỏi mệt vì đã đi bộ cả ngày hôm nay. Hải Ngọc đã dẫn cô đi chơi rồi đi mua sắm từ sáng đến giờ. Hải Ngọc cũng đưa cô đến công ty Blackpearl. Cô chưa bao giờ thấy một công ty nào lại sang trọng và đẹp đến như vậy. Hoài Thơ cảm thấy Hải Ngọc của cô thật giỏi mà không ai có thể sánh được.

Hải Ngọc mở nước cho Hoài Thơ tắm. Hoài Thơ ra ngoài trước. Cô nằm trên giường vừa thiu thiu ngủ thì cô cảm thấy nhột nơi chân nhưng lại thật thoải mái. Cô mở mắt ra thì thấy Hải Ngọc đang bóp chân cho mình. Hoài Thơ nhắm mắt lại tận hưởng. Vài phút sau, Hải Ngọc nằm cùng Hoài Thơ và thì thầm vào tai cô

-Chị đã bóp chân cho em rồi, thức dậy thưởng cho chị đi nè.

Hoài Thơ vẫn không mở mắt. Hải Ngọc dọa

-Em mà không thức dậy, chị sẽ có cách làm cho em thức dậy đó.

Hoài Thơ mỉm cười nằm im. Hải Ngọc dùng môi mình lướt khắp cổ Hoài Thơ rồi cô đi dần xuống. Khi cô nghe tiếng rên nho nhỏ phát ra từ miệng Hoài Thơ, Hải Ngọc cởi chiếc khăn đang quấn trên người Hoài Thơ ra rồi cô bắt đầu......

.........

........

Hải Ngọc hôn lên khắp gương mặt của Hoài Thơ khi cả hai đang thở hổn hển sau hoạt động mảnh liệt vừa qua. Hải Ngọc thì thầm vào tai Hoài Thơ

-Chị yêu em.

Hoài Thơ rúc sâu vào người Hải Ngọc hơn rồi cả hai cùng chìm vào giấc ngủ. Gần sáng, Hải Ngọc cảm thấy trống rổng nên quay sang ôm Hoài Thơ vào lòng, nhưng không thấy Hoài Thơ đâu. Cô bật dậy và thấy Hoài Thơ đang đứng ở ban công. Hải Ngọc đi ra và ôm Hoài Thơ từ phía sau. Hôn vào vai Hoài Thơ, cô thỏ thẻ

-Sao em không ngủ chút nữa mà lại ra đây?

Hoài Thơ nhắm mắt lại rồi vòng tay ôm cổ Hải Ngọc. Cô chỉ về phía trước

-Mặt trời sắp mọc rồi .Em cũng định vào kêu chị dậy ngắm mặt trời mọc với em. Thật yên bình phải không?

Hải Ngọc nhìn theo hướng Hoài Thơ chỉ. Mặt trời bây giờ đang mọc lên. Những ánh nắng bắt đầu vẽ lên một ngày mới. Thời gian rồi sẽ trôi qua, chỉ còn tình yêu là bất diệt. Có bao nhiêu người trên thế gian này đang được như họ? Cùng người yêu của mình ngắm mặt trời mọc. Sống một ngày hạnh phúc với nhau. Cùng ngắm mặt trời lặng để đếm những tháng ngày êm đềm.

Hải Ngọc và Hoài Thơ, họ sẽ mãi mãi bên nhau, cùng đi hết con đường mà họ chọn. Có thể con đường đó nhiều người cho là quái dị. Có kẻ lại cho rằng nó là ghê tởm. Nhưng chỉ cần con tim họ cùng nhịp đập, tình yêu họ dành cho nhau không dứt, thì những lời người ta nói rồi cũng như cơn mưa bóng mây. Trôi qua thật mau.

Hãy sống vì con tim của mình. Hãy trao hết tình yêu của mình cho người mình yêu mến. Đừng lo sợ. Cho dù người đó không cùng đi với mình suốt cuộc đời, cũng không sao. Khi gặp một người khác. Cũng hãy dùng tình yêu như ban đầu yêu người đến sau và yêu nhiều hơn nữa. Vì nếu người đó là một nữa còn lại của mình thì mình sẽ không hối tiếc.

THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro