Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 44

Chapter 44

Hoài Thơ và Mỹ Thuyên được Lâm đem đến nơi mà Hải Ngọc đã hẹn. Khi họ tới nơi thì Hải Ngọc, Thuận và Phong Thiên đã có mặt ở đó sẳn. Phong Thiên thấy họ thì la lên

-Mỹ Thuyên, Hoài Thơ!

Hải Ngọc đặt tay mình lên vai Phong Thiên như kêu anh bình tĩnh lại. Lâm và một tên nữa, nếu nhớ không lầm hắn chính là người đã bắn Hải Ngọc rớt xuống núi. Hắn nhìn Hải Ngọc nói

-Những vật đó đâu?

Hải Ngọc thảy quyển sổ qua cho hắn

-Thả người đi.

Hắn thả mình Mỹ Thuyên ra, Phong Thiên chạy lại ôm vợ mình. Anh nhìn người cô hỏi dồn

-Em không sao chứ, tụi nó có làm gì em không?

Mỹ Thuyên lắc đầu. Phong Thien kéo Mỹ Thuyên lại chỗ Hải Ngọc. Lâm nhìn Hải Ngọc rồi lên tiếng

-Còn cái điện thoại có cuộc đối thoại nữa. Nếu xóa nó đi thì sẽ thả Hoài Thơ ra.

Hải Ngọc cười khẩy rồi cô thảy chiếc điện thoại về phía Lâm. Anh nhấn nút xóa rồi quay sang người bên cạnh

-Thả Hoài Thơ ra.

Người đàn ông đó bật cười rồi hắn cùng đồng bọn giơ súng ra chỉa về phía Hải Ngọc. Hắn nói lớn

-Giết hết bọn chúng và đem cô này về lại cho bà chủ.

Phong Thiên và Mỹ Thuyên sợ sệt nhìn Hải Ngọc. Hoài Thơ cũng tin rằng mình nghe lầm. Cô không hiểu sao bà Minh lại chịu thả cô ra. Hoài Thơ gọi

-Hải Ngọc!

Nghe tiếng kêu của Hoài Thơ, Hải Ngọc nhìn cô trấn an

-Em đừng sợ, có chị đây!

Rồi cô nói thật lớn

-Nếu bà để họ nổ những phát súng đó thì bà sẽ rất hối hận. Cảnh sát đã cho người bao vây ở xung quanh đây rồi. Bà nghĩ chỉ đứng một nơi xa quan sát là được ư? Bà lầm rồi. Bà tưởng giết hết bọn tôi thì bà sẽ không sao rồi cùng Hoài Thơ trốn đi nơi khác được sao?? Bà khinh thường người khác quá đó. Hãy ra đây đi, ra đây tôi sẽ cho bà thấy được bà đã sai lầm như thế nào.

Mỹ Thuyên nhìn Hải Ngọc ngơ ngác không biết cô đang nói gì. Còn những người khác thì họ hiểu. Bà Mình từ đằng xa đi lại. Thấy mẹ, Mỹ Thuyên chạy lại bên bà làm Hải Ngọc và Phong Thiên không kịp ngăn cô lại

-Mẹ, sao mẹ lại ở đây?

Bà Minh gạt tay Mỹ Thuyên ra. Phong Thiên định chạy lại nhưng bà Minh đẩy Mỹ Thuyên về phía đám thuộc hạ của bà. Trong lúc mọi người không chú ý, Lâm nắm tay Hoài Thơ rồi kéo về phía Hải Ngọc. Bà Minh nhìn Lâm với ánh mắt giận dữ

-Tao biết là không nên tin mày, nhưng không ngờ lại để mày giở trò.

Lâm cũng nhìn lại bà với ánh mắt cay đắng

-Tôi cần phải làm những gì mà tôi thấy đúng.

Hải Ngọc ôm chầm lấy Hoài Thơ. Cô thì thầm

-Đừng sợ, hết chuyện rồi, em sẽ không sao nữa.

Hải Ngọc kéo Hoài Thơ ra đằng sau Thuận. Cô nói nhỏ với cả hai.

-Khi cứu được Mỹ Thuyên rồi. Hãy chạy thật nhanh khỏi đây. Hiểu không?

Mọi người gật đầu. Bà Minh nói

-Hãy đưa Hoài Thơ cho ta. Ta sẽ thả Mỹ Thuyên ra.

Mỹ Thuyên không biết chuyện gi đang xảy ra trước mặt cô nữa. Tại sao mẹ cô lại muốn giết cô và còn trao đổi cô và Hoài Thơ. Cô biết mẹ cô không yêu thương cô nhiều nhưng dù sao bà cũng là mẹ cô mà. Nước mắt cô ướt đẫm má, cô nói trong tiếng nấc

-Làm ơn cho con biết chuyện gì đang xảy ra. Tại sao mẹ lại như vậy. Con là con của mẹ mà?

Phong Thiên thấy vợ khóc, lòng anh nóng như lửa đốt, nhưng Hải Ngọc kéo tay anh lại

-Mẹ à, hãy thả vợ con ra đi. Cô ấy là con của mẹ mà?

Bà Minh nhìn Hải Ngọc và cô hiểu bà sẽ không ngần ngại làm hại đến Mỹ Thuyên nếu cô không làm theo ý bà

-Tôi sẽ không bao giờ giao Hoài Thơ cho bà đâu. Bà nghĩ Hoài Thơ sẽ chịu theo bà sao? Em ấy không biết suy nghĩ à. Hay bà định làm cách gì đó cho em ấy mất đi trí nhớ của mình để em ấy chỉ có bà trong hiện tại và tương lai? Bà thật ích kỉ Nhưng tôi sẽ nói cho bà một bí mật. Bà có biết câu nói gậy ông đập lưng ông không? Bà nghĩ rằng bà đã trao đổi Mỹ Thuyên và Hoài Thơ sao? Vậy là bà đã sai rồi. Người y tá mà bà đã mua chuộc để nghe theo lời bà và trao đổi hai đứa trẻ nhưng rồi lương tâm của bà ấy bắt bà ấy phải trao đổi lại. Mỹ Thuyên vẫn là con gái của bà.

Bà Minh tái mặt. Bà như không tin những gì Hải Ngọc nói. Không thể nào như thế được. Nhưng nếu không gặp người y tá đó thì làm sao Hải Ngọc biết được bà đã trao đổi hai đứa bé chứ. Bao nhiêu năm nay bà đi tìm người y tá đó nhưng không được. Không lẽ Hải Ngọc đã đi trước bà một bước. Hải Ngọc biết bà nghĩ gì nên cô nói tiếp

-Cũng cảm ơn bà đã kêu người của bà bắn tôi một phát, nhờ vậy tôi đã gặp lại được cô y tá đó. Tôi cũng đã gặp được cô Ngân. Bà con nhớ cô ấy chứ, đó là em cô Hảo. Người đã biết được bí mật của bà và bà đã không ngần ngại làm cặp mắt cô ấy mờ đi. Nhưng bà đừng lo, tôi đã tìm được bác sĩ thật giỏi và hôm nay chính là ngày cô ấy được sáng mắt đấy. Bà nghĩ bà sẽ thoát sao? Tôi đã cho bà cơ hội nhưng bà lại đánh mất nó. Bà nên đi tự thú đi.

Bà Minh lắc đầu

-Không, không thể như thế được. Ta không thể tha cho các người dể dàng như vậy.

Bà nhìn Mỹ Thuyên. Ánh mắt cô nhìn bà trong đau buồn. Người mẹ mà cô yêu thương đã làm nhiều việc tồi tệ như vậy sao?

-Xin lỗi con, ta phải rời khỏi đây. Ta....

Phong Thiên hét lớn

-Bà có phải là người không? Không lẽ đến nước này bà còn muốn giết em ấy để đổi lấy mạng của mình sao. Cô ấy còn đang mang cháu của bà đó.

Mỹ Thuyên cười cay đắng, cô quay sang nhìn mẹ của mình

-Từ nhỏ con luôn nghĩ vì mẹ ít biểu lộ cảm xúc thôi chứ mẹ yêu con mà. Con luôn nói với mình phải cố gắng mỗi ngày để cho mẹ vui. Con làm mọi thứ chỉ để được một lần mẹ ôm con vào lòng và nói rằng mẹ yêu con, con là niềm tự hào của mẹ. Những khi mẹ bực tức mẹ đem con ra la mắng. Con lại nói với mình rằng vì mẹ mệt mỏi nên con không nên giận mẹ. Cho đến khi con khôn lớn, con thường hỏi có phải vì con không là con ruột của mẹ nên mẹ không yêu con? Nhưng ba ôm con vào lòng và nói rằng con là con của ba me. Mỗi lúc như vậy con thấy lòng mình ấm vì lời nói của ba không bao giờ sai. Con là con của mẹ. Nhưng mẹ đã gạt cả ba và con. Mẹ đã tráo đổi đứa con của mình chỉ để trả thù nhưng rồi mẹ trả thù chính đứa con ruột của mình. Mẹ có vui không? Mẹ trả được thù rồi đó nhưng nợ của mẹ lại do con gánh. Con là do mẹ sinh ra thì mẹ có thể lấy sinh mạng con bất cứ lúc nào. Con không giận mẹ đâu. Xin mẹ hãy nói với ba rằng con yêu ba thật nhiều vì nếu không có tình thương của ông có lẽ đứa con gái này đã phải đau khổ biết nhường nào.

Nước mắt bà Minh rơi trên má. Đứa con tội nghiệp của bà. Sao bà có thể làm như vậy với nó. Bà nhìn Mỹ Thuyên như muốn xin lỗi. Bà muốn chạy trốn nhưng sự chạy trốn của bà sẽ làm bà mất đi đứa con và đứa cháu mà con bà đang mang. Có đáng không?

Hải Ngọc biết bà Minh đang dần thay đổi. Cô nhẹ giọng

-Hãy dừng lại đi dì Minh.

Cô vừa dứt lời thì cảnh sát ùa vào. Những người đi theo cô đều bị bắt. Phong Thiên chạy lại bên Mỹ Thuyên

-Em không sao chứ?

Mỹ Thuyên trả lời cho Phong Thiên an tâm

-Em không sao!

Phong Thiên thở phào nhẹ nhỏm

Cảnh sát đi lại còng tay bà Minh dẫn đi. Trước khi đi bà nhìn Mỹ Thuyên nhưng Mỹ Thuyên tránh ánh mắt đó. Cô dụi mặt mình vào cổ Phong Thiên.

*****************

Ngày bà Minh ra tòa Mỹ Thuyên không có đến, chỉ có ba cô đi mà thôi. Vì bàn bạc với mọi người và ông Minh rồi nên Hải Ngọc quyết định tìm cách xin cho bà bớt tội. Hải Ngọc biết trước khi quyết định chuyện này cũng phải hỏi qua thiếm của mình và Hoài Thơ. Khi cả hai đồng ý, cô đã nói với ông Minh. Nhưng rồi bà cũng phải ở tù vì việc làm của mình.

Vài ngày sau, Mỹ Thuyên có đi thăm bà. Gặp bà, nước mắt cô rơi khi thấy mẹ mình. Mới vài ngày mà bà đã già đi rất nhiều. Bà mỉm cười nhìn cô

-Con có còn giận mẹ không?

Mỹ Thuyên lắc đầu

-Mẹ là mẹ của con mà, làm sao con giận mẹ được. Con xin lỗi mẹ.

Bà Minh lau nước mắt trên má mình

-Khờ quá. Người có lỗi phải là mẹ chứ. Mẹ mới là người nói xin lỗi với con. Mẹ đã làm nhiều thứ không phải với con và ba con nhưng hai người lại không giận mẹ.

Mỹ Thuyên nhẹ nhàng nói

-Con và ba luôn yêu mẹ mà. Có cháu ngoại của mẹ nữa. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe mẹ nhé. Chúng con đợi mẹ mà. Khi mẹ ra khỏi tù, mình sẽ là một gia đình.

Bà Minh bật khóc. Mấy mươi năm rồi bà mới khóc thoải mái như vậy. Mọi thứ là do bà chuốc lấy thôi.

Mỹ Thuyên nhìn mẹ mình chua xót. Cô ra về trong tâm trạng nữa vui nữa buồn. Cô buồn vì không có mẹ bên cạnh nhưng vui vì mẹ đã tỉnh ngộ ra. Mỹ Thuyên xiết chặt bàn tay Phong Thiên. Mấy hôm nay cũng nhờ Phong Thiên khuyên cô nên cô mới đến tìm mẹ của mình và cô mới có thể cảm thấy lòng mình thanh thản hơn.

-Vợ yêu, con anh đói bụng rồi. Anh chở hai mẹ con đi ăn nha?

Mỹ Thuyên phụng phịu

-Chưa cưới nhau mà, ai cho gọi em là vợ.

Phong Thiên vòng tay kéo sát Mỹ Thuyên vào người

-Còn 2 tuần nữa thôi chúng ta sẽ cưới nhau rồi nên gọi trước cho quen miệng mà. Anh cũng đang xin tòa cho mẹ em ra dự lễ cưới của chúng ta. Em có vui không?

Mỹ Thuyên âu yếm hôn lên má Phong Thiên

-Cảm ơn anh, ông xã!

***************

Hải Ngọc ôm cánh tay bà Ngân đi vào nhà Hoài Thơ. Không những một mình bà Ngân mà có cả chồng bà là ông Danh và hai người con gái. Một người là Linh Ngọc thì Hoài Thơ đã biết rồi. Còn người kia cô đoán là Linh Đan, cô con gái lớn của bà ở bên Mỹ vừa về. Cô đi du học nhưng xin về chờ ngày bà Ngân tháo băng nơi mắt ra. Bà Ngân thì cứ nhìn Hoài Thơ còn bà Thái thì cứ nhìn về phía Linh Đan. Con bé thật giống ông Thái. Cả hai bà đều rơi nước mắt. Linh Đan nói với bà Ngân

-Mẹ à, mắt mẹ vừa tháo băng mà. Sao mẹ lại khóc?

Bà Ngân nhìn Linh Đan yêu thương. Bà bị mù khi Linh Đan lên 8 và Linh Ngọc lên 4. Khi nhìn lại hai đứa con của mình bà đã thấy chúng lớn thật nhiều. Linh Đan vì học quá giỏi nên được một cái học bổng ra nước ngoài. Mặc dù Linh Đan không muốn đi, chỉ muốn ở lại chăm sóc cho mẹ nhưng vì bà nhất định bắt cô đi nên cô mới chịu ra đi. Khi Linh Đan ra nước ngoài thì bà chuyển nhà về Tây Nguyên sống. Chỉ để Linh Ngọc lại ở nhà người bà con để học trung học và lên tiếp Đại Học. Tình cờ bà gặp Hải Ngọc nên Hải Ngọc đã khuyên bà về ở với cô. Thứ nhất là để tiện việc chăm sóc mắt cho bà vì cô có người bạn làm bác sĩ về mắt rất giỏi và lúc đó sức khỏe của bà yếu quá nên chồng bà cũng đồng ý cho bà đi với Hải Ngọc. Vì chỉ là thời gian ngắn nên bà không nói cho Linh Đan và Linh Ngọc biết sợ hai đứa lo. Nhờ ơn trên nên mắt bà giờ được sáng lại. Khi Hải Ngọc đưa bà và bà Thái đến gặp người y tá đó, thì họ đã biết câu chuyện về hai đứa con của mình. Họ định là sẽ không nói nhưng Hoài Thơ đã biết rồi nên bà Thái muốn cho Hoài Thơ biết mẹ ruột của mình là ai. Đúng lúc Linh Đan lại về nước để thăm bà nên nhân cơ hội này bà nghĩ bà nên nói rõ cho mọi người biết. Bà nhìn bà Thái và khi nhận được cái gật đầu của bà Thái, bà lên tiếng

-Mọi người đã có mặt đông đủ rồi vậy ta sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện. Hai mươi mấy năm về trước, ta và chị Thái đây mỗi người đều sinh được một cô con gái. Cả hai đều được sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm. Khi cả hai đứa bé được đưa vô phòng cách ly thì môt trong hai đứa bé là Linh Đan được tráo đổi với con gái của người khác. Người y tá đó được người ta cho tiền để làm như vậy. Nhưng vì lương tâm nên bà đã đổi lại. Nhưng trớ trêu thay người y tá đó bỏ đứa bé vào nôi của đứa trẻ khác đó là nôi của Hoài Thơ. Lúc đó Hoài Thơ được một người y tá khác bồng đem đi cho uống sữa. Chỉ vì sự lầm lẫn đó mà hai đứa trẻ đã phải lạc cha mẹ của mình suốt hai mươi mấy năm.

Bà nói xong thì quay sang cầm tay Hoài Thơ và Linh Đan

-Linh Đan à, mẹ xin lỗi con nhưng mẹ ruột của con là chị Thái. Mẹ cũng vừa mới biết đây thôi. Cho dù có thay đổi sự thật thì con mãi vẫn là con gái của mẹ.

Rồi bà quay sang ôm Hoài Thơ

-Con là con của mẹ nhưng mẹ lại không nuôi con một ngày nào cả. Định mệnh đã làm chúng ta xa nhau rồi cho chúng ta gặp lại nhau. Mẹ không phải mất đi một người con nhưng mẹ lại có thêm một người con nữa.

Cả Hoài Thơ và Linh Đan như không tin vào tai mình. Bà Thái nhìn cả hai người rồi bà dừng lại trên gương mặt Linh Đan. Bà đưa tấm hình ông Thái cho cô

-Người này là ba con, con rất giống ông ấy.

Linh Đan nhìn người trong hình rồi nhìn người đàn bà trước mặt mình. Cô đi lại gần bên bà. Bà giơ đôi vòng tay của mình ôm lấy cô

-Mẹ!

Bà Thái mỉm cười

-Con ngoan của mẹ.

Bà Ngân nhìn Hoài Thơ, cô mỉm cười với bà. Thấy sự chờ đợi trong mắt bà Ngân, cô ngã đầu lên vai bà và gọi

-Mẹ!

Cả hai người đàn bà cười nhìn nhau mãn nguyện. Hoài Thơ nhìn lên người đàn ông đang đứng bên Linh Ngọc. Mắt ông cũng đã đỏ. Ông như muốn đến bên cô nhưng lại chần chừ. Ông sợ cô không đón nhận ông ư?? Hoài Thơ đứng dậy và đi gần về phía ông, ông dang đôi bàn tay mình ra, chỉ chờ vậy, Hoài Thơ chạy đến bên ông

-Ba!

Linh Ngọc thấy mắt ai cũng đỏ hoe, cô nói

-Chị hai quên em sao??

Hoài Thơ quay qua ôm Linh Ngọc

-Làm sao chị quên em của chị được.

Hải Ngọc mỉm cười. Cô cảm thấy mọi thứ thật tốt đẹp. Bà Thái nhìn cô như muốn nói lời cảm ơn. Hải Ngọc đặt hai tay lên vai bà

-Con đã làm xong những gì chú căn dặn. Thiếm cũng đã có lại được niềm vui của mình. Mọi thứ đã xong rồi.

Hải Ngọc nhìn Linh Đan, cô gái này là em họ của cô. Linh Đan nhìn cô mỉm cười và cô cũng cười lại. Bà Thái nắm tay cô

-Đợi thiếm một chút.

Bà Thái đi ra ngoài và khi bà vô, cô thấy bà cùng hai người đàn ông đi vào. Một già, một trung niên. Hoài Thơ thấy họ thì la lên rồi chạy lại ôm chầm lấy họ

-Bác Thành, ông nội.

Mắt ông Thành vẫn không rời khỏi gương mặt Hải Ngọc. Bà Thái nói với cô

-Cây có cội, nước có nguồn, chim có tổ, người có tông. Dù sao anh ấy cũng là ba của con Hải Ngọc à, không lẽ suốt đời con không nhận ba con sao?

Hải Ngọc nhìn người đàn ông trước mặt mình. Nửa xa lạ, nửa thân thương, cô như không kiềm được cảm xúc của mình nên cô bỏ chạy ra sau vườn. Hoài Thơ định chạy theo nhưng bà Thái nắm tay cô giữ lại. Bà nói với ông Thành

-Anh hãy ra nói chuyện với con bé đi. Tuy nó lạnh lùng nhưng thật chất rất yếu đuối.

Ông Thanh, ba chồng bà Thái cũng nói với con trai của mình

-Con làm sao thì làm. Đem đứa cháu nội đó về cho ba. Còn Linh Đan đâu, sao không mau lại chào ông.

Ông Thành bỏ ra ngoài. Ông thấy Hải Ngọc đang ngồi trên tảng đá dưới gốc cây. Ông đi lại bên cô nhưng không dám lên tiếng. Hải Ngọc quay lại nhìn ông

-Ông hết xáo trộn cuộc sống của mẹ tôi giờ lại đến tôi sao? Mẹ con tôi đã nợ ông điều gì?

Ông Thành không nói gì hết. Ánh mắt ông vẫn dáng chặt vào gương mặt Hải Ngọc. Đã bao lâu rồi ông không về thăm cô. Ngày trước nếu nói cho Hải Ngọc biết rằng ỏng là ba cô thì có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn. Nhưng cũng do ông bị tai nạn nên đành phải để đứa con gái của mình nhận người khác làm ba. Ông bước gần lại bên cô

-Ba biết lỗi của ba không thể dễ dàng để con tha thứ. Ba chỉ muốn làm một chút gì đó cho con thôi. Có được không Hải Ngọc?

Hải Ngọc im lặng. Nghĩ đến những cay đắng mà mẹ cô phải gánh chịu thì cô không thể nào tha thứ cho ông ấy được, nhưng trong lòng cô lại muốn được gọi ông là ba. Người đàn ông đã hai màu tóc rồi. Làm con như cô có thể giận ba mình mãi sao? Cô không thể để ông phải ân hận suốt cả cuộc đời.

Hải Ngọc với những suy nghĩ nặng trĩu trong đầu. Ông Thành chờ đợi sự trả lời của cô. Ông sợ rằng ông sẽ mất cô lần nữa

-Hải Ngọc, tha thứ cho ba được không con?

Hải Ngọc ngước lên nhìn ông. Bốn ánh mắt chạm nhau với nhiều nước mắt. Mặc cho nước mắt mình rời, cô gọi

-Ba!

Nước mắt làm lời nói Hait Ngọc như không thốt ra ngoài được nhưng ông Thành vẫn nghe. Ông ôm lấy đứa con gái tưởng như đã mất của mình vào lòng. Ông biết mình không xứng đáng có được thứ hạnh phúc này nhưng giờ ông đã có và ông sẽ không để nó bay mất.

*****************

Đám cưới của Phong Thiên và Mỹ Thuyên thật linh đình gia đình và bạn bè. Bà Minh cũng đã được tòa chấp thuận ra dự đám cưới của con gái mình. Khiết San và Hân Ny cũng vừa đi Thụy Sĩ gặp gia đình của Hân Ny mới về. Hân Ny và ba của cô ấy cũng đã ngồi xuống nói chuyện với nhau và mọi thứ như được giả tỏa hết. Ông cũng đã chấp nhận tình cảm của Khiết San và Hân Ny. Về phần ông Thạch, ông cũng đã tha thứ cho ông Thành vì làm con gái ông đau, nhưng sau vụ của bà Minh ông đã tha thứ tất cả. Họ chỉ mong gia đình được hạnh phúc thôi.

Mọi chuyện dường như đã kết thúc. Gia đình xum họp. Cho dù những khó khăn có xảy đến đi nữa, chỉ cần họ bên nhau là mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro