Chap 42
Chapter 42
Mấy ngày sau, Hoài Thơ lái xe đến công ty Hải Ngọc. Cô đi vào trong văn phòng và ngồi xuống chiếc ghế của Hải Ngọc. Mọi thứ đã được làm mới trở lại. Cả chiếc bàn cũng được thay đổi. Từ lúc cháy đến giờ, đây là lần đầu tiên cô quay lại đây. Tấm hình của cô và Hải Ngọc chụp với nhau khi đi thả diều lần trước được Haid Ngọc để trên bàn. Nụ cười của cả hai tươi rói. Nước mắt lại lặng lẽ rơi trên gương mặt cô. Sờ vào tấm hình. Hoài Thơ thì thầm
-Đem nụ cười này về lại với em đi Hải Ngọc.
Thở dài, Hoài Thơ bỏ tấm hình xuống bàn rồi định mở hộc tủ bàn làm việc của Hải Ngọc ra nhưng cô nghe tiếng động. Hoài Thơ liền nhanh chân mở cửa phòng vệ sinh của Hải Ngọc rồi núp vào trong đó. Cô để cửa he hé để nhìn ra. Cô ngạc nhiên khi thấy Thuận kéo cái vali và cầm hai phần thức ăn đi vào. Anh bấm nút và bức tường được tách ra làm đôi. Thuận đi vào đó. Hoài Thơ không biết Thuận đang làm gì. Cô nhíu mày rồi chợt như nghĩ ra được gì đó, Hoài Thơ bật thốt
-Chị Hải Ngọc!
Hoài Thơ không biết mình ngồi trong đó đợi bao lâu. Cho đến khi cô nghe tiếng bức tường mở ra lần nữa và Thuận từ trong đi ra. Đợi Thuận đóng cửa và đi ra rồi, Hoài Thơ đi lại bấm số vào và bức tường lại một lần nữa mở ra. Lần trước cô có hỏi Hải Ngọc về bức tường bí mật đó và Hải Ngọc đã không ngại đưa số mật mã cho cô. Đi sâu vào trong và đi xuống cầu thang, Hoài Thơ chợt nghe tiếng nói cất lên
-Là ai đó?
Hoài Thơ khựng lại nhưng cô lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục đi xuống. Cô thấy trên giường là một người đàn bà đang ngồi. Thức ăn vẫn còn để trên bàn bên cạnh. Cô nhìn đôi mắt không còn sống đọng của bà và cô hiểu bà đang bị mù. Bà hỏi lần nữa
-Ai đó, sao không lên tiếng ? Tôi biết cô là một cô gái. Cô không phải là Hải Ngọc. Không lẽ cô là Hoài Thơ?
Hoài Thơ tròn mắt. Cô không ngờ người đàn bà này biết mình.
-Sao cô biết con?
Người đàn bà mỉm cười đôn hậu
-Ngoài Hải Ngọc, Thuận và bác sĩ Nhật Trường, cô đoán rằng chỉ mình con mới có thể vào đây được.
Hoài Thơ đứng chôn chân tại chỗ. Người đàn bà này là ai? Sao cô chưa bao giờ nghe Hải Ngọc nhắc đến. Đang đắm chìm với suy nghĩ của mình thì bà ra dấu cho Hoài Thơ lại gần bà. Đưa tay cho Hoài Thơ nắm, bà nhẹ nhàng hỏi
-Sao con lại đến đây mà Hải Ngọc không đi với con sao? Lúc nãy ta hỏi Thuận thì nó nói rằng Hải Ngọc đang bận nên không đến thăm ta được. Nhưng ta nghĩ nó đang dấu ta điều gì đó. Con sẽ không làm giống nó chứ? Con cho ta biết có phải có chuyện gì xảy ra với Hải Ngọc rồi không? Tuy ta bị mù, nhưng cảm giác của ta luôn sáng suốt.
Nghe nhắc đến Hải Ngọc, Hoài Thơ không khỏi mất bình tĩnh. Tay cô run rẩy trong tay bà.
-Chị Hải Ngoc bị mất tích gần hai tháng rồi nhưng vẫn chưa tìm ra.
Hoài Thơ nhìn gương mặt người đàn bà trước mắt cô nhưng cô không thấy biểu lộ gì cả. Cô đoán dường như bà biết trước chuyện này sẽ xảy ra
-Có phải cô đoán được chị Hải Ngọc sẽ xảy ra chuyện không?
Người đàn bà gật đầu
-Con có thể gọi ta là cô Ngân. Ta là mẹ của Linh Ngọc. Ta nghe Hải Ngọc nói con có gặp qua con gái ta.
Hoài Thơ nhớ lại Linh Ngọc. Cô gái mà cô đã gặp ở viện mồ côi với Hải Ngọc và cũng là cháu gái của bà Hảo
-Thì ra là vậy. Hèn chi con thấy cô quen lắm. Cô rất giống cô Hảo.
Bà Ngân vỗ nhẹ lên tay Hoài Thơ
-Chị ấy là chị họ của ta. Ta nghĩ Hải Ngọc chưa kịp kể rõ mọi chuyện cho con phải không? Tuần trước nó có đến thăm ta và nói cho ta biết rằng nó sẽ đem mọi chuyện nói với con. Giờ ta nghĩ không biết nó còn cơ hội đó không. Nhưng ta sẽ thay nó kể chuyện này. Biết đâu sau khi con biết, con có thể làm gì đó để tố cáo bà ta. Với lại bà ta cũng dính dáng đến cái chết của ba con và chị họ ta.
Bà im lăng lấy hơi rồi kể tiếp
-Ta mong con bình tĩnh sau khi nghe xong câu chuyện. Vì nóng nảy sẽ không làm gì được đâu.
Hoài Thơ cảm thấy như mình sắp lạc vào một bộ phim mà cô sẽ phải đóng vai chính trong đó vậy.
-Con hiểu thưa cô!
Bà Ngân nhắm nghiền mắt lại như cố lục lọi trí nhớ. Khi bà mở mắt ra, giọng bà nhẹ tênh
-Năm đó ta 16 tuổi. Chị Hảo 19 tuổi và chị Tuyết Trân mẹ của Hải Ngọc 18 tuổi. Hai chị học đại học chung với nhau. Ngày đó nhà ta nghèo lắm. Nhà lại đông con nên không có đủ tiền để lo cho từng đứa nên ta bỏ học đi làm giúp ba mẹ. May mắn thay cho ta khi chị Tuyết Trân nghe được hoàn cảnh của ta từ chị Hảo, chị Trân đã xin ba mình đem ta về làm việc trong gia đình chị. Chị trả cho ta mức lương khá cao nhưng lại không cho ta làm quá nhiều. Không những vậy lại còn cho ta tiếp tục đi học bổ túc. Nhờ sự tận tụy giúp đỡ của hai người họ mà việc học của ta không bị sa sút. Lúc nhỏ ta năng khiếu về vẽ nên ta quyết định học kiến trúc. Chị Trân còn có một người anh lớn. Người đó bây giờ là ba của Khiết San. Ông là một trong những kiến trúc sư giỏi nhất hiện nay. Ngoài anh ấy ra, chị Tuyết Trân còn có một ngươi chị nữa tên là Minh. Nhưng chị ta chỉ là con nuôi thôi.
Nghe nhắc đến bà Minh, bà thở dài
-Chị ta có phước mà cứ nghĩ như cả thế giới nợ mình. Chị ta rất hay ganh tị với chị Trân. Năm đại học thứ 3 của chị Trân cũng là năm cuối của chị Hảo. Ta phát hiện rằng họ đã yêu nhau. Ta nghĩ không ai sẽ nghĩ tình yêu đó là tội lỗi nếu họ thấy được hai người đó yêu nhau như thế nào. Nhưng rồi chuyện của họ đã bị chị Minh biết. Thay vì mừng cho em của mình tìm được người yêu, chị ấy lại ganh tị và đem chuyện này nói với ba chị Trân. Khi biết chuyện ấy, ông rất giận nên quyết định gã chồng cho chị Trân. Biết được ông Thành thương yêu chị Trân nên ba chị ấy gã chị ấy cho anh ta. Ông cũng tìm đến chị Hảo ra điều kiện cho chị đi du học với mục đích chia rẻ họ. Và như con thấy đó, ông ấy đã thành công. Chị Trân đi lấy chồng và chị Hảo ra đi.
Hoài Thơ cắt ngang lời nói của bà
-Cô nói ba chị Hải Ngọc tên là Thành?? Không phải Hài sao?
Bà Ngân gật đầu
-Ông Hải không phải là ba ruột của Hải Ngọc. Khi mẹ Hải Ngọc có thai, vì bị chồng đánh đập nên chịu không nổi và ra đi. Khi ông Hải đem Hải Ngọc về nuôi thì mọi người nghĩ rằng đó là con ông cho đến khi Hải Ngọc bị tai nạn giao thông và phải vào bệnh viện. Lúc đó thì ông Hải mới nói sự thật cho ông ngoại Hải Ngọc và cả bên nội Hải Ngọc biết nữa. Nhưng vì muốn cuộc sống Hải Ngọc không bị xáo trộn nên mọi người không nói sự thật ra.
Ba Ngân biết khi bà nói thêm khúc này nữa, Hoài Thơ sẽ rất đau lòng, nhưng bà phải tiếp tục nói
-Ba ruột của Hải Ngọc chính là bác của con.
Hoài Thơ giật mình rụt tay mình ra khỏi tay bà Ngân.
-Không thể nào!
Bà Ngân nắm chặt ga giường như đang kiềm chế cơn giận của bà mỗi khi nhớ về ông ấy
-Đúng là ông ta. Bác của con. Đó là lý do vì sao có một thời gian Hải Ngọc trốn tránh con. Hải Ngọc nghĩ rằng nó yêu em họ của mình. Và con cũng hiểu vì sao Hải Ngọc và con có thể bên nhau rồi chứ?
Bây giờ Hoài Thơ mới hiểu câu nói của Hải Ngọc lúc trước. Thì ra Hải Ngọc nói đúng, có và Hải Ngọc thật chẳng khác nhau chút nào. Nhưng dù sao cô cũng còn có phước hơn Hải Ngọc vì cô không phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Hẳn chắc Hải Ngọc sẽ phải đau lòng lắm khi biết mình không phải là con ruột của ông Hải và người cha ruột của mình thì lại đánh đập để mẹ mình ra đi. Hoài Thơ không ngờ bác mình là một người như vậy. Cô chỉ nghe ba mẹ nói rằng vợ bác qua đời nên bác không cưới vợ khác. Cô còn tôn bác lên làm thần tượng vì từ nhỏ ông đã rất yêu thương cô. Nỗi đau của Hải Ngọc mang quá to lớn, Hoài Thơ nghĩ nếu là mình, cô sẽ chịu không nổi. Giờ Hoài Thơ hiểu vì sao Hải Ngọc nhất định phải rời xa cô ngày trước. Trong lòng Hoài Thơ có một nổi buồn như xâm chiếm. Giọng bà Ngân vẫn đều đều bên tai cô
-Nhưng tất cả mọi chuyện cũng là do chị Minh gây ra cả. Chị ấy yêu bác con nên khi bác con yêu chị Trân, chị Minh đã dùng thủ đoạn rất bỉ ổi để ngủ với bác con. Vì bác con sợ chị Trân sẽ biết nên đã cho chị ta một số tiền rất lớn. Chắc con cũng nghe nói về công ty của ông con chứ. Cũng vì đưa tiền cho chị ấy mà công ty của ông con sắp bị phá sản. Nhưng cũng may nhờ ba con nên công ty mới qua được. Nhưng chị ta không ngừng lại ở đó. Cái chết của ba con cũng là do bà Minh mang lại. Vì muốn nuốt luôn công ty ba con nên bà ta đã không ngần ngại gài người vào đó. Cũng chính bà ta cho người đốt công ty của Hải Ngọc và thông báo cho ba con và chị Hảo. Bà ta âm thầm cho người đi phá thắng xe. Cái chết của họ tưởng đâu là tai nạn nhưng không phải như vậy. Ta đã kể hết mọi thứ cho con biết rồi. Ta hy vọng con sẽ suy nghĩ thật kỹ những bước sắp tới. Ta khuyên con nên liên lạc với Thuận vì nó chính là người em tốt của Hải Ngọc. Nó là người biết tất cả mọi chuyện và đang chuẩn bị tìm thêm chứng cớ để buộc tội bà Minh.
Hoài Thơ không biết đầu óc mình đang suy nghĩ gì nữa vì nó đang rất rối loạn. Cô ra về vì cô thấy bà Ngân đã mệt lắm rồi. Còn nhiều điều cô muốn hỏi nhưng Hoài Thơ để sau vậy. Tâm trạng của cô hiện giờ không được thoải mái. Hình ảnh Tùng Hải Ngọc cứ chập chờn trong tâm trí cô. Hoài Thơ biết bây giờ cô rất cần Hải Ngọc. Cô cần vòng tay ấm của Hải Ngọc mang lại. Cô muốn nghe giọng Hải Ngọc nói, cô muốn nghe tiếng Hải Ngọc cười. Và cô rất muốn được ở bên cạnh Hải Ngọc lúc này. Vì cô biết, chỉ cần có Hải Ngọc bên cạnh, mọi sự khó khăn xung quanh cô điều như không tồn tại. Sự bình an Hải Ngọc mang đến cho cô có thể lấp đầy những thứ đó.
Hoài Thơ lê từng bước nặng nhọc vào nhà. Bước chân cô nặng mà lòng cô còn nặng hơn.
Mở cửa đi vào phòng, Hoài Thơ mở đèn lên rồi nằm xuống. Cô ngước nhìn lên trần nhà với trái tim trông chờ điều gì mà đầu óc cô nghĩ đã là tuyệt vọng. Nhưng tự nhiên đèn trong phòng cô lại tắt và cô thấy một người đi vào với chiếc bánh kem trên tay. Ánh sáng của những cây nến trên bánh đủ để Hoài Thoa biết người đó là ai. Nước mắt Hoài Thơ tự nhiên chảy dài. Gương mặt đang đau buồn chợt tươi hơn vì nụ cười đang nở trên môi. Chính giờ phút này Hoài Thơ thật sự tin vào phép màu vì nó đang xảy ra cho cô.
Hoài Thơ vẫn ngồi bất động cho đến khi người đó đứng trước mặt mình và cất tiếng hát
-Happy birthday to you, happy birthday to you..........
Hoài Thơ giơ tay lên sờ vào gương mặt người đó. Người đó thì thầm vào tai cô
-Hãy thổi nến và ước đi điều gì đó đi, tình yêu của chị.
Hoài Thơ vẫn để yên tay mình trên má Hải Ngọc, ánh mắt cô lung linh
-Điều ước của em đã được thực hiên rồi, em không cần ước nữa.
Cô lấy bánh từ tay Hải Ngọc và bỏ lên bàn. Cô thổi tắt hết những ngọn nến và kéo Hải Ngọc xuống. Không gian yên lắng chỉ nghe tiếng hai con tim đang đập. Ngày mai cô sẽ bắt Hải Ngọc trả lời những câu hỏi của mình. Nhưng đêm nay Hoài Thơ chỉ muốn được trọn vẹn trong vòng tay Hải Ngọc. Nỗi nhớ nhung của hai người dường như bùng nổ khi Hải Ngọc cất tiếng
-Chị nhớ em đến phát điên lên mất Hoài Thơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro