Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 38

Chapter 38

Hoài Thơ nhìn bình hoa trên bàn mình mà không khỏi mỉm cười. Dạo này không hiểu sao Hải Ngọc đều gởi đến cho cô một bó hoa với các loại khác nhau với những lời nhắn thật ngọt ngào. Cô có hỏi và Hải Ngọc chỉ nói vì Hải Ngọc muốn mỗi khi nhìn những bông hoa đó, Hoài Thơ sẽ hiểu được Hải Ngọc yêu Hoài Thơ nhiều như thế nào. Đã vậy khi về nhà, Hoài Thơ đều thấy bình hoa được thay đổi mỗi ngày. Nhưng chỉ một loại hoa thôi đó là Tulip. Mỗi ngày Hải Ngọc chỉ thay đổi màu sắc của nó thôi. Không biết có ai tin rằng tình yêu không có điểm dừng không, vì Hoài Thơ cảm thấy yêu Hải Ngọc mỗi ngày nhiều hơn và không biết khi nào mới dừng lại. Có lẽ đến cuối cuộc đời cô cũng không ngừng yêu.

Hoài Thơ giở tờ giấy nhỏ ra đọc

"Chị cảm thấy ngày nào còn em bên chị là ngày đó thật đẹp. Tình yêu nhỏ của chị hãy mỉm cười cả ngày hôm nay nhé. I Love you"

Đọc xong mà nụ cười vẫn không tắt trên môi Hoài Thơ. Chợt cô nghe tiếng gõ cửa và khi được phép của cô rồi, Mai Chi bước vào với một bó hoa. Cô không khỏi ngạc nhiên vì hoa Hải Ngọc tặng cô đang nằm trên bàn cô. Không lẽ Hải Ngọc lại tặng cho cô một lần nữa. Mà nếu như vậy thì đâu cần phải bọc bó hoa lại cẩn thận như vậy. Cô không tài nào đoán ra hoa đó là hoa gì. Ra hiệu cho Mai Chi đi ra ngoài. Cô mở bó hoa ra và trừng mắt nhìn nó. Trước mặt cô là một bó hoa hồng đen. Chỉ một màu đen. Cả lá của nó cũng vậy. Nhưng đặc biệt là trên lá và hoa có nước màu đỏ nhìn vào như máu. Cô nghe mùi tanh sọc lên mũi mình. Đứng dậy lùi ra xa, Hoài Thơ lấy tay chặn ngực của mình. Nếu là một ai khác có lẽ quá sợ hãi họ đã la lên rồi. Nhưng Hoài Thơ cũng ngạc nhiên với chính mình. Cô cảm thấy ghê tởm. Lấy điện thoại gọi cho Hải Ngọc. Cô nghe tiếng tút rồi điện thoại cúp mất. Cô gọi lại một lần nữa thì Hải Ngọc bắt máy

-Chị Hải Ngọc. Làm ơn đến công ty em nhé.

Hải Ngọc nghe giọng Hoài Thó có vẻ không được ổn nên khi vừa cúp máy xong cô vội vã lái xe đến công ty Hoài Thơ. Vừa đến cửa văn phòng Hoài Thơ thì Hoài Thơ chạy lại ôm cô thật chặt. Với tay đóng cửa lại, Hải Ngọc nhìn nét mặt hoảng hốt của Hoài Thơ hỏi

-Chuyện gì vậy em? Em không sao chứ?

Hoài Thơ chỉ lên bàn làm việc của cô. Hải Ngọc nhìn theo hướng ngón tay Hoài Thơ và không khỏi bàng hoàng. Cô đi gần lại xem. Vỗ nhẹ lên lưng Hoài Thơ cô an ủi

-Em đừng sợ, để chị coi nó một chút.

Hải Ngọc dùng ngón tay của mình quét nhẹ lên cánh hoa và đưa lên mũi ngửi. Hoài Thơ nhìn cô hỏi

-Là máu đúng không Hải Ngọc?

Hải Ngọc gật đầu. Cô nói nhỏ

-Không phải máu người. Em có đọc tờ giấy đó chưa?

Hoài Thơ nhìn tờ giấy Hải Ngọc chỉ, cô nhíu mày

-Dạ chưa, lúc nãy nhìn thấy máu ghê quá. Em không chú ý. Chị nghĩ ai làm vậy??

Hải Ngọc cầm tờ giấy lên rồi cả hai cùng đọc

"Cái này là cảnh cáo thôi. Lần sau máu này không biết là máu ai nữa đó"

Hải Ngọc dùng mắt để đếm bao nhiêu đóa hoa hồng đen đang nằm trên bàn. Và như cô dự đoán, nó cùng số với những người thân của Hải Ngọc. Nếu vậy bà Minh muốn cho cô biết rằng nếu cô tiếp tục điều tra thì mỗi người trong gia đình cô sẽ không được an toàn. Cô không ngạc nhiên khi bà ta đánh vào tâm lý Hoài Thơ đầu tiên. Vì bà ta biết Hoài Thơ quan trọng với cô như thế nào. Nếu muốn chơi thì Hải Ngọc sẽ sẳn sàng. Chưa ra trận thì sẽ không biết ai thắng. Cô nhìn Hoài Thơ yêu thương. Cô biết nếu bây giờ cô không nói ra những điều mình biết, Hoài Thơ cũng sẽ tự tìm lấy. Lúc đó càng nguy hiểm hơn nữa. Cô đang suy nghĩ không biết nên nói những gì và nên giấu những gì. Im lặng một hồi rồi cô cũng lên tiếng

-Em có sợ không? Có can đảm bắt trộm không?

Hoài Thơ hiểu Hải Ngọc nói gì và cô gật đầu

-Em không sợ đâu. Chị nói cho em biết bắt trộm bằng cách nào đi?

Hải Ngọc hài lòng. Ít ra Hoài Thơ cũng không quá nhút nhát

-Tốt lắm. Chị nghĩ đã lúc đến lúc em nên biết mọi thứ. Nhưng chị cần em phải thật bình tĩnh khi nghe chị nói. Không được làm chuyện gì nếu không hỏi ý kiến của chị. Nếu em hứa em làm được điều đó thì chị sẽ kể cho em nghe

Hoài Thơ bằng lòng và Hải Ngọc kéo cô ngồi xuống ghế.

-Chuyện xảy ra khi ba em đến tìm chị. Lúc đó em đã là vợ của Phong Thiên. Có lẽ em không biết rằng công ty của ba em lúc đó có người âm thầm phá. Chị đã khuyên chú ấy nên rút cổ phần ra bớt và gửi sang Thụy Sĩ. Khi người ta thấy công ty chú không còn gì thì sẽ không phá nữa. Và đúng như chị đoán, người đó đã để công ty chú ấy yên. Nhưng chuyện không may khi chú đã biết được một bí mật. Người đó muốn giết chú bịt miệng nên một lần nữa chị giúp chú ấy trốn đi. Lúc em nhìn thấy chú và chị là chị cố tình để em thấy vì chỉ như vậy người khác nhìn vào mới tin rằng chị hại chết chú ấy để người ta không quá chú ý đến vấn đề sống chết của chú. Nhưng chết người thì phải thấy xác đúng không? Chị đã tìm một cái xác chết để thay chú. Và lúc đó như em cũng đã biết và thấy. Nhưng cái không hay là em biết người đó không phải là ba em. Người kia thấy được điều đó qua em và tiếp tục đi tìm tung tích chú.

Hít một hơi dài, cô tiếp

-Em còn nhớ khi ba em ở bệnh viện không? Chú đã bị người ta mưu sát nhưng không thành, chú chỉ bị thương nhẹ thôi. Thấy ở đây không an toàn nữa, chị phải năn nỉ bác sĩ Tuấn để đem chú ấy lên Tây Nguyên nhờ mẹ Hảo chăm sóc. Khi chị quay về Sài Gòn thì nghe tin công ty chị bị cháy. Nhưng một trong những người đưa chú ấy lên Tây Nguyên đã phản bội chị. Nó đã nói với họ rằng công ty chị bị cháy và chị vì kẹt trong đó nên bị thương rất nặng. Trong đó có cả em nữa. Vì lo cho em và chị nên hai người họ đã bắt Thuận phải chở họ đi liền. Vì điện thoại chị hết pin nên Thuận không thể liên lạc được và như em thấy đó. Chiếc xe họ đi có vấn đề. Người mà báo tin cho mẹ Hảo và ba em biết đã phá thắng xe cho nên khi xe lên đến đèo thì thắng lại không được và chiếc xe lao vào đá. Trong lúc gần như sắp chết ba em cố giữ quyển sổ có bằng chứng mà ông tìm được của người đó nhưng không được. Quyển sổ đó đã được cướp đi. Chị nghĩ người mà hại ba em và người gửi bông hông này cho em là cùng một người. Chúng ta phải tìm ra họ là ai trước khi họ hại đến chúng ta. Chị đã nhờ bạn chị bên cảnh sát rồi. Nhưng cũng chỉ mình anh ấy giúp thôi chứ chưa dám báo cáo lên trên vì chúng ta không có bằng chứng gì cả. Bây giờ em đã biết hết rồi chị hy vong em hãy cẩn thận hơn. Bất cứ ai cũng có thể là người xấu nên tốt nhất em phải nghe lời chị.

Hoài Thơ vẫn đang nhét từng lời của Hải Ngọc nói vào đầu mình. Cô cứ ngỡ mọi thứ như trong phim đó không xảy ra ở đời nhưng cô không ngờ nó lại xảy ra trên gia đình cô. Vậy mà trước giờ cô cứ trách Hải Ngọc. Cô cảm thấy giận, giận con người đã cướp mất ba cô và mẹ nuôi Hải Ngọc khỏi họ. Cô thấy trong lòng mình không còn một chút gì là sợ hãi hết mà thay vào đó là sự quyết tâm tìm ra cho được người đó. Họ đáng bị pháp luật trừng trị

-Em hiểu rồi. Em sẽ nghe lời chị. Mà chị phải cẩn thận đó.

Hải Ngọc nhìn vào mắt Hoài Thơ

-Không phải chỉ mình chị mà là chúng ta đều cần phải cẩn thận.

Sau khi bỏ bó hoa vào sọt rác rồi. Hải Ngọc bỏ tờ giấy vào túi của mình. Cô lái xe về với nhiều suy nghĩ

*****************

Vì mấy ngày nay tâm trạng Hoài Thơ không được tốt. Cô không nói chuyện với ai và khép kín mình hơn. Hải Ngọc biết có điều gì đó làm Hoài Thơ trở thành như vậy, nhưng Hoài Thơ tuyệt nhiên không cho cô biết. Cô thấy được nụ cười gượng gạo của Hoài Thơ khi nhìn cô. Hải Ngọc quyết định đem Hoài Thơ vui vẻ của cô trở về nên Hải Ngọc dắt cô ra ngoại ô chơi. Đến nơi rồi, Hoài Thơ nhìn xung quanh rồi hỏi

-Nơi này có gì mà chúng ta phải ra đây?

Hải Ngọc lấy con diều từ cóp xe ra, cô trả lời Hoài Thơ tỉnh bơ

-Ra thả diều. Em muốn chơi với chị không?

Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc khó hiểu nhưng cô cũng đồng ý

-Thả những phiền muộn theo con diều ok?

Hải Ngọc kêu Hoài Thơ cầm con diều còn cô thì vừa chạy vừa thả dây ra. Cô nói trong tiếng gió

-Thả nó ra Hoài Thơ.

Hoài Thơ thả con diều ra và con diều bay lên cao. Hải Ngọc vừa kéo vừa thả để con diều bay cao hơn nữa. Hoài Thơ nhìn nó với vẻ thích thú. Lúc nhỏ cô có chơi vài lần nhưng rồi cô quên mất cảm giác này. Không ngờ nó lại thú vị như vậy. Nhất là gương mặt hớn hở của Hải Ngọc khi con diều bay cao. Đi lại đưa cuộn dây cho Hoài Thơ, Hải Ngọc nói

-Em thử đi.

Hoài Thơ cầm lấy và cô cũng bắt chước những gì Hải Ngoc vừa làm. Tiếng cười của cô giòn tan. Hải Ngọc nhìn thấy nụ cười đó và cô cảm thấy hài lòng. Chơi xong, Hải Ngọc dẫn Hoài Thơ đi ăn, rồi Hoài Thơ muốn cởi ngựa khi cô thấy một con ngựa trong chuồng nhà người ta. Hải Ngọc hứa với cô sẽ đưa cô lên Tây Nguyên cởi ngựa. Khi trời bắt đầu tối rồi, Hải Ngọc đưa Hoài Thơ đi bắt đom đóm. Họ bắt rồi bỏ vào cái lon và đậy nắp lại. Sau khi ngồi trong xe rồi. Hải Ngọc tắt đèn xe đi và thả những con đơm đớm đó ra. Hoài Thơ ngắm nhìn những ngôi sao bay lượn trước mắt cô. Hoài Thơ tìm bàn tay Hoài Thơ nắm chặt. Sau đó Hải Ngọc mở cửa cho những con đom đóm đó bay đi. Cô lái xe về lại Sài Gòn

-Em có vui không?

Chồm sang hôn vào má Hải Ngọc như lời cảm ơn, Hoài Thơ nói

-Cảm ơn chị, em thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi.

Hải Ngọc nhẹ nhàng nói

-Khi chị còn nhỏ, mỗi lần không được vui, ba của Phong Thiên thường đem chị ra ngoại ô. Anh hai mua cho chị một con diều rồi bắt chị viết lên những điều chị không vui lên đó và thả cho nó bay đi. Anh cũng nói rằng hãy đem tâm sự của mình nói cho những con đom đóm nhỏ biết, nó sẽ bay lên trên trời và đem thông điệp của chị đến bên mẹ chị. Khi đó, chị tin vào những gì anh ấy nói. Sau này lớn lên chị mới hiểu rằng anh hai vì biết chị không thích tâm sự với ai nên phải dùng cách đó để đọc những nỗi buồn của chị và giúp chị vượt qua. Đối với chị, anh ấy vừa là người anh vừa là người cha mà chị yêu mến. Khi chị bắt đầu đứng vững trên đôi bàn chân của mình. Anh hai và chị ra đây lần nữa. cũng thả diều rồi bắt đom đóm nhưng tâm trạng không như xưa. Chị đem em đến. đây để em hiểu rằng cho dù có chuyện gì đi nữa, ít nhất em cũng hiểu rằng có rất nhiều người yêu em.

Tự dưng Hoài Thơ bật khóc thật to. Hải Ngọc dừng xe lại. Cô ôm Hoài Thơ để mặc cho Hoài Thơ khóc. Hải Ngọc không nói gì cả vì cô biết lời nói bây giờ không quan trọng. Cô chỉ cần ôm Hoài Thơ như vậy để Hoài Thơ biết rằng cô sẽ luôn bên cạnh Hoài Thơ.

Tiếng khóc của Hoài Thơ nhỏ dần, Hải Ngọc đẩy nhẹ Hoài Thơ ra và lau nước mắt trên gương mặt Hoài Thơ

-Em đỡ hơn chưa?

Hoài Thơ gật đầu. Hải Ngọc tiếp

-Có thể cho chị biết vì sao em lại không được vui không?

Hoài Thơ không nhìn Hải Ngọc, cô nức nở

-Em đã biết được sự thật rồi chị biết không? Em không phải là con của ba mẹ em. Em chỉ là con nuôi của họ thôi.

Hải Ngọc ngỡ ngàng, cô không ngờ chuyện này lại đến sớm như vậy.

-Sao em biết được?

Hoài Thơ ngậm ngùi

-Em vô tình đọc được nhật ký của mẹ. Em không biết đó là nhật ký của mẹ nên em chỉ giở ra coi thử thôi. Em chỉ đọc được vài hàng chữ rồi em đóng nó lại.

Và Hải Ngọc đã hiểu. Cô vuốt má Hoài Thơ

-Mặc dù em không phải là con ruột của ba mẹ em nhưng họ rất yêu thương em. Chính họ cũng không biết em không phải là con ruột của họ cho đến một lần em bị tai nạn phải vào bệnh viện. Thì ra hai đứa bé của hai gia đình đã được trao đổi với nhau. Nhưng có một điều là họ không biết gia đình nào đã lấy con của họ. Tuy vậy họ không bao giờ coi em là con nuôi cả. Tình thương họ dành cho em vẫn đong đầy.

Hoài Thơ giận dỗi nhìn Hải Ngọc

-Thì ra chị đã biết tất cả nhưng chị không nói với em. Cũng đúng thôi chị đâu có trong trường hợp này đâu nên để chị hiểu được.

Hải Ngọc phân trần

-Hoài Thơ à ....

Hoài Thơ quay mặt đi như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện này. Hải Ngọc cho xe chạy đi, cô vỗ nhẹ lên bàn tay Hoài Thơ

-Chị biết em đang giận nhưng chị không cố ý dấu em đâu. Chị biết có giải thích thì em cũng không nghe. Vậy thôi thì chị chở em về nghĩ ngơi. Khi nào em hết bực mình thì chúng ta nói chuyện tiếp. Đến một lúc nào đó em sẽ biết rằng em và chị giống nhau như thế nào. Và dù sao đi nữa chị vẫn luôn bên em. Chỉ cần em biết vậy là được rồi.

Đưa Hoài Thơ về nhà mẹ của mình vì Hải Ngọc nghĩ tốt hơn là về nhà cô lúc này. Có thể Hoài Thơ cần nói chuyện với mẹ cô ấy để giải tỏa nỗi thắc mắc trong lòng. Hoài Thơ bỏ đi vào trong nhưng Hải Ngọc giữ tay Hoài Thơ lại. Hải Ngọc đi lên trước mặt Hoài Thơ. Hôn lên môi Hoài Thơ nhẹ nhàng, Hải Ngọc thì thầm

-Ngọc yêu em, ngủ ngon nha tình yêu.

Khi cánh cửa nhà Hoài Thơ đóng lại rồi Hải Ngọc mới cho xe chạy đi. Cô lái xe một mình trên con đường vắng ngắt nhưng lòng lại không thấy cô đơn. Cô cười với chính mình khi một chú đom đóm còn sót lại vẫn tỏa sáng, dù ở bất cứ hoàn cảnh nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro