Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 35

Chapter 35

Chuyến đi này đối với Hải Ngọc như làm cô phải suy nghĩ nhiều hơn. Những thông tin cô tìm được làm cho cô vừa sửng sốt vừa kinh sợ. Cô đã nghi ngờ rất lâu nhưng cô không nghĩ rằng nó lại đi quá xa sự tưởng tượng của cô. Ngồi trên xe, Hải Ngọc mong về nhà thật mau. Cô đã ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ rồi. Quay sang Thuận cô hỏi

-Em làm hết công việc chị giao rồi đến tìm chị. Nhớ phải cẩn thận. Chị biết họ luôn cho người theo dõi chúng ta.

Thuận vừa lái xe vừa nói

-Chị đừng lo, em đã có sắp xếp hết rồi. Bên phía cảnh sát cũng đã chuẩn bị xong. Em đã giao ít việc cho mấy đứa phụ trách và tụi nó sẽ làm mau chóng thôi. Chị có cần em cho người bảo vệ gia đình chị và chị không?

Hải Ngọc đăm chiêu suy nghĩ, cô trả lời

-Chị nghĩ không cần thiết đâu. Chị biết mình phải làm gì. Em đừng lo. Nhưng em giúp chị coi chừng mẹ Hoài Thơ.

Thuận hiểu Hải Ngọc ám chỉ điều gì.

-Em biết. Chị an tâm đi.

Hải Ngọc nhắm mắt lại. Cô muốn tìm giấc ngủ. Gần hai tuần rồi cô chưa có một giấc ngủ ngon. Như sực nhớ đến hai chiếc túi bên cạnh, cô căn dặn Thuận

-Em cất kỹ nó giùm chị. Công ty chị sẽ nhờ đến một trong hai chiếc túi đó đấy.

Thuận vỗ vỗ lên hai chiếc túi đó nói như đinh đóng cột

-Em lấy mạng sống mình bảo vệ nó.

Hải Ngọc thấy an tâm hơn. Cô nhìn ra cửa sổ. Chắc Hoài Thơ giận cô lắm đây. Đã gần hai tuần rồi cô không gọi hay nhắn tin gì cho Hoài Thơ hết. Cô hứa là chỉ đi một tuần nhưng rồi lại thất hứa. Cô biết chắc Hoài Thơ sẽ thắc mắc nhiều thứ nhưng rồi sẽ không hỏi cô. Có lẽ cô và Hoài Thơ có tính tự ái giống nhau nên cả hai sẽ không ai lên tiếng hỏi trước. Và vì cả hai đều biết người kia sẽ nói khi thấy cần thiết. Đôi lúc Hải Ngọc suy nghĩ không biết điều đó có thể làm một mối quan hệ xấu đi hay không khi hai người đều không tâm sự nhiều với nhau. Đôi khi Hải Ngọc thấy mình cần phải thay đổi. Nếu điều thay đổi đó tốt cho cả cô và Hoài Thơ.

Nhìn đồng hồ, Hải Ngọc thấy cũng đã đến giờ ăn trưa rồi nên cô quay sang nói với Thuận

-Đưa chị đến công ty Hoài Thơ.

Thuận gật đầu rồi anh quẹo về hướng bên trái. Hải Ngọc dừng lại rồi mua hai hộp cơm. Sau đó Thuận đưa cô đến công ty Hoài Thơ. Vưa bước vào, Hải Ngọc đưa tay lên miệng ra hiệu cho thư ký Hoài Thơ im lặng khi cô ấy vừa định lên tiếng chào cô. Hiểu ý nên thư ký của Hoài Thơ chỉ mỉm cười. Hải Ngọc gõ cửa. Tiếng Hoài Thơ từ trong vọng ra

-Vào đi.

Hải Ngọc mở cửa bước vào nhưng Hoài Thơ vẫn đang chăm chú xem hồ sơ mà không màng nhìn lên. Tưởng thư ký của mình nên Hoài Thơ nói

-Có gì không Mai Chi?

Hải Ngọc bỏ đồ ăn lên bàn. Hoài Thơ nhìn đồ ăn rồi mỉm cười. Cô vẫn đang chăm chú đọc tài liệu

-Chị đâu có dặn em mua đồ ăn. Em ăn cùng mọi người đi. Chút nữa chị sẽ ăn sau.

Hải Ngọc kéo sấp tài liệu trước mặt Hoài Thơ xuống.

-Trễ rồi mà không chịu ăn thì bệnh đau bao tử của giám đốc sẽ tái phát trở lại đó.

Nghe giong nói quen thuộc Hoài Thơ ngước lên. Trên môi cô bất giác nở nụ cười. Vài giây sau nụ cười đó biến mất thay vào là gương mặt xụ xuống của Hoài Thơ

-Sao không đi luôn đi?

Hải Ngọc giả vờ ngạc nhiên

-Đi đâu? À, thì ra có người không thích gặp mình nên mới đuổi mình đi. Nếu người ta không muốn gặp thì mình về vậy.

Hải Ngọc đi được vài bươc thì Hoài Thơ la lên

-Nè người kia đứng lại không được đi!

Hải Ngọc quay lại mỉm cười. Cô giang đôi tay mình ra, nghiêng đầu cô nói

-Chị nhớ em!

Hoài Thơ chạy lại lao vào vòng tay đó. Siết chặt Hoài Thơ vào lòng. Hải Ngọc dịu dàng

-Có nhớ chị không?

Hoài Thơ hôn lên má Hải Ngọc

-Rất nhớ. Nhưng em đang giận.

Hải Ngọc ngồi xuống ghế và kéo Hoài Thơ ngồi trên đùi mình

-Giận chị vì chị về trễ và không cho em biết chứ gì?

Hoài Thơ gật đầu. Cô hờn mát

-Chị hết tiền thì cũng cho em biết chứ. Em đâu có ích kỷ không cho chị mượn đâu.

Hải Ngọc giả vờ như không hiểu

-Tại sao phải mượn? Chị là người tình của em thì tiền mỗi tháng em trả cho chị cũng đủ xài rồi. Nhưng chị không hiểu là sao em nói chị thiếu tiền?

Hoài Thơ đánh nhẹ vào vai Hải Ngọc

-Nếu không thiếu tiền thì tại sao không gọi điện thoại cho em. Vậy mà nói nhớ em.

Hải Ngọc hôn vào má Hoài Thơ

-Nhớ em và gọi điện thoại cho em là hai chuyên khác nhau công chúa à .Chị bận đến nổi không có thời gian ăn và ngủ nữa. Em không thấy chị ốm đi rất nhiều sao?

Nghe Hải Ngọc nói vậy. Hoài Thơ lấy tay sờ mặt Hải Ngọc

-Ốm nhiều đó. Em không thích tình nhân của em ốm vậy đâu. Em phải tẩm bổ cho chị thôi. Chúng ta ra ngoài ăn nào.

Hoài Thơ kéo Hải Ngọc đứng dậy. Chỉ vào hai hộp cơm, Hải Ngọc hỏi

-Vậy còn hai cái này thì sao? Chị mua cơm hộp cao cấp cho em đó chứ mặc dù chị nghèo sơ xác.

Hoài Thơ tủm tỉm cười

-Để đó đi. Em phải đãi chị ăn đồ ngon mới được.

Hoài Thơ đan tay mình vào tay Hải Ngọc rồi ra ngoài. Cô không quên dặn Mai Chi

-Chị có hai hộp đồ ăn trong phòng. Em vào đó giải quyết giùm chị. Chị sẽ lấy nữa ngày nghĩ hôm nay. Ai gọi thì em cancel hết giùm chị.

Mai Chi gật đầu

-Em biết rồi. Chào hai chị.

Hải Ngọc ngồi đằng sau cho Hoài Thơ chở. Lâu lắm rồi Hải Ngọc mới ngồi sau xe một người. Thấy trời nắng, Hải Ngọc nói nhỏ vào tai Hoài Thơ

-Lái xe khác nhé Hoài Thơ. Trời nắng quá sẽ làm em bệnh đó.

Hoài Thơ lắc đầu

-Không được. Em muốn đi xe này.

Hải Ngọc tiu nghỉu. Cô hiểu vì sao Hoài Thơ muốn lai xe máy này thay vì xe hơi.

-Em nên học lái xe hơi đi Hoài Thơ. Lái mấy xe này nguy hiểm quá.

Hoài Thơ vừa lái vừa nói át tiếng gió

-Em không thích mà.

Hải Ngọc xiết chặt eo Hoài Thơ làm tay lái cô loạng choạng

-Em đang lái xe đó.

Hải Ngọc thả lỏng vòng ôm.

-Tha cho em lần này.

Cả hai vào nhà hàng. Ăn xong, Hải Ngọc dành chở. Cô và Hoài Thơ đi uống nước rồi đi coi phim đến khuya mới về. Khi cả hai nằm trên giường rồi, Hoài Thơ đem một quyển sổ và hai cây viết ra để trước mặt Hải Ngọc

-Chúng ta chơi cờ ca rô. Ai thua sẽ phải trả lời câu hỏi của người thắng.

Hải Ngọc vừa ngáp vừa trả lời

-Chị chỉ muốn ngủ thôi.

Cô kéo mền lên đến tận cổ nhưng Hoài Thơ kéo ra

-Không được ngủ. Chơi với em chút đi. Em hứa sẽ không hỏi những gì chị không thích trả lời đâu.

Hải Ngọc bật dậy

-Thôi được rồi. Nhưng em thua em phải trả lời câu hỏi của chị và không được ăn gian đó nhé.

Hoài Thơ quả quyết

-Em có bao giờ ăn gian đâu. Lần trước vì bắt đắt dĩ thôi.

Hải Ngọc lắc đầu chịu thua Hoài Thơ. Ván đầu tiên Hoài Thơ thua, Hải Ngọc hỏi

-Hai tuần nay ở nhà có gặp lại cô Minh không?

Hoài Thơ thấy lạ khi Hảu Ngọc quá quan tâm đến vấn đề đó nhưng cô cũng trả lời

-Hai ngày trước cô Minh và em có đi ăn tối.

Hải Ngọc định hỏi tiếp nhưng Hoài Thơ giơ tay ngăn lại

-Thắng rồi mới được hỏi.

Ván thứ hai Hải Ngọc lại thắng. Cô cười đắc ý khi thấy Hoài Thơ nhăn mặt

-Cô Minh và em đã nói gì với nhau?

Hoài Thơ cắn môi suy nghĩ

-Ai mà không biết họ mà nghe chị hỏi sẽ tưởng chị đang ghen đó Hải Ngọc. Cô ấy và em chỉ nói chuyện về cuộc sống thôi. Cô ấy hỏi về ba mẹ em, về em. Còn cô ấy thì nói về ngày xưa khi cô ấy thành lập công ty của mình. Chỉ là những chuyện như vậy.

Hải Ngọc im lặng lắng nghe. Sau đó họ lại tiếp tục chơi. Ván thứ ba Hoài Thơ thắng

-Hai tuần rồi chị qua Thụy Sĩ làm gì?

Hải Ngọc chóng càm

-Chị đi coi mấy mẫu hàng mới để đem về công ty. Khi khai trương lại. Chị muốn nó phải tốt hơn xưa rất nhiều. Với lại có vài điều chị phải lo.

Hoài Thơ nhanh nhảu

-Điều gì vậy?

Lắc lắc đầu, Hải Ngọc nhắc

-Em nói phải thắng mới được hỏi mà. Chúng ta chơi một ván cuối nhé.

Hoài Thơ nhìn đồng hồ, cô mè nheo

-Còn sớm mà. Chơi thêm đi?

Hải Ngọc nhất định không chịu. Hoài Thơ đành bỏ cuộc

-Thôi thì chơi ván cuối cũng được.

Ván cuối cùng Hải Ngọc lại thắng, Hoài Thơ nằm bịch xuống giường.

-Em còn nhiều điều muốn hỏi mà. Thiệt tình!

Hải Ngọc dọn dẹp mọi thứ rồi nắm xuống. Kéo Hoài Thơ nằm lên tay mình, Cô hôn lên tóc Hoài Thơ

-Em có thể hỏi mà không cần chơi trò chơi đó. Nếu trả lời được thì chị sẽ trả lời.

Hoài Thơ mừng rỡ. Cô muốn hỏi về ba cô nhưng vẫn ngập ngừng. Hải Ngọc xoa nhẹ lên vai Hoài Thơ. Cô hiểu Hoài Thơ muốn hỏi điều gì. Giọng cô nhẹ nhàng lên tiếng

-Ba mẹ em rất yêu thương em. Họ chỉ mong em hạnh phúc nên muốn em cưới Phong Thiên. Họ luôn dành cái tốt đẹp nhất cho em. Nhưng có lẽ điều họ nghĩ tốt đẹp đó không có nghĩa rằng em thấy nó là tốt đẹp.

Thở nhẹ cô nói tiếp

-Ba mẹ em luôn vạch sẵn một chương trình cho em. Họ phải chắc rằng cuộc sống sau này của em chỉ là hạnh phúc. Khi ba em bị mất tích, chính chị là người tìm ra chú ấy. Nhưng rồi đến cái chết của chú ấy xảy ra, thật sự đó là ngoài sức tưởng tượng của chị. Chị không ngờ người mà chị yêu thương nhất cũng rời chị. Cô Hảo là người tình ngày xưa của mẹ chị.

Hoài Thơ nhìn Hải Ngọc ngạc nhiên. Hải Ngọc cười hiền nhìn cô. Và tiếp tục kể

-Đúng vậy. Đến chị cũng ngỡ ngàng. Trước khi mẹ chị lấy ba chị, họ đã yêu nhau. Nhưng rồi vì gia đình không chấp nhận và ép mẹ chị đi lấy chồng. Ngày mẹ chị lên xe hoa là ngày cô Hảo đi du học. Khi cô ấy quay về thì mẹ chị không còn nữa. Mẹ chị ra đi khi mang thai chị. Bà đã rời khỏi chồng mình khi ông nghi ngờ đứa con trong bụng không phải của ông vì đêm động phòng hoa trúc ông phát hiện ra rằng mẹ chị không còn trong trắng nữa. Với hành trang là một đứa con trong bụng, vài bộ đồ và một ít tiền, bà đã sống như vậy. Cho đến khi chị được vài tuổi, mẹ chị bệnh nặng. Sau khi gặp ba Hải và giao chị lại cho ông nuôi, mẹ chị qua đời. Chị nghĩ ba Hải là người bỏ rơi mẹ chị nên từ nhỏ chị luôn hận ông. Chị tự tạo cho mình một bản tính mạnh mẽ để họ hiểu rằng con của mẹ chị phải là một người kiên cường, một người giỏi nhất. Nhưng không phải vậy mà gia đình xa lánh chị. Họ vẫn luôn ở bên và động viên chị. Đến khi chị học ra đại học, chị qua Thụy Sĩ vài năm. Ở bên đó, chị đi học đi làm. Tiền ba Hải và anh hai gửi qua, chị không dùng đến. Được hai năm, chị mở một nhà hàng và đến bây giờ vẫn còn bên đó. Chị dùng số tiền mình có được, mở công ty Ngọc Trân. Mới đầu chỉ là nhỏ thôi nhưng bây giờ em thấy đó. Nó không phải tầm thường đúng không? Nhưng rồi công ty của chị bị cháy nên chị phai bắt đầu lại mọi thứ.

Hoài Thơ nghe mắt mình cay xè

-Xin lỗi chị. Em không giúp được gì cho chị hết mà chỉ toàn làm phiền chị thôi.

Hải Ngọc mắng yêu

-Khờ quá. Em không biết cuộc đời của chị hạnh phúc như thế nào khi được em bước vào không. Con tim ngỡ rằng đã chết của chị lại một lần nữa biết yêu. Chị yêu em thật nhiều. Có lúc chị nghĩ rằng mình sẽ làm được, sẽ rời xa em được, nhưng rồi chị biết. Có chạy trốn như thế nào đi nữa hoặc có bao nhiêu người rồi sẽ đến trong cuộc đời chị cũng sẽ không làm chị hết yêu em. Chị phải đấu tranh thật nhiều để xa em, để Khiết San mang hạnh phúc đến cho em. Nhưng rồi chính chị phải hoảng hốt khi nghĩ đến một ngày nào đó không có em bên mình. Chị cảm thấy mình yếu đuối và chị ghét cảm giác đó.

Hải Ngọc hôn lên môi Hoài Thơ

-Cảm ơn em đã không bỏ cuộc. Cảm ơn em vẫn luôn yêu chị dù bao nhiêu lần chị làm em đau. Chị hứa chị sẽ không rời xa em đâu. Chị sẽ bảo vệ em, bảo vệ tình yêu của mình. Em tin chị không?

Hoài Thơ nhìn vào mặt Hải Ngọc. Cô mỉm cười hạnh phúc

-Em lúc nào cũng tin chị. Cho dù người ta có ngoảnh mặt lại. Em cũng sẽ luôn nắm tay chị.

Hải Ngọc ôm Hoài Thơ thật chặt. Cô biết rằng người con gái này sẽ mãi là của cô.

-Em là tình yêu của chị, hy vọng của chị, là cả cuộc đời của chị.

Hoài Thơ âu yếm hôn Hải Ngọc. Cả một đoạn đường dài trong tình yêu. Cô đã kiên nhẫn và tiếp tục bước dù bao chông gai. Cô đã quyết định nắm chặt bàn tay Hải Ngọc và không bỏ cuộc. Cuối cùng cô cùng đã có được trái tim Hải Ngọc. Bao nhiêu công sức của cô quả là không uổng. Hoài Thơ còn có nhiều điều muốn hỏi Hải Ngọc. Chẳng hạn như Hải Ngọc và mẹ cô đã nói gì với nhau mà sau hôm đó, Hải Ngọc đã thay đổi thật nhiều. Cô còn muốn biết vì sao Hải Ngọc lại quan tâm đến cô và bà Minh. Cô cũng muốn biết ba cô đã nói gì với Hải Ngọc trước khi chết và sau khi Hải Ngọc tìm lại ông lúc ông mất tích. Còn nhiều điều nữa. Nhưng đêm nay cô thấy đủ rồi. Những thương yêu đang chảy trong lòng cô đang ngày một nhiều hơn. Cô tìm môi Hải Ngọc. Cô biết Hải Ngọc sẽ không từ chối cô đêm nay, vì khi Hải Ngọc đã nói ra những điều trong lòng mình rồi. Có nghĩa là Hải Ngọc của cô trọn vẹn. Thì những chuyện như thế này sẽ phải xảy ra thôi.

Hải Ngọc với tay tắt đèn khi cô đang nằm trên người Hoài Thơ khi cả hai không còn gì vương víu trên người. Một đêm thật dài. Hanh phúc có phải đang mỉm cười với Hải Ngọc và Hoài Thơ không? Để trả lời câu hỏi này sau vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro