Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 31

Chapter 31

Từ ngày Hoài Thơ dọn về nhà mẹ cô, Khiết San nhớ Hoài Thơ thật nhiều. Cả hai không nói chuyện với nhau nhiều vì Hoài Thơ rất bận rộn. Đôi lúc Khiết San muốn gọi Hoài Thơ về lại nhà cô ở nhưng rồi cô lại bỏ ý định đó đi vì Khiết San biết mình không nên ích kỉ như vậy. Khiết San cảm thấy rất mệt mỏi vì phải suy nghĩ nhiều quá nên cô quyết định đi Vũng Tàu một chuyến. Dù sao cô cũng cần ký một cái hợp đồng ngoài đó tiện thể nghỉ ngơi vài hôm để tinh thần cô thoải mái một chút. Biết đâu cô sẽ có nhiều ý nghĩ thoát và tốt hơn.

Đêm đến, khi mọi người bắt đầu chuẩn bị lên giường ngủ thì Khiết San lại đi ra biển. Hít một hơi dài, Khiết San nhìn qua bên phải thì thấy một người đang ngồi trên tảng đá. Cô nhíu mày. Không ngờ có người lại ra đây giờ này. Vậy mà Khiết San nghĩ cô sẽ được thoải mái một mình. Chợt người đó quay lại nhìn Khiết San. Cả hai nhìn nhau thật lâu. Khiết San mỉm cười đi lại ngồi xuống bên cạnh cô gái ấy

-Sao em lại ngồi một mình vậy? Chị Hải Ngọc đâu??

Hân Ny nhìn sóng biển, cô trả lời

-Chị Hải Ngọc ở Sài Gòn. Em đi một mình thôi.

Khiết San cũng nhìn về hướng Hân Ny nhìn. Sóng biển về đêm với một màu trắng xóa. Hân Ny nói

-Hiền hòa quá phải không chị Khiết San?

Khiết San nhẹ nhàng

-Rất hiền hòa. Nhưng khi nỗi giận lên thì không ai đỡ kịp.

Hân Ny bật cười. Khiết San nhìn Hân Ny

-Sao em lại cười?

Hân Ny nghiêng đầu một cách dễ thương, cô trả lời

-Vì em tưởng chị đang diễn tả một người nào đó chứ.

Khiết San cười tươi. Nhưng rồi câu hỏi của Hân Ny làm tim cô nhói

-Chị Hoài Thơ đâu?

Khiết San im lặng. Hân Ny nhìn Khiết San rồi cô như hiểu được điều mình không nên hỏi vào lúc này

-Xin lỗi chị!

Khiết San hất tóc mình khỏi mắt. Giọng cô đượm buồn

-Chị và Hoài Thơ chỉ là bạn thôi.

Hân Ny ngạc nhiên khi nghe Khiết San nói vậy. Lúc trước Khiết San từng nói Hoài Thơ là bạn gái của Khiết San cơ mà. BIết Hân Ny nghĩ gì nên Khiết San nói tiếp

-Như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.

Hân Ny gật đầu như hiểu điều Khiết San đang nói

-Chúng ta cùng cảnh ngộ chị Khiết San nhỉ?

Khiết San nắm tay Hân Ny như an ủi. Có lẽ cô và Hân Ny không nên xen vào tình cảm giữa Hải Ngọc và Hoài Thơ. Mặc dù cô biết Hải Ngọc và Hoài Thơ là chị em họ với nhau nhưng tình cảm của họ quá sâu sắc. Cô cũng mong cả hai đều hạnh phúc nhưng cô biết hạnh phúc của họ không do cô và Hân Ny mang lại. Không chỉ mình cô mà Hân Ny cũng biết điều đó. Tốt nhất là nên dừng lại trước khi mọi thứ chưa quá muộn.

-Uhm. Em định làm gì kế tiếp Hân Ny?

Hân Ny chỉ một ngôi sao trên trời

-Em sẽ tiếp bước mẹ em. Em sẽ làm những chuyện dang dở mà mẹ đã để lại.

Khiết San cũng chỉ một ngôi sao kế bên

-Họ sẽ là thiên thần hộ mệnh của chúng ta. Chị cũng nên từ bỏ tình cảm của mình xuống và làm những việc mình nên làm.

Hân Ny siết chặt tay Khiết San

-Đúng rồi. Em cũng phải lo làm cho xong để còn ra mắt phòng triển lãm của em nữa. Lúc đó chị nhớ đến nhé.

Khiết San gật đầu

-Nhất định. Chị sẽ ủng hộ Hân Ny. Cảm ơn em!

Hân Ny nhìn Khiết San hỏi

-Sao lại cảm ơn em??

Khiết San cười. Nụ cười đã tươi hơn rất nhiều

-Vì em giúp chị giải tỏa được nhiều thứ. Chuyến đi này coi như không uổng phí. Em định khi nào về lại Sài Gòn?

Hân Ny đứng dậy. Cô đưa tay mình và Khiết San nắm chặt. Cô kéo Khiết San đứng dậy cùng cô.

-Sáng mai. Còn chị?

Khiết San phủi bụi nơi quần cô trả lời

-Chị cũng vậy. Em có muốn về chung không??

Hân Ny vui vẻ đồng ý

-Vậy thì tốt quá. Em khỏi đi taxi về.

Cả hai nhìn nhau rồi đi về. Trời đêm nay chỉ có hai ngôi sao thật sáng ôm trọn con đường họ đi.

******

Hoài Thơ ký xong mấy bản báo cáo rồi ngã người ra sau. Cô nhắm mắt lại. Cảm giác trống trải lại về. Từ ngày dọn về nhà. Cô dành thời gian cho mẹ mình nhiều hơn. Ngoài công việc ra, Hoài Thơ chỉ quanh quẩn trong nhà. Đôi lúc bà Thái khuyên cô nên đi chơi, nhưng Hoài Thơ nhất quyết không chịu. Cô không muốn ra ngoài. Bạn bè cô cũng không còn nhiều. Chỉ vài người bạn thân lâu lâu có gọi, nhưng bị cô từ chối riết nên họ cũng không rủ cô nữa. Khiết San thì Hoài Thơ không muốn làm phiền. Đôi lúc cô cũng muốn gọi nhưng không muốn cho Khiết San hy vọng. Có lẽ để cả hai yên một thời gian thì tốt hơn. Thật sự bây giờ người cô cần chính là Hải Ngọc. Mặc dù trong lòng Hoài Thơ rất giận Hải Ngọc nhưng tình cảm cô dành cho Hải Ngọc không phai đi. Cô cảm thấy cuộc sống không phải màu hồng như mình tưởng. Con người rồi cũng thay đổi. Hoài Thơ đứng dậy, cô cảm thấy cần ra ngoài một chút cho thanh thản đầu óc. Lái xe đi lòng vòng, Hoài Thơ không hay mình đang ở trước nhà Phong Thiên. Định cho xe chạy đi nhưng rồi không hiểu sao Hoài Thơ chạy vào sân. Bà Phong thấy Hoài Thơ thì mừng rỡ ôm cô thật chặt

-Hoài Thơ, con khỏe không?

Hoài Thơ mỉm cười ôm mẹ chồng của mình. Tuy không yêu Phong Thiên, nhưng gia đình này luôn cho cô một sự ấm áp. Mặc dù họ biết cô và Phong Thiên đã làm giấy tờ ly hôn nhưng họ vẫn luôn coi cô như là con cái trong nhà. Điều đó làm Hoài Thơ cảm kích họ rất nhiều. Họ cũng biết chuyện cô và Hải Ngọc yêu nhau một thời gian nhưng họ không lên án hay la mắng. Chỉ nhìn cô với ánh mắt yêu thương và họ chấp nhận luôn cái tình yêu mà người ta cho là trái phép bệnh hoạn đó. Họ yêu cô nhiều như vậy nên trong tim cô họ cũng chiếm một phần rất quan trọng.

-Vào nhà đi con. Mẹ cũng vừa làm cơm tối xong.

Hoài Thơ theo bà Phong đi vào. Thấy Hoài Thơ, Phong Thiên la lớn

-Hoài Thơ, mọi người rất nhớ em đó.

Hoài Thơ chào Phong Thiên và Mỹ Thuyên xong thì ông Phong từ trong đi ra. Thấy ông, Hoài Thơ chào

-Con chào ba.

Ông Phong đi lại vổ nhẹ lên đầu Hoài Thơ

-Lâu quá con không qua. Mọi người luôn nhắc đó.

Hoài Thơ chỉ cười. Tình cảm gia đình này dành cho cô thật nhiều

-Mẹ con khỏe chưa? Tuần trước ba mẹ có qua thăm mẹ con, nhưng lúc đó mẹ con không được khỏe lắm.

Kéo ghế ngồi xuống bên cạnh ông Phong, Hoài Thơ nhỏ nhẹ

-Mẹ con khỏe rồi thưa ba.

Rồi cô nhìn quanh như tìm kiếm

-Ông đâu rồi ba?

Hoài Thơ vừa nói xong thì tiếng ông Hải vang lên

-Ai hỏi thăm tôi đó?

Hoài Thơ đứng dậy chào ông và không khỏi ngạc nhiên khi thấy Hải Ngọc đi bên cạnh ông. Vì như cô biết, Hải Ngọc chỉ mới đi Thụy Sĩ vài ngày trước

-Con chào ông. Chào chị Hải Ngọc.

Mặc dù không muốn chào Hải Ngọc nhưng cô không muốn là một người bất lịch sự. Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ rồi nói

-Chào Hoài Thơ.

Suốt buổi tối cả hai không nói chuyện với nhau nhiều. Sau bữa ăn, Hoài Thơ và Hải Ngọc ra về. Trước khi cho xe chạy đi, Hoài Thơ nói với Hải Ngọc

-Em nghĩ tốt nhất chị không nên đến buổi đấu giá vào ngày mai.

Hải Ngọc cười hiền

-Chị sẽ gặp lại em tối mai.

Cô lái xe chạy đi. Ở gần Hoài Thơ chút nữa, cô sẽ không thắng được bản thân mình. Cuộc gặp gỡ với mẹ Hoài Thơ ngày hôm qua đã làm mọi thứ như rối càng rối hơn nữa. Đó cũng là lý do vì sao cô không đi Thụy Sĩ. Hoài Thơ không biết rằng Hoài Thơ đang đi vào một trò chơi sống chết do người khác tạo ra. Chỉ có Hải Ngọc là biết điều đó và cô cố gắng đem Hoài Thơ ra khỏi đó. Nhưng chuyện không đơn giản vì Hoài Thơ và Hải Ngọc tuy cùng một thuyền nhưng không cùng một trái tim. Không biết khi sóng đánh vào, hai người sẽ ra sao. Hải Ngọc tin vào chính mình và hy họng rằng mọi thứ không quá tồi tệ như Hải Ngọc suy nghĩ. Kể cả chuyện tình cảm của họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro