Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25

Chapter 25

Công ty Hoa Hồng

Bà Minh ngồi nhìn ra cửa sổ. Đã lâu lắm rồi bà không có những giây phút suy nghĩ nhiều về cuộc đời mình, cũng như hồi tuởng về quá khứ. Bà cũng chẳng muốn nhớ về nó làm gì, vì mỗi khi nhớ đến càng làm cho bà căm phẫn và lòng bà cay đắng hơn. Bà không hối hận vì những việc mình làm, cũng như không muốn dừng tay lại. Bà đã đi quá xa rồi, phóng dao thì phải theo dao.

Bà nhớ lại buổi đấu giá vào tuần truớc. Bà không muốn ra mặt, nên đã giao cho nhân viên của bà đi. Không phải muốn tranh giành những vật đấu giá đó, nhưng bà muốn cho mọi nguời biết rằng công ty của bà là một trong những công ty tầm cỡ hàng đầu về đá quý. Cả công ty của ông Phong, công ty của Khiết San và cả công ty Ngọc Trân của Hải Ngọc cũng không thể sánh ngang hàng công ty của bà. Nói về khoản thu nhập hàng tháng, bà không khỏi mỉm cuời. Rồi đây bà sẽ lấy lại tất cả những gì thuộc về bà và còn hơn thế nữa. Đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bà không hay Mỹ Thuyên đang đứng truớc mặt từ lúc nào. Cho đến khi nghe tiếng con gái làm bà chợt tỉnh lại.

- Con chào mẹ.

Bà nhìn con gái của mình và bỗng dưng trong lòng càng căm ghét hơn nữa. Bà lớn giọng

- Vào đây làm gì? Con có biết gõ cửa không?

Mỹ Thuyên không quá lạ với tính tình của mẹ mình. Đôi lúc cô còn nghĩ cô không phải là con ruột của bà nếu như cô không có đuợc tình thương của ba mình. Mỹ Thuyên nhỏ nhẹ.

- Cửa không có đóng và con đã gõ vài lần nhưng mẹ không trả lời. Con xin lỗi.

Bà như dịu lại rồi bà hỏi

- Tìm ta có chuyện gì không?

Mỹ Thuyên nói nhỏ

- Con xin phép mẹ cho con được đi chơi với bạn.

Thoáng nhíu mày rồi bà gật đầu.

- Được rồi, đi đi. Nhưng đừng có về quá khuya.

Mỹ Thuyên vui mừng cảm ơn mẹ rồi cô đi ra ngoài. Bà nhìn theo con gái của mình rồi thở dài. Bà cảm thấy có lỗi với nó, nhưng rồi nhớ lại những gì bà phải gánh chịu, sự hối hận như tan đi.

"Họ đáng được như vậy, và còn phải trả giá nhiều hơn nữa."

Bà nói thầm cho chính mình nghe, rồi bà lấy điện thoại ra gọi.

"Làm đến đâu rồi?"

Người ở đầu giây bên kia nói điều gì đó khiến bà mỉm cuời hài lòng.

"Tốt lắm, cứ theo kế hoạch đã định"

Bà cúp máy rồi buớc ra ngoài để coi lại những vật đấu giá mà nhân viên của bà đã đấu thầu thành công. Bà tiếc khi chiếc nhẫn không thuộc về bà, nhưng rồi tất cả mọi thứ sớm muộn gì cũng tới tay của bà thôi. Trời bắt đầu mưa, bà ghét những cơn mua.

*****

Hoài Thơ vội vã đến công ty của Khiết San khi Khiết San báo tin họ đã tìm đuợc tung tích của ba cô. Lúc truớc Hoài Thơ không tin rằng ba mình đã chết nên cô đã đến nhờ sự giúp đỡ của Khiết San để điều tra sự bí ẩn đằng sau câu chuyện.

Sau cái đêm Hải Ngọc đưa Hoài Thơ từ nhà Khiết San về. Sáng hôm đó Hoài Thơ nhận đuợc cuộc gọi từ cảnh sát. Nguời ta cho biết cái xác đó không phải của ba cô. Như vậy là ba của cô vẫn còn sống. Hoài Thơ vẫn hy vọng mặc dù cô không biết ba cô hiện giờ như thế nào.

Và cô đã đoán đúng, Khiết San đã có manh mối của ba cô. Đến công ty, Hoài Thơ chạy vội vào phòng làm việc của Khiết San. Cô chạy vội quá nên không may đụng phải một nguời đang đi ngược về huớng mình. Hoảng hốt nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt đầy lo lắng của Khiết San.

- Hoài Thơ, em có sao không?

Hoài Thơ lắc đầu trả lời

- Em không sao, xin lỗi chị, em sơ ý quá.

Khiết San khoát tay

- Em không sao là được rồi. Chúng ta vào trong nói chuyện.

Vừa vào trong phòng làm việc của Khiết San, Hoài Thơ liền hỏi

- Họ thấy ba của em ở đâu?

Khiết San nhìn Hoài Thơ rồi cô nhẹ nhàng trả lời.

- Xin lỗi em Hoài Thơ, họ nhìn lầm nguời. Chị gọi ngay lại cho em nhưng không được.

Thoáng thấy sự thất vọng hiện lên trên khuôn mặt của Hoài Thơ. Khiết San cảm thấy có lỗi, cô kéo Hoài Thơ vào lòng.

- Em đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra tung tích của ba em.

Hoài Thơ gật đầu, cô nhìn Khiết San nói.

- Khi nghe tin cái xác đó không phải của ba. Em biết rằng ba vẫn còn sống. Và em hy vọng sẽ sớm tìm được ba.

Khiết San gật đầu. Cô khẽ nhíu mày rồi hỏi Hoài Thơ

- Chị nhớ không lầm em có nói rằng Hải Ngọc là nguời cuối cùng nhìn thấy ba em. Vậy sao em không hỏi Hải Ngọc?

Hoài Thơ lắc đầu

- Em có hỏi, nhưng dường như Hải Ngọc không muốn trả lời. Và em quyết tâm phải tìm ra ba nhưng không cần sự giúp đỡ của chị ấy.

Khiết San không nói nữa. Cô biết Hải Ngọc có nhiều bí mật mà ít ai biết đuợc. Cô chợt cảm thấy vừa nể vừa sợ con người đó. Trong công việc lẫn tình cảm, Hải Ngọc không bao giờ để ai hoặc bất cứ chuyện gì có thể chi phối cô. Hoài Thơ thấy Khiết San đăm chiêu liền hỏi.

- Chị đang nghĩ gì vậy?

Khiết San mỉm cuời, nắm lấy bàn tay Hoài Thơ và kéo Hoài Thơ đứng dậy, vừa đi cô vừa nói.

-Chị đang nghĩ chúng ta nên đi ăn món gì trưa nay? Cái bao tử của chị đang biểu tình đây.

Hoài Thơ bật cuời về sự hóm hỉnh của Khiết San. Cô nói vào tai của Khiết San khi cô đã yên vị ngồi sau yên xe.

- Cảm ơn chị, Khiết San.

Khiết San không nói gì, cô xiết chặt tay Hoài Thơ rồi cho xe chạy đi.

*****

Hân Ny đặt tập hồ sơ lên bàn của Hải Ngọc rồi bước thẳng ra ngoài, không chào Hải Ngọc một tiếng. Hải Ngọc không lạ vì sao Hân Ny không nói chuyện với mình. Cô ngồi và nhớ lại lúc sáng.

Hải Ngọc thức dậy sớm vì tối nay cô có hẹn với vài nguời bạn. Cô cần làm xong công việc của mình và đến đó. Ngắm người con gái đang nằm ngủ bên cạnh mình, Hải Ngọc mỉm cuời. Cô búng nhẹ vào lỗ mũi Hân Ny nhưng vẫn không thấy Hân Ny nhúc nhích. Hải Ngọc lắc đầu. Cô đứng dậy và đi vào phòng vệ sinh. Làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo xong, cô buớc ra ngoài vẫn thấy Hân Ny còn nằm ngủ. Hải Ngọc đến, cô lay vai Hân Ny và nói.

- Thức dậy đi Hân Ny, chúng ta cần phải đi làm sớm.

Thấy Hân Ny không phản ứng, Hải Ngọc nhìn đồng hồ rồi cô lấy chìa khóa bước ra ngoài sau khi vội viết cho Hân Ny vài dòng: "Em thức dậy thì tự đón taxi đến chỗ làm, chị phải đi làm truớc đây."

Và như suy đoán thì Hân Ny đã giận khi cô không chờ cô bé đi làm chung. Hải Ngọc bật cười. Cô chưa bao giờ để mình trong tình trạng như bây giờ, và cô tự hỏi. Cô quan tâm cho Hân Ny vì Hân Ny là em họ của Diễm Hà? Hay còn vì một lý do khác? Có lẽ Hải Ngọc đã tự có câu trả lời cho chính mình.

Hải Ngọc mở tập hồ sơ ra đọc, rồi đặt bút ký. Cô nhìn đồng hồ, cũng đã gần trưa. Cô gọi cho Hân Ny, chuông reo nhưng không có ai trả lời. Hải Ngọc đứng dậy, buớc ra ngoài và lái xe đến quán ăn mà cô yêu thích. Ngồi một mình nhìn dòng xe cố chen nhau, cô không hay có nguời ngồi xuống bên cạnh. Đến khi quay lại, cô giật mình.

- Hân Ny, sao em lại ở đây?

Hân Ny nhún vai trả lời

-Đói bụng nên em đến đây ăn thôi. Em ngồi đây được chứ?

Hải Ngọc gật đầu. Thức ăn của cô cũng vừa được đem ra. Hân Ny cũng gọi cho mình vài món rồi ngồi đợi. Cô không nhìn Hải Ngọc, nhưng lại nhìn ra ngoài. Thấy vậy Hải Ngọc lên tiếng.

- Em cùng ăn với chị nè, Hân Ny.

Hân Ny quay lại, cô lắc đầu.

- Chị ăn truớc đi, em muốn ăn món của em.

Cô nhìn Hân Ny và nói tiếp.

- Em giận chị về chuyện lúc sáng sao?

Hân Ny lắc đầu

- Em quên rồi.

Hải Ngọc nhíu mày.

- Em có tâm sự à?

Hân Ny thở dài, cô lấy ngón tay vẽ trên bàn. Hải Ngọc nhìn nhưng không biết Hân Ny đang vẽ gì. Cô định nói tiếp nhưng Hân Ny đã lên tiếng truớc.

- Chị tin có vào kiếp sau không?

Hải Ngọc ngạc nhiên khi nghe Hân Ny hỏi vậy. Cô lắc đầu. Hân Ny nói tiếp.

- Em tin rằng có kiếp sau.

Hải Ngọc chống cằm, nhìn Hân Ny chăm chú và cô hỏi

- Điều gì khiến em tin rằng sẽ có kiếp sau? Và con nguời mình sẽ còn bao nhiêu kiếp nữa?

Hân Ny mỉm cuời, cô trả lời.

- Em không biết, em chỉ mong rằng kiếp sau sẽ tốt hơn kiếp này một chút nữa.

Hải Ngọc chật luỡi.

- Cứ một chút một chút như vậy, không biết đến mấy kiếp nữa thì chúng ta sẽ tốt thật tốt, Hân Ny ha?

Nói rồi Hải Ngọc bật cuời sảng khoái. Lâu rồi cô không có cười như vậy. Hân Ny cũng cuời theo. Đợi anh bồi bàn để phần ăn của Hân Ny xuống và đi vào trong. Hải Ngọc nói với Hân Ny.

- Em tin vào kiếp sau thật chứ?

Hân Ny nhìn Hải Ngọc, cô cười và nhún vai một cách thật dể thương

- Có thể tin, có thể không.

Hải Ngọc gật đầu rồi cô nói nhỏ vào tai Hân Ny

- Chị cũng bắt đầu tin vào kiếp sau.

Hân Ny nhìn Hải Ngọc nói

- Tốt, vậy nếu chúng ta gặp lại nhau ở đó, và quan hệ của mình tốt hơn kiếp này. Em sẽ mời chị ăn một bữa thật ngon.

Hải Ngọc mở to mắt rồi cô làm ra vẻ nuối tiếc

- Thật là uổng quá. Chị chỉ muốn được ăn ở kiếp này. Vì chị nghe người ta nói, có nhiều người sẽ trở thành con gà hay con vịt ở kiếp sau. Biết đâu lúc đó...

Hân Ny đánh nhẹ vào tay Hải Ngọc không cho cô nói tiếp

- Đừng trù ẻo em chứ.

Hải Ngọc cười cười không nói gì. Cả hai vừa trò chuyện và ăn hết phần ăn của mình. Sau đó Hải Ngọc đưa Hân Ny về công ty. Vừa vào đến cổng thì có một cuộc gọi đến. Hân Ny thấy Hải Ngọc có vẻ đăm chiêu khi nghe xong. Có lẽ là chuyện gì đó không hay đã xảy ra. Hải Ngọc quay sang nói với Hân Ny

- Em vào làm tiếp đi. Chị phải đi có chút việc.

Hân Ny lắc đầu

- Cho em theo với, pleaseeeeee?

Hải Ngọc nhìn đồng hồ rồi nhìn Hân Ny. Cô không có nhiều thời gian nên cho xe chạy đi. Hân Ny biết mình không nên hỏi nhiều trong lúc này nên cô im lặng. Khi xe Hải Ngọc đậu trước cửa bệnh viện, Hân Ny nhìn Hải Ngọc hỏi.

- Hải Ngọc.......

Cô chưa kịp hỏi hết câu thì Hải Ngọc đã chạy vào trong. Hân Ny cũng vội chạy theo sau. Vào trong thì cô thấy Hoài Thơ, Khiết San và rất nhiều người ở đó. Cô không biết họ là ai, nhưng cô đoán họ có thể là gia đình của Hải Ngọc. Phong Thiên thấy Hải Ngọc liền chạy lại

- Út, họ đã tìm đuợc ba của Hoài Thơ.

Hải Ngọc gật đầu. Cô không nói gì và đi thẳng vào văn phòng bác sĩ. Gặp bác sĩ Tuấn ở đó và cô hỏi

- Chú ấy không sao chứ?

Ông Tuấn nhìn Hải Ngọc lắc đầu

- Chưa qua khỏi cơn nguy hiểm. Ông ấy vẫn còn đang trong phòng mổ.

Ông Tuấn ra hiệu cho Hải Ngọc ngồi xuống và hỏi

- Con có biết lý do vì sao ông ấy xảy ra tai nạn này không?

Hải Ngọc lắc đầu. Cô thật sự không biết. Ông Tuấn thở dài

- Ta cũng không biết phải nói với con làm sao. Nhưng ta hy vọng ông ấy sẽ qua đuợc.

Hải Ngọc nói lời cảm ơn bác sĩ và bước ra ngoài. Gia đình cô và gia đinh Hoài Thơ đều ở đây. Còn có cả Khiết San nữa. Hoài Thơ đang ôm mẹ mình. Cả hai đều đầm đìa nước mắt. Khiết San đứng bên cạnh Phong Thiên. Ba mẹ của Phong Thiên cũng đang ngồi bên cạnh. Cô vội nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Hân Ny đâu cả. Phong Thiên như hiểu được nên đi lại và nói nhỏ vào tai cô.

- Người con gái đi chung với Út ra ngoài mua nước cho mọi người, rồi sau đó nhờ Thiên nhắn lại với Út là cô ta sẽ quay lại.

Hải Ngọc nghe xong thì im lặng. Lúc đó cánh cửa phòng mổ mở ra. Hoài Thơ và mẹ cô cùng chạy lại .

- Ông nhà tôi sao rồi thưa bác sĩ?

- Ba con sao rồi?

Bác sĩ trấn an mọi người rồi trả lời

- Bây giờ bệnh nhân đã qua cơn nguy hiểm, nhưng chúng tôi không biết đến khi nào sẽ tỉnh lại. Ông ta đã bị người ta đánh vào đầu rất nặng.

Mẹ Hoài Thơ khóc ngất. Bà gần như sắp xỉu trên tay Hoài Thơ. Mọi nguời dìu bà lại phòng nghỉ. Bà Phong ôm Hoài Thơ nói

- Ba của con sẽ không sao đâu. Hoài Thơ con đừng quá lo.

Hoài Thơ ôm mẹ chồng mình, nước mắt lăn dài. Cô không muốn mất ba. Cô vừa mới tìm lại đuợc ba của mình và mẹ con cô rất cần ông. Ở một lúc rồi ba mẹ Phong Thiên cũng ra về. Chỉ còn lại Hải Ngọc, Phong Thiên và Khiết San. Phong Thiên đến bên Hoài Thơ nói

-Thiên phải đến phòng vẽ, chiều Thiên sẽ ghé lại. Thơ cũng nên nghỉ chút đi. Bác trai đã có bác sĩ và y tá chăm sóc. Đừng lo lắng quá.

Đợi Phong Thiên đi rồi, Khiết San ôm Hài Thơ vào lòng. Cô không nói gì. Hải Ngọc nhìn thấy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Vừa lúc đó, Hân Ny cũng vào tới

Hải Ngọc định ra về thì Hoài Thơ gọi

- Chị Hải Ngọc!

Hải Ngọc quay lại nhìn Hoài Thơ chờ đợi

- Chị có thể cho em biết tất cả sự thật không? Tại sao ba của em lại ra nông nỗi này?

Hải Ngọc nhìn Hoài Thơ lắc đầu

- Chị không biết em đang nói gì?

Hoài Thơ chạy lại đánh vào nguời Hải Ngọc, cô hét lên

- Chị nói dối, chị biết tất cả mọi chuyện. Tại sao lại giấu em? Tại sao?

Hải Ngọc nắm bàn tay của Hoài Thơ và cô lạnh lùng nói

- Chị nói rồi, chị không biết em đang nói gì. Hãy ngừng lại đi. Đợi khi nào ba em tỉnh lại rồi hỏi ba em. Chị phải đi đây.

Khiết San lên tiếng

- Chị Hải Ngọc, tốt nhất chị nên nói cho Hoài Thơ biết đi. Nếu chuyện ba của cô ấy có dính dáng đến chị, thì tụi này sẽ không để yên đâu.

Hải Ngọc nhìn Khiết San cười khẩy

- Vậy khi nào tìm ra chứng cớ rồi hãy nói.

Hải Ngọc quay sang nói với Hân Ny

- Chúng ta đi thôi.

Hoài Thơ kéo Hải Ngọc lại. Nhìn thẳng vào Hải Ngọc cô nói

- Chị làm em rất thất vọng. Em biết chị có dính dáng đến chuyện của ba. Nếu không ông sẽ không gọi tên chị truớc khi ông bất tỉnh.

Hải Ngọc nhíu mày rồi cô gỡ tay Hoài Thơ ra khỏi áo mình. Với giọng nói thật nhỏ nhẹ

- Em về nghỉ đi, chị nghĩ em đã mệt quá rồi. Một lúc nào đó em hãy ngồi ghép những mảnh nhỏ trong một bức tranh, và em sẽ thấy được ý nghĩa bức tranh đó là gì.

Không đợi Hoài Thơ nói thêm, Hải Ngọc nắm tay Hân Ny bước đi. Hoài Thơ quay sang Khiết San hỏi

- Chị ấy nói vậy có nghĩa là sao?

Khiết San tư lự một lúc rồi trả lời

- Chị không biết, nhưng hy vọng bức tranh đó không đem đến những cơn ác mộng cho người khác.

Hải Ngọc vẫn nắm chặt tay Hân Ny cho đến khi Hân Ny la lên

- Chị thả tay em ra được rồi đó. Muốn bẻ gãy tay em sao?

Hải Ngọc bỏ tay Hân Ny ra, cô thở một hơi và nhìn Hân Ny nói

- Xin lỗi em, Hân Ny.

Hân Ny xoa xoa cổ tay rồi nói

- Em không sao.

Cả hai vừa vào xe. Hải Ngọc liền gọi điện thoại. Giọng nói của cô đầy bực dọc

"Anh ở đâu mà để xảy ra chuyện?"

Nguời bên kia với giọng đầy lo lắng

"Xin lỗi cô, tôi biết mình sai rồi. Tôi vừa đi mua một ít thức ăn là đã có chuyện như vậy."

Hải Ngọc thở dài rồi nói tiếp

"Anh kể lại câu chuyện đi"

"Khi ông ấy nói đói bụng, nhà lại không còn thức ăn. Nên tôi mới ra ngoài mua chút ít thực phẩm dự trữ. Truớc khi đi tôi đã bảo ông ấy không nên ra ngoài. Nhưng khi tôi về đến nhà thì thấy ông ấy nằm trong vũng máu. Tôi liền gọi xe cứu thương. Và sau đó thì như cô đã biết."

"Thôi được rồi. Bây giờ anh về nhà đi. Chờ mọi chuyện qua rồi thì đi làm lại. Tôi vẫn trả lương cho anh."

"Cám ơn cô, Hải Ngọc."

Nãy giờ Hân Ny đã nghe được một phần câu chuyện, nhưng cô vẫn không nói gì. Chuyện của họ phức tạp quá, và cô nghĩ mình không nên dính dáng vào. Hải Ngọc quay sang Hân Ny và nói

- Cám ơn em, Hân Ny.

Hân Ny ngạc nhiên nhìn Hải Ngọc rồi hỏi lại

- Về điều gì?

Hải Ngọc trả lời

- Vì em đã không hỏi chị về những gì mới vừa xảy ra.

Hân Ny mỉm cuời nói

- Em nghĩ khi cần thiết, chị cũng sẽ cho em biết. Và có những chuyện không biết có lẽ sẽ tốt hơn.

Hải Ngọc mỉm cười trong lòng. Hân Ny trưởng thành hơn cô tưởng.

- Tối nay chị sẽ đi gặp vài người bạn. Em có muốn đi không?

Hân Ny thực sự ngạc nhiên khi Hải Ngọc mời cô đi chung. Vì từ trước đến nay, Hải Ngọc không bao giờ muốn cô biết quá nhiều về bạn bè cũng như đời sống của Hải Ngọc. Hân Ny hỏi

- Tại sao chị lại mời em đi chung?

Hải Ngọc nhìn Hân Ny mỉm cuời

- Vì họ là những người bạn rất thân của Diễm Hà. Chị nghĩ em cần có thêm vài nguời bạn khi còn ở đây. Vẫn tốt hơn chỉ có một người lúc nào cũng chỉ làm em giận.

Cô không nói gì và chỉ nhìn ra ngoài. Trời bắt đầu mưa. Cô lấy ngón tay của mình vẽ lên kiếng. Thấy vậy, Hải Ngọc nói

- Hân Ny nè, em nên phải là một họa sĩ. Tại sao em lại chọn học kinh tế?

Hân Ny quay sang Hải Ngọc

- Em đã từng vẽ và có ý định sẽ mở một phòng triễn lãm. Bằng kinh tế em chỉ lấy vì ba em thôi.

Hải Ngọc thì thầm

- Chị đã sưu tầm rất nhiều tranh của mẹ em cho đến khi chị quen với Diễm Hà và Diễm Hà lại là cháu của cô ấy. Rất tiếc mẹ em đã sớm qua đời. Nếu không, chị rất muốn được gặp bà một lần. Và bây giờ có một người cũng lấy bút ký giống bà, nhưng thêm hai chữ HN. Người đó có phải là em không?

Hân Ny gật đầu cười buồn. Hải Ngọc hỏi tiếp

- Sao Hân Ny không vẽ nữa? Chị nghĩ em sẽ thành công hơn nữa.

Hân Ny nhìn ra cửa sổ, cô trả lời

- Em không còn động lực và cảm giác để vẽ nữa.

Hải Ngọc bất giác buộc miệng

- Vì sao?

Rồi như thấy mình đi quá xa, Hải Ngọc nói tiếp

- Nếu em không muốn trả lời cũng không sao.

Hân Ny mỉm cuời, cô nói

- Vì người ấy đã lấy đi những cảm giác của em rồi. Nhưng có thể mai này em sẽ vẽ lại.

Cô và Hải Ngọc cùng nở một nụ cười và chấm dứt câu chuyện. Mưa mỗi lúc một lớn hơn, nhưng Hân Ny lại thấy ấm áp vì có lẽ khoảng cách giữa cô và Hải Ngọc đã gần hơn một chút. Có một điều mà cô không biết đó là Hải Ngọc cũng có cùng một cảm giác giống như cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro