Chap 22
Chapter 22
Thụy Sĩ
Hải Ngọc vừa mở mắt thì thấy một gương mặt ngay trước mặt mình làm cô hết hồn. Giờ cô mới cảm nhận được tại sao tay chân cô lại mỏi như vậy. Không những lấy tay cô làm gối, người con gái đang nằm trên giường của cô còn dung chân của mình gát lên chân cô. Không những vậy, tay cô ta còn đè lên eo của Hải Ngọc nửa. Hải Ngọc không thể nhúc nhích được. Hải Ngọc nhìn kỹ cô gái, đôi mắt to, lông mi cong vút, sóng mũi cao. Nhưng nhìn đến cái miệng Hân Ny làm Hải Ngọc bật cười. Tiếng cười của cô làm Hân Ny giật mình. Hải Ngọc nín cười, Hân Ny ú ớ rồi cô ngủ tiếp, trong miệng lẩm bẩm
-Ồn quá, sáng sớm mà mọi người đã cười to như vậy rồi.
Nói rồi Hân Ny lại ngủ tiếp. Đôi môi vẫn chu ra. Hải Ngọc muốn cười nhưng cô không muốn cười to tiếng, cô sợ sẽ làm Hân Ny thức giấc. Cô cũng ngạc nhiên không hiểu sao Hân Ny lại ngủ say đến như vậy. Cô cũng không hiểu vì sao cô lại quan tâm về giấc ngủ của Hân Ny như vậy. Cảm thấy bực bội, Hải Ngọc kéo tay mình ra khỏi đầu Hân Ny , cô đẩy tay, chân Hân Ny khỏi eo và chân của mình. Hân Ny lờ đờ mở mắt. Cô nhìn thấy Hoài Ngọc liền nở nụ cười
-Good morning!
Hải Ngọc lắc đầu. Cô bước xuống giường và đi vào phòng vệ sinh. Còn Hân Ny ở ngoài. Cô lấy cái gối của Hải Ngọc ôm vào lòng. Mùi hương của Hải Ngọc đọng trên gối làm Hân Ny dễ chịu. Cô hít một hơi dài rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Hải Ngọc tắm rửa xong rồi, khi bước ra ngoài vẫn thấy Hân Ny nằm ngủ. Cô lấy cái gối thảy lên người Hân Ny và nói
-Thức dậy đi.
Hân Ny quơ tay lung tung
-Đừng có phá mà.
Hải Ngọc lắc đầu rồi cô đi tìm một tờ giấy và một cây viết. Khi mọi thứ xong xuôi rồi. Hải Ngọc lấy túi xách của mình và bước ra ngoài.
Hôm nay cô lại có một cuộc họp quan trọng với công ty đá quí Black Pearl. Cô hy vọng mọi thứ sẽ suôn sẽ như dự tính của mình. Vừa ra khỏi sảnh thì cô đã thấy Tiffany đứng đợi sẳn
Thấy cô, Tiffany mừng rỡ
-Good Morning Hải Ngọc!
Hải Ngọc mỉm cười và bước vào xe. Đến công ty, Hải Ngọc hít một hơi thật sâu rồi mới nói với Tiffany
-You don't have to come with me. After the meeting, I will visit one of my friends.
Tiffany gật đầu. Hải Ngọc đi được vài bước thì quay lại nói tiếp.
-I need the motorcycle.
Tiffany nhíu mày rồi gật đầu. Đợi bóng Hải Ngọ khuất sau cánh cửa, cô gọi điện thoại.
-Hey John, Hai Ngoc needs her motorcycle.
Nói điện thoại xong cô quay sang nói với người tài xế
-Kevin, please drives me home. You can have a day off today.
Kevin cho xe chạy đi rồi trả lời
-Yes ma'am.
Hân Ny thức dậy nhìn đồng hồ. Đã hơn 11 giờ sáng rồi. Cô nhìn quanh không thấy Hải Ngọc đâu hết. Cô đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Tấm rửa xong chưa biết làm gì thì điện thoại cô reo. Nhìn thấy số Hân Ny không muốn bắt nên cô tắt nó đi. Nằm xuống thở dài, Hân Ny quay sang phải thì thấy 1 tờ giấy được ai viết với nét chữ thật đẹp được đặt trên bàn. Hân Ny với lấy tờ giấy đọc
""Cô bé kia thức dậy rồi thì mau về nhà đi. Đi lang thang sẽ gặp những người hồi tối nửa đó. Lúc đó sẽ không ai giúp đâu. Chúc em một ngày tốt lành ""
Hân Ny mỉm cười, đọc đi đọc lại hơn mười lần. Rồi cô cười thật lớn. Vỗ tay vài cái. Hân Ny phấn khởi đứng dậy. Cô lấy chiếc giỏ của mình và định đi ra ngoài thì thấy cái laptop của Hải Ngọc nằm trên bàn. Hân Ny ngồi xuống và check email của mình. Xong rồi cô định đứng dậy. Nhưng thấy một folder để là "My Angel". Tò mò Hân Ny click vào đó, cô hết sức ngạc nhiên. Trong này toàn là hình, mà hình của một người con gái. Những tấm hình này chắc là do Hải Ngọc chụp lén. Mỗi tấm hình Hải Ngọc đều viết vài chữ, nào là:
"Hoài Thơ ngủ"
"Hoài Thơ ăn"
"Khi Hoài Thơ giận"
.........
Và còn rất nhiều nữa. Hân Ny mỉm cười rồi cô click vào cái folder có hàng chữ "My schedule". Đọc cái schedule của Hải Ngọc xong, Hân Ny đứng dậy và đi ra ngoài. Ngoắc chiếc taxi đến cô nói
"Black Pearl Company"
Hải Ngọc mỉm cười chào mọi người xong rồi cô đi ra ngoài.
Nhiều người muốn mời cô đi ăn nhưng cô từ chối. Cô phải đến nhà Diễm My. Lúc nảy trong lúc họp, Diễm My đã gọi cho cô mấy lần
Bất giác Hải Ngọc mỉm cười. Cô nhớ Diễm My thật nhiều. Đi vào trong khu đậu xe, Hải Ngọc đi đến bên chiếc xe motorcycle của mình. Cô vuốt nó một cách nhẹ nhàng và nói
-Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau phải không?
Hải Ngọc thấy hai cái nón bảo hiểm liền lấy một cái đội cho mình. Cô cầm cái thứ hai lên ôm chặt nó vào lòng rồi cô bỏ xuống lại chổ cũ. Chuẩn bị cho xe chạy đi thì cô thấy có người ôm mình từ phía sau. Hải Ngọc hoảng hồn, nhưng Hân Ny lên tiếng
-Là Hân Ny đây.
Hải Ngọc bực dọc la lên
-Cô làm gì ở đây?
Hân Ny nhìn Hải Ngọc với vẻ mặt cún con nói
-Hân Ny hết chỗ đi rồi mà. Làm ơn đi Hải Ngọc
Hải Ngọc lắc đầu rồi cho xe chạy đi. Hân Ny ôm eo Hải Ngọc siết chặc. Cô áp má vào lưng Hải Ngọc mỉm cười, cô nhắm mắt lại muốn xua đi cái cảm giác đang ngự trị trong lòng của mình. Hải Ngọc phóng xe thật nhanh đến nhà Diễm My. Xe ngừng lại, Hân Ny mở mắt ra. Cả hai bước xuống xe. Hải Ngọc tháo nón an toàn cho mình và cho Hân Ny rồi đi vào trong nhưng cô đi được vài bước thì Hân Ny kéo tay Hải Ngọc giữ lại
-Tại sao chúng ta phải đến đây? Hân Ny muốn đi ăn.
Hải Ngọc nhẹ nhàng gở tay Hân Ny ra nhưng Hân Ny vẫn nắm chặt
-Chúng ta sẽ ăn trưa ở nhà bạn của chị,nếu Hân Ny không muốn thì có thể đi ăn một mình. Bây giờ bỏ tay chị ra.
Hân Ny lắc đầu, cô lắc lắc cánh tay Hải Ngọc nũng nịu
-Chúng ta đi ăn nhà hàng được không? Pleaseeeeee!
Hải Ngọc vẫn lắc đầu và cô cảm thấy bực bội. Cô dùng sức của mình kéo tay Hân Ny ra thì Diễm My từ trong mở cửa ra. Thấy Hải Ngọc cô định chạy lại, nhưng người bên cạnh của Hải Ngọc làm cô quan tâm hơn. Diễm My nói khi Hân Ny định bỏ chạy
- Hải Ngọc, giữ Hân Ny lại.
Hải Ngọc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cô kéo Hân Ny lại và ôm thật chặt mặc cho Hân Ny đánh vào người cô tới tấp
-Bỏ ra, bỏ ra.
Diễm My chạy lại nắm tay Hân Ny kéo vào nhà
-Vào trong với chị.
Hân Ny cố gắng thoát khỏi bàn tay của Diễm My nhưng Diễm My nắm tay cô chặt quá
-Đau em, chị nắm chặt quá.
Diễm My quay lại nhìn Hân Ny
-Nếu không nắm chặt em sẽ bỏ trốn nửa.
Hân Ny quay sang nhìn Hải Ngọc bực tức
-Tất cả là tại chị.
Hải Ngọc chỉ nhún vai rồi đi vào nhà, Hân Ny đi lại ghế sofa và ngồi xuống. Hải Ngọc đi lại ngồi bên cạnh. Cô nhìn bàn tay bị bầm tím của Hân Ny và nhíu mày. Không ngờ Diễm My lại mạnh tay như vậy. Cô hỏi nhỏ
-Có đau lắm không?
Hân Ny không thèm trả lời, Diễm My đi lại ngồi đối diện với Hân Ny. Hải Ngọc thấy vậy nên đi xuống bếp. Cô biết họ cần phải nói chuyện với nhau. Diễm My nhìn Hân Ny, cô em họ của mình, cô nói
-Chạy trốn không phải là cách.
Hân Ny nhìn Diễm My nói lại
-Nhưng vẫn là cách tốt nhất để khỏi phải đối diện với những người mình không thích.
Diễm My biết Hân Ny muốn nói ai. Cô thở dài. Mẹ Hân Ny chết đã mười năm rồi. Cô biết Hân Ny không ngại khi ba mình đi thêm một bước nửa. Nhưng người ông muốn sống hết cuộc đời còn lại chỉ hơn Hân Ny vài tuổi. Hân Ny sợ người đó làm khổ ba mình. Chú cô đã cho người đi tìm kiếm, những lúc gặp được thì Hân Ny lại bỏ trốn. Diễm My nắm tay Hân Ny dịu dàng
-Sao em không thử tìm hiểu Trinh Vy xem sao. Biết đâu Trinh Vy do yêu ba em thật sự.
Hân Ny cười khẩy cô nói chua chát
-Yêu người bằng tuổi ba mình sao? Nếu ba em không phải là một tỷ phú nổi tiếng thì chị nghỉ cô ta có để ý đến ông ấy hay không?
Diễm My biết những suy nghĩ của Hân Ny không phải là sai, nhưng cô hy vọng Trinh Vy yêu chú cô thật lòng
-Ba em lo lắng cho em lắm, em biết nếu em không đồng ý, ông sẽ không cưới Trinh Vy cơ mà.
Hân Ny lắc đầu, cô không muốn khóc nhưng nước mắt lại chảy dài
-Ông không vì em đâu, ba em cũng sẽ cưới cô ta mà thôi.
Diễm My ôm Hân Ny vỗ về
-Chị hiểu rồi, thôi Hân Ny đừng khóc nửa. Rồi chúng ta sẽ giải quyết được tất cả mọi thứ. Thôi vào rửa mặt đi. Khóc mặt mũi tèm lem hết rồi.
Diễm My kéo tay Hân Ny đứng dậy và đẩy vào phòng vệ sinh. Cô đóng cửa lại và ra ngoài. Hân Ny trong restroom nói vọng ra
-Chị không được gọi cho ba em biết đâu. Nếu không em sẽ trốn đi thật xa.
Diễm My giật mình, không ngờ con bé đó lại biết cô muốn gọi cho chú cô. Diễm My trả lời
-Biết rồi.
Diễm My đi vào bếp nhưng không thấy Hải Ngọc đâu. Cô đi lên nhà trên và thấy Hải Ngọc ngồi trên sofa tay đang cầm ly nước. Diễm My đi lại và ngồi xuống bên cạnh. Hải Ngọc không nhìn Diễm My hỏi
-Mọi thứ okay chứ?
Diễm My lắc đầu
-Nó hơi phức tạp đấy Hải Ngọc, nhưng Diễm My hy vọng mọi thứ sẽ tốt hơn.
Hải Ngọc đặt bàn tay Diễm My vào tay mình xiết nhẹ
-Mọi thứ sẽ tốt thôi. Tin Hải Ngọc đi.
Diễm My gật đầu cười. Mỗi lần Hải Ngọc bên cạnh là cô cảm thấy thật bình an. Mặc dù Diễm My đã có Ngọc Trâm rồi, nhưng Hải Ngọc là người Diễm My yêu đầu tiên. Lúc đó Hải Ngọc là bạn của chị cô. Diễm My biết mình đến sau, nhưng cô không làm gì được con tim của mình. Đến bây giờ, Hải Ngọc vẫn chiếm một vị trí rất quan trọng trong đó. Hải Ngọc thả tay của Diễm My ra khi điện thoại của Diễm My vang lên. Giật mình, Diễm My vội vàng bắt máy
-Hello
.........
-Em biết rồi, Trâm lái xe cẩn thận.
....
-I love you, too.
Cúp máy xong Diễm My quay qua Hải Ngọc nói
-My xuống bếp nấu ăn đây, cũng sắp xong rồi. Trâm đang trên đường về nhà đó. Hôm nay sẽ đãi Hải Ngọc ăn cơm gia đình vậy. Hải Ngọc ngồi chơi nhe.
Hải Ngọc mỉm cười cô hỏi
-Không cần Ngọc giúp sao?
Diễm My lắc đầu
-Hôm nay Hải Ngọc là khách. Ngồi đó được rồi.
Đợi Diễm My vào bếp rồi. Hải Ngọc đứng dậy đi vào phòng Diễm Hà. Đã mấy năm rồi cô không vào đó. Không biết Diễm Hà của cô buồn cô không...Khi Hải Ngọc bước vào, đập vào mắt cô là gương mặt dễ thương của Hân Ny đang ngon giấc. Cô bé đang nằm trên giường của Diễm Hà. Hải Ngọc đi lại và ngồi xuống. Cô nhìn kỹ gương mặt của Hân Ny. Có một chút gì đó rất giống Diễm Hà. Nhất là cái miệng. Tuy Diễm My là em gái Diễm Hà. Nhưng Hân Ny lại giống Diễm Hà hơn. Không biết đó có phải là lý do vì sao Hải Ngọc dành một chút tình cảm đặc biệt của mình cho Hân Ny. Lấy đi những sợi tóc lòa xòa trên gương mặt Hân Ny, Hải Ngọc đứng dậy đi lại bên tủ. Cô mở hộp thuốc và đi lại xoa nhẹ lên cổ tay Hân Ny. Xong rồi cô dùng băng cá nhân dán lên chỗ bị trầy nhiều nhất. Làm xong, Hải Ngọc bỏ mọi thứ lại chỗ cũ và cô đi ra ngoài. Lúc đó thì Ngọc Trâm cũng vừa về đến. Thấy Hải Ngọc, Ngọc Trâm chạy lại ôm cô một cách mừng rỡ. Ngọc Trâm, Hải Ngọc và Diễm Hà ngày xưa học chung trong trường nên cả ba rất thân.
-Ta nhớ mi quá Hải Ngọc, sao không gọi ta ra đón?
Hải Ngọc mỉm cười ngắm cô bạn của mình, Ngọc Trâm vẫn vậy, không thay đổi lắm.
-Ta muốn cho mi ngạc nhiên mà.
Ngọc Trâm nói thật to cho Diễm My nghe
-Em có cần Trâm phụ gì không?
Diễm My trả lời
-Không, Trâm nói chuyện với Hải Ngọc đi.
Trâm và Ngọc lên ghế ngồi. Ngọc Trâm luyên thuyên nói chuyện, còn Hải Ngọc thì ngồi lắng nghe. Bất giác Hải Ngọc đưa mắt nhìn qua chỗ ngồi bên cạnh mình. Ngày xưa Diễm Hà hay ngồi đó, nhưng bây giờ Diễm Hà đã ở một nơi rất xa xôi. Thấy ánh mắt với nhiều nỗi buồn của Hải Ngọc. Ngọc Trâm khẽ nói
-Nè, đừng buồn nữa. Diễm Hà sẽ không vui đâu.
Hải Ngọc mỉm cười
-Ta đâu có buồn. Chỉ nhớ về quá khứ một chút thôi. Ta tưởng ta đang bắt đầu quên Diễm Hà mất rồi.
Ngọc Trâm nắm tay bạn
-Làm sao mi quên Diễm Hà được. Mặt của Diễm Hà nằm chình ình trên lưng mi, không thấy sao.
Rồi Ngọc Trâm bỏ tay mình trên ngực Hải Ngọc, nơi con tim Hải Ngọc đang đập và nói tiếp.
-Diễm Hà ở đây nửa nè. Mãi mãi sẽ không quên.
Hải Ngọc và Ngọc Trâm ôm nhau. Cô rất nhớ Diễm Hà. Phải rồi, Diễm Hà luôn có một vị trí quan trọng trong tim cô.
-À Hem..
Nghe tiếng Diễm My nên cả hai thôi ôm nhau. Ngọc Trâm đứng dậy ôm Diễm My, hôn vào môi cô, Ngọc Trâm nói
-Nhớ em.
Diễm My cười, cô nhìn Ngọc Trâm rồi nhìn Hải Ngọc
-Chúng ta ăn được rồi, để em đi kêu Hân Ny.
Nghe tên Hân Ny, Ngọc Trâm ngạc nhiên
-Hân Ny ở đây sao? Chú đã tìm con bé cả tuần rồi.
Diễm My để tay lên miệng kêu Ngọc Trâm nhỏ tiếng lại rồi cô giải thích
-Em cũng đang muốn hỏi Hải Ngọc đó chứ.
Thấy Diễm My và Ngọc Trâm nhìn mình. Hải Ngọc nhún vai.
Lúc đó thì Hân Ny từ trong phòng ngủ đi ra.
-Ồn quá, sao em ngủ được.
Không thèm nhìn ai hết Hân Ny đi lại bàn và ngồi xuống.
Chưa kiệp cầm đủa thì Diễm My kéo Hân Ny đứng dậy đi lại bồn rửa chén, cô cằn nhằn
-Em phải rửa tay sạch sẽ rồi mới ăn chứ.
Rửa tay xong. Hân Ny ngồi xuống cầm đủa. Cô nhìn Hải Ngọc một cái. Nhưng cô càng tức hơn vì cô thấy Hải Ngọc chẳng quan tâm về điều đó. Ngọc Trâm đưa mắt nhìn Diễm My như muốn hỏi chuyện gì xảy ra giữa Hải Ngọc và Hân Ny. Nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu của Diễm My. Khi Diễm My nhìn thấy cổ tay của Hân Ny đã được chăm sóc, cô quay sang nhìn Hải Ngọc cười. Hải Ngọc thấy nụ cười đó nhưng cô phớt lờ. Thấy không khí ngột ngạc nên Ngọc Trâm lên tiếng
-Khinào Hải Ngọc về lại Việt Nam?
Hải Ngọc nuốt vội miếng cơm rồi trả lời
-Sáng mai.
Diễm My và Ngọc Trâm cùng thốt lên, Hân Ny nảy giờ chỉ lo ăn bổng nhiên khựng lại rồi ăn tiếp.
-Sao sớm vậy? Ở thêm vài ngày nửa đi.
Hải Ngọc lắc đầu
-Không được đâu, Hải Ngọc còn rất nhiều việc phải làm bên đó, khi mọi thứ xong xuôi sẽ quay lại chơi với hai người một chuyến.
Hân Ny bỏ đủa, cô đứng dậy nói
-Em no rồi.
Hân Ny đi lại ngồi xuống và mở tivi lên xem. Cô không muốn mọi người thấy nét mặt khó chịu của mình khi nghĩ về ngày mai sẽ không còn gặp Hải Ngọc nữa.
Bữa tối kết thúc, Hải Ngọc chào Ngọc Trâm và Diễm My rồi ra về. Cô quay tìm Hân Ny nhưng không thây đâu cả. Diễm My nói nhỏ chỉ để cho Hải Ngọc nghe.
-Đừng tìm nữa, con bé trốn rồi.
Hải Ngọc bật cười lắc đầu, đợi Hải Ngọc chạy xe đi rồi, Ngọc Trâm quay sang nói với Diễm My
-Em có nghĩ Hải Ngọc và Hân Ny có gì gì đó với nhau không?
Diễm My nhìn người yêu hỏi
-Ý chị là họ thích nhau hả?
Ngọc Trâm gật đâu, Diễm My quay sang ôm Ngọc Trâm thật chặt, cô không trả lời câu hỏi của Ngọc Trâm nhưng cô nói
-Em nhớ Trâm.
Ngọc Trâm mỉm cười hạnh phúc siết chặt Diễm My trong vòng tay. Cô hy vọng người bạn than của minh cũng như cô sẽ tìm được hạnh phúc cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro