Chap 20
Chapter 20
Thụy Sĩ
Việc đầu tiên Hải Ngọc vào hotel là đi lại chiếc giường và nằm xuống. Cô cảm thấy thoải mái và dễ chiụ hơn một chút. Cô không phải muốn trốn chạy nhưng cô cần ít ngày để cho đầu óc thoải mái. Với lại cô cũng cần đi thăm một người bạn ở đây. Thụy Sĩ là nơi mà Hải Ngọc luôn tìm được cách giải quyết tốt nhất cho những vấn cố trong cuộc sống. Nó rất xa Việt Nam, nhưng lúc này Hải Ngọc cần phải xa nơi đó.
Hải Ngọc nằm và ngủ lúc nào cô không hay. Đến khi tỉnh giấc thì củng đả 8 giờ tối rồi. Cô định gọi cho Diễm My, nhưng rồi Hải Ngọc đổi ý. Cô muốn được yên tỉnh vài ngày rồi mới gọi cho Diễm My. Biết rằng Diễm My sẽ giận lắm, nhưng Hải Ngọc sẽ giải thích sau.
Hải Ngọc nhìn lên trần nhà. Cô nghĩ đến Hoài Thơ. Không biết bây giờ Hoài Thơ đang làm gì. Khi biết cô bỏ đi như vây, Hoài Thơ có khóc không. Hải Ngọc thở dài. Cô phải tìm cách quên Hoài Thơ thôi. Cô biết Khiết San sẽ đem hạnh phúc đến cho Hoài Thơ. Cô biết đối xử với Hoài Thơ như vậy có thể sẽ làm Hoài Thơ hận cô, nhưng cô tin chắc Khiết San sẽ có cách làm Hoài Thơ quên cô. Hải Ngọc thì thầm
-Mong em hạnh phúc Hoài Thơ. Xin lỗi em!
Hải Ngọc nhắm mắt và cố tìm giấc ngủ. Đã mấy ngày rồi Hải Ngọc không có được một giấc ngủ ngon. Cô ngủ cho đến khi tiếng điện thoại trong phòng reo làm cô giật mình.
-Hello
-Hello Ms. Hoang, it's Tiffany. I'm calling to remind you about your meeting tonight at 7:00pm
-Thanks Tiffany.
-You're welcome. I've already prepared the papers work for you. See you later.
-Once again, thank you. See you soon.
Hải Ngọc thức dậy, cô lấy tay dụi mắt và nhìn đồng hồ. Mới đây mà đã 5:30 giờ tối rồi. Hải Ngọc với lấy bộ quần áo và đi vào phòng tắm. Tắm rửa thay đồ xong, Hải Ngọc trang điểm một chút, cô lại nhìn đồng hồ, đã 6 giờ 30. Hải Ngọc đi xuống tiếp tân thì cô đã thấy Tiffany ngồi đợi cô ở đó. Nhìn thấy Hải Ngọc, Tiffany mỉm cười.
-Hello Ms. Hoang.
Hải Ngọc mỉm cười nói
-I'm sorry for making you wait. How are you tonight?
Tiffany lắc đầu
-Don't worry about it. I just got here . And I'm doing well tonight, thank you. Hải Ngọc chưa ăn tối có phải không?
Hải Ngọc bật cười nhìn Tiffany
-Tiếng việt của em ngày càng tiếng bộ đó.
Tiffany ngước mặt lên tự đắt
-Of course.
Vào xe rồi Hải Ngọc nói nhỏ vào tai Tiffany
-Will you go to dinner with me tonight princess?
Tiffany gật đầu lia lịa. Hải Ngọc và Tiffany quen nhau đã 6 năm rồi.
Lúc đó Tiffany mới 16 tuổi. Tiffany là em họ của Diễm My, nên Hải Ngọc coi cô như em gái của mình. Khoảng 2 năm về trước, khi Hải Ngọc qua đây đi họp vô tình cô biết Tiffany làm trong công ty "White Pearl" và cũng là thư ký của Hải Ngọc mỗi khi cô qua đây. Lúc đó Tiffany không rành tiếng Việt lắm. Nhưng trước khi Hải Ngọc về Việt Nam, Tiffany hứa là lần sau gặp Hải Ngọc, tiếng Việt cô sẽ giỏi hơn. Và Hải Ngọc tin rằng Tiffany sẽ làm được.
Cuộc họp vừa kết thúc thì Hải Ngọc nhìn đồng hồ, đã 8 giờ 30 rồi, thời gian trôi nhanh quá. Cơn đói trong bụng Hải Ngọc cồn cào. Chào mọi người xong, Hải Ngọc đi ra ngoài. Thấy cô ra, cô nhân viên đi lại đưa cho Hải Ngọc một cái điện thoại và một tờ giấy. Hải Ngọc cảm ơn rồi mở ra đọc.
"Hai Ngoc,
I'm so sorry I can't go to dinner with you tonight. My husband just got into a car accident. I will make it up to you another day.
Tiffany
Hải Ngọc lấy điện thoại ra gởi tin nhắn cho Tiffany.
"Don't worry about it. How's your husband? I hope he's fine. Give me a call if you need anything"
Hải Ngọc bỏ điện thoại vào giỏ và bước ra ngoài. Anh tài xế đi lại và mở cửa xe. Khi vào xe rồi Hải Ngọc nói với anh tài xế
-Kevin, same place.
Kevin nhìn Hải Ngọc qua kính hậu mỉm cười. Anh trả lời
"Yes ma'am"
Kevin chở Hải Ngọc đến quán ăn mà cô thích. Đã mấy năm rồi Hải Ngọc không quay lại đây. Bên ngoài có rất nhiều người đang đợi. Cô hít một hơi dài rồi bước vào trong. Thấy cô, một người bồi bàn đi lại hỏi
-Do you have a reservation ma'am?
Hải Ngọc lắc đầu, anh bồi bàn nói tiếp
"I'm very sorry, will you please sign your name and wait outside?"
Hải Ngọc nhìn vào quyển sổ. Hàng dọc tên trong đó. Cô nhíu mày
"How long do I have to wait?"
Anh bồi bàn lắc đầu
-I'm sorry, I don't have an answer to that.
Hải Ngọc định nói tiếp, nhưng cô nở nụ cười khi thấy một cô gái đang bước ra. Thấy cô, người con gái đó đi lại ôm chầm lấy cô
-Hai Ngoc, long time no see. How are you doing?
Hải Ngọc cũng ôm lại, cô nói
-I'm doing good. Thank you!
Người con gái đó quay qua nói nhỏ vào tai anh bồi bàn rồi kéo tay Hải Ngọc đi vào trong. Cô đưa Hải Ngọc vào một phòng đặc biệt nơi dành cho khách VIP.
-Hải Ngọc qua đây khi nào vậy? Diễm My có biết không ?
Hải Ngọc lắc đầu, Ái Linh hỏi tiếp
-Khi nào Hải Ngọc về lại?
Định trả lời thì cửa mở, người bồi bàn lúc nãy đem đồ ăn vào. Hải Ngọc mỉm cười cảm ơn rồi cầm muỗng lên . Ái Linh lấy nĩa dớt những cộng hành ở trên ra.
-Đã dặn là đừng bỏ hành rồi. Thiệt tình.
Hải Ngọc xua tay
-Không sao. Có một chút cho thơm.
Rồi cô vừa ăn vừa trả lời Ái Linh
-Ba ngày nửa Hải Ngọc về lại. Ở Việt Nam còn nhiều công việc quá.
Ái Linh chóng càm, nhìn Hải Ngọc ăn, cô thở dài. Hải Ngọc ngước lên nhìn Ái Linh hỏi
-Sao lại thở dài?
Ái Linh đứng dậy đi, cô đi lại ngồi kế bên cạnh Hải Ngọc
-Không biết chừng nào mới gặp lại đó mà.
Hải Ngọc bật cười lắc đầu. Cô không quá lạ với tính cách của Ái Linh. Dù sao họ cũng đã quen nhau từ khi Hải Ngọc đi du học bên này trước khi cô sang Mỹ học tiếp tục.
-Hải Ngọc hứa khi nào công việc xong xuôi sẽ qua thăm Ái Linh và Diễm My.
Nét mặt Ái Linh sáng rỡ.
-Hải Ngọc không được thất hứa đó.
Hải Ngọc gật đầu. Hai người còn đang nói chuyện thì nhân viên của Ái Linh cho cô biết là có người cần gặp Ái Linh. Hải Ngọc ra hiệu cho Ái Linh đi đi. Khi Ái Linh đi rồi, Hải Ngọc ăn hết đồ ăn trên bàn rồi đứng dậy. Đây là quán của cô mở mấy năm về trước.
Khi cô về Việt Nam đã giao lại cho Ái Linh. Đúng là cô không chọn lầm người, Ái Linh đã làm quán ăn này trở nên nổi tiếng ở Thụy Sĩ. Cô mỉm cười hài lòng rồi bước ra ngoài. Nhìn quanh không thấy Ái Linh đâu cả, Hải Ngọc nhắn tin cho Ái Linh
"Ngọc về trước đây, mai sẽ gọi cho Linh sau. Thanks for dinner"
Hải Ngọc bước ra ngoài. Hải Ngọc không muốn gọi Kevin đến đón cô, cô muốn đi dạo một chút m. Đi được một đoạn, Hải Ngọc ngồi xuống chiếc ghế đặt nơi gốc cây. Cô nhìn ra sông. Ánh đèn soi dưới nước. Cô ngồi đó không hay có người đang nhìn mình. Một cô gái đi lại gợi chuyện
-Hi!
Hải Ngọc không trả lời. Cô vẫn nhìn về phía trước. Người con gái đó ngồi xuống bên cạn
-You don't mind if I sit here right?
Hải Ngọc vẫn không trả lời. Cô đứng dậy bước đi. Người con gái đó đi theo sau. Hải Ngọc quay lại nói
-Will you please stop following me?
Nở nụ cười thật tươi người con gái đó lắc đầu
-But I want to...
Hải Ngọc chưa kịp nói thì có một đám người mặc đồ đen chạy đến. Cô gái đó núp sau lưng Hải Ngọc. Một trong đám người mặc đồ đen lên tiếng
-Cô đừng chạy nữa, theo chúng tôi về đi.
Cô gái nhìn bấu chặt vạt áo của Hải Ngọc. Cô nói nhỏ vào tai của Hải Ngọc
-We have to get out of here.
Hải Ngọc trả lời
-Từ từ đã.
Cô gái ngạc nhiên khi nghe Hải Ngọc nói tiếng Việt
-You're Vietnamese?
Hải Ngọc không trả lời. Người mặc đồ đen đó nói tiếp
-Xin theo chúng tôi về.
Hải Ngọc không biết những người đó là ai. Họ không giống cảnh sát cũng không thể là ăn cướp được, càng không phải muốn thanh toán cô gái này. Nếu không họ sẽ không kiên nhẫn như vậy. Vậy họ là ai? Chưa tìm được câu trả lời thì cô gái đó kéo tay Hải Ngọc bỏ chạy. Những người đó đuổi theo. Hải Ngọc bấm điện thoại gọi cho Kevin
-Kevin, picks me up at XXXXXX.
Hải Ngọc biết chạy như vậy cũng không phải là cách nên cô kéo tay cô gái quẹo phải rồi quẹo trái. Phía trước có rất đông người chuẩn bị coi pháo bông nên Hải Ngọc kéo tay cô hòa nhập vào đó, nhìn đằng sau không thấy những người mặc đồ đen nữa, Hải Ngọc len lỏi giữa những đám người đi về hướng mà cô kêu Kevin đón mình. Khi thấy Kevin đang đợi sẵn, Hải Ngọc đẩy cô gái vào trong và quay sang Kevin nói
-Take me back to the hotel please.
Kevin không hỏi liền cho xe chạy đi. Đến hotel rồi, Hải Ngọc đi lên phòng. Cô gái bước theo sau. Khi khóa cửa phòng lại rồi, Hải Ngọc quay sang nhìn cô gái hỏi
-Now you can tell me your story.
Hải Ngọc nhìn cô gái đợi nhưng vẫn không thấy cô gái trả lời.
Hải Ngọc lắc đầu đi lại ngồi xuống giường. Đúng là xuôi xẻo. Một buổi tối yên bình của cô đã bị người con gái này quấy rối. Cô gái đi lại ngồi xuống bên cạnh Hải Ngọc cô nói
-Em tên là Hân Ny.
Giờ Hải Ngọc mới có cơ hội nhìn kỹ người con gái trước mặt mình. Cô gái này chắc nhỏ tuổi hơn Hoài Thơ. Đặt biệt cô bé này có nhiều nét giống một người. Một người mà mỗi khi nhớ lại, tim Hải Ngọc vẫn không ngừng đau nhói. Hải Ngọc thở dài, cô nói
-Chị tên là Hải Ngọc. Bây giờ em có thể cho chị biết vì sao em bị những người kia đuổi theo không?
Hân Ny suy nghĩ. Cô không muốn nói dối Hải Ngọc, nhưng cô cũng không muốn nói ra vì sao cô bị họ đuổi bắt. Hải Ngọc biết được điều đó nên cô nói
- Nếu em chưa muốn nói thì thôi. Bây giờ em tính sao?
Hân Ny nhìn Hải Ngọc, cô cuối đầu nói
-Em có thể ở đây một đêm không?
Hải Ngọc nhíu mày nhưng rồi cô gật đầu. Hải Ngọc đi lại bên tủ, cô lấy 1 bộ đồ ngủ đưa cho Hân Ny
-Em tắm rửa trước rồi đi ngủ.
Hân Ny mỉm cười gật đầu. Cô lấy bộ đồ và đi vào phòng tắm.
Còn Hải Ngọc ở ngoài, cô mở cái bóp của mình ra, nhìn tấm hình của Hoài Thơ, cô thì thầm
-Em đang làm gì đó Hoài Thơ? Có giận chị lắm không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro