Chap 17
Chapter 17
Sáng hôm sau Hải Ngọc, Hoài Thơ và Phong Thiên dậy thật sớm vì hôm qua Xuân Hương hứa sẽ dẫn ba người đi chơi. Cô bé nói sẽ đãi ba người những món ăn đặc biệt ở Tây Nguyên
Đối với Hải Ngọc và Phong Thiên thì những món ăn ở đây không xa lạ với họ lắm. Nhưng với Hoài Thơ thì khác. Cô rất phấn khởi vì đây là lần đầu tiên Hoài Thơ đến đây. Cô đi nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ đi đến Tây Nguyên.
Ngồi sau xe Hải Ngọc, Hoài Thơ nhìn xung quanh. Hải Ngọc hôn lên trán Hoài Thơ rồi cô sửa lại chiếc nón trên đầu Hoài Thơ cho ngay ngắn, cô nói
-Trời nắng lắm, em có muốn đi xe hơi không?
Hoài Thơ lắc đầu, cô nũng nịu nói
-Em muốn đi xe gắn máy hơn. Chúng ta đi mau lê
Hải Ngọc lắc đầu cho xe chạy. Cô nói trong tiếng gió
-Thưa công chúa, chúng ta lên đường đây.
Chạy một khoảng xa, Xuân Hương đập vai Phong Thiên nói
-Vợ Thiên dễ thương ghê, nhưng sao lại thân với Hải Ngọc vậy? Họ giống một cặp quá.
Phong Thiên im lặng không nói. Xuân Hương nói tiếp
-Không lẽ......
Phong Thiên gật đầu nói
-Họ là một cặp.
Xuân Hương nhíu mày. Cô biết Hải Ngọc yêu con gái. Nhưng không ngờ lại yêu vợ của Phong Thiên. Cô chậc lưỡi, Phong Thiên hỏi
-Họ đẹp đôi phải không?
Xuân Hương gật đầu. Phong Thiên mỉm cười. Xuân Hương vỗ vỗ lên vai Phong Thiên
- Thiên nè, Thiên sẽ có một người vợ yêu Thiên thật nhiều vì Thiên đáng được như vậy.
Nghe đến đó Phong Thiên bật cười. Xuân Hương cười theo. Nghe hai người cười, Hải Ngọc và Hoài Thơ quay lại. Họ không biết hai người kia nói gì, nhưng họ cũng cười theo. Bốn người nói chuyện râm rang suốt cả quãng đường.
Chạy xe gần một tiếng đồng hồ mới tới nơi, thì ra họ đến nhà của người bạn thân của Xuân Hương. Căn nhà thoáng mát có rất nhiều cây ăn trái. Đây là lần đầu tiên Hoài Thơ thấy nhiều cây ăn trái như vậy. Có những loại trái mà Hoài Thơ chưa bao giờ biết đến. Thấy Hoài Thơ nhìn xung quanh, Hải Ngọc nói nhỏ vào tai cô
-Hoài Thơ, nước bọt em chảy ra đầy miệng kìa.
Tưởng Hải Ngọc nói thật, Hoài Thơ dùng tay mình chùi miệng. Khi nghe tiếng Hải Ngọc cười, Hoài Thơ mới biết Hải Ngọc chọc mình. Cô nguýt dài
-Đáng ghét. Em đi hái trái cây đây. Mà mình hái được phải không Ngọc?
Hải Ngọc gật đầu. Cô nắm tay Hoài Thơ chạy ra sau vườn. Hoài Thơ vừa thở vừa nói
-Chúng ta không vô chào chủ nhà sao?
Hải Ngọc đứng lại nói
-Bây giờ chưa cần phải chào. Khi nào họ ra tìm mình, thì mình chào cũng được.
Hoài Thơ định nói gì, nhưng môi cô đã bị môi Hải Ngọc khóa lại. Khi Hải Ngọc ngừng lại, cô nhìn gương mặt của Hoài Thơ, cô chọc
-Trời nắng quá hả Thơ, mặt em đỏ hết rồi.
Hoài Thơ đánh vào tay Hải Ngọc rồi bỏ chạy. Cô nói vọng lại
-Đúng rồi, trời nắng quá. Em đi tìm trái cây ăn đây.
Hải Ngọc mỉm cười rồi chạy theo sau. Lúc đó thì Phong Thiên, Xuân Hương và Việt Thy cũng vừa ra tới. Đi lại bên Hoài Thơ, Xuân Hương nói với Việt Thy
-Giới thiệu với nhỏ, đây là Hoài Thơ vợ của Phong Thiên.
Xuân Hương nháy mắt với Hải Ngọc cười. Biết Xuân Hương chọc mình, nhưng Hải Ngọc không nói gì. Việt Thy chìa tay ra nói
-Hân hạnh được biết Hoài Thơ.
Hoài Thơ cũng chìa tay ra bắt tay Việt Thy. Hoài Thơ nhìn người con gái trước mặt mình không chớp. Cô thấy Việt Thy quen quá. Hình như cô đã gặp qua rồi. Hoài Thơ còn đang cố lục lọi trí nhớ của mình thì cô nghe Việt Thy nói
-Lâu lắm rồi em mới gặp lại chị Hải Ngọc.
Hải Ngọc mỉm cười gật đầu.
-Đúng là lâu lắm rồi. Tụi em bây giờ lớn quá, Ngọc nhận không ra.
Phong Thiên cướp lời Hải Ngọc
-Vừa lớn vừa đẹp út ha.
Việt Thy đỏ mặt khi nghe Phong Thiên nói, Xuân Hương đánh vào vai Phong Thiên nói
-Phong Thiên có vợ rồi, không được nhìn ngắm những người con gái khác.
Phong Thiên nhăn mặt. Anh biết là Xuân Hương chọc mình, nên Phong Thiên chọc lại
-Có vợ rồi thì tìm người tình, không được sao? Phải không Hài Thơ?
Hoài Thơ nhún vai. Cô trả lời
-Cứ vô tư.
Hải Ngọc bật cười. Tiếng cười của cô giòn tan. Mọi người cũng cười theo. Phong Thiên nhìn Hải Ngọc. Anh ít khi thấy Hải Ngọc vui như vậy. Anh thấy trong lòng nhẹ nhõm.
Ăn uống no say ở nhà Việt Thy xong thì mẹ Phong Thiên gọi. Bà kêu mọi người về nhà vì tối nay đãi tiệc gia đình. Vừa lấy xe chuẩn bị đi thì mẹ Việt Thy về. Thấy mẹ, Việt Thy reo lên
-Ôi mẹ về, có cả Linh Ngọc nữa.
Hải Ngọc chưa kịp chào mẹ Việt Thy thì Linh Ngọc chạy lại ôm cô
-Chị Hải Ngọc, sao chị lại ở đây??
Hải Ngọc cũng ngạc nhiên khi thấy Linh Ngọc ở đây
-Em không phải ở Sài Gòn sao? Sao lại ở đây?
Linh Ngọc xụ mặt
-Quê em ở Tây Nguyên mà. Chị quên rồi sao. Em về Tây Nguyên thăm cô của em và chị Việt Thy.
Thì ra Việt Thy và Linh Ngọc là chị em họ. Hải Ngọc vỗ má Linh Ngọc
-Xin lỗi em, chị quên mất.
Hoài Thơ không thích cách Linh Ngọc nhõng nhẽo với Hải Ngọc. Nhưng cô im lặng. Với lại nãy giờ cô đang nhìn một người. Đó là mẹ của Việt Thy. Không biết chuyện gì mà nãy giờ bà cứ nhìn Hải Ngọc chằm chằm. Không những Hoài Thơ thấy điều đó mà Hải Ngọc cũng thấy nữa. Đôi mắt bà nhìn Hải Ngọc kinh ngạc. Việt Thy thấy vậy nên lay tay mẹ
-Mẹ à, mẹ có sao không??
Bà Như Hảo mẹ của Việt Thy nghe tiếng con gái, bà như tỉnh lại. Quay sang nhìn con, bà trả lời
-À...À mẹ không sao.
Bà quay sang nhìn Hải Ngọc rồi hỏi Việt Thy
-Bạn của con à?
Việt Thy nhìn mẹ âu yếm, cô ôm tay bà nói
-Dạ đây là Phong Thiên, là em họ của Xuân Hương. Còn đây là Hoài Thơ vợ Phong Thiên và đây là cô út của Phong Thiên.
Mắt bà Như Hảo vẫn không rời khỏi Hải Ngọc. Bà nhíu mày rồi nhìn thẳng vào mắt Hải Ngọc bà hỏi
-Con có thể nói chuyện riêng với ta một chút không?
Hải Ngọc nhìn bà Như Hảo ngạc nhiên. Cô không biết bà muốn nói gì với cô, nhưng ánh mắt bà chứa đầy sự yêu thương và hình như bà có nhiều điều gì đó muốn nói nên Hải Ngọc gật đầu. Bà Như Hảo bước đi, Hải Ngọc đi theo sau. Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên không biết chuyện gì xảy ra.
Vào trong phòng rồi, bà Như Hảo khóa cửa lại. Hải Ngọc quay sang hỏi
-Cô muốn nói chuyện gì với con??
Bà Như Hảo không trả lời Hải Ngọc mà bà chỉ lẩm bẩm
-Giống quá, giống như khuôn vậy. Không thể giống như vậy được.
Bà đi qua đi lại trước mặt Hải Ngọc. Hải Ngọc không biết bà ám chỉ điều gì, nên cô nói
-Cô à, nếu không có gì con ra trước nhé.
Bà Như Hảo kéo tay Hải Ngọc lại. Bà nhìn Hải Ngọc hỏi
-Con có thể cho ta biết, ba mẹ con tên gì không?
Hải Ngọc không biết có nên trả lời bà Như Hảo không, nhưng rồi cô trả lời
-Ba con tên Hải còn mẹ con tên Tuyết Trân.
Đúng rồi. Là tên của họ. Rồi bà hỏi tiếp
-Ba mẹ con ở Sài Gòn à?
Hải Ngọc không muốn trả lời nhưng không hiểu sao nhìn vào ánh mắt bà Như Hảo cô lại buột miệng
-Đúng vậy, nhưng con chỉ ở với ba
Bà Như Hảo hỏi dồn
-Sao vậy? Ba mẹ con ly dị à?
Hải Ngọc bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Cô không trả lời mà bước ra ngoài. Đi đến gần cửa cô nghe bà Như Hảo nói
-Có phải con chỉ ở với ba con vì mẹ con qua đời khi con còn nhỏ. Mẹ con bị bệnh nặng và phải bỏ con ra đi không?
Hải Ngọc ngừng bước và quay lại. Cô nhìn bà Như Hảo, cô hỏi từng chữ
-CÔ LÀ AI?
Nước mắt bà Như Hảo chảy dài. Bà đi lại ôm Hải Ngọc vào lòng và nói
-Con có biết ta tìm con bao lâu không? Con có biết ta đã vất vả như thế nào không? Con rất giống Tuyết Trân, giống lắm.
Hải Ngọc không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Có quá nhiều câu hỏi đang nhảy múa trong đầu cô. Nhưng Tuyết Trân chính là tên của mẹ cô. Không lẽ mẹ cô và người đàn bà này có liên quan gì đến nhau? Bà Như Hảo đi đến bên bàn. Cố mở hộc bàn bà lôi một quyển sổ thật cũ kỹ ra. Bà đem lại bỏ vào tay Hải Ngọc. Bà nói
-Con hãy về nhà và đọc quyển nhật kí này... Con sẽ hiểu và sẽ biết ta là ai. Sau khi con đọc rồi. Hãy quay lại đây. Ta có rất nhiều điều muốn nói với con. Thôi con về đi. Kẻo mọi người đợi.
Hải Ngọc bước ra ngoài. Cô không dám quay đầu lại cũng không dám hỏi gì thêm nữa. Linh Ngọc thấy Hải Ngọc đi ra. Cô hớn hở định chạy lại nói chuyện thì bà Như Hảo đã ra hiệu cho cô ngừng lại. Mọi người im lặng nhìn nhau.
Hoài Thơ dành lái xe và Hải Ngọc để cho Hoài Thơ lái. Hải Ngọc đang suy nghĩ. Cô muốn mở quyển nhật ký ra đọc. Nhưng cô biết đây không phải là lúc. Thấy Hải Ngọc im lặng nên Hoài Thơ hỏi
-Ngọc à, có chuyện gì vậy? Chị không sao chứ?
Hải Ngọc ôm eo Hoài Thơ siết chặt. Cô trả lời cho Hoài Thơ an tâm
-Chị không sao.
Phong Thiên và Xuân Hương không ai hỏi Hải Ngọc gì cả. Vì họ biết tính của Hải Ngọc. Khi muốn chia sẻ thì cô sẽ chia sẻ. Còn Hoài Thơ định bụng tối ngủ cô sẽ nói chuyện với Hải Ngọc sau. Nhưng khi về đến nhà. Hải Ngọc quay sang nói với ba người
-Út ra ngoài chút. Nói với mọi người đừng đợi cơm út. Út về sẽ ăn sau.
Phong Thiên định nói Hải Ngọc ở lại nhưng anh chưa kịp nói thì Hải Ngọc đã cho xe chạy mất. Hoài Thơ nhìn theo, trong lòng cô lo lắng. Hoài Thơ thở dài. Sau cuộc nói chuyện với bà Như Hảo, tâm trạng của Hải Ngọc không còn như trước nữa. Cô phải tìm hiểu nguyên nhân vì sao nhưng không biết Hải Ngọc có chịu chia sẻ với cô không.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro