Chương 1: Ta thế mà phát hiện sách cấm của đại vương~~
[ Mạc Thượng đồng nhân]
Đây là phần sau khi Thượng Thanh Hoa được Mạc Bắc Quân mang về sau khi đập xong cữu cữu của hắn (=ω=.)(=ω=.)~
------------- Ta là phân cách tuyến nạ----------
Gần đây Mạc Bắc Quân vẫn thường lén nhìn y , Thượng Thanh Hoa cảm giác ánh mắt ấy nóng đến nỗi như muốn lột hắn ra .
Mấy hôm nay hắn vẫn luôn hoàn thành chức trách của mình mà, không bị sủng mà sinh kiêu, nào là làm đồ ăn, giặt quần áo, lau dọn thư phòng,.... đáng lẽ nên tán thưởng hắn nha, sao lại nhìn hắn như muốn đánh hắn nữa vậy.
Thượng Thanh Hoa lén nhìn lại Mạc Bắc Quân, ánh mắt e ngại, nhỏ giọng hỏi," Đại vương, ta có làm gì có lỗi với ngài sao?"
Mạc Bắc Quân ngẩng đầu lên , mắt lóe lên tia sáng sâu xa rồi lại ẩn đi," Không có"
" Ngài chắc chứ ?"," Sao ngươi lại hỏi như vậy, hửm? " Mạc Bắc Quân nhướng mày.
Thượng Thanh Hoa giật phắt người, lại nghĩ chắc hắn nghĩ nhiều rồi, là đại vương sợ hắn lại chạy đi nên mới nhìn chằm chằm hắn thôi,liền trả lời:" Không...không có gì, ta chỉ hỏi hỏi chút thôi, ta đi mua chút đồ dưới trấn đây!"
Thượng Thanh Hoa kiếm cớ chạy đi, không nhìn thấy được ánh mắt gian tà, âm mưu của đại vương nhà hắn.
Dưới thôn trấn.
" Cải bắp 7 đồng một cân đây","Trâm cài tóc 20 đồng một cái , cô nương xinh đẹp bên kia mua một cái mang đi, đảm bảo rất hảo nhìn nha~",..
Thượng Thanh Hoa lững thững đi trong chợ , bên tai là những câu rao bán hàng của dân thôn, lơ đãng nghĩ món ăn cho bữa tối thì bỗng ánh mắt bắt gặp được một trương hàng bán sách , nhìn khá nhỏ, bên trên bày lân la những cuốn sách loạn thất bát tao, nào là Long Dương thập bát thức, Thanh Tĩnh Phong Bá Truyền, Xuân Sơn Hận,... đúng là toàn những quyển mà người đọc lên đều mặt đỏ tim đập.
Thượng Thanh Hoa quay người tính tiếp tục đi thì đụng phải một quyển bị rớt ra ngoài liền cúi xuống nhặt lên , bìa sách thượng là màu đỏ, có chút mới , còn thơm cả mùi hoa cúc thoang thoảng, nhưng chữ viết trên ấy lại khiến cho Thượng Thanh Hoa có chút hold không nổi, đề bốn chữ " Bắc Cương Bí Sử Truyện".
Này này, cái này là gì ? Làm cả bộ bí sử này , đại vương mà biết chắc sẽ đi đốt nhà a, người đó cũng thật may , còn sống để viết được bản thoại này công phu chắc tốn không ít đâu a, Thượng Thanh Hoa cười một cách YD, tâm hồn của Đại Thần Đâm Máy Bay này liền giở ý xấu nha~~
" Xin hỏi quyển này giá bao nhiêu ?"," Công tử thật tinh mắt , cuốn sách này lão phu vừa lấy về từ bên thương trấn phía bên kia, hiện cuốn sách này bán chạy chỉ sau Xuân Sơn Hận của Liễu Túc Miên Hoa thôi, đây là bản cuối cùng nha ."
Thượng Thanh Hoa ngạc nhiên, không ngờ có một ngày đại vương lại bị mang ra làm xuân cung đồ, há há sảng khoái, cho chừa lúc trước dám bắt nạt y, giờ bị người ta mang ra làm xuân cung đồ mà ko biết, cái này gọi là tích nghiệp là phải chịu nghiệpnày, há há.
Thượng Thanh Hoa xoa xoa tay mặt cười gian xảo, " Lão bản, ta mua nó"
Lão bản kia cười gian lại , " Thật không ngờ công tử cũng thích dạng này, ta liền gói gói cho công tử"
"Hảo, phiền lão gói nhanh chút" Thượng Thanh Hoa y nha, y tốt với đại vương vậy nên phải mua về cho đại vương tham khảo a, từ khi y về chả thấy bên cạnh Mạc Bắc Quân mống phụ nữ nào, nên hắn phải có trách nhiệm thúc đẩy nha~
Thượng Thanh Hoa hí hửng nhét quyển sách nhỏ vào ngực mà không biết rằng quyển sách này sẽ quyết định số phận của y như thế nào.
" Đi đâu ?'' Mạc Bắc Quân nhấc đầu khỏi sổ sách, ánh mắt có chút lạnh
" Đại vương a, ta .. ta đi xuống trấn bị té chút nên trở về hơi trễ, ta đi làm đồ ăn cho ngài liền đây!" Thượng Thanh Hoa nuốt nước miếng, có chút căng thẳng trả lời
" Bôi dược, liền lên đây, không cần ngươi làm" Mạc Bắc Quân gõ gõ mặt bàn , cằm tựa tay, mắt như đao nhìn thẳng Thượng Thanh Hoa .
Xong, hắn lại giận nữa, đúng là Mạc Bắc Quân con mình a, dễ giận như con nít nhưng dỗ cũng dễ.Thượng Thanh Hoa lại xoa xoa tay, cười nịnh nọt .
" Không sao , trầy chút thôi , đại vương đói bụng mới quan trọng hơn, ta đi làm đây." Thượng Thanh Hoa chạy trối chết, y nghĩ Mạc Bắc Quân nhìn nữa chắc y cũng sẽ khai luôn việc mình đi mua sách 18+ của hắn luôn a , lúc đó mình còn toàn thân trở về An Định Phong cũng thật mơ đẹp !
Mạc Bắc Quân nhìn theo bóng Thượng Thanh Hoa , mày nhíu lại, lơ đãng .
Thượng Thanh Hoa người này khiến hắn phải bỏ ra quá nhiều thứ, tự tôn, danh dự , thậm chí cả bản thân, nhưng khi nhìn thấy người đó bất chấp cả chênh lệch về sức mạnh, địa vị mà đứng trước người hắn bảo vệ hắn , ngăn cữu cữu hắn diệt hắn, trái tim lúc ấy như bị bóp nghẹt.
Dù y lúc ấy than thở, chửi mắng hắn nhưng hắn biết y đang cố gắng làm cữu cữu hắn phân tâm, chịu bản thân bị hành hạ cũng muốn giúp hắn từng phút hấp thụ được sức mạnh to lớn kia, Mạc Bắc Quân hắn lúc ấy liền không nghĩ nhiều, chỉ biết mình không thể mất người này được, liền liều mạng lao ra cứu y.
Nhưng đến cuối y lại bỏ hắn, hắn hận y nhưng cũng mong y quay lại, đánh hắn cũng được , mắng hắn cũng được , đừng rời bỏ hắn.
"Gặp được ngươi, ta rất vui mừng. Thật đó -- ngươi đẹp trai hơn ta tưởng tượng nhiều lắm!"câu nói ấy khiến cho Mạc Bắc Quân trở nên mù mờ, tức giận, cay đắng mà cũng lưu luyến,dù giờ bắt được y lại trói bên người vẫn không thể làm mờ được đoạn kí ức ấy.
" Đại vương a, sắc mặt ngài không được tốt lắm, cần ta gọi đại phu sao?" Thượng Thanh Hoa nét mặt lo lắng, tay rờ rẫm lên trán Mặc Bắc Quân .
" Không có, đang suy nghĩ chút chuyện" Mạc Bắc Quân căng mặt, đưa tay lấy bàn tay trên trán xuống, ừm, người này vẫn ở đây, y không đi, y ở lại với hắn, yên tâm được .
" Đại vương ngươi không khỏe phải nói với ta, đừng giữ trong lòng, lúc trước có thể không có ai lo cho ngài nhưng giờ đã có ta rồi, ta sẽ chăm sóc ngài, luôn ở bên ngài nha" Thượng Thanh Hoa híp mắt cười, nụ cười chân thành mười phần
" Luôn ở bên ngài nha" từng chữ giáng vào tâm của Mạc Bắc Quân khiến lớp băng xung quanh dần hòa tan, lộ bên trong là trái tim đỏ chói đầy nhịp đập, bao lâu rồi hắn được nghe lại từ này , không phải từ nương, không phải từ cha, mà là từ y-Thượng Thanh Hoa.
" Ta cũng chỉ cần ngươi." Mạc Bắc Quân ngước lên nhìn Thượng Thanh Hoa , tay nắm lấy bàn tay từng vì hắn làm nhiều điều ấy, cứu hắn, quạt cho hắn, chăm sóc những thứ nhỏ nhặt trog cuộc sống , từng bước bước vào trái tim hắn , một cách tự nhiên , như một lẽ thường tình vậy.
" Đại..đại vương..." Thượng Thanh Hoa e ngại gãi đầu.
"Đi, ăn, đói bụng" bỏ lại ba từ, Mạc Bắc Quân đứng dậy đi, Thượng Thanh Hoa thốt lên
" Ta vẫn phải ngồi cùng với đại vương a?!"
" Ngươi không muốn?" Mặc Bắc Quân nhướng mày
" Không.. không, muốn... rất muốn a." Thượng Thanh Hoa cười nhưng tâm đã nát thành tra a, ngồi bên cạnh đại vương nếu không phải bị đông lạnh chết thì chính là bị sợ đến chết a .
( Đây chỉ là món nhẹ thoi nha, mấy nàng muốn t cho ăn mặn thì mau mau cho sao , comment cho t nha~~, có động lực viết cho nà ~~)
(Φ ω Φ)o(*≧▽≦)ツo(*≧▽≦)ツo(*≧▽≦)ツ
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro