
3.
#Porsche: Tôi
-"Alo, anh Porsche ạ? Anh đến đón thằng Chay về đi anh, nó ngất xỉu ở quán bar đó anh!"
Thằng bạn thân của Chay gọi đến cho tôi với một giọng điệu lo sợ. Chay nhà tôi có bao giờ đi chơi lúc tối muộn thế này đâu chứ và đương nhiên là chẳng bao giờ bén mảng đến những nơi như bar, club. Nghe xong cuộc điện thoại đó tôi có hơi bán tính bán nghi, nhưng về em trai mình nên cũng không dám liều lĩnh, gọi cho Chay thử thì đúng là nó không bắt máy thật, lòng tôi bắt đầu nổi lên một sự lo lắng thường trực nên quyết định lái xe đến định vị của quán bar đó.
Đi loang quanh một hồi, cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy căn phòng đó, mở cửa bước vào chỉ thấy Porchay và thằng bạn nó ngồi cạnh, đang cố an ủi đứa em của tôi. Thấy cảnh tượng trước mắt, tôi không khỏi giật mình, Chay đã thay đổi kiểu tóc đen thường ngày của mình thành một mái tóc xanh nước biển nổi bật, người thì nồng nặc mùi rượu. Chưa bao giờ tôi thấy em trai mình say xỉn, dường như đây là lần đầu tiên nó được nhấm thử mùi rượu, mặc dù nó vẫn chưa đủ tuổi. Ngẩn người ra một hồi, sau đó tôi liền nhanh chóng chạy đến đỡ thằng Chay dậy rồi dìu nó về, vì quá hoang mang nên tôi cũng chẳng kip quay lại hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, chỉ để ý thấy em trai mình đang sụt xùi khóc, chắc nhậu say nên lại nhớ tình cũ. Mệt mỏi với cái thằng trời đánh này quá, mới thi xét tuyển xong đã đi nhậu nhẹt, say xỉn, đua đòi rồi.
Tôi chật vật mãi mới vác nó lên được xe, hình như nó vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên ngồi trên xe mà cứ ngả sang bên này ngả sang bên kia, làm tôi cứ chốc chốc lại phải dừng xe, định hình lại chỗ ngồi cho Chay, cứ khổ ở suốt cả chặng đường cho đến khi về đến nhà.
Dìu nó vào nhà, thằng bé liền bỏ ngay lên phòng mà chẳng nói chẳng rằng, tôi có chút bực bội nên quát nó:
-"Chay, mày xuống đây, xuống đây anh hỏi!"
Nó chẳng trả lời, cũng chẳng thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ lầm lũi bước lên phòng. Tôi khó chịu ngồi xuống sofa, rót một cốc nước uống hạ hỏa. Thằng Chay đang trong tuổi nổi loạn, tôi lại bận công việc ở Chính gia nên hay để nó ở nhà một mình, mà còn vừa chia tay Kim xong nên tinh thần của nó có chút xuống dốc, bây giờ tôi mắng chửi nó cũng không có ích gì, phải nhẹ nhàng, ôn nhu thì hơn. Nghĩ vậy, nên tôi liền đi lên tầng một cách chậm rãi, cố không tạo ra tiếng động lớn, sau đó đứng trước cửa phòng nó, đang định gõ cửa thì bỗng nghe thấy tiếng Chay rưng rức khóc. Vừa khóc nó vừa lầm bầm một điều gì đó:
-"Kim, tôi hận anh, tôi hận anh, tôi hận anh. Sao anh lại đến chứ, anh có biết khó lắm tôi mới quên được anh không..."
Nghe đến đây, tôi như sôi máu lên vì thằng Kim, sao nó lại hành em tôi ra nông nỗi này cơ chứ, mai tôi nhất quyết phải gặp bằng được nó, phải hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.
------ Sáng hôm sau ------
Bày hết các món yêu thích của Chay lên bàn, tôi đắc ý vì chắc chắn thằng bé sẽ có tâm trạng tốt hơn khi thấy một bữa sáng thịnh soạn. Tôi bước nhẹ nhàng lên tầng, khẽ gõ cửa phòng Chay rồi mở cửa tiến vào trong, thằng em tôi vẫn còn chùm chăn kín mít. Tôi bất giác liếc qua bàn hoc của Chay, những bức ảnh có hình của Kim đều bị xé ra thành nhiều mảnh, có bức bị vò nát vứt đầy ở thùng rác. Tôi nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng chỉ biết thở dài, rồi cũng đành mặc kệ, tiến lại gần giường tôi nhẹ nhàng lay Chay dậy, thằng bé từ từ ngồi dậy rồi ôm tôi, hai mắt vẫn còn đẫm lệ, sưng húp của nó nhìn tôi một cách tiều tụy, trông mà sót. Trìu mến xoa đầu thằng em đáng thương, tôi cố giúp nó rời khỏi giường:
-"Nào, xuống nhà ăn sáng đi, anh nấu toàn món em thích đấy."
Chay vẫn kiệm lời như vậy rồi cũng chịu buông tay ra khỏi eo tôi và lẽo đẽo xuống phòng ăn, nhìn thấy bàn đồ ăn, mắt nó có chút mừng rỡ nhưng sau đó cũng chỉ từ tốn ngồi vào bàn, ăn một cách chậm rãi. Bữa sáng ngày hôm nay có vẻ khá gò bó, bình thường lúc nào nó cũng hỏi tôi về Kinn, về Chính gia, xong suốt ngày kể về chuyện trên trường nhưng hôm nay, nó lại ngồi im lặng, chỉ nhìn chăm chú vào đĩa cơm, tôi cất giọng hỏi để phá vỡ bầu không khí này:
-"Chay, vụ thi xét tuyển thế nào rồi, bao giờ thì được nhận học?"
-"15 ngày nữa mà anh, người ta còn phải xét tuyển hồ sơ nữa chứ."
Nó trả lời tôi với giọng điệu yếu ớt, mệt mỏi, sau câu hỏi đó tôi cũng chẳng dám hé răng nói thêm một lời, chỉ ăn vội cho xong bữa sáng để còn gặp người quan trọng.
Tôi chào tạm biệt Chay rồi phóng xe một mạch đến Chính gia, thay bộ quần áo thường ngày hay mặc rồi chạy đi tìm Kinn. Anh ấy vẫn đang ngồi uống rượu trong phòng, tôi rón rén đi từ đằng sau rồi vòng tay ôm cổ anh ta:
-"Uống rượu nhiều là không tốt đâu đấy."
-"Anh biết rồi, lâu lâu mới uống thôi mà."
-"Lâu lâu? Ngày nào mà chẳng uống, đến cái lúc say khướt ra, không nhận ra vợ nữa là chết với tôi đấy."
-"Làm gì có chuyện anh say rượu, chỉ có say tình với em thôi ấy."
-"Thôi đi, mới buổi sáng đã sến súa rồi, buồn nôn chết đi được."
Kinn cười trìu mến, rồi thơm một cái lên má tôi, rồi sau đó tôi vào thẳng vấn đề chính:
-"Kinn này, anh gọi Kim về được không?"
-"Cái thằng đấy có gọi cũng không về đâu, mà em để tâm đến nó làm gì?"
-"Cứ gọi cho nó về đi, nói là có chuyện liên quan đến Chay là được."
-"Sao? Chuyện liên quan đến Chay á, đừng nói là bọn nó yêu nhau đấy nhé..."
-"Đừng có ngồi đây đoán bừa nữa, gọi cho nó nhanh đi, chuyện gấp lắm."
-"Được rồi, được rồi, để anh gọi cho nó luôn."
Kinn nhanh chóng rút điện thoại ra khỏi túi, rồi gọi cho Kim, điện thoại đổ chuông một hồi, cuối cùng thì Kim cũng chịu bắt máy, tôi bảo Kinn bật loa ngoài để tôi có thể nghe được những gì Kim nói:
-"Alo, Kim à?"
-"Chứ ai nữa."
-"Mày em tao mà láo thế à. Tí nữa qua nhà đi, có chuyện cần nói đấy."
-"Có gì thì nói luôn đi, hẹn qua nhà làm gì, không rảnh."
-"Cái thằng này! Chuyện của mày với thằng Chay đấy, qua nhà nhanh đi."
-"Sao anh biết chuyện của em với Chay?"
-"Thì cứ qua nhà đi, hỏi lắm!"
-"Em đang bận công chuyện, chắc chiều mới ghé qua được."
-"Cũng được, nhớ chiều đến đấy."
Nói rồi Kinn lập tức cúp máy, chẳng thèm nghe Kim nói gì thêm. Sau khi nghe xong đoạn hội hoại ngắn ngủn của hai anh em, tôi cũng yên tâm phần nào, chiều nay Kim đến, tôi sẽ phải đánh cho nó một trận nhớ đời.
------ Chiều hôm đó ------
Chiếc xe Maserati sang chảnh lái vào sảnh của Chính gia, Kim từ trên xe bước xuống, vẫn với bộ mặt lạnh lùng như thường ngày, nó tiến vào bên trong sảnh và lên tầng, rồi bước vào phòng của Kinn. Khi thấy bộ mặt của nó, tôi liền đến đánh một cú trời giáng vào mặt Kim:
-"Sao mày lại đối xử với em tao như vậy? Hả? mày biết nó khóc sưng cả mắt vì mày không?"
Kim nhìn tôi với đôi mắt rực lửa, Kinn từ đằng sau đến kéo tôi lại, cố trấn tĩnh tôi:
-"Anh làm như anh hiểu em mình lắm ấy, nó bỏ đại học anh có biết không?"
Kim nói đến đó, tôi lặng người hoảng hốt, rồi sau đó liền trở nên vô cùng tức giận, tôi liền lao đến đấm mấy phát vào mặt Kim nhưng liền bị Kinn giữ lại:
-"Chay nó bỏ đại học, đi bar xong bị dụ chơi chất cấm, anh có biết không, tôi có chia tay nó cũng chỉ vì muốn tốt cho nó thôi. Tôi không muốn nó phải yêu một người như tôi."
Kim vừa nói vừa rưng rưng nước mắt, giọng nó nghẹn lại rồi ngã khuỵu xuống. Tôi nghe những lời Kim mà không tin vào tai mình, tôi dần dần buông lỏng người ra rồi ngã về phía sau vì sốc, Kinn thấy vậy liền đỡ tôi rồi dìu lên ghế. Kinn chỉ biết ngồi vỗ về và lặng lẽ nhìn từng giọt nước mắt của tôi lăn dài trên má, tôi vừa khóc vừa lẩm bẩm:
-"Kinn, em là một người anh tồi đúng không Kinn?"
-"Không, em đã cố làm tốt trách nhiệm của một người anh nhất có thể rồi mà."
Kim quỳ gối từ phía xa, ngẩng mặt lên nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, cậu ta từ từ đứng dậy rồi quay lưng lại mở cửa bước đi, trước khi đi nó có nói một câu:
-"Chay có trách tôi thế nào cũng được, tôi không muốn vì yêu tôi mà Chay phải liều mạng bước vào cái giới này. Anh có muốn đánh tôi, chửi rủa tôi thế nào tôi cũng chịu, nhưng tôi xin anh để mắt tới thằng bé một chút, mong anh thay tôi bảo vệ nó!"
Kim lau nước mắt rồi rời đi, để lại tôi với sự ám ảnh, dằn vặt, tôi chợt nhận ra bản thân đã bỏ quên đứa em của mình gần mấy tháng trời mà chẳng thèm để tâm nhiều đến điều đó, có phải tôi đã quá chủ quan khi để Chay một thân một mình đơn độc trong ngôi nhà rộng lớn. Dù gì, nó cũng chỉ là một cậu bé thôi mà.
Tôi thơ thẫn một hồi rồi liền đứng phắt dậy tiến đến mở cửa, Kinn từ đằng sau nói với lên:
-"Có chuyện gì, thì bình tĩnh giải quyết nhé."
-"Chuyện của em, để tự em giải quyết. Anh gọi cho Hiệu trưởng Học viện Âm nhạc, xếp cho Chay vào một lớp nào đó nhé."
Nói xong thì liền mở cửa rồi rời đi. Giờ cũng đã là chiều tà, tôi con xe mô tô phóng thẳng về nhà trong cơn tức giận. Không phải tôi không thương Chay, nhưng thằng bé đã giấu chuyện này mà không kể cho tôi nghe, còn vờ là đã nộp hồ sơ xét tuyển rồi nữa chứ, tôi phải xử lí chuyện này kịp thời không thể để nó đi quá giới hạn được.
Tôi dắt xe vào nhà, mở cửa và tiến vào trong, Chay vẫn đang ở trên phòng, nó đã ở ru rú trong đó cả ngày trời và giấu giếm chuyện bỏ học đại học. Tôi lên tầng gõ cửa phòng Chay, ngay khi nó mở cửa ra tôi liền tiến vào trong, hai anh em ngồi trên giường và có một cuộc cãi vã với nhau:
-"Chay, mày bỏ học đại học à?"
-"Sao, sao anh biết."
-"Thằng Kim nói cho anh biết, mà mày có bỏ học cũng phải nói với anh chứ, sao lại giấu giếm như thế, có biết anh lo lắm không?"
-"Em làm gì kệ em, em không muốn học nữa, em cũng không muốn nói chuyện đó với anh."
-"Mày sợ anh đánh hay gì mà phải giấu, mày phải nói cho anh để anh còn tìm cách giải quyết nữa chứ."
-"Em đã nói rồi, chuyện này là chuyện của em, tự em giải quyết."
-"Mày đừng có nói như thế, rồi mai sau khổ lại bảo anh vô trách nhiệm. Mai chuẩn bị đồ đạc đi học ngay lập tức cho anh, đồng phục mai anh Kinn sẽ đưa cho, nhớ đi học cho đàng hoàng nghe chưa."
-"Anh bị làm sao đấy, sao lại bắt em đi học? Nhuộm tóc thế này, sao đi học được."
-"Không sao hết, hiệu trưởng có nói cứ bảo em chưa kịp nhuộm lại, thế thôi."
Tôi rời đi ngay lâp tức mà không thèm đôi co thêm với Chay, mặc kệ nó đang hoang mang ra sao, tôi vẫn chỉ nhất quyết với những gì mình đã làm.
Đêm hôm đó, tôi trằn trọc mãi không ngủ được, nghĩ đến cảnh Chay không được đi học và rơi vào hoàn cảnh như mình mà tôi thấy sót. Lúc nãy tôi có hơi quá đáng và to tiếng với thằng nhỏ, nhưng đành chịu vậy, mong nó sẽ không oán trách tôi, sau cùng tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi mà....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro