Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 89: Mời xem hí khúc

Ngày rằm tháng tám âm lịch là tết Trung thu.

Ngày này cũng không có gì khác so với những ngày bình thường, nhiều lắm là cả nhà họ Khương cùng nhau ăn một bữa cơm đoàn viên. Nhưng nói là "Cùng nhau" thì cũng không hoàn toàn chính xác. Bởi vì Khương Ngọc Nga đã bị đưa tới thôn trang "dưỡng thương", nàng ta sẽ phải đợi đến mùa xuân năm sau mới đưỡ gả qua Ninh Viễn Hầu Phủ. Tuy tuổi nàng vẫn còn nhỏ, nhưng vì Dương thị sợ kéo dài quá lâu, đối với Khương Ngọc Nga bất lợi, nên đành phải để Khương Ngọc Nga gả qua đó rồi tính sau.

Khương Ấu Dao cuối cùng cũng biết rằng chuyện hôn sự của mình không còn đường xoay sở, tuy rằng nàng ta không cam tâm nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn nàng đang bị Khương lão phu nhân cấm túc, chỉ trong chưa đầy một tháng mà nàng ta đã gầy đi rất nhiều. Dáng vẻ ban đầu kiều diễm động lòng người, bây giờ trong thật yếu ớt, đáng thương.

Tuy nhiên, vì vậy mà Khương Nguyên Bách lại càng thương nàng ta hơn. Trong bữa cơm, Khương Lê chú ý thấy, Khương Nguyên Bách đối xử với hai mẹ con Quý Thục Nhiên vô cùng dịu dàng, hẳn là vì cảm thấy ấm ức thay cho Khương Ấu Dao, nên muốn bù đắp cho nàng ta.

Khương Lê thấy cảnh gia đình ba người vui vẻ bên nhau cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Chỉ có Lư thị không chịu được, cố ý nói móc Quý Thục Nhiên: "Tối nay mọi người có đi xem hội đèn lồng Trung thu không?"

"Ấu Dao không đi được," Quý Thục Nhiên nói: "Ấu Dao bị cảm lạnh, mấy ngày rồi cũng không thấy khá hơn, ra ngoài gặp gió thì phiền phức lớn. Các ngươi đi đi, ta phải ở nhà chăm sóc Ấu Dao."

Khương lão phu nhân vẫn chưa giải trừ lệnh cấm túc cho Khương Ấu Dao, vì biết tính cách của nàng và cả tình cảm của nàng dành cho Chu Ngạn Bang. Nếu giải trừ lệnh cấm, rất có thể nàng ta sẽ đi tìm Chu Ngạn Bang. Khương lão phu nhân hy vọng Khương Ấu Dao hết hi vọng, nếu như Khương Ấu Dao một mực dây dưa không dứt với Chu Ngạn Bang, sẽ khiến Ninh Viễn Hầu Phủ coi thường Khương gia.

Khương Ấu Dao cũng không muốn ra ngoài, mặc dù bị cấm túc khiến nàng rất bực bội. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc ra ngoài sẽ phải đối diện với thật nhiều ánh mắt thương hại, làm cho Khương Ấu Dao cảm thấy thật nhục nhã. Chuyện xấu Chu Ngạn Bang gây ra, không liên quan gì tới nàng ta, nhưng lại làm cho nàng ta bị chê cười theo, trong câu chuyện tình gió trăng này, trở thành một vị hôn thê đáng thương. Thà nàng ta ở nhà còn hơn phải đối diện với cái nhìn của người khác.

"Ta cũng không đi." Khương Nguyên Bách nói: "Ta còn nhiều sứ vụ cần giải quyết." Bây giờ hắn cảm thấy Khương Ấu Dao đang chịu thật nhiều ủy khuất, nên một lòng chỉ muốn đền bù cho nàng ta. Hai mẹ con Quý Thục Nhiên không đi, Khương Nguyên Bách cũng không thể nào bỏ hai mẹ con họ ở nhà một mình mà đi chơi được.

Lư thị tròng mắt vòng vo, hỏi: "Mọi người hầu như đều không đi. Vậy còn Lê Nhi, con có muốn đi không? Đâu thể để Lê Nhi đi một mình được?"

Khương Nguyên Bình nhẹ nhàng ho một tiếng.

"Không sao đâu ạ." Khương Lê cười nói: "Con cũng không muốn đi."

"Lê nha đầu đi cùng nhị thẩm con đi." Khương lão phu nhân đột nhiên nói,: "Mấy năm nay ngươi không ở thành Yến kinh, lễ hội đèn lồng Trung thu năm nào cũng rất náo nhiệt, những ngày này ngươi cũng chịu nhiều vất vả rồi, hãy ra ngoài thư giản một chút đi."

Khương lão phu nhân đã lên tiếng, Khương Lê không thể từ chối, mặc dù trong lòng muôn ngàn lần không muốn đi, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng. Điều này khiến cho Khương Nguyên Bách lâm vào thế khó, một bên là trưởng nữ vừa về kinh, một bên là nữ nhi đang chịu tổn thương nặng nề, lòng bàn tay hay mu bàn tay gì cũng đều là thịt. Cuối cùng, hắn vẫn quyết định lưu lại trong phủ. Khương Lê hiểu chuyện và rộng lượng, còn Khương Ấu Dao từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu bất kỳ thiệt thòi gì. Nếu như ngày sau có cơ hội thì ông ta sẽ bù đắp cho Khương Lê sau.

Thấy trưởng tử chỉ lo lắng cho hai mẹ con Quý Thục Nhiên, Khương lão phu nhân thầm thở dài, lắc đầu rồi trở về phòng. Chỉ có Khương Cảnh Duệ cao hứng nhất, chờ lão phu nhân đi khỏi, không ngừng nháy mắt ra hiệu với Khương Lê. Sau khi mọi người giải tán, hắn ta còn cố tình đi sau Khương Lê nói: "Nói không muốn đi, mà lão phu nhân mới nói một câu, ngươi đã ngoan ngoãn nghe theo à?"

Khương Lê tâm phiền ý loạn, không thèm để ý hắn. Khương Cảnh Duệ liền tự mình nói: "Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi biết thế nào là mở mang tầm mắt. Dọc theo đường đi có rất nhiều quầy ăn uống, và các trò chơi dân gian, còn có cả đố đèn, nghe nói đêm nay có Kim Mãn Đường tới biễu diễn hí kịch, để ta dẫn ngươi đi xem. Này, đừng đi nhanh thế --"

Khương Lê đem Khương Cảnh Duệ bỏ lại phía sau, bước chân càng chạy càng nhanh, thực sự không có chỗ trốn. Nghĩ đêm nay nàng không ra khỏi cửa sẽ đỡ xúc động, ai ngờ Khương lão phu nhân đã lên tiếng, nàng mà từ chối sẽ thành đồ bất hiếu. Tuy nhiên, ra ngoài cũng không phải không có lợi, người ngoài thấy nàng ra ngoài xem hội đèn, trong khi Khương Nguyên Bách, Quý Thục Nhiên và Khương Ấu Dao lại không đi, có lẽ sẽ kéo ra mấy lời xì xào bàn tán.

Ở trước mặt người ngoài, Khương Nguyên Bách phải cố kỵ mấy phần để ứng xử công bằng.

Đành đi từng bước mà tính thôi.

Vì lời của Khương lão phu nhân, sau khi ăn tối xong, sắc trời cũng dần tối xuống, Khương Lê đành phải ra ngoài cùng nhị phòng.

Khương lão phu Nhân không đi, chân bà đi không tiện, lưu lại trong phủ chơi đùa với Khương Bính Cát. Bên Đại phòng chỉ có mình Khương Lê đi ra ngoài, nhị phòng đi đủ người, tam phòng có Dương Thị và Khương Nguyên Hưng không đi. Sau vụ của Khương Ngọc Nga, bây giờ Khương Nguyên Hưng đi ra ngoài nhìn thấy đồng liêu đều cúi gầm mắt mà đi, dĩ nhiên không muốn ra ngoài chi cho mất mặt. Khương Ngọc Yến không có Khương Ngọc Nga đi chung, không dám ra ngoài.

Đồng Nhi và Bạch tuyết đi theo Khương Lê, hai cái nha hoàn này là lần thứ nhất đi xem rước đèn lồng, không ngừng trầm trồ khen ngợi. Khương Cảnh Duệ cố tình đi sau, sánh vai với Khương Lê, nói: "Sao thấy ngươi không hiếu kỳ chút nào vậy? Ta thấy hai nha hoàn bên cạnh ngươi còn vui hơn cả ngươi."

Khương Lê thần sắc rất thờ ơ, khác hẳn với ngày thường, Khương Cảnh Duệ cũng phát hiện ra điều đó, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt. Mặc dù khóe môi nàng vẫn mang cái mỉm cười thường trực, nhưng ánh sáng từ những chiếc đèn lồng cũng không thể làm cho nụ cười của nàng thêm tươi tắn.

Nhưng vẻ đẹp thanh tịnh ấy lại thu hút không ít các vị công tử đi ra ngoài dạo chơi. Suốt đường đi, Khương Cảnh Duệ phát hiện có ít nhất bảy tới tám thiếu niên nhìn lén Khương Lê.

Thành Yến kinh phố lớn ngõ nhỏ, tửu lâu trà quán, khắp nơi treo đầy rất nhiều loại hoa đăng, đều do dân chúng tự tay làm. Mỗi địa phương sẽ có tập tục khác nhau, thí dụ như hoa đăng ở thành Yến kinh, cũng giống hoa đăng ở Đồng Hương. Chỉ là đèn lồng thì treo trên dây, còn hoa đăng thì thả trôi xuống mặt nước.

Có hình lục giác, cũng có hình đế đèn. Người khéo tay có không ít, đừng thấy Khương Cảnh Duệ thường ngày lỗ mãng mà nhầm, hắn ta cũng rất thích những thứ đẹp đẽ này. Không ngừng kéo Khương Lê chỉ đông chỉ tây, bảo cái này đẹp, cái kia cũng đẹp. Khương Lê chỉ im lặng lắng nghe, cảm thấy so với nàng, Khương Cảnh Duệ lại càng giống một thiếu nữ xuân thì, khát khao nhìn thấy những chiếc đèn lồng được treo khắp nơi.

Đến khi nhìn thấy một cái đèn lồng hình con thỏ, Khương Cảnh Duệ không chịu dời đi nửa bước. Thậm chí còn không theo kịp Nhị phòng phía trước, nhất quyết muốn mua nó cho bằng được. Khổ nỗi, ông chủ bán đèn lồng là một tên cứng đầu, nói đèn thỏ đó chỉ để trưng chứ không bán, trừ khi có người giải được câu đố dưới đáy đèn, thì sẽ tặng lại đèn, coi như một món quà.

Khương Cảnh Duệ vừa nhìn thấy chữ nghĩa liền đau đầu, Khương Cảnh Hữu đã sớm đi mất từ lâu. Hắn liền túm lấy tay áo Khương Lê, nói: "Chẳng phải ngươi là quán quân của Minh Nghĩa Đường sao? Đến đây! Giải đố đi, giúp ta giành được chiếc đèn này, ta sẽ cho ngươi năm mươi lượng bạc!"

Khương Lê thật sự không thích hành động này của Khương Cảnh Duệ, nàng định từ chối, nhưng nghe thấy câu cuối thì từ bỏ ý định. Năm mươi lượng bạc không phải số ít, Khương Cảnh Duệ không hổ danh là kẻ ăn chơi trác táng, vung tiền như rác. Nguyện dùng năm mươi lượng bạc để đổi lấy một chiếc đèn lồng không có tác dụng gì ngoài hợp ý hắn. Đáng tiếc một đồng cũng làm khó anh hùng, Khương Lê không ngờ có ngày mình phải bán trí tuệ để đổi lấy bạc.

Nhưng có bạc vẫn hơn không có, chẳng phải có biết bao nhiêu nhân tài, mà vẫn nghèo rớt mồng tơi sao?

Nàng hơi ngước lên, nhìn câu đố trên chiếc đèn lồng thỏ mà Khương Cảnh Duệ thích.

Người làm lồng đèn rất khéo tay, đèn lồng hình động vật vốn đã khó làm, mà đèn thỏ này lại làm trông vô cùng sống động. Thân đèn bọc vải trắng mỏng, khung làm từ tre, đôi tai dài phiếm hồng, mắt thì dùng hai hạt đậu đỏ làm điểm nhấn. Theo ánh đèn lay động bên trong, đôi mắt thỏ cũng trở nên sinh động, như thể có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Đích thật là một chiếc đèn lồng đẹp.

Nàng nhìn sang mảnh gỗ có khắc câu đố dưới đáy đèn, vốn đang mỉm cười, bỗng nhiên nụ cười của nàng đông cứng lại, thần sắc biến đổi lớn.

Trên mảnh gỗ có câu đố rất quen thuộc: 'Tìm kiếm một người trong ngàn vạn chúng sinh'.

Trong chốc lát, bên tai Khương Lê vang lên giọng nói thâm tình, "Cái chữ này rất giống đôi ta."

Chuyện cũ hiện về, Khương Lê co rụt lại, cả người rét run.

Khương Cảnh Duệ thúc dục nàng: "Sao vậy? Nhanh đoán nha!"

"Ta đoán không ra." Khương Lê lạnh lùng nói.

"Làm sao có thể?" Khương Cảnh Duệ nói: "Ngươi không phải quán quân của Minh Nghĩa Đường sao? Câu đố này cũng không phải câu đố đỏ, không phải câu đố khó nhất, sao ngươi lại không thể đoán được?"

Khương Lê Nói: "Không đoán ra chính là không đoán ra, ngươi nên đi mời cao nhân khác đi." Nàng quay đầu bước đi, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn nó lần thứ hai.

Khương Cảnh Duệ bị bất ngờ, nhưng lại không nỡ bỏ lại chiếc đèn đó, trong lúc do dự không đuổi theo Khương Lê ngay. Chờ hắn đuổi theo, trong đám người sớm đã không còn nhìn thấy Khương Lê. Khương Cảnh Duệ thầm nghĩ, hỏng bét.

Theo đám người, Khương Lê đang chậm rãi đi giữa đám người đông đúc.

Lư thị và mọi người đã đi về phía trước, Khương Cảnh Duệ lại ở phía sau, người người qua lại chen chúc nhau, rất dễ lạc người, nếu không đi ngay cạnh nhau, rất dễ bị lạc.

Khương Lê không sợ, nàng nhớ rõ đường ở thành Yến kinh này, nàng cũng nhìn thấy trạm canh gác gần nhất rồi, nếu có chuyện gì, nàng sẽ gọi cứu trợ ngay lập tức.

Nàng cũng không muốn đi tìm Lư thị hoặc Khương Cảnh Duệ ngay, chỉ tận hưởng khoảng thời gian hiếm hoi khi được ở một mình. Từ khi hồi kinh đến nay, nàng là Khương Lê, mặc dù đã quen thuộc với thân phận này, nhưng vào những lúc ngẫu nhiên, nàng cũng sẽ nhớ lại, nàng lúc đầu có tên là Tiết Phương Phỉ.

Nàng sợ làm Khương Lê một thời gian quá lâu, sẽ quên mất bản thân mình tên gì, cùng những chuyện phải làm. Rồi đắm chìm vào cuộc sống tạm bợ yên bình này, đó không phải là điều nàng hằng mong muốn. Câu đố đèn tối nay như một liều thuốc đắng, tuy làm lòng nàng đau đớn, nhưng cũng đã giúp ích cho nàng rất nhiều, giúp nàng tỉnh táo hơn hẳn.

Vì vậy, hiện tại tạm thời vứt bỏ thân phận "Khương Lê", một mình yên tĩnh, rất tốt.

Đồng Nhi và Bạch Tuyết không biết Khương Lê đang nghĩ gì, thấy trong đám đông không còn nhìn thấy bóng dáng Khương Cảnh Duệ, Đồng Nhi nói: "Cô nương, chúng ta nên đi tìm nhà Nhị lão gia thôi. Không nhìn thấy ai nữa rồi, lỡ lát nữa chúng ta không tìm được đường về nhà thì sao?"

"Không sao." Khương Lê nói: "Ta nhớ đường."

"Đông người quá." Bạch Tuyết cũng khuyên: "Chúng ta không mang theo thị vệ bên mình, nếu có chuyện không hay xảy ra thì phải làm sao bây giờ?"

Khương Lê nhìn bản thân mình, hiện tại kẻ thù lớn nhất của Khương nhị tiểu thư cũng chỉ có hai mẹ con Quý Thục Nhiên. Nhưng nếu hai bọn họ muốn đối phó với nàng, sẽ không lựa chỗ đông người. Khương Ấu Dao không nói đến, Quý Thục Nhiên hành sự kín đáo, nửa điểm nhược điểm cũng sẽ không để lộ ra cho người ta tóm được. Nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì không thể suy nghĩ theo lẽ thường được, nếu như hai mẹ con nhà họ mà đột nhiên phát điên, thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nàng liền bỏ ý định muốn đi dạo một mình, nói: "Các em nói cũng có lý."

Bạch Tuyết cùng Đồng Nhi nhẹ nhàng thở ra, Khương Lê định đi tìm nhà Lư thị, trong lúc vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc: "Diệp Thế Kiệt?"

Tự sau cung yến, Khương Lê rất ít khi đi Minh Nghĩa Đường, chuyện của Khương Ngọc Nga đã ảnh hưởng đến danh tiếng của các cô nương Khương Gia. Khương lão phu nhân dặn bọn họ bình thường nếu không có việc gì quan trọng, cố gắng ít đi ra ngoài. Chờ chuyện này lắng xuống, rồi muốn đi đâu thì đi. Cho nên Khương Lê không có cơ hội đụng mặt Diệp Thế Kiệt.

Lúc này, tại một gian đèn lồng không xa, Diệp Thế Kiệt đang cùng một nam trung niên vừa lựa hoa đăng, vừa nói chuyện cười đùa.

Khương Lê đoán hắn là người quen của Diệp Thế Kiệt. Nàng muốn đi qua đó hỏi thăm tình hình gần đây của Diệp Thế Kiệt, đặc biệt là chuyện Lý Liêm có còn lôi kéo hắn hay không? Nên dự định băng qua đám đông để đến chỗ Diệp Thế Kiệt.

Nhưng không biết hành động của mình đã lọt vào mắt người khác.

Trên lầu Vọng Tiên Lâu, Khổng Lục đang nhìn đám đông đi qua đi lại, hắn vốn không thích ngắm nhìn những chiếc hoa đăng sáng lấp lánh, rực rỡ sắc màu đến chói mắt này. Nhưng so với việc ở trong phủ phủ Quốc công, nhìn những công văn nhàm chán, rõ ràng ở đây náo nhiệt hơn chút. Huống hồ giữa sự náo nhiệt này lại có rất nhiều cô nương xinh đẹp dạo bước tới lui, khiến cho bóng đêm cũng trở nên rực rỡ.

Chỉ là đêm nay, Khổng Lục lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc giữa những cô nương xinh đẹp kia.

"Này, là Khương nhị tiểu thư!" Khổng Lục đứng lên, hưng phấn nói với Tiêu Hoành: "Ngươi mau nhìn xem, là Khương nhị tiểu thư, không nghĩ đêm nay nàng ta cũng đến. Không đúng, sao nàng ta lại đi một mình? Không đi chung với bất kỳ người nhà họ Khương nào cả, đây là lén lút chuồn ra ngoài sao?"

Đang thưởng trà, Lục Cơ theo hướng hắn nhìn cũng nhìn xuống, nói: "Nào phải lén lút chuồn đi, còn mang theo nha hoàn nữa mà, bên ngoài nhiều người như vậy, đại khái chắc là bị lạc người nhà rồi."

"Đi lạc?" Khổng Lục nhướng mày: "Bên ngoài nhiều người như vậy, kẻ xấu cũng nhiều, năm nào cũng có cô nương bị kẻ xấu bắt đi, một cô nương như hoa như ngọc như vậy, rất dễ làm người khác chú ý, nếu xảy ra chuyện thì không hay rồi."

"Vậy ngươi tính làm gì?" Lục Cơ tò mò nhìn hắn.

"Ta đưa nàng đi tìm người nhà!" Khổng Lục nói chuyện như đương nhiên.

"Khổng Lục..." Lục Cơ nói: "Ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa, đừng nói đó là thiên kim nhà thủ phụ, dù nàng có là cô nương nhà bình dân, cũng chướng mắt người lớn tuổi như ngươi."

"Ta lớn tuổi?" Khổng Lục lập tức nổi trận lôi đình, "Ta đang ở độ tuổi đẹp nhất đấy, ngươi thì biết cái gì? Tuổi của ta thì làm sao? Ngươi mới già đấy, nhìn lại cái đám râu ria tua tủa của ngươi đi!"

Lục Cơ không hề tức giận, cười híp mắt chỉ ra ngoài, chỉ cho Khổng Lục nhìn: "Không phải ta nói chứ, làm sao mà ngươi so được với thiếu niên trẻ trung kia được. Ngươi xem, chẳng phải Khương nhị tiểu thư đang đi qua chỗ Diệp thiếu gia sao?"

Nghe vậy, không chỉ Khổng Lục, mà ngay cả Tiêu Hoành đang đùa giỡn với cây quạt xếp cũng nhịn không được đưa mắt nhìn xuống lầu.

Quả nhiên, thấy trong đám người đang đi qua đi lại, nhìn thấy Khương Lê và hai nha hoàn đang đi qua bên kia đường. Vì lượng người đi lại quá đông, nên dù khoảng cách không xa nhưng nàng cũng phải rất khó khăn để di chuyển. Tuy nhiên, khả năng định hướng của nàng rất tốt, luôn đi thẳng về đúng hướng mình muốn đi, không bị dòng người lấn át gây mất phương hướng.

Mục tiêu nàng muốn đi tới, không ai khác chính là chỗ thiếu niên anh tuấn đang đứng đó, Diệp Thế Kiệt.

Nàng muốn tiến đến bên cạnh Diệp Thế Kiệt.

Lục Cơ cười nói: "Hai biểu huynh, biểu muội này tình cảm thật tốt."

"Cái này không phải nói nhảm sao, người ta là họ hàng mà." Khổng Lục tạm thời quên mất chuyện Lục Cơ chế giễu tuổi tác của hắn, chuyên chú xem Khương Lê và Diệp Thế Kiệt.

Tiêu Hoành đứng bên cửa sổ, trầm tư nhìn vài lần rồi bất ngờ khép quạt lại, gọi: "Văn Kỷ."

Thị vệ áo đen bất ngờ xuất hiện một cách lặng lẽ trước mặt Tiêu Hoành.

"Mời Khương nhị tiểu thư lên đây."

Lục Cơ và Khổng Lục đều không nghĩ tới chuyện Tiêu Hoành sẽ đột nhiên nói ra câu này, đều tròn mắt nhìn hắn, khó nén kinh ngạc.

"Bảo rằng có Túc Quốc Công muốn mời Khương nhị tiểu thư đi Kim Mãn Đường xem biểu diễn hí kịch, đã chừa cho nàng vị trí hàng ghế đầu."

Khổng Lục ngạc nhiên đến độ cái cằm suýt chút nữa rớt xuống.

......

Dòng người thực sự rất đông đúc.

Thành Yến kinh không chỉ lớn hơn Đồng Hương, mà còn đông đúc hơn nhiều. Đồng Hương những lúc náo nhiệt nhất cũng không bằng một nửa nơi này. Rất khó tưởng tượng vào những ngày bình thường, con phố hẹp như vậy, có chật chội như vầy không?

Cuối cùng cũng sắp đến nơi.

Đang lúc Khương Lê âm thầm thở phào, muốn mang theo hai nha hoàn đi tới chỗ Diệp Thế Kiệt. Bỗng nhiên, có một người mặc áo đen chặn trước mặt các nàng.

Đồng Nhi bị dọa đến suýt chút nữa thét lên, Bạch Tuyết cũng giơ quả đấm lên phòng thủ. Người mặc áo đen kia mặc không biểu cảm, nói từng chữ: "Khương nhị tiểu thư, Túc quốc công mời ngài đi xem đoàn Kim Mãn Đường biểu diễn hí kịch, đã sắp xếp chỗ ngồi hàng đầu cho ngài tại Vọng Tiêu Lâu."

"Túc Quốc công?" Khương Lê hỏi lại: "Tiêu Hoành?"

Văn Kỷ hơi kinh ngạc, Khương nhị tiểu thư vậy mà mặt không đổi sắc gọi thẳng tên đại nhân, hắn ta đành gật đầu một cái.

Khương Lê nhíu mày, Đồng Nhi nhỏ giọng nói: "Cô nương, người này đột nhiên xuất hiện, nói cái gì mà Túc quốc công, chẳng lẽ là gạt người......"

"Không phải lừa gạt..." Khương Lê trả lời, "Hắn là người của Túc Quốc Công thật đấy."

Trong lòng Văn Kỷ càng kinh ngạc hơn, hắn xác định Khương Lê chưa từng gặp mình, nhưng nàng ấy lại có thể khẳng định chắc nịch như vậy. Sau một khắc, liền nghe thấy Khương Lê nhàn nhạt nói: "Túc Quốc Công thích đẹp ghét xấu, ám vệ này dáng dấp không tệ, chắc chắn là người của Túc Quốc Công không thể nghi ngờ."

Văn Kỷ rõ ràng đứng rất ổn, nghe thấy lời Khương Lê nói xong, thiếu chút nữa trượt ngã.

Ngược lại là Đồng Nhi, bây giờ mới nghiêm túc ngẩng đầu đánh giá Văn Kỷ, chờ nàng quan sát kĩ Văn Kỷ một lúc, không nhịn được hít sâu một hơi, nói: "Đúng vậy đó cô nương, hắn so với thị vệ trong phủ chúng ta đẹp trai hơn nhiều! Đẹp ngang Nhị thiếu gia luôn rồi!"

Văn Kỷ: "....."

Bạch Tuyết kéo kéo tay áo Khương Lê, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, chúng ta có đi không?"

Khương Lê nhìn Văn Kỷ, nàng không thể đoán được cảm xúc gì trên mặt hắn, trong nội tậm suy nghĩ mấy phen, rốt cục vẫn thở dài nói: "Đi thôi."

Đồng Nhi có chút sợ, Khương Lê cũng rất bất đắc dĩ, nàng biết, nếu như mình nói không đi, cự tuyệt lời mời của Túc Quốc Công, Tiêu Hoành cũng sẽ nghĩ biện pháp khiến nàng phải đi. Sở dĩ muốn tỏ ra lịch sự nên mới kêu người đi mời nàng, chứ bản chất thật sự của hắn là một kẻ độc đoán.

Không ai có thể cự tuyệt lời hắn nói, bởi vì hắn luôn có biện pháp khiến kẻ đó không thể cự tuyệt.

Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, Khương Lê chỉ đành phải nói: "Đi thôi."

Nàng và Đồng Nhi, Bạch Tuyết đi theo Văn Kỷ vào Vọng Tiên Lâu.

Diệp Thế Kiệt đang cùng Diệp Minh Hiên vừa chọn đèn lồng vừa nói chuyện, khóe mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Suýt nữa thốt ra cái tên Khương Lê, nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng, thân ảnh ấy liền bị che khuất, không còn nhìn thấy nữa.

Diệp Thế Kiệt ngỡ ngàng, nhìn quanh hướng đó một cách chăm chú, Diệp Minh Hiên trả bạc xong, quay lại thấy Diệp Thế Kiệt đang nhìn dòng người đờ đẫn, đi tới hỏi hắn: "Sao vậy?"

"Dạ, không có gì." Diệp Thế Kiệt thu hồi ánh mắt, lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ chắc đó là ảo giác. Nếu Khương Lê có ra ngoài tối nay, cũng sẽ không đi một mình, chắc chắn sẽ đi cùng người nhà họ Khương.

Chắc hẳn là do mình nhìn lầm rồi.

......

Vọng Tiên Lâu, tửu lâu lớn nhất thành Yến kinh.

Khi Khương Lê còn là thê tử của Thẩm gia, từng cùng Thẩm mẫu và Thẩm Như Vân đi qua nơi này. Khi đó hai người bọn họ nhìn khung cảnh bên ngoài mà thầm ao ước được bước vào. Còn nàng so với những người nhà họ Thẩm, dục vọng khao khát luôn luôn mờ nhạt, nàng cảm thấy hiện tại rất tốt, không cần thêm gì cả. Lúc đó nàng mới biết Vọng Tiên Lâu này là chốn xa hoa bậc nhất, là nơi những người thượng lưu thường hay lui tới.

Kiếp trước không thể đặt chân vào, kiếp này lại được mời vào, còn được gọi là "thượng khách" bị "mời" vào. Dù nơi này có hơi trang trọng, nhưng cũng là danh chính ngôn thuận.

Trong sảnh chính, tầng một, đã có một số người đến. Khương Lê được mời lên tầng hai.

Lầu hai là phòng trà riêng tư.

Phủ của nhà thủ phủ họ Khương, nàng đánh giá đã rất xa hoa, nhưng Vọng Tiên Lâu này còn xa hoa hơn nhiều. Dưới đất được trải thảm, này là thảm trải sàn lông nhung thuê hoa được nhập từ nước Ba Tư, trên trần được trang trí bằng chiếc đèn xâu chuỗi bảo thạch để rũ xuống. Khương Lê không ngửi được mùi huân hương trong không khí là mùi gì, nhưng cảm thấy cực kỳ thoải mái và dễ chịu, dùng lời của Tiết Chiêu từng nói, "nhìn là thấy đắt đỏ rồi".

Trong phòng trà riêng tư ở lầu hai "nhìn là thấy đắt đỏ rồi", Văn Kỷ giúp Khương Lê vén rèm đi vào.

Khương Lê giờ mới thấy người bên trong.

Nằm ngoài dự liệu của nàng, bên trong ngoại trừ Tiêu Hoành, còn có thêm hai người, một người là văn sĩ áo xanh để một chòm râu dê, đang hướng về phía Khương Lê mỉm cười. Khương Lê không nhận ra người này, chỉ lịch sự mỉm cười đáp lễ. Còn có một người Khương Lê biết, là vị giám khảo môn "Kỵ xạ" trong kỳ thi thường niên, Thượng Khinh Đô úy Khổng Uy, người ta thường gọi là Khổng Lục.

Khổng Lục thấy Khương Lê thì rất vui, giọng thô cất tiếng chào hỏi: "Khương nhị tiểu thư." Tựa hồ muốn trò chuyện vài câu với nàng, nhưng nghĩ mãi không tìm được lời mở đầu phù hợp, chỉ có thể khô khốc khích lệ nói: "Khương nhị tiểu thư tài cưỡi ngựa không tệ, tên bắn cũng rất tốt!"

Như thể đang khen ngợi một binh sĩ.

Lục Cơ và Tiêu Hoành đều nhìn hắn với ánh mắt khác thường.

Khổng Lục gãi đầu, cười hắc hắc, không nói gì nữa.

Khương Lê lúc này mới nhìn về phía Tiêu Hoành, người trẻ tuổi này hôm nay bận một bộ trường bào màu đỏ nhạt, mặc dù nhạt, nhưng lại càng làm nổi bật vẻ đẹp của hắn. Làn da của hắn so với nữ tử bôi son trát phấn còn trắng nõn hơn, môi hồng hơn cả hoa đào tháng tư, trắng càng thêm trắng, đỏ càng thêm đỏ, đôi mắt màu hổ phách lại càng sáng rực, cả người như không lây dính chút khói lửa nhân gian nào. Dù hắn có đứng nơi đâu, thì nơi đó cũng hóa thành một bức tranh, dù hắn chỉ cầm chiếc quạt xếp đùa nghịch cũng đẹp như tranh vẽ.

"Túc Quốc công tìm ta sao? Không biết có chuyện gì hệ trọng?" Khương Lê hỏi. Nàng thực sự không đoán được tại sao Tiêu Hoành lại mời nàng lên đây?

Tiêu Hoành khẽ liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên bật cười, hắn nói: "Chúng ta coi như cũng có chút giao tình, Khương nhị tiểu thư không cần khách sáo như vậy. Hôm nay là tết Trung thu, trên đường hữu duyên nhìn thấy cô, trùng hợp Kim Mãn Đường cũng đang có buổi biễu diện tại Vọng Tiên Lâu này, nên mới mời nhị tiểu thư cùng đến thưởng thức."

Khương Lê buồn bực, giữa bọn hắn làm gì có chút giao tình nào, nếu có thì phải gọi là nghiệp duyên mới đúng. Tiêu Hoành từng thấy nàng tính kế Tĩnh An sư thái và Liễu Ngộ trên núi Thanh Thành, cũng đã từng thấy nàng giật dây Thẩm Như Vân, quấy đục nước trong chuyện giữa Chu Ngạn Bang và Khương Ngọc Nga. Còn nàng cũng đã biết bí mật giữa Tiêu Hoành và nhà họ Lý, Cả hai đều biết bí mật của nhau, trong nhiều trường hợp, có thể nói là đang đẩy nhau vào chỗ chết cũng không ngoa. Tiêu Hoành nói chuyện như lẽ dĩ nhiên, tựa như bọn họ đã có giao tình nhiều năm.

Thật đúng là khó hiểu.

Hơn nữa giữa hai người bọn họ làm gì có chuyện "ngẫu nhiên nhìn thấy", rõ ràng là Tiêu Hoành phái người tới "thỉnh" nàng lên đây.

Khương Lê nói: "Đa tạ ý tốt của Túc quốc công, nhưng thật ngại quá, ta không thích xem hí kịch."

"Nếu Nhị tiểu thư muốn diễn tốt hơn trong tương lai, thì ngại gì không học hỏi từ những nghệ nhân nổi tiếng này." Tiêu Hoành mỉm cười đáp lại.

Khương Lê suýt chút nữa cười không nổi, lời của Tiêu Hoành tựa như đang nhắc nhở nàng chuyện xảy ra trong tiệc cung yến. Đúng là nàng đã mắc sai lầm lớn rồi, để cho Tiêu Hoành nắm thóp được điểm yếu, để nay hắn mang ra uy hiếp nàng!

Khổng Lục nhìn chung quanh một vòng, hắn không thấy bầu không khí đối chọi kỳ diệu giữa Tiêu Hoành và Khương Lê, vẫn thân thiện nói với Khương Lê: "Khương nhị tiểu thư, vừa nãy chúng ta ở trên lầu này nhìn thấy cô đi một mình cùng hai nha hoàn, không thấy thị vệ đi theo, cũng không thấy cô đi cùng người nhà, tự hỏi có phải cô đang đi lạc hay không? Hội đèn trung thu hằng năm đều rất đông người, kẻ xấu cũng vì thế thường trà trộn vào, số lượng nữ tử đột nhiên mất tích vào ngày này cũng không phải số ít, mặc dù có xếp trạm gác khắp nơi, cũng bố trí binh đội tuần tra để đảm bảo an ninh trật tự nhưng không phải lúc nào cũng ngăn chặn kịp thời. Hay là đợi sau khi xem hí kịch xong, chúng tôi sẽ hộ tống cô về phủ, cũng sẽ phái người đi báo bình an cho người nhà của cô, để họ khỏi mong ngóng. Miễn cho xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Duỗi tay không đánh gương mặt đang cười, huống hồ Khổng Lục nhìn cũng thật thà hơn Tiêu Hoành nhiều. Khương Lê khó mà ghét hắn ta được. Hơn nữa lời Khổng Lục nói không phải không có lý, thấy màn đêm càng lúc càng khuya, đèn hoa đăng trên đường càng ngày càng sáng, người ra đường cũng càng lúc càng đông. Giờ nàng đi lại một mình giữa đám đông thế này không phải một lựa chọn khôn ngoan. Nhìn thấy Đồng Nhi và Bạch Tuyết đang lo lắng nhìn nàng, Khương Lê đành tạm thời làm theo lời Khổng Lục.

Nàng nở một nụ cười thật hiền hòa, nói: "Đa tạ Khổng đại nhân."

Khổng Lục có chút được sủng mà sợ, lại không giấu nổi sự đắc ý. Hắn liếc sang nhìn Lục Cơ một cái, thế nào, bộ dáng của hắn không có dọa tiểu cô nương nha, trông hắn cũng đâu có già?

Lục Cơ quay đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn bộ mặt đắc ý ngốc nghếch của hắn ta.

Lúc bọn họ đang nói chuyện, thì dưới lầu bỗng vang lên tiếng hát mở màn của đoàn hí kịch.

Buổi biểu diễn của đoàn hát Kim Mãn Đường sắp bắt đầu. Bọn họ sắp trình diễn vở hí khúc hay nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro