Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 81: Trò cũ

Tiêu Hoành đến rất muộn.

Dù vậy nhưng Hồng Hiếu Đế cũng không có nửa phần không vui, dường như ngài đã quá quen với việc này. Không chỉ có Hồng Hiếu Đế, cả Thành vương và nhiều người khác cũng không dám nói gì.

Khương Lê quan sát thấy mặc dù nhiều người e ngại Túc Quốc Công, bởi vì Túc Quốc Công âm hiểm tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, nhưng Khương Lê cho là sở dĩ hắn có thể hành xử tùy tiện như vậy chắc chắn phải dựa vào một cái gì đó khác nữa. Những kẻ ngang ngược, càn quấy nếu đụng phải người có địa vị cao hơn, thì tự nhiên sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.

Nhưng hắn vẫn cứ kiêu ngạo như vậy, cũng chưa thấy có ai đứng ra giáo huấn cho hắn một trận nên thân. Khi Túc Quốc Công xuất hiện, Lưu Thái Phi là người ngang ngược càn rỡ, cũng không lên tiếng nhắc nhở hắn. Hay Vĩnh Ninh công chúa thấy Túc Quốc Công tới trễ, cũng dường như không quan tâm.

Trên đời này, người có địa vị thấp thì e ngại người có địa vị cao, còn kẻ có địa vị cao lại e ngại người có địa vị cao hơn. Hồng Hiếu Đế dù là thiên tử cao quý, cũng không thoái mái, tùy tiện bằng Túc Quốc Công.

Khương Lê nghĩ, làm người mà đạt đến địa vị như Túc Quốc Công, cũng coi như là thỏa mãn. Ít nhất sẽ không có ai dám ức hiếp ngươi, lăng nhục được ngươi.

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy ý nghĩ của mình thật buồn cười, liền khẽ lắc đầu xuôi đi, xua bỏ những ý niệm vô hình đó ra khỏi đầu.

Tiêu Hoành hành lễ với Hồng Hiếu Đế, xong, liền tìm chỗ ngồi xuống. Chỗ ngồi của rất hắn gần với Thành Vương, gần như là ngang hàng với nhau.

Khương Lê chú ý thấy có nhiều tiểu thư trẻ tuổi, từ si mê nhìn Thành vương hoặc nhìn Thẩm Ngọc Dung, nay đều chuyển sang ngắm nhìn Tiêu Hoành.

Luận về dung mạo, tất cả nam nhân ở đây đâu có ai bì được với Tiêu Hoành. Đến cả người được xem là tuấn tú như Thẩm Ngọc Dung và Diệp Thế Kiệt, cũng lép vế trước Tiêu Hoành.

Người như Tiêu Hoành sinh ra chính là để trở thành tâm điểm của sự chú ý, khiến tất cả mọi người xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

Chẳng qua hiện tại Khương Lê không còn quan tâm ngoại hình nữa. Khi xưa Tiết Phương Phỉ là đệ nhất mỹ nhân Yến kinh, cuối cùng thì sao? Cuối cùng cũng thua thứ gọi là vinh hoa phú quý. Có thể thấy chỉ có nhan sắc thôi là chưa đủ.

"Túc Quốc Công đúng là rất được hoàng đế coi trọng." Liễu Nhứ nhỏ giọng thì thầm với Khương Lê.

"Bệ hạ không có thân tín." Khương Lê mỉm cười: "Chỉ có thể dựa vào Túc Quốc Công."

Hiện tại đế vị của Hồng Hiếu Đế đang bất ổn. Thành vương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đó. Lúc trước Thành vương còn thu liễm lại chút. Bây giờ Hữu tướng và Thành Vương đã giúp đỡ lẫn nhau. Thành Vương như hổ mọc thêm cánh, càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, càng ngày thế lực càng vững chắc. Bên cạnh đó, Khương Nguyên Bách, phụ thân của Khương Lê, là người đứng đầu các văn thần, trong triều thế lực rộng lớn. Dù Khương gia không có ý mưu phản, nhưng đối với một đế vương yếu thế, sức mạnh của nhà họ Khương là một mối đe dọa.

Một bên là phe của thủ phụ, một bên là phe của Thành vương, và một phe nữa chính là Hồng Hiếu Đế, làm Bắc Yên hôm nay xuất hiện thế chân vạc. Khương Nguyên Bách có ảnh hưởng lớn, nếu không có Khương Nguyên Bách, thì nhiều việc trong triều đình không thể vận hành trôi chảy được. Một phương diện Hồng Hiếu Đế muốn dựa vào Khương Nguyên Bách để giữ vững triều cương, một mặt vừa phải đề phòng Thành vương ở sau lưng đánh lén. Trong ba thế lực, Hồng Hiếu Đế lại là người yếu nhất. Đến Khương Lê cũng cảm thấy khổ cực thay cho ngài.

Mà các đại thần trong triều phần lớn chia thành hai phe: một phe bộ ủng hộ Khương Nguyên Bách, gọi là phe bảo thủ. Một phe ủng hộ Thành vương, gọi là phe dã tâm. Hoàng đế Hồng Hiếu Đế gần như không có ai thân tín cho riêng mình. Dù đã đăng cơ bảy năm, nhưng chừng đó thời gian không đủ để tạo ra một nhóm quan lại trung thành đủ mạnh để đối đầu với hai phe kia. Dưới tình huống như vậy, Túc Quốc Công Tiêu Hoành là một sự lựa chọn lý tưởng.

Thứ nhất, Tiêu Hoành có lực lượng cũ của phụ thân, Kim Ngô Tướng quân Tiêu Minh Hàn để lại, dưới trướng của ông ấy có không ít binh mã, thế lực không kém. Thứ hai, tổ phụ của Tiêu Hoành là lão tướng quân, từ nhỏ lớn lên trên lưng ngựa, trung thành tuyệt đối, nhân phẩm không thể nghi ngờ. Khiến Hồng Hiếu Đế hoàn toàn yên tâm. Thứ ba, Tiêu Hoành hỉ nộ vô thường, tâm ngoan thủ lạt, dạng người này rất khó mua chuộc, hơn nữa hành tung của hắn lại bí ẩn, không kết giao với phe Khương gia hay phe Thành Vương, hoàn toàn trong sạch.

Vì vậy, Hồng Hiếu Đế rất coi trọng Tiêu Hoành, coi hắn như tâm phúc, ấy là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, liệu Tiêu Hoành có thật sự cam tâm tình nguyện làm tâm phúc của Hồng Hiếu Đế hay không? Khương Lê nhịn không được liếc mắt nhìn sang người thanh niên áo đỏ này, nàng luôn cảm thấy Tiêu Hoành không phải người hỉ nộ vô thường như lời đồn, sở dĩ hắn khó đoán như vậy, là do hắn che giấu quá sâu.

Khương Lê lại mơ hồ cảm giác có điều gì đó không đúng, nhưng nàng lại không thể nói rõ ra đến tột cùng là chỗ nào không đúng. Tóm lại mối quan hệ giữa Hồng Hiếu Đế, Thành vương và Tiêu Hoành, Khương Lê phát giác thấy không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Khi nàng còn đang suy tư, Liễu Nhứ nhẹ nhàng kéo góc áo Khương Lê, nói: "Cung yến bắt đầu rồi."

Cung yến bắt đầu, mọi người ai nấy đều trở về chỗ của mình.

Khương Lê phải ngồi cùng với nữ quyến Khương gia, liền cùng Liễu Nhứ tách ra. Chỗ ngồi của Khương Lê ở giữa Khương Ấu Dao và Khương Ngọc Nga. Nụ cười của Khương Ấu Dao khi quay sang nhìn nàng đầy ác ý, Khương Lê nhìn cũng không muốn nhìn.

Không muốn cười thì thôi, hà cớ gì phải gượng ép mình trước mặt mọi người?

Hồng Hiếu Đế vẫn chưa ngồi xuống, hoàng hậu thù đứng bên cạnh ngài ấy. Lệ tần đứng hơi lùi lại phía sau, nhưng vẫn ở ngay bên cạnh Hồng Hiếu Đế. Khương Lê để ý thấy Hồng Hiếu Đế rất yêu quý Lệ tần, còn hơn những gì mà nàng nghĩ nữa.

Hồng Hiếu Đế nói: "Trẫm nghe nói năm nay, quán quân ở Quốc Tử giám và quán quân ở Minh Nghĩa Đường đều đã ở trong điện này. Hãy ra chính giữa cho trẫm xem là tài nam và tài nữ nhà nào?"

Khương Lê và Diệp Thế Kiệt đồng thời đứng dậy.

Khương Ấu Dao siết chặt khăn tay dưới bàn, Khương Ngọc Nga trơ mắt nhìn Khương Lê đứng lên, suýt chút nữa không thể che hết được sự ghen tị.

Diệp Thế Kiệt đứng dậy hướng về chính giữa khán đài, Khương Lê theo sát phía sau.

Lần đầu tiên diện kiến thánh nhan, Diệp Thế Kiệt cố gắng hết sức bảo trì trấn định, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút căng thẳng, bước đi có phần cứng ngắc. Nhưng cũng không có ai phê phán sự căng thẳng này của hắn cả, người có thể đứng nhất ở Quốc Tử giám, bất luận thế nào cũng luôn được kính trọng.

Ngược lại, Khương Lê lại rất bình tĩnh và tự tin. Dường như nàng không phải tới trước mặt thánh nhan, mà chỉ đang đi bái kiến tổ mẫu.

Hồng Hiếu Đế nhìn nàng với ánh mắt đầy thú vị.

Khinh Xa Đô úy, Khổng Lục hôm nay cũng tới, hắn ngồi ngay bên cạnh Tiêu Hoành, vẫn mặc bộ giáp quen thuộc, khẽ quay sang thì thầm với Tiêu Hoành, "Tiểu nha đầu này gan to phết đấy, rất ấn tượng."

Tiêu Hoành liếc mắt sang nhìn hắn, cười nhạt nói: "Nói nhảm."

Khương Lê và Diệp Thế Kiệt cùng nhau hành lễ, Hồng Hiếu Đế ra lệnh cho hai người họ đứng dậy. Đầu tiên ngài ấy quay sang Diệp Thế Kiệt, hỏi: "Ngươi tên là Diệp Thế Kiệt?"

"Bẩm bệ hạ, chính là thảo dân." Diệp Thế Kiệt cung kính nói.

"Nghe nói ngươi xuất thân từ nhà thương gia, lại có thể đạt học vấn xuất sắc như vậy, còn đứng đầu Quốc Tử giám, không tệ." Hồng Hiếu Đế cười nói: "Trẫm rất coi trọng tinh thần cầu tiến của ngươi, tất nhiên phải ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh. Hộ bộ hiện nay đang có một vị trí trống, trẫm phong ngươi làm Hộ Bộ viên ngoại lang, sau cung yến, lập tức đi nhậm chức!"

Diệp Thế Kiệt nghe vậy, vừa mừng vừa sợ, vội vàng khấu tạ nói: "Thần lĩnh chỉ, tạ ơn hoàng thượng!"

Khương Lê rất kinh ngạc, ngàn vạn không nghĩ tới Hồng Hiếu Đế lại trực tiếp phong cho Diệp Thế Kiệt lên làm Hộ Bộ viên ngoại lang. Nên biết là chức vị này nhìn không đáng chú ý, nhưng ở thành Yến kinh lại được rất nhiều người mong muốn. Thứ nhất, đây là một chức quan ở kinh thành, nhiều người tốt nghiệp từ Quốc Tử giám đi ra, tuổi vẫn còn trẻ, năm đầu tiên thường phải ra làm quan ở địa phương, còn Diệp Thế Kiệt lại được làm quan ở kinh thành. Thứ hai, chức này thuộc hàng tòng Ngũ phẩm, phải biết là Khương Nguyên Hưng bên tam phòng, phải dựa vào Khương gia mới có thể lăn lộn nhiều năm, cũng chỉ đạt tới chức tòng thất phẫm.

Diệp Thế Kiệt mới bắt đầu sự nghiệp, liền đã đi trước mọi người!

Tay cầm chém rượu của Lý Liêm khẽ run lên, hắn ta đã sớm nhận ra Diệp Thế Kiệt sẽ đạt thành tựu trong tương lai, vốn định lôi kéo, hết thảy đều tiến hành rất thuận lợi, nhưng nửa đường không biết tại sao, Diệp Thế Kiệt lại đột nhiên cắt đứt với hắn. Bây giờ Diệp Thế Kiệt quả nhiên như hắn sở liệu, bước đầu sự nghiệp mà đã đạt được thành tích tốt như vậy. Nhưng hiện tại quan hệ giữa hắn và Diệp Thế Kiệt lại không như những gì hắn mong muốn, đây là một vấn đề nan giải.

Bên chỗ ngồi của các nam quyến, Khương Nguyên Hưng khóe miệng đắng ngắt. Một thiếu niên vừa mới vào triều đã nhận chức quan cao hơn mình. Sau khi hồi phủ, chắc hẳn Dương thị sẽ lại muốn đại náo một trận với hắn.

Khương Nguyên Bình và Khương Nguyên Bách liếc nhau, cả hai đều hiểu ý nhau. Nói cho cùng, Diệp Thế Kiệt cũng coi như là họ hàng của đại phòng, những người làm quan đến một mức nào đó thì thường sẽ có xu hướng trọng dụng nhân tài. Nếu Diệp Thế Kiệt là một nhân tài, nâng đỡ hắn thì biết đâu sau này sẽ có hồi báo.

Quý Thục Nhiên khẽ nhíu mày, Diệp Thế Kiệt có thể trở thành Hộ Bộ viên ngoại lang là điều bà ta không ngờ tới. Bà ta tất nhiên là không muốn nhà họ Diệp khá lên, thứ bà ta muốn thấy chính là nhà họ Diệp dần suy tàn, rồi sụp đổ. Như thế thì sẽ không còn ai tưởng nhớ Diệp Trân Trân nữa, bà ta mới chính là phu nhân duy nhất của thủ phụ. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện tối nay sẽ diễn ra, Quý Thục Nhiên lại dần thả lỏng. Mặc kệ hôm nay Diệp Thế Kiệt và Khương Lê có bao nhiêu niềm vui, có giữ qua được đêm nay hay không, còn chưa biết nữa là? Cái chức Hộ Bộ viên ngoại lang này cũng béo bở đấy, nhưng chắc Diệp Thế Kiệt không có duyên hưởng thụ nó rồi. Hai kẻ đã mang danh tiếng xấu thì chưa chắc có thể sống qua nổi mùa hè này. Cứ chờ đó mà xem.

Diệp Thế Kiệt tạ ơn xong, Hồng Hiếu Đế vừa cười vừa nhìn sang Khương Lê: "Trẫm nghe nói nhà thái phó còn một cô con gái, nhưng chưa từng thấy qua, ngươi chính là Khương nhị Cô Nương?"

Khương Lê ngẩng đầu, mỉm cười nói: "Thần nữ tham kiến bệ hạ."

So với sự căng thẳng của Diệp Thế Kiệt, nàng thật sự rất dỗi bình tĩnh, ung dung và điềm tĩnh hơn rất nhiều.

Thậm chí không có một chút kích động nào khi diện kiến thánh nhan.

Nguyên bản còn có chút khẩn trương dùm Khương Lê, sợ nàng ấy mắc lỗi, nhưng khi Khương Nguyên Bách nhìn thấy tình cảnh trước mắt, mới thở phào nhẹ nhõm.

Khương Nguyên Bình nói: "Đại ca, Lê nha đầu đứng rất vững."

Khương Nguyên Bách cũng có chút ngỡ ngàng.

Hồng Hiếu Đế nhìn tiểu cô nương trước mặt, thấy trong mắt nàng không có sự sợ hãi khi đối diện với Thiên tử, đồng thời cũng không làm cho hắn cảm thấy bị mạo phạm bất kính. Ánh mắt nàng rất ôn hòa, trong trẻo như ánh mắt trẻ thơ. Hồng Hiếu Đế không có lý do gì để tức giận với nàng, chú ý thấy trên cổ tay nàng có đeo một chuỗi phật châu, bỗng nhớ tới chuyện Khương Lê từng sống tại am ni cô tám năm ròng, liền hỏi: "Ngươi thường ngày có đọc kinh niệm phật sao? Đọc những kinh gì?"

"Thưa hoàng thượng, thần nữ lúc rảnh rỗi thường thích sao chép kinh phật, thần nữ thường đọc 《 Bát Nhã Kinh 》;《 Hoa Nghiêm 》;《 Kim Quang Minh》;《 Diệu Pháp Hoa Sen》". Nàng từ tốn đáp.

Hồng Hiếu Đế cười nói: "Khó trách tính tình của ngươi lại ôn hòa, nhã nhặn như vậy. Ngươi thật sự rất hợp tính với Thái Hậu đó."

Đương kim Thái Hậu hiện tại thích nhất là lễ Phật. Lời này của Hồng Hiếu Đế, là đang cất nhắc Khương Lê.

Khương Lê mỉm cười ngại ngùng vì được khen, cũng đang dò xét Hồng Hiếu Đế. Hồng Hiếu Đế năm nay khoảng độ hai mươi bảy tuổi, nhưng trông có vẻ già dặn hơn so với những người cùng trang lứa, có lẽ do thân là hoàng đế, gánh quá nhiều trọng trách trên vai, lại phải bận tâm, lo lắng nhiều việc. Bắc Yên hiện tại đang ở thế khó, nhìn thì yên bình nhưng không thực sự như thế. Khương Lê có thể hiểu phần nào nỗi lòng của Hồng Hiếu Đế.

Hồng Hiếu Đế trong lòng cũng rất bất ngờ, hắn đã nghe nhiều lời đồn về Khương Lê, bao gồm cả chuyện hại mẹ giết em, nhưng có vẻ vì mất mẫu thân từ nhỏ, Hồng Hiếu Đế có chút đồng bệnh tương liên, nên cũng không nảy sinh quá nhiều chán ghét với nàng. Bây giờ Khương Lê đã trở thành quán quân của Minh Nghĩa Đường, thêm nữa khi tận mắt nhìn thấy nàng, thấy Khương Lê là một người ôn nhu, nhã nhặn, không giống người sẽ làm chuyện ác, ngài ta có mấy phần tán thưởng nàng.

Hồng Hiếu Đế nói: "Khương ái khanh có một nhi nữ giỏi đấy. Xứng đáng là hòn ngọc quý trên tay. Đã đứng đầu Minh Nghĩa Đường rồi, thì trẫm cũng nên ban thưởng." Hắn tùy ý phất tay, liền có một thái giám đi xuống chỗ nàng, hai tay nâng một cái mân phủ vải vóc, cầm danh sách đọc to.

Đều là những món trang sức quý giá, Khương Lê nghe thấy mà đau đầu. Hồng Hiếu Đế không thể ban cho nàng một chức quan, còn nếu phong là quận chúa thì hiện tại lại không thích hợp. Khương Lê đối với trân bảo hay những thứ trang sức quý giá không có nhiều yêu thích, nàng nghe tuyên đọc danh sách nhưng tâm vẫn bình thản. Còn Khương Ngọc Nga nghe xong, lòng càng đố kỵ, cõi lòng chua xót, đau đớn.

Khổng Lục nói: "Có nhìn thấy không? Khương nhị tiểu thư không hề động lòng chút nào, đúng là một nữ tử không đam mê vinh hoa phú quý."

Tiêu Hoành khẽ nhếch môi cười chế giễu, đùa cợt: "Trong lòng nàng ta đang mong cầu nhiều hơn, tất nhiên sẽ không động lòng với những thứ trước mắt rồi." Liếc mắt sang nhìn Khổng Lục, "Không phải ai cũng thiển cận như ngươi."

"Ta, thiển cận?" Khổng Lục mắng: "Ta bắn tên không chệch phát nào đấy!"

Tiêu Hoành không thèm để ý hắn.

Khương Lê tạ ân xong, xuôi theo ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người xung quanh, trở về chỗ ngồi. Quý Thục Nhiên mỉm cười khen ngợi: "Lê Nhi giỏi quá, nay con đã làm rạng rỡ Khương gia nhà ta rồi."

"Nhị tỷ quả thật tài giỏi hơn cả muội." Khương Ấu Dao cũng xu nịnh nói.

Quý Thục Nhiên tỏ vẻ như thế thì không sao, Khương Lê biết tính bà ta. Chỉ là ngay cả Khương Ấu Dao cũng phải nhịn xuống một cõi lòng không vui, để có thể lên tiếng chúc mừng nàng, chuyện này làm Khương Lê hơi bị kinh ngạc đấy.

Đãng lẽ Khương Ấu Dao nên giống như Khương Ngọc Nga mới phải, ngoài miệng không nói tiếng nào, nhưng trong lòng đang thầm nguyền rủa nàng mới đúng.

Nàng lại tỉ mỉ quan sát Khương Ấu Dao, phát hiện ánh mắt Khương Ấu Dao còn cất dấu chút chờ mong cùng hưng phấn, không khỏi đề cao cảnh giác.

Dù sao cung yến vẫn phải bắt đầu.

Món ăn lên rất phong phú, nhưng Khương Lê lại không có tâm trạng thưởng thức. Khương Ngọc Nga có vẻ muốn khoe khoang mình am hiểu các món ăn cung đình, nàng ta ngồi cạnh mà miệng cứ giải thích từng món cho Khương Lê, món này là món gì, làm từ thứ gì, chế biến ra sau, mất bao nhiêu thời gian. Hoặc là cố ý không nhắc nhở nàng cách ăn sao cho đúng, ngồi ngóng nàng mắc lỗi. Ai ngờ Khương Lê lại bình yên vô sự, hoặc căn bản không đụng vào những món khó ăn, làm dự tính của Khương Ngọc Nga cứ thế thất bại.

Cuối cùng, Khương Ngọc Nga đành cam chịu bỏ cuộc, không để ý đến Khương Lê nữa. Chỉ chăm chăm thể hiện bản thân, nàng ta vô tình hay cố ý nghiêng người hướng phía chỗ ngồi của các nam quyến, ước chừng muốn "tạo sự chú ý".

Khương Lê chỉ cảm thấy hành vi của Khương Ngọc Nga thật nực cười. Không biết Dương thị dạy dỗ thế nào, mà uốn nắn nên một Khương Ngọc Nga đức hạnh như này. Nếu cả tam phòng đều có đức hạnh như nàng, thì Khương Lê có thể hiểu tại sao nhiều năm như vậy Khương Nguyên Hưng vẫn chỉ là một quan chức nhỏ.

Trở thành trò cười mà còn không tự hiểu, thật đúng là ngu xuẩn.

Bên dãy bàn nam quyến, Chu Ngạn Bang thỉnh thoảng lại nhìn về phía Khương Lê.

Vì Khương Lê ngồi cạnh Khương Ấu Dao, cho nên thứ người khác thấy được, cũng chỉ là Chu Ngạn Bang đang ngắm nhìn vị hôn thê Khương Ấu Dao của mình. Bọn họ còn trêu chọc hắn, Chu Ngạn Bang chỉ biết cười hùa theo, nhưng tâm trí lại không hề ở đây.

Cùng Khương Ấu Dao giải trừ hôn ước, để thành hôn với Khương Lê, hiện tại đã trở thành chấp niệm của Chu Ngạn Bang. Tiếc rằng Ninh Viễn Hầu phu nhân không đồng ý, Ninh Viễn Hầu nghe xong cũng giận dữ. Chu Ngạn Bang cũng hiểu suy nghĩ của mình rất vô lý, dù sao Khương gia cũng không phải một hộ gia đình bình dân, sao có thể năm lần bảy lượt thay đổi?

Nhưng Khương Lê thật sự rất khác biệt so với phần còn lại.

Mỗi lần gặp Khương Lê, Chu Ngạn Bang lại càng cảm thấy Khương Lê quá dỗi tốt đẹp. Nàng và các quý nữ ở thành Yến kinh này, không giống nhau chút nào, nàng đối với hắn càng xa lánh, Chu Ngạn Bang lại càng muốn có được. Chu Ngạn Bang hiểu, kể từ khi kỳ kiểm tra kết thúc, danh tiếng của Khương nhị tiểu thư đã được cải thiện rất nhiều, rất nhiều gia đình Quý tộc đã bắt đầu chú ý đến Khương Lê. Lúc Hồng Hiếu Đế ban thưởng cho nàng lúc nãy, Chu Ngạn Bang cũng nhìn thấy có rất nhiều công tử trẻ tuổi đều không rời mắt khỏi Khương Lê.

Có tài hoa, tính tình lại ôn nhu, dung mạo xinh đẹp thanh tao, có xuất thân là thủ phụ thiên kim, còn được bệ hạ khen ngợi. Trong số các tiểu thư quý tộc ở Yến Kinh này, có mấy ai có vinh dự như nàng, có tài hoa như nàng. Qủa thật là một cô nương hiếm có.

Chu Ngạn Bang trong lòng thấp thỏm không yên, hắn ta lo sợ rằng mình sẽ để lỡ mất Khương Lê. Nhưng chuyện hôn sự giữa hắn và Khương Ấu Dao đã được định vào cuối đông năm sau. Nếu không có gì thay đổi, thì từ đó hắn và Khương Lê sẽ trở thành hai người xa lạ.

Chu Ngạn Bang không cam tâm.

Khi hắn ta đang liên tục nhìn chằm chằm Khương Lê, đương nhiên không phát hiện ra hành động của mình, đều lọt vào mắt của Thẩm Như Vân.

Thẩm Như Vân khi thấy người trong lòng ở ngay trước mắt, trong lòng rất vui sướng. Nhưng niềm vui ấy nhanh chóng tan biến, dù cùng ở một nơi với nhau, nhưng ánh mắt của Chu Ngạn Bang vẫn luôn không hướng về nàng, hắn đang nhìn ngắm vị thê tử của hắn, Khương Ấu Dao.

Thẩm Như Vân rất thương tâm. Nàng đã thầm yêu Chu Ngạn Bang thật lâu. Trước đó là do thân phận nàng khi ấy không xứng với hắn, giờ nàng đã là muội muội của trạng nguyên, ca ca nàng cũng đã làm quan, nàng ta cuối cùng cũng có thể cùng Chu Ngạn Bang đứng chung một chỗ, nhưng Chu Ngạn Bang lại là người đã có hôn ước.

Nếu chỉ là hôn ước cũng không sao, Thẩm Như Vân cũng có thể chấp nhận. Nàng thầm nghĩ vậy. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nòng cháy của Chu Ngạn Bang khi nhìn Khương Ấu Dao, tràn đầy lưu luyến tình cảm. Chứng tỏ trong lòng Chu Ngạn Bang rất yêu Khương Ấu Dao.

Trái tim của Thẩm Như Vân như rơi xuống vực sâu, ngoài nổi đau, còn có sự ghen tị và không cam tâm. Nàng ta chỉ hận không thể khiến cho cuộc hôn sự giữa Khương Ấu Dao và Chu Ngạn Bang gặp trắc trở, không thành mới tốt.

Khương Lê ăn uống, mà cảm thấy miệng thật nhạt nhẽo, cũng bởi vì nàng nhìn thấy Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh Công chúa. Liền chán ghét đến ăn cũng không ngon, nhưng cung yến vẫn đang diễn ra, nàng chỉ đành nhẫn nhịn, miễn cưỡng tiếp tục.

Bữa tiệc cung yến này kéo dài khá lâu. Các quan viên nâng ly cạn chén nói chuyện quan trường. Các phu nhân thì túm tụm nhau, nói chuyện nhà. Các tiểu thư và các công tử thì thỉnh thoảng liếc nhìn nhau cách một dãy bàn. Đôi khi có hai người vô tình đụng trúng nhau, lại nhanh chóng thẹn thùng quay đi, nhưng trong lòng âm thầm nhớ kỹ dung mạo của đối phương, dự định sau khi hồi phủ, sẽ tìm hiểu một phen.

Khung cảnh đa dạng, đầy màu sắc.

Thành vương và Hồng Hiếu Đế huynh đệ hòa thuận, nhưng dòng chảy ngầm mãnh liệt bên dưới lại không có ai hay biết gì. Thái hậu vẫn như thường lệ yên tĩnh, Lưu Thái Phi và Hoàng hậu đang nói chuyện với nhau, Lệ tần ôn nhu ngồi một bên lắng nghe, thỉnh thoảng lại rót rượu cho hoàng đế --việc mà lẽ ra không cần bà ta làm nhưng bà ấy lại làm rất tự nhiên và thân thiết.

Trên bàn có một bình rượu sứ trắng ngọc, đựng rượu hoa mai. Vì đa số nữ quyến không uống được rượu mạnh, nên trong cung sắp xếp mang tới rượu trái cây ngọt, không dễ say. Trước mặt Khương Lê chỉ có một chén trà, rượu thì nàng không động tới. Kể từ sau lễ mừng thọ của Thẩm mẫu, Khương Lê mỗi lần nhớ lại, đều cảm thấy nếu như lúc đó mình không uống ly rượu đó, thì bây giờ có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều.

Uống rượu hỏng việc, từ đó nàng không đụng tới một giọt rượu nào nữa. Càng như những dịp lớn như cung yến lần này, cộng với sự khác thường của Khương Ấu Dao, nàng càng phải tỉnh táo để không phạm phải sai lầm.

Khương Ngọc Nga không phải trải qua những chuyện như nàng từng trải, cho nên rất vô tư uống, có lẽ nàng ta rất thích loại rượu được lên men từ trái cây ngọt này. Uống đến mức nước mắt nước mũi mơ màng, cả khuôn mặt ửng hồng lên, toát lên một vẻ đẹp quyến rũ, thường ngày hiếm thấy.

Lúc này, Quý Thục Nhiên mỉm cười nói: "Lê Nhi, sao con không uống thử chút rượu hoa mai đi?"

Khương Lê ngước lên nhìn, thấy Quý Thục Nhiên đang đưa qua cho nàng một chén rượu, được rót đầy, đặt xuống trước mặt mình, bà ta cười nói: "Rượu hoa mai trong cung khác với rượu tự làm ở nhà chúng ta. Rượu ở đây ngọt hơn, uống cũng không say. Nữ nhi uống nhiều cũng không sao, còn tốt cho sức khỏe nữa."

Khương Lê lướt nhìn qua Quý Thục Nhiên. Quý Thục Nhiên cười ôn nhu, nhưng lại làm nàng cảm thấy bất an, sinh ra một loại cảm giác khó chịu. Như thể có một âm thanh đang rít gào, bảo nàng ngàn vạn lần đừng uống nó.

Khương Lê tin tưởng trực giác của mình, nhân tiện nói: "Đa tạ mẫu thân, chỉ là tửu lượng của con hơi kém."

"Tuy nói là rượu nhưng đâu phải rượu. Cái này tính ra chỉ là nước đường thôi." Quý Thục Nhiên cười nói: "Ta thấy tối nay Lê Nhi ăn không được bao nhiêu, mùa hè lại dễ dàng sinh bệnh, uống chút rượu hoa mai làm ấm cơ thể tốt hơn là uống thuốc."

Khương Lê thoáng rùng mình, nàng tình cờ nhìn thoáng qua Thẩm Như Vân và Thẩm mẫu, hai người đó đang nói chuyện với nhau. Trong nháy mắt, một chuỗi các hình ảnh lướt nhanh qua đầu nàng, nàng lập tức biết tại sao trong một khoảnh khắc, nàng lại thấy ánh mắt Quý Thục Nhiên nhìn nàng rất quen thuộc.

Ánh mắt của Quý Thục Nhiên, cái cách bà ta cố che giấu sự mong đợi của bản thân và cố tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Rất giống ánh mắt của loài rắn độc ẩn núp dưới tàn lá. Giống hệt như ánh mắt của Thẩm mẫu trong buổi tiệc mừng thọ của bà ta, và nụ cười của Tiêu Đức Âm khi mời rượu nàng!

Trong khoảnh khắc, Khương Lê suýt chút nữa biểu hiện sự căm hận lên khuôn mặt.

Mặc dù cảm giác này đến một cách bất ngờ, nhưng Khương Lê gần như có thể kết luận, hai mẹ con Quý Thục Nhiên đang lên kế hoạch giống như những gì từng xảy ra trong bữa tiệc mừng thọ năm đó. Cùng chung mục đích muốn nàng thân bại danh liệt!

Từ một nữ nhi tiểu quan trở thành thiên kim thủ phụ, trùng sinh sống lại, nhưng nàng không ngờ ông trời lại muốn nàng trải qua cảm giác này một lần nữa.

Khương Lê không biết là mình nên phẫn nộ hay cười phá lên. Cuối cùng, nàng chỉ cười lạnh.

Nàng kiếp trước chịu biết bao nhiêu đau khổ vì chuyện này. Nay lại gặp một nhóm người mới, nhưng dùng chiêu cũ, nếu đã vậy, nàng nhất định sẽ không để cho bọn họ đạt được mục đích!

Khương Lê nhìn qua Khương Ấu Dao, cười nói: "Tam muội cũng có uống đâu."

"Ấu Dao không thể uống được những gì làm từ hoa mai." Quý Thục Nhiên giải thích: "Chỉ cần chạm nhẹ cái thôi, toàn thân con bé sẽ nổi mẫn đỏ. Con tuy thấy nó không uống, nhưng trong lòng nó rất thèm đó."

Khương Ấu Dao nhếch miệng, không nói chuyện.

Khương Lê thì hiểu rõ, Quý Thục Nhiên đã tính toán rất kỹ, sợ rằng giữa chừng xảy ra biến cố, như Khương Ấu Dao đang buồn nên uống nhiều rồi phát sinh sự cố, nên đến ngay cả lý do cũng đã chuẩn bị sẵn hết rồi.

Chỉ là Quý Thục Nhiên chẳng lẽ cho rằng, không cho Khương Ấu Dao uống một giọt rượu nào, thì toàn bộ mọi chuyện sẽ thuận theo ý bà ta sao?

Vậy bà ta quá sai rồi.

Khương Lê mỉm cười nhẹ nhàng, nói: "Vậy ạ? Đây là lần đầu tiên con nghe thấy tam muội bị dị ứng với hoa mai. Nếu vậy thì, đa tạ mẫu thân." Nàng cầm chén rượu lên, nhấp một ngụm rồi đặt xuống.

Còn lại hơn phân nửa.

Quý Thục Nhiên thấy vậy, cũng không tiếp tục ép Khương Lê nữa. Bà ta hiền từ gắp thức ăn cho nàng, thể hiện vai trò của một mẫu thân tốt, không có chút sơ suất nào.

Khương Lê chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, nhìn sang dãy bàn của các nam quyến. Thấy Diệp Thế Kiệt cũng đang bị mời rượu. Vì hôm nay Diệp Thế Kiệt được bổ nhiệm làm quan ở kinh thành, số người đến chúc mừng rất nhiều. Diệp Thế Kiệt chân ướt chân ráo đi lên, đương nhiên phải nể mặt họ. Chuyện này vốn cũng dễ hiểu, nhưng Khương Lê thấy tên thái giám rót rượu kia, có chút hơi nhiệt tình quá mức.

Chung quanh có nhiều công tử trẻ tuổi như vậy, nhưng hắn chỉ chăm chăm rót cho Diệp Thế Kiệt. Rõ ràng bên cạnh còn có Lý Liêm, Lý Cảnh, Chu Ngạn Bang và Thẩm Ngọc Dung. Nhưng tên thái giám này lại chỉ rót cho Diệp Thế Kiệt.

Nhiều năm cung yến đã vậy, rượu chè náo nhiệt, ăn uống linh đình, rượu hàm tai nóng, không có ai chú ý đến hành vi của một tiểu thái giám. Nhưng Khương Lê lại để ý thấy, khi còn nhỏ nàng thường đi theo sau Tiết Hoài Viễn. Tiết Hoài Viễn trong khi làm việc công, ngẫu nhiên cũng sẽ ngẩng lên dạy nàng, càng trong tình huống phức tạp, càng phải để ý đến tiểu tiết.

Những chi tiết nhỏ nhặt này, Khương Lê lúc nào cũng để ý, cuối cùng nàng cũng sáng tỏ thông suốt.

Thì ra là thế, nguyên lai hai mẹ con Quý Thục Nhiên an bài cho nàng một tên "gian phu", ấy chính là Diệp Thế Kiệt.

Xét về tình về lý, điều này rất hợp lí. Diệp Thế Kiệt là biểu huynh của nàng, vốn hai người bọn họ đã có mối liên hệ. Khi nàng ra tay giúp đỡ hắn trước mặt công chúng, sẽ rất dễ bị hiểu lầm là có tư tình với nhau. Dù cho nam nữ phát sinh tình cảm với nhau là chuyện hết sức bình thường, nơi này rất thoáng việc này, miễn là không phát sinh chuyện lớn gì. Nhưng nếu như ngay tại buổi yến tiệc này, mà làm ra chuyện xấu, bị mọi người bắt gặp, thì sẽ thành một tội nghiêm trọng.

Nàng thân là nữ nhi, tất nhiên danh sự sẽ mất hết. Mọi nỗ lực trong kỳ thi ở Minh Nghĩa Đường đều trở thành vô ích. Còn Diệp Thế Kiệt, vừa mới được bổ nhiệm một chức quan, chắc chắn sẽ bị Hồng Hiếu Đế trừng phạt nặng nề, ít nhất là sẽ chấm dứt con đường làm quan của hắn.

Diệp gia và nàng cuối cùng sẽ chính thức trở thành kẻ thù. Có thành thân cũng có hận thù, không thành thân cũng có hận thù. Nói tóm lại, nàng và Diệp Thế Kiệt, cả đời này coi như bỏ.

Thực sự tính toán quá chu toàn!

Ánh mắt Khương Lê trở nên sắc bén, nhưng nàng ngay lập tức cúi đầu, rồi lại ngẩng lên với nụ cười thuần khiết như ban đầu.

Khương Ấu Dao quay lại, thấy chén rượu trước mặt Khương Lê đã cạn, sững sờ một chút, ngạc nhiên hỏi: "Tỷ đã uống hết từ khi nào vậy?"

"Ừm..." Khương Lê đáp: "Rượu ngọt, dễ uống. Nên tỷ uống cạn sạch. Nhưng không nên uống nhiều, một chén là đủ rồi." Nàng cười cười.

Quý Thục Nhiên nhẹ nhõm.

Ở phía bên kia, Khương Ngọc Nga cũng vừa hay đặt chén rượu xuống. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro