Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 119: Ân tình

Kể từ khi Phùng Dụ Đường lên làm huyện lệnh ở Đồng Hương, không ai dám nhắc đến ba chữ "Tiết Huyện Thừa" trên đường phố nữa. Đừng nói là ở ngoài, ngay cả trong nhà, ba chữ "Tiết Huyện Thừa" cũng được coi là một điều cấm kỵ chung, không ai dám chủ động nhắc đến cái tên này.

Lâu dần, dường như mọi người đều đã quên mất, ba chữ Tiết Huyện Thừa có ý nghĩa gì. Đó có nghĩa là một tia hy vọng khi không còn đường thoát, là hy vọng duy nhất khi gặp phải bất công, là chính nghĩa, là lương tri.

Nhưng mọi người dường như cũng không quên, như một ngọn lửa hổ thẹn bị chôn vùi, chỉ đợi một ngày sẽ có ai đó mang đến một tia hy vọng, chỉ cần một chút thôi cũng được, cũng đủ để có thể bùng cháy dữ dội.

Hôm nay, ba chữ "Tiết Huyện Thừa" lại lặng lẽ vang lên khắp nơi ở Đồng Hương, lan tỏa như cỏ dại trong gió xuân đêm, khiến người ta bồn chồn, bất an.

Ban đêm, trong một ngôi nhà ở ngõ Thanh Thạch, ngọn đèn dầu được thắp lên.

Ánh đèn mờ mịt, soi thấy những người trong nhà, người ngồi người đứng, sắc mặt đều u ám.

Diệp Minh Dục ngồi trên ghế thấp, đấm mạnh vào bàn, tức giận nói: "Tức chết đi được!"

Ông cùng Khương Lê và sáu anh em, từ sáng sớm đã chia thành nhiều đường, đi tới từng nhà dân ở Đồng Hương. Hơn năm trăm hộ gia đình, đi từ sáng đến tối hôm nay, họ cũng chỉ mới hỏi được vài chục hộ. Thật ra vài chục hộ cũng không ít, nhưng gom được người sẵn sàng đứng ra làm chứng cho Tiết Hoài Viễn, chỉ thuyết thục được mỗi văn nhân nghèo Mạc Văn Huyền. Đây còn do mẹ mù của Mạc Văn Huyền nghe thấy, nghiêm khắc trách mắng con trai, Mạc Văn Huyền mới dũng cảm chịu đứng ra.

Diệp Minh Dục không biết nói gì hơn. Trách mắng những người dân này vô ơn bội nghĩa sao? Người ta cũng chỉ muốn bảo vệ cho gia đình mình, thay vì trách mắng dân chúng, thà chửi Phùng Dụ Đường thủ đoạn đê tiện còn hơn. Dù vậy cũng không thể thủ nhận những người dân này quả thật rất thiếu trách nhiệm. Nếu lần này họ chịu phản kháng một chút, thì cho dù Tiết Huyện Thừa có bị vào tù, cũng không đến nỗi bi thảm như thế này.

Trên đời có thật là nhiều điều bất đắc dĩ.

"Không sao đâu, cữu cữu." Khương Lê mỉm cười, "Cũng không phải hoàn toàn không thu hoạch được gì. Ít nhất có một người cũng đã tốt lắm rồi, phải không? Chỉ cần hôm nay có một người, ngày mai lại có thêm một người, cứ tiếp tục như vậy, sau năm ngày, chúng ta sẽ có tổng cộng năm người. Này cũng không phải số ít đâu."

Một hộ vệ lẩm bẩm: "568 hộ, chỉ có năm người đứng ra, thật quá đau lòng."

Khương Lê vẫn mỉm cười, nhưng Diệp Minh Dục lại cảm thấy cháu gái mình đang buồn. Như thể từ những sự việc ở Đồng Hương, nàng đã thấy rõ lòng người là thứ không thể trông cậy vào. Diệp Minh Dục cũng theo đó mà cảm thấy u buồn, nhưng rồi cũng nhanh chóng tỉnh lại, âm thầm tự trách mình, sau cũng muốn an ủi Khương Lê vài câu, nhưng lại vụng về, không biết nói thế nào. Hắn đành thở dài, nếu vị công tử đẹp trai đêm qua ở đây thì tốt rồi, có lẽ tâm tư thiếu nữ của Khương Lê, khi nhìn thấy người trong lòng, sẽ tạm thời quên đi những phiền não trước mắt.

Nhưng Tiêu Hoành không có ở đây.

Diệp Minh Dục đành vụng về đổi chủ đề: "Nói thật, hôm nay ta để ý mấy lần, cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta. Ta cảm thấy bọn họ có sát khí, tưởng sẽ có trận chiến lớn, nhưng một lúc sau, cảm giác đó lại biến mất, thật kỳ lạ."

"Ta cũng thế, ta cũng thấy thế!" Những hộ vệ trong nhà lập tức ồn ào: "Hôm nay ta cũng có cảm giác này, còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều."

"Chẳng lẽ gặp quỷ sao, sao mọi người đều có cảm giác này vậy?"

"Ta thấy bọn chúng chính là bọn ăn cướp ở Đồng Hương, định chặn đường tống tiền chúng ta, nhưng thấy anh em võ nghệ cao cường, nên mới sợ hãi rút lui."

"Cũng có lý, ta thấy đúng như vậy!"

"Thôi thôi thôi," Diệp Minh Dục xua tay, nói: "Các anh em biết gì chứ, đừng đoán mà lung tung, ai dám chặn đường mọi người? Các anh em tự nhìn lại mình xem có giàu có không? Nếu chặn đường cũng là chặn đường ta. Hơn nữa, Đồng Hương sao lại có cướp sao? Đồng Hương nghèo thế này, nếu có cướp, sớm đã chết đói rồi!"

Một nhà người lập tức im lặng, Diệp Minh Dục quay đầu hỏi Khương Lê: "A Lê, chuyện này, có phải do vị Quốc công gia kia chỉ đạo không?"

Diệp Minh Dục không biết tên của Tiêu Hoành, cứ nghĩ "Quốc công gia" là một cái tên, nên mở miệng gọi Tiêu Hoành là "Quốc công gia", Khương Lê dở khóc dở cười, nói: "Chắc là vậy đó ạ."

Người của Phùng Dụ Đường trong một đêm mất nhiều người như vậy, mà hắn lại im lặng chẳng phản kháng gì, đương nhiên là đều nhờ Tiêu Hoành. Hôm nay họ công khai nhắc đến vụ án của Tiết Hoài Viễn ở Đồng Hương ngay trên đường, người của Phùng Dụ Đường lại chẳng thấy đến ngăn cản, điều này chứng tỏ họ không thể tới. Khả năng duy nhất là Phùng Dụ Đường có phái người ngăn cản, nhưng bị người của Tiêu Hoành chặn lại.

Chuyện nào ra chuyện nấy, ít nhất trong việc này, Tiêu Hoành đã giúp nàng, làm giảm bớt đi nhiều rắc rối cho nàng, nàng nên chân thành cảm tạ hắn mới đúng. Khương Lê bất giác nghĩ rằng, nếu có ai đó liên minh với Tiêu Hoành, thì người đó thật sự là kẻ có lợi nhất trên đời. Vì Tiêu Hoành sẽ ra sức quét sạch những chướng ngại không cần thiết, hoặc "những kẻ không liên quan", khiến ngươi làm việc gì cũng đều suôn sẻ.

Nghe vậy, Diệp Minh Dục lập tức không nói gì, nghĩ rằng người đàn ông đó tuy dung mạo xuất sắc, nhưng ít nhất cũng biết bảo vệ Khương Lê. Dù không làm con rể thì hắn cũng muốn kết bạn với người này.

"Minh Dục cữu cữu , các anh đi nghỉ sớm đi." Khương Lê nói: "Hôm nay các huynh cũng đã mệt rồi, tối nay nghỉ ngơi dưỡng sức, sáng mai còn phải tiếp tục."

Diệp Minh Dục gật đầu, hôm nay họ đi mời người, nói khô cả miệng, chạy xa vô cùng mỏi chân, đau lưng, nên bây giờ cần phải đi tắm rửa nghỉ ngơi. Ông không phản đối lời Khương Lê, dẫn theo thuộc hạ đi nghỉ trước.

Khương Lê ngồi lại vào bàn.

Đồng Nhi và Bạch Tuyết tưởng nàng cũng sẽ đi nghỉ, thấy vậy liền kinh ngạc hỏi: "Tiểu thư sao vẫn chưa đi nghỉ ngơi vậy ạ?"

"Ta còn phải viết sổ sách, mai phát cho mọi người, viết xong mới đi ngủ được." Khương Lê xoa trán, nói: "Bạch Tuyết, rót cho ta cốc trà nóng nhé."

Tuyết tan, trời quang đãng, ngày hôm sau là một ngày thời tiết vô cùng đẹp.

Sáng sớm, Khương Lê đã chia ra với Diệp Minh Dục, đi tới từng nhà.

Hiện giờ nàng đã không còn sợ người của Phùng Dụ Đường sẽ nhảy ra ám sát nàng, vì giờ nàng đã có Tiêu Hoành, hắn sẽ giải quyết chuyện này cho nàng. Nàng yên tâm để lộ lưng mình cho Tiêu Hoành bảo vệ.

Trong chuyến đi ngày hôm qua, nàng đã đi đến thăm nhiều nhà, nhiều hơn cả Diệp Minh Dục, chỉ vì nàng quen thuộc với đường phố của Đồng Hương, biết mỗi nhà sống ở đâu, tiết kiệm được không ít thời gian. Sáng sớm khi đi qua cổng ngõ Thanh Thạch, nàng còn nhìn thấy dì Xuân Phương mà nàng đã gặp vào ngày đầu tiên ở Đồng Hương. Dì Xuân Phương xách giỏ, đứng trong sân nhìn theo Khương Lê và nhóm người của nàng, mấp máy môi như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

Khương Lê cũng không để ý đến dì ấy, nàng có quá ít thời gian, không thể đứng lại thuyết phục mỗi người. Duyên phận giữa người với người phụ thuộc vào cơ duyên, có những chuyện mình đã cố gắng, nếu không thành thì đó chính là số mệnh, không cần thiết phải cảm thấy không cam lòng.

Cả ngày hôm qua, từ nhà đầu tiên là Đại Vân đến nhà cuối cùng, bên phía Khương Lê không thuyết phục được bất kỳ gia đình nào. Nói không thất vọng là giả, nhưng hôm nay vẫn phải tiếp tục. Dù kết quả thế nào, nàng cũng phải đi cho hết.

Từ phía xa, nàng đã thấy cửa nhà.

Khương Lê đứng trước nhà này, do dự một chút, cuối cùng vẫn gõ cửa.

Chồng của gia đình này là một người đồ tể ( nghề mổ lợn) , nên người ta hay gọi hắn là Trương đồ tể. Hắn có bộ dạng vô cùng hung ác, nhìn rất đáng sợ. Thường thì trẻ con khi lỡ bị ông ta liếc nhìn một cái thôi, cũng đã sợ đến phát khóc. Khương Lê nhớ rằng hồi nhỏ Tiết Chiêu rất sợ Trương đồ tể, luôn cảm thấy con dao mổ của Trương đồ tể rất đáng sợ. Với Tiết Phương Phỉ thì lại khác, nàng không nhìn vào con dao trên tay hắn, nàng nhìn vào khuôn mắt hắn. Mỗi lần đi qua quầy thịt, người đàn ông này đều cố gắng gượng cười với nàng. Vì cố nên khuôn mặt lúc nào cũng trông không được tự nhiên.

Gõ cửa ba tiếng, có người ra mở cửa.

Người mở cửa chính là Trương đồ tể.

Sau nhiều năm, Trương đồ tể vẫn như xưa, không thay đổi chút nào. Giữa ngày đông lạnh giá, ông chỉ mặc một chiếc áo vải mỏng, tay áo xắn lên, chắc là để tiện chặt thịt. Ông ta có bộ dáng cao lớn và mập mạp, mặt đầy thịt, do nhiều năm mổ lợn nên trên người lúc nào cũng có mùi thịt sống, tạo cảm giác nhờn nhợt. Có lẽ ông ta dậy sớm để chuẩn bị đi chợ, trên tay còn xách một cái xô, trên xô phủ một tấm vải trắng, Khương Lê biết rằng dưới lớp vải trắng đó chính là thịt lợn tươi mới mổ.

Trương đồ tể còn có một con dao dài, cũng đặt trên cái xô. Con dao rất dài, cũng rất sắc, không biết có phải vì đã nhuốm máu lợn quá nhiều hay không, mà mỗi lần nhìn nó ai cũng lạnh tóc gáy.

Ánh mắt của Khương Lê bất giác dừng lại trên con dao dài đó.

Trương đồ tể nhìn xuống Khương Lê, đặt cái xô xuống chân, giọng không mấy thiện cảm: "Cô tìm ai?"

"Ta tìm ông." Khương Lê rời mắt khỏi con dao: "Ta là Khương Lê."

Trương đồ tể nói: "Tôi biết nàng, hôm qua chính là nàng, từ phía đông thành bắt đầu đi tới từng nhà hỏi về chuyện của Tiết huyện thừa, muốn mọi người đứng ra làm chứng cho Tiết đại nhân!"

Giọng của Trương đồ tể rất thô, thậm chí nghe còn hung dữ hơn cả Diệp Minh Dục, nói chuyện với Khương Lê mà mặt không biểu cảm, nhưng thịt trên mặt lại đang hơi co giật.

"Đúng vậy." Khương Lê bình tĩnh nhìn ông: "Tiết huyện thừa có phải là một vị quan tốt hay không, có tham ô tiền cứu trợ hay không, dân chúng Đồng Hương không thể không biết. Ta muốn hỏi ông, liệu ông có sẵn lòng đứng ra làm nhân chứng, giúp lật lại vụ án này, giải oan cho vị huyện thừa vô tội này không?"

Trương đồ tể chăm chú nhìn Khương Lê.

Thực ra mắt ông rất nhỏ, sắp giống như một đường chỉ, khiến người ta khó mà nhìn rõ biểu cảm của ông. Vị Trương đồ tể này lại sống đơn độc một mình, đến nay vẫn chưa có vợ con, ai cũng chê ông ta quá xấu xí và hung dữ, không ai dám gần gũi. Hắn đánh giá Khương Lê từ trên xuống dưới, như thể ngay khoảnh khắc tiếp theo sẽ giơ con dao lên bổ Khương Lê ra làm hai vậy.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, ông ta đột nhiên bật cười lớn.

Khương Lê chưa từng thấy Trương đồ tể cười lớn như vậy, nàng đã từng nhìn thấy ông ta cố gắng nặn ra một nụ cười thân thiện khi nhìn thấy nàng, thấy ông ta cười ngượng ngùng trước các cô gái đẹp đi qua đi lại trên phố, thấy ông ta cười thoải mái khi chặt xương, nhưng chưa bao giờ thấy ông ta cười sảng khoái như vậy. Giống như mong ước bấy lâu nay, cuối cùng cũng đã thành hiện thực, một nụ cười hạnh phúc vì đạt được điều mình muốn.

Ông nói: "Cô gái, từ sáng sớm ta đã đợi cô trong nhà, còn tưởng cô sẽ từ bỏ không đến đây. Nhưng cuối cùng cũng đợi được cô rồi. Ta sẵn lòng đứng ra! Đi cùng cô giúp Tiết đại nhân lật lại vụ án!"

Lần này, đến lượt Khương Lê ngạc nhiên.

Trong tiếng cười lớn của Trương đồ tể, suy nghĩ một lúc, Khương Lê hỏi lại: "Sao ông lại sẵn lòng ngay vậy?"

"Sao lại sẵn lòng à?" Trương đồ tể nhìn nàng, như thể nàng vừa nói một điều gì đó rất buồn cười: "Nàng nên hỏi ta, sao ta lại không sẵn lòng? Tiết đại nhân đối với ta như cha như mẹ, năm đó có người vu oan ta, nói thịt lợn của ta làm chết người, nói ta là kẻ giết người, khiến ta bị oan phải vào lao tù, chịu đủ khổ sở, nếu không nhờ Tiết đại nhân xét xử lại vụ án, trả lại sự trong sạch cho ta, thì đã không có ta của ngày hôm nay!" Ông ta đặt con dao xuống, "Ha, ta dù là tên đồ tể giết lợn, nhưng không phải là kẻ vong ân bội nghĩa!"

Chuyện này Khương Lê biết, khi Tiết Hoài Viễn mới nhậm chức, huyện thừa trước nhận tiền của người ta. Vụ án đó, rõ ràng là con trai nhà giàu có phạm tội, nhưng đã lén nhét tiền cho huyện thừa trước, để hắn tìm người thế mạng. Rõ ràng không phải Trương đồ tể làm chết người, nhưng lại vu oan cho thịt Trương đồ tể bán làm chết người. Trương đồ tể trở thành con dê thế mạng, vị huyện thừa đó nhận tiền, không quan tâm đến sự trong sạch của một đồ tể. Thêm vào đó, Trương đồ tể trông hung dữ, nên chẳng có ai đứng ra nói giúp.

Sau khi Tiết Hoài Viễn nhậm chức, đã phát hiện ra điểm nghi vấn trong vụ án này, không ngại đắc tội với gia đình quyền thế ở Đồng Hương kia, quyết tâm lật lại vụ án cho Trương đồ tể. May mắn là cuối cùng có chứng cứ rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho Trương đồ tể, cứu mạng hắn. Từ đó về sau, hắn liền coi Tiết Hoài Viễn như ân nhân cứu mạng.

"Ta từng ngồi tù, biết rõ cảm giác bị oan ức. Nói Tiết đại nhân tham ô tiền cứu trợ, ai cũng không tin! Ta vốn định tìm cách giết chết tên cẩu quan Phùng Dụ Đường, nhưng lại nghĩ rằng dù có giết được hắn, cũng không cứu được Tiết đại nhân ra khỏi ngục. Ta tự thấy hổ thẹn, còn kéo dài đến tận bây giờ. Ta vốn định, sau năm ngày sẽ đi cướp pháp trường, dù chỉ một mình ta cũng được, dù ta có chết, cũng sẽ chết cùng ân nhân, ân nhân cũng sẽ không cảm thấy oan ức. Hắn sẽ nói năm đó quyết định cứu ta, hoàn toàn không sai chút nào!"

Trương đồ tể nhìn Khương Lê: "Cô gái, ta thấy nhóm người các nàng, không phải là người thường, gia cảnh địa vị chắc hẳn không thấp, lại không sợ quyền thế của Phùng Dụ Đường, một lòng muốn lật lại vụ án cho Tiết đại nhân, ta tin tưởng các nàng! Đã vậy, các nàng muốn lật lại vụ án cho Tiết đại nhân, tính luôn cả ta vào nữa, cần ta làm gì, dù lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không nói hai lời! Dù sao ta cũng chẳng có thân thích, sống cô độc một mình, chỉ có con dao mổ này. Ta sẽ mang theo con dao này, đi giết thẳng súc sinh không bằng chó lợn kia!"

Khương Lê không ngờ rằng nghe được nhừng lời này từ miệng của Trương đồ tể. Nàng đột nhiên cảm thấy mình chưa từng thực sự hiểu rõ người đàn ông này đầy khí phách này. Nàng cũng không ngờ rằng, trong khi dân chúng Đồng Hương đều tránh xa Phùng Dụ Đường, bị quyền thế của Phùng Dụ Đường áp đảo, vẫn có người âm thầm muốn cứu cha nàng.

Có lẽ Trương đồ tể không phải là người đầu tiên, có lẽ còn nhiều người khác cũng đang âm thầm như ông ta. Phùng Dụ Đường có thể kiểm soát hành động và lời nói của dân chúng, nhưng không thể kiểm soát được lòng của bọn họ.

Lòng tin của Khương Lê, trong khoảnh khắc này, cũng theo đó mà dâng trào.

Nàng quỳ xuống cúi bái đầu, cảm tạ Trương đồ tể.

Trương đồ tể giật mình, vội nói: "Cô gái, nàng làm gì vậy?"

"Thay mặt Tiết huyện thừa, ta xin cảm tạ ông." Khương Lê nghiêm túc nói: "Chúng tôi đều biết những việc xấu xa Phùng Dụ Đường đã làm ở Đồng Hương. Cũng biết bắt người ta đứng ra nói lên sự thật giúp dùm Tiết huyện thừa là một chuyện không phải ai cũng làm được. Việc ông đứng ra, ta rất cảm kích."

"Không có gì phải cảm kích cả." Trương đồ tể vẫy tay, "Ngày xưa khi ta trở thành kẻ bị người người đuổi đánh, chỉ có Tiết đại nhân sẵn lòng tin tưởng ta, không khinh ghét ta. Nếu không có Tiết đại nhân, ta đã bị tra tấn đến chết trong ngục từ lâu. Ta thường nhìn mặt trời bên ngoài, tự nhủ rằng, cảm nhận được tất cả điều này đều là nhờ công lao của Tiết đại nhân. Mạng của ta vốn là của Tiết đại nhân, Tiết đại nhân gặp nạn, ta sao có thể làm ngơ cho được? Nghe nói giết quá nhiều sẽ xuống địa ngục, ta chưa bao giờ tin, nhưng nếu nói rằng kẻ vong ân bội nhất định sẽ xuống địa ngục, điều đó ta tin."

"Coi như ta không muốn xuống địa ngục đi!" ông nói.

Khương Lê nhìn người đàn ông với vẻ ngoài hung ác này, bỗng thấy dễ mến, cả hai nhìn nhau rồi cùng cười.

......

Ngày hôm sau, đến đêm khi gặp lại Diệp Minh Dục và những người khác, Khương Lê phát hiện ra rằng, chỉ có mỗi Trương đồ tể đồng ý đứng ra làm chứng.

Sau khi gặp Trương đồ tể, những người mà nàng gặp sau đó đều tỏ ra khó xử, ấp úng, Khương Lê cũng không ép buộc. Người ta không muốn thì thôi vậy. Diệp Minh Dục và những hộ vệ khác cũng không thu được gì, Diệp Minh Dục có phần chán nản.

"Không sao mà." Khương Lê động viên ông, "Chúng ta đã tìm được một người nữa rồi? Con đã nói, mỗi ngày một người, năm ngày là tìm được năm người, không sao đâu."

Diệp Minh Dục nhìn Khương Lê, không nói gì. Ông thở dài, không phải vì không tìm được người, mà vì thất vọng về lòng người.

Từng nhà từng hộ, trong sổ mà Khương Lê đưa đều ghi rõ, mỗi nhà mỗi hộ đều đã nhận được sự giúp đỡ của Tiết Hoài Viễn. Vậy mà bây giờ khi Tiết Hoài Viễn gặp khó khăn, chỉ vì quyền thế của Phùng Dụ Đường mà lại chẳng có ai chịu đứng ra làm nhân chứng?

Biết suy nghĩ như vậy là hơi giận dỗi, nhưng nó tựa như một thùng nước lạnh vậy, dội thẳng xuống trái tim nóng bỏng của Diệp Minh Dục, khiến nó lạnh lẽo. Ông thích cuộc sống giang hồ nghĩa khí, ân là ân, oán là oán. Nhưng chuyến đi Đồng Hương lần này, khiến ông thấy nảy sinh quá nhiều bất lực, ông lại chẳng thể trách cứ họ, vì ông biết ai cũng có lý do của riêng mình. Dù vậy trong lòng vẫn không thoải mái, như bị đè nén một cục khí, cực kỳ khó chịu.

Ông nhìn Khương Lê, cô gái nhỏ mười lăm, mười sáu tuổi, đối mặt với những đòn liên tiếp này, sao nàng ấy vẫn có thể bình tĩnh như vậy? Như thể bị từ chối chỉ là một chuyện bình thường. Nếu đổi lại là Diệp Giai Nhi và Diệp Như Phong gặp phải tình huống này, có lẽ đã sớm nản lòng rồi.

Nhưng Khương Lê lại không.

Khương Lê thực sự không vì những điều này mà buồn, thực tế là, từ khi nàng chết đi sống lại, nàng vẫn sẵn lòng đối xử tốt với người khác, không vì từng chịu đựng sự tàn nhẫn mà cũng trở nên tàn nhẫn. Tuy nhiên hôm nay, nàng không còn kỳ vọng gì về lòng người nữa.

Giống như sau khi trở thành Khương nhị tiểu thư, tình cha với Khương Nguyên Bách, tình thân với Khương lão phu nhân và tình cảm với của các thành viên lớn nhỏ trong Khương gia, đều không có. Tuy rằng nàng không phải là Khương nhị tiểu thư thật sự, nhưng cũng không vì mượn cơ thể của nàng ấy mà nảy sinh tình thân với những người đó. Đối với việc Khương gia sau này sẽ đối xử với nàng thế nào, nàng không quan tâm, vì nàng cũng không trông chờ gì vào họ.

Thẩm Ngọc Dung và Vĩnh Ninh công chúa, cuối cùng đã khiến nàng thay đổi. Nàng không rõ sự thay đổi này là tốt hay xấu, nhưng đôi khi, nàng cảm nhận được sự lạnh lùng trong tận xương tủy của mình, thờ ơ quan sát những người xung quanh mình, như một kẻ ngồi ngoài cuộc.

Giống như... giống như Tiêu Hoành.

Có lẽ bây giờ, nàng và Tiêu Hoành đã trở thành hai con người giống nhau. Mục đích của Tiêu Hoành là đạt được nguyện vọng chính trị, còn mục đích của nàng chính là trả thù. Sống vì mục đích, vốn dĩ là nhạt nhẽo và vô vị như vậy.

Khương Lê thu lại suy nghĩ: "Không sao đâu, cữu cữu, còn ba ngày nữa. Từ ngày mai, con sẽ bắt đầu báo cáo với Tri phủ Tương Dương, những tội danh của Phùng Dụ Đường sẽ được thành lập, lệnh trảm Tiết Huyện thừa sẽ bị tạm hoãn. Vào ngày cuối cùng, chúng ta có thể đưa Tiết Huyện thừa ra khỏi ngục, đưa những người dân Đồng Hương chúng ta thuyết phục đượ cùng lên kinh cáo trạng."

"Đồng Tri Dương sẽ đồng ý sao?" Diệp Minh Dục hỏi.

"Không thể không đồng ý, chắc chắn phải vậy. Hơn nữa, Chức Phường đại nhân vẫn chưa rời đi, Đường đại nhân rất lợi hại, sẽ thuyết phục được Đồng Tri Dương." Khương Lê nói: "Tất nhiên, nếu có thể tìm được nhiều dân chúng sẵn sàng làm chứng hơn thì sẽ càng tốt."

.....

Bước chân của Khương Lê không ngừng nghỉ, sáng ngày thứ ba, nàng vẫn dậy sớm, cùng với thuộc hạ của Diệp Minh Dục chia thành nhiều ngả đi thuyết phục những người dân còn lại, những người đã từng được Tiết Hoài Viễn giúp đỡ.

Thím Xuân Phương cũng không ra ngoài nữa, chỉ đứng trong sân, nhìn theo Khương Lê và những người khác rời đi, ngẩn ngơ không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lại một ngày ra đi từ sáng sớm và trở về muộn.

Đến tối trở về, Khương Lê và Diệp Minh Dục không thu được kết quả gì, nhưng thuộc hạ của Diệp Minh Dục lại thuyết phục được một đôi vợ chồng mở tiệm mì, gọi là vợ chồng A Quái. Năm đó, vợ chồng A Quái bị lừa, giấy tờ đất đai gặp vấn đề, suýt chút nữa bị người ta cướp luôn cả tiệm mì, mất cả nơi ở. Tiết Hoài Viễn đã xét xử vụ án này, giúp vợ chồng A Quái lấy lại được giấy tờ nhà đất, giúp họ không mất nơi nương tựa.

Do đó, vợ chồng A Quái luôn rất biết ơn Tiết huyện thừa. Nay Tiết Hoài Viễn bị giam, vợ chồng A Quái muốn lên tiếng kêu oan cho Tiết Hoài Viễn, nhưng không biết phải làm gì, luôn cảm thấy đứng ra sẽ như châu chấu đá xe. Giờ Khương Lê và mọi người đã xuất hiện, khiến bọn họ vô cùng mừng rỡ như tìm được lối thoát, không suy nghĩ nhiều liền đồng ý ngay.

"Tổng cộng tìm được ba người," Diệp Minh Dục nói, "Có đủ để gửi thông báo cho phía Tương Dương không"

Khương Lê gật đầu: "Đủ rồi ạ."

Diệp Minh Dục hỏi: "Vậy còn tiếp tục tìm người không?"

"Tiếp tục." Khương Lê nói, "Chỉ khi có càng nhiều dân chúng, chuyện này càng rầm rộ, tốt nhất là náo động lên đến Đại Lý Tự, hay có thể cáo Ngự trạng lên Hoàng thượng. Như thế mới không có ai đàn áp nổi, để mọi người thấy rõ vị huyện thừa của Đồng Hương này đã gây ra những chuyện gì."

Diệp Minh Dục nói: "Ta hiểu rồi, vậy tiếp tục thôi!"

Đêm đó, Khương Lê ngủ rất ngon, trong giấc mơ, nàng gặp lại Tiết Chiêu và cha, ba người đang đi trên con đường về nhà ở ngõ Thanh Thạch, bóng đêm phủ xuống, Tiết Chiêu đeo kiếm, vui vẻ biểu diễn một bộ kiếm pháp trước mặt Khương Lê, bị Tiết Hoài Viễn cười mắng.

Sự ấm áp ấy khiến Khương Lê không muốn tỉnh dậy.

Cho đến khi Bạch Tuyết nhẹ nhàng gọi nàng: "Tiểu thư, dậy thôi."

Những ngày này, Khương Lê đều dậy rất sớm, không còn cách nào khác, thời gian không cho phép trì hoãn. Trong lòng nàng còn nhớ lại tư vị của giấc mơ đẹp đêm qua, nhưng động tác thì nhanh nhẹn và dứt khoát. Chỉ trong chốc lát, nàng đã rửa mặt xong, ăn chút đồ, chuẩn bị ra ngoài.

Năm trăm sáu mươi tám hộ dân, còn một nửa chưa ghé. Và trong số đã ghé thăm, chỉ có ba hộ đồng ý đứng ra.

Buồn không? Có lẽ, nhưng nên vui mừng vì không phải là không có ai, chưa đến mức tệ nhất.

Diệp Minh Dục cười chào Khương Lê: "A Lê, hôm nay lại bận rộn rồi."

Khương Lê cũng cười: "Hôm nay lại làm phiền cữu cữu và các huynh đệ nữa."

Mọi người cười cười rồi ra đi, vừa mở cổng sân, đột nhiên ngây người.

Thím Xuân Phương đang đứng trước cửa, mặc đồ mỏng manh, không biết đã đợi bao lâu, thân hình khẽ run rẩy, thấy Khương Lê, mắt liền sáng lên.

"Thím Xuân Phương?" Khương Lê nghi hoặc nhìn bà: "Sao thím lại tới đây?"

"Ta... ta..." thím Xuân Phương lắp bắp môi, như thể phải lấy hết can đảm mới nói được: "Cô nương, ta, ta nguyện đứng ra, làm chứng cho Tiết đại nhân!"

Khương Lê sững người.

"Ta đã nghĩ kỹ rồi, Tiết đại nhân đã giúp chúng ta nhiều như vậy, nếu không giúp ông ấy, thì chúng tôi quá vô lương tâm rồi. Ta nguyện ý đứng ra!"

Người phụ nữ nhút nhát ấy, như nhận được dũng khí từ đâu không rõ, giọng nói đột nhiên to lên, ngẩng cao đầu, kiên định nói.

Khương Lê và Diệp Minh Dục đều không ngờ bà sẽ nói ra những lời này.

Một lúc sau, Khương Lê mỉm cười và nói: "Cảm ơn thím, thím Xuân Phương."

Mặt thím Xuân Phương đỏ lên, vội vàng xua tay như không dám nhận, nói: "Không chỉ có ta, còn có họ nữa."

Rồi từ góc tường, hai người bước ra, đó là Đại Vân dắt theo Bình An.

Bình An thấy Khương Lê, ngọt ngào cười với nàng, Đại Vân nói: " Khương cô nương, tôi đã suy nghĩ kỹ rồi. Tiết đại nhân đã cứu Bình An, chúng tôi không thể vô tình với ân nhân cứu mạng của Bình An được. Mẹ con chúng tôi ở Đồng Hương, luôn nhận được sự giúp đỡ của Tiết đại nhân, không thể vì sự ích kỷ của mình, để một người tốt như vậy phải chịu oan uổng. Chúng tôi nguyện ý đứng ra."

Khương Lê nhìn nàng. Đại Vân nắm chặt tay Bình An, có thể thấy được rằng quyết định này khiến nàng ấy đã trăn trở rất lâu. Nhưng bây giờ, nàng ấy đã dẫn Bình An đến.

"Cảm ơn mọi người." Khương Lê mỉm cười, "Có mọi người, vụ án của Tiết đại nhân sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Ta nghĩ ngày Tiết đại nhân được minh oan không còn xa nữa đâu."

"Không chỉ có chúng tôi đâu." thím Xuân Phương nói, "Nàng nhìn ra ngoài xem." Bà chỉ về một hướng.

Khương Lê bước lên vài bước.

Lối vào ngõ Thanh Thạch, không biết từ lúc nào đã chật ních người, một số đứng ở ngoài, một số đứng lấp ló, trong con ngõ chật kín, ít nhất cũng có trăm người. Họ có nam có nữ, cung có già, có trẻ.

Thấy Khương Lê, họ đồng thanh nói: "Khương cô nương , chúng tôi đều nguyện ý đứng ra làm chứng cho Tiết huyện thừa!"

"Khương cô nương, dẫn chúng tôi đi giúp Tiết huyện thừa đi! Một giọt ân tình phải trả bằng một con sông, chúng tôi đều đã nhận ân tình của Tiết đại nhân, giờ là lúc chúng tôi trả ơn cho Tiết đại nhân!"

"Chúng tôi đã biết ý định của Khương cô nương , nên mới đến đây tìm cô nương, cô nương muốn chúng tôi làm gì, chúng tôi sẽ làm cái đó, chỉ cần cứu được Tiết đại nhân!"

Khương Lê ngẩn ngơ nhìn đám đông đứng ngay trước mặt.

Diệp Minh Dục và thuộc hạ bước lên vài bước, cũng nhìn thấy tình cảnh này, Diệp Minh Dục thấp giọng nói: "Ôi trời..." Giọng đầy vẻ không thể tin nổi.

So với những ngày trước phải gõ cửa từng nhà và bị từ chối, mọi thứ hôm nay giống như là một giấc mơ không thực. Những người dân Đồng Hương này, người già, người trẻ, đàn ông hay phụ nữ, ngay cả trẻ con cũng đều có mặt, trên mặt đều không hề thiếu sự quyết tân.

Những người từng được Tiết Hoài Viễn giúp đỡ, những người chỉ biết trốn trong nhà, vì nhiều lý do không dám đứng ra. Nay sau khi trải qua đấu tranh, do dự, băn khoăn và bất an, cuối cùng cũng tin vào công lý, đánh bại được sự sợ hãi trong lòng, chịu đứng ra giúp đỡ.

Lòng người đáng để mong đợi sao?

Lòng người không đáng để mong đợi sao?

Bình An buông tay mẹ, chạy lên vài bước, nắm lấy tay Khương Lê, mềm mại gọi một tiếng: "Chị ơi, chúng em đều muốn minh oan cho Tiết huyện thừa."

Mắt Khương Lê đỏ lên, không nói nên lời.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro