Chương 15: Cảm Thấy Tội Lỗi
Bạch Long Vĩ ngồi uống nước thì nghe tiếng ông chủ đã gọi Trần Khả Tân vô quán, cậu giờ tỏ vẻ vô cùng thắc mắc khi không biết ông ta gọi cậu vào làm gì. Nhìn từ đằng xa cậu thấy ông ta hình như đang quát mắng Trần Khả Tân trong sự tức giận, còn cậu thì nét mặt buồn bã. Cậu vì sự tò mò nên đã đến xem thử thì nghe được những câu chửi Trần Khả Tân từ ông ta:
"Cậu làm gì mà nề mề như vậy chứ? Cậu có biết là cậu đã trễ mười phút làm việc khi tám gẫu với khách và vào nhà vệ sinh hay không? Vì điều này tôi nghĩ rằng có lẽ mình không nên nhận cậu vào làm việc nữa! Bởi vì cậu chỉ làm chậm tiến độ của quán chúng tôi mà thôi. Còn giờ cậu rời khỏi đây được rồi!"
Trần Khả Tân cố gắng xin phép lão chủ quán cho mình thêm một cơ hội nữa, tay nắm chặt tay lão với những lời cầm xin thảm thiết: "Đừng mà tôi cầu xin ông đó, ông chủ đừng đuổi việc tôi mà! Tôi rất cần công việc này...
Nếu ông mà đuổi tôi rồi thì tôi sẽ thất nghiệp và khó khăn. Tôi cần công việc này để chang trải cuộc sống và lo cho mẹ tôi. Bởi bà ấy bị bệnh và cần tiền mua thuốc uống mỗi ngày. Nếu như sau một tháng nữa tôi không có tiền thì chắc chắn không những tôi sẽ không lo được bản thân tôi mà bà ấy cũng sẽ gặp chuyện vì không có tiền mua thuốc..."
Trước những lời nói của cậu, người đàn ông đó vẫn vô tâm mà hất tay cậu ra hắn lên tiếng: "Cậu ra sao thì kệ cậu chứ? Đâu có liên quan gì đến tôi? Hơn hết tôi là tuyển nhân viên cho quán. Chứ không phải tuyển kẻ đáng thương như cậu. Và nếu như tôi cảm thấy cậu không hợp thì cậu chỉ còn con đường đó là cút nghe rõ chưa? Chứ tôi không thể dữ cậu lại bởi chỉ làm cho công ty chúng tôi hao tổn thêm thôi!"
Nói rồi ông ta quay mặt rời đi rồi bảo với cậu rằng nếu trong vài phút nữa, ông ta vẫn thấy cậu ở đây thì chắc chắn sẽ gọi bảo vệ tới tống cậu ra ngoài. Cậu giờ đây bắt đầu rời đi trong sự tuyệt vọng và buồn bã. Cậu nhìn thấy Bạch Long Vĩ đứng đờ người ra đó với vẻ mặt lạnh lùng nhìn cậu. Mà lên tiếng quát anh trong sự tức giận:
"Đó như những gì anh muốn rồi đó anh vừa lòng hả dạ chưa hả?"
Bạch Long Vĩ nhìn cậu rời đi mà tính đuổi theo để xin lỗi cậu bởi vì những việc mình đã gây ra. Anh giờ đây cũng nhận ra những sai lầm của bản thân, khi khiến cậu thành ra nông nỗi như thế này...
Nhưng đuổi theo cậu chưa được bao lâu thì âm thanh điện thoại đã vang lên. Người gọi không là ai khác mà là cha cậu, kêu về công ty có việc gấp. Thế nên cậu đàng bỏ qua việc xin lỗi Trần Khả Tân sau. Và đi ra xe trở về công ty xem thử rốt cuộc cha cậu gọi cậu gấp cho việc gì. Nhưng cậu vẫn không quên gọi cho trợ lý tìm hiểu cho cậu về việc nhà của Trần Khả Tân đang ở đâu. Để sau khi việc xông cậu sẽ lập tức đến đó xin lỗi bởi sai lầm của bản thân...
Ngồi trên chiếc xe sang trọng trở về công ty sau ba mươi phút cũng đã đến nơi. Cậu vào bên trong cuộc họp và nhìn thấy mọi người điều có mặt tại công ty, trong khi lại có một tên đàn ông bị trói trên ghế...
Cậu nhìn hắn ta mà hỏi cha mình: "Cha đây là bạn con mà sao cha lại?"
Cha cậu đáp: "Cha chắc chắn hắn là người đã tìm mọi cách phá hủy công ty của chúng ta. Và cha gọi con về đây là vì muốn cho con thấy khuôn mặt thật sự của người mà con tin tưởng này!"
Cậu nét mệt hốt hoảng cảm thấy vô cùng thất vọng và tức giận cậu tiến đến đánh vào mặt của hắn một bạc tai cậu nói: "Tao không ngờ rằng tao tin tưởng mày xem mày là bạn mà mày lại đi phản bội tao như vậy! Tao quả thật là có mắt như mù mà!"
Nói rồi cậu đấm vào mắt của hắn khiến hai mắt hắn bầm đen cậu lên tiếng: "Tại sao mày lại làm như vậy hả? Tại sao mày lại phản bội tao?"
Hắn giờ trả lời rằng bởi vì ghen tị với cậu nên mới làm như vậy. Bạch Long Vĩ vô cùng tức giận và cởi trói cho hắn thoát khỏi cái ghế. Cậu quyết tâm sẽ đưa hắn đến đồn cảnh sát để hắn trả giá cho những sai lầm của mình khi đã giết chết niềm tin của cậu...
Trong khi đó Ngọc Mỹ Duyên thì lại nở một nụ cười nham hiểm trong sự đắc ý với những suy tư: "Giờ thì sẽ không còn ai điều tra về việc ai là gián điệp trong công ty này nữa rồi!
Và tất cả điều là do kế hoạch của mình bầy nên chỉ với 1 tỷ là có thể khiến hắn nhận tội giúp mình rồi. Còn giờ mọi thứ đã được giải quyết và mình sẽ tìm cách cho kế hoạch mới. Để có thể có được công ty này để giúp công ty bố mình phát triển..."
Cô nhìn mọi chuyện đã được giải quyết xong, rồi cũng rời đi trong sự giải tán của đám đông khi không còn chuyện gì nữa...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro