Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

30. Cảnh sát Gravity Falls

"Anh có thấy hiếu kì không Jim?" Ane chống cằm hỏi, trong khi gã Jim nhồm nhoàm chiếc bánh mì kẹp cho bữa trưa muộn. "Về gì?" Giọng hắn khó nghe, khác hẳn với hình tượng thường thấy, thay đổi nhanh như chong chóng. Hướng dẫn viên nữ quen thuộc với hành động thô lỗ trong cách hành xử ăn uống của đồng nghiệp hằng năm trời.

Thở dài, bực tức vì bắt cô giải thích "Về danh tính, cùng câu chuyện khúc ẩn hai người ta đã tìm thấy, khiêng về?"

Jim quẹt miệng, uống một ngụm lớn nước khoáng từ chai Aqua. "Ai mà không tò mò, nhưng sớm muộn cảnh sát cũng sẽ hốt án thôi." Họ dứt lời, mười phút sau khi thu dọn hoàn thành bữa trưa, bên ngoài truyền tới tiếng còi báo cảnh sát inh ỏi, cùng tiếng xe phanh gấp. Ane mở cửa đón những vị khách vào khách sạn. Hai ông cảnh sát bước vào, một lùn đen vuông vắn, một cao trắng dáng vóc hoa cổ lọ cao. Đeo kính râm đen mặt nghiêm túc, ngoài họ, còn một thanh niên cao ráo, lãng tử trong bộ vest bảnh dáng theo sau chân viên cảnh sát. Anh ta có thể là thám tử chăng? Ane nghĩ thoáng qua.

Sau khi dẫn tất cả vào phòng khách. Mọi người ngồi xuống, nhẹ nhàng, lặng nhìn nhau.

"Nào mọi người, phấn trấn lên. Nếu các bạn đang nghĩ chúng tôi không có những viên cảnh sát mà mọi người trông mong, rất tiếc cho nhu cầu đòi hỏi cao của thị trấn không bù đắp bằng thành phố nhưng cảnh sát trưởng Blubs và giới thiệu cánh tay phải, phó cảnh sát Durland đắc lực có thể đến để cứu một ngày tươi đẹp." Chàng trai hài hước nhiệt tình mở lời đầu tiên, mọi người phải cảm thấy thân thiện lấn át khí chất tôn nghiêm của cậu.

Cảnh sát trưởng Blubs cười, tán thưởng trước lời giới thiệu, thân thiết đập vào lưng hắn vài phát, ý nói khen thưởng. Trước khi nghiêm giọng nói qua cho hai hướng dẫn viên du lịch và số đông các vị đại biểu có mặt còn ngơ ngác.

"Xin lỗi, các vị, những chuyện bí ẩn rình rập quanh thị trấn Gravity Falls đã là một phần của cuộc sống dân bản địa. Nên với một nền tảng nghèo nàn, xin lỗi vì để các bạn thất vọng. Nhưng đừng vội mãi nghĩ thế, với cánh tay trái đắc lực không kém viên kim cương thô của tôi ông bạn Durland, Gideon Gleeful biến mọi thứ thành có thể!" Blubs cười lớn trước vẻ già nua. Đẩy Gideon lên trước, hắn mỉm cười tiến đến bắt tay Jim. Trong khi Ane không thể rời mắt khỏi khuôn mặt điển trai dù chỉ một phút.

"Bạn của tôi!" Jim kêu lên, ôm chặt hắn. Gideon vòng tay ra đáp lại cái ôm trong sự ngạc nhiên hơn của Ane, vui vẻ hơn trước nói. "Jimmy, mới chỉ mấy ngày trước mà giờ cậu đã dính tới rắc rối!"

"Phải, một rắc rối to." Cái ôm thật chặt và quay trở về với chỗ ngồi của họ. Trong khi Blubs cầm được cốc cà phê nóng mới pha, bản báo cáo cần thu thập được bắt đầu từ lời khai của những nhân chứng và người phụ nữ cho biết sự tồn tại trước đó của hai nạn nhân. "Họ không muốn xác minh thân phận người mất tích trước sao?" Có tiếng rì rầm, nhưng nhanh có lời giải thích, "Đó là yêu cầu của bác sĩ."

"Nghe nói tình hình tệ lắm."

Hắn nhướng mày, lắng nghe. Trong khi vắt gác chân dựa lưng thoải mái xuống trường kỷ kê chéo. Cảnh sát không ghi chép hồ sơ án mà bật máy ghi âm, và dở sổ cầm tay nhỏ, để đánh dấu những khúc mắc nhanh chóng. Những người chứng kiến trong đoàn thăm quan tháng cảnh sớm đã háo hức hoàn thành tốt lời khai , để nghe một trong những điều đáng chờ đợi nhất chính là câu chuyện của hai mẹ con ngồi khuất góc phòng bấy giờ mới lặng lẽ bước ra. Ane nhường ghế cho bà mẹ già, cùng cô con gái đứng bên. Mỉm cười trấn an và quyết định gọi người phục vụ pha thêm đồ uống để không bỏ lỡ.

Sau hơn hai mươi phút trôi qua không nhanh không chậm, ai nấy đều im bặt, cuốn hút vào câu chuyện, không rõ thực hư sinh động nhưng vừa đủ để khơi gợi hiếu kì.

"Thưa bà, vậy cô gái trẻ trong câu chuyện bà đã gặp cách đây hơn nửa tháng trước, trong sự việc đi lạc và được cho cư ẩn nhờ một đêm khẳng định là người phụ nữ đã được tìm thấy sáng ngày nay, bà chắc chắn chứ?" Gideon hỏi.

"Vâng, tôi chắc chắn, con gái tôi cũng có thể minh chứng. Nhưng tiếc rằng chúng tôi chưa bao giờ hỏi nhau thêm, thậm chí là tên gọi, vì lời yêu cầu rời đi ngay tức khắc vào rạng sáng ngày hôm sau. Chúng tôi rời đi muộn hơn so với việc được yêu cầu, nhưng đã không có bất cứ chuyện gì xảy ra, bao gồm cả sự xuất hiện của cô gái đã trở lên lầu hai, nơi chúng tôi được cảnh báo." Người phụ nữ già nói trôi chảy, nắm lấy bàn tay phải của cô con gái, người gật đầu đồng tình.

Mẹ con nhà Mevin không dám che dấu bất cứ điều gì, kể từ sau khi an tâm nghe được lời nói từ chính miệng viên cảnh sát trưởng đứng ra chứng minh về sự huyền bí của nơi họ đang đặt chân, Gravity Falls. Nếu không, ai sẽ tin những lời nói, một nỗi bất an rình rập lấy họ đêm tối giông bão ngày hôm đó, với lời cảnh báo về con quái vật cũng ngủ say trên tầng. Những vết sẹo, bầm tím của cô dưới sự tra tấn, mà họ chẳng dám nhớ kĩ tới.

"Thế còn người thiếu niên đã được phát hiện chung? Bà có biết anh ta không?" Họ đều lắc đầu, và kể rằng trái ngược với cô gái, khuôn mặt chàng trai nhuốm đầy máu, và khó có thể nhìn ra đặc điểm gì.

Cảnh sát không ngờ vực họ. Cũng không tiếp tục làm khó, họ sẽ hỏi, khi họ cần, tới lí giải lắp ghép những mảnh ghép ở công việc, sau đó đi đến hiện trường, ngay sau khi thực hiện nốt công việc cuối cùng trong khách sạn. Bác sĩ tư thông báo với họ vài phút trước, có thể vào với điều kiện chỉ nhìn và kiểm tra, ngoài ra không được làm phiền quá trình điều dưỡng bằng quá nhiều tiếng ồn không cần thiết, vì đây quả là một phép màu trước khả năng kiên trì khát khao sống, bác sĩ lẩm bẩm rời đi đợi họ trong phòng.

Sự tò mò khiêu khích trí óc mọi người ngày một lớn. Đỉnh điểm cho đến khi cảnh sát thu dọn, và bước lên lầu. Tiếc nuối vì không được bước theo chân vào văn phòng do yêu cầu được chú trọng đặt lên trên hết. Cuối cùng, năm người bước chân vào căn phòng, gặp gỡ bác sĩ ngồi ghi chép trên bàn làm việc, và thu hút chú ý từ hai rèm vải trắng.

"Các anh muốn nghe tiếp hay xác minh trước?" Bác sĩ đem gọng kính dưỡng lão lau lần cuối trước khi di chuyển xem nên đứng dậy, hay tiếp tục ngồi xuống ghế xoay.

"Xác minh, làm ơn, cảm ơn ông bác sĩ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro