Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mã tiểu khiêu tinh nghịch

Mã Tiểu Khiêu tinh nghịch (1)

Khi Tiểu Khiêu mới chào đời, tên cậu không phải là Mã Tiểu Khiêu mà là Mã Tiểu Kí, có nghĩa là "con tuấn mã nhỏ". Ông nội cậu đã phải tra cứu đến nát cuốn Tân Hoa Tự Điển mới chọn được cái tên hay như vậy.

Khi còn trong bụng mẹ, Tiểu Khiêu đã rất ương ngạnh. Thường thì thai nhi đến tháng thứ mười là chào đời, vậy mà đến tháng thứ mười một, Tiểu Khiêu vẫn nằm yên trong đó. Có vẻ cậu muốn được nằm mãi trong bụng mẹ, vì đó là thế giới mềm mại nhất, an toàn nhất và thoải mái nhất.

Nhưng Tiểu Khiêu không thể nằm trong đó mãi được. Dù cậu không muốn ra thì người ta cũng có cách bắt cậu ra. Sau khi ông Mã Thiên Tiếu - bố cậu kí giấy đồng ý, người ta đưa mẹ cậu lên bàn phẫu thuật để đưa cậu ra ngoài.

Tiểu Khiêu khó chịu lắm và tỏ vẻ phản ứng. Khi bế cậu đặt lên bàn cân, kim đồng hồ cứ lắc lư liên tục, không thể xem được cậu nặng bao nhiêu.

- Cậu bé đang nhảy đấy. - Cô y tá thốt lên.

- Làm gì có chuyện đó. - Ông bác sĩ đi tới, ngạc nhiên nhìn cô y tá. - Một đứa trẻ sơ sinh, làm sao mà nhảy được?

Tiểu Khiêu phản đối kịch liệt việc người ta bắt cậu phải ra khỏi bụng mẹ và vì chưa biết nói nên cậu chỉ có thể nhảy. Nhưng trẻ sơ sinh sức lực có hạn, đến khi chiếc kim ở bàn cân đứng im thì họ cũng biết được cân nặng của cậu.

Tiểu Khiêu nhất quyết không mở mắt, không khóc. Cậu im lặng chấp nhận sự thật rằng, cậu không thể quay lại bụng mẹ được nữa. Nhưng Tiểu Khiêu luôn tưởng tượng mình đang trong bụng mẹ nên tư thế nằm ngủ của cậu không bao giờ thay đổi: lưng khom, chân co lại, đầu cúi xuống trước ngực. Đó là tư thế của các thai nhi trong bụng mẹ.

Tiêu Khiêu từ chối mọi thứ trừ thức ăn. Bố mẹ cho ăn bao nhiêu là cậu ăn bấy nhiêu, vì thế cậu lớn nhanh như thổi.

Nhân ngày Tiểu Khiêu tròn ba tháng tuổi, bố cậu đã tổ chức tiệc linh đình và mời khách khứa đến tham dự. Mục hấp dẫn nhất của buổi tiệc là "chọn đồ vật". Mọi người bày đầy đồ vật lên một chiếc bàn tròn lớn: bút, bàn tính, búa, thước kẻ, li rượu, đĩa phim, chuột máy tính, sách, thỏi son, ô tô đồ chơi, máy bay đồ chơi, đũa, gấu bông... Họ muốn xem Tiểu Khiêu chọn đồ vật để đoán sau này cậu có thể làm nghề gì. Nếu Tiểu Khiêu chọn chiếc bút, sau này cậu có thể trở thành nhà văn; nếu chọn bàn tính, cậu có thể làm kế toán; nếu chọn chiếc thước kẻ, cậu có thể làm thợ may; nếu chọn li rượu, cậu có thể thành kẻ nghiện rượu; nếu chọn thỏi son, cậu có thể thành kẻ háo sắc; nếu chọn con chuột máy tính, cậu có thể trở thành chuyên gia máy tính; còn nếu chọn gấu bông, cậu có thể làm nhà thiết kế đồ chơi giống như bố cậu...

Bố mẹ bế Tiểu Khiêu đặt lên bàn. Chiếc bàn vừa cứng vừa lạnh, lại có nhiều người lạ vây quanh. Nó lập tức phá tan thế giới tưởng tượng, phá tan giấc mơ được nằm trong bụng mẹ của cậu. Cậu không còn cảm thấy sự mềm mại, an toàn và thoải mái nữa. Cậu lại tức giận.

Cứ tức giận, Tiểu Khiêu lại nhảy.

Cậu nhảy, nhảy cao tới gần một mét.

Mọi người há hốc mồm vì kinh ngạc. Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc họ sẽ không bao giờ tin đứa trẻ ba tháng tuổi lại nhảy được cao như thế.

Người vui nhất là bố cậu. Ông thấy con trai mình thật tuyệt vời, tuyệt vời hơn nhiều so với những đồ chơi do ông thiết kế ra. Để mọi người mãi mãi ghi nhớ ngày hôm đó, ông tuyên bố đổi tên con trai mình thành "Mã Tiểu Khiêu". Vì "khiêu" có nghĩa là "nhảy".

- Mã Tiểu Khiêu! Hay, hay, hay quá đi! Cái tên rất hay!

Mọi người đều công nhận cái tên đó rất tuyệt! Thực ra, ngoài ông bà và bố mẹ Tiểu Khiêu ra, không ai biết Tiểu Khiêu vốn có tên là "Tiểu Kí". Bởi lẽ từ lúc chào đời, chưa từng có ai gọi tên thật của cậu.

Từ khi có cái tên Mã Tiểu Khiêu, cậu cũng trở thành một đứa trẻ nổi tiếng.

- Tiểu Khiêu, nhảy đi nào!

Mỗi lần cậu nhảy là mọi người lại vỗ tay.

- Tiểu Khiêu, nhảy nữa đi nào!

Cậu lại nhảy và mọi người lại vỗ tay.

Tiểu Khiêu nhanh chóng quen với cuộc sống của một ngôi sao. Thế giới tưởng tượng trong bụng mẹ, thế giới mềm mại, an toàn nhất, thoải mái nhất đã mãi mãi rời xa cậu. Những tiếng vỗ tay và lời tán dương đã trở thành một thứ không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

Tiếc là thời gian nổi tiếng của Tiểu Khiêu không được dài. Khi được một tuổi thì cậu không còn nổi tiếng nữa. Cậu cũng giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác. Cậu biết nhảy, những đứa trẻ khác cũng biết nhảy. Vì trẻ con dưới một tuổi biết nhảy là chuyện lạ nhưng trẻ con trên một tuổi nhảy nhót lại là chuyện quá bình thường.

Vậy là sự nổi tiếng của Tiểu Khiêu mất dần và cậu lại trở về là một đứa trẻ bình thường. Tuy nhiên, cậu vẫn thích nhảy, không chỉ nhảy khi tức giận mà nhảy cả khi vui mừng. Từ đó, mọi người không còn chú ý đến gốc gác của cái tên "Mã Tiểu Khiêu" nữa. Họ chỉ nghĩ rằng, bố cậu là "Mã Thiên Tiếu" thì con trai tên là "Mã Tiểu Khiêu" là rất hợp. Hơn nữa, "Thiên Tiếu" và "Tiểu Khiêu" đọc lên nghe cũng vần vần.

__________________________________________

Mã Tiểu Khiêu tinh nghịch (1)

Dương Hồng Anh

Khi Tiểu Khiêu mới chào đời, tên cậu không phải là Mã Tiểu Khiêu mà là Mã Tiểu Kí, có nghĩa là "con tuấn mã nhỏ". Ông nội cậu đã phải tra cứu đến nát cuốn Tân Hoa Tự Điển mới chọn được cái tên hay như vậy.

> Giới thiệu sách

Khi còn trong bụng mẹ, Tiểu Khiêu đã rất ương ngạnh. Thường thì thai nhi đến tháng thứ mười là chào đời, vậy mà đến tháng thứ mười một, Tiểu Khiêu vẫn nằm yên trong đó. Có vẻ cậu muốn được nằm mãi trong bụng mẹ, vì đó là thế giới mềm mại nhất, an toàn nhất và thoải mái nhất.

Nhưng Tiểu Khiêu không thể nằm trong đó mãi được. Dù cậu không muốn ra thì người ta cũng có cách bắt cậu ra. Sau khi ông Mã Thiên Tiếu - bố cậu kí giấy đồng ý, người ta đưa mẹ cậu lên bàn phẫu thuật để đưa cậu ra ngoài.

Tiểu Khiêu khó chịu lắm và tỏ vẻ phản ứng. Khi bế cậu đặt lên bàn cân, kim đồng hồ cứ lắc lư liên tục, không thể xem được cậu nặng bao nhiêu.

- Cậu bé đang nhảy đấy. - Cô y tá thốt lên.

- Làm gì có chuyện đó. - Ông bác sĩ đi tới, ngạc nhiên nhìn cô y tá. - Một đứa trẻ sơ sinh, làm sao mà nhảy được?

Tiểu Khiêu phản đối kịch liệt việc người ta bắt cậu phải ra khỏi bụng mẹ và vì chưa biết nói nên cậu chỉ có thể nhảy. Nhưng trẻ sơ sinh sức lực có hạn, đến khi chiếc kim ở bàn cân đứng im thì họ cũng biết được cân nặng của cậu.

Tiểu Khiêu nhất quyết không mở mắt, không khóc. Cậu im lặng chấp nhận sự thật rằng, cậu không thể quay lại bụng mẹ được nữa. Nhưng Tiểu Khiêu luôn tưởng tượng mình đang trong bụng mẹ nên tư thế nằm ngủ của cậu không bao giờ thay đổi: lưng khom, chân co lại, đầu cúi xuống trước ngực. Đó là tư thế của các thai nhi trong bụng mẹ.

Tiêu Khiêu từ chối mọi thứ trừ thức ăn. Bố mẹ cho ăn bao nhiêu là cậu ăn bấy nhiêu, vì thế cậu lớn nhanh như thổi.

Nhân ngày Tiểu Khiêu tròn ba tháng tuổi, bố cậu đã tổ chức tiệc linh đình và mời khách khứa đến tham dự. Mục hấp dẫn nhất của buổi tiệc là "chọn đồ vật". Mọi người bày đầy đồ vật lên một chiếc bàn tròn lớn: bút, bàn tính, búa, thước kẻ, li rượu, đĩa phim, chuột máy tính, sách, thỏi son, ô tô đồ chơi, máy bay đồ chơi, đũa, gấu bông... Họ muốn xem Tiểu Khiêu chọn đồ vật để đoán sau này cậu có thể làm nghề gì. Nếu Tiểu Khiêu chọn chiếc bút, sau này cậu có thể trở thành nhà văn; nếu chọn bàn tính, cậu có thể làm kế toán; nếu chọn chiếc thước kẻ, cậu có thể làm thợ may; nếu chọn li rượu, cậu có thể thành kẻ nghiện rượu; nếu chọn thỏi son, cậu có thể thành kẻ háo sắc; nếu chọn con chuột máy tính, cậu có thể trở thành chuyên gia máy tính; còn nếu chọn gấu bông, cậu có thể làm nhà thiết kế đồ chơi giống như bố cậu...

Bố mẹ bế Tiểu Khiêu đặt lên bàn. Chiếc bàn vừa cứng vừa lạnh, lại có nhiều người lạ vây quanh. Nó lập tức phá tan thế giới tưởng tượng, phá tan giấc mơ được nằm trong bụng mẹ của cậu. Cậu không còn cảm thấy sự mềm mại, an toàn và thoải mái nữa. Cậu lại tức giận.

Cứ tức giận, Tiểu Khiêu lại nhảy.

Cậu nhảy, nhảy cao tới gần một mét.

Mọi người há hốc mồm vì kinh ngạc. Nếu không tận mắt chứng kiến, chắc họ sẽ không bao giờ tin đứa trẻ ba tháng tuổi lại nhảy được cao như thế.

Người vui nhất là bố cậu. Ông thấy con trai mình thật tuyệt vời, tuyệt vời hơn nhiều so với những đồ chơi do ông thiết kế ra. Để mọi người mãi mãi ghi nhớ ngày hôm đó, ông tuyên bố đổi tên con trai mình thành "Mã Tiểu Khiêu". Vì "khiêu" có nghĩa là "nhảy".

- Mã Tiểu Khiêu! Hay, hay, hay quá đi! Cái tên rất hay!

Mọi người đều công nhận cái tên đó rất tuyệt! Thực ra, ngoài ông bà và bố mẹ Tiểu Khiêu ra, không ai biết Tiểu Khiêu vốn có tên là "Tiểu Kí". Bởi lẽ từ lúc chào đời, chưa từng có ai gọi tên thật của cậu.

Từ khi có cái tên Mã Tiểu Khiêu, cậu cũng trở thành một đứa trẻ nổi tiếng.

- Tiểu Khiêu, nhảy đi nào!

Mỗi lần cậu nhảy là mọi người lại vỗ tay.

- Tiểu Khiêu, nhảy nữa đi nào!

Cậu lại nhảy và mọi người lại vỗ tay.

Tiểu Khiêu nhanh chóng quen với cuộc sống của một ngôi sao. Thế giới tưởng tượng trong bụng mẹ, thế giới mềm mại, an toàn nhất, thoải mái nhất đã mãi mãi rời xa cậu. Những tiếng vỗ tay và lời tán dương đã trở thành một thứ không thể thiếu trong cuộc sống của cậu.

Tiếc là thời gian nổi tiếng của Tiểu Khiêu không được dài. Khi được một tuổi thì cậu không còn nổi tiếng nữa. Cậu cũng giống như những đứa trẻ cùng tuổi khác. Cậu biết nhảy, những đứa trẻ khác cũng biết nhảy. Vì trẻ con dưới một tuổi biết nhảy là chuyện lạ nhưng trẻ con trên một tuổi nhảy nhót lại là chuyện quá bình thường.

Vậy là sự nổi tiếng của Tiểu Khiêu mất dần và cậu lại trở về là một đứa trẻ bình thường. Tuy nhiên, cậu vẫn thích nhảy, không chỉ nhảy khi tức giận mà nhảy cả khi vui mừng. Từ đó, mọi người không còn chú ý đến gốc gác của cái tên "Mã Tiểu Khiêu" nữa. Họ chỉ nghĩ rằng, bố cậu là "Mã Thiên Tiếu" thì con trai tên là "Mã Tiểu Khiêu" là rất hợp. Hơn nữa, "Thiên Tiếu" và "Tiểu Khiêu" đọc lên nghe cũng vần vần.

__________________________________________

Người vĩ đại và người tầm thường

Tiểu Khiêu rất thích những cô giáo xinh đẹp. Đó có lẽ là cái gien di truyền từ bố cậu. Khi còn nhỏ, bố cậu cũng rất thích những cô giáo xinh đẹp.

Nói về việc ham chơi của bố Tiểu Khiêu thì ông bà cậu có kể suốt ba ngày ba đêm cũng không hết. Ông bà nói, Tiểu Khiêu ham chơi không bằng bố cậu hồi nhỏ vì thế hễ bố Tiểu Khiêu không cho cậu chơi thì chắc chắn ông bà sẽ bênh. Thậm chí, ông bà còn kể ra một loạt các chiến tích của bố cậu lúc bé. Hồi đó, vì ham chơi nên bố cậu thường xuyên trốn học, nhưng nếu cô giáo không xinh thì bố cậu còn trốn học nhiều hơn nữa.

Mẹ Tiểu Khiêu vừa nghe nhắc đến từ "cô giáo xinh" liền hỏi ngay:

- Cô giáo đó xinh lắm à?

- Ờ...ờ...cũng xinh! - Bố Tiểu Khiêu nói. - Cô ấy có hai bím tóc dài.

Bố Tiểu Khiêu còn nhớ, vì trốn học mà ông đã bị đánh đòn không biết bao nhiêu trận. Nhưng có đánh thì ông cũng không chịu đi học, vì chưa được chơi thoả thích.

Một hôm, khi đang đánh cá bằng chiếc lưới tự làm bên bờ sông, Thiên Tiếu thấy bờ bên kia có cô gái mặc váy trắng, đi giày trắng, tung tăng với hai bím tóc dài buộc thêm hai chiếc nơ hình con bướm trắng xinh xắn. Khi bước đi, hai bím tóc đung đưa, chiếc nơ như hai con bướm đang đuổi theo sau vậy.

Thiên Tiếu mải mê ngắm đến thần cả người. Khi thấy Thiên Tiếu, cô gái vẫy tay gọi.

Thiên Tiếu lội qua sông. Cô gái xinh đẹp vừa đi vừa nói chuyện với Thiên Tiếu. Cô ấy là cô giáo mới chuyển đến trường của Thiên Tiếu, lại dạy đúng lớp của Thiên Tiếu đang học. Mấy ngày nay không thấy Thiên Tiếu đến lớp nên cô đi tìm.

Cách nói của cô giáo khiến Thiên Tiếu cảm thấy dễ chịu. Cô không nói Thiên Tiếu "trốn học" mà chỉ nói mấy ngày nay không thấy em đến lớp.

Từ đó, Thiên Tiếu không trốn học nữa, cậu chỉ muốn ngày nào cũng được nhìn thấy cô giáo xinh đẹp của mình, nghe giọng nói dịu dàng và được bàn tay mềm mại của cô xoa đầu.

Bây giờ đến lượt Tiểu Khiêu. Dường như cậu bé cũng có những điểm giống bố.

Đã có lúc, Tiểu Khiêu nhất định không chịu đến trường mẫu giáo. Cậu nói, ở trường mẫu giáo không vui. Mỗi sáng, khi bố mẹ vừa đưa tới cổng trường là cậu lại gào khóc thật to, khóc từ lúc vào lớp đến tận lúc tan học, khóc khản cả cổ. Dù bố cậu tìm đủ mọi cách từ dỗ dành đến doạ nạt nhưng vẫn không ăn thua.

- Chú nhóc này giống anh hồi nhỏ thật đấy!

Mẹ Tiểu Khiêu vừa nghe bố cậu nhắc đến "hồi nhỏ" liền nghĩ ngay đến cô giáo xinh đẹp đó. Bà nói:

- Nếu con trai chúng ta có một cô giáo xinh đẹp thì chắc chắn nó sẽ thích đi mẫu giáo.

Bố Tiểu Khiêu cũng đồng tình với ý kiến của vợ. Ông nghĩ, nếu thật sự con trai mang gien mình thì chỉ cần tìm được một cô giáo xinh đẹp, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn thoả.

Nghĩ vậy, ông bèn đi dò hỏi:

- Ở trường này có cô giáo nào xinh xắn một chút không ạ?

Nhưng mọi người lại cho rằng Thiên Tiếu có ý đồ xấu, họ cảnh cáo:

- Anh Thiên Tiếu, anh có vợ rồi đấy nhé!

- Không phải thế. - Ông vội giải thích. - Vì con trai tôi...

- Con trai anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh định tìm vợ cho con trai sao?

Bố Tiểu Khiêu không thể giải thích rõ ràng với họ, đành phải đi tìm ở nơi khác vậy!

Rồi Thiên Tiếu phát hiện, ở trường mẫu giáo ngay gần nhà ông có một cô giáo cũng tương đối xinh xắn. Cô rất giống cô giáo dạy ông hồi nhỏ. Khi cô cười, má lúm đồng tiền trông đến là duyên. Ông tìm hiểu và được biết, cô giáo xinh đẹp đó đang dạy lớp mẫu giáo nhỡ.

Thiên Tiếu dẫn con trai đến gặp cô giáo rồi hỏi xem con có thích không, Tiểu Khiêu gật đầu. Anh lại hỏi, con có muốn hàng ngày được nhìn thấy cô giáo xinh đẹp ấy không, Tiểu Khiêu lại gật đầu:

- Thích ạ!

Vậy là, bố Tiểu Khiêu lại tìm cách để chuyển con trai đến lớp của cô giáo xinh đẹp. Quả nhiên từ đó trở đi, Tiểu Khiêu không còn khóc khi phải đến trường mẫu giáo nữa.

Học hết lớp mẫu giáo nhỡ thì phải lên lớp mẫu giáo lớn. Hết lớp mẫu giáo lớn, Tiểu Khiêu sẽ phải lên lớp một. Cậu gào khóc thảm thiết vì không muốn rời khỏi trường mẫu giáo. Bố cậu hỏi:

- Con muốn học mẫu giáo mãi sao?

Tiểu Khiêu ngây ngô:

- Con chỉ thích học mẫu giáo thôi.

- Ai cũng phải lớn lên chứ! - Bố cậu nói. - Học xong mẫu giáo, con sẽ học tiểu học. Học xong tiểu học, con sẽ học trung học. Học xong trung học, con sẽ học đại học...

Mã Tiểu Khiêu hỏi:

- Thế cô Phương có học tiểu học cùng con không ạ?

Cô Phương chính là cô giáo xinh đẹp ở trường mẫu giáo. Vì cô ấy mà Tiểu Khiêu muốn học mẫu giáo mãi mãi.

Bố Tiểu Khiêu đảm bảo với cậu, ở trường tiểu học có nhiều cô giáo xinh như cô Phương. Nhưng với cậu cô Phương là cô giáo xinh đẹp nhất, cậu không muốn lên lớp một mà chỉ muốn đi mẫu giáo thôi.

Không còn cách nào khác, bố Tiểu Khiêu đành phải nhờ bạn bè đưa đến gặp thầy hiệu trưởng trường tiểu học mà Tiểu Khiêu sẽ học. Sau khi nghe tâm sự của bố Tiểu Khiêu, ông hiệu trưởng hỏi:

- Con trai anh muốn học cô giáo nào?

- Cô giáo xinh một chút ạ. Con trai tôi thích được một cô giáo thật xinh xắn dạy học ạ.

Ông hiệu trưởng tròn mắt nhìn Thiên Tiếu như nhìn người ngoài hành tinh khiến Thiên Tiếu toát cả mồ hôi hột.

- Anh Thiêu Tiếu, anh dạy con kiểu gì thế?

- Tôi thấy có gì là không tốt đâu? - Bố Tiểu Khiêu phân trần. - Chỉ là con trai tôi thích được một cô giáo xinh xắn dạy học thôi mà. Hồi nhỏ tôi cũng vậy. Tôi luôn vâng lời cô giáo và rất thích đến lớp nghe cô giảng bài...

- Anh Thiên Tiếu, cách giáo dục con của anh có vấn đề đấy! - Ông hiệu trưởng ngắt lời bố Tiểu Khiêu. - Nếu ai cũng nghĩ như anh thì làm sao mà dạy dỗ được con cái chứ?

Ông hiệu trưởng cho rằng, bệnh của bố Tiểu Khiêu không còn thuốc gì chữa nổi nhưng ông vẫn hứa sẽ giúp đỡ. Ông sẽ giao Tiểu Khiêu cho một cô giáo dạy giỏi, có vậy ông mới yên tâm.

Cô giáo dạy giỏi mà ông hiệu trưởng nghĩ tới là cô Tần, người đã có mấy chục năm kinh nghiệm dạy học và rất nghiêm khắc với học sinh... Ông hiệu trưởng đích thân sắp xếp cho Tiểu Khiêu học lớp cô Tần làm chủ nhiệm.

Ngày khai giảng, bố Tiểu Khiêu lôi mãi mới đưa được Tiểu Khiêu đến cổng trường. Cậu nhất quyết không vào. Vừa lúc đó, một cô giáo xinh đẹp đi tới hỏi, tại sao Tiểu Khiêu không chịu vào trường. Tiểu Khiêu thấy cô ấy còn xinh hơn cả cô Phương. Lúc đó, cậu mới biết rằng cô Phương không phải là người xinh nhất. Cô giáo này mới là người xinh đẹp nhất.

Tưởng rằng đó là cô giáo chủ nhiệm của mình nên cậu không khóc nữa. Cậu vui vẻ tung tăng theo cô vào trường. Không ngờ, cô giáo lại dẫn cậu tới gặp cô Tần và giới thiệu cô Tần là chủ nhiệm lớp cậu. Tiểu Khiêu lại lăn ra khóc ầm ĩ.

Tuy có đôi chút thất vọng sau khi gặp cô giáo Tần nhưng bố Tiểu Khiêu quyết định không để con đòi hỏi ngang ngược nữa. Ông giải thích với con trai:

- Thực ra, cô Tần cũng xinh xắn đấy chứ. Chỉ có người tầm thường mới không nhận ra điều đó thôi!

Đương nhiên Tiểu Khiêu không muốn thừa nhận mình là người tầm thường, cậu hỏi:

- Vậy người thế nào mới nhận ra điều đó ạ?

- Người vĩ đại. Bố Tiểu Khiêu nói.

- Con biết người vĩ đại và người bình thường có gì khác nhau không?

Tiểu Khiêu nói:

- Khác gì ạ?

- Cái khác ở chỗ, người vĩ đại có đôi mắt biết phát hiện ra cái đẹp còn người bình thường thì không.

Tiểu Khiêu chỉ muốn làm người vĩ đại, thế nên cậu phải có đôi mắt biết phát hiện ra cái đẹp. Dần dần trong mắt cậu, cô giáo Tần ngày một xinh đẹp hơn.

_____________________________________

Thầy còn hỏi con một câu dễ hơn nữa: "Tại sao cá chỉ có thể sống dưới nước?" Con trả lời: "Trên cạn có mèo, mèo thích ăn thịt cá, thế nên cá chỉ có thể sống dưới nước ạ."

> Xem từ đầu

Cá lên cạn

Vào bữa cơm, bố Tiểu Khiêu thường hỏi cậu những chuyện ở trường.

- Con trai, hôm nay ở trường có chuyện gì vui không? Kể cho bố nghe với nào!

- Có nhiều chuyện vui lắm ạ! Có kể cũng chẳng kể hết được đâu!

Tiểu Khiêu đang bóc tôm ăn ra dáng rất bận bịu.

- Con kể một chuyện thôi. - Ông Thiên Tiếu cầm lấy con tôm đang bóc dở trong tay cậu.

- Để bố bóc cho!

- Môn khoa học tự nhiên hôm nay rất hay ạ! - Tiểu Khiêu kể. - Thầy Lôi Minh dạy chúng con môn đó. Chúng con đều gọi thầy là thầy "đùng đùng đoàng".

Bố cậu thắc mắc:

- Tại sao các con lại gọi là thầy "đùng đùng đoàng"?

- Thầy giáo dạy môn khoa học tự nhiên của chúng con tên là Lôi Minh, Lôi Minh có nghĩa là tiếng sấm. Tiếng sấm kêu thế nào ạ?

Bố cậu trả lời:

- Đùng đùng đoàng!

- Hi hi, thế nên chúng con gọi là thầy "đùng đùng đoàng" cho dễ nhớ! - Tiểu Khiêu tiếp tục kể. - Cứ đến giờ toán là con thấy đau đầu. Còn học môn khoa học tự nhiên là con hết hẳn đau đầu, bởi vì thầy "đùng đùng đoàng" toàn hỏi con những câu hỏi rất dễ. Thầy hỏi: "Khi nào con thấy mặt trăng lớn nhất?" Con trả lời là: "Khi mặt trăng tròn như quả bóng ạ."

Bố cậu cười phì cả cơm trong miệng ra ngoài. Cậu lại chẳng thấy có gì buồn cười cả. Cậu nghĩ chắc bố thích cười. Cười là "Tiếu", hèn gì bố lại được đặt tên là "Mã Thiên Tiếu"!

Tiểu Khiêu kể tiếp:

- Thầy còn hỏi con một câu dễ hơn nữa: "Tại sao cá chỉ có thể sống dưới nước?" Con trả lời: "Trên cạn có mèo, mèo thích ăn thịt cá, thế nên cá chỉ có thể sống dưới nước ạ."

Lần này, bố cậu cười lăn cả ra ghế sô pha, mãi mới nói được hết câu:

- Ý con là, nếu không bị mèo ăn thịt, thì cá có thể sống trên cạn ư?

Tiểu Khiêu nói:

- Điều này hoàn toàn có thể mà bố!

Bố Tiểu Khiêu liền giải thích cho cậu nghe về cuộc sống trên cạn, nếu cá sống trên cạn sẽ như thế nào. Nghe xong, Tiểu Khiêu lại kể thành một câu chuyện vô cùng sinh động:

"Một hôm, có con mèo nghiện rượu. Nó say bí tỉ và bị rơi xuống sông. Một con cá đã cứu con mèo say và dìu nó vào bờ. Cảm kích trước ơn cứu mạng của cá, mèo ta đã thề:

- Cá ơi, cá ơi, từ nay về sau, họ nhà mèo chúng tớ sẽ chỉ ăn thịt chuột, không bao giờ ăn thịt cá nữa. Cậu đừng sợ chúng tớ nhé!

Cá liền bơi đi khắp các ao hồ, sông suối để thông báo lời thề của mèo cho các loài cá khác biết.

Từ giờ thì trên cạn sẽ rất vui. Các loài cá ở biển, ở sông, ở hồ đều nhảy hết lên cạn.

Cá đi bộ trên cạn bằng đuôi. Hai vây trước ngực chính là tay của cá. Khắp các cửa hàng, công viên và những bến xe buýt, đi đến đâu người ta cũng thấy cá đi bộ bằng đuôi.

Sáng nào cũng vậy, từ phố lớn đến ngõ nhỏ, mọi người đều thấy lũ cá đang chạy. Đó là chúng đang tập thể dục.

Nơi ở của cá trên cạn là một ngôi nhà bằng pha lê trong suốt. Có lúc, gặp mèo trên đường, chúng còn mời mèo đến nhà mình uống trà, ăn điểm tâm.

Mèo vừa uống trà, vừa tâm sự nỗi buồn của mình cho cá nghe.

Mèo nói:

- Trông các cậu mới sạch sẽ làm sao!

Cá nói:

- Thế chẳng nhẽ loài mèo các cậu lại ở bẩn ư?

Mèo nói:

- Trước kia, chúng tớ ăn thịt cá nên sạch. Bây giờ chỉ có thể ăn thịt chuột mà thôi. Cậu thử nghĩ xem loài chuột có sạch không?

Mèo vừa nói vừa thở dài. Cá ngồi bên cũng thở dài thông cảm.

- Huống hồ, loài chuột bây giờ ngày càng ranh ma. - Mèo tiếp tục kể khổ. - Có khi cả ngày tớ chẳng bắt được con chuột nào. Vì thế, tớ thường xuyên bị đói.

- Vậy phải làm sao đây? - Cá lo lắng cho mèo.

- Ái chà, ngày xưa được ăn thịt cá thật tốt biết mấy! - Mèo nhìn cá, hai mắt sáng lên.

Cá sợ quá, vội nói:

- Thôi, để tớ đi bắt chuột giúp cậu nhé!

Thế là cá vội vàng chạy đi và người ta không còn thấy cá đi lại tấp nập trong công viên hay ở các cửa hàng nữa. Người ta chỉ thấy chúng bên cạnh thùng rác hay ở góc tường. Chúng nằm giả chết. Loài chuột thích nhất là món thịt cá chết. Chúng tập hợp thành đội quân, rời khỏi chỗ ẩn nấp ra ngoài để ăn thịt cá chết. Nhưng khi lũ chuột vừa đến gần thì những con cá đứng bật dậy bỏ chạy.

- Sao cá lại biết chạy nhỉ?

Cá đánh những con chuột ngất đi và chúng trở thành bữa ăn cho mèo.

Từ đó, cá và mèo trở thành những người bạn thân thiết. Họ sống vui vẻ mãi mãi ở trên cạn.

_________________________________

Mã Tiểu Khiêu tinh nghịch (5)

Dương Hồng Anh

Thiên Tiếu ham chơi từ nhỏ. Đến giờ, khi làm bố Tiểu Khiêu ông vẫn còn ham chơi. Ông là giám đốc xưởng sản xuất đồ chơi. Trong xưởng có đủ loại đồ chơi nên bố Tiểu Khiêu có thể chơi bất cứ lúc nào.

> Xem từ đầu

Ông bố bị phạt

Ban ngày, bố Tiểu Khiêu đến xưởng chơi. Tối về ông vẫn muốn chơi cùng con trai nhưng Tiểu Khiêu thì không có thời gian.

Hàng ngày, sau khi tan học, Tiểu Khiêu chẳng có thời gian đá bóng, xem hoạt hình hay cho cá ăn. Đặt cặp sách xuống là cậu phải ngồi làm bài tập ngay. Thế mà không hôm nào Tiểu Khiêu làm hết được bài tập.

Ông Thiên Tiếu thường đợi con trai làm xong bài tập để cùng cậu chơi phi tiêu.

- Con làm xong chưa?

Bố Tiểu Khiêu không biết đã hỏi câu đó bao nhiêu lần. Ông tỏ vẻ thông cảm với con trai:

- Còn bé thế mà bắt làm bao nhiêu là bài tập. Thầy cô của các con thật quá đáng!

Tiểu Khiêu hỏi bố:

- Hồi nhỏ, bố có phải làm nhiều bài tập không ạ?

Ông trả lời:

- Không. Bố chỉ làm hai mươi phút là xong.

- Chỉ hai mươi phút thôi ạ? - Tiểu Khiêu nhìn bố ngưỡng mộ.

- Còn nhiều thời gian như vậy thì bố làm gì ạ?

- Bố chơi ! - Nhắc đến từ "chơi" là ông Thiên Tiếu đã nhấp nhổm, chân tay không muốn yên. - Đánh vòng sắt, thả diều, bắn súng nước, đánh trận giả, chơi trốn tìm, bắt gián điệp, làm tiêu bản, làm mô hình... Ôi, nhiều thứ lắm!

Bố có ít bài tập, lại được chơi nhiều. Giờ bố lại được làm giám đốc xưởng sản xuất đồ chơi. Tiểu Khiêu thấy tiếc vì đã không sinh ra ở thời đó để được chơi cùng bố.

- Con trai ngốc nghếch ạ, nếu con sinh ra ở thời đó thì chỉ có Mã Tiểu Khiêu mà không có Mã Thiên Tiếu.

Phải rồi, không có bố thì làm sao có con được chứ?

Đồng hồ treo tường điểm mười tiếng. Vậy là đã mười giờ rồi.

Bố Tiểu Khiêu hỏi:

- Con làm xong chưa?

Lần này thì Tiểu Khiêu không trả lời, cậu đã ngủ gục trên quyển vở bài tập mất rồi.

Bố Tiểu Khiêu bế cậu đặt lên giường. Thấy con trai vẫn chưa chép xong bài, ông đành ngồi chép hộ. Vừa viết, ông vừa tự hào:

- Mình bắt chước nét chữ con trai giống thật đấy.

Chiều hôm sau khi tan học, cô Tần gọi Tiểu Khiêu đến văn phòng, giở vở bài tập của cậu ra và nói:

- Bài ở nhà hôm qua, em viết sai một chữ. Em chép lại một trăm lần cho cô!

Cô Tần là một người có kinh nghiệm dạy học lâu năm. Nếu học sinh nào viết sai một chữ, cô sẽ phạt học sinh đó viết lại một trăm lần.

- Sao em lại viết sai từ "chân"? - Cô giáo gõ nhẹ vào đầu Tiểu Khiêu. Trên lớp cô đã dạy đi dạy lại, chữ "chân tay" phải viết "ch" chứ sao lại viết là "trân tay" Tiểu Khiêu, tai em mọc ở đâu thế?

- Đây ạ!

Tiểu Khiêu kéo tai mình ra cho cô giáo xem khiến các thầy cô trong văn phòng phải phì cười nhưng cô Tần thì không. Cô luôn giữ thái độ nghiêm nghị trước mặt học sinh:

- Em viết ngay đi. Viết xong mới được về nhà.

- Em không viết! - Tiểu Khiêu vừa nhìn là biết ngay, chữ đó không phải là chữ cậu. - Em không viết sai ạ!

Cô Tần thấy lạ hỏi:

- Thế chẳng nhẽ là cô viết sai?

- Cô cũng không viết sai. Cô đâu có đến nhà em viết hộ ạ?

Cô giáo không nhịn được cười:

- Tiểu Khiêu, đây là vở bài tập của ai?

- Của em ạ! - Tiểu Khiêu trả lời. - Nhưng em mới viết được một dòng thì ngủ quên mất. Những chữ ở đằng sau không phải là em viết.

Cô Tần xem lại nét chữ. Tiểu Khiêu cũng chăm chú xem.

- Lạ thật! - Cô Tần xem rất kĩ. - Nét chữ này giống hệt nét chữ của em mà?

Tiểu Khiêu nói:

- Chỉ là bắt chước rất giống thôi ạ.

- Tiểu Khiêu, em nghĩ ai đã làm việc đó?

Tiểu Khiêu chau mày nghĩ một lát rồi khẳng định:

- Bố em, chắc chắn là bố em!

Cô giáo không tin:

- Bố em là giám đốc mà lại viết sai chính tả ư?

Để cô giáo tin là mình không nói dối, Tiểu Khiêu liền gọi điện bảo bố đến trường ngay.

Bố Tiểu Khiêu vội vã đến trường, vừa bước vào văn phòng, cô giáo Tần liền bắt tay ông và nói:

- Bố Tiểu Khiêu, anh bắt chước chữ con trai anh giống thật đấy!

- Cô quá khen ạ! - Bố Tiểu Khiêu cúi đầu chào. - Vì tối qua muộn quá rồi, nếu không tôi còn bắt chước giống hơn cơ!

Các thầy cô khác trong phòng phá lên cười, trừ cô Tần. Cô rất bực mình, đã bực mình với Tiểu Khiêu lại càng bực mình hơn với bố cậu.

Bố Tiểu Khiêu không hiểu chuyện gì. Tiểu Khiêu lén dẫm lên chân bố, cau mày ra hiệu. Cuối cùng bố cậu cũng hiểu ra và giải thích rằng vừa rồi vội quá, đầu óc căng thẳng nên không nghe rõ cô giáo nói gì.

Bố Tiểu Khiêu vội vàng xin lỗi cô giáo và giải thích, ông giúp con trai làm bài tập là chuyện bất đắc dĩ. Nhiều bài tập quá, Tiểu Khiêu quá mệt cho nên...

Cô Tần không nghe bố Tiểu Khiêu giải thích. Cô đưa cho ông một cây bút máy. Sau đó cô viết một chữ "chân" thật lớn lên tờ giấy trắng nhắc lại chính tả cho ông.

Bố Tiểu Khiêu phân trần vì tối qua muộn quá, hoa mắt nên mới viết nhầm.

Cô Tần không đồng ý và nói với bố Tiểu Khiêu như với học sinh:

- Viết sai thì phải bị phạt!

Dù là giám đốc xưởng sản xuất đi nữa thì trong con mắt của thầy cô cũng vẫn chỉ là một học sinh.

Thật tội nghiệp cho ông Mã Thiên Tiếu! Ông đành phải cầm bút lên và bắt đầu viết chữ "chân" đầu tiên. Ông phải viết đủ một trăm lần.

______________________________________________________

Mã Tiểu Khiêu tinh nghịch (6)

Dương Hồng Anh

Bố Tiểu Khiêu là giám đốc nhưng mỗi khi thấy ông, công nhân trong xưởng cứ rúc rích cười. Chắc nghĩ mình chưa nghiêm nghị cho lắm nên ông cố tình trợn mắt, phồng mồm lên. Càng thế, mọi người lại càng buồn cười hơn.

> Xem từ đầu

Làm sao để tóc dựng ngược?

Điều đó làm ông rất khó chịu, ông bèn hỏi cô La - thư ký của mình xem tại sao lại như vậy. Vốn không muốn nói nhưng vì thấy ông khẩn khoản quá, cô La đành nói:

- Mọi người nói, trông anh càng ngày càng giống con gà trống.

Bố Tiểu Khiêu không hiểu:

- Tức là sao cơ?

Cô La chỉ lên đầu ông và nói:

- Vì tóc anh rất giống chiếc mào gà.

Thì ra trên đầu ông Thiên Tiếu có một chỏm tóc dựng ngược lên. Dù có dùng keo vuốt nó xuống thì nó vẫn thế. Lần nào vào hiệu, thợ cắt tóc cũng sấy đi sấy lại chỏm tóc đó nhưng vẫn không ăn thua. Chỏm tóc vẫn dựng ngược lên một cách ương bướng.

- Tôi đã cắt tóc cho rất nhiều người nhưng chưa từng thấy ai có tóc giống anh.

Hầu hết thợ cắt tóc đều bó tay trước chỏm tóc của bố Tiểu Khiêu. Vì thế ông bố đáng thương đó rất ngại ra hiệu cắt tóc.

Tóc bố Tiểu Khiêu càng ngày càng dài ra. Ông đành soi gương và tự cầm kéo cắt tóc cho mình.

Mỗi lần sau khi cắt tóc xong, nửa tháng liền bố Tiểu Khiêu không dám ra đường. Nếu bắt buộc đi thì ông phải đội mũ. Mái tóc ông cắt lởm chởm chỗ ngắn chỗ dài, chỗ chưa cắt thì dài quá, chỗ cắt rồi lại ngắn quá. Đã vậy có chỗ còn lộ cả da đầu, trông cứ như ao hồ, sông ngòi vậy. Ai nhìn thấy mái tóc đó, đều không thể nhịn được cười.

Ông bố đáng thương của Tiểu Khiêu luôn phải đau đầu suy nghĩ về mái tóc của mình.

Giờ tóc đã dài, đến lúc phải cắt rồi! Bố Tiểu Khiêu cầm kéo và ngồi trước gương. Tiểu Khiêu rón rén đến bịt mắt bố.

- Mã... Tiểu... Khiêu!

Từ trước đến giờ, bố Tiểu Khiêu chưa bao giờ gọi đầy đủ cả họ và tên cậu như vậy.

- Con bịt mắt bố làm gì?

- Con sợ ạ!

- Sợ cái gì?

- Con sợ bố cắt trọc đầu mất!

Nghe con trai nói vậy, bố Tiểu Khiêu không dám tự cắt tóc nữa. Lập tức, ông nghĩ ngay đến Tiểu Khiêu.

- Con cắt tóc cho bố nhé.

- Con không dám đâu! - Tiểu Khiêu thật thà nói. - Bố cắt còn sợ hỏng thì con cắt sẽ thành thế nào ạ?

- Con cứ cắt đi. - Bố Tiểu Khiêu dứt khoát. - Chỉ cần con không cắt mất tai của bố là được!

Chỉ cần tai bố không bị cắt mất là được. Thế thì dễ quá! Bố cậu lại nói:

- Con chỉ cần cắt cho tóc bố thật đều là được.

Tiểu Khiêu cầm chặt kéo, mắt chăm chú... "xoẹt..." Tiểu Khiêu cắt veo chỏm tóc dựng ngược của bố cậu, nhát kéo khá đều.

- Bố ơi, nếu tóc bố dựng ngược hết cả lên thì tốt biết mấy! Chỉ cần vài nhát kéo là sẽ đều tăm tắp ngay!

- Vớ vẩn! Làm sao mà dựng hết cả như vậy được?

Trí tưởng tượng của Tiểu Khiêu thật phong phú. Cậu đang nghĩ cách.... Chợt cậu nhớ đến một câu nói: "Khi tức giận, tóc sẽ dựng ngược". Thậm chí làm rơi cả mũ đang đội trên đầu. Tiểu Khiêu nghĩ, nếu bố tức giận thì tóc sẽ dựng ngược lên, như thế cậu sẽ dễ dàng cắt được đều hơn.

Nghĩ là làm, Tiểu Khiểu liền nhảy ra phía trước, tay chống nạnh và chỉ vào mặt bố, nghiêm mặt nói:

- Bố là con trai con. Con là bố của bố!

- Tiểu Khiêu, con vừa nói gì thế? Con nói lại xem nào.

Tiểu Khiêu thấy sợ nhưng cậu vẫn cứng đầu, cố tình nói lại lần nữa:

- Bố là con trai con. Con là bố của bố!

Bố Tiểu Khiêu lập tức nổi giận, tóc ông dựng ngược lên.

Tiểu Khiêu sung sướng!

Cậu tiếp tục lảm nhảm:

- Mã Thiên Tiếu là con trai của Mã Tiểu Khiêu. Mã Tiểu Khiêu là bố của Mã Thiên Tiếu.

Giờ thì bố Tiểu Khiêu nổi giận thực sự. Tóc ông dựng ngược hết lên, sợi nào cũng thẳng đứng như cây kim.

Bố Tiểu Khiêu giơ tay định đánh cậu. Tiểu Khiêu chạy ra sau lưng, một tay ôm cổ bố, một tay cắt tóc, mái tóc của bố được cắt đều tăm tắp.

Cắt xong tóc thì bố cậu cũng nguôi giận. Tóc ông từ từ rủ xuống.

Bố Tiểu Khiêu soi gương. Đẹp thật! Sợi nào cũng đều tăm tắp. Ông rất hài lòng. Không, phải nói là vô cùng hài lòng, đến thợ cắt tóc cũng không cắt được đẹp như vậy.

_____________________________________

Mã Tiểu Khiêu tinh nghịch (7)

Dương Hồng Anh

Tiểu Khiêu đưa câu văn cho bố cậu xem, khiến ông bò lăn ra ghế sô pha mà cười, cười đến khản cả tiếng. Ông cười nhiều đến mức bị nấc và đau thắt cả hai bên sườn.

Bố con đều ngớ ngẩn

Cô Tần yêu cầu học sinh mỗi ngày phải viết một câu văn. Cô nói:

- Viết được một câu văn, nghĩa là có thể viết được một đoạn văn. Viết được một đoạn văn, nghĩa là có thể viết được một bài văn.

Tiểu Khiêu làm việc đó cứ như lấy kem đánh răng vậy. Mỗi ngày, cậu chỉ nghĩ ra một câu. Nhiều ngày trôi qua, vốn câu của cậu cũng gần cạn kiệt.

Hôm nay sẽ viết gì đây? Khó khăn lắm Tiểu Khiêu mới nghĩ ra được một câu.

"Hôm nay tôi ăn ba tấn cơm." (Tiểu Khiêu viết nhầm chữ "tô" thành chữ "tấn").

Hôm sau, cô giáo đọc những câu mà các bạn trong lớp viết. Đầu tiên là câu của Lộ Mạn Mạn, lần nào, cô cũng đọc câu của bạn ấy. Tiếp đến là câu của Mao Siêu. Lần đầu tiên, câu văn của mình được đọc trước, Mao Siêu vui mừng khua chân múa tay. Cậu cười đến nỗi khuôn mặt khỉ nhăn dúm cả lại. Cô Tần treo một tấm bảng nhỏ lên chiếc bảng đen của lớp, trên đó viết:

"Mặt đất trơn, trận đấu hoãn lại."

- Các con xem câu văn này có sai không? Sai ở đâu?

Tiểu Khiêu giơ tay rất cao nhưng cô giáo không mời cậu. Cô gọi Đường Phi, lúc này cậu ta đang chỉ muốn chui xuống đất. Tiểu Khiêu nghĩ thầm: "Chắc chắn có kẻ ngớ ngẩn nào đó đã viết ra câu văn này."

Đường Phi chớp mắt rồi nhanh chóng sửa câu đó lại thành:

"Vì trời mưa, mặt đất quá trơn nên trận đấu bóng sẽ phải hoãn lại."

Cô giáo khen Đường Phi vì cậu đã sửa một câu chưa hoàn chỉnh thành một câu hoàn chỉnh. Vừa rồi Đường Phi còn muốn chui xuống đất, giờ cậu ta đã vui mừng khôn xiết.

- Còn một câu nữa.

Cô giáo lại treo một tấm bảng nhỏ lên:

"Mặt bố vừa ngắn vừa dài."

Chẳng lẽ khuôn mặt của ông bố này lại có thể giãn nở được? Trời nóng thì nở dài ra, trời lạnh thì co ngắn lại!

An Kỳ Nhi là người viết câu này. Đó là một cô bé khá đặc biệt, thường xuyên có những hành động buồn cười.

Đọc câu này xong, mọi người trong lớp đều cười phá lên!

- Đúng là như vậy đấy ạ! - An Kỳ Nhi đứng lên nói.

- Khi cười tươi, mặt bố em ngắn lại; khi tức giận, mặt bố em lại dài ra.

Cô Tần viết lại câu nói vừa rồi của An Kỳ Nhi lên bảng. Đó mới đúng là một câu hoàn chỉnh.

Cô giáo quay mặt sau của tấm bảng nhỏ. Trên bảng viết:

"Hôm nay tôi ăn ba tấn cơm"

Ha ha ha! Cả lớp cười nghiêng ngả.

Tiểu Khiêu cũng cười phá lên nhưng cậu chợt khựng lại khi nhận ra đó chính là câu văn của mình.

- Sao các bạn lại cười nhỉ? - Tiểu Khiêu cười nhưng cậu không biết tại sao mọi người lại cười. - Chẳng nhẽ mình viết sai sao?

Cô giáo cũng không nhịn được cười, cô hỏi:

- Tiểu Khiêu! Em nói xem câu này sai ở đâu?

Tiểu Khiêu nhìn mãi mà vẫn không biết sai ở đâu.

Đường Phi ngồi phía sau giật gấu áo Tiểu Khiêu và nói:

- Cậu là đồ siêu ngốc!

Cô giáo nhìn Tiểu Khiêu rồi quay lại, dùng phấn đỏ khoanh tròn chữ "tấn". Cô hỏi:

- Một tấn là bao nhiêu?

Mao Siêu vội vã trả lời như sợ người khác tranh mất:

- Một tấn là một nghìn kilôgam ạ.

- Ba tấn là bao nhiêu?

- Ba tấn là ba nghìn kilôgam ạ.

- Tiểu Khiêu, một ngày em có thể ăn được ba nghìn kilôgam cơm ư?

Cả lớp lại được phen ôm bụng cười.

Lúc này, Tiểu Khiểu mới nhận ra, thì ra cậu đã viết nhầm chữ "tô" thành chữ "tấn".

Tiểu Khiêu không trách mình mà lại trách bố. Cậu còn nhớ rất rõ, tối qua cậu đã mang vở bài tập ra nhờ bố xem hộ. Bố cậu còn viết ba chữ rất to lên phía trên: "Bố đã xem." Sao bố lại không phát hiện ra lỗi đó chứ?

Về đến nhà, Tiểu Khiêu vẫn thấy hậm hực. Bố gọi ra ăn cơm, cậu dỗi không ăn.

- Tiểu Khiêu, con ra ăn cơm đi. Có chuyện gì thì nói với bố nào!

Tiểu Khiêu nói giọng hờn dỗi:

- Bố không biết là bố đã hại con sao?

- Sao lại thế? - Bố Tiểu Khiêu không hiểu gì cả. - Con là con trai của bố. Sao bố lại hại con được?

Tiểu Khiêu đưa câu văn cho bố cậu xem, khiến ông bò lăn ra ghế sô pha mà cười, cười đến khản cả tiếng. Ông cười nhiều đến mức bị nấc và đau thắt cả hai bên sườn.

- Tiểu Khiêu ơi là Tiểu Khiêu, con viết kiểu gì thế? - Bố Tiểu Khiêu từ từ giải thích.

- Dù có là một con voi lớn thì con cũng không thể ăn hết ba tấn cơm một ngày được.

Tiểu Khiêu nói:

- Nhưng một con cá kình to có thể ăn hết ba tấn cơm mà!

"Tôm cá và các loài sinh vật phù du dưới biển cũng có con nặng đến ba tấn đấy." Bố Tiểu Khiêu nghĩ vậy nhưng lại chợt nhớ ra mình đang dạy bảo con:

- Con không nên cẩu thả như vậy. Sau này lớn lên đi làm và nếu cũng làm lãnh đạo như bố, viết tờ giấy đề nghị nhà ăn chuẩn bị một bữa ăn đêm cho công nhân mà con viết như vậy thì sao có thể chấp nhận được?

Tiểu Khiêu trả lời:

- Con không làm lãnh đạo được đâu!

Bố Tiểu Khiêu mắng cậu không có chí tiến thủ. Ông làm lãnh đạo được thì nhất định con ông cũng phải làm được.

- Con không làm lãnh đạo. Việc đó chẳng có gì vui cả. - Tiểu Khiêu mở quyển vở bài tập ra. - Cô giáo bảo con về phải xin chữ kí phụ huynh.

Bố Tiểu Khiêu cầm bút viết mấy chữ. Tiểu Khiêu cầm vở đọc to:

"Ngớ ngẩn lớn, sau lày sẽ rút kinh nghiệm."

- Hả? Con đọc cái gì thế?

- Bố viết thế nào thì con đọc thế ấy ạ.

Bố Tiểu Khiêu nói:

- Bố viết là: Ngớ ngẩn quá! Sau này sẽ rút kinh nghiệm.

- Vậy bố xem đi ạ.

Bố Tiểu Khiêu cầm quyển vở xem. Chữ "quá" thì viết thành chữ "lớn". Chữ "sau này" thì lại viết thành chữ "sau lày".

- Sao lại như vậy được? - Bố Tiểu Khiêu nhanh chóng tự bào chữa. - Chẳng qua bố chỉ viết nhầm tí xíu thôi mà.

- "Ngớ ngẩn lớn" đẻ ra " ngớ ngẩn con" thì sao mà khôn được chứ nhỉ?

Lần này đến lượt Tiểu Khiêu cười. Cậu cười bò trên giường, cười đến mức nấc mãi không thôi. Kiểu cười đến nấc cả lên đúng là gien di truyền rồi.

________________________________

Mã Tiểu Khiêu tinh nghịch (8)

Dương Hồng Anh

Bố Tiểu Khiêu biết rất nhiều truyện ma. Từ nhỏ, ông đã rất thích nghe chuyện ma. Tất nhiên là ông cũng từng được nghe những loại chuyện khác nhưng ông lại chỉ nhớ được mỗi truyện ma. Thế nên bây giờ, ông cũng chỉ biết kể mỗi truyện ma.

> Xem từ đầu

Ai dũng cảm?

Mẹ Tiểu Khiêu thì rất sợ nghe chuyện ma, mỗi lần chồng bắt đầu kể, bà đều trốn vào phòng không dám ra ngoài, còn ông Thiên Tiếu thì đứng ngoài cửa cười chế giễu:

- Ha ha ha, mẹ con đúng là đồ nhát gan!

Đã vậy, bố Tiểu Khiêu cứ đùa dai, rõ ràng biết vợ mình rất sợ truyện ma nhưng ông vẫn cố ý kể thật to để bà nghe thấy. Ông đứng ngoài cửa phòng và bắt chước những tiếng động đáng sợ: tiếng gió rít trong đêm, tiếng ma đi lại trên sàn gỗ, tiếng ma hắt xì... Ông bắt chước giống đến mức vợ ông ở trong phòng sợ quá hét ầm lên.

Nghe thấy mẹ Tiểu Khiêu hét lên như thế, bố Tiểu Khiêu lại càng thấy thích thú.

- Bố ơi, thế bố đã từng gặp ma bao giờ chưa? - Tiểu Khiêu tò mò hỏi.

- Thấy rồi. Tất nhiên là bố đã từng gặp ma. - Bố Tiểu Khiêu làm ra vẻ như đang nhớ lại.

- Khi đó... bố tầm bằng tuổi con.

- Bố gặp ma ở đâu ạ?

- Ở một ngôi mộ.

- Bố chỉ là một cậu bé, chạy ra mộ làm gì ạ?

- Làm... làm gì á? Phải rồi, ra làm gì nhỉ? - Bố Tiểu Khiêu lúng túng.

- Bố nhớ ra rồi. Bố ra mộ xem ma trơi.

- Ma trơi ư? - Tiểu Khiêu không hiểu.

- Ma trơi trông như thế nào ạ?

- Nó có ánh sáng lập loè màu xanh.

Thực ra, bố Tiểu Khiêu đang nói đến con đom đóm bay trong đêm. Ở nông thôn, những người già gọi đó là ma trơi.

- Bố nghe người ta nói có ma từ lâu rồi. Bố đảm bảo là có ma! Khi ma trơi tập trung nhiều ở một chỗ thì một con ma sẽ từ trong ngôi mộ bước ra...

- Á! - Tiểu Khiêu thét lên, giọng run run. - Con ma đó trông thế nào ạ?

- Nó rất cao, mắt to, mặt không có thịt, chỉ có răng, mặc quần áo trắng, đi như bay. Con ma đó đứng ngay phía sau bố, thế là bố bỏ chạy. Nhưng dù bố chạy nhanh đến mấy thì nó vẫn ở ngay sau lưng bố.

- Sau đó thế nào ạ?

- Sau đó... sau đó bố không chạy nữa. Bố quay lại tát cho con ma một cái, nó ngã ra đất và biến thành luồng khói xanh...

- Nó biến mất ạ?

- Đúng vậy.

Tiểu Khiêu hơi thấy thất vọng và nghi ngờ với kết thúc câu chuyện như vậy nhưng cậu nhanh chóng quên và chỉ thắc mắc một điều.

- Thế bố có đau tay không ạ?

Bố Tiểu Khiêu gãi đầu gãi tai :

-Tại sao tay bố lại đau?

- Vì bố nói bố tát con ma một cái. Mặt con ma đó lại không có thịt, chỉ có răng. Bố đánh vào răng nó mà không đau tay ạ?

- Ờ... phải... phải! Đau! Đau lắm!

Suýt nữa thì bị Tiểu Khiêu phát hiện mình nói khoác, ông Thiên Tiếu tự nhủ: "Phải cẩn thận hơn, không nên khoác lác quá, kẻo con trai mình lại coi thường."

Tối hôm đó, ông lại kể chuyện ma cho Tiểu Khiêu nghe.

- Một đêm không trăng, trời mưa to gió lớn, trời tối tới mức không nhìn thấy chính ngón tay của mình. Bỗng nhiên...

Đèn trong phòng phụt tắt. Hoá ra là bố Tiểu Khiêu tắt đèn.

Tiểu Khiêu hét lên:

- Sao bố lại tắt đèn đi thế?

- Nghe chuyện ma ai lại để đèn? Con nhát gan quá!

Tiểu Khiêu không chịu:

- Con là người nhát gan thì bố là gì ạ?

- Bố là người dũng cảm.

Bố Tiểu Khiêu nói, nếu nhát gan thì đừng nghe chuyện ma nữa, nên về phòng ngủ đi.

Tiểu Khiêu về phòng, nằm mãi mà không sao ngủ được. Cậu không phục câu nói của bố: "Dựa vào cớ gì mà bố nói bố dũng cảm còn cậu nhát gan chứ?" Cậu mong có một con ma xuất hiện ở phòng bố để xem "người dũng cảm" sẽ thế nào.

- Ha ha ha!

Tiểu Khiêu cảm thấy thích thú! Cậu tưởng tượng ra khuôn mặt của bố khi gặp ma.

Tiểu Khiêu tung chăn, ngồi dậy:

- Mình đã biết ma trông thế nào rồi. Tại sao mình không đóng giả ma dọa bố nhỉ?

Nói là làm. Tiểu Khiêu lôi ga trải giường ra quấn vào một cây gậy, đội chiếc mũ lên đầu gậy làm đầu của ma, rồi lấy bút lông vẽ hai chấm tròn lớn làm mắt.

Tiểu Khiêu chui trong đống bùng nhùng đó, tay nâng cao cây gậy, rón rén từng bước sang phòng bố mẹ.

Đèn trong phòng vẫn sáng, công tắc đèn lại ở ngay gần cửa ra vào. Tiểu Khiêu đẩy cửa bước vào, tắt đèn.

- Ai đấy?

Bố Tiểu Khiêu quay lại, sợ quá ngã lăn ra nền nhà.

- Á! Ma... Ma...

Mẹ Tiểu Khiêu cũng thét lên.

Bố Tiểu Khiêu bò trên sàn nhà. Ông định trốn vào gầm giường nhưng không chui lọt, ông lại bò sang tủ quần áo nhưng mẹ Tiểu Khiêu đã trốn ở đó rồi.

- Cứu anh với! Cứu anh với...

- Anh đừng sợ. Em sẽ bảo vệ anh!

Tiểu Khiêu không ngờ mẹ cậu dám nói câu đó. Cậu thấy mẹ bước ra khỏi tủ, nhường chỗ cho bố và đứng chắn đằng trước.

Mặc dù chân tay mẹ Tiểu Khiêu run cầm cập nhưng bà vẫn dũng cảm đứng đối diện với con ma.

Lúc này, nếu im lặng thì trò giả ma này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Cậu nói:

- Ta... là... ma... đây!

Dù Tiểu Khiêu đã cố hạ thấp giọng nhưng bố mẹ vẫn nhận ra tiếng cậu.

Mẹ Tiểu Khiêu thở phào, khuỵu xuống. Còn bố Tiểu Khiêu thì tức giận lao ra khỏi tủ và túm lấy cậu.

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: