Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Long Tàng Phố

  Đó là mùa đông năm 1984, do gió to tuyết lớn, tôi đến trạm Nam Kinh xếp hàng tới tận nửa đêm, chết sống cũng không có vé xe lửa đi trong ngày, chuyến sớm nhất cũng phải là ba ngày sau. Lúc đó có bảy tám người cũng bị kẹt chân lại như tôi. Trong đó có một vị quanh năm buôn bán ở Triêu Thiên cung, người này họ Triệu, lúc còn bé không được cha mẹ chăm sóc tốt, bị mụn hoa cóc gặm loét một vùng trên đầu. Hiện giờ đã hết mụn nhưng vết loét vẫn còn, cho nên được đặt cho cái biệt hiệu sinh động: Triệu cóc.

Tôi ngồi chung khoang xe lửa với hắn, thuận miệng hàn huyên hai câu mới phát hiện là tính ra nửa đồng hành với nhau. Tán chuyện trên đường đi trời Nam biển Bắc dần dần cũng có không ít hảo hữu. Tên Triệu cóc này là điển hình cho cây củ cải ở Nam Kinh, đơn giản dễ hiểu. Hắn vừa thấy tôi không mua được vé là liền mời tôi ở lại Nam Kinh vài ngày. Tôi vốn cũng không có mục tiêu cụ thể để đi, nếu đã không mua được vé thì việc rảnh rỗi ở lại trong thành Kim Lăng vài ngày cũng là ý kiến hay, thế nên lập tức vác bao lên lưng tới xem phố cổ Triêu Thiên cung cùng hắn.

Triên Thiên cung hồi đó cũng không phải nơi chuyên buôn bán đồ cổ như bây giờ. Hồi đó đầu khu Bạch Hạ vẫn còn là nửa nông thôn nửa quân đội, vùng Triêu Thiên cung cũng buôn bán chẳng kém gì bây giờ, ngoại trừ những quán đồ cổ còn có một ít hàng quần áo, tiểu thương buôn bán gà vịt hoa quả, ngư long hỗn tạp. Cửa hàng của Triệu cóc ở rìa ngoài ngã tư, gian nhà được thuê lại từ một hộ dân.

Cửa hàng của hắn có mười mét vuông, bên trong phần lớn là đồ phương Tây, nào thì đèn Lưu Ly, tẩu thuốc lào, thảm Ba Tư, pho tượng đá cẩm thạch. Tôi nói: "Ông bán đồ cổ hay là bán trang sức thế?" Triệu cóc cười ha ha, cả cái mặt sắp như chậu tráng men.

"Ngươi không biết đấy thôi, hiện giờ mọi người rất thích đồ nước ngoài, tuỳ ý lấy hai kiện để trong nhà thôi là đã thấy khác rồi." Triệu cóc bỏ lại hành lý, chỉ ra chợ bên ngoài nói: "Đừng tưởng Triêu Thiên cung hôm nay náo nhiệt, huynh đệ ta phát hiện ra chỗ còn tuyệt hơn. Tới tối dẫn ngươi tới, đảm bảo trầm trồ khen ngợi."

Chỗ hắn nói tới chính là miếu Phu Tử. Thời chiến tranh Xâm Hoa, miếu bị đốt còn lại một nửa. Cuối năm 1983, quốc gia quyết định xây dựng lại miếu Phu Tử, qua nửa năm đã có hiệu quả, không ít cửa hàng đã lục tục mọc lên. Triệu cóc vuốt đầu nói nơi này ngày sau cơ hội vô hạn. Hắn đi cửa sau nhờ người thân để lại cho một gian cửa hàng nhỏ, chuẩn bị chiếm địa lợi trước, đợi sau khi miếu sửa sang xong, khách sẽ tự tới không ít, không lo không có mua bán tới cửa.

Về phần tại sao lại muốn đi buổi tối thì dĩ nhiên là vì cảnh đêm 'mười dặm Tần Hoài' động lòng người. Nói đến sông Tần Hoài, trong phong thuỷ học nó được coi là một chuyện cười. Sông Tần Hoài vốn là một nhánh của sông Trường Giang, thời cổ hoài thuỷ nên tên khai sinh là "Long Tàng Phố". Nhưng ngươi phải biết rằng, thời xưa mà muốn dính tới chữ Long thì chỉ có một người là hoàng thượng. Tương truyền lúc Tần Thuỷ Hoàng đi tuần tới Kim Lăng thì trên trời có mây tía bốc lên, trong lòng thấy không vui, hắn thấy thiên hạ là của hắn, Bá Vương Khí cũng là của hắn. Lại nghe nói sông này có tên 'Long Tàng Phố', lúc ấy hắn vuốt râu đi lên cầu: Kim Lăng ngươi một không phải hoàng đô trọng địa, hai không phải là chỗ long mạch, dựa vào cái gì mà gọi là "Long Tàng Phố'! Đây không phải là muốn tạo phản sao? Gặp phải nhân vật 'đốt sách chôn người tài' không nói lý lẽ, dám đấu với sơn hà đại xuyên, không biết từ đâu y gọi tới một đội làm công trình, phá hoại bốn phía quanh thành Kim Lăng, dựng kiến trúc lung tung, đập núi quanh thành Kim Lăng thành đập nước, chặn đứt đầu nguồn. Rồi lại lấy vàng bạc chôn xuống, ý đồ phong kín Kim Lăng Vương khí. Hậu nhân ngộ nhận sông này được Tần tạo ra nên gọi là 'sông Tần Hoài'.

Nhưng lịch sử đã chứng minh 'tất cả phản động đều là hổ giấy'. Hành động ngây thơ của Tần Thuỷ Hoàng chính là lừa mình dối người, Tần triều tới đời thứ hai đã bị nông dân khởi nghĩa phá tan. Thành Kim Lăng về sau lại trở thành cố độ lục triều. Dù chắn cũng không chặn nổi phong thuỷ của vùng đất quý này.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: