Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 8 : Vớt Vía, Bắt Quỷ

Chap 8 : Vớt Vía, Bắt Quỷ

     Thím Sáu đọc xong liền rút một lá bùa hay lá gì đó màu vàng ra, thím thả vào một cái bát con rồi châm hương vào. Vừa châm vào lá bùa nó bùng lửa đỏ lên một cái rồi biến thành một mớ vụn đen đen, thím Sáu dùng cái que hương nhúng vô một bát nước màu tím kế bên rồi lấy hương quấy như kiểu hoà bột ấy. Sau đó thím lại đọc một bản hán tự hay cổ tự gì đó, đại khái là như này và để dễ hiểu tôi xin được thuyết minh ra tiếng việt.

- Chúng sinh khổ nạn chết mộ không có, thờ chẳng ai thương trên thương trên độ về lai ( tức là về đây) âm hưởng, nhật nguyệt vô tự ( ngày đêm không ai thờ cúng) đức Phật từ bi mở cửa chúng sinh về lai âm hưởng.

   Thím nói một câu liền dùng cái nhánh cây như kiểu Phật Bà Quan Âm vẩy nước lên mâm chúng sinh to bày đủ bánh kẹo hoa quả vàng hương để mời chúng ăn, tôi lúc này giống hệt người có mắt âm dương nhìn thấy đủ loại ma quỷ. Chẳng biết chúng nó từ đâu mò tới mà cứ như đom đóm nhấp nha nhấp nháy mò lại, trong đêm tối lúc này đã là 10 giờ đêm tôi nhìn mà rùng mình rợn tóc gáy. Chúng càng tiến lại gần mâm chúng sinh tôi càng nhìn rõ ràng dáng dấp của chúng hơn, đúng là không nhìn thấy lại cứ tưởng ma quỷ không có thật. Bây giờ nếu mà là đứng một mình tôi thề là tôi ngất luôn ra đất, bọn chúng giữ y nguyên hình dạng lúc chết. Con cụt tay, con cụt chân, có con ruột gan đang lồi hẳn ra ngoài, nhiều con hình như là ma Tây ( loại ma này nhiều nhất là sau chiến tranh, nó là hồn ma của những tên giặc bị chết trên chiến trường ở Việt Nam. Đất khách quê người không ai thờ nên chúng cũng như mấy con ma đói, ma khát ở bên mình). Chúng đi cứ lắc lư lắc lư, mặt mày thì xám ngắt hệt mấy con zombie trong phim Hàn mà tôi đã từng xem. Chúng đông thật sự đấy các ông ạ, nhìn cứ như binh đoàn xác sống lũ lượt kéo về cái bàn cúng chúng sinh. Gió đêm sương lại xuống, cái lạnh cơ thể với cái lạnh run sợ của hai mắt là như nhau, tôi mặc dù biết là chúng không thể làm hại tôi được vì có thím Sáu ở đây nhưng thực sự tôi vẫn sợ. Hai mắt tôi trừng lớn nhìn chằm chằm cái đám đen kịt đang vây quanh cái bàn cúng thì tự nhiên có một cái vong nó xoay người lại, nó làm tôi giật thót cả người. Nó hình như phát hiện ra tôi, nó lại lắc lư lắc lư tiến về cái chiếu mà tôi đang ngồi. Cái mặt của nó nữa bên đã bị cán cho xương thịt lẫn lộn, máu me be bét, mắt lòi hẳn ra ngoài cứ thế tiến về phía tôi. Mặt tôi bị doạ mà tụt hết cả máu, mặc hai cái áo thu đông chống cảm mà vẫn lạnh tới run cả người. Nó tiến càng lúc càng gần, tim tôi càng lúc đập càng to càng nhanh, tôi muốn há mồm hét lên mà môi nó cứ dính chặt, lưỡi nó líu lại luôn. Nó dí cái mặt gần xát cái mặt tôi mà tôi cảm tưởng nếu nó mà cúi hẳn xuống chắc thịt nó rơi luôn vào mặt tôi rồi, tay tôi vừa nắm chặt lá bùa vừa run.  Thím Sáu nhìn thấy một cái vong lạc đoàn thì vung cái gậy gỗ lên gõ mạnh xuống bàn cúng ( cái gậy này làm từ gỗ gì quý lắm, được làm phép hẳn hoi. Hoa văn nhìn đẹp mắt thế thôi chứ nó là kí tự của bùa chú đấy), thím quát

- Hưởng xong thì nghe lệnh ta cấm kẻ nào ở đây quấy phá, cấm kẻ nào cướp xác đoạt hồn nếu không ta đánh cho hồn tan phách nát, đừng hòng siêu thoát đầu thai.

Con ma kia cả người co lại, nó sợ thím như kiểu con sợ mẹ ấy. Nó xoay người rồi lắc lư đi về phía bàn cúng, thực sự là làm xong lễ này tôi thề không bao giờ đi đêm nữa. Bọn chúng hình như đã hưởng xong lại lắc lư quay người lũ lượt bỏ đi, nhìn mâm chúng sinh hệt như có người ăn thật mà tôi run lên phát khiếp. Thím ấy lại quay về bàn cúng chính lấy nắm tro trong túi ra bỏ vào một cái lư nhỏ, thím đốt ba nén hương cắm vào sau đó thím dùng nhánh cây giống nhánh khi nãy đưa thành vòng tròn ba lần xung quanh lư hương, thím bắt lấy con gà trống rồi cầm nhánh cây đập nhẹ vào đầu nó ba cái, vừa đập vừa đọc chú sau đó thả nó xuống đất. Con gà vừa đứng xuống đất liền có gì đó rất lạ, nó đi giống hệt một con người đang đi chứ không gật gù như dáng đi bình thường của loài gà. Nó đi thẳng đến bờ sông liền ngẩng cao cổ lên gáy

- Ò ó o oooo, ò ó o oooooo,...

Nó kêu liên hồi sáu lần, mỗi lần nó kêu là người tôi nó như kiểu có một lực gì đó lôi hồn rời khỏi xác âý. Cơn buồn ngủ lại ập tới, hai mắt tôi như hoa đi, đầu choáng váng,...rất muốn lăn ra ngủ. Tôi súyt gục xuống thì thím Sáu hét lên

-Thắng, không được ngủ, không được để con quỷ kia lôi hồn con ra.

Tiếng hét của thím uy mãnh vô cùng, tôi giật mình mở mắt ra. Trước mắt tôi ở phía đối diện bờ sông lại là cái con quỷ đêm qua túm chân muốn bắt tôi đi, cả người tôi nổi lên một tầng gai ốc. Nó nhìn còn tởm lợm hơn đêm qua, người nó giờ gần như là trơ xương.  Nó cứ như uất hận nhìn về phía tôi, tôi lúc này là vừa buồn nôn vừa sợ hãi. Nó không dám rời khỏi cái mặt sông, nó cứ đứng đó nhìn lên bờ. Thím Sáu hét lên

- Con quỷ kia cớ sao ngươi dám bắt vía của người trần, mau thả vía về cho nó nếu không ta đánh cho ngươi tan hồn.

  Con ma kia tức giận nhưng nó lại cười phá lên từng âm thanh quỷ dị, gió vù vù qua tai tôi. Nó hét lên như tiếng gầm rú, oán hận

- Tao không trả, nó phải thế mạng cho tao. Tao chết gần một trăm năm rồi, tao muốn đầu thai.

  Thím Sáu đập gậy xuống bàn hét lên

- Ngươi trả vía cho nó ta giúp ngươi đầu thai siêu thoát, nếu không trả đêm nay ngươi sẽ bị tan hồn đừng hòng mà đòi đầu thai.

   Nó vẫn là uất hận không khuất phục, nó nhìn lên trên bờ hét

- Mi gọi âm binh lên bắt tao đi mà mi nói giúp tao à, tao mà bị bắt thì bọn nó cũng sẽ khiến tao không đầu thai được thôi.

   Thím Sáu biết là dùng mềm không được rồi nên thím rút ra một lá bùa, nhúng vô bát máu chó mực rồi ném về phía con quỷ kia. Tôi vẫn chưa hiểu gì thì nó rú lên, gào to từng tiếng tức giận.

- Mi thả tao ra, thả ra.

Nó vùng vẫy đau đớn rồi như bị chọc tức mà nhào lên phía bờ, nó như muốn phi thẳng tới chỗ thím Sáu mà cắn xé thím. Thím Sáu lại chẳng phải thầy pháp thường, thím lôi một cây roi mây dài ra bôi lên một lớp máu chó mực rồi quất liên tiếp vào người nó. Nó rít lên từng tiếng, đau đớn nhưng vẫn không hề phục. Càng thế thím càng đánh, vừa đánh vừa hét

- Mày có trả không ? Trả không ?

Nó cứ như bị điểm huyệt ấy, không vùng lên cản đòn được. Nó rít lên

- Tao không trả, không trả.

Thực sự nói thật là tôi run đấy nhưng nhìn cứ thấy tội tội thế nào ấy, nói vậy thôi chứ sợ bỏ mẹ ra hơi đâu lo cho kẻ muốn giết mình. Sau một hồi đánh nát roi mây mà nó vẫn không trả thì thím Sáu phải nói là tức đỏ mắt. Nó bị máu chó dính vô xương đau đớn vậy mà vẫn không sợ, vẫn rít lên từng tiếng đầy uất hận. Thím đi lại bàn lôi cây gậy yểm bùa chú trên đó giơ lên hét

- Tao cho mày cơ hội cuối, nếu không trả đừng trách tao một gậy đánh tan hồn.

  Nó nhìn lên cây gậy gỗ có vẻ đã thấy sợ, nó không còn kêu hét nữa mà cúi đầu. Thím Sáu lại hét

- Nói, một vía của nó mày giấu ở đâu?

Con quỷ kia im lặng một hồi rồi nói

- Tao chưa kịp thu vía, thằng này vừa thoát vía ra thì tao bị lão chài kia làm cho giật mình, tao trốn luôn nên không biết vía thằng này ở đâu.

  Thím Sáu nheo mắt lại, đập rầm một cái xuống bàn hét

- Mày đừng nói láo, không có vía thì sao mày dụ được hồn nó đêm qua ra tận đây.

- Tao không biết, là nó tự ra chứ tao có dụ nó đâu.

Nó nói rồi cúi gập người xuống, thím Sáu cảm giác không ổn rồi. Thím nhìn nó rồi nói

- Giờ mày có muốn đi đâù thai không?

Nó ngẩng đầu lên nói có, sau đó thím đi lại bàn lễ niệm gì đó. Cùng khúc đó Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện, tôi mới chỉ thấy hai người này qua phim Tôn Ngộ Không chứ bây giờ nhìn thực tế tôi phải gọi là há hốc mồm. Họ cung kính nhìn thím Sáu rồi nói với thím vài câu sau đó xoay người lôi con quỷ kia đi. Trước khi nó đi nó nói từ lúc chết đến giờ nó chưa làm điều gì ác, chỉ là gần hết một trăm năm rồi nếu nó không bắt được ai thế mạng thì nó không thể xuống âm phủ để báo danh đầu thai, nó là người nơi khác bị chết đuối dạt xuống đây. Xác nó bị vùi dưới bãi đất này, nó không đi được nên chỉ ở đây làm ma làm quỷ. Nó xin thím cho người đào xác nó lên mang đi chôn cất, sống nó không có người thân nên chết không ai thờ. Thím Sáu đồng ý với nó rồi hứa làm bàn thờ cho nó ở gần điện thím hầu, lúc đó nó mới chịu đi theo hai người Hắc Bạch Vô Thường. Lúc nó đi nó còn nói vía tôi không phải nó lấy e là còn con quỷ khác ở đây, nó ở dưới nước nên chuyện trên bờ nó không rõ, nghe tới đây người tôi liền run lên.

Lúc con quỷ kia đi bỗng nhiên cây phía sau ào lên, gió thổi mạnh vào cây khiến nó gào lên như đau đớn. Phía sau lưng tôi vang lên tiếng

- Leng keng leng keng

Tôi giật mình quay đầu, ở phía trên bờ đê tôi nhìn thấy một bóng đen lớn. Thấy rõ ràng hai mắt nó xanh lè, nó nhe hàm răng trắng ra, rít lên từng tiếng một. Tôi bị doạ cho há hốc mồm, mặt cắt không ra máu, tay chân lạnh toát run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh ứa ra vì nó chính là con chó ma đêm hôm qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: