Chap 7 : Ma Đánh Quỷ, Quỷ Nạt Ma
Chap 7 : Ma Đánh Quỷ, Quỷ Nạt Ma
Bàn tay nó nhơn nhớt, xương lại mục nát nên lúc nó chạm vào da tôi cứ như kiểu dẫm phải shit ấy, ghê tởm vô cùng. Nó lại trườn cái cơ thể nhơn nhớt ấy lên gần người tôi khiến cả người tôi run lên, tôi như người bị cấm khẩu muốn hét cũng không tài nào thốt ra được, não thiếu oxi như muốn nghẹt thần kinh của tôi lại. Xung quanh ngoại trừ tiếng cười của nó thì hoàn toàn yên tĩnh, ánh trăng dọi xuống khuôn mặt nó càng sát thì lại khiến tôi càng hoảng sợ hơn. Rồi phía đâu đó lại cất lên tiếng hát trong trẻo nhưng lại mang một âm sắc quỷ dị
- Ma da cướp hồn lôi người xuống sông, ma da cướp hồn để lại xác thịt, ma da cướp hồn chừa tao phần xác, hahahahaha.
Sau đó là một chàng cười rộ lên trong đêm khuya khiến cho tôi hiện giờ gọi là chết thẳng, tim tôi không biết có còn đập hay không nữa. Một con quạ đen đậu trên cây đu gần bờ sông đầu của nó là một đứa con nít, thân lại là thân quạ lớn. Nó cứ đập đập hai bên cánh sau đó là phá lên cười, quỷ dị đến mức tôi muốn ngất luôn ra đấy. Đã thế ánh trăng dọi xuống người nó, cái cơ thể ruột gan phèo phổi, nội tạng nó cứ như sắp lồi luôn ra ngoài. Cái đầu nó thì nứt toạc ra lộ rõ một nửa xương đầu ra, nhìn cực kỳ kinh dị.
- Méoooooooo.
Một âm thanh sắc lẹm cắt ngang qua tiếng cười ghê rợn kia, rồi sau đó là một tràng âm thanh như giao đấu. Con quỷ đen kia rú lên đau đớn, nó rít lên từng tiếng như muốn xé toạc cả không gian. Lúc ấy tôi đã không còn biết gì nữa cả, chỉ là trong đầu vẫn văng vẳng tiếng gào rú và tiếng cào.
- Thắng, dậy đi con, sốt à hay sao cứ nói mơ vậy?
Mẹ tôi lay tôi dậy, nói thật là lúc mở mắt nhìn thấy mẹ là tôi muốn oà khóc rồi. Mồ hôi tôi tuôn như suối, không dám nghĩ ngợi hay nghi ngờ gì nữa tôi liền kể cho mẹ nghe từ đầu tới cuối, tôi vừa kể vừa run. Mẹ tôi lúc mới nghe còn bảo do tôi sốt nên gặp mộng ma quỷ nhưng sau khi tôi nói với mẹ rằng mẹ không tin tôi thì có thể đi xem thầy bà các thứ thì bà đã ngẫm nghĩ lại, thực ra mẹ tôi không phải người mê tín nên khi nói mấy vụ tâm linh này hầu như mẹ đều nửa nghe nửa không. Tới khi thím Sáu nhà tôi tự nhiên giữa trưa nắng lộc cộc đến thăm, thím ấy có căn hầu trên và đã làm về tâm linh từ lâu rồi. Thím ấy vừa vào nhà đã vỗ lên vai tôi ba cái, sau đó đi lại bàn thờ gia tiên thắp ba nén hương rồi cầu khấn gì đó. Thím ấy bốc trong bát hương một nắm tro sau đó bỏ vô một cái bát gỗ, tôi còn chưa kịp hiểu thì thím ấy quay qua nhìn tôi chằm chằm. Má nó, tôi nhìn ánh mắt của thím mà giật bắt cả người vội quay đầu đi hướng khác. Bố mẹ tôi cũng chưa hiểu gì, mẹ tôi lôi thím lại bàn rồi hỏi
- Sao nay thím tới thăm anh chị mà không báo trước?
Thím Sáu có căn hầu trên nên dáng ngồi rất quan cách ( kiểu dáng ngồi của các quan trên, uy nghiêm vô cùng). Thím ấy nhìn bố mẹ tôi xong là xoay qua nhìn tôi, thở dài một hơi rồi nói
- Nay em qua thăm anh chị là có việc liên quan đến thằng Thắng, đêm qua gia tiên về báo mộng cho em rằng thằng đích tôn nhà mình gặp nạn. Nó dính phải một cái vong âm đã tu thành quỷ, nó bị bắt một vía rồi. Em sợ quá nên qua đây xem xem ai ngờ là đúng như vậy thật.
Thím nói xong lôi tay tôi ngồi xuống ghế, tôi sợ quá nên cả người căng cứng ngồi im bất động. Bố mẹ tôi lúc đầu là sững sờ sau đó là lo lắng
-Thím Sáu ơi, rốt cuộc là như nào. Thằng Thắng nó...nó sao lại mắc cái vong âm thế thím?
Mẹ tôi giọng run lên, mặt như sắp khóc quay qua hỏi thím Sáu. Thím ấy vẫn rất bình tĩnh, vỗ bàn một cái rồi hỏi tôi
-Mày kể đầu đuôi câu chuyện cho thím nghe, không được bỏ qua chi tiết nào nếu không thì không ai cứu nổi mày đâu.
Tôi khi ấy mặt tái mét, nuốt nước bọt sau đó ngồi kể lại từ đêm bữa đi về gặp nó, ở trạm xá gặp hai con ma kia rồi cả đêm qua mơ thấy như nào. Tôi kể không sót một chi tiết nào, nghĩ lại tôi vẫn còn run đây này. Thím Sáu nghe xong quay qua nhìn ba mẹ tôi, ba mẹ tôi lại nhìn thím Sáu. Mẹ tôi lúc này là oà lên khóc
- Con ơi là con, sao mày lại ra nông nỗi này hả con. Mẹ bảo bao nhiêu lần rồi mà mày không nghe sao cứ thích đi đêm về hôm để giờ mắc cái nợ này vậy, mày mắc phải nghiệp trần dễ giải chứ nghiệp âm như này thì mẹ biết sống sao đây con ơi là con ơi.
Lúc này tôi kiểu như đứt hết dây thần kinh cảm xúc, mặt đã trắng tới không thể nào trắng hơn. Bố tôi ngồi cạnh chỉ biết ôm vai mẹ tôi, ông cũng không biết nên giải quyết như nào rồi, bế tắc thực sự. Thím Sáu nhìn nhìn tôi sau đó nói
- Giờ thì mong trên phù hộ cho nó, sáng nay trước lúc qua nhà em đã xem cho nó một quẻ thấy nó có bạn là người âm giúp rồi. Dưới âm cũng bắt đầu cho quân lên bắt con ma kia rồi, khó nổi con ma kia đang cầm một vía của thằng cu Thắng. Nó định dùng vía kia dụ thằng này đến ổ của nó rồi nó dìm chết để thế mạng cho nó, may nhà mình ăn ở phúc đức nên trên thương trên độ chứ không đêm qua mày cũng chết. Đêm nay anh chị mua lễ về, em làm bàn cúng thỉnh vía nếu mà không ổn thì em sẽ mượn âm binh bắt luôn con ma kia. Gia đình cứ yên tâm, chuyện đâu còn có đó.
Mẹ tôi sụt sùi lau đi nước mắt nói cảm ơn thím Sáu sau đó là ôm lấy tôi, trước khi về thím Sáu có dặn
- Tối nay anh chị mua cho em một con hình nhân thế mạng, mua đồ mới cho thằng Thắng. Đồ cũ ôm hết ra sông làm lễ xong là vứt, mua gà trống con có cựa to nhất, xin ít máu chó mực loại chưa giao phối ấy. Tối nay mượn lấy mấy thằng tuổi Tuất, những ai tuổi Dậu cấm cho phép lại bàn lễ nhé.
Thím nói xong là thím về, mẹ tôi lúc này là ngồi sụp xuống ôm mặt khóc. Giờ thì tôi đã nhận ra vấn đề tôi đang mắc phải thực sự rất nghiêm trọng, tôi đỡ mẹ lên
- Mẹ yên tâm, con không sao đâu. Thím Sáu lo cho con được hết, thằng Long nó nói ông nó cũng đang mời Tướng dưới âm lên giúp con mà. Con không dễ bị bắt mất hồn đi đâu.
Tôi an ủi mẹ nhưng trong lòng cũng bất an, hoảng sợ vô cùng. Trưa nay thấy người khá mệt nên lại vô giường ngủ, tối còn thức làm lễ. Nằm được một lúc tôi nghe tiếng gọi
- Thắng, Thắng ơi. Tao đây, Long đây.
Tôi giật mình quay người thì thấy thằng Long hiện ra, tay nó cầm một chùm nhãn cười hề hề nhìn tôi. Nó lôi tôi ngồi xuống rồi đưa chùm nhãn cho tôi, nó nói
- Đêm qua tao tới tìm mày mà không ngờ vẫn chậm một bước, may sao ông tao gọi được cứu quân lên vừa kịp nên mới vớt được cái hồn mày về. Đêm qua đánh nhau với nó lâu như vậy mà nó mới chỉ bị thương, nó trốn nhanh quá nên không bắt được, đúng là ma da chết lâu năm nó mạnh thật mày ạ.
Nó nói vậy làm tôi càng sợ hơn, tay cầm nhãn cứ như không có lực, nuốt nước bọt cái ực rồi hỏi lại nó.
- Thế giờ làm sao đây mày?
- Giờ âm binh đang lùng bắt nó, nhưng tao sợ đêm nay nó lại hiện lên tiếp đấy. Đêm qua bắt nó không thành nên vía của mày cũng chưa lấy lại được. Tao nghe thấy bảo thím Sáu mày đêm nay lập lễ đổi mệnh cho mày hả?
- Ừ đúng rồi, sao thế?
- Trước khi đổi mệnh phải bắt được con ma kia đã, nó thu mất một vía của mày nên đổi mệnh thì mày cũng thiếu đi một vía sau này vẫn rất dễ bị cướp xác đấy con ạ.
- Thế giờ tao phải làm sao?
-Yên tâm đi, tao thấy lính theo thím mày cũng đông lắm. Nãy tao thấy gia tiên về trợ mày cũng đông, mày không phải lo.
Nó nói vậy tôi cũng thấy an tâm phần nào, lúc tôi tỉnh dậy đã là gần sẫm tối. Mẹ tôi chuẩn bị đồ ra bờ sông đã đủ, bàn lễ bàn cúng đã xong. Lúc tôi ra đã thấy thím Sáu mặc áo kiểu như mấy ông thầy trong phim bắt ma cương thi ấy. Lễ cúng hoa quả, một con hình nhân bằng rơm và một con bằng giấy, một bát máu chó, một con gà trống, một cái lư hương to, nến trắng các thứ,...bày chật một bàn đồ. Lúc tôi ra là thấy mẹ tôi đang tưới cái nước tim tím xung quanh cái chiếu ở giữa khu đất trống mà đêm qua tôi mơ suýt bị giết, còn thím Sáu cầm một bó hương đang cháy nghi ngút cắm dọc theo mép bờ sông chỗ khu đất trống. Bố tôi thì đang đi gọi mấy thằng tuổi Tuất tới, lúc gần vô lễ là phải đuổi dân làng và nhất là mấy thằng tuổi Dậu về trước. Lúc bắt đầu lên lễ là 9 giờ, tôi ngồi ở giữa chiếu còn xung quanh là sáu anh tuổi Tuất ( bố tôi lo mấy thằng nhỏ tuổi bỏ chạy giữa chừng hư việc nên mời toàn mấy anh lớn tuổi, gan to) ngồi vây quanh. Mỗi người ngậm một lá bùa trong miệng, nhắm hết mắt lại, nghe thấy gì cũng không được mở mắt. Cả sáu người đều cởi trần và sau lưng được vẽ một lá bùa, đều quay hết mặt về chính giữa tôi ngồi. Bố mẹ tôi cũng bị bắt về trước, giờ ở đây còn mỗi tám người. Trời đã tối hẳn, gió ven sông lại bắt đầu thổi to hơn. Cái cảm giác rùng rợn ghê người bắt đầu phủ xuống người tôi, tôi không biết có phải do là bị mất một vía nên nhìn được thấy người âm hay không nhưng lúc liếc qua chỗ thím Sáu tôi thấy phía sau thím là một đám đông người đang đứng. Ai cũng mặc một bộ áo giáp, không biết nên gọi thứ họ đội trên đầu là gì nhưng nó như một cái mũ của kị sĩ, tay họ cầm khiên và giáo mác, khí thế ngút trời. Nhìn thấy vậy tôi cũng an tâm hơn phần nào, lá bùa trong tay tôi tôi cầm thật chặt cố gắng tự trấn an và cổ vũ bản thân phải thật sự mạnh mẽ ngay lúc này. Gió bắt đầu mạnh, thím Sáu rung chuông rồi gõ mõ ba cái
- keng keng keng
Thím đứng ở cái bàn cúng vừa lắc ba hồi chuông thím lại dừng lại đọc một bài tự gì đó.
- Thiên thiên càn khôn mau về độ lượng, thủy thủy tiên quân cầu lên soi tỏ, đích nam Nguyễn Văn Thắng chẳng may lạc vía, trên thương trên độ cho xin vía về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro