Chap 6 : Quỷ Tha Thì Ma Bắt
Chap 6 : Quỷ Tha Thì Ma Bắt
Sau đêm hôm ấy tôi yêu cầu cho tôi về nhà nằm, tôi vẫn là không biết mở lời với mẹ tôi thế nào. Tôi lại càng không biết giải thích ra sao để cho ba mẹ tôi hiểu, nói thật là ngay cả bản thân tôi cũng nghĩ đây chỉ là một giấc mơ hoang đường thôi. Thực sự bây giờ tôi đang rất rối bời, cái cảm giác tiến lui đều không được hại tôi về nhà rồi cũng ngủ không yên. Đêm nay trăng sáng và tròn, hẳn là đêm rằm 15 đi.
Tôi bị khó ngủ nên ra sân ngồi hóng gió cho mát, cảm giác trong lòng cũng dễ chịu đi đôi chút. Gió đêm nay cũng nhẹ, nó mang một hơi thở an ổn hơn. Trăng vừa tròn lại vừa sáng, chiếu xuống sân nhà tôi in rõ rệt quang cảnh như ban ngày. Tôi khá thích ngắm trăng, đặc biệt là những đêm trăng tròn như vậy. Nhưng mà đêm nay tại sao tự nhiên tôi nhìn thấy trăng lại có cảm giác hơi rùng rợn, lạnh toát sống lưng. Tôi nhạt mồm nhạt miệng quá nên vô nhà pha ấm trà mang ra cái ghế đá ngoài sân vừa uống vừa ngồi cho mát, lúc ấy cũng khá là khuya rồi. Ếch nhái kêu ồm ộp cùng tiếng dế văng vẳng khiến cho màn đêm không còn yên tĩnh, bữa ấy tôi lại còn ngồi suy nghĩ vẫn vơ nên ngồi tận quá nửa đêm khi nào không hay. Tôi cứ suy nghĩ xem câu nói cuối cùng của thằng Long là như nào, nó nói vậy là đang muốn nhắc nhở tôi điều gì chăng? Bỗng tự nhiên tôi nghe tiếng chuông, thề luôn là cái tiếng chuông ấy như kiểu ai đang đi ngoài đường lắc vậy. Tôi nghe tiếng chuông ngày càng gần, cái cổng nhà tôi thì thời ấy cũng tính là sịn vì nó làm từ sắt, mấy nhà xung quanh toàn là cửa gỗ không hà. Mà cái cửa sắt nó thông hẳn ra ngoài, tôi lúc ấy cũng là gan to thành nhỏ rồi. Mấy ông đừng hỏi lý do, tôi thách mấy ông bị hù mấy đêm xong mà nghe tiếng chuông nửa đêm không bị doạ tái mặt đấy. Tôi cúi cái đầu thật thấp xuống ngó ra phía đường, cái tiếng chuông ấy cứ như tuần hoàn
- leng keng leng keng leng keng...
Cứ như tiếng chuông điện thoại ấy, nó cứ tuần hoàn thứ tự reo lên trong màn đêm tĩnh mịch. Gió đêm sương xuống cái cảm giác lạnh tới tê người, da gà da vịt nổi lên, lông tơ dựng thẳng. Khi ấy cái tò mò của tôi lấn át đi sự hoảng sợ trong lòng, tôi cố gắng tự trấn an bản thân rằng mọi thứ chỉ là do tôi tự tưởng tượng ra thôi. Chắc chắn là vậy đấy, cái lý do củ chuối này lại làm tăng thêm sự tò mò, kích thích thêm cái ý chí tiến lên khám phá xem tiếng chuông ấy rốt cuộc là cái thứ gì.
Tôi nhấc chân bước từng bước, rón rén trèo qua cái hàng rào lén nấp sau cái bức tường cạnh cổng. Tôi nghiêng đầu ngó sang, kiểu như đang nhìn trộm ấy. Cái tiếng chuông nó sát ngay gần cổng nhà tôi rồi, tôi đang chờ xem rốt cuộc thứ gì đang phát ra âm thanh ấy. Bỗng nhiên nó im bật, rồi chỉ leng keng từng tiếng nhỏ cứ như nó đang dừng lại đứng im vậy. Tôi he hé cái đầu nhìn lại phía cổng thì trời ạ, thứ tôi nhìn thấy lại là một con chó mực to. Cái cổ nó treo một quả chuông màu vàng, thứ tôi khiếp đảm hơn là hai mắt nó màu xanh lá cây như yêu quái, nó nhe hàm răng nhọn hoắt ra, tôi xoa xoa hai mắt cứ tưởng như bị nhìn nhầm nhưng mà xoa đỏ mắt vẫn là cái thứ ghê rợn ấy. Rồi bỗng nhiên chó xung quanh xóm sủa inh ỏi nhưng đáng sợ hơn là con này cắn là con kia im, mà theo người ta nói chó cắn một tiếng là cắn ma. Tôi rùng mình một cái, không dám rời mắt khỏi nó. Nó đúng thực sự là khác thường mặc cho không có hai con mắt màu xanh ghê người kia, nó ngoài có một thân một màu đen tuyền thì nó không hề có đuôi. Yêu ma quỷ quái khi hoá thành loài chó luôn bị yểm một lời nguyền là đều không thể mọc đuôi, cái này cũng là do nghe được chứ tôi có biết cái quần gì về ma quỷ hay tâm linh đâu. Nó cứ nhìn chằm chằm vào nhà tôi, hai mắt nó cứ như hận không thể giết chết cả nhà tôi vậy. Miệng nó phát ra từng âm thanh gầm gừ, rít gió một cách ghê rợn. Giờ là cả không gian lâm vào trạng thái tĩnh lặng tới ngộp thở, tiếng rít của nó vì tôi đang đứng gần nên nghe rất rõ khiến gai ốc tôi nổi lên từng đám, tôi cứ như chết lặng cố nhìn xem nó muốn làm gì, chân tôi đã đứng tới không vững thì nó lại quay đầu đi. Cả người tôi run lên bần bật mất tựa mà ngồi huỵch ra đất, tay chân như muốn tách rời khỏi thân thể, dồn hết sức lực nâng cơ thể đứng không vững dậy. Tôi cố trèo vô sân để vào nhà nằm, tôi thề là khi ngồi xuống giường rồi người tôi vẫn là run như cũ. Tôi nằm xuống giường, trùm chăn lút đầu rồi run rẩy không thôi. Cái lá gan mạnh bạo khi nãy của tôi bây giờ đã không cánh mà bay, đầu óc của tôi lập loè lại hình ảnh của con chó ma khi nãy. Hai mắt nó sắc như dao, cả cái thân như con hắc khuyển dưới âm phủ. Mùi thối của xác chết cứ nồng lên khi nó thở, cảm giác lạnh toát cả người khiến cho tôi càng lúc càng run dữ dội hơn. Tôi co người, ôm chặt lấy cái cơ thể đang lạnh toát, cố xua đi những hình ảnh ghê rợn khi nãy thì cái cảm giác sợ hãi nó lại càng rõ nét hơn. Tôi mệt mỏi quá, sợ hãi quá rồi trong mơ hồ tôi đã ngủ mất. Trong mộng tôi thấy bản thân đang bị một bóng đen vô hình đuổi theo, lại là tiếng leng keng ghê người ấy. Tôi chạy trong đêm tối, chạy mãi chạy mãi rồi lại xuất hiện ngay trên con đường đê ven sông. Tôi thở dốc, cổ họng khô khốc, khát nước vô cùng, hai chân run lên, tim đập tình thịch. Khung cảnh xung quanh hệt như cái đêm kinh hoàng ấy, bỗng nhiên tôi nghe tiếng tí tách tí tách như nước nhỏ giọt xuống nền đất. Trong đêm khuya nó cứ như đánh thẳng vào thần kinh đang căng cứng của tôi, nó cũng giống như tiếng chuông kia "càng lúc càng gần".
- A a a a a
Tiếng người như đang gào hét trong run rẩy, nó cứ như cầu cứu, như oán trách. Tôi như ngừng thở, trước mắt tối sầm, ngất lịm đi.
Lúc tôi tỉnh dậy lại là đang nằm ở bờ sông, nằm trên nền cỏ ướt đẫm sương khiến cả cơ thể tôi lạnh toát. Phía trước là một nền đen như mực, xung quanh dế ếch kêu ồm ộp, sương đêm lạnh buốt da thịt. Tôi đứng dậy mò mẫm tìm kiếm lối lên, đúng thật là những thứ dùng các giác quan và đặc biệt là xúc giác để cảm nhận còn ghê rợn hơn cả nhìn thấy. Tôi sờ thấy vô số thứ nhơn nhớt, ướt rồi có cả vật nhọn càng cố bò lên tôi càng hoảng, sờ phải cái gì cũng giật mình như muốn đứt van tim tới nơi. Thần kinh tôi căng cứng, sợ hãi mà nhắm mắt phó mặc cho trời...
"Cầu trơn gió đánh đò đưa
Chân trần sẩy bước ai đưa hồn về
Thân ma dưới đáy sông Hề
Trồi lên tìm mắt, ngụm đầu tìm chân"
Bỗng từ đâu có tiếng hát, câu từ nghe nó não lòng, giọng lại như đang gào khóc ghê rợn vô cùng. Càng thế tôi lại càng sợ, tiếng hát càng lúc càng gần. Nó cứ như đang chơi chốn tìm với tôi vậy, hát lên những câu từ cổ quái khiến tôi phát run. Rồi bỗng nhiên xung quanh lại sáng hơn, ánh trăng rọi xuống được dưới đất chiếu sáng xung quanh tôi. Nhìn rõ ràng tôi mới phát hiện bản thân đang đứng ngay giữa bãi đất trống ở gần con sông, chỗ tôi đứng cách mặt sông tầm 200m. Qua ánh trăng tôi nhìn thấy bóng dáng một người trưởng thành nhưng chỉ còn trơ chọi xương cùng bộ quần áo nát be bét đứng ngay ở bờ sông, tôi nhìn thấy mà cả người mềm nhũn, ngã luôn ra đất. Thần kinh căng ra đau đớn, van tim như muốn đứt, tay chân tê mất cảm giác, giác quan hoàn toàn bị đóng. Tôi há hốc mồm, nín cả thở vì quá sợ hãi. Mặt tôi dại đi, hai mắt trừng lớn khi nhìn thấy nó càng lúc càng tiến lại gần, phải đúng hơn là nó bò lại gần. Bàn tay trơ xương cứ di chuyển bò lại phía tôi, mỗi lần bò lại gần là tiếng nước tí tách lại càng rõ ràng hơn, mùi hôi của bùn sông nồng nặc khiến tôi phát khó thở, cái mặt xám ngắt đi vì ngâm nước lâu ngày, thịt da như bị úng rơi ra từng miếng, hai con mắt nó long ra, mồm nó lại rít lên
- Chân tao đâu? thịt tao đâu? Tìm cho tao đi, mày tìm cho tao đi
Cảnh tượng khinh dị này càng khiến người ta muốn nôn hết nội tạng ra ngoài, mặt tôi đã trắng bạch cắt không ra một giọt máu rồi. Càng hoảng hồn hơn là nó nhảy tới chìa bàn tay xương thịt nhầy nhụa của nó túm lấy chân tôi rồi nó cười khà khà lên
- Khà khà khà, mày xuống đây vớt cho tao cái chân đi, tìm cho tao cái chân đi, nó mất rồi, mất rồi khà khà khà...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro