Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 5 : Ma Là Người, Người Là Ma

Chap 5 : Ma là Người, Người là Ma

  

   - Á aaaa

Tôi hét lên một tiếng dài đầy khiếp vía, cả cơ thể tôi run lẩy bẩy lên khi bộ tóc dài của nó xoã xuống trước mặt tôi. Cái lưỡi của nó chảy ra từng dòng chất lỏng nhầy nhụa, tôi còn nhìn thấy trên cái lưỡi có những thứ nhung nhúc như ruồi bọ đang bò. Hai mắt của nó đỏ thâm như màu tiết gà để lâu, làn da xám ngắt. Tôi thấy mặt nó cứ như đang bị phân hủy ra, từng miếng da bong chóc lộ ra cả xương phía trong. Rồi bổng nhiên một trận gió ào vào từ cửa sổ mang theo một cái lạnh thấu tận xương tủy cùng mùi tanh nồng của xác chết khiến tôi muốn nôn toàn bộ ruột gan ra ngoài. Gió thổi mạnh vào làm làn tóc của nó đung đưa, thịt trên mặt nó lại càng như sắp rơi ra vậy. Tôi há hốc mồm, tay chân lạnh toát, các cơ trên cơ thể như teo lại tê lên từng hồi. Bên ngoài lại lâm vào im lặng một cách đáng sợ, bên trong hô hấp cũng nghẹn lại.

- Ka ka ka ka ka

   Nó cứ nửa bám nửa sà xuống trước mặt tôi, nó cười lên khanh khách, trong đêm tối nó u ám quỷ dị khiến cho ai nghe thấy cũng hoảng hồn lạc vía. Các bạn đã từng nghe bác Nguyễn Ngọc Ngạn kể chuyện ma chưa, tôi thề là cái cảm giác muốn đái cả ra quần khi nghe và thực tế nó lại là hai trường phái khác nhau, cái kia nó chỉ là dừng ở mức sợ còn thực tế phải là "sợ muốn chết". Không gian vang lên từng tiếng cười man rợ phá tan sự im lặng tĩnh mịch của màn đêm, cái cảm giác không rét mà run ấy làm cho tôi bây giờ nghĩ lại còn lạnh tê người. Tôi chết cứng ngồi im tại chỗ, cả cơ thể không dám nhúc nhích. Dạo này tôi cảm giác cái quả tim của tôi sắp hỏng rồi, ngày nào cũng một màn như này chắc van tim của tôi cũng sẽ đứt sớm.

  Sau một hồi dài lâm vào tai ù, mắt hoa thì tôi càng khiếp vía hơn khi con ma kia nó quay người đi, nó không phải biến mất luôn mà là cái đầu nó xoay như cái vô lăng xe ô tô ấy. Mỗi lần đầu nó nhích xoay thì cổ nó lại vang lên từng tiếng răng rắc, nó bò như một con nhện trên trần nhà dần dần ra đến cái cửa rồi như thế mất hút, có lẽ đêm nay nó chỉ dừng lại ở doạ nạt. Cả người tôi lúc này cứ như bị bào mòn sức sống, nằm luôn xuống đất mà thở dốc. Các giây thần kinh trên đầu của tôi lúc này như căng ra đau tới khó thở, tay chân tôi vẫn run rẩy không kìm được. Trong đầu tôi lúc này là một mớ hỗn độn, tôi muốn về nhà, tôi thực sự rất muốn về nhà. Nước mắt tôi chảy ra, tôi nhớ mẹ, tôi muốn nói với mẹ con thực sự rất sợ. Trước đây coi phim ma thấy mấy thằng trong phim bị ma doạ khóc như đàn bà tôi còn nói đùa với mấy thằng bạn rằng bọn nó diễn lố, nhưng bản thân đứng vào hoàn cảnh thực tế tôi mới phát hiện ra đấy mới là cảm xúc thật. Tôi thực sự rất mệt mỏi, tôi thực sự rất nhát gan, tôi không hiểu vì sao bản thân lại mắc phải tình cảnh như này cơ chứ.

 

     Tôi run lên từng hồi, nằm dưới nền đất lạnh khiến tôi lạnh trong tê ngoài. Tôi cố gượng ngồi dậy, hai chân vẫn tê cứng nên tôi phải cố bám víu vào cái thanh sắt cắm dây chuyền nước ở đầu giường. Tôi vật vã mãi mới bò lên được cái giường, nằm huỵch xuống mà thở như kiểu mới chạy marathon xong. Lúc ấy thực sự là vừa mệt vì ốm vừa mệt vì đau tim, tôi sợ là mấy hôm nữa lên phố phải đi khám lại tim mạch xem nó đứt đoạn nào không. Cứ suy nghĩ vẩn vơ rồi tôi ngủ lúc nào không hay, hình như lúc tôi ngủ cũng chỉ gần 12 hay 1 giờ gì đó thôi vì ở cái phòng trực có cái chuông quả lắc cổ ấy, nó kêu lên là biết 12 giờ. Thế mà tôi không biết như nào khi tôi mở mắt là thấy đang nằm ngay dưới cái gốc cây nhãn ở sân sau trạm xá rồi, tiếng dế rít lên từng tiếng nghe thảm thương vô cùng lúc đó phải nói là một tiếng lá rơi cũng làm tôi ngất luôn. Cảm giác hoang mang xen lẫn sự sợ hãi, tôi cố gồng mình trấn an tâm lý và bình ổn hơi thở. Cảm giác lạnh lạnh tóc gáy cứ như có người đứng phía sau thổi vào vậy, rồi bổng nhiên tôi nghe một tiếng gọi phía sau rất quen tai.

- Thắng

   Tôi giật mình quay phắt đầu lại, phía sau tôi là một đứa trẻ chạc 11 12 tuổi. Nét mặt nó rất quen, thực sự rất quen. Nó cứ nhìn tôi với một vẻ mặt như kiểu người cố nhân lâu ngày gặp lại ấy, tôi cũng không biết vì sao lòng tôi lại run lên không phải run vì sợ mà kiểu thương tâm muốn khóc. Khuôn mặt nó giống hệt đứa bạn bạn thời nhỏ của tôi, đứa bạn có cái quần mới cũng cho nhau mượn. Nhưng người bạn ấy đã ra đi vĩnh viễn ở độ tuổi không ai ngờ tới, nó rời khỏi tôi và gia đình về nơi mà người ta gọi là cõi vĩnh hằng. Tự dưng nước mắt tôi trào ra, cổ họng nghẹn lại mà nhìn nó. Nó lại cười với tôi, nụ cười mà gần 9 năm nay vào mỗi đêm đơn độc trên thành phố tôi vẫn thường nghĩ tới. Nó bước tới cạnh tôi, nó đưa bàn tay lạnh ngắt vỗ vai tôi rồi cười hỏi

- Khoẻ không?

  Tự dưng nghe âm thanh đứa bạn thân từ thủa quần áo mặc trên bỏ dưới rồi xa cách 9 năm, cộng thêm uất ức sợ hãi dồn nén 3 hôm nay nó khiến tôi thực sự muốn ôm người huynh đệ của mình mà khóc to từng tiếng. Tôi không biết các bạn đã từng có cảm xúc ấy chưa nhưng khi một người thân của bạn ra đi thì dù cho vô tình lướt qua một dáng người nào đó có nét nhìn giống cố nhân thì cũng đủ cho bạn nghẹn ngào mà liếc nhìn thật lâu rồi, lúc này trong đầu tôi tua về rất nhiều hồi ức lòng tôi nặng nề hơn. Tôi biết mấy hôm nay tôi nhìn thấy những thứ ấy thì thằng bạn đã chết lâu năm đứng trước mặt cũng chẳng phải là người nữa rồi.

- Tao ổn, mẹ mày thằng oát con. Giờ mày còn nhỏ hơn tao nữa đấy, haha

Tôi cười nhưng lòng tôi đau lắm, nó trước đây to gấp đôi tôi. Mấy thằng trong làng hay bắt nạt tôi cứ thấy nó là chạy mất dép, giờ đây nhìn bạn vẫn là hình dáng ấy vẫn là cái cơ thể che trở cho tôi mỗi lần có đứa doạ đánh ấy lòng tôi lại càng xót xa hơn.

   Nó cũng cười lại, tuy vẫn là hình dạng trẻ con nhưng thần thái và nét mặt của nó cũng đã là người trưởng thành rồi. Nó lôi tôi lại cái gốc nhãn bảo tôi ngồi đây nói chuyện với nó, tôi nhìn cây nhãn lòng lại càng đau hơn. Vì ở đây chính là nơi nó chết mà hơn nữa là vì tôi mà nó chết, năm đó nếu không phải vì ốm mà tôi nói rằng tôi thèm ăn nhãn thì nó cũng không phải trèo lên cây cao rồi té xuống mà chết. Tôi đã rất ân hận và tự trách bản thân, không vì tôi thì...tất cả là do tôi mà ra cả. Cổ họng tôi nghẹn ứ, cố kìm nén cái cảm giác muốn khóc xoã một trận cho đã lại. Tôi theo nó lại gốc cây ngồi, tâm lại có cảm giác cực kỳ an toàn.

- Mày dạo này lên phố ổn chứ?

Nó xoay qua hỏi tôi, tôi gằn giọng tránh cho mở miệng một cái là khóc oà lên như hồi nhỏ bị bạn đánh rồi vừa khóc vừa mách nó.

- Cũng ổn, học cũng tạm, tao còn đi làm thêm kiếm chút ít gửi về cho bố mẹ tao đấy

  Nói rồi tôi lại choàng tay qua vai nó, "nó lạnh quá" thứ tôi nghĩ tới lúc này là day dứt, là hận mình. Nó như hiểu được cái cảm xúc đau khổ, bất lực này của tôi thì liền đổi chủ đề.

- Tao tới gặp mày lần này vì tao nghe ông nội tao nói là ( ông nó trước là trưởng thôn, giờ ở dưới âm thì vẫn quản lý thôn này giống thổ địa ấy) mày bị một con ma nước nó theo. Nó bắt của mày đi một vía rồi, đêm qua tao mà không tới kịp thì con ma nhi kia nó cũng giết chết mày rồi.

   Nó nói xong da gà tôi liền nổi hết cả lên, tôi run lên cầm cập. Nuốt nước bọt cái ực, nặn chữ ra mà hỏi nó

- Thế sao tao lại thấy mấy con ấy? Rồi mày ơi giờ tao phải làm sao?

Nó vỗ vỗ vai tôi trấn an, nó bảo

- Vì mày mất đi 1 vía đấy, người sống có 3 hồn 7 vía tạo thành một tấm bảo vệ cái xác thịt bên ngoài tránh những thứ tà ma quâý nhiễu. Giờ mày chỉ còn 3 hồn 6 vía nên bọn ma quỷ nó muốn cướp xác của mày, còn con ma da là do nó hợp mệnh mày nên muốn kéo mày xuống đó thế mạng cho nó.

Nó càng nói mặt tôi càng trắng bệch ra, đầu tôi ong ong lên như kiểu bị đấm vào ấy.

- Đêm bữa mày bị dìm xuống sông may sao ông nội tao thấy liền đánh cái cái chuông chòi cá của bác Tố, mệnh bác ấy khắc ma quỷ lắm nên mới cứu được mày

Trời ơi, hoá ra cái cảm giác nghẹt thở trong nước là do lúc ấy tôi bị dìm xuống sông. Bác Tố thì đúng chuẩn tướng ông Trương Phi, tay chân lông lá, giọng ồm ồm chuẩn chất doạ cả người chứ đừng nói là ma, có cái bác ấy hiền lành tốt tính nên ai cũng quý thôi. Tôi thực sự bị doạ ngu luôn rồi, tôi kéo tay nó lại lắp bắp hỏi

- Giờ... giờ tao phải làm sao?

  Thằng Long ( tên nó) trầm ngâm một lúc, nó im lặng càng làm tôi sợ hơn.

- Giờ ông tao đang xuống âm phủ nhờ ông bạn làm ở Tổng Đốc Quan Sai ở dưới âm, nhờ ổng mang lính lên bắt nó lấy lại vía cho mày chứ nếu không mày cũng có ngày bị cướp xác. Giờ mày nói mẹ của mày mua lễ về cúng khấn kêu tổ tiên về để bảo vệ mày chứ con ma da ấy chết gần 100 năm rồi, nó mạnh lắm lần sau dù bác Tố có ở đó cũng không cứu nổi mày đâu.

   Nói đoạn xong tôi tính hỏi nó thêm thì nghe gà gáy sáng, nó vội đứng dậy kịp nói một câu rồi mất hút

- Nhớ đừng mở cửa cho ai ngoài tao đấy, tao đến sẽ mang nhãn cho mày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: