Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4 : Oan đầu nợ chủ, xác nát hồn tan

Chap 4 : Oan đầu nợ chủ, xác nát hồn tan

Tôi tỉnh dậy lại là buổi trưa của ngày hôm sau, tôi thề với các bạn là lúc tỉnh lại cái cảm giác đầu tiên tôi cảm nhận thấy rõ ràng nhất là "đau". Cái cổ họng tôi hình như là mất mẹ nó cả cảm giác rồi, nuốt nước bọt mới phát hiện ra nó đau dã man ấy. Bạn có hiểu cái kiểu đau đến đứng hình không, tôi cá là bạn đã từng trải qua cảm giác của tôi lúc này. Tôi đưa tay lên xoa xoa cái cổ họng, vừa đụng vào đã cảm thấy nó hình như là đang lạnh tới mức tôi tưởng là đang sờ đá. Tôi mường tượng lại cảnh đêm qua, con ma kia nó đã dùng toàn bộ lực để bóp chết tôi ấy vậy mà tôi giờ đây vẫn đang còn sống. Tôi giờ thực sự là đã tin bản thân gặp phải ma rồi, cái cảm giác này thực sự doạ tôi muốn vùng dậy và chạy trốn. Hôm nay trời lại đổ mưa, làn mưa nặng hạt ào ào trút xuống, cái cảm giác lạnh lẽo không ngừng xâm chiếm không gian. Nó đem cho tôi một cảm giác âm u ảm đạm, lạnh lẽo không chỉ về cảnh bên ngoài mà còn là sâu thẳm trong tâm hồn tôi. Mưa to như thác nước như này chắc là ngập cả cái con đường từ trạm xá xã về làng tôi rồi, tôi muốn về nhà ngay lúc này có lẽ bởi vì tôi thực sự sợ hãi, sợ tới mức tôi muốn phát điên vì trong đầu luôn tua đi tua lại từng hình ảnh con ma nhi đêm qua hay ngay cả con ma xuất hiện với bộ đồ rách nát kia nữa. Những thứ kinh dị đó cứ quẩn quanh trong đầu tôi, tôi thực sự sợ hãi và lo lắng cho số phận của mình. Bầu trời đen mịt mù, làn mưa giăng kín lối, tâm hồn tôi bị nước mưa cuốn đi rồi nhấn chìm.

Chẳng biết phải do mệt mỏi hay không mà tôi đã ngủ gục cạnh chân giường cho tới chiều tối, làn mưa bây giờ đã bắt đầu dừng rơi chỉ còn lốp đốp một vài hạt va trên mái ngói tạo nên từng tiếng lốp bốp. Ếch nhái lại bắt đầu màn song ca muôn thủa, nó lại cất tiếng hát kinh dị tấu nên một màn xuất hiện của một vài thứ ghê rợn nào đó. Tôi chưa bao giờ có cảm giác chán đời như bây giờ, tôi đang rất đau đầu không biết có nên nói với bố mẹ tôi hay không, thứ tâm linh này trước giờ tôi chưa từng biết hay tìm hiểu bất kỳ thứ gì về chúng nên bây giờ tôi thực sự rất bế tắc, không biết nên trốn chạy nó như thế nào. Tôi cứ đờ đẫn như vậy, ngồi đó mà bất động rồi suy nghĩ vẫn vơ tới khi trời tối mò lúc nào cũng chẳng hay. Đêm nay ngoài cửa sổ xuất hiện từng tia sáng của ánh trăng, nó le lói lách mình sau những lớp mây mù. Nó chiếu qua thanh cửa sổ từng tia sáng mờ ảo, phản chiếu qua từng giọt nước lại làm cho người ta yên tâm đi hẳn. Tôi cứ bị nó hớp hồn đi cho tới khi bên cạnh vang lên một âm thanh nho nhỏ, không quá ghê rợn nhưng đủ làm tôi giật mình. Qua mấy đêm bị doạ tới ngất xỉu thì bây giờ chỉ cần một âm thanh dép đi nhỏ cũng đủ làm tôi giật mình chứ đừng nói gì tới một giọng nói, tôi quay phắt lại nơi âm thanh phát ra. Tôi chỉ nhìn thấy qua lớp ánh sáng không rõ ràng một thân hình của một đứa bé đang đứng ở cửa phòng, nó hình như đang cười với tôi." Đêm nay nó không xuất hiện quỷ dị như đêm qua nữa à? " tôi thầm nghĩ, các bạn đừng hỏi vì sao tôi không chạy đi, tôi xin nói rằng giờ đây tôi đã không còn đủ sức để cựa chứ đừng nói là chạy. Tôi cứ im lặng giả chết, ma này với ma ấy ai sợ ai. Nói là vậy chứ ai đứng ở gần chắc là nghe rõ tim tôi đập thình thịch từng tiếng to đùng, cái gáy tôi lông tơ nó dựng đứng cả, tay chân run lên bần bật, cái trán đã ứa cả mồ hôi ra, tôi lại muốn ngất nữa rồi. Ai nói đàn ông là phái mạnh nên không được phép yếu đuối thì bước ra đây đọ xem, các ông không tè ra quần tôi lại vái các ông làm thầy. Tôi bất động nó cũng bất động, nó cứ nhìn tôi sau đó là không nói gì, tôi cũng lờ nó và giả như không nghe không nhìn không thấy gì. Nó cảm nhận được sự bất cần của tôi nó lại tiến về phía trước, phải nói là nó lướt về phía trước mới đúng. Cái cảm giác như muốn cắn lưỡi tự sát là ý nghĩ đầu tiên mà tôi có thể nghĩ ra được, tôi nhắm tịt hai mắt mặc kệ nó muốn làm gì với tôi. Cùng lắm hôm nay chết, trăm năm sau lại đầu thai kiếp khác làm người. Tôi không rõ là trải qua bao lâu, chỉ khi mở mắt tôi lại không thấy nó nữa. Đêm này thực sự là bị doạ tới thần hồn điên đảo, não muốn dừng hoạt động luôn rồi. Tôi nhễ nhại mồ hôi, lưng áo chẳng biết từ lúc nào lại đầm đìa như tắm, tôi cố gắng chống tay lên giường để ngồi dậy nhưng hai chân có vẻ tê cứng cả nên lúc đứng lên không có lực mà ngã nhào ra đất. Huỵch một cái cả người tôi như muốn gãy ra rồi, tôi nghiêng người muốn ngồi dậy thì khi ngẩng đầu lên lại dòm thâý trên trần nhà một cái bóng trắng toát đang lè cái lưỡi ra liếm một vòng quanh cái môi rồi nó cười lên từng tiếng cười quỷ dị, tôi thực sự tiêu hóa không nổi từng cú sốc này tới cú sốc khác, không muốn trụ nổi mà ngất đi nhưng thực sự lúc này ngay cả cơ hội ngất cũng không có. Nó cứ thế hướng cả cái cơ thể trắng toát vồ lấy tôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: