Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3 : Quỷ Gõ Trống, Ma Tới Tìm

Chap 3 : Quỷ Gõ Trống, Ma Tới Tìm

       "Thịch ....thịch, thịch" tim tôi lúc này cảm giác như muốn xé nát cơ thể mà trồi ra bên ngoài vậy, nó đập to tới mức mà tôi cảm giác nó đang dí bên tai chứ không phải là trong lồng ngực nữa. Cái đốm xanh dương kia giống như một ngọn lửa thiêu đốt hai tròng mắt của tôi vậy, nhưng ở đây nó lại là đang làm lạnh cứng cả cơ thể của tôi. Hai cái miệng nó vẫn cứ khúc khích cười, rồi bổng nhiên nó cất tiếng gọi, âm thanh trong trẻo như tiếng chuông lúc bấy giờ càng làm tôi sợ phát run người.

- Anh ơi, chơi với bọn em đi, anh ơi chơi với bọn em đi, anh ơi...

Mỗi lần nó cất tiếng "anh ơi" là nó lại tiến thêm về phía tôi một chút, tôi lúc này phải gọi là đã chết cứng như trời trồng. Tôi còn quên cả tự bẹo tay xem xem phải là mơ hay không, tôi còn quên cả lời mẹ dạy rằng cứ khi nào lòng con bất an thì con hãy niệm Phật. Người tôi vẫn ngồi bất động dưới đất, hai mắt cứ như bị dính sát vào ngọn lửa xanh bao quanh con ma nhi kia không thoát ra được. Tôi nhìn cái miệng đen sâu không đáy cứ mỗi lần há ra gọi một tiếng anh ơi là người tôi lại càng run rẩy hơn. Trong đầu tôi luôn muốn hét lên "đừng qua đây, đừng qua đây" nhưng không hiểu vì sao cái miệng nó không há ra được, cổ họng lại càng không bật ra tiếng. Nó bay xuyên qua cái then cửa sổ, hướng thẳng về phía trước mặt tôi. Hai mắt nó tròn sâu hun hút nhìn thẳng vào mắt tôi, cái miệng của nó lại há ra nở một nụ cười rồi nói.

- Anh ơi, anh mau chạy đi, mau chạy đi anh.

Nó nói rồi lại cười khúc khích, nó hệt như một đứa trẻ con chơi trò chốn tìm. Nó quay người bay về phía tường, nó úp mặt vào tường rồi bắt đầu đếm.

-1 2 3 4 ...

  Mỗi lần nó hạ giọng điểm một số thì tim tôi lại thịch thịch thịch một hồi, không phải là tôi không chạy mà là chân tôi không thể nhấc đi được. Giọng nó giống hệt giọng trẻ con nhưng nó cứ vang trong đêm tối cùng một hình hài quỷ dị như vậy khiến tôi sợ hãi đến quên cả thở. Nó cứ đếm cứ đếm, qua 50 rồi lại 80 không ngừng cho tới khi tròn chỉnh 100 thì nó bổng nhiên quay đầu lại. Cánh môi của nó câu lên, nụ cười trở nên khàn khàn, nó lại thở phù phù rồi cười khà khà lên. Nó nhìn thấy tôi vẫn đang bị doạ cho bất động thì tỏ vẻ không vui, nó cất giọng lanh lảnh lên trách móc.

- Sao anh không chạy đi, các bạn em đều đã chốn cả rồi. Sao anh không chốn đi hả,...

   Nó hét lên tức giận, gió lúc này lại xộc thẳng từ cửa sổ phả vào mặt tôi. Khuôn mặt nó vì phản ánh sáng mà trở nên thập phần kinh khủng, nó bay thẳng về phía tôi, hai tay nó chộp lấy cổ tôi tức giận lên mà bóp. Nếu như là trẻ con bình thường thì đối với tôi chẳng là gì nhưng nó lại không phải là trẻ con bình thường, sức của nó là thứ mà không phải kẻ người trần như tôi có thể chống lại được. Nó bóp chặt tới nổi khiến mặt tôi đỏ như gấc, hít thở không được, não vì thiếu oxi mà cảm giác muốn ngất. Khuôn mặt của nó dí xát vào mặt tôi, nhìn gần thì càng khiến tôi sợ hãi hơn nữa. Mặt nó đang vặn vẹo một cách đầy kinh khủng, trước đây nghe nói ma nhi là loại ma quỷ có tính khí nóng nảy nhất, giờ đây tôi thực sự đã được cảm nhận rõ ràng. Nó cứ liên hồi hỏi tôi, miệng nó vang lên tiếng ken két như người đang nghiến răng.

-Tại sao, tại sao anh không chốn...tại sao.

Từng hồi âm thanh rít lên, ngọn lửa xanh dương đang từ từ chuyển sang đỏ. Nó đang dần dần biến thành một ác linh giống trong mấy bộ phim mà hồi trước ở trọ bọn chung phòng tôi hay mượn đĩa về xem, cảm giác cả cơ thể nó như đang chảy máu, cái khuôn mặt càng ngày càng dí sát vào mặt tôi, cái mặt nó càng gần tôi càng nhìn rõ xương của nó hệt như bị sâu bọ cắn lâu ngày nó mọt đi, hai hốc mắt nó chảy ra hai dòng máu đỏ thẫm. Tôi thực sự không nhìn nhầm, nó rõ ràng là một con ma. Xung quanh bắt đầu nổi gió to, dế ếch ngoài đồng càng lúc càng kêu to nghe trong đêm cứ như chúng đang tấu trống thổi kèn vậy, chúng rít lên từng hồi từng hồi. Gió đập vào cái cánh cửa vang lên từng tiếng ken két ken kétttttt, gió kéo lê các nhánh xây cọ xuống cái mái gạch của trạm y tế khiến nó phát ra những âm thanh như tiếng gõ cửa, không khí nặng nề, hít thở không thông. Tôi bị bóp đến chết cứng, hai mắt không thể nhắm được cổ họng lại càng ngẹn ứ, tay chân như bị ghìm kẹp không thể nhấc lên nổi. Tôi không hét được, tim tôi đập mạnh như đánh trống. Cảnh tượng kinh dị, rùng rợn này khiến tôi bị doạ đến bất tỉnh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: