Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2 : Gà Gáy Đêm Hanh, Ma Da Tới Gõ Cửa

Chap 2 : Gà Gáy Đêm Hanh, Ma Da Tới Gõ Cửa.

        Lại là tiếng gà gáy, tôi bị nó doạ tới hoa mắt rồi. Mở mắt ra đập vào tầm nhìn đầu tiên của tôi là cái trần nhà lát phẳng phiu màu trắng, cái mùi  thuốc hanh hanh ngai ngái này đích thị là mùi nước khử trùng. Tôi cố ngồi dậy mà hai chân hai tay cứ như vô lực, nhúc nhích nặng nề. Đầu tôi giờ vẫn đang choáng, nhìn sang cánh tay đang cắm nước chuyền làm tôi mơ hồ nhớ lại đêm qua. Trước cái lúc mà tôi ngất đi tôi còn nhớ là có nghe được tiếng xe đạp cùng cái tiếng lanh canh lanh canh, cái cảm giác càng nhớ càng nổi da gà ấy lúc này làm tôi thực sự bị doạ muốn ngất thêm lần nữa. Cảm giác lạnh sống lưng khiến tôi chìm vào một mớ hỗn độn, cứ nằm im suy nghĩ về mọi việc xảy ra đêm qua tới thẳng khi mẹ tôi xách cái cặp lồng cơm vào mà tôi còn chẳng hay biết.

- Thắng, tỉnh rồi à con. Thấy trong người sao rồi hả.

   Tôi quay sang cười gượng nhìn mẹ, sợ mẹ lo nên tôi không dám kể.

- Con không sao, chắc do đêm qua về bị trúng gió thôi. Đêm qua gió to quá mẹ nhờ.

    Mẹ tôi lo lắng đưa tay lên trán tôi kiểm tra, thở dài sườn sượt.

- Mẹ cha anh, tôi dặn anh về sơm sớm lên thì anh không nghe. Đêm hôm sương gió, anh còn cố về rồi còn ra ngoài sông mà tắm. May mà bác Tố  gác chòi cá gần sông bác ấy nhìn thấy chứ không thì bố mẹ anh cũng không sống nổi với anh rồi.

   Nói rồi mẹ tôi còn đánh lên tay tôi tỏ vẻ bà không hài lòng, câu nói tắm dưới sông là sao. Tôi nhớ tôi đạp xe vào thẳng làng rồi mà, sao lại là tắm ở sông. Tôi có dự cảm có chuyện gì đó rất ghê rợn vừa xảy ra với tôi mà tôi không hề hay biết, cái bóng đen lập loè như rõ như không trong đầu tôi càng làm tôi thêm sợ hãi. Tôi rùng mình một cái, cảm giác hai bàn chân đang lạnh tới sắp đông cứng cả rồi. Có phải tất cả những thứ tôi nhìn thấy là thật? Tôi thực sự đụng phải một con ma sao?. Mặt tôi bây giờ tê cứng, máu cả cơ thể cứ như mất sạch. Tôi run lên bần bật, tôi ắt hẳn không phải là thằng yếu bóng vía mà tin tưởng rằng đời này có ma nhưng mà như mẹ tôi kể và thứ tôi thấy thì lí giải nó như nào đây...

      Vì do đêm qua dính nước bị cảm đồng thời lại bị trúng gió độc thành công làm cho tôi phải ở lại cái trạm y tế của xã một vài hôm, chẳng là cái trạm này nằm ở cái khu đồng không mông quạnh. Tía má cái đứa xây trạm chọn cái hướng phong thủy mặt hướng sông mông hướng nghĩa địa, làm tôi càng lúc càng cảm thấy không khí lạnh lẽo tới rợn tóc gáy hơn. Tôi không ngủ được, à phải nói là tôi không dám ngủ mới đúng. Cái trạm y tế nó cũng chỉ có vài cái phòng nhỏ, dãy bên tôi nằm là khu khám  còn khu bên kia đi qua một cái vườn là đến khu sinh đẻ. Cái khu sinh đẻ nó bẩn kinh khủng, tôi còn nghe nói bên ấy nhiều ma con nít lắm, càng nghĩ tới tôi lại càng rợn hơn. Tôi tự đấm vô lòng bàn tay, lòng tự nghĩ "Mày là đàn ông đấy Thắng, mạnh mẽ lên đi. Đừng có như đàn bà con gái mà tin vào chuyện ma quỷ". Tôi nghĩ là vậy nhưng hai chân tự giác co lại, người cong như con tôm chui tọt vào trong chăn. Cái thời tiết oi bức của mùa hè mà cửa phòng và cửa sổ thì đóng kín, đã thế tôi lại còn đang chốn vào trong chăn khiến tôi chỉ biết hình dung một từ là "nóng". Tôi chịu hết nổi rồi, vùng dậy mặc kệ những thứ bậy bạ lung tung vớ vẩn trong đầu. Đi xuống giường mở cái cửa sổ gỗ ra, chẳng biết phải là do cái cửa này lắp lâu năm nên bị  mưa ngấm mọt ăn hay không mà khi đụng vào nó cứ như mềm hẳn đi ấy, má nó vừa đẩy ra nó kêu cọtttt một hồi dài rồi gió ào vào một cái. Tôi thề là lúc đó tôi lạnh cứ như đứng giữa trời đông, vù một cái tôi bay thẳng lên giường quấn chăn lại. Gió đêm nay nó to ngang ngửa đêm qua làm tôi run lên, lông trên cơ thể cứ như rựng thẳng. Tôi tự an ủi là không sao đâu, mọi chuyện chỉ là do mày tưởng tượng ra mà thôi. Đang cố tự an ủi thì bổng nhiên tôi nghe phía cửa sổ vang lên tiếng két kẹt, két kẹtttt rồi bổng RẦM. Tôi quay phắt lại nhìn, hoá ra cái cửa sổ nó bị gió đóng lại. Bỏ cái chăn xuống, tôi thở phào một hơi, tự vỗ cái lồng ngực an ủi trái tim nhỏ bé này. Tôi cảm thấy bản thân như thằng ngốc cứ tự doạ chính mình, tôi vuốt vuốt mồ hôi trên chán nằm xuống đắp chăn mỏng lên người rồi cố gắng ngủ.

   Tôi ngủ không được sâu, cứ giật mình mãi. Tôi cứ có cảm giác có cái gì đó đang chọc chọc vào chân tôi, lúc ấy cứ tưởng là ruồi nó đậu nên tôi xua xua cái chân. Ngái ngủ vì bệnh vì mệt nên tôi không để ý nhiều, rồi tới khi tôi cứ có cảm giác cái chăn bị kéo đi thì tôi choàng mở mắt.  Tôi cứ tưởng mình bị hoa mắt, lúc tôi bật mạnh dậy liền thấy ba bốn cái đốm xanh dương vụt bay ra khỏi cửa sổ. Tôi xoa xoa hai mắt khiếp vía nhìn cái cửa sổ đang mở toang, tôi vội vàng trèo xuống đi tới cái cửa sổ hai tay luồn ra tính với lấy cái cạnh cửa để đóng lại thì bổng một cái đầu con nít nhô ra doạ tôi ngã huỵch xuống đất, nó cười cười nhìn tôi. Cả cơ thể tôi như hoá đá, chân tay đông cứng bất động. Mặt tôi bây giờ có thể hình dung là hai mắt trừng lớn, không dám hít thở, cổ họng như nghẹn lại. Cả cơ thể nó không rõ ràng, nhưng nhìn cái đâù nó thì đúng là hình dạng của một đứa con nít. Nó là một vong hồn ma nhi, là con gái. Nó cứ khúc khích cười rồi nhìn tôi, cái mặt nó trắng toát, hai mắt sâu như không thấy con ngươi nữa, cái miệng thì cứ nhe hai hàm răng ra cười vì nó đen thui nên khi nó cười lên cứ như cả cái hang không đáy ở trước mặt. Nó cứ lơ lửng như vậy ở giữa không trung càng khiến tôi tay chân lạnh toát...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: