Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Mười : Surgey

-"Mavie...cậu..."

Mavie giật thót mình trước khi có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào của Newt, người đã đứng ở cửa nhà bà Dawn từ bao giờ. Khung cảnh này thực sự rất giống với những gì diễn ra trong giấc mơ quái lạ mà Mavie đã thấy đêm hôm qua.

★ ★ ★
Newt đứng sững sờ trước cánh cửa, đôi mắt xanh biếc thường ngày của cậu vẫn ánh lên một nỗi buồn da diết nhìn trân trân đến Mavie. Đó là một đôi mắt rất đẹp, nó như mang trong đó cả một ngân hà rộng lớn. Đó là một nỗi buồn rất sâu lắng, nó như chất chứa cả những tâm tư giấu kín của những con người đang phải bị giam giữ nơi đây. Tuy vậy, chưa lần nào Mavie thấy Newt thực sự buồn cả. Cậu mang trong mình một năng lượng khiến người khác cũng phải cảm thấy yêu đời đến lạ. Ấy vậy mà năng lượng tươi vui  đó đã biến mất thật bí ẩn.

Harvey không đi cùng cậu nữa.

Như hiểu được một phần câu chuyện, Mavie ngẩn người, phần vì chưa chắc chắn những suy luận của mình là đúng, phần vì muốn quan tâm. Dường như có thể nghe được những câu hỏi mà cô bạn mình đang giấu trong đầu, Newt cười nhạt :

-"Harvey... Bọn tớ đã cãi nhau. Anh ấy nói anh ấy chỉ ra ngoài một lát."

Và rồi cậu ngưng bặt cố để ngăn cản những cơn nức nở. Nhưng tất cả mọi nỗ lực của Newt đều trở nên thất bại khi cậu vô tình nhìn thấy Mavie chạy đến phía mình và cậu cảm nhận được sự ấm áp, an toàn đến lạ.

Cậu như một ngôi sao sáng đang dần chết dưới sự mất mát quá sức chịu đựng của mình. Ngôi sao vỡ òa dưới áp lực dồn nén mặc cho vạn vật trong không trung đang run sợ trước sự biến đổi của nó.

Và ngôi sao đó đang chuyển mình thành hố đen vũ trụ, tiêu diệt mọi vì sao xung quanh mình.

Đột ngột, Mavie cảm thấy đau đớn đến tột cùng.

Người con trai nhỏ bé trong vòng tay Mavie đã cố giết nó.

Một nhát, hai nhát rồi lại ba nhát. Mavie không nhớ Newt đã đâm mình bao nhiêu nhát dao cũng như niềm hy vọng của nó đã tan vỡ biết bao nhiêu lần. Trước sự bất ngờ tuyệt vọng của Mavie, Newt hé mở nụ cười chết chóc. Cậu đang dần biến đổi. Cậu chuyển mình thành một loài quái vật với đầy những lông lá. Đôi mắt cậu trắng dã hung tợn. Con sói đội lốt Newt giờ đây đã hoàn toàn lộ diện trước ánh trăng sáng rực tròn vành vạnh. Giờ đây, Mavie chỉ có thể thấy bóng con sói nhoẻn miệng cười tàn độc thêm một lần nữa trước khi lao thẳng đến Mavie...

Mavie lúc ấy chỉ còn cảm nhận được sự vô vọng trong từng thớ thịt của cơ thể. Nó đã khóc vì mình đã lỡ lầm đặt niềm tin quá lớn sai chỗ. Từng cơn đau nhói lên như giằng xé cơ thể lẫn linh hồn Mavie ra từng mảnh nhỏ. Và rồi, một khoảng tối tăm bao trùm lấy tầm nhìn của nó, trước khi nó cảm nhận con người mình nhẹ bổng trong khoảng không hư ảo.

Mavie giật mình tỉnh dậy, thở phào nhẹ nhõm khi biết đó chỉ là một giấc mơ. Và rồi nó lại đa nghi tự hỏi bản thân mình liệu thứ nó vừa thấy chỉ đơn thuần là những ảo ảnh do não tạo ra?

★ ★ ★

Càng nghĩ về giấc mơ lạ lùng đó, Mavie lại càng mang nhiều cảm xúc khó hiểu. Nó mách bảo chính bản thân mình tốt nên tránh xa Newt. Nhưng liệu nếu đó là một giấc mơ thực thụ thì việc làm này có quá đáng với một người nhạy cảm như cậu không?

Càng lúc càng gieo mình vào tình thế khó xử, Mavie khẽ nhăn mặt khó chịu. Nhưng nó đâu biết rằng hành động đó được thu hết vào đôi mắt long lanh của Newt. Và cậu lại buồn tủi bước ra khỏi nhà bà Dawn mà không hề nhìn kĩ những gì đang xảy ra bên trong.

Mavie ngay lập tức nhận ra được hành động ấy của mình vô tình trở thành một sự thô lỗ đối với Newt. Nhưng thời gian đang dần cạn kiệt, nó cần phải nhanh chóng tìm thêm những chứng cứ để buộc tội tên sát nhân. Việc xin lỗi Newt, Mavie trút một tiếng thở dài ảo não :

-"Để sau vậy."

★ ★ ★

Dừng chân trước căn nhà của Surgey. Một lần nữa nó lại co rút các cơ mặt của mình lại để tạo ra biểu cảm khó chịu, kinh tởm và những từ ngữ đại loại như vậy. Mùi xác chết tanh tưởm nồng nặc trong ngôi nhà của Surgey đã lan tận ra ngoài cho dù Mavie hiện đang đứng cách đó khá xa. Nó hít một hơi thật sâu, một hơi mang những gì còn trong lành của không khí còn sót lại trước khi mở cánh cửa.

Tất nhiên, mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn như lúc ban đầu Mavie nhìn thấy. Các mảng thịt người văng tứ tung khắp nhà. Nội tạng từ gan, phổi, ruột già, ruột non, ruột sơ sinh,... đều đủ cả. Mavie hơi cảm thấy khâm phục bản thân mình. Sao nó có thể đứng ngắm nhìn cảnh tượng kinh dị này một lúc lâu trước khi đi vào sâu bên trong được như vậy?

Căn nhà của Surgey được làm từ gỗ. Tuy vậy, màu sắc của thứ gỗ này hoàn toàn khác biệt với loại gỗ của nhà Mavie hay bà Dawn. Nó sáng hơn và không khí cũng ít ẩm mốc hơn nữa. Mavie chẳng hiểu mình điều tra những chi tiết nhỏ ấy làm gì trong khi những gì bây giờ nó thực sự cần là kiểm tra cái xác này thật nhanh để thoát khỏi thứ mùi hôi tanh hiện tại.

Xem nào, chỉ toàn máu là máu. Một màu đỏ ghê tởm. Mavie nhìn đống bầy nhầy dưới chân, lòng cảm thấy tội nghiệp cho Surgey, người đang nằm đây. Anh ta là một người sống khá khép kín, chắc có lẽ vì sợ những ý kiến tàn độc của dân làng có thể dồn nén anh ta vào bước đường cùng. Tuy vậy, Surgey là một trong số ít người đã đứng cùng với Mavie mà quyết định chọn cứu Alice trong khi tất cả những con người khác làm điều ngược lại trong buổi sáng với ông Jupiter. Giờ đây, anh ta chỉ còn là những mẩu nội tạng vô tri vô giác trên nền gỗ lạnh lẽo. Thậm chí, kẻ giết người đã xé nát cơ thể của anh đến nỗi không thể nào nhận dạng được khuôn mặt luôn mang nét sợ hãi, lo lắng đó nữa.

Ấy vậy mà, tên sát nhân biến thái đó đã cố ghép cơ thể của Surgey lại như ban đầu. Hắn đặt phần não bị giẫm nát nằm trên hai quả thủy tinh thể nâu sẫm. Sau đó xếp lại hàm răng của anh ta. Tiếp theo là tim, phổi, gan, dạ dày, xương. Dù xếp đúng theo trình tự những tất cả mọi cơ quan đều không còn lành lặn, nguyên vẹn. Kẻ giết người như đã không cố ăn thịt Surgey. Hắn chỉ muốn làm hư hỏng những nội tạng của anh ta để không ai còn nhận dạng được khuôn mặt thật. Mavie đột nhiên cảm thấy rùng mình run sợ trước chiêu trò quái dị của tên sát nhân. Sao hắn lại phải cố tình làm như vậy? Trêu chọc, thách thức những người đang ở đây hay chỉ vì hắn làm do sở thích cá nhân?

Càng nghĩ càng đau đầu. Dù gì nó cũng đã nhìn ngắm tử thi này đã được một quãng thời gian. Hơn nữa, Mavie cũng đã bắt đầu có cảm giác muốn buồn nôn vì thứ mùi khó ngửi ấy càng lúc càng trở nên đậm đà hơn. Nó quyết định bước ra ngoài.

Nhưng, trước khi Mavie kịp quay gót. Một thứ kì lạ đã bị thu vào tầm mắt của nó.

Ở dưới xương chậu bị đập vỡ của đóng thịt người bầy nhầy ấy...

Không có dương vật.

★ ★ ★

Sau một thoáng bàng hoàng và bất ngờ, Mavie kiểm tra lại một vòng căn phòng thêm một lần nữa và nó chắc chắn không tìm thấy bất cứ một phần cơ thể nào thuộc cơ quan sinh dục nam. Surgey không thể nào là con gái được, Mavie chắc chắn như vậy. Anh ta có giọng rất trầm và theo như những gì nó nhớ thì anh có yết hầu. Mavie rất chắc chắn anh ta là con trai.

Vậy dương vật của Surgey đang ở đâu?

Mavie bối rối lướt nhìn căn phòng thêm lần nữa. Nó đã kiểm tra rất kĩ mọi chi tiết trong phòng. Và rồi ánh nhìn của nó lơ đãng đánh rơi tại chiếc đệm rướm máu của Surgey. Nhà của anh ta không xài giường gỗ có chân mà thay vào đó là một chiếc đệm nằm sát nền đất.

Nó nặng nề nâng chiếc đệm lên.

Và những gì nó thấy lại một lần nữa giết chết nó với sự bất ngờ.

Ở dưới giường đang được giấu một cái tử cung còn nguyên vẹn màu hồng nhạt.

Tiếng kim loại vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro