[MA] Sexual Slave [Short Fic | HaeHyuk]
WARNING : FIC THEO CHIỀU HƯỚNG XẤU. ĐỀ NGHỊ CÂN NHẮC TRƯỚC KHI XEM !!
[Shortfic][HaeEun] Sexual Slave
*Tittle: Sexual Slave
*Author: Enzan Blues a.k.a KTC cháy đen nhiễm transfat + cholesteron
*Post-er: ♥ñhóc ßụi♥ ( Hay còn gọi là Bim Bim)
*Tag:
Đã được sự đồng ý của tác giả
Cap:
http://cC7.upanh.com/25.27.32179126.h2T0/hinhanh0152.jpg
*Rating:MA
*Pairing (s) : HaeHyuk
*Category: General - Angst ; Twisted ; Lemon ; OOC ; Gore ; Torture ; Violence ; au ; SA ; etc.
*Disclaimer: Họ thuộc về gia đình họ và bản thân họ, tôi không có quyền can thiệp.
*Staus: Hoàn Thành
Summary: Hắn đánh đập cậu. Hắn chà đạp cậu. Hắn ngược đãi cậu. Hắn cưỡng hiếp cậu.
Cậu đều không được phép lên tiếng chống đối, bởi
Thân xác này, tính mạng này, từng milimet trên cơ thể này, từng sợi tóc này,
tất thảy đều thuộc về hắn. Tất thảy.
Cậu thuộc về hắn.
Now, Let's enjoy fic Sexul Slave
Chap 1
Hắn đánh đập cậu. Hắn chà đạp cậu. Hắn ngược đãi cậu. Hắn cưỡng hiếp cậu.
Cậu đều không được phép lên tiếng chống đối, bởi…
Thân xác này, tính mạng này, từng milimet trên cơ thể này, từng sợi tóc này, tất thảy đều thuộc về hắn. Tất thảy.
Cậu thuộc về hắn.
——————————————————-
- Khốn kiếp! Ta đã nói gì hả?
Hắn tát cậu một cái đau điếng rồi không hề do dự đâm mạnh vào trong. Cái đâm đầy bất ngờ và thô bạo ấy như khiến cả cơ thể cậu bị đẩy ngược ra sau. Bên trong phải chịu một sự đả kích mạnh mẽ và không kịp chuẩn bị liền xảy ra một vết xước kéo dài, máu tươi không ngừng tràn ra. Cũng phải nhờ đến máu tươi, thành viên to lớn của hắn mới có thể chen được vào bên trong.
Cậu mím môi, mắt nhắm nghiền, ngờ đâu lại tạo thành một sức ép khiến nước mắt tuôn rơi. Một cái tát như trời giáng nữa in hằn trên má cậu, tựa hồ khiến đầu cậu nghẹo hẳn sang một bên.
- Khóc? Còn khóc lóc cái gì? – Hắn bật cười khinh bỉ, đồng thời nhéo mạnh vào đầu nhũ của cậu, khiến nó sưng đỏ.
- Không…. Thưa ngài…. – Cậu khó nhọc lên tiếng, từng tiếng nói cố gắng thoát ra ngoài xen giữa từng hơi thở ngắt quãng. – Là do… Hyukkie quá sung sướng mà thôi…
- Khóc do sung sướng? – Vừa nói hắn vừa thúc mạnh vào bên trong, thành viên của hắn lúc này toàn bộ ở trong cậu, rồi hắn cúi người, cắn lên vai cậu một cái thật mạnh khiến bờ vai trần trắng nõn nà liền hòa với màu đỏ tươi. – Đúng là quân dâm tiện!
Cậu không đáp, chỉ lẳng lặng gắng sức đu đưa hông, cố giúp cho hắn có được cảm giác sung sướng nhất. Tất nhiên chẳng phải cậu đã mất hết cảm giác, Hyuk Jae vẫn chỉ đơn thuần là một cậu thiếu niên mười sáu tuổi mỏng manh và dễ vỡ. Nhưng không hiểu sao, có lẽ là do công dụng của thuốc, nên cho dù bị hành hạ tàn nhẫn suốt hai năm qua nhưng cơ thể cậu vẫn không có vấn đề gì, mà còn ngày càng đẹp hơn, khiến cho bất cứ ai gặp cũng nổi dục vọng muốn chiếm đoạt.
Bàn tay to khỏe của hắn tóm chặt lấy vai cậu, móng tay vô tình chọc sâu hơn vào vết thương khi nãy hắn gây ra khiến cậu càng thêm đau đớn. Nhưng cậu chẳng hề dám kêu than một tiếng nào, bởi cậu biết nếu làm như vậy chỉ khiến hắn nổi điên mà hành hạ cậu hơn mà thôi. Cố giữ cho hơi thở mình bĩnh tĩnh, cậu siết chặt tay, cố an ủi bản thân, rằng, cơn đau này rồi cũng sẽ qua nhanh thôi.
Đến khi tưởng chừng như hắn sắp xuất ra thì hắn lại đột ngột rút thành viên còn cương cứng của mình ra khỏi cơ thể cậu, khiến bên trong nhanh chóng co thắt, nhễu từng giọt máu xuống chiếc bàn gỗ. Cậu còn bàng hoàng chưa hiểu tại sao, vừa mở bừng đôi mắt thì đã suýt nghẹt thở khi mà hắn nhét cả thành viên của hắn vào miệng cậu. Một dòng tinh dịch phun trào trong họng, cậu bất ngờ nôn mửa hết ra.
“Chát”
Cái tát thứ ba giáng lên mắt, từ khóe mép chảy ra một dòng máu đỏ tươi. Những hơi thở dồn dập tựa hồ muốn phá tung cả lồng ngực cậu. Lần này cậu chắc sẽ phải chịu thêm nhiều trò hành hạ dã man nữa của hắn, vì cái tội đã dámkhông nuốt những tinh hoa của hắn. Cậu run rẩy cất tiếng:
- Là… là Hyuk Jae đã… đã sai… – Cậu nấc lên từng tiếng, không dám ngồi dậy mà vẫn mở rộng hai chân, như chờ đợi một cơn thịnh nộ nữa từ hắn.
Chẳng ngờ hắn lại rời khỏi cậu, thô bạo hất cậu khỏi chiếc bàn giám đốc đó và dùng sức đá mạnh vào cơ thể mỏng manh đầy những vết bầm tím.
- Nếu không phải ta có cuộc họp bây giờ thì ta đã hành hạ chết cậu rồi! – Hắn gằn giọng, lại đá mạnh thêm một cái nữa.
Từ hai chân cậu, một dòng dịch từ từ chảy ra, dây vào tấm thảm lông cừu đắt tiền. Trước mắt hắn lúc này là một cậu thiếu niên tóc hung đỏ nhỏ nhắn hoàn toàn khỏa thân nằm dưới đất, hai chân đang mở rộng với dòng tinh dịch đang từ từ chảy ra, ánh mắt màu nâu sáng long lanh chứa đầy những giọt nước mắt cầu xin thương hại, hàm răng trắng noãn cắn vào đôi môi đỏ mọng lại càng làm nó trở nên trắng hơn. Thật khó để người ta kìm nén được dục vọng!
Đôi mắt hắn hằn lên những vệt đỏ đáng sợ, rồi hắn giật lấy chiếc điện thoại và gần như là hét vào trong đó.
- Hãy dời buổi họp muộn một tiếng nữa! Ta có việc bận!
Sau đó thì chiếc điện thoại đáng thương liền bị vứt chỏng chơ vào một góc. Chỉ là không biết nó hay cậu là kẻ đáng thương hơn.
- Thật biết cách dụ dỗ người khác! Ta sẽ khiến cậu sống không bằng chết, vì tội…- Hắn đã hoàn toàn nằm đè trên người cậu, và thành viên cậu đang bị hắn tóm lấy, chà lên xát xuống một cách không hề thương tiếc. – … đã dám quyến rũ ta…
Cậu cố nén một tiếng nấc đầy chua xót bật ra ngoài mà cong lưng lên, tạo cho hắn một tư thế dễ chịu nhất.
Bởi vì cậu là của hắn. Tất thảy đều thuộc về hắn. Phải khiến hắn cảm thấy hài lòng. Dù là chết đi cũng phải khiến hắn cảm thấy hài lòng.
~~~~Flash Black~~~~
Hắn đã nói với cậu, rằng trên đời này tiền bạc là đáng giá nhất. Hắn cũng nói, tiền bạc đáng giá hơn cậu nhiều lần. Hắn còn nói, cha mẹ cậu nợ hắn một khoản tiền rất lớn. Hắn không những không truy tố, mà ngược lại còn cho họ rất nhiều tiền. Vì thế nên cậu phải mang hết những gì mình có ra phục vụ hắn. Mặc dù cậu biết rằng ngoài thân xác này ra thì cậu chẳng còn gì. Dù thế nào cậu cũng phải khiến hắn hài lòng, bởi nếu không, cậu hiểu, gia đình mình sẽ phải chết thảm dưới tay hắn.
Hyuk Jae còn nhớ rõ, ngày ấy là ngày mùng bốn tháng bốn của hai năm trước, cũng là ngày sinh nhật cậu. Cậu đã uống một ly nước cha mẹ đưa cho, rốt cuộc cảm thấy trời đất choáng váng mà bất tỉnh. Khi tỉnh dậy thì đã thấy hai chân hai tay mình bị căng ra bốn phía, tróichặt vào bốn cái cọc của giường và hoàn toàn khỏa thân rồi.
Sau một hồi cậu la hét thì hắn xuất hiện, trên tay hắn là một chiếc roi da. Hắn đã quất mạnh một roi vào cơ thể không hề chống cự của cậu, lằn đỏ một vệt dài trên cơ thể trắng nón nà không tỳ vết. Cậu có thể cảm nhận được rõ cái đau đớn, đau đớn cả trong tâm hồn lẫn thể xác như bị chém một nhát dao. Nhát dao khứa vào thể xác đã đau, nhưng nhát chém vào tâm hồn mới là cùng cực đau đớn. Bố mẹ cậu, họ đã bán cậu rồi.
Từ vệt lằn đỏ kéo dài ngang bụng đó bắt đầu chảy ra những giọt máu từ từ nhỏ từng giọt thấm đẫm tấm ga giường trắng tinh bên dưới. Nhưng cậu chẳng hề để ý đến cái đau đớn đó, nước mắt từ khóe mi bắt đầu tuôn trào, trượt dọc bờ má, lăn xuống môi để lại một dư vị mặn chát và đắng ngắt. Hyuk Jae cảm thấy trái tim của mình như bị bóp nát, đau đớn tưởng chứng như không thể chịu nổi.
Cậu không để ý, rằng hắn vẫn đứng đó và đang quan sát cậu. Hắn cười lạnh một tiếng, không hề thương tiếc vụt xuống phát roi thứ hai. Phát roi bỏng rát đó như mang cậu trở về với thực tại, khiến Hyuk Jae bừng tỉnh khỏi cơn mê. Qua đôi mắt nhòe nước, cậu ngước lên nhìn hắn, nhìn một người đàn ông vạm vỡ với khuôn ngực săn chắc và ánh mắt tàn độc cùng màu tóc đen nhánh.
- Từ nay, cậu là của ta… – Hắn chậm rãi lên tiếng. – Ta muốn đối xử với cậu như thế nào, cậu đều phải phục tùng, không được phép ca thán nửa lời. Nếu không… – Khóe môi hắn từ từ nhếch lên thành một nụ cười lạnh lẽo nữa. – … cả nhà cậu…
Hắn không nói hết câu, nhưng cậu hiểu dụng ý của hắn. Hyuk Jae cảm thấy có một cục nghẹn to tướng chặn ngang cổ cậu khiến cậu chẳng thể thở. Nam nhi đại trượng phu là phải biết bảo vệ gia đình phải không? Cha cậu đã từng nói thế mà. Cậu là con trai cả trong nhà, cậu sẽ phải làm việc này để bảo vệ mọi người, dù việc này có đê hèn thế nào cậu cũng phải làm.
- Ta ghét nhìn thấy người khác khóc, – Hắn vừa nói vừa vứt cây roi da sang một bên và ngồi lên giường, mơn trớn cơ thể mỏng manh của cậu thiếu niên. – bởi như vậy chứng tỏ ta đang làm khổ họ. – Hắn vẫn tiếp tục nói trong khi ngón tay chẳng biết vô tình hay hữu ý mà cắm ngập vào vết thương do hắn vừa gây ra. – Vì thế nếu cậu khóc, nhất định ta sẽ không tha thứ… – Hắn cúi đầu xuống, cắn mạnh lên đầu nhũ hồng mềm mại của cậu. – Hiểu chưa…?
Hyuk Jae không kìm nén được đau đớn mà nấc lên một tiếng, đôi môi tái nhợt run rẩy, đôi mắt nâu không kìm nén được mà nhìn một cái nhìn đây sợ hãi vào hắn. Hắn nhíu mày, buông tha cho đầu nhũ cậu, lúc này đã sưng phồng và bắt đầu rỉ máu bởi khi nãy hắn vừa liếm, vừa nhay răng lại vừa cắn một cách thô bạo. Ngón tay lành lạnh của hắn di chuyển trên gương mặt xinh đẹp lòa xòa những sợi tóc hung đỏ đang tái mét kia, rồi dừng lại ở đuôi mắt trái của cậu. Một giọt nước vỡ tan trên ngón tay hắn.
- Khóc? – Hắn bật cười khe khẽ.
“Chát”
- Ta đã nói, đừng có khóc, bởi ta có làm gì cậu đâu? – Hắn tóm lấy cằm cậu, dường như có ý bóp nát chúng bằng bàn tay cứng như đá đó. – Đúng không? Hả Hyukkie?
Hyuk Jae cảm nhận được tim mình đang đập từng nhịp thật gấp gáp. Và một hơi thở nữa mắc lại trong cuống họng cậu. Không, cậu phải bảo vệ gia đình, cậu tuyệt đối không thể khiến hắn khó chịu mà trút giận vào gia đình cậu. Cậu mím chặt môi, cố gắng vẽ lên một nụ cười trên gương mặt mình.
- Hyukkie sẽ không khóc, thưa ngài.
“Chát”
Một cái tát thật mạnh nữa in hằn trên má cậu.
- Còn dám dùng bộ dạng đó để quyến rũ ta sao? – Hắn thích thú nhìn khóe môi cậu đang nhỏ mấy giọt máu lên tấm đệm trắng.
Hyuk Jae cảm thấy một dòng nước mắt như sắp trực trào. Nhưng rồi cậu cũng nén nhịn tất cả mà nuốt hết vào trong. Nụ cươi tươi tắn đáng yêu đó vẫn ở trên gương mặt xinh đẹp của cậu.
- Là lỗi của Hyukkie, Hyukkie đã khiến ngài phải khó chịu.
“Chát”
- Xin ngài cứ trừng phạt Hyukkie. – Hai nắm tay cậu siết chặt, hơi thở không tài nào thoát ra được từ cái họng đắng nghét, nhưng cậu vẫn cười, nụ cười mê hồn người ta.
Hắn dừng lại, không tát cậu nữa, thay vào đó là một tràng cười man rợ. Cả người hắn gần như ngửa hẳn ra sau vì cười. Hắn cười điên loạn, cười không có kiểm soát. Rồi khi hắn dứt cơn cười thì cậu từ từ lên tiếng:
- Xin ngài, hãy cởi xích cho Hyukkie. – Cậu nói, rõ ràng và không ngập ngừng, đôi mắt nâu sáng long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen đầy cương nghị.
- Cởi xích? – Hắn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy thích thú. – Để làm gì?
- Để Hyukkie có thể hầu hạ ngài chu đáo hơn. – Ánh mắt ngây thờ, giọng nói non nớt, dường như chẳng hề thuộc về nơi này.
Khóe mép hắn lại nhếch lên thành một nụ cười nữa, rồi hắn nhào người lên, với tay lấy chiếc chìa khóe trên bàn, nhanh chóng giải thoát xích trói cho cậu. Được cởi bỏ dây xích, Hyuk Jae thoáng giật mình, theo phản xạ liền co người lại, cố che đậy những phần cơ thể lộ ra ngoài.
Là con trai thì phải biết bảo vệ gia đình, câu nói đó vẫn văng vẳng bên tai. Hyuk Jae mím môi, nín thở ngồi dậy và từ từ đưa tay lên khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Bất thình lình, hắn túm lấy tay cậu, bẻ quặt ra đằng sau, ấn mạnh cậu nằm trở lại, gấp gáp cắn lên cơ thể mỏng manh đó. Cậu chỉ biết cố cắn răng chịu đau, không dám kêu rên lên một tiếng nào. Dù cả cơ thể cậu đang truyền đến từng cơn đau buốt, dù cánh tay bị bẻ ra sau tựa hồ như sắp gãy đến nơi, dù những vết thương của phát roi khi nãy vẫn không ngừng rỉ máu. Hyuk Jae chỉ biết âm thầm chịu đựng.
- Đã ai nói với cậu, rằng cậu đẹp vô cùng chưa? – Hắn phả từng hơi thở nóng bỏng vào vai cậu, lại cắn một cái không hề nhẹ nhàng lên dái tai cậu.
- Chẳng… phải ngài… vừa nói… xong… sao? – Cậu hổn hển nói từng tiếng, đôi mắt long lanh còn vương một vài giọt nước long lanh ngước lên nhìn hắn
.
“Chát.”
Cơ mặt cậu lúc này dường như đã chai lì với những cái tát thô bạo của hắn nên cậu tuyệt nhiên chẳng hề để lộ một cảm xúc gì. Chỉ đơn thuần là hơi rướn người lên chạm nhẹ đôi môi đỏ mọng của mình vào má hắn.
- Cậu… vừa làm gì? – Hắn giật mình giật người ra khỏi cậu
.
- Ngài không thích sao? – Cậu nhẹ nhàng rướn người lên hôn nhẹ một cái nữa vào má hắn. – Chẳng phải Hyukkie đã làm rất tốt sao?
Hắn giận dữ đẩy mạnh cậu ra, bước xuống giường lấy chiếc roi da khi nãy và liên tiếp vụt xuống cơ thể cậu những phát roi thảm khốc. Xen lẫn giữa những cơn đau buốt là sự ngạc nhiên không ngừng, Hyuk Jae lại nấc lên từng tiếng, thật sự chưa lúc nào cậu phải chịu sự hành hạ như thế này.
Cậu đau, đau lắm.
Đau đến độ tưởng chừng như từng miếng da đều rời ra khỏi cơ thể. Hyuk Jae không dám chống cự, chỉ biết bất lực nằm yên chờ đợi trận đòn qua đi. Cả cơ thể nhỏ bé run lên theo từng đợt, cậu dần rơi vào mê sảng. Trong một chút ý thức duy nhất còn sót lại, một mùi tanh nồng xộc thẳng lên mũi cậu khiến cậu cảm thấy buồn nôn. Cuối cùng cậu cảm nhận được cả cơ thể mình đang bị nhấc bổng lên, cùng với một chất giọng trầm trầm bên tai.
- Ta đâu cho phép cậu hôn ta?
Cố gắng mở mắt, rồi lại cố gắng lên tiếng, cảnh vật trước mặt cậu lúc này đã nhòe đi hoàn toàn.
- Là… lỗi… của Hyukkie…
- Có lỗi thì phải bị trừng phạt, phải không?
Trái tim đang kêu gào cậu hãy van xin hắn tha cho cậu, cơ thể cậu lúc này đã không còn chịu được một chút ngược đãi nào nữa rồi. Nhưng chợt ý thức lên tiếng, nó nói, nếu cậu van vỉ hắn tha thứ, chẳng phải hắn sẽ giết cả nhà cậu hay sao?
- Thế nào, Hyukkie?
Trái tim cậu lại gào lên rằng nếu cậu phục vụ hắn lúc này, chẳng phải cậu có thể chết sao? Làm người đâu ai muốn chết chứ? Nhưng ý trí vẫn kiên định, nó nói, mình cậu chết để cả nhà được sống là cái giá quá hời rồi.
- Ta đang hỏi cậu đấy Hyukkie?
Hyuk Jae vội dứt mình khỏi cơn hoảng loạn, đầu óc cậu lúc này trống rỗng. Rồi cậu đáp, như một kẻ vô hồn.
- Vâng, xin ngài cứ trừng phạt Hyukkie.
Cậu vừa dứt lời, hắn đã dùng sức đâm mạnh vào cái lỗ nhỏ của cậu. Lần đầu, lại chỉ là một thiếu niên nhỏ tuổi, dĩ nhiên cậu chẳng hề kìm nén được một cái hét thật lớn, sau đó thì nước mắt đua nhau giàn dụa chảy ra. Thành viên hắn không ngừng khuấy đảo trong cơ thể cậu, khiến cậu có cảm tưởng như toàn bộ nội tạng cũng bị lôi ra ngoài theo mỗi lần hắn thúc vào.
Đau.
Thực sự là rất đau.
Vô cùng đau.
Hyuk Jae cố gắng đưa tay lên giữ chặt lấy miệng, ngăn không có những tiếng nấc thoát ra ngoài. Hắn nói hắn không muốn nhìn thấy người khác khóc. Cậu không thể làm trái ý hắn được. Nhưng dĩ nhiên cậu chẳng thể chặn được những dòng nước mắt đang tuôn dài hai bên má.
Cầu ngài… không phải là Hyukkie muốn khóc…
Chỉ là Hyukkie không thể chịu đựng được…
Hắn vẫn thúc vào từng cái thật thô bạo, khiến cả cơ thể cậu bị đẩy ngược ra đằng sau, không biết rằng bên dưới cửa mình cũng bắt đầu rách, đang nhỏ từng giọt thấm đẫm chiếc drap giường. Nhưng cậu không hề ý thức được cái đau đớn đó. Cậu chỉ biết cậu đau, toàn thân cậu đều đau, cảm tưởng như tê dại đi vì đau. Cậu cũng dần đi vào mê sảng.
Đêm đó, mặc kệ không cần biết cậu đã ngất đi rồi lại tỉnh lại vì đau đớn bao nhiêu lần, cũng không cần rõ cậu đã đau đớn như nào, càng không thèm quan tâm đến những giọt nước mắt rơi lã chã trên gương mặt cậu, hắn hành hạ cậu cả một đêm dài, đến gần sáng mới buông tha. Và trước khi rời đi, hắn còn chế nhạo một câu.
- Cả đời này cậu thuộc về ta, cứ từ từ đó mà hưởng thụ!
Chỉ là Hyuk Jae đã sớm mất hết ý thức.
Năm ấy, Lee Hyuk Jae vừa tròn mười bốn tuổi.
~~~~End Flash Black~~~~
End chap 1
Chap 2
Cậu khó nhọc bò dậy, cố gắng vịn vào bàn và loạng choạng đứng dậy. Buổi họp rốt cuộc bị lùi lại những hai tiếng. Và trong suốt hai tiếng đó, không cần nói cũng biết hắn làm chuyện gì. Nhưng giờ cậu chỉ lo một điều, hắn vốn không thích nhìn những thứ bẩn thỉu. Vậy nên cậu phải nhanh chóng dọn dẹp căn phòng này, và cả chính bản thân cậu thôi.
Chợt cậu khựng lại khi nhìn thấy trên bàn là một khung ảnh nhỏ bằng gỗ bị úp xuống bàn. Một chút băn khoăn, chắc hẳn hắn sẽ không vui nếu cậu làm như vậy, và chắc chắn sẽ lại có những trận đòn roi khủng khiếp giáng xuống cậu nếu hắn biết cậu đã xem. Nhưng rồi sự tò mò đã đánh thắng tất cả, cậu nhẹ nhàng chạm nhẹ vào khung ảnh, một cảm giác lạnh buốt truyền khắp người cậu.
Cậu biết là có một phần nào đó trong cậu đang ngăn cậu không được làm như thế. Nhưng hành động đã nhanh hơn lý trí, khi mà cậu đã nhanh chóng lật ngược khung ảnh lại.
Hyuk Jae ngỡ ngàng, trong ảnh là hai cậu thiếu niên. Không phải, là một cậu thiếu niên cùng một đứa nhóc con tầm năm tuổi mới đúng. Cậu thiếu niên thì vào tầm mười lăm tuổi chăng? Cậu nhóc con đó đang bá vai cậu thanh niên, trên môi nó là nụ cười hở lợi và mái tóc hung đỏ có lẽ còn rực rỡ hơn cả nắng.
“Đừng bỏ rơi Hyukkie!”
“Không, anh không bỏ rơi Hyukkie đâu, nhất định sau này anh sẽ quay lại tìm em mà.”
“Hyukkie không tin!”
“Anh ngoắc tay với Hyukkie nhé?
”
“Nhất định anh phải trở lại tìm Hyukkie…”
Cậu run rẩy đưa tay lên môi, đôi chân đã mềm nhũn khuỵu hẳn xuống sàn. Lẽ nào…?
Không, không thể!
Con người tàn độc đó không thể là anh!
Cơn lũ kí ức kéo về tựa hồ đánh gục cậu, khiến cậu chợt bật khóc nức nở.
Hyuk Jae của mười một năm trước vẫn còn là một cậu bé ngây thơ và trong sáng, tuyệt nhiên không hề hiểu sự đời. Khi ấy đã có một tập đoàn lớn trên Seoul, cậu nghe mẹ cậu nói vậy, về miền quê nghèo ấy để đầu tư phát triển. Dĩ nhiên cậu nhóc Hyuk Jae chẳng hề quan tâm đến những cái dự án to lớn vô cùng quan trọng với quê cậu rồi, bởi cậu chỉ là một đứa trẻ năm tuổi thôi mà.
Rồi cậu gặp một người thiếu niên mười ba tuổi. Ấn tượng duy nhất của cậu với người đó là nụ cười thật tươi cùng bộ comple sang trọng đắt tiền. Nghe bảo anh ta là con trai của chủ tịch tập đoàn, về đây để học cách quản lý. Anh ta đã rất tốt với cậu, đã cho cậu thật nhiều bánh kẹo. Khi anh ta đi, anh ta còn hôn nhẹ lên môi cậu, rồi còn gãi đầu cười ngượng.
“Đã đánh dấu em rồi, sau này nhất định sẽ tìm thấy!”
Cậu thổn thức từng tiếng, nhất định không thể là anh ta.
Con người ấy, nhất định không thể là anh ta.
Không thể nào!
Nhưng… nếu không phải anh ta… thì làm sao có được bức ảnh này chứ?
Tuy lúc đó cậu còn nhỏ không nhớ được cụ thể gương mặt anh, nhưng vẫn còn nhớ anh ta có mái tóc đen và nụ cười rất tươi. Nụ cười chói sáng. Hyuk Jae thật sự yêu nụ cười đó vô cùng.
- Xem trộm đồ của chủ nhân thì đáng tội gì hả?
Một thanh âm vang lên nơi cửa, Hyuk Jae vội quay người lại. Là hắn!
Cậu run rẩy ngước đôi mắt thỏ con ầng ậc nước lên nhìn hắn, không dám tin vào những gì đang diễn ra. Trái ngược với hình ảnh hiền lành năm xưa, hắn tiến tới bên cậu, thô bạo nắm lấy tóc cậu dùng sức kéo lên.
- Trả lời ta đi? – Hắn vừa chậm rãi nói vừa phả những hơi thở nóng bỏng vài tai cậu. – Đáng tội gì nào?
Cậu cảm thấy trái tim như tan nát, cơ bụng quặn thắt đau không tả nổi. Nếu không vì có hắn đang nắm lấy tóc thì cậu cũng chẳng thể đứng vững. Không ngước nhìn hắn, đôi tay cậu trong vô thức đưa lên quệt nhẹ dòng nước nóng hổi đang tuôn chảy trên má.
Khóe mép hắn nhếch lên thành một nụ cười tàn độc, rồi hắn đẩy mạnh cậu ngã xuống đất, gằn giọng.
- Mau mặc lại quần áo tử tế đi.
Cậu ngạc nhiên ngẩng lên nhìn theo hắn đang khuất dần sau cánh cửa gỗ. Hắn đã nói cậu mặc lại quần áo mà không giáng bất cứ đòn trừng phạt nào lên cậu sao? Thật sự là hắn đã nói như vậy chứ? Cậu không mơ, phải không? Đôi môi trong vô thức nhoẻn thành một nụ cười thật tươi. Nhất định là vì hắn thấy cậu phát hiện ra hắn chính là người đã hứa cả đời này ở bên cậu mười một năm trước nên mới đối xử nhẹ nhàng với cậu như thế.
Trong tâm thức hãy còn trẻ con của mình, Hyuk Jae cảm thấy thật hạnh phúc. Hắn đã không trừng phạt cậu, đã tha cho cậu trong khi cậu vừa gây ra một lỗi khủng khiếp. Những đau đớn trên cơ thể cũng vì thế mà gần như biết mất hoàn toàn. Cậu nhanh chóng chạy ra bộ ghế salon trước bàn giám đốc nhặt quần áo lên và mặc lại chỉnh tề.
Hắn có thể đối xử nhẹ nhàng với cậu như thế, sau này cậu nhất định phải lấy toàn bộ ra dâng hiến. Chỉ là cảm thấy trái tim thật ấm áp, bụng cũng không còn đau nữa.
Trong vô thức lại nhoẻn miệng cười.
Có phải là yêu không?
…
Cậu im lặng đi theo hắn. Trong căn biệt thự này vốn tất cả cũng đều không ngạc nhiên khi thấy cảnh tượng này nữa. Bởi cậu cũng đã ở đây được hai năm rồi mà, hai năm luôn bám sát hắn, im lặng đi theo hắn. Chỉ là bọn họ thì nghĩ cậu là tình nhân của hắn, không biết hắn đối với cậu đơn thuần để giải quyết những ham muốn của mình.
Trong đầu Hyuk Jae lúc này thì đang vui sướng. Póc póc, hàng nghìn suy nghĩ bay nhảy trong đầu cậu mà trong đó nổi trội nhất là sau này có thể cùng hắn đường đường chính chính.
- Vào đi. – Hắn đẩy cậu vào phòng ngủ, cậu liền nghe lời. Nhưng rồi thấy hắn quay người bỏ đi thì lại ngẩng lên nghi hoặc nhìn hắn. – Ta sẽ vào sau.
Nghe thế thì cậu an tâm bước vào, không hề chần chừ cởi hết quần áo trên người. Hắn đã từng nói cậu có cơ thể là đẹp nhất, bởi thế đừng mặc quần áo khi chỉ có hắn và cậu. Dĩ nhiên là cậu phải nghe lời hắn rồi. Hơn nữa lúc này cậu đang rất vui sướng, bởi khi nãy hắn đã đối xử với cậu thật nhẹ nhàng. Cậu cảm thấy tim mình đang đập loạn nhịp khi nghĩ đến giây phút đó.
Trong hai năm cậu ở đây, cậu cũng luôn đâu phải chịu đói khổ gì. Và hắn cũng chẳng để ai có thể mạo phạm đến cậu, ngoại trừ hắn cả. Lại thêm một nụ cười nữa lướt qua khuôn mặt. Cậu thực sự đã mắc nợ hắn, phải dùng chính bản thân này cả đời trả nợ hắn.
Chỉ là… nhiều khi trái tim cậu đã vô thức đập loạn nhịp vì hắn…
Cậu đã từng rất sợ điều đó nhưng giờ thì không, không còn sợ nữa…
Cậu hạnh phúc với điều đó…
Cạch.
Cánh cửa phòng bật mở, cùng với hắn, tất nhiên. Cậu không tránh khỏi ánh mắt tò mò khi nhìn vào hắn, tay phải xách một túi to gì đó, và tay trái cầm một hộp bánh ngọt. Hắn đặt chiếc túi xuống cạnh giường rồi tiến đến bên cậu, ôm gọn cậu vào lòng. Dĩ nhiên không phải là lần đầu gần gũi với nhau nhưng cậu chợt đỏ mặt. Hắn lại có thể nhẹ nhàng và ôn nhu với cậu như này sao?
Trong lòng cậu chợt tràn lên một nỗi hạnh phúc nữa. Thật sự vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến độ cậu nghĩ mình có thể chết trong sự hạnh phúc đó. Rồi hắn nhẹ nhàng mở hộp bánh ngọt, lại ân cần đút một chiếc bánh vào miệng cậu. Kem trên bánh ngọt, thực sự rất ngọt, và cậu cảm tưởng như đây là miếng bánh ngọt nhất cậu từng ăn.
- Ngon không?
Cậu đỏ mặt, gật gật đầu.
- Mặc như thế này sẽ lạnh đó. – Hắn cởi chiếc áo khoác trên người và choàng vào người cậu.
- Ngài… không cần phải làm như vậy đâu… – Hyuk Jae bối rối nhìn hắn.
Trông cậu lúc này quả thực đáng yêu không thể tả, đôi môi hồng chúm chím mím lại, càng hồng hơn khi mà ở kem trắng dây quanh mép cậu. Đã vậy, chiếc áo mà hắn khoác lên người cậu là một chiếc áo măng-tô màu đen nên khuôn ngực trắng mịn của cậu lại càng thêm nổi bật.
- Hãy ăn thêm đi. – Hắn nghiêng đầu, hôn nhẹ lên má cậu.
Hyuk Jae cúi gằm mặt, ngượng ngập lấy thêm một miếng bánh từ trong lòng hắn. Cậu hẳn có thể chết vì sự ấm áp hắn đột ngột đem lại. Nếu bắt cậu phải lựa chọn một lần nữa, cậu vẫn sẽ chọn bị hắn hành hạ trong hai năm để đổi lấy vài giây hạnh phúc như thế này. À, có thể hắn sẽ cho cậu cả đời hạnh phúc. Chắc chắn là như vậy.
Nhưng tại sao hắn lại hành hạ cậu trong suốt hai năm qua?
Cậu ngẩn người giây lát rồi lắc mạnh đầu. Quá khứ đã qua rồi, cậu sẽ không phải chịu khổ nữa. Nghĩ như vậy đôi môi trong vô thức lại nhếch lên tạo thành một nụ cười tươi tắn. Trước mắt hắn lúc này là một cậu nhóc xinh đẹp với mái tóc màu hung đỏ đang tít hết cả mặt lại, gò má hồng bình thường vốn hồng hào nay lại càng hồng hơn, hẳn là cậu bé đang xấu hổ. Hắn chợt ngây dại.
Nhưng rồi từ khóe môi, từ từ tạo thành một nụ cười tàn độc.
Chợt cậu siết chặt tay, miếng bánh cũng bị bóp mạnh khiến nó vỡ nát. Có một luồng khí nóng rực đang truyền đi khắp người cậu khiến cậu cảm thấy mình như bị thiêu đốt. Ngọn lửa cứ lan dần trong cơ thể, làm cậu gập hẳn người xuống. Không những nóng, mà toàn thân cậu còn rất đau đớn, và ở hạ thể cũng ngứa ngáy vô cùng.
Không lẽ trong bánh có…
Dường như chỉ chờ có thể, hắn lập tức rút lấy một sợi dây thừng từ trong chiếc túi xách kia ra và bẻ ngoặt tay cậu ra sau lưng, trói ngoặt lại. Chưa hết, chân cậu cũng nhanh chóng bị tách ra và dùng dân thừng trói vào hai cái cột ở chân giường. Không dừng lại ở đó, hắn từ từ rút ra từ túi quần một cái vòng sắt nhỏ, luồn vào thành viên đang dần căng cứng của cậu.
- Ngài… ngài định làm gì? – Cậu hốt hoảng lên tiếng, trong người vẫn truyền từng đợt hỏa dục mạnh mẽ.
- Xem trộm đồ của chủ nhân… – Giọng nói hắn khàn khàn. – … thì đáng tội gì hả?
- Xin ngài… hãy… hãy mau chiếm đoạt Hyukkie… – Cậu bật khóc nức nở, thật sự lúc này chỉ muốn hắn nhanh chóng ở trong mình, đôi tay cùng chân bị trói cũng không ngừng dãy giụa. Một ngọn lửa, có một ngọn lửa sắp thiêu cháy cậu!
Hắn cười lạnh, dường như chẳng thèm quan tâm tới cậu đang đau khổ cầu xin, cứ vậy bỏ vào phòng tắm.
Hyuk Jae quằn quại trên giường, cảm thấy toàn thân như bị co rút. Dù cậu biết là sẽ vô vọng thôi nhưng vẫn cố sức thoát ra khỏi sợi dây trói, khiến sợi dây vô tình thít lại càng chặt hơn. Nhưng giờ cậu đâu để ý đến những cái đó, lúc này toàn thân cậu không những nóng rực mà còn đau buốt như thể bị kim châm, cậu đau, thực sự là rất đau. Trước mắt cậu lúc này đã nhòe nhoẹt nước, trong đầu thì chao đảo như thế Trái Đất không còn lực hấp dẫn. Và hơn tất cả, cửa mình cậu càng lúc càng khó chịu hơn, tựa hồ sưng đỏ hẳn lên rồi. Còn cái vòng sắt hắn cài vào khi nãy lại khiến cho thành viên không cách nào xuất ra khiến cậu thấy khó chịu vô cùng. Cả người bức bối, khô nóng, tưởng chừng như không thể nào chịu nổi nữa.
Tất cả những cử chỉ khi nãy, đều là để lừa em ăn mấy miếng bánh đó sao?
Trong cơn điên loạn, cậu bật khóc. Là cậu đã quá cả tin? Hay là do hắn đóng kịch quá giỏi? Dù sao, một vết thương dù sâu đến đâu mà cứ đâm mãi thì cũng không còn đau. Nhưng nếu là một vết thương mà đã lành, thì khi đâm lại sẽ cùng cực đau đớn.
Chỉ là cả thể xác lẫn tâm hồn Hyuk Jae đang đau đến không gì diễn tả nổi mà thôi…
Trong ngọn hỏa dục đó, cậu đã không nhận ra rằng hắn đứng bên giường với nụ cười lạnh lẽo đó từ lúc nào.
- Sao? Lúc này cậu cảm thấy thế nào?
- Cầu ngài… Hyukkie cầu ngài… – Lúc này xuất hiện một dòng nước bọt bên mép cậu, có lẽ trong cơn mê loạn lúc nãy đã trào ra mà không hay.
- Cốt cũng không muốn hành hạ cậu, Hyukkie của ta… – Hắn ngồi xuống bên giường, giả bộ thương hại vuốt ve bắp đùi cậu.
- Cầu ngài… hãy mau chiếm đoạt Hyukkie… – Cậu thổn thức, đoạn hướng đến hắn với ánh mắt van xin.
- Nếu không thì sao? – Hắn bật cười khoái trá, đoạn mơn trớn nhẹ nhàng thành viên đã căng cứng nhưng không thể xuất ra bởi cái vòng sắt quái ác đó. – Xem ra sắp chịu hết nổi rồi?
- Xin ngài… – Cơ thể cậu cũng run lên thành từng đợt, bàn tay trong vô thức mà siết lại thật chặt, móng tay cắm ngập vào da cũng khiến đổ không ít máu.
- Xin ta? – Hắn chợt phá lên cười. – Ta có làm gì nên tội đâu mà cậu cầu xin ta như vậy chứ!
Hắn nhún vai, tỉnh bơ trước cơ thể đang quằn quại vì thuốc của cậu, làm như hắn chẳng có chút tội lỗi gì. Cậu thở hổn hển, từng thớ cơ trên người cậu đang căn cứng, và trên tất cả, hạ thể cậu đang đau đớn vô cùng.
- Thôi được rồi. – Mép hắn hơi nhếch lên. – Ta sẽ đáp ứng cậu… Chỉ có điều ta sẽ không hề nhẹ nhàng đâu, cậu chấp thuận chứ?
- V-vâng… v-vâng… cầu ngài… – Cậu run rẩy, không hề có một chút bình tĩnh nào trong giọng nói. Cậu nghĩ rằng cậu sẽ sớm bị thiêu đốt bởi ngọn lửa dữ dội này.
Hắn nhẹ nhàng lột bỏ chiếc áo choàng tắm, rồi một cách chậm rãi bước lên giường. Một ngón tay lành lạnh của hắn xoa vào thành viên của cậu, trượt dần xuống cửa mình. Cậu nhắm chặt mắt, mong chờ một cơn đau xâm nhập. Nhưng không, hắn chỉ chơi đùa ở đó chứ không hề có ý muốn vào bên trong. Có vẻ như hắn đang thực sự muốn cậu phát điên.
- D-dong… H-hae… – Cậu gào lên trong từng hơi thở ngắt quãng.
- Dám gọi cả tên ta? – Hắn mở to mắt, nét mặt lại vẽ lên một nụ cười. – Xem ra thuốc này có công dụng thực sự rất tốt nha?
- D-dong H-…H-ae… – Lưng cậu oằn lên, để lộ tấm ga giường ướt đẫm mồ hôi. – X-in…ng-ngài… C-c-cầu ngài…
Hắn bật cười khe khẽ, rồi chẳng hề do dự đè hẳn lên cậu, mãnh liệt tiến vào. Thành viên hắn cứ đâm vào gần hết rồi lại thô bạo rút ra. Hyuk Jae thở từng hơi thở gấp gáp, lồng ngực như muốn nổ tung. Ngọn lửa phía dưới đã biến mất, thay vào đó là cơn đau muốn xé da xé thịt. Mỗi lần thành viên của hắn rút ra là một lần những giọt máu nóng hổi hòa tan với ga giường. Cậu để tuột ra ngoài thêm nhiều tiếng rên rỉ hơn. Những tiếng rên rỉ của cậu dường như khi hắn càng sôi máu hơn. Hắn điên cuồng thúc vào, mặc kệ cơ thể cậu đang vặn vẹo một cách khó khăn ở phía dưới. Rồi hắn đưa tay, rút chiếc vòng sắt khi nãy ra, lập tức cậu điên cuồng giải phóng lên khắp người hắn, tràn xuống cả ngực cậu.
Những giọt mồ hôi của hắn đổ lên người cậu, lăn vào lưỡi cậu, mặn chát. Cậu có thể cảm nhận được hắn đang bị cơ thể cậu kích thích đến phát điên. Thật vậy, chưa lần nào cậu thấy hắn lại điên cuồng như thế này. Bên dưới cậu dường như đã rách, nó đau buốt và đang thít chặt lấy thành viên của hắn. Cậu càng thít chặt thì thành viên hắn lại càng to hơn, nó khuấy đảo điên loạn trong cơ thể cậu.
Cuối cùng hắn bắn thật mạnh vào cậu, thở hổn hển và gục xuống. Trong cơn mê sảng, cậu có thể thấy được mình đang đau vô cùng, từ cửa mình một dòng tinh dịch cùng máu tươi đang từ từ tràn ra. Thế nhưng hắn chẳng hề buông tha cho cậu, hắn quay sang cậu, cười lạnh.
- Tiếp tục chứ, Hyukkie?
Chưa lúc nào cậu lại thấy sợ như thế này. Đôi mắt cậu đầy hoảng hốt nhìn vào hắn. Cậu thút thít, vô thức nhích ra xa khỏi hắn, một mực lắc đầu quầy quậy.
- Không đồng ý sao? – Hắn gằn giọng, bóp mạnh lấy cằm cậu.
- Xin ngài… Hyukkie đau…
- Còn dám đòi hỏi sao? – Hắn tát mạnh vào má cậu khiến khóe mép cậu chảy ra chút máu. – Cậu đừng quên cậu còn đang bị phạt đó.
Hyuk Jae không đáp, hoặc cậu đã kiệt sức thật sự rồi. Cậu cứ nằm yên, mắt nhắm nghiền, thở từng hơi đứt quãng. Lúc này cả cơ thể cậu dường như đã hoàn toàn tê dại. Không hề ý thức được hắn đang từ từ rời khỏi giường, tiến đến bên chiếc túi khi nãy và lôi ra một chai gì đó. Hắn thô bạo túm lấy tóc cậu khiến cậu mệt nhọc mở mắt, đờ đẫn nhìn vào hắn.
- Cậu nhìn thấy chai gì đây không?
Cậu giật mình thảng thốt, nét mặt tái mét, vội vàng yếu đuối xua vội tay.
- Cầu ngài, cầu ngài…
- Rượu cồn 70% chắc cũng có thể giúp cậu thanh tẩy cái lỗ bẩn thỉu kia đó. – Hắn cười khẩy, đoạn mở chai rượu ra khiến mùi men xộc lên mũi.
- Xin ngài… Xin ngài… – Cậu bật khóc, ra sức giãy dụa khỏi vòng tay rắn chắc của hắn.
Đáp lại sự khẩn thiết của cậu hắn chỉ nhanh chóng giải thoát chân cậu khỏi dây trói rồi lật sấp cậu lại, tạo cho cậu một tư thế quỳ để mông chổng lên cao. Cả cơ thể cậu run lên, nhưng cũng không hề dám chống cự. Chỉ dám cố gắng bịt chặt mồm mình lại ngăn không cho những tiếng rên thoát ra ngoài. Chỉ là trong tâm tư cậu lúc này đang vô cùng hỗn loạn, người con trai năm xưa đã từng rất dịu dàng với cậu lại hành hạ cậu như thế này sao?
Trong phút chốc, nước mắt lại thẫm đẫm ga giường.
Khóe mép hắn hơi nhếch lên, rồi hắn đưa tay bóp nhẹ vào cặp mông căng tròn của cậu khiến cơ thể cậu nảy lên. Một cách chậm rãi, hắn nâng nhẹ tay,
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một tiếng hét xé không gian vang lên. Dù cậu đã mím chặt môi nhưng vẫn không hề ngăn được tiếng hét đó. Cậu đau, đau lắm. Cái dòng chất lỏng chứa men cay nghiệt đó chảy đến đâu là cậu đau đớn đến đó. Chân cậu bủn rủn, cả cơ thể đổ rạp xuống giường. Một hơi thở nghẹt lại trong cuống họng cậu, cậu cảm giác đầu óc quay cuồng. Bên trong lan truyền đến từng đợt bỏng rát, thật sự là đau không tả xiết.
Cậu nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, chỉ muốn chết luôn thôi.
Rồi cậu cảm giác có một cảm giác nóng ấm luồn lách bên trong cơ thể mình, liếm từng giọt máu hòa cùng rượu đang từ từ tràn ra. Dường như cậu đã mất hoàn toàn cảm giác rồi. Bên trong đó tê dại hẳn, Hyuk Jae nghĩ chắc trên thế giới này chắc không còn gì đau khổ hơn nữa.
Và cứ thế cậu mất hết ý thức, chìm vào mê sảng.
…
Khi cậu tỉnh lại thì trời đã về đêm, cậu khẽ cử động nhưng rồi chợt nhận ra cổ đang đeo một cái xích và cái xích đó móc trên thành giường. Thực sự lúc này nhìn cậu chẳng khác nào một con chó!
Ý thức Hyuk Jae dần dần khôi phục lại, một hơi thở chợt mắc lại trong cuống họng, khiến cậu nghẹt thở. Cậu đã dám van xin hắn tha cho cậu! Nếu điều đó khó chịu chẳng phải hắn sẽ giết gia đình cậu sao? Mặc kệ hắn có là người con trai năm xưa hay không, giờ cậu chỉ quan tâm đến duy nhất một việc, phải khiến hắn vì mải mê trừng phạt cậu mà quên mất gia đình cậu.
Hyuk Jae không nhận biết được hai dòng nước mắt đang dần dần trượt ra từ khóe mắt cậu.
Cậu đang đau. Trái tim cậu như đang bị một ai đó dùng dao đâm vào khiến nó từ từ rỉ máu.
Đau, đau đớn lắm.
Chợt trong cơn đau tưởng chừng như khiến cậu gục ngã cậu lại cười. Một nụ cười kéo dài đến tận mang tai. Cậu ngây ngốc cười. Chính xác là một thằng ngốc đang cười.
Dù có phải làm gì, nhất định Lee Hyuk Jae cũng sẽ bảo vệ được gia đình.
Rồi cậu nhìn thấy một mũi giày trước mặt cậu. Trước khi cậu kịp ngẩng lên mũi giày đó đã đá thật mạnh vào cậu, khiến cả cơ thể nhỏ bé ấy đập thẳng vào thành giường, mũi cũng chảy không ít máu. Cậu mím chặt môi, cố điều chỉnh hơi thở bình thường trở lại. Nhưng rồi cái bàn tay thô bạo đó đã bóp chặt lấy cằm cậu, buộc cậu phải ngẩng lên nhìn hắn. Hắn cười khinh bỉ, chẳng hề do dự tát thật mạnh lên mặt cậu khiến cậu đổ rạp người xuống đất thêm lần nữa. Không mất đến một giây, cậu ngay tức khắc ngẩng mặt lên. Gương mặt xinh đẹp với những sợi tóc lòa xòa che phủ, lấp lánh giữa cái màu hung đỏ là đôi mắt nâu sáng lấp lánh còn vương mấy giọt nước tựa hồ làm hắn ngây dại đi trong thoáng chốc. Trên thế gian này sợ là không kiếm được cậu thiếu niên nào kiều diễm như vậy.
Hắn mím chặt môi, cố che giấu một nhịp tim vừa đập chệch rồi lại không thương tiếc đá mạnh vào cơ thể đầy những vết bầm tím của cậu và ngồi xuống giường, sau đó thì chẫm rãi lên tiếng.
- Ta không định hành hạ cậu, tất cả là do số phận.
Thay cho cậu trả lời là một cái nhíu mày đầy khó hiểu của cậu.
- Cậu đã nhìn thấy cái khung ảnh trên bàn ta rồi phải không?
Cậu khẽ gật đầu.
- Và cậu nghĩ đó là ta?
Lại một cái gật đầu nữa, nhìn cậu gật đầu nhẹ tênh như vậy thật khó nhận biết trong cậu đang đau đớn đến như nào. Thật vậy, cậu chỉ muốn òa khóc và hỏi hắn vì sao nỡ đối xử như vậy với cậu mà thôi.
- Đó không phải là ta. – Hắn cười lạnh, đoạn rút ra một điều thuốc và châm lửa. – Là anh trai cùng cha khác mẹ của ta. Anh ấy bằng tuổi ta nhưng sinh trước, sinh ngày mùng một một. Tên anh ấy là Sungmin, cùng họ Lee với ta, tất nhiên. Khác với nhiều cặp con cái khác mẹ, chúng ta vô cùng thân thiết. – Rồi hắn rít lên một luồng khói, mặc kệ sự khó hiểu của cậu cứ tiếp tục độc thoại. – Mẹ ta mất sớm, mẹ anh ấy cũng vậy. Chúng ta lớn lên bên nhau, dựa vào nhau mà tồn tại trong cái nhà này. Cho đến năm Sungmin mười lăm tuổi…
Hắn chợt dừng lại, không hề che dấu ánh mắt căm phẫn hướng vào cậu. Rồi chẳng hề chần chừ giật lấy chiếc roi da trên giường vụt mạnh xuống cơ thể cậu. Làn da trắng trẻo lại in hằn thêm một vết lằn đỏ nữa. Cậu không hề tránh né, chỉ hướng lên xoáy thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của hắn, cậu muốn hắn kể nốt.
- Năm mười lăm tuổi… – Hắn bặm môi, hơi gục đầu xuống vùi vào bàn tay mình. – … anh ấy theo cha về một làng quê nhỏ để học cách điều hành công việc. Khi trở về anh đã luôn miệng nhắc đến một đứa trẻ tóc hung đỏ. Mỗi lần nhắc đến nó là ánh mắt anh lại đầy vẻ yêu thương cùng giọng nói ân cần vô cùng, ta nghĩ là anh ta đã yêu đứa trẻ đó. – Chợt hắn mỉm cười cay đắng. – Và… ta quả thực đã rất đau khổ, ta sống cùng nhà với anh, ở bên cạnh anh đã bao nhiêu năm, vậy mà một chút tình cảm cũng không dành cho ta sao?
Cậu mím chặt môi, ngước lên nhìn hắn.
- Năm anh ấy mười tám tuổi, anh ấy nhất quyết đón đứa trẻ tóc đỏ đó về. Trên đường về vùng quê đó, xe gặp tai nạn. – Hắn ngừng một nhịp, cố hít thở thật sâu rồi mới kể tiếp. – Sungmin chết. Trong tang lễ của anh, ta không khóc, ta đã tự hứa nhất định phải tìm được thằng nhóc tóc đỏ đó để hành hạ, bởi nó chính là nguyên nhân khiến anh ấy chết. – Rồi hắn xoáy sâu vào mắt cậu bằng đôi mắt đỏ ngầu. – Một đứa trẻ có mái tóc hung đỏ không phải là quá khó tìm, phải không?
Chợt hắn phá lên cười, nụ cười với từng tiếng vỡ vụn.
Tim cậu thắt lại.
Là do cậu biết người con trai ấy đã chết với nguyên nhân gián tiếp là cậu sao?
Không, không phải.
Một đứa trẻ năm tuổi không biết yêu, chỉ là nó thấy thích người đã cho nó nhiều đồ ngọt mà thôi. Cậu không còn yêu, không, là cậu chưa từng yêu Sungmin, chưa từng yêu anh. Anh chỉ là một mảnh kí ức rất sâu đậm trong cậu mà thôi…
Là cậu chưa từng yêu anh.
Vậy sao tim cậu lại thắt lại? Tại sao bụng cậu lại quặn đau? Tại sao cổ họng cậu lại đắng nghét?
Vì sao?
Cậu như ngừng thở khi nhìn lên hắn, nhìn lên người đàn ông đã hành hạ cậu suốt bao lâu nay. Hắn không còn cười nữa, chỉ đơn thuần là gục mặt xuống, và qua một kẽ hở của bàn tay, cậu nhìn thấy sống mũi hắn đỏ gay.
Khóc sao?
Cậu thấy đau quá.
Có phải là yêu không?
Cậu vô thức rướn ngước lên, vòng tay ôm lấy hắn.
Có phải là yêu không?
Từng giọt nước mắt của cậu đổ lên lưng áo hắn.
Có phải là yêu không?
Những hơi thở bị nghẹt lại trong cuống họng mỗi lần tấm lưng rộng của hắn run lên.
Có phải là yêu không?
Cậu nguyện cả đời này để cho hắn hành hạ, dù hắn không có một chút tình cảm nào với cậu cũng được. Thân xác này cậu trao cho hắn, hắn giày vò như nào cũng được, hắn hành hạ như nào cũng xong. Chỉ là, xin đừng đau khổ như lúc này.
Có phải là yêu không?
Hắn cũng gục đầu lên vai cậu, siết chặt lấy eo cậu. Hình như cậu cảm nhận được một giọt nước vừa vỡ tan trên tấm vai trần của cậu?
Khoảng khắc này tưởng như vĩnh hằng.
Thời gian tựa như đã ngừng trôi.
Chỉ còn em và anh, ở trong căn phòng lặng vắng này.
Chúng ta – những kẻ ngờ nghệch chưa từng biết yêu,
Lại ngu ngốc hỏi nhau rằng, có phải là yêu không?
Cậu thì thầm vào tai hắn, thật nhỏ,
- Hyukkie yêu ngài…
Hắn ngỡ ngàng ngẩng đầu dậy
Yêu?
Rồi chợt bật cười khe khẽ.
Yêu?
Không hề do dự hắn đẩy mạnh cậu ra sau, khiến cậu ngã nhoài. Cậu ngỡ ngàng nhìn hắn, không biết rằng trái tim non nớt lại một lần nữa bị tổn thương.
“Chát”
Một phát roi giáng xuống cơ thể yếu đuối, nhưng cậu vẫn nhìn hắn, ngơ ngác đến đáng thương. Cơn đau do vết lằn đỏ đó mang lại ư? Mặc kệ, cậu muốn câu trả lời từ hắn.
“Chát”
Phát roi thứ hai giáng xuống, một vết lằn đỏ nữa xuất hiện, đan chéo với vệt lắn khi nãy. Cả hai vệt bắt đầu rỉ máu. Cậu bắt đầu cảm nhận được cái đau, nhưng vẫn không thôi hướng vào hắn ánh mắt chờ đợi đầy đau xót.
“Chát”
Hắn quật mạnh hơn. Vết lằn thứ ba to bằng cả hai vệt khi nãy hợp lại. Cơ thể cậu bắt đầu phản ứng dữ dội, nó run lên khe khẽ. Có điều ánh mắt chai lì đó vẫn không hề rời khỏi hắn.
“Chát”
“Chát”
“Chát”
“…”
Trận đòn roi vô cớ giáng lên cơ thể mỏng manh không hề chống cứ của cậu khiến mọi thứ trước mắt cậu dần hoa lên. Đau, dĩ nhiên là cơ thể đang đang chứ. Hôm nay không biết cơ thể yếu đuối của cậu lại nhận thêm bao nhiêu vết sẹo nữa. Không đếm nổi, chỉ biết toàn thân cậu đều đang đẫm máu mà thôi.
“Chát”
“Chát”
“Chát”
“…”
Hắn càng đánh càng mạnh hơn. Và càng nhận những đòn roi hiểm ác đó từ hắn nhiều cậu lại càng tỉnh táo hơn. Lần này cậu không muốn đầu hàng nữa. Cậu muốn nhận được câu trả lời từ hắn, cậu muốn biết, hắn…
…có yêu cậu không…?
Gương mặt hắn đỏ gay, hắn đứng hẳn dậy mà ra sức vụt. Nhìn vào gương mặt xinh đẹp vô hồn của cậu máu hắn càng sôi lên. Hắn muốn giết chết cái vẻ đẹp thánh thiện mà suốt hai năm qua dù hắn có chà đạp thế nào cũng không vấy bẩn được đó.
Chính là hắn không hiểu, trái tim cậu đã đau lắm rồi.
Đau, đau lắm.
Chỉ một lần nữa thôi là nó có thể nổ tung.
Cậu chợt bật cười.
Trong từng tiếng cười là những giọt nước mắt lành lạnh mặn chát, có lẽ cả đắng ngắt nữa, chỉ có điều cậu cũng không cảm nhận được vị nữa mà thôi…
- Em yêu anh Donghae…
Cậu thốt lên câu cuối cùng trước khi cả cơ thể đổ nhoài xuống đất.
Trận đòn roi đó vẫn tiếp tục. Hắn lúc này như đã phát điên rồi.
Tại sao lại phải đánh cậu ấy như vậy?
Cại tôi của hắn đột ngột lên tiếng.
Ta biết thừa cậu ta đang nghĩ ta là Sungmin nên mới nói lời yêu ta!!
Hắn gào lên với chính mình, đôi tay vẫn ra sức vụt từng phát roi vào cậu.
Có như vậy thôi mà sao lại tức giận đến thế?
Cái tôi thứ hai không hề có ý định buông tha cho hắn.
Hắn chợt sững người. Cảm thấy hơi thở đã mắc lại trong cuống họng. Phải rồi, tại sao lại tức giận đến thế?
Có phải là ghen không?
Nếu là ghen, thì có chăng là tình yêu ư?
Có phải là yêu không?
Hắn lặng người, tay buông thõng, ánh mắt vô hồn nhìn vào cơ thể đẫm máu đang thở từng hơi yếu ớt nằm trên sàn nhà.
Chỉ là yêu nên mới đau như vậy phải không?
Nếu là yêu…
… thì phải nhanh diệt bỏ tình yêu này!
Khóe mép hắn lại từ từ nhếch lên, nụ cười đó vẫn tàn độc, nhưng lại phảng phất một nét đau thương. Hắn lặng lẽ trút một hơi thở dài.
Yêu?
End chap 2
Chap 3
“A… a… anh à… nhẹ… nhẹ nhàng… thôi”
Cậu tỉnh dậy bởi những tiếng rên đầy kích thích. Vừa ngẩng đầu lên mắt cậu đã ướt nhòe, hắn đang cùng một cô gái khác làm tình. Dĩ nhiên cậu biết hắn không chỉ ngủ với mình cậu mà còn ngủ với nhiều người nữa, nhưng cũng đâu cần làm như vậy ngay trước mặt cậu chứ?
Cậu dường như đã quên hết những vết thương trên cơ thể mình, chỉ lẳng lặng đứng dậy và trèo lên giường, ôm chặt lấy hắn từ đằng sau. Hắn quay mặt lại, nhếch mép cười lạnh, đưa tay nâng cằm cậu lên.
“Tỉnh rồi ư?”
Không đáp, cậu lập tức rướn người lên, chạm nhẹ môi mình vào môi hắn. Vị ngọt như tan chảy. Hắn sững người trong giây lát, rồi như quên hết sự hiện diện của cô gái kia, cứ vậy tách môi cậu ra đẩy lưỡi vào trong. Lưỡi hắn điên cuồng lùng sục trong vòm miệng cậu, cạ lên từng chiếc răng trắng noãn. Hắn chưa từng hôn cậu. Cậu nghẹt thở, nụ hôn quá mạnh bạo và bất ngờ đã khiến phổi cậu bị rút sạch không khí. Nhưng, cậu tuyệt đối không muốn dừng lại.
Chợt hắn sững lại, đoạn đẩy mạnh cậu ra.
- Vẫn còn dám quyến rũ ta sao?
Cú đẩy mạnh làm cậu ngã lăn xuống giường, dây xích đeo ở cổ lại siết chặt hơn, làm cậu khẽ nhăn mặt vì đau đớn rồi nét mặt lại vẽ lên một nét bàng hoàng.
- D-d…ong… h-hae? – Cậu run rẩy cất tiếng.
- Ta không nhớ đã cho phép cậu gọi tên ta từ khi nào. – Hắn không nhìn cậu, quay sang chiếc túi bên thành giường, lấy ra vật gì đó. – Và… tội cậu ta vẫn chưa xử xong… Nhưng thôi, ta có món quà cho cậu đây…
Hyuk Jae mở to mắt, cắn mạnh vào môi khiến nó rướm máu nhìn vào sex toy dạng trứng hắn vừa lôi ra. Không để cậu kịp nói một câu nào, trước sự ngạc nhiên của cậu hắn đã bước xuống giường và nhanh chóng trói chặt hai tay cậu vào thành giường. Rồi hắn đẩy đùi của cậu về phía trước. Hai đầu gối cậu quỳ xuống sàn, phần thân trên hầu như phải ẹp xuống vì tay đang bị trói, mông thì chổng lên, hoàn toàn lộ liễu.
- Xem ta có gì cho cậu này?
Hắn nhếch mép, từ từ đút quả trứng kia vào bên trong cậu khiến cậu không kìm được mà rên lên nho nhỏ.
- Chà, giọng nói cậu không phải tệ, nhưng nếu mà hét lên thì cũng không phải là dễ nghe đâu. – Hắn tặc lưỡi, coi như tiện tay thô bạo dán một miếng băng dính vào mồm cậu.
Toàn thân cậu run rẩy, chợt nhận ra chân cũng bị hắn trói chặt, hằn mạnh vào da không tránh khỏi cảm giác đau đớn. Môi cậu đã bị cắn rách bươm, chảy máu.
Píp.
Một thanh âm lạnh lùng vừa cất tiếng, toàn thân cậu liền nẩy lên. Hyuk Jae cảm thấy một hơi thở cũng không thể thoát ra khỏi cuống họng. Nước mắt cậu lại chảy dài vì đau đớn. Sao hắn lại phải hành hạ cậu đến mức này? Quả trứng kia nảy lên theo từng nhịp, cạ và bên trong truyền từng cơn đau tưởng như bất tận khiến cậu oằn hẳn người xuống, nước mắt chảy giàn dụa hai bên má.
Hắn nhìn cậu như vậy thì nhếch mép cười lạnh, coi như không thấy sự đau khổ của cậu mà quay trở lại với cô ả đang nằm lõa lồ trên giường, tiếp tục cuộc vui của mình.
Tai cậu văng vẳng những âm thanh rên rỉ đầy kích thích, lại nghe thấy cả những tiếng đụng chạm thân thể đầy dục vọng, Hyuk Jae gần như hóa điên. Bên trong tiếp tục truyền đến những cơn đau tựa xé đôi cơ thể cậu, hắn đã đặt mức mạnh nhất cho quả trứng kia.
Cậu đau, đau vô cùng.
Đau hơn cả khi cậu biết bố mẹ bán cậu.
Đau hơn cả khi cậu biết Sungmin chết vì cậu.
Đau hơn cả khi hắn đánh cậu sau khi cậu nói cậu yêu hắn.
Đau, đau lắm.
Ngọn lửa đang lan truyền trong cơ thể cậu là gì vậy?
Ghen ư?
Không, không phải, cậu đâu có tư cách gì để ghen chứ. Cậu chỉ là một công cụ, một món đồ chơi để hắn đùa bỡn, để hắn giải quyết những nhu cầu của mình. Cậu làm gì có tư cách gì để ghen? Ghen à? Quá xa xỉ đối với Lee Hyuk Jae. Yêu à? Quá hào nhoáng đối với Lee Hyuk Jae.
Hãy nhớ, cậu tồn tại trên đời này là để dành cho hắn, là để thuộc về hắn.
Cậu tiếp tục bật khóc, nhưng không thành tiếng. Cậu cảm nhận được môi mình đã tanh mùi máu. Cậu cảm nhận được bên dưới, cửa mình đang dần rách ra, tràn những giọt máu tươi ra ngoài. Cậu cảm nhận được tai cậu không còn nghe được gì nữa, tốt quá.
Tình cảm của em ngàn vạn lần cũng không thay đổi,
Em yêu anh, Lee Donghae.
Rồi cậu ngất, ý thức cậu đã hoàn toàn biến mất, chỉ có cơ thể vẫn rung lên theo từng nhịp của quả trứng bên trong.
Trong khi đó, ở bên trên hắn vẫn điên cuồng thúc từng nhịp mạnh bạo vào cơ thể cô gái kia, mặc kệ cô ta có yếu ớt rên rỉ, mặc kệ mặt cô ta đã tái mép vì đau đớn.
- Arrg… arrg… A-anh à… ch-chậm… e-em chảy… chảy máu… rồi… arrg….arrg…
Với một cô gái hành nghề mại dâm lâu năm như cô ta, tất nhiên cơ thể cũng không còn trinh trắng, khỏi phải nói hắn đã thô bạo như thế nào khiến bên trong cô ta có thể chảy máu như thế. Chợt hắn dừng lại, thở hổn hển và đẩy cô ta ra khỏi mình.
- Tuy đau nhưng anh tuyệt vời lắm, – Cô ta cười, đoạn đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc hắn. – Lần sau gọi em nữa nhé!
“Chát”
Một cái tát thô bạo giáng thẳng lên mặt cô ta khiến cô ta không khỏi sững sờ. Khuôn mặt xinh đẹp lằn một dấu tay đỏ lừ bắt đầu đón nhận những giọt lên tuôn rơi.
- Con khốn cô nghĩ cô là ai?
Cô ta run run, hướng lên hắn với đôi mắt đẫm nước, với hy vọng sữ quyến rũ được hắn. Nhưng cái cô ta nhận được đơn thuần là một cái tát, kèm theo một câu chửi.
- Cút! Tiền thì ra thanh toán với thư kí của ta, giờ cô có 3 giây để rời khỏi đây!
Mặt cô ta tái mép, vội vàng nhặt lại quần áo và mặc lại, sau đó thì đi, hoặc lết, ra khỏi phòng. Trong phòng còn lại hắn và cậu.
Hắn mím chặt môi, cố ép mình không được nhìn vào cậu thiếu niên đã ngất xỉu từ bao giờ ấy. Nhưng rồi trái tim đã chiến thắng. Hắn cố gắng giữ cho hơi thở mình được bình thường, với lấy chiếc điều khiển, lệnh cho quả trứng ấy ngừng hoạt động.
Một cách từ từ, hắn cởi trói cho cậu rồi bế cậu, đặt cậu lên giường, nhẹ nhàng cởi lớp băng keo trên miệng cậu. Nhìn gương mặt lòa xòa những sợi tóc đỏ với hàng mi vương nước đang khép lại, nhìn đôi môi chúm chím rách bươm còn chảy máu, nhìn thân hình gầy gò đầy những vết thương do hắn gây ra cùng sợi xích trên cổ, nhìn cậu, nhìn Lee Hyuk Jae lúc này, trái tim hắn bỗng nhói đau.
Là ai đã khiến cậu ra nông nỗi này?
Là ai đã khiến một cậu thiếu niên 16 tuổi vốn dĩ phải được sống một cách hồn nhiên lại ra nông nỗi này?
Là ai đã ghen với cả người đã mất, hành hạ cậu ra nông nỗi này?
Đây là yêu?
Hắn chợt bật cười. Không, không phải yêu. Ngàn lần cũng không phải yêu.
Không yêu, tại sao lại ghen?
Lại một nụ cười nữa lướt qua khuôn mặt hắn. Là ghen bởi món đồ chơi của hắn luôn nhớ đến anh, là hắn nghĩ vậy.
Ghen với đồ chơi thì không như vậy!
Không còn cười. Nụ cười trên môi hắn tắt ngúm. Tại sao hắn lại đau xót đến vậy khi nhìn vào cậu lúc này? Tại sao hơi thở hắn như ngừng đọng khi cậu nói lời yêu hắn? Rồi sao đấy thổi bùng lên một cơn tức giận vô cớ khi nghĩ rằng cậu nói yêu hắn chỉ vì biết hắn là em của Sungmin? Tại sao? Tại sao? Tại sao?
“Hyukkie yêu ngài.”
Không phải là cậu yêu hắn. Hắn cũng không muốn ngộ nhận. Cậu không yêu hắn đâu, cậu chỉ yêu Sungmin thôi. Chỉ là một sự nhầm lẫn trong cậu thiếu niên 16 tuổi mà thôi. Vẫn biết chỉ là một sự nhầm lẫn, nhưng sao lại thấy đau đến vậy? Nếu đơn giản Hyuk Jae chỉ là món đồ chơi, chỉ là một công cụ thì liệu có đau đến vậy không?
Đây hắn là yêu.
Hắn mím môi, những đường gân xanh nổi lên mặt hắn tạo nên một nét đáng sợ. Hắn giương một nắm đấm, như có ý đấm vào cơ thể bất động còn mê man của cậu nhưng rồi lại vội hạ xuống. Hắn hít một thở sâu, vục đầu xuống, tự cảm thấy mình bất lực.
Yêu?
Hắn đã nghĩ mình sẽ chẳng thể yêu. Hắn đã nghĩ hắn sẽ chỉ yêu một mình Sungmin, dù là tình yêu sai trái, nhưng hắn vẫn cứ nghĩ hắn sẽ chỉ yêu một mình anh thôi. Đúng vậy, hắn không thể yêu ai khác! Hắn hành hạ cậu, hắn chà đạp cậu đều là vì ghen với tình yêu của anh, đã không dành cho hắn mà lại dành cho cậu, dành cho một thằng nhóc mới gặp thay vì cậu em trai, người bạn đã ở bên mình bao nhiêu năm.
Thật không?
Nó đã từng là như vậy thôi, phải không?
Hắn luôn có cảm giác bức bối mỗi khi nghĩ đến việc người cậu yêu là Sungmin. Hắn luôn như vậy. Đã từ lâu hắn hành hạ cậu không phải là vì anh nữa rồi. Thế là vì sao?
Cái thứ tình cảm khiến con người ta mù quáng là gì?
Cái thứ tình cảm khiến con người ta trở thành những kẻ nhẫn tâm là gì?
Cái thứ tình cảm khiến con người ta luôn có cảm giác trái tim bị siết chặt mỗi khi nghĩ đến đối phương là gì?
Cái thứ tình cảm khiến con người tag hen ghét với tất cả là gì?
Cái thứ tình cảm khiến con người ta bất chấp mọi thủ đoạn là gì?
Rốt cuộc, là gì chứ?
Hắn nghĩ, rằng hắn yêu cậu.
Nhưng bản thân hắn không cho phép vậy.
Hắn lặng người, say mê ngắm nhìn Hyuk Jae. Cậu là một tạo vật tuyệt vời của ông trời. Hắn muốn cậu là của hắn, tất cả đều phải thuộc về hắn. Trong vô thức, hắn bất giác cúi xuống, hôn khắp cơ thể cậu, hôn lên từng vết thương, liếm từng giọt máu. Là tại hắn, tại hắn. Cậu phải chịu biết bao khổ nhục đều là tại hắn. Hắn hôn lên đến ngực, dừng lại ở hai đầu nhũ hồng hồng, lại trong vô thức mà cắn nhè nhẹ. Tiếp tục hôn lên, thấm lên một dải nước bọt trắng nhờ trên cái cổ trắng sữa. Rồi hắn điên cuồng hôn lấy đôi môi đỏ mọng còn vương máu của cậu. Môi cậu vừa khít với môi hắn, như thể được tạo ra là cho hắn vậy. Hắn đẩy lưỡi vào trong, thô bạo giữ lấy vai cậu, từ từ rút sạch từng hơi thở yếu ớt của cậu. Ngọt, vòm miệng cậu rất ngọt, một vị ngọt dìu dịu. Hắn say mê hôn cậu, hôn cậu đến quên cả trời đất, hắn muốn có thể mãi ở trong vòm miệng này, tận hưởng cái vị ngọt cùng đôi môi mềm này.
Hyukkie của ta…
Hắn tiếp tục hôn cậu, dường như không có ý ngừng lại, vị ngọt của cậu đã khiến hắn điên đảo rồi.
Vì cớ gì trước kia lại đánh cậu khi cậu hôn lên má?
Là vì tim hắn đã đập chệch nhịp từ lần ấy, hắn sợ rằng trái tim hắn sẽ rời bỏ hắn mà đi theo cậu mất.
Chợt hắn khựng lại, vội dứt ra khỏi nụ hôn đầy cuồng dại và say mê ấy.
Thật sự, là phải nhanh chóng giết chết cái thứ tình cảm này, nó đã quá lớn mạnh rồi!
…
“Cộp cộp cộp”
Hyuk Jae nghe thấy tiếng bước chân, cậu nghĩ là hắn. Cố gắng gượng dậy nhưng rồi lại nhanh chóng váng vất đổ xuống giường. Cậu mệt nhoài, toàn thân bốc hỏa như sắp bừng cháy đến nơi. Đầu cậu đau, cô họng cậu khô rát và mắt thì nhòe nước. Không những thế, toàn thân cậu đều đau nhức, nơi cửa mình phía dưới không nhúc nhích thì thôi nhưng chỉ cần khẽ cử động lập tức tràn ra máu tươi.
“Cộp cộp cộp”
Tiếng bước chân vang lên rõ hơn, chắc hắn đã đến gần lắm rồi. Cậu thở hổn hển, cố chống tay xuống đệm gượng dậy. Cả người cậu mỏi nhừ, có cảm tưởng như một ngón tay cũng không nhấc lên nổi. Có lẽ cậu ốm rồi. Không được, nếu cậu ốm không thể phục vụ được hắn thì hắn sẽ không vui. Cậu không được phép khiến hắn không vui.
Lại bò dậy rồi lại đổ xuống giường một cách nặng nề.
Cậu không thể gượng dậy.
“Cạch”
Cánh cửa bật mở, nhưng cậu chẳng còn chút hơi sức nào để nhích đôi mắt nặng trĩu lên nữa. Nó cứ sụp xuống, và cậu có cảm giác rằng cậu sắp tan ra thành nước. Cậu cố gắng lên tiếng, nhưng rốt cuộc lại trở thành những tiếng thều thào khàn khàn chẳng thể nghe rõ.
Chiếc giường hơi lún xuống, có lẽ hắn vừa ngồi lên giường. Rồi cậu cảm nhận thấy chiếc áo của mình đang dần bị tuột xuống, hở cả tấm lưng trần. Cậu mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, thật ra cậu cũng chẳng còn sức để mà phản kháng nữa. À mà thật ra là kể cả cậu có thể cậu cũng không dám phản kháng.
Chợt đôi lông mày hơi nhíu lại, bàn tay này to và thô ráp, không phải bàn tay hắn, mùi mồ hôi đầy dầu tởm lợm này không phải mùi của hắn. Hyuk Jae cảm thấy tim mình bị thắt lại. Cậu chợt mở bừng đôi mắt.
Không phải Donghae.
Một người đàn ông vừa béo vừa hói đang trườn lên người cậu, hơi thở nồng nặc mùi rượu của hắn phả vào mặt cậu khiến cậu thấy buồn nôn. Sức nặng của ông ta đè lên người cậu khiến cậu nghẹt thở. Cậu muốn đẩy ông ta ra, nhưng cơn sốt dường như đã rút sạch sức lực của cậu, chỉ còn biết vô lực thở từng hơi yếu ớt.
Chứng kiến cơ thể cậu có phản ứng, ông ta không ngần ngại dùng thành viên to lớn của mình lấy sức đâm vào khiến cậu như nghẹt thở, nước mắt giàn dụa chảy dài hai bên má. Ông ta không mạnh bạo như hắn, nhưng cơ bản thương tích bên trong cậu chưa khỏi, và hơn hết, cảm giác nhục nhã đang bao trùm lấy cậu.
Sau đó ông ta không ngần ngại mà xuất vào bên trong. Hyuk Jae như lả đi, cậu mệt, thật sự rất mệt. Cậu muốn chết, cậu không muốn sống nữa. Gia đình sao? Gia đình có lo cho cậu như cậu lo cho họ không? Mà thôi, cùng chết một lượt, kiếp sau lại cùng là gia đình. Chỉ sợ cái thân thể bẩn thỉu này đến ông trời cũng không cho đầu thai thôi. Cậu bật cười khe khẽ, không còn là nụ cười trong sáng, chỉ đơn thuần là một cái nhếch mép khe khẽ.
Lee Hyuk Jae của ngày xưa đã chết rồi.
Cậu mặc kệ không cần biết thành viên ông ta lại đang to lớn dần trong cơ thể mình, không cần biết ông ta lại đang dữ dội thúc vào, mà dần chìm vào mê sảng.
Yêu ư?
Sớm biết sẽ đau khổ như này có còn yêu không?
Chính là đã muộn rồi…
Và… em vẫn không ngừng yêu anh đâu…
Cuối cùng ông ta cũng dừng lại. Ông ta gắng sức hôn lên môi cậu, nhưng cậu nhất quyết giãy dụa, cũng không hiểu lấy đâu ra sức lực mà giãy dụa như vậy nữa. Cậu chỉ biết đôi môi đó là của hắn, dù ông ta có chiếm được thân xác cậu thì cũng không lấy được đôi môi đó. Ông ta đành lắc đầu chịu thua, rồi ông ta bắt đầu giới thiệu, ông ta là bộ trưởng bộ gì đấy, lại còn là chủ tịch hội đồng quản trị của công ty nào đó, cậu cũng chẳng buồn nghe. Ông ta nói cậu cần gì cứ đến gặp ông ta, nhất định ông ta sẽ giúp đỡ. Nhưng cậu cũng mặc kệ, đầu gục sang hắn một bên, nước mắt đã khô nhưng tim vẫn không ngừng rỉ máu.
Hình như ông ta đã ra khỏi phòng, cậu nghe thấy tiếng mở cửa. Nhưng cánh cửa không đóng vào, cậu nghe thấy tiếng hắn. Bụng lại quặn thắt, tự trách sao đến giờ vẫn còn nuôi ảo tưởng rằng hắn yêu mình.
- Hyukkie. – Cậu cảm nhận được hắn đến bên giường, chỉ tiếc đôi mắt không thể hé ra dù chỉ một chút xíu. – Vụ làm ăn này ta phải cảm ơn cậu rồi. Xem ra ông ta khá thích thân thể cậu đó.
Hyuk Jae mím môi, dòng nước mắt tưởng như đã khô nay lại chảy dài hai bên má. Mặn, và đắng vô cùng. Cậu nức nở, cả cơ thể cậu run lên từng hồi. Cậu đã bị bán hai lần. Lần sau còn đau hơn lần trước. Trái tim vốn chi chít sẹo nay sắp vỡ tung rồi. Cậu tưởng chừng như mình không thể chịu được nữa.
- Nghe đây. – Hắn cúi xuống thấp, phả vào mặt cậu một hơi thở nóng bừng. – Ta không bao giờ yêu một con điếm, hiểu chưa?
“Chát”
Cậu mím chặt lại, đôi mắt nhòe nước tát thẳng vào má hắn. Gương mặt hắn vẽ lên một nét hứng thú rồi hắn nhanh chóng đè mạnh cậu xuống, gằn từng tiếng.
- Đừng mơ mộng hão huyền, từ nay ta sẽ cho cậu biết cuộc sống của một con điếm là gì!
Hyuk Jae thở hổn hển, cậu hướng vào hắn ánh mắt căm phẫn. Sức lực nhanh chóng cạn kiệt, hơi thở cũng yếu dần đi.
Hận, em hận anh
.
Nhưng trái tim em… nó đã phản bội em rồi…
Hoàn toàn phản bội em rồi…
Hận, em sẽ không ngừng hận anh…
Cũng như trái tim em sẽ không ngừng yêu anh…
Hận?
Yêu?
End chap 3
Chap 4
Cậu sống trong căn phòng đó đã bao lâu rồi?
Không biết, chỉ nhớ là lần cuối thấy mặt trời đã là rất lâu rồi thôi.
Cậu đã chờ đợi trong khắc khoải bao lâu rồi?
Không biết, chỉ biết đã chờ rất lâu rồi thôi.
Cậu đã lên giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi?
Không biết, chỉ biết nhiều lắm, không đếm nổi nữa rồi thôi.
Dường như không có gì đổi khác trong cậu thiếu niên này, trừ việc cậu đã mười bảy tuổi, và nước mắt cậu thì đã ngừng rơi cũng như cơ thể cậu đã ngừng đau đớn. Hầu như mỗi tuần, cậu đều tiếp một vị đại gia nào đó, rồi sau khibữa tiệc kết thúc, vị đại gia đó sẽ hài lòng mà đặt bút kí một hợp đồng báu bở với hắn. Cũng chẳng biết từ lúc nào, giới thượng lưu bắt đầu ầm ĩ về một con điếm nhà họ Lee.
Còn Hyuk Jae, cậu vẫn sống, sống như cậu phải sống. Tim cậu vẫn đập, máu cậu vẫn chảy.
Chỉ là cậu đã quên mất, rằng, cậu là ai.
Cậu chỉ biết cậu đang chờ đợi, nhưng cậu cũng chẳng rõ mình chờ đợi ai…
Đơn thuần là chờ đợi…
Cậu ngu ngơ cười nhìn vào hai cánh tay mình, hai cánh tay nõn nà ngày nào giờ đấy những vết sẹo non chưa lành lẫn những vết cắt còn đay rỉ máu. Tự làm mình đau đã trở thành một thói quen của cậu. Hàng ngày, sau khi tỉnh dậy bởi một cơn ác mộng nào đó cậu lại bò đến bàn, lấy chiếc dao gọt hoa quả và đâm vào tay mình những vết thật sâu, có lúc cậu còn kéo dài nó đến mười lăm centimet, sẽ không dừng lại nếu bất chợt ngửi thấy mùi đồ ăn.
Đã một năm rồi cậu quên mất cách giao tiếp với người khác. Đã một năm rồi cậu quen với việc không có quần áo trên người. Đã một năm rồi căn phòng này trở thành cái nhà giam vĩnh viễn không buông tha cho cậu. Đã một năm rồi cậu đã không còn khóc sau mỗi lần ngủ cùng một người đàn ông hắn đưa đến. Và… đã một năm rồi hắn không hề đến gặp cậu.
Có phải là quá lâu cho một tình yêu tan biến?
Hyuk Jae vẫn chờ. Cậu chờ hắn như thể việc này đã ăn sâu vào tiềm thức cậu, vào bản năng cậu.
Mỗi lần đưa đồ ăn vào cho cậu là một lần cô hầu gái xót xa cho cậu. Cậu thiếu niên tóc hung đỏ ngày nào đâu mất rồi? Tại sao lúc này đây cậu lại vô hồn và hay cười ngu ngơ như thế? Hình như cậu đã chết rồi, chỉ còn cơ thể cậu mà thôi. Liệu có cách nào để cứu lại sự hồn nhiên của cậu không?
Hẳn là không rồi.
oOo
Cậu nằm bất động trên giường, tự ước tim mình có thể ngừng đập vài giây. Cậu chợt nhận ra rằng, lồng ngực mình quá chật hẹp để chứa được một vật đang đập dữ dội bên trong kia. Thẫn thờ nhìn về bức tường trắng phía trước, khóe môi cậu hơi nhích lên. Một cách vô thức, tay với lấy chiếc dao ở đầu giường. Chiếc dao có cán bạc, chạm khắc đẹp vô cùng.
Một dòng chất lỏng nóng ấm trườn trên tay cậu, vết sẹo non chưa lành lại nứt toác ra, hoà cũng vết thương mới. Cậu ước hệ hô hấp cậu có thể ngừng hô hấp, không khí tràn vào quá nhiều khiến cậu nghẹt thở.
Con dao rơi khỏi tay cậu, nặng nề chạm xuống sàn nhà tạo thành một tiếng Keng khô khốc. Cậu vô thức nắm tay lại ra sức đấm vào ngực trái mình. Đau, nó chưa bao giờ ngừng đau cũng như chưa bao giờ ngừng rỉ máu. Cậu mím chặt môi, bàn tay kia vơ lấy một cái gối, rồi trút giận vào nó. Những tiếng vải bị xé rách một cách thô bạo không hề thức tỉnh được cậu. Hyuk Jae điên cuồng giật tung ga giường, dang tay vơ thẳng chiếc bình hoa vỡ choang, chưa hết, lại thêm nổi điên đập gãy một chiếc ghế.
Thấm mệt, cậu nặng nề quỳ sụp xuống sàn, đôi mắt vô hồn không dừng lại ở bất cứ đâu. Mái tóc hung đỏ đã dài đến ngang vai bết lại với mồ hôi, lòa xòa trước mặt cậu. Rồi như không còn chút tự chủ nào, cậu giật mạnh lấy tóc mình, từng lọn tóc nhanh chóng chạm vào đất.
“Tìm một cậu thiếu niên tóc hung đỏ không phải là quá khó khăn phải không?”
“Rầm.”
Cánh cửa bật mở, vài người đàn ông lao vào, giữ chặt lấy cậu. Nhưng Hyuk Jae không chịu ngừng lại, cậu ra sức đấm, ra sức đạp, ra sức cấu xé những người đàn ông kia. Thực sự lúc này Lee Hyuk Jae đã biến thành một con thú hoang không có kiểm soát. Nhưng dĩ nhiên những người đàn ông kia, những kẻ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không thể chịu thua một cậu thiếu niên mười bảy tuổi không tấc sắt trong tay được. Bọn họ nhanh chóng chụp thuốc mê cậu, khiến đôi mắt đỏ ngầu của cậu dần khép lại cũng như khuôn mặt đang căng ra dần giãn vào, chỉ còn những giọt máu trên cơ thể cậu là không ngừng tuôn rơi.
Yêu?
Hận?
~*~
Hyuk Jae thấy mình rơi vào một khoảng không trắng xóa. Cậu ngơ ngác nhìn xung quanh, tự hỏi mình rằng đây là đâu và tại sao mình lại ở đây. Rồi một cách vô thức cậu đứng dậy và chậm rãi đi về phía trước dù rằng cậu cũng không biết mình đang đi đâu. Cậu bật cười khe khẽ, cũng giống như cậu sống dù rằng không biết mình sống để làm gì vậy.
Cậu cứ bước, bước mãi, nhưng vẫn chẳng hề thấy đích đến. Chợt cậu đứng sững lại, thấy một hư ảnh hiện ra, trong đó là hình ảnh của Hyuk Jae năm năm tuổi. Cậu bất giác vươn tay, cố chạm vào hư ảnh. Cậu muốn có thể được sống trong quá khứ, là một Lee Hyuk Jae không phải lo lắng gì cũng không phải đau khổ vì tình yêu tuyệt vọng như lúc này. Nhưng cậu cứ vươn tay hư ảnh lại rời xa hơn. Cứ vươn tới, nó lại lùi xa. Cậu cứ đuổi bắt hư ảnh như vậy cho đến khi bản thân thấm mệt liền khuỵu gối ngồi xuống và thở hổn hển. Hư ảnh cũng ngay tức khắc dừng lại, nụ cười của đứa trẻ tóc hung đỏ như trêu ngươi cậu.
Đã bao lâu rồi cậu không cười được như vậy?
Hyuk Jae mím môi, đột ngột vùng dậy vươn tới hư ảnh. Thế nhưng cậu chẳng hề bắt được nó, bởi nó đã tan thành một làn khói mỏng, cuốn lấy tay cậu. Cậu chợt sững người…
Phải rồi, quá khứ đã qua không thể lấy lại được.
Cũng như… nụ cười của cậu đã biến mất, kể từ sau khi bị giam vào căn phòng ấy…
Chợt cười, rồi chợt khóc.
Bao lâu rồi cậu không khóc?
Hận?
~*~
Hyuk Jae tỉnh lại, mép cậu hơi nhích lên, cậu chưa chết. Cậu thấy ngực mình vẫn phập phồng theo từng hơi thở, cậu thấy trái tim mình vẫn đập từng nhịp chậm rãi. Cậu vẫn sống. Cuộc sống này vẫn chưa buông tha cho cậu. Hyuk Jae thẫn thờ nhìn vào bức tường trước mắt.
Yêu?
Cậu bật cười. Thân xác này đã bị chà đạp vì yêu, vẻ đẹp thánh thiện này đã bị vấy bẩn, hoàn toàn vấy bẩn cũng vì yêu. Cậu mệt mỏi quá. Sống vì cái gì? Để bị chà đạp? Để bị làm nhục? Để yêu?
Yêu à?
Khốn kiếp, yêu là cái quái gì chứ!
Cậu tự nguyền rủa chính bản thân mình. Tay lại vô thức đưa lên đấm mạnh vào ngực trái. Trái tim của cậu, nó đập, là vì hắn. Nó đau là vì hắn. Nó thổn thức cũng là vì hắn. Dù cho cậu cố ép mình không được yêu hắn, nhưng trái tim cậu nó vẫn điên cuồng nhớ về hắn.
Khốn kiếp!
Cậu bật cười, to hơn. Từng tràng cười hoang dại kéo dài, phá tan không khí tĩnh lặng. Rồi chợt im bặt. Cắn chặt môi, Hyuk Jae vẫn không ngừng hy vọng có thể gặp được hắn.
Thật hão huyền.
Cậu nhắm mắt lại, ước gì cậu có thể vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời này. Ước gì ông trời có thể buông tha cho cậu. Ước gì tạo hóa có thể để cậu ra đi. Cậu mệt mỏi lắm rồi. Thường thì cậu sống mà không hiểu mình là ai, tại sao mình lại sống. Nhưng mỗi lúc cậu ý thức trở lại, cậu đều cố tự sát.
Chợt hỏi cậu đã cố tự sát bao nhiêu lần rồi?
Nhiều lắm.
Nhưng mỗi lần cậu tự sát thì vào những phút cuối người của hắn đều xuất hiện và cứu sống cậu. Cậu biết hắn sẽ không để cho cậu chết. Hắn muốn cậu phải chịu đau khổ.
Chỉ là… tại sao?
Chợt cánh cửa phòng bật mở, cậu nheo mắt, là cậu hoa mắt hay thực sự là có đến hai người đàn ông cùng tiến vào? Cậu bất giác co người lại, lấy chăn cuốn quanh cơ thể trần trụi của mình. Thực sự là có đến hai người, hai người đang vồ lên giường. Cậu cắn mạnh vào môi mình, tay bắt đầu ướt đầm mồ hôi. Tim cậu đã lâu rồi mới đập nhanh và mạnh như thế này. Cậu… cậu không muốn…
Cớ gì cậu phải làm cái công việc hạ lưu đến mức này…?
Rồi cậu chợt cảm nhận được có một bàn tay thô ráp đang tóm chặt lấy vai cậu, chưa hết, còn thấy cả những sợi tóc đang cọ vào đùi cậu, một cách từ từ tách chân cậu ra, còn có một vòm miệng ẩm ướt bao trùm lấy thành viên của cậu. Như có một luồng điện chạy trong người Hyuk Jae, bụng cậu thắt lại, chợt cậu vùng dậy, cố hết sức đẩy cả hai người đàn ông kia ra. Sau đó giật lấy chiếc đèn ngủ trên bàn và đập mạnh vào đầu một gã. Cậu thấy máu, rất nhiều máu. Cậu nghe thấy tiếng hét. Cậu cảm nhận được một cái tát rất mạnh in hằn trên mặt. Cậu còn nhận thấy tên đàn ông bị cậu đánh vào đầu đã hôn mê bất tỉnh, rồi thấy cả mấy người vệ sĩ của hắn vội lôi ông ta ra khỏi phòng, gã còn lại cũng không làm gì cậu, chỉ cáu kỉnh bước đi.
Hyuk Jae vẫn quỳ trên giường, cả người cậu mềm nhũn. Cậu thở hổn hển, tay không buông rời chiếc đèn ngủ đã nứt toác. Cậu vừa làm gì? Cậu không làm sai, phải không? Cậu chỉ tự vệ thôi, phải không?
Một cách vô thức, cậu mò tay xuống gối, lấy lên con dao bạc. Mép cậu từ từ nhích lên, bọn chúng đang bận lo về việc của gã kia, chắc hẳn không thể quan tâm đến cậu. Đây là một cơ hội Chúa ban cho cậu, cậu không thể để nó vuột khỏi tay mình. Cậu không ngần ngại đâm thẳng vào bụng. Con dao cắm rất sâu, chỉ còn thấy cán. Máu bắt đầu trào ra, khiến cậu hoa cả mắt. Cậu chỉ còn lờ mờ nhìn được máu cậu đã nhuộm đỏ thẫm cả chăn đệm. Cả cơ thể cậu tê dại đi, dần dần mất ý thức. Một cách vô thức, cậu rút con dao ra. Cậu nghe nói làm như vậy sẽ nhanh chết hơn.
Trái tim cậu vẫn đập từng nhịp, nó đang hy vọng sẽ được gặp hắn…
Lần cuối?
Có thể không?
Trong đầu cậu chợt vang lên một tiếng nhạc nhẹ nhàng, thanh thoát. Tiếng nhạc chỉ đơn thuần là những nốt được lặp đi lặp lại.
Lẫn trong tiếng nhạc, cậu nhớ về ngày đầu gặp Sungmin, nhớ về nụ cười tươi tắn của cậu nhóc tóc hung đỏ lúc năm tuổi.
Lẫn trong tiếng nhạc, cậu nhớ về ngày bị cha mẹ bán, ngày bị hắn cưỡng hiếp, ngày trái tim nhận vết cắt đầu tiên.
Lẫn trong tiếng nhac, cậu nhớ về ngày trái tim cậu lành lại, rồi nhanh chóng bị hắn bóp nát.
Lẫn trong tiếng nhạc, cậu nhớ về ngày cậu tỏ tình với hắn, sau đó là trận đòn hành hạ của hắn.
Lẫn trong tiếng nhạc, cậu nhớ về ngày hắn bán cậu cho một người đàn ông khác, sau đó lại nhục mạ cậu.
Lẫn trong tiếng nhạc, cậu nhớ về những tháng ngày cậu mòn mỏi trong căn phòng này, tiếp đón bao người đàn ông lạ mặt, nhớ về cái cảm giác tủi nhục chưa bao giờ chấm dứt ấy.
Lẫn trong tiếng nhac, cậu cảm nhận được vòng tay hắn đang bao trùm lấy cơ thể mình.
Lẫn trong tiếng nhạc, cậu nghe thấy tiếng gọi của hắn.
Lẫn trong tiếng nhạc, cậu không còn chút ý thức nào. Tĩnh mịch.
Em vẫn chưa bao giờ ngừng yêu anh…
Không, là em không thể ngừng yêu anh…
Tại sao…?
…
Hắn lặng lẽ nhìn vào cơ thể bất động của cậu, lại tự hỏi mình rằng, làm như vậy có đúng không?
Làn da cậu xanh xao, tái nhợt, không chút sức sống. Lúc ấy chỉ cần muộn thêm chút xíu nữa là cậu đã chết rồi. Nhưng rõ ràng là ông trời không muốn cướp lấy cậu từ tay hắn, ông trời muốn cậu mãi mãi thuộc về hắn. Hắn cười lạnh, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc hung đỏ.
Cậu rất đẹp, không phải là vẻ đẹp của một người con gái. Cậu là con trai, cậu có vẻ đẹp của một cậu thiếu niên mới lớn. Tuy thế, cái vẻ đẹp ấy lại không còn như xưa, lúc này nó đã bị nhuốm một màu mệt mỏi rồi.
Tại hắn?
Không, không phải tại hắn.
Vậy là tại ai?
Không biết, chỉ biết không phải tại hắn. Hắn hoàn toàn không có lỗi gì cả. Hắn làm như vậy chỉ là để trừng phạt cậu, trừng phạt một món đồ chơi mà dám đem lòng yêu chủ nhân.
Thật sao?
Tự hỏi một năm qua hắn sống như nào?
Hắn có hạnh phúc không?
Hắn có thấy thoải mái không?
Hắn sững người, tay siết chặt lại, bất thình lình giật lấy chiếc roi da bên giường và ra sức đánh vào cơ thể bất động của cậu. Cơ thể mỏng manh ấy lại truyền từng cơn run rẩy. Những vết da non chưa kịp lành lại nứt, trào ra một dòng máu đỏ tươi. Hắn tiếp tục đánh tới tấp vào cậu, đánh đến độ dường như trên cơ thể cậu không còn chỗ nào là lành lặn.
Chợt cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông khoác chiếc blue trắng hốt hoảng chạy tới giật chiếc roi da ra khỏi tay hắn.
- Ngài… ngài làm gì vậy?
Như sực tỉnh khỏi cơn mơ, hắn mím môi lại, đoạn thở mạnh một tiếng rồi dợm bước đến bên cửa sổ đối diện.
- Ngài Lee, nếu cứ hành hạ cậu ấy như vậy e rằng…
- Lo chăm sóc cậu ta cho tốt đi!
Lỗi của ta ư?
Không, là lỗi của cậu.
Khi vị bác sĩ kia băng bó cho cậu xong và lui ra ngoài thì hắn lại tiến tới bên giường, nheo mắt nhìn cậu.
- Hyukkie, tỉnh dậy đi.
Nhận lại là sự im ắng, cậu vẫn nằm bất động, mắt vẫn nhắm nghiền.
- Ta nói cậu hãy tỉnh dậy đi!
Hắn gần như là quát lên nhưng dĩ nhiên cậu vẫn không có một chút động thái nào là chứng tỏ đã nghe được hắn nói. Máu hắn lại sôi lên, hắn dang tay tát mạnh vào má cậu khiến đầu cậu nghẹo hẳn sang một bên. Nhưng mắt cậu vẫn không hé ra dù chỉ một chút.
- Từ lúc nào cậu dám không nghe lời ta như vậy??
Hắn điên tiết tát một cái thật mạnh nữa vào má cậu, vang lên một tiếng chát khô khốc. Chợt hắn khựng lại, bàn tay hắn như bị điện giật, một luồng điện chạy thẳng lên não hắn. Má cậu vẫn mềm và mịn như vậy, vẫn cuốn lấy tay hắn như vậy.
Thật quen thuộc.
Hắn nín thở, không thể, cậu chỉ là đồ chơi của hắn. Không có lý gì lại như thế.
Mắt hắn khép lại, hai tay siết chặt, rồi như không tự chủ được hắn chồm lên giường, nhanh chóng lột sạch quần áo của mình. Ngón tay hắn trong vô thức luồn xuống bên dưới, đẩy mạnh vào bên trong. Cậu vẫn nằm yên. Hắn đẩy ngón thứ hai, ngón thứ ba, nhịp độ ngày càng nhanh hơn. Cậu không hề cử động.
“Chát”
Mặt hắn đỏ bừng, rồi hắn lại giáng thêm một cái tát nữa vào má cậu. Tuy thế cậu vẫn không hề có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.
Hắn nghiến răng, lấy đà đâm thẳng vào bên trong cơ thể cậu. Dù đã một năm, dù đã có nhiều người khác ngủ với cậu, nhưng tại sao bên trong vẫn thắt chặt lấy thành viên của hắn? Vẫn nóng ấm và hút lấy thành viên của hắn? Như thể, cậu sinh ra là để dành cho hắn vậy.
Hắn điền cuồng thúc vào, không nhận ra rằng bên dưới cậu đã bắt đầu rách và đàn nhễu xuống ga giường từng giọt máu đỏ tươi. Cũng không nhận ra rằng cơ thể cậu bắt đầu có ý thức và mi mắt đàng dần hé ra. Thành viên của hắn cứ đâm vào thật sâu rồi lại rút ra gần hết, không lâu sau thì chạm vào điểm nhạy cảm của cậu và lấp đầy bên trong.
Hắn thở hổn hển nằm xuống bên cậu, mép hơi nhích lên khi thấy cậu đang mở to đôi mắt ngập nước.
- A-Anh… là ai? T-t-tôi là ai?
Hắn hơi nheo mắt lại, ngỡ ngàng đôi chút nhưng rồi ngay lập tức hôn nhẹ lên môi cậu với vẻ mặt thỏa mãn.
- Em là Hyukkie, ta là chủ của em. – Chưa nói hết câu thành viên của hắn đã lại lớn dần bên trong cậu. – Và… em phải thực hiện tất cả những gì ta muốn, hiểu chưa?
- V-vâng… – Cậu run rẩy đáp, tiếp tục đón nhận từng nhịp đâm thô bạo của hắn.
Em mãi mãi là của ta…
Yêu?
::: END :::
( p.s : Hải ca àh... ta thề nếu hyung dám hành động giống trong fic này thì hyung coi chừng ta đó :-w :-w )
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro