Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 61-70


Chương 61 ♥ Dị thú xuất hiện

Chuyển ngữ ♥ Trần Thu Hường

Beta ♥ Nhã Vy

"Đây là rượu mơ mẫu thân ta ủ, bà chỉ truyền lại phương pháp điều chế cho đệ tử mà bà đắc ý nhất, ngay cả ta là con trai cũng chưa từng thấy qua cách điều chế bao giờ."

"Thật vậy sao? Vậy thì thật là đáng tiếc...." Nguyệt Quang tiếc hận lắc đầu, thật ra hắn cũng không nghĩ sẽ lấy được phương pháp điều chế.

Lôi Uyên cười cười nói: "Trên người ta vẫn còn hai vò rượu, nếu huynh đã thích thì ta cho huynh một vò vậy."

Vừa dứt lời, Lôi Uyên thoải mái vung tay lên, trên không trung liền xuất hiện một vò rượu, hắn cầm vò rượu đưa tới trước mặt Nguyệt Quang.

"Ấy ấy ấy, ta làm sao mà không biết xấu hổ vậy được..." Minh Nguyệt ngoài miệng tuy nói vậy nhưng trên mặt lại không có lấy một chút biểu hiện xấu hổ nào mà gật đầu cầm lấy vò rượu, nhanh chóng cất vào nhẫn trữ vật rồi đưa tay vỗ bả vai Lôi Uyên, cười hì hì nói: "Cảm ơn nha...Bự con, từ giờ huynh chính là bạn của Nguyệt Quang ta."

Tô Linh Phong liếc nhìn nhẫn trữ vật trên tay Lôi Uyên, hơi nhướn mày, không phải nói nhẫn trữ vật là bảo bối có tiền cũng không mua được sao? Sao cứ thỉnh thoảng lại thấy một tên đeo nhẫn trữ vật vậy?

Tá Dịch bình thường là người không nói nhiều, bây giờ hình như rất có hảo cảm với Lôi Uyên, dần dần cũng nói chuyện với hắn.

Minh Nguyệt được Lôi Uyên đối xử tốt nên càng thân thiện với hắn hơn.

Theo lời của Lôi Uyên, chuyến đi này bọn họ muốn đi vào sâu phương bắc trong rừng Lạc Nguyệt, vì đi đường tắt nên họ đi qua rừng tùng đến Sơn cốc.

Nửa năm trước, tộc thú nhân đã dự đoán được có dị thú xuất thế, thời gian và địa điểm cụ thể chính là giữa tháng sau, gần Sơn cốc. Nghe nói dị thú lần này xuất hiện có thể là thánh thú, cũng có khả năng...là thần thú!

Nghe được tin đồn, những người có thế lực ở khắp nơi đương nhiên đều sẽ không bỏ qua cơ hội đi săn dị thú, tất cả đều điều động những nhóm tinh anh tới Sơn cốc, cũng có một vài nhóm lữ khách và một số lữ khách độc hành tham gia cho náo nhiệt và thử vận may.

Xem lúc đó ai có thể thuần phục được dị thú, vậy thì nhất định phải có bản lĩnh.

Tô Linh Phong tỉnh ngộ, khó trách mấy ngày gần đây ngoại trừ người của Kim sư bọn họ còn gặp phải ba nhóm phiêu lưu khác....Những người đó nhìn có vẻ không giống như đến rừng Lạc Nguyệt rèn luyện mà vội vàng chạy đi về hướng bắc, chắc hẳn là họ đều tới Sơn cốc.

"A, thì ra các huynh đi Sơn cốc, lần này tin tức dị thú xuất hiện ta cũng nghe nói, cũng muốn đi xem náo nhiệt." Minh Nguyệt cong đôi mắt hoa đào cười hì hì hỏi Tô Linh Phong: " Tiểu Phong Phong có hứng thú muốn cùng đi xem không? Mặc dù có nguy hiểm, nhưng nàng yên tâm, ta sẽ bảo vệ nàng..."

Trước kia Nguyệt Quang tính ở lại trấn Lạc Nguyệt chơi bời một thời gian, có mỹ nhân, có rượu ngon, có thức ăn ngon.... Đợi đến lúc sẽ vào rừng Lạc Nguyệt đến Sơn cốc xem náo nhiệt, không ngờ vừa ở được hai ngày lại gặp được Tô Linh Phong, Tá Dịch, vì thế giết Từ Mông rồi vào rừng Lạc Nguyệt xem Tô Linh Phong rèn luyện nửa tháng.

"Ta là hộ vệ của tiểu thư, ta đương nhiên sẽ bảo vệ cô ấy." Tá Dịch nhìn Nguyệt Quang, trầm mặt nói. Sau đó lại nhìn Tô Linh Phong nói: "Nếu tiểu thư có hứng thú, vậy đi xem chút cũng chẳng sao."

Dị thú xuất hiện? Nghe....cũng có chút thú vị đấy, Tô Linh Phong gật đầu: "Được."

"Dừng dừng!!!" Tiểu Bạch đảo mắt rồng, ghen tuông bĩu môi: "Có gì đặc biệt hơn người đâu! Đều là đám thánh thú thần thú hèn mọn nhỏ bé, bản cự long còn chẳng thèm để vào mắt nè!"

Chương 62 ♥ Cô có hứng thú với hắn?

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

Lôi Uyên đúng là một người hào phóng nhiệt tình, Tô Linh Phong nghe nói ba người cũng muốn đi Tùng Ngâm sơn cốc liền mời bọn họ đi cùng đoàn lính Kim Sư.

Tá Dịch, Nguyệt Quang có ấn tượng không tệ với Lôi Uyên, nhìn qua cũng không bài xích đồng hành cùng bọn họ, Tô Linh Phong cho rằng không có gì đáng kể nên cũng không phản đối ý kiến.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người dùng cơm sớm, thu dọn ổn thỏa, cùng nhau tiến về hướng Bắc.

Lôi Uyên là thiếu chủ của đám lính Kim Sư, có uy tín rất cao, hắn mời người lạ cùng đi, đa số đoàn viên đều không có ý kiến gì. Lôi Uyên có tính cách cởi mở của một nam nhân, đã bắt đầu bắt chuyện với Tá Dịch, còn có hai cô gái cũng tiến đến bên cạnh Tô Linh Phong, thân thiện chào hỏi nàng.

Tuy rằng tính cách Tô Linh Phong lãnh đạm, Tá Dịch cũng không phải một người nói nhiều, nhưng bọn họ cũng không phải không hiểu lễ độ, đều khách khí trò chuyện với đám người này.

Chỉ có Nguyệt Quang là không ai dám tiến lên thân thiết với hắn. Làm nhà phiêu lưu ở lục địa này, ai ai cũng đã nghe lời đồn về Nguyệt Quang, Tinh linh thị huyết, hỉ nộ vô thường, phút trước có thể mỉm cười thân thiết với huynh, phút sau đã không thèm nháy mắt mà lấy mạng huynh! Thậm chí có một số người chết trong tay hắn còn chưa kịp biết bản thân đắc tội với hắn chỗ nào.

Trong lòng mọi người đều nhất trí, vẫn là nên ít trêu chọc Tinh linh biến thái này.

Mặc dù Nguyệt Quang không để tâm nhưng Lôi Uyên cũng không muốn lạnh nhạt với hắn, liền liên tục tán dóc với Nguyệt Quang.

Đương nhiên, đám lính Kim Sư cũng không quá hoan nghênh mấy người Tô Linh Phong gia nhập...

Thiếu nữ có đôi mắt màu lam tên là Đại Tây, là người Tây Úc đại lục, vẻ mặt đề phòng, thường dùng ánh mắt cảnh giác xem chừng mà nhìn đám người Tô Linh Phong.

Ba người Tô Linh Phong đương nhiên cũng không để ý ánh mắt của nàng ta, hết thảy làm như không thấy.

"Linh Phong muội muội nhỏ như vậy đã đi rèn luyện, quả thật là một cô gái dũng cảm, nhà muội chắc chắn rất kiêu hãnh vì muội đúng không."

Người nói là thiếu nữ tên Eileen, chừng hai mươi tuổi, bề ngoài có ba phần tương tự với Daisy, nhưng khuôn mặt có nhu hòa hơn, cũng có mái tóc dài màu xanh da trời xinh đẹp, đôi mắt dịu dàng màu hổ phách.

"Kiêu hãnh? Có lẽ không đâu." Tô Linh Phong cong môi, nhàn nhạt nói.

"Linh Phong muội là một võ sĩ sao?" Eileen thấy Tô Linh Phong dường như không muốn đàm luận chuyện này cùng nàng liền thông minh đổi đề tài. Nàng thấy Tô Linh Phong cầm pháp trượng, cũng không có kiếm, liền suy đoán nói.

"Đúng vậy." Tô Linh Phong gật đầu, liếc mắt nhìn đại kiếm phía sau Eileen, lại nói: "Nhìn không ra Eileen lại là kiếm sĩ."

"Hì hì, Linh Phong đừng nên bị hình tượng dịu dàng, thùy mị của Eileen đánh lừa, nàng ấy là một nữ nhân bạo lực đấy!" Thiếu nữ có khuôn mặt đáng yêu nói chen vào.

Thiếu nữ này tên Vu Nhạc Nhi, tóc đen mắt đen, ắt hẳn là người đại lục này.

"Linh Phong muội muội đừng nghe Nhạc Nhi nói nhảm, chỉ là thể chất ta tương đối phù hợp để luyện kiếm mà thôi."

"Ta không nói nhàm đâu à, giết ma thú gọn gàng linh hoạt cỡ vầy đó, còn nói mình không bạo lực!" Vu Nhạc Nhi dẩu môi, lại tiến đến bên tai Tô Linh Phong, vẻ mặt say mê nói: "Linh Phong làm sao lại quen biết Nguyệt Quang các hạ vậy? Huynh ấy quả là tuấn tú mê người mà!"

"Cô có hứng với hắn hả?" Tô Linh Phong nhướn mày.

Khuôn mặt Vu Nhạc Nhi đỏ lên, xấu hổ nói: "Nguyệt Quang các hạ tính tình rất... cổ quái, có ai dám có ý nghĩ không an phận đối với huynh ấy chứ!"

Hừ! Nghe được các nàng nói chuyện, trong lòng Daisy khinh thường thầm "hừ" một cái, chỉ là một Tinh linh mà thôi, nhà bọn họ đâu có thiếu đàn ông đâu!

Mọi người vừa gấp rút lên đường, vừa săn bắn các loại ma thú gặp phải trên đường đi, chiêu thức săn bắn của Tô Linh Phong thành thạo tàn nhẫn, thực lực hơn hẳn cấp bậc của bản thân, khiến tất cả mọi người của đám lính Kim Sư không khỏi thất kinh!

Ánh mắt Lôi Uyên càng hiện vẻ sâu xa, trong lòng cảm thán, lúc trước thấy bọn họ chỉ có ba người mà có dũng khí xông tới rừng Lạc Nguyệt liền biết họ cũng không phải người đơn giản, thực lực của Tinh linh thị huyết khủng bố thì ai cũng biết, không ngờ tiểu cô nương này cũng có thân thủ lợi hại như vậy! Mà người gọi là hộ vệ Tá Dịch căn bản còn chưa chính thức xuất thủ...

Nếu hắn biết Tô Linh Phong trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, từ một người không có đấu khí, đột phá tới đấu khí cấp ba, trở thành võ sĩ trung cấp, không biết hắn sẽ còn có suy nghĩ gì...

Buổi chiều ngày thứ tám, mọi người rốt cuộc cũng tới rừng biên giới phía Bắc rừng Lạc Nguyệt.

Chương 63 ♥ Huynh mới là đồ tai gây họa ấy!

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

Ra đến rừng Lạc Nguyệt, lại mất ba ngày đi về hướng Bắc, mọi người đã đến thành nhỏ gần Tùng Ngâm sơn cốc – Gia thành!

Gia thành cách Tùng Ngâm sơn cốc không đến một ngày đi đường. Theo lời tiên tri của tộc thú nhân thì ngày xuất thế của dị thú vào khoảng giữa tháng, dao động khoảng ba ngày. Hôm nay mới mùng chín, rất nhiều đội cũng không vội tới Tùng Ngâm sơn cốc mà ở lại Gia Thành nghỉ ngơi, điều dưỡng mấy hôm.

"Hiện nhà trọ ở trong thành đoán chừng đều đã đầy người, Linh Phong tiểu thư, Nguyệt Quang các hạ, Tá Dịch huynh đệ, ba vị nếu không chê, mời theo Lôi mỗ đến nơi đoàn ta dừng chân nghỉ ngơi tạm đi." Đoàn lính Kim Sư ở gia thành cũng có chút quen biết nên mới có nơi để đóng quân, Lôi Uyên mỉm cười nói với đám người Tô Linh Phong.

"Lôi đại ca, chuyện này sao được chứ! Nơi đóng quân của đoàn ta làm sao có thể để người ngoài tùy tiện tiến vào!" Còn chưa chờ ba người Tô Linh Phong nói chuyện, giọng nói bén nhọn của Daisy đã chen vào, vẻ mặt lộ rõ sự nghiêm túc.

"Daisy, bọn họ là bạn ta!" Chân mày Lôi Uyên hơi nhíu lại, giọng điệu hàm chứa vẻ không vừa lòng.

"Nhưng mà, Lôi đại ca..."

"Daisy..." Thấy Daisy vẫn còn muốn nói, Eileen vội vàng kéo cánh tay Daisy, khẽ lắc đầu với nàng ta.

"Ái chà. Con gái con lứa, nói lớn tiếng như vậy, thực quá thô lỗ!" Nguyệt Quang liếc mắt nhìn Daisy, nhưng khi nhìn qua Tô Linh Phong thì sắc mặt lập tức thay đổi, "Vẫn là Tiểu Phong Phong nhà ta đáng yêu nhất, dịu dàng nhất, có mùi vị nữ nhân nhất!"

"Ngươi..." Daisy trừng mắt liếc Nguyệt Quang một cái, đáy mắt như muốn tóe lửa nhưng lại không có dũng khí nổi giận trước mặt Nguyệt Quang mà chỉ có thể đè nén cơn thịnh nộ ở trong lòng, thay vào đó lại hừ lạnh một tiếng.

"Ọe..." Tiểu Bạch ở một bên chịu không nổi mà nôn khan, một bên lại nối với Tô Linh Phong, "Chủ nhân, những câu buồn nôn mà Tinh linh kia nói chính là chỉ cô sao, là cô sao, thật sự là cô sao??!!"

Tô Linh Phong bình tĩnh liếc mắt nhìn rồng con, "Lẽ nào ngươi cho rằng chủ nhân của ngươi không đáng yêu, không dịu dàng, không có chút mùi vị nữ nhân nào sao?"

"..." Khóe miệng Tiểu Bạch giật điên lên, đúng là thứ chủ nhân không biết xấu hổ mà.

"Lôi thiếu chủ, không cần phải phiền phức như vậy, chúng ta ở lại trong gia thành cũng được, cứ vậy đi, hẹn ba ngày sau gặp nhau ở Tùng Ngâm sơn cốc." Tá Dịch mở miệng khéo léo từ chối ý tốt của Lôi Uyên.

"Đã như vậy... Vậy được rồi, hẹn ba ngày sau gặp lại." Lôi Uyên cũng không tiếp tục kiên trì, trong lòng hắn cũng hiểu rõ nếu bất chấp mang theo người lạ trở lại cũng sẽ không tránh được một số đoàn viên có ý nghĩ này nọ.

Từ biệt đám người Lôi Uyên Xong, Tá Dịch liếc mắt nhìn người đi đường ở xung quanh, lúc sau mới nói với Nguyệt Quang, "Huynh tốt nhất là thu cái tai gây họa của huynh đi."

Chủng tộc Tinh linh vốn là một chủng tộc cực kỳ cao ngạo, bình thường rất ít khi bước chân vào xã hội loài người, quanh năm đều ở bên ngoài rèn luyện phiêu lưu, cho dù có là một tinh linh lạc loại nhưng nếu dân chúng thông thường bỗng nhiên nhìn thấy Tinh linh xuất hiện thì cũng khó tránh khỏi việc kinh ngạc vây xem.

Suy cho cùng thì Gia thành không thể so được với trấn Lạc Nguyệt là nơi tụ tập của đám nhà phiêu lưu.

"Đáng ghét, huynh mới là đồ tai gây họa ấy! Rõ ràng là huynh đố kị cái tai của huynh không đẹp bằng ta!" Mặc dù ngoài miệng Nguyệt Quang không tuân theo nhưng trong tay đã xuất hiện một chiếc mũ và áo khoác, nhanh nhẹn mặc vào người.

Tá Dịch cũng lười đấu võ mồm với Nguyệt Quang, dẫn đường ở phía trước đi về phía đông của thành.

Tô Linh Phong chớp mắt rồi cũng đuổi theo bước chân của Tá Dịch.

"Tiểu Phong Phong, chờ người ta một chút với~... ''

Chương 64 ♥ Ta thích

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

Tá Dịch cùng Tô Linh Phong và Nguyệt Quang đi tới một tiểu viện ở thành Đông, đưa tay gõ vào cánh cửa.

Một lát sau cánh cửa mở ra, một cụ già gầy gò nhô đầu ra, thấy rõ người đứng trước cửa là Tá Dịch, con mắt đục ngầu bỗng nhiên sáng lên, ông ta vội vàng mở rộng cửa chính, cung kính nói: "Chủ nhân, ngài đã trở về."

"Ừ." Tá Dịch gật đầu, đi vào trong viện.

Tô Linh Phong nhướn mày, ánh mắt chợt hiện lên vẻ thâm thúy, vốn nàng cho rằng Tô gia có nhà cửa gì ở Gia Thành, xem ra nàng sai rồi, nhưng nàng cũng không nhiều lời, đi theo Tá Dịch vào sân sau.

"Chú Tường, nhanh đi chuẩn bị nước nóng, người ta muốn tắm rửa rồi." Nguyệt Quang cuối cùng cũng tiến vào sân, nhưng dường như lại không có chút xa lạ nào với nơi này, vừa quen việc vừa phân phó ông già kia.

"Vâng, Nguyệt Quang các hạ."

Tô Linh Phong đánh giá tiểu viện này, tiểu viện cũng không lớn nhưng mọi thứ đều rất ngăn nắp sạch sẽ, trang trí cũng rất lịch sự tao nhã, lại thư thái dễ chịu, vẫn còn tốt hơn ở khách điếm nhiều.

Trong phòng tiếp khách.

"Vị này chính là tiểu thư, sau này nếu tiểu thư có dặn dò cái gì thì mọi người phải nghe theo." Tá Dịch đứng đối diện nói với một đôi nam nữ hơn năm mươi tuổi.

Người đàn ông vừa mở cửa là chú Tường, còn người phụ nữ chính là vợ của ông ta, thím Phúc, đến nay trong nhà vẫn không có đầy tớ, chỉ có hai người bọn họ.

"Vâng, chủ nhân." Chú Tường và thím Phúc nghe chính miệng chủ nhân gọi Tô Linh Phong là tiểu thư liền kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu đáp.

"Chúng ta khả năng sẽ ở đây hai ngày, hai người đi chuẩn bị đi."

Chú Tường và thím Phúc khẽ trả lời rồi lui ra ngoài.

"Điều kiện đúng là không tệ." Tô Linh Phong nhấp một ngụm nước trà, nhàn nhạt nói.

"Ở tạm nơi này mà thôi, tiểu thư không chê nơi đây quá đơn sơ là tốt rồi."

"A..." Tô Linh Phong khẽ ngâm giọng, hứng thú nhìn Tá Dịch.

Tùy tiện đi đến thành thị cũng có một chỗ ở tạm thời? Đây là may mắn sao? Hay là hộ vệ của nàng chính là một người có nhiều của cải? Tô Linh Phong cúi đầu nhìn chén trà trong tay, cái chén này hình như cũng không phải loại rẻ tiền đâu...

Thoải mái ngâm mình trong nước nóng, cơm tối lại còn được ăn đủ loại đồ ăn nóng hổi, thơm phức, Nguyệt Quang ăn xong liền trở về phòng, ôm cái chăn mềm mại đi ngủ.

Trong khoảng thời gian này, nhà gỗ nhỏ của Nguyệt Quang cứ nhường cho Tô Linh Phong, hắn đã rất lâu không được nằm trên giường ngủ rồi, quả thực là nhớ quá đi mà!

Tinh thần của Tô Linh Phong cực kỳ tốt, không có một chút cảm giác mệt nhọc nào, sau khi ăn xong cơm tối, nàng dự định sẽ đi dạo phố một lát.

Tá Dịch thấy Tô Linh Phong muốn đi ra ngoài cũng không hỏi mà lặng lẽ theo sát ở phía sau Tô Linh Phong.

Bởi vì tin tức dị thú xuất thế nên Gia thành tụ họp rất nhiều nhà phiêu lưu, nhà trọ, quán rượu, vũ khí, ma sủng, cửa hàng đều vô cùng náo nhiệt.

Tô Linh Phong đi vào tiệm thuốc mua một ít thuốc cầm máu, một vài đan dược hồi linh, lúc chiến đấu rèn luyện, trong tổ đội không có linh thuật sĩ thì đây là những thứ cần thiết.. Trước khi đến rừng Lạc Nguyệt để rèn luyện, bọn họ cũng mang theo không ít nhưng cũng đã dùng gần hết rồi.

Ra khỏi tiệm thuốc, Tô Linh Phong lại bước vào một cửa hàng bán vũ khí, chủ cửa hàng ôm đến một chiếc pháp trượng thuộc hệ Hỏa, lựa mất một lúc, nàng chọn được một cây pháp trượng lam phẩm khảm ma thạch hệ hỏa cấp 3.

"Tiểu thư, cô mua pháp trượng làm gì vậy?" Tá Dịch nghi hoặc hỏi.

"Ta thích." Tô Linh Phong bình tĩnh nói.

"..." Khóe miệng Tá Dịch khẽ giật, không tiếp tục hỏi nữa.

"Tỷ tỷ, tỷ chờ một chút!" Hai người vừa định rời khỏi cửa hàng vũ khí, chưa đi được mấy bước đã thấy một cậu bé mặc quần áo cũ nát thở hồng hộc đuổi theo, kiễng chân đưa cho Tô Linh Phong một tờ giấy: "Cái này...cho tỷ tỷ."

Chương 64 ♥ Ta thích

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

Tá Dịch cùng Tô Linh Phong và Nguyệt Quang đi tới một tiểu viện ở thành Đông, đưa tay gõ vào cánh cửa.

Một lát sau cánh cửa mở ra, một cụ già gầy gò nhô đầu ra, thấy rõ người đứng trước cửa là Tá Dịch, con mắt đục ngầu bỗng nhiên sáng lên, ông ta vội vàng mở rộng cửa chính, cung kính nói: "Chủ nhân, ngài đã trở về."

"Ừ." Tá Dịch gật đầu, đi vào trong viện.

Tô Linh Phong nhướn mày, ánh mắt chợt hiện lên vẻ thâm thúy, vốn nàng cho rằng Tô gia có nhà cửa gì ở Gia Thành, xem ra nàng sai rồi, nhưng nàng cũng không nhiều lời, đi theo Tá Dịch vào sân sau.

"Chú Tường, nhanh đi chuẩn bị nước nóng, người ta muốn tắm rửa rồi." Nguyệt Quang cuối cùng cũng tiến vào sân, nhưng dường như lại không có chút xa lạ nào với nơi này, vừa quen việc vừa phân phó ông già kia.

"Vâng, Nguyệt Quang các hạ."

Tô Linh Phong đánh giá tiểu viện này, tiểu viện cũng không lớn nhưng mọi thứ đều rất ngăn nắp sạch sẽ, trang trí cũng rất lịch sự tao nhã, lại thư thái dễ chịu, vẫn còn tốt hơn ở khách điếm nhiều.

Trong phòng tiếp khách.

"Vị này chính là tiểu thư, sau này nếu tiểu thư có dặn dò cái gì thì mọi người phải nghe theo." Tá Dịch đứng đối diện nói với một đôi nam nữ hơn năm mươi tuổi.

Người đàn ông vừa mở cửa là chú Tường, còn người phụ nữ chính là vợ của ông ta, thím Phúc, đến nay trong nhà vẫn không có đầy tớ, chỉ có hai người bọn họ.

"Vâng, chủ nhân." Chú Tường và thím Phúc nghe chính miệng chủ nhân gọi Tô Linh Phong là tiểu thư liền kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau rồi gật đầu đáp.

"Chúng ta khả năng sẽ ở đây hai ngày, hai người đi chuẩn bị đi."

Chú Tường và thím Phúc khẽ trả lời rồi lui ra ngoài.

"Điều kiện đúng là không tệ." Tô Linh Phong nhấp một ngụm nước trà, nhàn nhạt nói.

"Ở tạm nơi này mà thôi, tiểu thư không chê nơi đây quá đơn sơ là tốt rồi."

"A..." Tô Linh Phong khẽ ngâm giọng, hứng thú nhìn Tá Dịch.

Tùy tiện đi đến thành thị cũng có một chỗ ở tạm thời? Đây là may mắn sao? Hay là hộ vệ của nàng chính là một người có nhiều của cải? Tô Linh Phong cúi đầu nhìn chén trà trong tay, cái chén này hình như cũng không phải loại rẻ tiền đâu...

Thoải mái ngâm mình trong nước nóng, cơm tối lại còn được ăn đủ loại đồ ăn nóng hổi, thơm phức, Nguyệt Quang ăn xong liền trở về phòng, ôm cái chăn mềm mại đi ngủ.

Trong khoảng thời gian này, nhà gỗ nhỏ của Nguyệt Quang cứ nhường cho Tô Linh Phong, hắn đã rất lâu không được nằm trên giường ngủ rồi, quả thực là nhớ quá đi mà!

Tinh thần của Tô Linh Phong cực kỳ tốt, không có một chút cảm giác mệt nhọc nào, sau khi ăn xong cơm tối, nàng dự định sẽ đi dạo phố một lát.

Tá Dịch thấy Tô Linh Phong muốn đi ra ngoài cũng không hỏi mà lặng lẽ theo sát ở phía sau Tô Linh Phong.

Bởi vì tin tức dị thú xuất thế nên Gia thành tụ họp rất nhiều nhà phiêu lưu, nhà trọ, quán rượu, vũ khí, ma sủng, cửa hàng đều vô cùng náo nhiệt.

Tô Linh Phong đi vào tiệm thuốc mua một ít thuốc cầm máu, một vài đan dược hồi linh, lúc chiến đấu rèn luyện, trong tổ đội không có linh thuật sĩ thì đây là những thứ cần thiết.. Trước khi đến rừng Lạc Nguyệt để rèn luyện, bọn họ cũng mang theo không ít nhưng cũng đã dùng gần hết rồi.

Ra khỏi tiệm thuốc, Tô Linh Phong lại bước vào một cửa hàng bán vũ khí, chủ cửa hàng ôm đến một chiếc pháp trượng thuộc hệ Hỏa, lựa mất một lúc, nàng chọn được một cây pháp trượng lam phẩm khảm ma thạch hệ hỏa cấp 3.

"Tiểu thư, cô mua pháp trượng làm gì vậy?" Tá Dịch nghi hoặc hỏi.

"Ta thích." Tô Linh Phong bình tĩnh nói.

"..." Khóe miệng Tá Dịch khẽ giật, không tiếp tục hỏi nữa.

"Tỷ tỷ, tỷ chờ một chút!" Hai người vừa định rời khỏi cửa hàng vũ khí, chưa đi được mấy bước đã thấy một cậu bé mặc quần áo cũ nát thở hồng hộc đuổi theo, kiễng chân đưa cho Tô Linh Phong một tờ giấy: "Cái này...cho tỷ tỷ."

Chương 66 ♥ Người bình thường ta không nói cho hắn!

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

"Thương Ngô, là huynh!" Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần chưa kịp mở miệng, Tá Dịch đã kinh ngạc lên tiếng trước.

"Tá Dịch, không ngờ lại gặp được huynh ở chỗ này." Mặc Vấn Trần rời mắt khỏi Tô Linh Phong, nhìn về Tá Dịch bên cạnh nàng, miệng khẽ cười yếu ớt, nói rõ ràng: "Thật không ngờ" nhưng đáy mắt lại không có chút vẻ không ngờ nào.

Thương Ngô? Tô Linh Phong nhướn mày, hộ vệ của nàng quen biết Mặc Vấn Trần?

"Ta cũng không ngờ, Thương Ngô lại biết tiểu thư nhà ta." Tá Dịch đi về phía trước hai bước, ngồi xuống đối diện với Mặc Vấn Trần, không khách khí cầm lấy một chén rượu, rất tự nhiên rót rượu uống.

Mặc Vấn Trần thản nhiên nói, "Phong Nhi là học trò của ta."

Phong Nhi? Tô Linh Phong nghe đến cái tên này mà chân lảo đảo muốn ngã.

"Cẩn thận một chút, con vẫn hấp tấp vậy đó." Mặc Vấn Trần nhìn Tô Linh Phong khe khẽ lắc đầu, trong giọng nói lộ vẻ chiều chuộng không che đậy.

Tá Dịch càng thêm sửng sốt, trừng to mắt, quay đầu nhìn Tô Linh Phong, lại nhìn Mặc Vấn Trần, "Cô ấy là đệ tử của huynh? Huynh khẳng định??"

"Đúng vậy, ta khẳng định, huynh có ý kiến gì sao?" Mặc Vấn Trần vung vẩy chén rượu trong tay, mỉm cười hỏi.

"Không có."

Nhưng ... Tô tiểu thư này không phải chưa bao giờ rời khỏi Tô phủ Lê thành sao? Nàng ta trở thành học trò của Thương Ngô từ bao giờ? Hơn nữa từ lúc bước vào, mặt nàng ta vẫn không chút thay đổi, không nói một câu nào, đây đâu phải là thái độ của học trò đối với sư phụ của mình chứ? Trong đầu Tá Dịch vô cùng nghi ngờ.

"Nếu đã không có ý kiến, vậy mời huynh đi về trước."

"Huynh đuổi ta?" Tá Dịch nhíu mày nhìn Mặc Vấn Trần.

"A... Thầy trò chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi nên muốn một mình ôn chuyện cũ, với lại ta cũng muốn xem Phong Nhi tiếp thu bài học như thế nào, ta cũng biết huynh là người rất biết điều..." Mặc Vấn Trần khẽ cười, nói.

"Ta là hộ vệ của tiểu thư." Tá Dịch lại rót thêm một chén rượu, hoàn toàn không có ý muốn rời đi.

"Huynh không tin ta?" Mặc Vấn Trần nhướn mày, cười nói.

Tá Dịch buông chén rượu xuống, liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần, "Ta với huynh không phải là quá thân quen."

Mặc Vấn Trần cười ha ha, "Phong Nhi, hộ vệ của con thật biết bảo vệ chủ nhân!"

"Tá Dịch, huynh về trước đi." Tô Linh Phong rốt cuộc cũng mở miệng nói. Đây là câu đầu tiên mà nàng nói kể từ khi bước vào trong phòng.

"Tiểu thư..."

"Yên tâm, ta sẽ không đi lạc đường đâu." Tá Dịch vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng biểu tình không chút thay đổi trên mặt Tô Linh Phong đã cắt ngang lời nói của hắn ngay lập tức.

"Vậy được rồi." Tá Dịch đứng dậy, lại quay sang phía Mặc Vấn Trần nói: "Huynh nhớ đưa nàng ấy trở về sớm một chút."

"Ta biết, đi thong thả, không tiễn."

Tá Dịch rời khỏi nhã gian rồi, Mặc Vấn Trần đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Tô Linh Phong, cười tủm tỉm nói: "Tiểu nha đầu, cứng cáp hơn rồi, cũng cao hơn rồi."

"Nhanh bỏ cái tay của huynh ra, nếu không ta sẽ động tay động chân đấy!" Tô Linh Phong tát văng ma trảo của Mặc Vấn Trần

Cao hơn rồi! Mới có vài tháng không gặp mà hắn đã nhìn ra nàng cao hơn rồi hả? Coi nàng như măng mùa xuân chắc!

"Tiểu nha đầu, cô đúng là không có lấy một chút dễ thương nào sao?"

Dễ thương? Nàng cũng không phải dùng để bán! Tô Linh Phong liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần, "Thương Ngô? Tên huynh không phải là Mặc Vấn Trần sao?"

"Khụ! Mặc Vấn Trần, cái tên này... Người bình thường ta không nói cho hắn!" Trên mặt Mặc Vấn Trần mỉm cười lộ vẻ mê người, mặt không đổi sắc nói.

Ngừng! Tô Linh Phong khinh thường liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần, với tay ra: "Đưa đây."

"Cái gì?" Mặc Vấn Trần nhất thời không theo kịp suy nghĩ của Tô Linh Phong.

"Phí tổn thất tinh thần còn thiếu."

"..."Khóe miệng Mặc Vấn Trần giật điên lên, nha đầu này, quả nhiên chỉ nhớ đến bảo bối quý giá trên người hắn.

Chương 67 ♥ Ta có thể bảo đảm!

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

"Tiểu nha đầu, lẽ nào cô không còn chuyện gì khác để nói sao? Tổn thương trái tim nhỏ bé của ta quá đi mà. . ." Mặc Vấn Trần cố tình buồn bã nói.

"Huynh không phải là... gạt ta đến đó chứ?" Tô Linh Phong nhìn Mặc Vấn Trần bằng ánh mắt hoài nghi.

Vẻ mặt Mặc Vấn Trần lộ rõ sự "nghiêm túc", hắn đứng lên, "Cô nghĩ tôi là loại người như thế sao?"

Tô Linh Phong liếc mắt nhìn hắn, "Không giống."

Mặc Vấn Trần nghe vậy liền hài lòng mỉm cười.

"Huynh vốn là loại người như thế rồi." Lần trước Mặc Vấn Trần dùng "Độc dược" gạt nàng, Tô Linh Phong vẫn còn nhớ rõ đấy nhé.

"..." Nụ cười trên mặt Mặc Vấn Trần đã đông cứng trong nháy mắt.

"Nếu không còn việc gì nữa thì ta đi đây."

"Được rồi được rồi, cho cô cho cô." Mặc Vấn Trần lấy ra một vật nho nhỏ từ trong nhẫn trữ vật ra rồi đưa cho Tô Linh Phong.

"Đây là... nhẫn trữ vật?" Tô Linh Phong nhướn mày, ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn được thiết kế vô cùng đẹp đẽ và khéo léo trong tay Mặc Vấn Trần.

"Ừ, ta nghĩ bây giờ cô rất cần thứ này." Mặc Vấn Trần kéo bàn tay của Tô Linh Phong ra, đặt chiếc nhẫn vào trong tay nàng, "Muốn luyện chế nhẫn trữ vật thì trình độ phải đạt đến cấp bậc cao nhất của luyện kim sư mới được, hơn nữa tỷ lệ thành công cực kỳ nhỏ, mặc dù ta cho cô học thuật luyện kim nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cô vẫn chưa luyện ra được nhẫn trữ vật, cái nhẫn này có hơi nhỏ nhỏ, tạm thời cô cứ dùng trước đi."

Tô Linh Phong không hề khách sáo, khẽ cắn ngón tay lấy máu để nhẫn trữ vật nhận chủ rồi đeo nhẫn lên ngón tay.

Dùng tinh thần lực cảm ứng không gian vừa phải của chiếc nhẫn, khoảng chừng hai mét khối, nhẫn này này không tính là quá lớn nhưng bây giờ cũng khiến nàng rất hài lòng.

Trong nhẫn vẫn còn một vài món đồ trang bị và sách vở rải rác.

"Nói đi, huynh có mục đích gì?" Tô Linh Phong liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần, bình tĩnh hỏi.

"Hả? Ta mà có mục đích gì được chứ?" Mặc Vấn Trần mỉm cười hỏi lại.

"Đừng có giả ngu trước mặt ta, muốn gì từ ta?" Nếu không có mục đích thì hắn sẽ tặng cho nàng vật phẩm quý giá này sao? Nàng cũng không cho rằng hắn vô tư với nàng như vậy đâu.

"Tiểu như đầu, cô thực sự rất thông minh, rất nhạy cảm, rất đặc biệt đấy..."

"Dừng có mồm năm miệng mười, nói thẳng ra đi." Tô Linh Phong ngắt lời hắn.

"Thực ra... Ta chỉ là thấy tư chất cô không tệ, định thu nhận cô làm học trò mà thôi, sư phụ đối tốt với học trò là điều nên làm mà." Mặc Vấn Trần nói một cách đương nhiên.

"Chậc chậc, chủ nhân, tiểu tử này giảo hoạt thật!" Rồng con Tiểu Bạch dùng móng vuốt nhỏ bé khẽ vuốt cằm, vừa ngồi xem náo nhiệt vừa nói ra cách nhìn nhận của mình.

"Tư chất của ta không tệ?" Tô Linh Phong không để ý đến Tiểu Bạch, khóe môi nhếch lên, mỉm mai nhìn Mặc Vấn Trần: "Ta thấy... Hẳn là trong cơ thể ta có sức mạnh U Minh?"

Mặc Vấn Trần sửng sốt, lập tức than nhẹ một tiếng: "Tiểu nha đầu, ta thừa nhận, ta tiếp cận cô đúng là có chút mục đích, rất xin lỗi, bây giờ còn có một số việc ta không thể nói cho cô..." Mặc Vấn Trần dừng một chút, ánh mắt nghiêm túc nhìn Tô Linh Phong rồi nói tiếp: "Nhưng ta có thể bảo đảm, ta tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn thương cô, bây giờ sẽ không, sau này cũng sẽ không!"

Tô Linh Phong nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mặc Vấn Trần, bản thân cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nàng lại cảm thấy hơi tin hắn...

"Được rồi, huynh không muốn nói thì thôi." Tô Linh Phong đứng dậy nói: "Cảm ơn về quà tặng này của huynh, nếu không còn chuyện gì khác thì tạm biệt." Nói xong nàng liền đi về phía cổng.

"Này!" Mặc Vấn Trần vội vàng đứng dậy đuổi theo, "Tiểu nha đầu, cô gấp cái gì chứ, chờ ta một chút..."

Chương 68 ♥ Sòng bạc?

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

Mặc Vấn Trần vứt cho bồi bàn một đồng tiền vàng rồi đi theo Tô Linh Phong ra khỏi quán rượu Kim Hoa.

Tuổi tác Tô Linh Phong tuy nhỏ, vóc dáng còn chưa nẩy nở hết nhưng diện mạo lại cực kỳ xinh đẹp, lại thêm khí chất lạnh lùng, bình tĩnh khiến người ta chỉ nhìn qua cũng cảm thấy hấp dẫn vô cùng.

Mặc Vấn Trần lại phóng khoáng thanh nhã, tuấn dật một cách lạ thường, trời sinh chính là một người luôn là tiêu điểm của mọi người.

Một đen một trắng, một mỹ nam một mỹ nhân tổ hợp lại làm người khác hết sức chú ý, những người đi đường liên tục nhìn về phía hai người họ.

"Huynh đi theo ta làm gì?" Tô Linh Phong vừa đánh giá cảnh đêm ở Gia thành, vừa mở miệng hỏi Mặc Vấn Trần đang đi bên cạnh.

"Ta đã đồng ý với Tá Dịch, tất nhiên là phải đưa cô trở về."

"Thời gian còn sớm, ta cũng chưa muốn trở về."

"Cũng được, ta đi dạo với cô, Gia thành này ta đã tới vài lần nên hiểu rất rõ, vậy nên ta sẽ làm người dẫn đường cho cô ha." Mặc Vấn Trần mỉm cười nói.

Tô Linh Phong không để ý tới Mặc Vấn Trần, nếu hắn thích đi cùng, vậy thì đi theo cũng được.

"Tiểu nha đầu, cô muốn đi đến nơi nào? Cửa hàng trang sức? Cửa hàng thời trang?"

"Không có hứng thú."

"Vậy cô có hứng thú với cái gì? Ta nhớ ở gần đây có một nhà hàng bánh ngọt, hương vị không tệ, cô có muốn đi nếm thử không?"

"Không đi."

"Vậy..."

"Nơi đó là nơi nào vậy?" Tô Linh Phong nhanh chóng ngắt lời Mặc Vấn Trần, chỉ vào một nơi cách đó không xa, đèn đuốc sáng trưng, số lượng khách không ngừng ra vào cửa hàng, hỏi.

Mặc Vấn Trần nhìn theo hướng ngón tay của Tô Linh Phong, mỉm cười trả lời: "Đó là sòng bạc, cô muốn đi xem sao?"

"Sòng bạc?" Tô Linh Phong khó hiểu lặp lại câu hỏi.

"Đúng, sòng bạc, đây là một nơi hết sức hấp dẫn, cũng là nơi khiến cho nhiều người điên cuồng." Mặc Vấn Trần nhàn nhạt nói: "Cô nên biết, luyện chế trang bị và khảm nạm trang bị, ngoại trừ cần phải có ma hạch ra thì còn cần các loại kim khí, khoáng thạch và đá quý nữa."

"Ừ." Tô Linh Phong gật đầu.

"Sòng bạc, sòng bạc chính là nơi có đủ loại đá quý! Bởi vì trên đời này không có bất kì cách nào có thể nhìn thấu vào trong bảo thạch, để nhìn rõ bản chất bên trong. Nếu không đập nó ra thì không thể xác định được bên trong là bảo thạch hay phế thạch. Người trong sòng bạc dựa vào kinh nghiệm và thị lực mua đá quý nguyên thạch rồi tiến hành giải cắt ra liền có thể phất nhanh trong vòng một đêm, còn vấn đề đen đỏ là tùy vào vận may, người đánh bạc chính là chơi loại cảm giác "đánh bạc" này."

"Ừ." Tô Linh Phong lại gật đầu một cái, chứng tỏ là mình vẫn đang nghe.

Mặc Vấn Trần dừng một chút rồi lại tiếp tục nói: "Đá quý có rất nhiều loại, có các loại đá quý đối kháng, ví dụ như đối kháng với lửa, với nước, với điện,... Các loại đá quý có nguyên tố khác hệ, còn có đá quý gây trạng thái chóng mặt, quấn rầy, chậm chạp, tuy rằng tính mạng của Thuật sĩ hệ linh có khả năng gia tăng các loại chúc phúc quang hoàn nhưng dù sao Thuật sĩ hệ linh cũng không nhiều lắm, tính mạng của Thuật sĩ hệ linh lại càng ít, rất nhóm nhà phiêu lưu căn bản không có Thuật sĩ hệ linh, cho nên nhiều nhà phiêu lưu luôn lựa chọn trang bị có khảm nạm đủ loại đá quý."

"A." Nghe vậy Tô Linh Phong liền đứng lên, sòng bạc này có điểm giống với văn hóa ở hiện đại đấy nhỉ, chỉ có điều, sòng bạc ở hiện đại chính là phải trả bằng tiền, ở nơi này sòng bạc lại là đủ loại thuộc tính.

"Tính chất đối kháng của đá quý cũng không phải rất đáng giá, bởi vì lúc chiến đấu thì đúng là không chọn được đối thủ, mặc toàn thân là bộ đồ đối kháng lửa, đụng độ với Thuật sĩ bang thì một chút tác dụng cũng không có, chỉ có kẻ có tiền mới có thể bị mấy bộ các loại thuộc tính đích trang bị, đại đa số nhân, sẽ lại lựa chọn trang bị có khảm nạm tính chất phòng ngự, công kích, bạo kích, tăng tốc, tụ linh các loại... Những bảo thạch này nếu so ra thì đắt tiền hơn bảo thạch kháng tính, đương nhiên cũng không đồng nhất tỉ lệ, còn có chia nhỏ ra. . ."

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới "Khai Bảo Đường", chính là song bạc ở phía trước...

Chương 69 ♥ Tùy tiện chơi đùa mà thôi

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

"Có hứng thú đi vào trong đó thử vận may không?" Mặc Vấn Trần cười hỏi.

Tô Linh Phong giương mắt nhìn thoáng qua tấm biển "Khai Bảo Đường", đồng tử hơi đảo, "Được."

Khai Bảo Đường tổng cộng có ba tầng, tầng một là đại sảnh rất lớn, bên trong có vài cái bàn bé, trên bàn bày đầy những nguyên thạch nhan sắc kích thước không giống nhau, bên cạnh từng bệ đá còn để một đài đá có thể mài cắt đá, đây là nơi tuyển bảo hòa giải bảo. Tầng hai là nơi khách nghỉ ngơi uống trà, tầng ba là nơi nhân viên làm việc.

Lầu hai, lầu ba là một gian phòng hình tròn rộng lớn, chính giữa có ánh sang, có thể quan sát quang cảnh cả một lầu.

Lúc này ở đại sảnh có rất nhiều người, mọi người tụ trước đống đá, hoặc là khẽ trò chuyện, hoặc là chọn nguyên liệu thô. Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần đi vào cũng không gây chú ý tới mọi người, những người tới nơi này, phần lớn trong mắt đều chỉ có nguyên thạch và đá quý.

Tô Linh Phong phát hiện ra ánh sáng trong gian phòng đó rất tốt, nhìn xung quanh một chút lại không tìm ra giá cắm nến, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà liền thấy một viên Dạ Minh thủy tinh vô cùng lớn! Quả nhiên, dính vào chữ "đánh bạc" đều là nơi có nhiều thứ tốt.

"Oa ha ha ha..." Tiểu Bạch trừng đôi mắt $_$, hai móng tay liên tục nâng lên, nước miếng chảy ra không ngớt, Rồng con cười khúc khích, "Đá quý... Đá quý nhiều quá đi à... Ta muốn đá quý..."

"..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật điên, thật may là không ai nhìn thấy đồ hám tiền này, nếu không thì nàng nhất định sẽ bắt nó quay về không gian ma sủng!

Thật là không thể làm gì được nó mà!

"Tiểu nha đầu, muốn chọn lựa nguyên thạch hay là xem kẻ khác chơi trước?" Mặc Vấn Trần hỏi.

"Huynh hiểu biết song bạc này lắm sao?"

"Không chỉ rất thông thạo mà còn hiểu biết rất rõ." Mặc Vấn Trần rất không khiêm tốn mỉm cười.

"Vậy nói ta nghe một chút."

"Tuyển Nguyên Thạch đúng là rất được chú ý, nhất là màu sắc, tuy rằng không thể nhìn được bên trong của nguyên thạch nhưng cũng có thể nhìn loáng thoáng, nguyên thạch thiên hướng nhan sắc, đôi khi còn rất gần với màu sắc bảo thạch bên trong, đương nhiên xác suất cũng không cao, hai là tính chất nguyên thạch, độ cứng, độ tinh tế tỉ mỉ, các loại nguyên thạch này tỉ lệ không giống nhau, thuộc tính rất khác biệt, còn phải xem xét độ đậm của màu và vầng sáng. . ."

Tô Linh Phong càng nghe càng thấy sòng bạc ở nơi đây khá là giống với ở hiện đại vì nàng đã từng điều tra một đám người buôn lậu ở Miến Điện nên đối với việc này cũng có hiểu biết đôi chút.

Có người nghe được Mặc Vấn Trần giải thích cho Tô Linh Phong về sòng bạc thì không khỏi bĩu môi lắc đầu, không biết đây là công tử của gia tộc nào, chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của mỹ nữ mà bào giá tiền lời lộng liễu, cũng không nhìn xem đây là nơi nào...

Tô Linh Phong đi tới nơi chất đầy nguyên thạch, hỏi người bồi bàn ở bên cạnh, "Nguyên thạch này bán thế nào?"

"Năm đồng tiền vàng, có thể tùy ý chọn lựa." Bồi bàn chưa từng liếc nhìn nàng một cái, dường như nói qua loa cho có lệ.

Đống nguyên thạch ở giữa sân có giá cả thấp nhất, cũng chính là loại nguyên thạch kém nhất, trong sòng bạch này xác suất có được đồ tốt ít đến thảm thương, cũng rất khó có được loại đá quý tốt, bình thường người đến sòng bạc đều rất xem thường loại nguyên thạch cấp thấp này, chỉ có những người thiếu hiểu biết mới mua hai viên để thử vận may.

"Tiểu nha đầu, nếu cô muốn mua nguyên thạch thì không bằng đổi một cái bàn khác đi." Mặc Vấn Trần chân thành đề nghị.

"Không cần, ta chỉ tùy tiện chọn hai viên ở chỗ này mà thôi." Tô Linh Phong ngồi xổm xuống, cơ thể giống như đang đứng lên chọn lựa.

"Đá quý... Ta muốn đá quý..." Rồng con Tiểu Bạch dùng móng vuốt lau nước miếng, một đầu thì đâm vào trong đống đá quý. . .

Chương 70 ♥ Chủ nhân và thú sủng phối hợp ăn ý

Chuyển ngữ ♥ Mạc Y Phi

Beta ♥ Nhã Vy

Tô Linh Phong ngồi xổm trước đống đá cấp thấp, trái vỗ phải sờ, Mặc Vấn Trần nhìn dáng điệu chọn dưa hấu của nàng mà không nhịn được mỉm cười, nếu nàng đã nhất kiến chung tình với đống nguyên thạch này thì để nàng chơi chút cũng được.

Mặc Vấn Trần không để ý tới thật ra lực chú ý của Tô Linh Phong không để trên những nguyên thạch trên tay nàng, mà ánh mắt của nàng luôn luôn nhìn theo cơ thể trong suốt đang lơ lửng của Tiểu Bạch...

Tiểu Bạch xuyên qua đống nguyên thạch, đầu thì vùi trong nguyên thạch, đuôi thì lại lòi ra ngoài... Cực kỳ bận rộn!

Khóe môi Tô Linh Phong hơi nhếch lên, rất khó để có thể nhìn ra? Đá quý, nguyên thạch cho dù là phương pháp nào thì cũng không thể nhìn thấu hả? Cũng không phải hoàn toàn là như vậy...

Nàng và Rồng con đã kí khế ước được hơn hai tháng, lần đầu tiên Tô Linh Phong cho rằng tên oắt này thật tham tiền nhưng thật ra cũng có chút tác dụng...

"Chủ nhân, chủ nhân, viên này, viên này nè." Tiểu Bạch chỉ huy Tô Linh Phong, "Còn có viên này cũng cầm luôn đi."

Tô Linh Phong dựa theo sự điều khiển của Tiểu Bạch mà lấy vài viên nguyên thạch ra.

"Viên này, chính là viên này! Ha ha ha ha..." Tiểu Bạch chỉ vào một viên nguyên thạch tối đen như mực, vẻ mặt ngu si cười ngây ngô, "Đá quý, đẹp quá..."

Viên nguyên thạch này cũng không quá lớn, Tô Linh Phong cầm viên nguyên thạch xấu xí trông không khác gì tảng đá ở trong tay, liếc xéo Tiểu Bạch, "Viên này sao? Ngươi chắc chắn chứ?"

"Ừ." Cánh của Tiểu Bạch run run không ngừng, lắc lư cái đầu nhỏ, "Xanh biếc, đẹp lắm đẹp lắm đó..."

Xanh biếc? Đá quý hệ Mộc, kháng mộc thương bảo thạch, còn là đá quý đối kháng chậm chạp đều là màu xanh biếc, không biết đá quý này là loại gì...

Chỉ có điều, cứ coi như là đá quý có cấp bậc kém nhất mà mua được với giá năm kim tệ cũng coi như hời to rồi!

Tô Linh Phong cầm viên nguyên thạch nhét vào trong người, ra hiệu Tiểu Bạch, "Tiếp tục."

Tiểu Bạch lại vui vẻ chui đầu vào nguyên thạch, chủ nhân và thú sủng phối hợp vô cùng ăn ý, Tiểu Bạch chỉ huy, Tô Linh Phong vận chuyển, nhanh chóng chọn ra mấy viên.

"Màu vàng, trời ơi..." Tiểu Bạch hạnh phúc đến nỗi suýt nữa lăn lộn ra đất.

Màu vàng? Mắt Tô Linh Phong sáng lên, màu sắc này ngoại trừ đá quý hệ Kim có tính chất đối kháng ra, còn có hai loại đá quý rất đắt tiền là màu vàng...

"Tiếp tục tìm." Tô Linh Phong dùng truyền âm giữa chủ nhân và ma sủng để nói với Tiểu Bạch.

"Chủ nhân, đống đá này cũng đã xem rồi, chỉ có hai viên đá quý này là được thôi, còn lại đều là thứ vô dụng hết, nếu không thì chúng ta đổi lại đống khác đi?" Hai mắt Tiểu Bạch nhấp nháy như sao, nói.

A? Một đống nguyên thạch lớn như vậy mà chỉ có hai viên này là tốt sao? Quả nhiên, giá nào thì của đó!

Tô Linh Phong vỗ tay, cầm hai viên đá, đứng dậy.

"Chọn được rồi?" Mặc Vấn Trần hỏi

"Ừ."

Mặc Vấn Trần đưa tay ra nhận lấy hai viên nguyên thạch mà Tô Linh Phong đã chọn, xem qua môt chút, thoạt nhìn hai viên đều chẳng lớn chút nào!

"Nếu không thì đổi sang một bàn đá khác rồi chọn hai viên khác."

"Trước tiên trả tiền hai viên này đã."

"Được rồi."

Mặc Vấn Trần gọi bồi bàn tới rồi thanh toán tiền. Tô Linh Phong không tranh cùng hắn, nếu hắn đã thừa nhận việc tiếp cận nàng là có mục đích thì nàng cũng sẽ không ngần ngại bắt hắn trả chút tiền này.

Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần đang đi gần đến vị trí thạch khí thì bỗng nhiên, một người đàn ông cao lớn với vẻ mặt hung ác ôm một viên nguyên thạch lớn đi vượt lên trên bọn họ, đặt viên nguyên thạch lên trên bàn đá, bá đạo nói: "Xê ra, dạt ra coi, lão tử tới trước!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro