chương 31-40
Chương 31: Không Trộm Của Ngươi Thì Trộm Của Ai?
Đêm khuya, Tô Linh Phong và rồng con vụng trộm ra khỏi vườn Lê, đi về phía Bách Hương cư ở phía đông Tô Phủ.
Bách Hương cư cũng không yên ắng như Lê viên ban đêm không ai tuần tra, đây là chỗ ở của Tô nhị tiểu thư Tô Dục Mẫn được Tô Hành thương yêu nhất, trong nội viện có hộ vệ cố định và hộ vệ tuần tra, tính ra cũng không ít người.
Tô Linh Phong dùng ánh mắt ra hiệu cho rồng con: "Giao cho ngươi."
Rồng con ngẩng cái đầu nhỏ lên, dùng vuốt nhỏ vỗ ngực nhỏ, anh tuấn vẫy đuôi một cái, sau đó vọt về phía đội tuần tra như một ngôi sao băng, mãnh liệt phun ra một hơi thở của rồng!
Tuy hơi thở của hồn rồng bé con con này không có uy hiếp gì quá lớn nhưng cũng làm cho không khí giảm xuống mấy độ, mấy hộ vệ này bị phun một cái, không tự chủ được mà rùng mình.
Hộ vệ Giáp nghi hoặc: "Gió lạnh từ đâu vậy ta?"
Hộ vệ Ất nối lời: "Đúng vậy, có chuyện gì vậy?"
Hộ vệ Bính nhíu mày: "Gió lạnh này tà tính quá, làm da đầu ta run lên luôn nè...""..."
Rồng con lúc này đã bay xa mấy trượng, mở cái miệng không răng ra, phát ra một tiếng động vừa giống tiếng nổ, vừa giống tiếng gọi lanh lảnh: "A!~"
"Cái gì vậy?"
"Đi xem!"
Mấy hộ vệ tuần tra vội vàng chạy tới nơi phát ra tiếng kêu.
Rồng con lại thổi qua hướng khác, lại dùng cái miệng không răng gào lên tiếp: "A!~ A!~"
Có hộ vệ trong viện nghe được động tĩnh cũng chạy theo tới.
Rồng con láo nháo một hồi, hộ vệ lân cận đều bị nó dẫn đi, Tô Linh Phong chớp lấy thời cơ, thân hình như quỷ hư vô bay vào sân nhỏ, ẩn vào gian phòng của Tô Dục Mẫn.
Trong phòng, Tô Dục Mẫn nằm trên giường lớn màu hồng phấn, đang ngủ say. "Băng Nguyên chi trượng" tinh mỹ cao hơn một mét để trên đầu giường.
Tô Linh Phong lắc đầu, không biết tiền tài không được để lộ ra ngoài hả? Thích khoa cỡ vầy, không trộm của ngươi thì có lỗi với nhân dân quá!
Tô Linh Phong không khách khí chụp lấy "Băng Nguyên Chi trượng", chạy tới cửa sổ, nghĩ gì đó lại lộn trở lại, lấy ra ít kim tệ và mấy viên bảo thạch từ trong một hộp nhỏ nhét vào trong áo, sau đó mới thỏa mãn nhảy ra khỏi cửa sổ...
Tuy Tô Hành đưa cho nàng không ít tài vậy nhưng đâu có ai sợ tiền nhiều quá đâu, đồ của nha đầu đáng ghét kia, ngu sao mà không lấy chứ!
Rời khỏi phạm vi Bách Hương cư, Tô Linh Phong dùng kết nối chủ sủng thông báo cho Rồng con, rất nhanh sau đó, thân thể trong suốt của rồng con đã đảo qua đảo lại xuất hiện trong tầm mắt của nàng.
"Bảo Thạch, cho ta Bảo thạch đi... Chủ nhân, Chủ nhân..." Ánh mắt rồng con mê ly, hai bàn tay ngửa ra cạnh nhau làm bộ dáng xin xỏ, lẽo đẽo theo Tô Linh Phong.
"Ngươi lấy được ta cho ngươi luôn." Tô Linh Phong rảnh rỗi đáp lời.
"..." Rồng con vẫn chưa từ bỏ ý định: "Vậy như này ha, chủ nhân cứ giữ lại đó ha, chờ ta trở lại thân xác rồi cho ta ha?"
"Lúc đó chắc đổi ra tiền tiêu sạch rồi ha."
"..." Rồng con muốn khóc, nó gào cả nửa đêm đấy, mất công toi bận mất nửa đêm...
Vào Lê viên, bước chân của Tô Linh Phong chậm lại, đôi mắt lợi hại nhắm trúng một góc, thấp giọng quát: "Ai? Đi ra!"
Người bên trong nghe vậy hơi kinh ngạc, quả thật là cảm giác rất nhạy cảm!"
Người nọ sững sờ mất một lúc mới khôi phục lại bình tĩnh, thong dong đi ra ngoài, hành lễ với Tô Linh Phong: "Tá Dịch bái kiến đại tiểu thư."
Chương 32: Những Lời Kia Tốt Nhất Nên Giữ Trong Lòng!
"Ngươi ở đây làm gì?" Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào Tá Dịch, cảnh giác hỏi.
"Tá Dịch là hộ vệ của đại tiểu thư, đương nhiên phải bảo vệ an toàn cho đại tiểu thư." Tá Dịch bình tĩnh nói.
"Ta không cần ngươi nửa đêm canh ba tới đây bảo vệ."
"Nửa đêm cũng có thể gặp nguy hiểm." Tá Dịch ném một cái nhìn đầy suy ngẫm về "Băng Nguyên Chi trượng" trong tay Tô Linh Phong.
"Ta bây giờ rất tốt, rất an toàn." Trộm đồ về bị người ta bắt gặp, trên mặt Tô Linh Phong ngay cả chút biểu hiện xấu hổ cũng không có.
"Thế nên Tá Dịch cũng chỉ âm thầm bảo vệ tiểu thư, không quấy rầy tiểu thư... làm việc."
"Không quấy rầy sao?" Khóe miệng Tô Linh Phong nhếch lên, rất không nể tình mà nói: "Không phải bây giờ ngươi đang quấy rầy ta đây sao?"
"...Thật có lỗi."
"Chỉ cần ngươi tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của bản thân, không xen vào chuyện người khác, không gây phiền phức cho ta, ta cũng không ngại sống chung trong hòa bình với ngươi, bằng không, mời ngươi tới từ đâu thì về lại đó." Tô Linh Phong nói như cảnh cáo.
Nàng biết Tô Hành đưa Tá Dịch cho nàng tất có dụng ý của ông ta, bây giờ muốn thoát khỏi nam nhân này cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, thực lực của nàng bây giờ còn yếu, vậy chỉ cần hắn không chạm tới vảy ngược của nàng, có một bảo tiêu kiêm người hầu thế này bên cạnh cũng không tệ. "Đại tiểu thư yên tâm, Tá Dịch đương nhiên sẽ an phận thủ hộ." Giọng nói Tá Dịch vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước.
"Tốt lắm, về ngủ đi, ngày mai có khả năng phải dậy chuồn sớm đấy." Tô Linh Phong dứt lời rồi cũng không nhìn Tá Dịch, đi qua hắn vào trong phòng.
Tá Dịch quay đầu nhìn bóng lưng của Tô Linh Phong, mày kiếm nhẹ nhíu một cái, sau đó thân hình nhoáng một cái liền biến mất trong bóng đêm.
Sắc trời tảng sáng, Tô Linh Phong liền rời giường ăn mặc chỉnh tề, dùng vải gói kỹ "Băng Nguyên Chi trượng" lại, vác hành lý lên vai, chuẩn bị xuất phát.
Vừa đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy Tá Dịch ăn mặc chỉnh tề, trên lưng là một thanh kiếm to, đứng thẳng tắp trong sân, đang chờ đợi nàng.
Bên cạnh Tá Dịch còn có Liễu Nhi mặt như trái mướp đắng, ôm theo một bịch nhỏ.
Tô Linh Phong cau mày, hỏi Liễu Nhi: "Ngươi làm cái trò mèo gì vậy?"
"Là... Là Tá hộ vệ gọi nô tỳ tới." Liễu Nhi cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Đi rèn luyện kinh nghiệm có gì vui đâu? Cho là nàng ta muốn đi sao? Trên đường không chừng còn gặp phải bao nhiêu là kẻ cướp mạnh bạo có ma thú lợi hại, nàng ta không có linh cơ, cũng chẳng có võ kỹ gì đâu đó! Sao có thể muốn cùng đi chịu chết với đại tiểu thư đang tâm huyết dâng trào này đây...
Tô Linh Phong quay đầu nhìn Tá Dịch: "Ta có nói mang theo đồ thừa phế vật này sao?"
"..." Liễu Nhi oán hận trong lòng! Trước kia đại tiểu thư là phế vật mà bây giờ cũng dám mắng nàng ta là phế vật! Nàng ta sao có thể là phế vật được! Tốt xấu gì nàng ta cũng ăn cơm bằng sức lao động của nàng ta đấy, còn hữu dụng hơn thứ... quý tộc sâu mọt này nhiều!
"Tá Dịch cho rằng tiểu thư sẽ cần người hầu hạ." Tá Dịch nhàn nhạt nói.
"Hóa ra là vì ta mà suy tính hả!" Tô Linh Phong trầm mặt nói.
"Nên như vậy."
Nên nên cái P(*) ấy!
(*)P: câu chửi tựa như hoa cúc, ý chỉ cái mông. =.=
"Ta đi ra ngoài rèn luyện, không phải đi hưởng phúc, càng không muốn mang mấy thứ liên lụy này." Tô Linh Phong trừng mắt liếc Tá Dịch, nói với Liễu Nhi: "Ngươi quay về đi."
"Vâng! Nô tỳ cáo lui." Liễu Nhi nhẹ nhàng thở phào, như sợ Tô Linh Phong đổi ý, nàng ta vội vã trở về phòng.
"Đại tiểu thư muốn cưỡi ngựa hay ngồi xe?" Tá Dịch hỏi.
"Thu hồi tâm tư muốn thử ta của ngươi đi!" Sắc mặt Tô Linh Phong trầm thêm vài phần, nhìn chằm chằm vào Tá Dịch, lạnh giọng nói: "Những lời ta nói với ngươi tối qua, tốt nhất ngươi nên để trong lòng."
Tô Linh Phong sẽ cưỡi ngựa, nhưng cơ thể "tiền nhiệm" này nghiễm nhiên sẽ không cưỡi ngựa!
"Tá Dịch đi chuẩn bị xe." Bị Tô Linh Phong nhìn thấu ý đồ, mặt Tá Dịch vẫn không đổi sắc.
"Xe ngựa đừng có hoa lệ quá, đơn giản hết thảy đi, chọn hai con ngựa kéo xe nhanh là được." Tô Linh Phong phân phó.
"Tá Dịch đã nhớ."
"Còn nữa..." Tô Linh Phong bỗng nhiên nói thêm một câu: "Đừng gọi xa phu, ngươi tự đánh xe ngựa!"
"... Vâng!"
Chương 33: Ngươi Lại Khóc Nữa, Có Tin Ta Hạnh Hạ Xác Không?
Sau khi Tô Dục Mẫn tỉnh lại đã phát hiện ra Pháp trượng bảo bối của mình không cánh mà bay, không khỏi sợ hãi vô cùng, vội vàng phái người tìm kiếm khắp nơi.
Tìm suốt cả một buổi sáng mà không có kết quả, Tô Dục Mẫn như nghĩ ra điều gì, gấp giọng phân phó Hạnh Nhi: "Nhanh lên, mau tới xem tiểu tiện nhân kia đã đi chưa!"
"Vâng, Nhị tiểu thư!" Hạnh Nhi chậm chạp chạy vào Lê viên, mới nghe được Liễu Nhi nói Tô Linh Phong trời vừa hừng đông đã lên đường với Tá Dịch.
"Vậy, lúc đại tiểu thư đi, trong tay có cầm thứ gì không?" Hạnh Nhi lo lắng hỏi.
"Một cái bọc." Liễu Nhi đáp.
"Cô nghĩ kĩ lại coi, nàng ta có mang thứ gì khác nữa không?"
Liễu Nhi cố gắng suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói: "A, ta nhớ ra rồi, nàng ta còn cầm một cái gậy có bọc vải lại nữa."
"..." Hạnh Nhi thầm than một tiếng, vội chạy về Bách Hương cư truyền lời cho Tô Dục Mẫn.
"A!!! Tô Linh Phong, đồ tiện nhân, dám trộm pháp trượng của ta! Khốn kiếp! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!!!" Tô Dục Mẫn nghe Hạnh Nhi hồi báo xong, giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, dữ tợn la lên: "Người đâu! Kéo tất cả hộ vệ tuần tra tối qua tới hình phòng, đánh mạnh vào cho ta!"
Tô Dục Mẫn làm loạn khiến Tô phủ gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, còn Tô Linh Phong lúc này lại thảnh thơi dựa vào trong xe ngựa, cắn chiếc bánh thơm ngào ngạt nóng hầm hập, đi tới trạm đầu tiên của bọn họ: Rừng Lạc Nguyệt.
"Ăn ngon lắm hả?" Rồng con ngồi xổm đối diện Tô Linh Phong, đôi mắt trông mong nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay nàng, chảy nước dãi tong tong.
Tô Linh Phong đưa cái bánh tới trước mặt rồng con: "Muốn thử hả?"
"..." Rồng con nghiêng cái đầu nhỏ qua ột bên, trên mặt tức giận lẫn tủi thân, nó moi đâu ra một chủ nhân ác độc cỡ vầy nè! Quá quá là xấu tính!
"Này, đồ ngốc, ta đặt tên cho ngươi nhé." Tô Linh Phong vừa cắn bánh, vừa truyền lời ong tiếng ve qua kết nối chủ sủng cho rồng con.
"Tên... gì?" Rồng con hờ hững lườm Tô Linh Phong, đôi tai nhỏ lại dựng đứng lên.
Tô Linh Phong đánh giá con rồng trong suốt trắng nhờ nhờ một chút, chậm rãi nhói: "Ta thấy, hay là gọi Tiểu Bạch đi."
Rồng con sửng sốt mất một chút, lập tức bò ra dãy đành đạch: "Không muốn không muốn, đừng gọi ta là Tiểu Bạch, khó nghe chết đi được! Lại nói, ta là Ngũ Hành Ngân long, không phải Tuyết long!"
"Nhưng mà ngươi trắng thiệt mà!"
"Ta là Ngân long, là Ngân long rõ chưa! Ta chỉ chưa lớn thôi!" Rồng con cào vuốt, kích động la lối với Tô Linh Phong.
"Được rồi, kêu Tiểu Ngân nghe."
Tiểu Ngân? Tiểu dâm(*)? "Á không được! Cái này còn khó nghe hơn!" Rồng con giả chết nằm thẳng cẳng.
(*)Ngân trong tiếng trung đọc là yín, đồng âm với dâm trong dâm đãng, phóng túng cũng đọc là yín.
"Tiểu Bạch hay Tiểu Ngân, tự chọn đi!"
"Oa hu hu hu... Ta không... Ta không đâu...." Rồng con nói khóc là khóc, còn nhanh hơn uống nước.
"Ngươi lại khóc nữa, có tin ta hành hạ xác không?"
"..." Rồng con lập tức câm luôn, chỉ thút tha thút thít lau nước mắt: "Cứ gọi Tiểu Bạch vậy..."
Đi liên tục bảy ngày, Tô Linh Phong, Tá Dịch rốt cục cũng tới trấn nhỏ gần rừng Lạc Nguyện – Trấn Lạc Nguyệt!
Quyển II ♥ Thời gian rèn luyện sung sướng của Tô tiểu thư
Chương 34: Ta Giống Ăn Mày Lắm Sao?
Lân cận rừng Lạc Nguyệt trước kia vốn không có trấn thành gì, nhà phiêu lưu vào rừng rèn luyện nhiều, qua thời gian cũn có một cụm nhà phiêu lưu tụ lại sống quanh rừng, thời gian qua dần trở thành trấn Lạc Nguyệt.
Trấn Lạc Nguyệt so ra còn phồn vinh hơn một vài thành nhỏ, mấy nhà phiêu lưu vào rừng Lạc Nguyệt giết ma thú, thu thấp thảo dược hay lính đánh thuê cũng trực tiếp giao dịch tiếp tế trong trấn. Nhưng vì nơi đây quá nhiều người nơi khác tới khiến nơi đây trở thành nơi cá rồng hỗn hợp, đánh nhau ẩu đả, thậm chí cướp bóc bên đường như cơm bữa, người nơi này đã sớm nhìn quen.
Tô Linh Phong và Tá Dịch thuê lấy hai gian phòng ở một khách điếm bình thường, tắm rửa sạch sẽ, ăn cơm tối xong, Tô Linh Phong cầm lấy "Băng Nguyên Chi trượng" kia ra ngoài.
Tá Dịch đại khái cũng đoán được ý đồ của Tô Linh Phong nên cũng không hỏi nhiều, chỉ vô thanh vô tức(*) đi theo phía sau.
(*)Vô thanh vô tức: Không tiếng động, không hơi thở.
Mục đích của Tô Linh Phong rất rõ ràng, đi thẳng vào một cửa hàng vũ khí cách khách điếm không xa.
Lúc này trong tiệm cũng không có vị khách nào, ông chủ tiệm vũ khí đứng ngay sau quầy hàng, vùi đầu vào tính sổ sách.
Rồng con Tiểu Bạch vừa vào cửa hàng, hai mắt đã xoành xoạch chuyển hình $$, nhìn chằm chằm vào đống vũ khí khảm bảo thạch, tinh thạch mà chảy nước miếng.
"Ông chủ, cái này ông mua thế nào?"
Thời này không có cửa hiệu chuyên cầm đồ, cầm bảo thạch trang bị gì đều phải đến cửa hàng cùng loại để bán.
Ông chủ tiệm vũ khí nghe vậy liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy quần áo của Tô Linh Phong và Tá Dịch bình thường, hơn nữa chỉ có hai người, thái độ trở nên khinh bỉ, liếc thứ đồ bọc vải trong tay Tô Linh Phong, mở miệng nói: "Mở ra xem hàng."
Tô Linh Phong giật vải trên pháp trượng xuống, đưa cho ông chủ tiệm vũ khí.
Ông chủ xem xét thứ đồ Tô Linh Phong đưa đến, đôi mắt lập tức sáng lên, nhận lấy pháp trượng trong tay Tô Linh Phong, nhìn lỗ khảm trống không liền hỏi: "Pháp trượng này trước đây có khảm bảo thạch gì sao?"
"Khoét rồi."
Viên bảo thạch Tụ Linh hệ băng kia tạm thời Tô Linh Phong chưa có ý định bán. Pháp trượng này cũng là vì nàng không có không gian trang bị để nhét vào, lúc đến rừng Lạc Nguyệt rèn luyện mang theo cái này thì quá vướng víu nên mới bán.
Chỉ tiếc sau khi khảm ma hạch, ma lực đã dung nhập vào vũ khí rồi, bằng không ngay cả viên ma hạch cấp năm kia nàng cũng khoét xuống luôn rồi.
"Viên bảo thạch kia đâu? Trên người tiểu cô nương sao?" Ông chủ lại hỏi.
Tô Linh Phong nhíu mày: "Ta chỉ bán pháp trượng, không mua thì ta mang qua nhà khác."
"Mua, hai trăm kim tệ." Ông chủ duỗi hai ngón tay ra nói.
"..." Tô Linh Phong đưa tay đoạt lấy pháp trượng, xoay người bỏ đi.
Mấy ngày nay lúc đi trên đường, Tô Linh Phong có nghiên cứu cuốn "Luyện kim thư" mà tên Mặc Vấn Trần kia cho nàng, biết rõ các loại vũ khí, áo giáp, trang bị có màu sắc khác nhau thì cấp bậc cũng khác nhau, màu trắng là trang bị bình thường, theo thứ tự màu lục, lam, tím, hồng, vàng kim là trang bị tốt dần lên. Theo cấp bậc, có bao nhiêu lỗ khảm cũng tăng thuộc tính lên.
"Băng Nguyên Chi trượng" của Tô Dục Mẫn có bốn lỗ khảm hơn nữa còn khảm ma hạch cấp 5, cũng xem như là đồ tốt rồi.
Một ma hạch hệ băng cấp 5 có giá hơn một ngàn kim tệ, pháp trượng hệ màu tím này lại đòi mua với 200 kim tệ? Nàng giống ăn mày lắm hả?!
"Này này, tiểu cô nương, đừng đi vội, chúng ta thương lượng một chút..." Ông chủ lại kêu lên ở sau lưng: "Pháp trượng này của cô tuy khảm ma hạch cấp 5 nhưng tiếc là nó lại là hệ băng, linh thuật sĩ hệ băng cũng không nhiều... Hơn nữa bảo thạch còn bị khoét rồi..."
Tô Linh Phong chẳng buồn quay đầu lại, tiếp tục đi thẳng, Tá Dịch cũng theo sát Tô Linh Phong.
"Hổ Tử, Tiểu Báo, ngăn chúng lại!"
Lời ông chủ kia vừa nói, hai người vạm vỡ đã nhảy ra khỏi phòng, cản đường của Tô Linh Phong và Tá Dịch.
"Vào tiệm chúng ta há có thể đi dễ vậy sao?" Ông chủ đứng sau quầy hàng cười u ám: "Làm người đừng nên quá tham lam mới tốt, cho ngươi thêm 100 kim tệ, ngoan ngoãn bán với giá 300 kim tệ đi, ta sẽ không khó dễ hai tiểu bối các ngươi."
"Ha, khốn kiếp!" Đôi mắt của Tiểu Bạch cuối cùng cũng dứt ra khỏi đống vật phẩm sáng long lanh kia, giọng nói như trẻ con đang bú mà lại phun ra một câu thô thiển: "Lại là hắc điếm! Cướp bọn chúng cướp bọn chúng, cướp hết của bọn chúng, cướp sạch sẽ đừng chừa lại cái gì!"
"..." Mặt Tô Linh Phong đen thui, âm thầm cân nhắc phương án khả thi này.
Chương 35 ♥ Hạ lưu chân chính
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Tá Dịch không nói gì, rảnh rỗi đứng khoác tay, bình tĩnh nhìn Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong quay người lại, nhìn ông chủ tiệm vũ khí, nhướn mày hỏi: "300 kim tệ?"
Ông chủ tiệm vũ khí thấy Tô Linh Phong quay đầu lại, ngỡ rằng nàng định bán, liền quệt miệng vươn tay: "Coi như tiểu nha đầu ngươi thức thời, đưa đây."
Tô Linh Phong cũng không nhìn ông ta duỗi tay, cất bước tới trước khay chứa đồ, nhàn nhã nhìn mấy thứ vũ khí trong tiệm.
"Sao, tiểu nha đầu muốn dùng pháp trượng này đổi vũ khí sao?" Ông chủ nghi hoặc liếc Tô Linh Phong, lại tiếp tục nói: "Cũng không phải không được. nhưng pháp trượng này của ngươi cũng không đổi được thứ gì quý giá..."
Cuối cùng, ánh mắt của Tô Linh Phong nhìn trúng một con dao găm màu đen, trên vỏ dao có khắc mấy hoa văn cổ xưa, có lỗ khảm màu lam, trên đó khảm một viên thạch tăng tính công kích vật lý, nhìn qua rất xinh xắn, vẻ ngoài rất hợp ý Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong đưa tay cầm lấy con dao găm, kéo vỏ đao ra, thân đao đen kịt lập tức lóe lên tia lạnh!
"Thanh này đi." Tô Linh Phong nhàn nhạt nói. Vừa hay nàng chưa có vũ khí cầm tay.
"Thanh hàn thiết bảo đao này bán ít nhất 500 kim tệ, ngươi muốn đổi phải thêm tiền đấy."
"Tím phẩm đổi lam phẩm còn muốn thêm tiền, chủ nhân, lão ta nghĩ cô là đồ đần đấy!" Rồng con ở một bên châm ngòi thổi gió: "Cướp luôn, cướp chết lão ấy luôn đi!"
"Không đổi. Cái này năm kim tệ, ta mua."
"Ngươi nói cái gì?!" Ông chủ tiệm vũ khí nghe vậy liền đen mặt, nổi giận mắng: "Nha đầu thối, mày đùa tao phải không?!" Sau đó liền giơ vuốt lao tới chỗ Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong nhẹ nhàng lắc mình một cái đã tránh được móng vuốt của ông ta, nhàn nhạt nói: "Làm người đừng nên quá tham lam mới tốt. Ta thấy ngươi nên thức thời một chút, bán con dao này cho ta, ta sẽ cân nhắc một chút, không khó dễ ngươi nữa."
Tá Dịch nghe xong lời Tô Linh Phong nói, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh cũng không nhịn được hiện lên ý cười, vị tiểu thư này rõ ràng đang độp lại mấy câu mà ông chủ vừa nói với nàng...
"Đồ nha đầu thối này!" Ông chủ giận quát một tiếng, xông ra cửa gọi hai tên to con kia: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt mấy con cẩu không biết sống chết này lại cho ta!"
Hai tên to con nghe lệnh của ông chủ, vội vàng phát đấu khí, đôi mắt ánh vẻ hung dữ đánh tới Tô Linh Phong và Tá Dịch.
Tô Linh Phong nhìn thấy đấu khí trên người bọn chúng đã trở thành áo giáp trong suốt, hiển nhiên đã đột phá đấu khí cấp 3 rồi, lông mày nàng nhíu này. Không ngờ một tiệm vũ khí nho nhỏ mà cũng có tay chân có cấp bậc cao như vậy.
Trong người Tô Linh Phong có thần lực, tuy lực công kích phát ra có uy lực của đấu khí cấp ba nhưng lực phòng ngự còn kém xa hai người này, lập tức xông qua chỗ Tá Dịch đang xem trò hay một bên nói: "Ta đối phó lão già kia, hai tên to con này giao cho huynh."
"Được, đại tiểu thư yên tâm, ta sẽ không để bọn chúng quấy rầy đại tiểu thư." Tá dịch dứt lời đã tiếp được công kích của hai tên kia.
Ông chủ nghe Tô Linh Phong mắng ông ta là lão già, mặt giận đến mức chuyển màu xanh lục, ông ta còn chưa tới bốn mươi tuổi, đang còn thanh niên trai tráng đấy, già đâu mà già?! Lập tức cũng ngưng tụ đấu khí đánh tới Tô Linh Phong.
Đấu khí của ông ta lan tới cánh tay, là đấu khí cấp 2, Tô Linh Phong thoáng yên tâm, đấu khí cấp 2 đã ở trong phạm vi võ sĩ sơ cấp, khác biệt lớn nhất với võ sĩ trung cấp là không thể biến đấu khí thành áo giáp.
Dao găm trong tay Tô Linh Phong ước lượng một chút, lòng bàn tay ngưng tụ đấu khí mà nghênh đón.
Ông chủ tiệm vũ khí nhìn thấy Tô Linh Phong chỉ vừa đột phá võ sĩ sơ cấp có đấu khí cấp một, căn bản không thèm để nàng vào mắt, nhằm ngay ngực Tô Linh Phong.
Đồ hạ lưu non này!
Tô Linh Phong thầm mắng một câu, linh mẫn tránh thoát công kích của ông chủ, sau đó vòng ra sau ông ta đánh một chường lên lưng!
Ông chủ kia vốn đang bị tốc độ của Tô Linh Phong làm cho giật mình, cảm giác được chưởng phong ác liệt từ phía sau, trong lòng quát to một tiếng không xong, liều mạng tránh qua bên cạnh, tránh chưởng kia của tô Linh Phong.
Nào ngờ chưởng kia của nàng chỉ là hư chiêu, ông củ vừa quay người lại, Tô Linh Phong đã dùng tuyệt kỹ "Âm ngoan cước" quen thuộc, dùng động tác nhuần nhuyễn đạp một cước vào bụng ông ta.
So hạ lưu với chị hả? Nàng cho ông ta biết thế nào mới là hạ lưu chân chính.
Chương 36: Đen ăn đen!
Chuyển ngữ: Nhã Vy
Tô Linh Phong đạp một cước lên bụng ông chủ, ông ta hét thảm một tiếng rồi bay vèo ra sau, "ầm" một tiếng đã văng lên giá để hàng, tạo ra một loạt âm thanh rầm rĩ loảng xoảng, vũ khí trên giá để hàng cũng rơi xuống, rơi lên người ông ta khiến ông ta hoa cả mắt, đau cả đầu.
Cũng may các loại vũ khí sắc bén như dao kiếm đều có vỏ ngoài, nếu không chắc hẳn vị chủ tiệm này đã đi bán muối với ông bà rồi cũng nên.
Tô Linh Phong thu hồi chân, cách đó không xa cũng truyền đến hai tiếng kêu đau đớn. Tô Linh Phong quay đầu lại đã nhìn thấy Tá Dịch đang túm tóc hai tên kia, dùng sức đập hai cái đầu vào nhau...
Sức phòng thủ của võ sĩ vô cùng kinh người nhưng đầu lại là điểm yếu.
"..." Khóe miệng Tô Linh Phong giật giật, tên này lại có thể giải quyết hai tên võ sĩ bằng cách này, hiển nhiên đã không ra tay chính thức...
Ông chủ tiệm vũ khí ôm lấy nửa người dưới, không ngừng kêu gào thảm thiết, mặt trắng như tờ giấy, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt lớn...
Một cước này cũng không lưu tình như lần đạp Triệu Trình trước, chỉ sợ là thứ đồ chơi dưới người ông chủ kia đã là chiến thần tất bại rồi!
Nơi đây không phải Lê thành mà là trấn Lạc Nguyệt hỗn loạn, bây giờ nàng là một nhà phiêu lưu, không phải là đại tiểu thư Tô Gia, phiền toái tìm tới cửa tốt nhất nên dùng bạo chế bạo!
Tá Dịch đập đầu hai tên kia đến chóng cả mặt rồi ném qua một bên, quay lại nhìn Tô Linh Phong như có điều suy nghĩ, nàng ta có thể đánh bại một võ sĩ cấp cao hơn sao?! Hơn nữa tốc độ nhanh kinh người của nàng vừa nãy thật sự là tốc độ một võ sĩ có sao?
Tô Linh Phong bỏ qua ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tá Dịch, nàng bây giờ còn đang bận lựa đồ trong tiệm.
Trong tiệm cũng không có gì quá tốt, chỉ có vài món lam phẩm mà thôi, Tô Linh Phong cũng không quá vừa mắt, chỉ lấy mấy thứ nhẹ nhàng như bảo thạch lam phẩm, vũ khí lục phẩm, xé lấy một miếng vải trên chỗ vải bọc pháp trượng, gói lại rồi ném cho Tá Dịch: "Cầm lấy."
Tá Dịch đưa tay tiếp lấy, cảm thấy tức cười, vị đại tiểu thư này thật đúng là đen ăn đen!
Tô Linh Phong lấy túi tiền ra, ném năm kim tệ tới cho chủ tiệm đang tru lên không ngớt: "Ta giữ lời đó nha, thanh dao này nói mua thì phải trả tiền, mấy thứ này coi như ngươi bồi thường phí trễ giờ cho ta ha."
Chủ tiệm lúc này đã đau muốn chết, lại thấy hành động cường đạo kia của Tô Linh Phong, lập tức bị kích thích đến xỉu!
"Kim tệ kim tệ, sao phải cho hắn kim tệ chứ?" Tiểu Bạch không cam lòng xoay vòng vòng quay chủ tiệm, tiếc nuối mấy kim tệ kia...
Tô Linh Phong lườm Tiểu Bạch một cái, nghiêm trang dạy bảo: "Làm người phải sống có lương tâm, Tiểu Bạch, ngươi quá không có lương tâm."
"Ta không phải người mà!" Tiểu Bạch phản xạ có điều kiện đáp lời.
"Ô, ta quên mất, xin lỗi ha."
"..." Rồng con Tiểu Bạch tủi thân quá.
Ra khỏi tiệm vũ khí, có người qua đường nhìn Tô Linh Phong và Tá Dịch với ánh mắt kinh ngạc, tiếng đánh nhau trong tiệm vũ khí khá ồn ào, người lân cận đều nghe thấy, chỉ là loại chuyện này thường xuyên xảy ra, người xem cũng quen dần, nhìn đã nhàm mắt, cũng không ai quản mấy việc thế này, lúc này lại thấy hai nhà phiêu lưu không chỉ an toàn ra ngoài mà còn vác theo một đống vũ khí, không giật mình mới lạ.
"Tiểu thư, chúng ta chắc là rước phiền rồi." Tá Dịch nói.
"Huynh sợ phiền?" Tô Linh Phong nhướn mày hỏi.
"Tiểu thư không sợ, Tá Dịch sao phải sợ?" Tá Dịch thoáng dừng một chút, lại nghi hoặc nói: "Trong tiệm vẫn còn một đống vũ khí lam phẩm, lục phẩm." Hắn không hiểu, vừa rồi cướp cũng đã cướp rồi, sao lại không lấy vài thanh kiếm, vài thứ vũ khí tốt?
"Vướng lắm." Tô Linh Phong ăn ngay nói thật.
Trang bị Lam phẩm, lục phẩm vẫn dễ dùng nhất, giá lại cao, đụng mấy kẻ có tiền là bán được, nàng chuẩn bị vào rừng Lạc Nguyệt, ôm một đống vũ khí chi cho vướng!
Không có không gian trang bị thật là bất tiện, Tô Linh Phong quyết định phải nghiên cứu luyện kim thuật tốt một chút, luyện ra cái gì đó làm nhẫn trữ vật!
"..." Khóe miệng Tá Dịch giật giật: "Thì ra là vậy."
"Gần đây có tiệm vũ khí khác không?"
"Có thì có, nhưng chưa hẳn họ đã dám mua đồ trong tay Tiểu thư." Tá Dịch đề nghị nói: "Không bằng chúng ta tới chợ giao dịch tự do ở quảng trường bày bán, buổi chiều nơi đó cũng khá náo nhiệt."
"Ý kiến không tồi." Tô Linh Phong gật đầu: "Huynh dẫn đường."
Chương 37 ♥ Thứ người phá sản!
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Bốn phía trong quảng trường được thắp sáng bằng hàng dãy đuốc, mỗi khi đêm đến sẽ có người chuyên phụ trách tới châm lửa, chiếu sáng cả trời đêm của quảng trượng, đám nhà phiêu lưu đi rèn luyện về đều ưa thích ăn uống no đủ rồi tới quảng trường này dạo chơi, giao dịch hàng hóa, sưu tầm bảo bối.
Nhìn đống thương phẩm màu sắc sặc sỡ, các quầy hàng buôn bán quà vặt cùng với đám người đi tới đi lui, Tô Linh Phong không khỏi ngạc nhiên nhước mày, quả thật là một cảnh tượng náo nhiệt ồn ào!
Tô Linh Phong cũng không sốt ruột bày quầy bán hạng mà đi đi lại lại bốn phía, khi hiểu được đại khái giá thị trượng ới chọn một vị trí gần đế đèn rồi phân phó Tá Dịch dọn vũ khí ra.
"Ta đi dạo, huynh xem quán."
"... Tiểu thư, hay là Tá Dịch cứ theo bên người bảo vệ cô thì hơn."
Tô Linh Phong trừng bắt: "Huynh theo ta thì ai bán hàng?"
"..." Tá Dịch câm nín, hộ vệ như hắn quả thật là có lắm tác dụng! Xa phu kiêm tiểu nhị bán hàng, về sau không biết còn phải kiêm cái gì nữa...
"Được rồi, quyết định vậy đi, yên tâm, ta sẽ không đi quá xa đâu, gặp chuyện sẽ hú huynh một tiếng."
Khuôn mặt tuấn tú của Tá Dịch hiếm khi bày vẻ khó xử: "Nhưng mà tiểu thư, ta chưa từng bán cái gì bao giờ..."
"Cái gì cũng có lần đầu hết, chớ khẩn trương, qua hôm nay không phải đã là người đã bán hàng rồi sao." Tô Linh Phong nhấc bàn tay trắng thuần nhỏ bé vỗ vai Tá Dịch như trấn an.
"..." Cái gì gọi là "qua hôm nay không phải đã là người bán hàng rồi sao"? Khóe miệng Tá Dịch co giật, hoài nghi nhìn Tô Linh Phong, là nàng ấy cố ý đúng không? Có đúng không?
"Được rồi, ta đi nha." Tô Linh Phong dứt lời liền cất bước bỏ đi.
Tá Dịch vội vàng mở miệng gọi nàng: "Tiểu thư, dù sao cô cũng phải nói cho ta biết mấy thứ này bán bao nhiêu tiền chứ!"
"Vừa rồi không phải đã đi khảo sát thị trường rồi sao? Huynh xem xét rồi bán đi, bán thấp hơn người ta một chút, nhanh chóng bán ra ngoài là được." Tô Linh Phong cũng không quay đầu mà luồn vào trong dám người.
Khảo sát thị trường? Mấy từ này quả thật là mới lạ, nhưng lại vô cùng chuẩn xác.
Tá Dịch thở dài, nhận mệnh ngồi xổm trước quầy hàng.
Tô Linh Phong thật ra cũng không muốn mua cái gì, chỉ là tùy ý đi dạo, chạy tới chỗ một sạp bán thịt nướng, mua mấy xâu thịt với hũ rượu thông, thoải mái ăn uống.
Rồng con nuốt nước miếng, uốn éo cái đầu nhỏ đứng một bên, khinh bỉ Tô Linh Phong: "Hứ, đồ tham ăn! Vừa ăn tối xong mà giờ đã ăn rồi, ăn béo nhà cô luôn đi!"
"Tiểu Bạch, đây là ngươi hâm mộ ghen tị oán hận sao?"
"..."
Tô Linh Phong ăn uống no đủ rồi lại mua thêm mấy xiên thịt tính mang về cho Tá Dịch.
Thật ra thì nàng vẫn còn lịch sự lắm nghe...
Từ xa, Tô Linh Phong đã nhìn thấy một đám người vây quanh quầy hàng của mình, thỉnh thoảng còn có vài người mỹ mãn cầm đồ đi ra, tay cầm mấy thứ hàng hóa quen mắt...
Tô Linh Phong nhướn mày, bước chân chen vào đám người, nhìn thấy trên quầy hàng ngoài "Băng Nguyên Chi trượng" ra cũng chỉ còn lại vài thanh kiếm lam phẩm khảm ma hạch cấp 3 hệ hỏa.
"Ông chủ, thanh kiếm này bán thế nào?" Có người cầm thanh kiếm lên hỏi giá.
"Hai trăm kim tệ." Mặt Tá Dịch không có biểu tình gì mà nói.
Má ơi! Thanh kiếm trị giá 400 kim tệ, nàng bảo hắn bán giá kém xíu mà hắn giảm những 50% hả? Tô Linh Phong hung dữ cắn xiên thịt trong tay, đồ phá sản này, lịch sự với hắn cái cọng lông ấy!
Người hỏi giá chuẩn bị trả tiền, Tô Linh Phong đã vội nuốt miếng thịt xuống, há miệng kêu giá: "300 kim tệ!"
Chương 38 ♥ Nàng với nàng ta quen thân lắm sao?
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Tá Dịch nghe giọng nói của Tô Linh Phong liền ngẩng đầu lên tìm kiếm nàng, vừa định há miệng gọi "tiểu thư" đã bị ánh mắt hung ác của Tô Linh Phong lia tới chặn họng.
Nếu bị hắn phá hoại thì tuồng này làm sao diễn?
"Vị bằng hữu này, thanh kiếm này ta đã mua rồi." Người vừa hỏi giá là một kiếm sĩ trẻ tuổi, thấy bị chen ngang không khỏi nhíu mày nhìn Tô Linh Phong, lúc thấy rõ diện mạo của nàng lại có phần sửng sốt.
"Huynh còn chưa trả tiền, không phải sao? Thứ tốt thì đương nhiên ai trả giá cao sẽ mua được." Tô Linh Phong lạnh nhạt nói. Nàng đương nhiên có chú ý đến biểu lộ của người này lúc vừa nhìn thấy nàng, hình như là có biết nàng, nàng cũng cảm thấy người này có cái gì đó quen mắt, nhưng vẫn không nhớ ra được là đã gặp ở đâu, chỉ có điều chuyện này cũng không làm ảnh hưởng chuyện kinh doanh của nàng.
"Được rồi..." Kiếm sĩ trẻ tuổi gật đầu: "Ta mua 320 kim tệ."
"400 kim tệ!" Nàng cũng không thèm so đo 20 kim tệ với hắn làm gì, hét giá cao hơn.
Tô Linh Phong kêu lên một tiếng rồi há mồm cắn thịt nướng, hung dữ nhai nuốt nết sạch, một chút cũng không để lại cho tên phá gia chi tử kia!
"500 kim tệ!" Không đợi kiếm sĩ kia mở miệng, phía sau hắn đã truyền tới một giọng nói ngọt giòn, ngay sau đó, có mấy người từ bên ngoài chen vào đứng cạnh tên kiếm sĩ.
Người mở miệng nói chuyện chính là thiếu nữ có mái tóc quăn nâu sẫm, đôi mắt màu xanh lá xinh đẹp.
"Phyllis, Tất Duy Tư, tới rồi sao?" Kiếm sĩ kia lên tiếng chào.
Tô Linh Phong nhìn thấy thiếu nữ này mới tỉnh ngộ, chẳng trách nàng nhìn tên kiếm sĩ này lại thấy quen mắt tới vậy, những người này đúng là những người nàng gặp trong tiệm ma sủng ở Lệ Thành hơn mười ngày trước.
Những người khác trong đội, Tô Linh Phong chỉ có ấn tượng mơ hồ, nhưng đối với thiếu nữ phương tây thích xen vào chuyện của người khác này, nàng vẫn có ấn tượng rất sâu sắc.
Phyllis hiển nhiên cũng nhận ra Tô Linh Phong, trừng đôi mắt to màu lục bích, có phần vui mừng kinh ngạc nói: "Là cô sao, cô cũng tới rừng Lạc Nguyệt rèn luyện sao? Thật đúng dịp quá!"
"..." Tô Linh Phong buồn bực, nàng với nàng ta quen thân lắm sao?
Tá Dịch thấy giọng điệu quen thuộc của Phyllis với Tô Linh Phong cũng cảm thấy ngạc nhiên mà chớp mắt, ở trấn Lạc Nguyệt mà cũng gặp được người quen của tiểu thư sao? Nhìn mấy người này cũng không giống đám thiếu gia và côn đồ ngày xưa hay ăn chơi lêu lổng cùng với nàng...
"Cô thích thanh kiếm này sao? Muốn dùng gấp sao?" Phyllis hỏi.
"Gấp thì sao mà không gấp thì sao?" Tô Linh Phong lại cắn thịt nướng nhướn mày hỏi.
"Nếu không gấp có thể đừng tranh với bạn ta không? Hôm qua kiếm của hắn đã hỏng rồi, bây giờ cần mua gấp một thanh làm vũ khí cầm tay." Phyllis nói như thương lượng.
"Vậy nếu bây giờ ta cũng thiếu vũ khí thì sao?" Tô Linh Phong nói đều đều.
"Nếu cô cũng cần..." Khuôn mặt nhỏ của Phyllis căng ra, trợn mày nói: "Vậy xem ai nhiều tiền hơn!"
"Cô vừa kêu giá 500 kim tệ?"
"Đúng." Phyllis hất cằm nói.
Tô Linh Phong lắc đầu: "500 kim tệ mua thanh kiếm này, ta thấy không đúng với giá trị."
"Còn phải xem nó phát huy uy lực trong tay ai, đương nhiên có giá trị, nếu cô không thêm tiền thì thanh kiếm này sẽ thuộc về bọn ta đấy!"
"Ồ, cô đã thấy có giá trị thì để lại cho cô vậy."
Trên mặt Phyllis nở nụ cười thắng lợi, nói với kiếm sĩ kia: "Tư Đồ Vũ, trả tiền đi."
Kiếm sĩ kia cũng không nhiều lời, lôi ra năm tờ kim phiếu 100 kim tệ đưa cho Tá Dịch, sau đó cầm thanh kiếm Lam Phẩm kia.
Trong lòng Tá Dịch âm thầm sùng bái Tô Linh Phong, thanh kiếm này rõ là bình thường chỉ bán ra được 100 kim tệ là cùng...
Trong đám nhà phiêu lưu này, kiếm sĩ tóc vàng mắt xanh lạnh lùng, dường như là đội trường nghi hoặc liếc qua Tô Linh Phong, lại quét mắt qua Tá Dịch...
Đúng lúc này, các đó không xa, bỗng nhiên có tiếng ầm ỹ vang lên, một đám người sát khí đằng đằng chạy qua bên này, dường như còn có người hô lên: "Bọn chúng ở đây, nhanh lên, đừng cho chúng chạy thoát!"
Chương 39 ♥ Cường hào ác bá
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Tô Linh Phong và Tá Dịch đưa mắt nhìn nhau, rất là ăn ý mà cùng nhướn mày, nhóm người này mười phần là đang xông tới bọn họ rồi...
Tá Dịch một tay chụp vội "Băng Nguyên Chi trượng" còn thừa ra, một tay tức thì đưa ra sau lưng rút thanh kiếm tùy thân ra.
Tô Linh Phong cũng rút thanh dao găm trong ống tay áo ra, tùy thời chuẩn bị nghênh chiến.
Nhưng khiến cho hai người ngoài ý muốn chính là đám người Phyllis kia cũng lộ vẻ đề phòng cảnh giác, nguyên một đám lôi hết vũ khí của mình ra!
Đám người kia quây lại rất nhanh, người cầm đầu độ hai lăm, hai sáu tuổi, thân hình cao lớn, sắc mặt ngăm đen, vẻ mặt lệ khí, xem ra là người không dễ chọc.
Chung quanh hiển nhiên có không ít người biết lai lịch của y, đám người lúc trước còn vây quanh quầy hàng bây giờ đã tự giác dạt ra xung quanh.
"Thiếu gia, chính là bọn chúng cướp tiệm đó!" Một người đàn ông có cái gáy tím bầm chỉ vào Tô Linh Phong và Tá Dịch, giọng nói ồm ồm.
Người đàn ông này quả đúng là một trong những người bị nàng và Tá Dịch đánh lúc nãy, xem ra những tên này quả thật là khách của họ rồi.
"Cái gì? Hai đứa nhóc này mà dám cướp tiệm vũ khí của nhà trưởng trấn sao?!" Có vài người kinh ngạc la lên vài tiếng.
"Chẳng trách vũ khí bọn họ bán lại rẻ vậy..." Có người tỉnh ngộ.
"Nói vậy không phải đống vũ khí bọn họ bán lúc nãy đều là hàng lậu sao?"
"Hàng lậu thì làm sao?" Có người hừ lạnh: "Trong tiệm nhiều vũ khí như vậy, ra ngoài rồi ai mà nhớ được!"
"Này, nhỏ giọng chút, không thấy thiếu gia nhà trưởng trấn phải đích thân tới đây sao..."
"Y đã là đại võ sĩ đấu khí đột phá cấp năm rồi, xưng bá một phương Trấn Lạc Nguyệt này đấy! Xem ra hai tên oắt này gặp vận rồi!"
"Còn chưa chắc đâu, hai người này đã dám động tới tên cường hào ác bá này, nói không chừng còn có chút bản lĩnh..."
"..."
Tô Linh Phong nghe thấy tiếng xì xà xì xồ bên cạnh, đôi mắt xinh đẹp híp lại, nàng đã sớm đoán được ra mà, dám trắng trợn mở hắc điếm trong trấn như vậy, sau lưng ắt có chỗ dựa, không ngờ lại là trưởng trấn...
Phyllis nhìn Tô Linh Phong rồi quay đầu nhìn Tá Dịch, đôi mắt xanh lá xinh đẹp mở to, khuôn mặt xinh đẹp bạnh ra, tức giận nói: "Hai người... Hai người cùng một nhóm?!"
Tô Linh Phong chẳng buồn nhìn nàng ta, trong nàng như không nghe thấy gì hết...
"Thiếu gia, là bọn chúng đó, chúng là đám người đoạt Thương lang hoàng hôm qua đó!" Một tên nam nhân xấu xí nhìn thấy đám người Phyllis cũng hô to lên.
"Vừa hay, cùng tính sổ một lượt!" Đôi mắt Từ Mông lóe lên tia hung hiểm, vung tay lên ra lệnh: "Bao vây lại cho ta!"
Toán người phía sau nhận lệnh, lập tức tản ra, bao vây đám người Tô Linh Phong, Tá Dịch, Phyllis.
"Là ngươi cướp tiệm vũ khí?" Từ Mông nhìn Tá Dịch, ánh mắt như rắn rết lóe lên tia rét băng: "Tên tiểu tử này, xem ra ngươi chán sống rồi!"
Tá Dịch (làm bộ) vô tội sờ mũi, nhìn vào như thể hắn chỉ là đồng lõa thôi, không thể tính là chính chủ được...
Rồng con giơ vuột chỉ vào Tá Dịch, bên vuốt còn lại bịt cái miệng nhỏ không có cái răng nào, ôm bụng hả hê: "Chủ nhân, xem ra tên ngốc này thay cô chịu tiếng xấu rồi."
"Nên làm thôi." Tô Linh Phong bình tĩnh đáp lời Tiểu Bạch.
"Này! Sao các người lại gạt bọn ta hả? Quá ghê tởm!" Phyllis hầm hừ chất vấn Tô Linh Phong.
"..." Tô Linh Phong tích chữ như vàng, rốt cuộc nha đầu này là đơn thuần hay quá tự tin vậy? Hay nên nói là ngu ngốc nhỉ? Bị người ta bao vây còn xoắn xuýt mỗi chuyện thanh kiếm với bọn họ...
"Phyllis, đứng yên đi, đừng náo loạn nữa!" Kiếm sĩ tóc vàng mắt xanh mở miệng nói.
"Tất Duy Tư, bọn họ vừa..."
"Không vừa gì hết, tốt nhất là cô nên chuẩn bị chiến đấu đi!"
Chương 40 ♥ Đục nước béo cò
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Phyllis thấy Tất Duy Tư cau mày, vẻ mặt nghiêm túc cũng không dám nhiều lời nữa, hung dữ trừng mắt với Tô Linh Phong rồi thối lui đến giữa đội, vung vẩy pháp trượng trong tay, để đồng đội lần lượt công kích, phòng ngự, làm các thao tác chúc phúc.
Tô Linh Phong nhướn mày, thì ra tiểu nha đầu này là linh thuật sĩ hệ Sinh mệnh, lúc chiến đấu thì có vai trò như vú em của đồng đội, quả thực là vô cùng tiện lợi.
"Không được phép lại gần, nhanh tránh ra, nếu không lúc động thủ làm ai bị thương, đâm chết ai thì tự người đó nhận xui đi!" Từ Mông quẳng ánh mắt âm hàn ra cảnh cáo, quét một vòng đám người đang xem trò hay.
Lời Từ Mông vừa nói ra, đại đa số người vây xem đều tự giác dạt ra, giữ khoảng cách an toàn.
Từ Mông là cường hào ác bá ở trấn này, thực lực của bản thân và thủ hạ đều không yếu chút nào, dân bản xứ và một vài người đơn thế yếu từ ngoài tới cũng đều không muốn đắc tội với chúng.
Mấy nhà phiêu lưu chỉ sợ làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới lợi ích của mình, đương nhiên chẳng ai nhúng tay vào chuyện này làm gì, đều đứng một bên xem kịch.
Từ Mông cũng không nhiều lời, thét lên một tiếng, đám thủ hạ đều đồng loạt xông lên.
"Phyllis, tăng chúc phúc cho bọn họ!" Tất Duy Tư nhìn thoáng qua Tô Linh Phong và Tá Dịch, ra hiệu cho Phyllis.
"Dựa vào cái gì chứ! Ta không thèm chúc phúc thêm cho hai tên lừa đảo đâu!"
"Phyllis! Bây giờ không phải lúc để cô bốc đồng!" Tất Duy Tư vừa dùng trường kiếm chống đỡ một đại đao đang chém tới, vừa quét ánh mắt sắc bén về Phyllis.
Phyllis không cam tâm mà nhếch môi, nhưng vẫn nghe lời vung vẩy pháp trượng, tăng trạng thái chúc phúc cho Tô Linh Phong và Tá Dịch.
Tô Linh Phong nhìn thoáng qua thiếu niên tóc vàng tên Tất Duy Tư này, trong lòng âm thầm tán thưởng lý trí và sự quyết đoán của hắn. Từ Mông và đám thủ hạ tính ra đông gấp đôi bọn họ, kẻ thù của kẻ thù chính là đồng minh, bây giờ tốt nhất là nên vứt bỏ hiềm khích, cùng chiến đấu mới là sáng suốt.
Đội của Tất Duy Tư hiển nhiên đã cùng nhau chiến đấu rất nhiều lần, vai kề vai phối hợp rất ăn ý.
Đẳng cấp của bọn họ cũng thuộc tầm bình bình, hai linh thuật sĩ, hai võ sĩ, trong đó có Tất Duy Tư là đại kiếm sĩ, Phyllis là linh thuật sĩ sơ cấp, còn lại những người khác đều là trình độ trung bình.
Chức nghiệp hệ vật lý được linh thuật sĩ bảo hộ, không cho kẻ thù tới gần, linh thuật sĩ hệ băng trung cấp chuyên kỹ năng đánh xa, Phyllis đứng chính giữa không ngừng tăng quầng sáng chúc phúc và phóng thích kỹ năng cầm máu.
Tuy đám người Từ Mông rất đông nhưng trong lúc này vẫn chưa làm gì được nhóm bọn họ, nhưng bọn họ muốn phá vòng vây xông ra cũng không dễ gì, dù sao thì quân số hai bên cũng chênh lệch quá xa. Hơn nữa thực lực của Tất Duy Tư và Từ Mông cũng là đồng cấp.
Mà bên Tô Linh Phong và Tá Dịch cũng khá là buồn cười, Tá Dịch nhẹ nhõm vung kiếm, cũng không thấy hắn phóng đấu khí, thân kiếm cũng chẳng có kiếm khí gì, nhưng kiếm chém xuống lại vô cùng chính xác, lại không tổn thương tính mạng của ai.
Mọi người nhìn thấy Tá Dịch không phóng kiếm khí mà vẫn có thể phá vỡ khí giáp của võ sĩ trung cấp, trong lòng đều không hẹn mà cùng bất ngờ, đại kiếm trong tay hắn chắc chắn là bảo khí cực phẩm! Rất nhiều ánh mắt tham lam phóng tới, người xông lên muốn chém Tá Dịch ngày càng nhiều...
Tô Linh Phong lúc mới đầu cũng không bị ai để ý, nàng phát đấu khí cấp một, trong hỗn chiến quả thật thế này cũng có phần khó coi..
Tô Linh Phong cũng lấy làm vui vẻ vì không có ai chú ý, cứ nhắm vào mấy tên bị Tá Dịch đâm mà đá mấy cái vào chỗ trí mạng, dưới sự chỉ dẫn của Tiểu Bạch còn quơ được vài túi tiền...
Việc mờ ám của Tô Linh Phong đều rơi vào mắt Tá Dịch, hắn cũng chỉ câm nín lắc đầu, tiểu nha đầu này thực biết đục nước béo cò...
Rốt cục cũng có một võ sĩ trung cấp tấn công Tô Linh Phong, nàng lách mình thoát khỏi công kích của hắn, bàn tay ngưng tụ đấu khí, chụp lên người y một cái, áp giáp bằng đấu khí trên người y "choang" một tiếng rồi vỡ nát tan!
Dao găm trong tay kề lên cổ y, động tác dứt khoát, một tơ máu vẩy ra, võ sĩ kia cũng không kịp rên lấy một tiếng mà ngã xuống đất, chết không nhắm mắt!
Trông thấy cảnh này, mọi người đều không tin nổi mà mở to mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro