Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 121-131


Chương 121
Mặc Vấn Trần không trả lời ngay câu hỏi của Tô Linh Phong, hai tay đang ôm gương mặt của nàng buông thõng xuống, nắm thành quyền, nhắm mắt lại, cố gắng giữ cho bản thân mình không được nổi giận....
Tô Linh Phong cử động thân thể, muốn xuống giường, Mặc Vấn Trần bắt lấy cánh tay nàng, thở nhẹ hỏi: "Phong Nhi, nàng muốn làm cái gì?"
"Đốt đèn." Tô Linh Phong giọng không mang theo cảm xúc gì, nhàn nhạt nói.
"Đừng đi, được không?" Mặc Vấn Trần cầm cánh tay Tô Linh Phong, không chịu buông tay.
"Vì sao?" Tô Linh Phong hỏi.
"Đừng đốt đèn, có được không?" Mặc Vấn Trần vẫn không trả lời vấn đề mà Tô Linh Phong hỏi, trong giọng nói lại lộ ra chút ý tứ khẩn cầu.
"Vậy huynh nói cho ta biết, huynh như vậy là bị làm sao? Là bệnh cũ phát tác sao?"
Mặc Vấn Trần trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Cứ coi là như vậy đi..."
"Rất nghiêm trọng sao?" Tô Linh Phong nhướn mày.
"Cũng hơi..."
Tô Linh Phong nâng tay kia lên, lau nhẹ trán Mặc Vấn Trần một lượt, ẩm ướt quá, đều là mồ hôi...
"Huynh gọi như vậy là cũng hơi sao?"
"Đúng là không có việc gì, lập tức sẽ khá hơn thôi..." Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong lại gần mình, ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi ở bên tai nàng: "Phong Nhi đang lo lắng ta sao?"
"Huynh suy nghĩ quá nhiều rồi!" Tô Linh Phong lạnh lùng nói: "Huynh giống như sắp chết..."
"Yên tâm, sẽ không chết trong phòng nàng đâu." Không chờ Tô Linh Phong nói xong, Mặc Vấn Trần liền cười khổ nói tiếp ý nàng.
Lần trước, khi hắn vô tình xông vào khuê phòng của nàng ở Tô phủ, tiểu nha đầu vô lương tâm này đã từng nói qua những lời tương tự, hắn vẫn nhớ rất rõ...
Tô Linh Phong thanh lãnh hừ một tiếng: "Chính huynh có bệnh, còn muốn trêu chọc ta? Chết cũng muốn làm quỷ phong lưu sao?"
"Phong Nhi... Nàng... Nghĩ ta như vậy sao?" Mặc Vấn Trần hơi run run...
"Huynh nếu như không muốn ta nghĩ huynh là người như vậy, vậy thì nói sự thật cho ta nghe đi."
"..." Mặc Vấn Trần ôm lấy Tô Linh Phong, trầm mặc không nói gì.
Tô Linh Phong thở dài, lại tìm kiếm chỗ đột phá lần nữa, "Ánh mắt của huynh tại sao lại có màu tím?"
"Phong Nhi, ánh mắt của ta giống nàng, đều là màu đen..." Mặc Vấn Trần trấn định nói.
"Thật sao? Vậy huynh ngẩng đầu lên, để ta nhìn lại xem màu mắt của huynh."
"Bây giờ tối quá, đợi đên khi trời sáng, ta sẽ cho nàng nhìn, để nàng nhìn thật kỹ lại, được không?"
Tô Linh Phong lạnh lùng nói: "Mặc Vấn Trần, huynh đừng nên nghi ngờ thị lực của ta, ta vừa mới thấy rất rõ ràng, trong ánh mắt của huynh có lóe lên hào quang màu tím... Trên sách nói, chỉ có hai cái chủng tộc người có mắt là màu tím, mà hai chủng tộc này đã biến mất trên đại lục mấy ngàn năm rồi..."
Mặc Vấn Trần không biết nên tiếp tục nói gì với Tô Linh Phong... chỉ ôm thân thể của nàng chặt hơn nữa...
Tô Linh Phong lại tiếp tục nói: "Có phải cái sức mạnh u minh gì đó trong cơ thể ta có liên quan tới huynh, phải không?"
Cánh tay Mặc Vấn Trần dùng thêm chút lực, vẫn tiếp tục trầm mặc không nói gì.
"Huynh năm lần bảy lượt nói ta phải tin tưởng huynh, nhưng huynh lấy cái gì ra để cho ta tin huynh – một người đàn ông mà chuyện gì của huynh ta cũng không biết, lại thêm có ý đồ bất chính với ta??"
"Phong Nhi, ta nhất định sẽ không làm hại nàng..." Mặc Vấn Trần sâu kín mở miệng nói.
"Ta không tin huynh." Tô Linh Phong bình tĩnh lạnh lùng trả lời.
"Phong Nhi..."
"Đợi có một ngày, khi thực lực của ta có thể siêu việt hơn huynh, tất nhiên sẽ thoát khỏi khống chế của huynh, khi đó nếu huynh lại dám dây dưa với ta, ta nhất định sẽ không hạ thủ lưu tình!" Tô Linh Phong lạnh như băng mà kiên định, làm cho người ta không thể nào hoài nghi độ chân thật trong lời nói của nàng.

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools
Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...

Chương 122
"Phong Nhi. . ." Mặc Vấn Trần nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài, khẽ đẩy Tô Linh Phong ra một chút, tạo thành một khoảng cách nhỏ, chậm rãi ngẩng đầu, mở mắt, mặt đối mặt với Tô Linh Phong. . .
Trong cặp mặt tĩnh mịch mà đầy phức tạp kia lóe lên một tia hào quang màu tím diêm dúa lẳng lơ. . .
"Phong Nhi không nhìn lầm. . . Mắt ta... đôi lúc sẽ trở thành như bây giờ. . ." Mặc Vấn Trần than nhẹ.
Tô Linh Phong nhìn màu mắt của Mặc Vấn Trần, hừ lạnh một tiếng nói: "Chịu mở miệng rồi?"
Mặc Vấn Trần cười khổ nói: "Nếu ta không nói, Phong Nhi nhất định xem ta là địch nhân. . ."
"Nói đi." Tô Linh Phong mặt không biểu tình.
"Trên người ta. . . Có huyết thống Ma tộc. . ." Mặc Vấn Trần trầm lặng nói.
Tô Linh Phong tỏ ra không ngoài ý muốn khi biết Mặc Vấn Trần thừa nhận có huyết thống Ma tộc, trên sách ghi lại, chỉ có Ma tộc và Thần Tộc mới có con ngươi màu tím! Chỉ là. . .
"Ma tộc, Thần Tộc, không phải đã biến mất mấy ngàn năm trên đại lục rồi hay sao?" Khuôn mặt Tô Linh Phong bình tĩnh, giọng nói thanh lãnh vang lên trong bóng tối.
Mặc Vấn Trần nói khẽ: "Trong đại lục vẫn có tồn tại hai tộc ma - thần, chỉ là thế nhân không biết mà thôi."
Tô Linh Phong chần chờ một chút, lại hỏi: "Vậy... bây giờ huynh bao nhiêu tuổi?"
Tuổi của Thần Tộc, Ma tộc lớn hơn rất nhiều so với Nhân tộc, người trước mặt nàng này, chẳng lẽ là lão quái vật mấy ngàn năm?
Mặc Vấn Trần sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, đưa tay vuốt đầu Tô Linh Phong, khẽ cười nói: "Ta mới hai mươi mốt." Dừng thoáng một chút, hắn lại giải thích nói: "Mẹ của ta là người Ma tộc, trong thân thể của ta còn có một nửa huyết mạch là Nhân tộc."
"Ồ. . ." Tô Linh Phong không có ham mê bát quái, cũng không có ý định tiếp tục tìm hiểu về chuyện của cha mẹ Mặc Vấn Trần nữa, nhìn kỹ con mắt Mặc Vấn Trần, lại nhíu mày hỏi "Hôm nay... huynh đã xảy ra chuyện gì??"
". . ." Mặc Vấn Trần nhấp nhẹ môi mỏng, không trả lời ngay vấn đề của Tô Linh Phong.
"Không thể trả lời?" Tô Linh Phong khiêu mi.
"Phong Nhi. . . Gần đây có gặp ác mộng không?" Mặc Vấn Trần bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Ác mộng?" Tô Linh Phong sửng sốt một chút, nói, "Huynh nói cái gọi là ác mộng, chính là. . ."
"Đúng. . . Nói cách khác. . ." Mặc Vấn Trần thoáng dừng, nói khẽ: "Ở trong mộng, sẽ thấy một vài thứ gì đó. . ."
Tô Linh Phong giật mình, "Cái huynh nói... là U Linh sao?"
"Đúng thế. . ." Mặc Vấn Trần gật đầu.
"Là có trông thấy, thế thì sao?"
Từ khi Tô Linh Phong bắt đầu tu tập linh thuật sẽ trông thấy linh hồn nhân loại và ma thú vừa mới chết, hơn nữa, khi nàng thu nạp nguyên tố phần tử cổ quái ngày càng nhiều, nàng nghĩ việc nàng nhìn thấy linh hồn thể cũng càng ngày càng rõ ràng. . .
Càng cổ quái hơn chính là, trước giờ nàng ngủ chưa bao giờ nằm mơ, vậy mà lại bắt đầu nằm mơ! Trong giấc mơ, những thứ nàng thấy lại chính là những linh hồn của người chết, mới đầu chỉ có một, hai linh hồn mờ nhạt xuất hiện trong giấc mơ của nàng, nhưng càng về sau thì số lượng ngày càng nhiều hơn, kết thành từng đám từng đám. . .
Mắt có thể thấy được những linh hồn này, nhưng nàng lại không có cảm giác gì, đương nhiên sẽ không sợ những vật trong mộng này, nàng đại khái cũng có thể đoán được là trong cơ thể nàng chính là "sức mạnh U Minh " đang quấy phá, cho nên cũng không coi vào đâu.
"Thế còn...... khi ta ở cạnh muội thì sao?" Mặc Vấn Trần lại hỏi.
Tô Linh Phong nghe Mặc Vấn Trần vừa hỏi như thế, lập tức ngây ngẩn cả người, đúng rồi, lúc còn ở Gia thành, đêm đó Mặc Vấn Trần xông vào gian phòng của nàng, ôm nàng ngủ, nàng không thấy những thứ kia xuất hiện. . . Tối hôm qua, tuy rằng nửa đêm Mặc Vấn Trần đã bỏ đi, nhưng sau đó nàng cũng ngủ rất ngon. . .
"'Sức mạnh u minh' trên người ta có quan hệ gì với huynh?" Tô Linh Phong nhìn chằm chằm vào Mặc Vấn Trần, trầm giọng hỏi.
"Trong khi Phong Nhi kế thừa 'sức mạnh u Minh' sẽ tự động kích phát hấp thu 'nguyên tố Minh hệ', hơn nữa trước kia Phong Nhi là người chưa tu luyện linh thuật, mà 'nguyên tố Minh hệ' là nguyên tố rất khó giữ và khống chế, nếu như kế chủ không cách nào khống chế sức mạnh, có khả năng sẽ bị cắn trả. . ." Mặc Vấn Trần thoáng dừng một chút, lại thở dài một tiếng nói: "Ta làm vậy là muốn lợi dụng sức mạnh của bản thân giúp Phong Nhi trấn áp một chút 'nguyên tố Minh hệ' kia, nhưng mà. . . Sức mạnh của ta đã bị phong ấn hơn phân nửa, ngày hôm qua muội lại cắn bị thương ta, 'nguyên tố Minh hệ' trong cơ thể muội theo huyết dịch xâm nhập thân thể của ta, vào lúc khu trục 'Nguyên tố minh hệ', lực lượng của ta dường như bị hao tổn không ít, cho nên. . . Mới nhất thời không trấn ép được nguyên tố phần tử trong cơ thể muội, mới lộ ra đồng tử màu tím. . ."
Tô Linh Phong nghe Mặc Vấn Trần nói xong mọi chuyện, trong lòng vô cùng khiếp sợ! Mãi sau vẫn không nói tiếng nào. . .
Nguyên tố cắn trả? Nghe giống tẩu hỏa nhập ma vậy. . . Mặc Vấn Trần ban đêm xông vào gian phòng của nàng không phải là vì khinh bạc nàng, mà là vì giúp nàng trấn áp thu phục chiếm được sức mạnh trong cơ thể sao?
Sức mạnh của Mặc Vấn Trần bị phong ấn hơn phân nửa?! Sức mạnh của hắn tại sao phải bị phong ấn?? Thực lực của hắn bây giờ đã đủ mạnh rồi, nếu như hắn giải trừ phong ấn, như vậy. . .
Mồ hôi trên mặt Mặc Vấn Trần tuôn ra như mưa, rơi lên trên mu bàn tay Tô Linh Phong. . .
Tô Linh Phong cả kinh, phục hồi tinh thần lại, đưa tay lại sờ soạng cái trán một cái Mặc Vấn Trần, rất nhiều mồ hôi. . .
"Mặc Vấn Trần, huynh không sao chứ?" Tô Linh Phong hỏi.
"Không có việc gì, sẽ tốt hơn thôi. . ." Mặc Vấn Trần dịu dàng trả lời.
"Ánh mắt của huynh. . ." Tô Linh Phong nhíu mày, nếu như bị người khác phát hiện ra màu mắt khác biệt của hắn, nhất định sẽ mang tới phiền toái không nhỏ đâu!
"Yên tâm, trước khi trời sáng sẽ trở lại bình thường."
Tô Linh Phong lấy ra một chiếc khăn, đưa cho Mặc Vấn Trần, "Lau đi."
Mặc Vấn Trần hơi cong môi, nói khẽ: "Ta không có sức, nàng giúp ta. . ."
Tô Linh Phong nhét khăn vào trong tay Mặc Vấn Trần, tức giận nói: "muốn lau hay không thì tùy huynh."
". . ." Mặc Vấn Trần dùng khăn lau hết mồ hôi trên trán, sau đó đưa tay ôm Tô Linh Phong vào trong ngực, thấp giọng nói ở bên tai nàng: "Phong Nhi. . . Chớ trách ta được không? Chuyện ngày hôm qua, ta chỉ là. . ."
"Không cho phép nhắc tới chuyện ngày hôm qua!" Tô Linh Phong mặt chìm xuống, quát to.
"Được được, ta không nhắc tới. . ."
"Tại sao trong cơ thể ta lại có 'sức mạnh U Minh'?" Tô Linh Phong hỏi.
Mặc Vấn Trần khẽ thở dài: "Vấn đề này, ta không trả lời được. . ."
"Không trả lời được?" Tô Linh Phong nheo lại con mắt.
"Bởi vì, ta cũng không rõ tại sao 'sức mạnh U Minh' phải lựa chọn Phong Nhi làm kế chủ, nhưng mà. . . Phong Nhi tốt nhất đừng nói cho người khác biết chuyện này, miễn đưa tới mầm tai vạ." Thoáng dừng một chút, lại tiếp tục nói: "'Sức mạnh U Minh' bổ sung có 'lửa minh trì' mà người bình thường không thể nhận ra, nàng ngược lại có thể xem đó như linh thuật hệ hỏa bình thường, hơn nữa còn sử dụng dễ dàng."
"Huynh cũng không rõ lắm sao?" Tô Linh Phong hơi hoài nghi.
Mặc Vấn Trần thở dài: "Nha đầu, lời của ta là thật, nàng phải tin tưởng ta."
"Tại sao ta phải tin tưởng huynh? Tại sao huynh lại dây dưa không rõ với ta?" Tô Linh Phong bĩu môi, một người mang theo mục đích tiếp cận nàng, lại muốn nàng tin tưởng hắn lần nữa, đây là kiểu suy luận gì?
Mặc Vấn Trần trầm mặc một lát, mở miệng nói: "Phong Nhi, đợi sau này có thời gian, ta sẽ dẫn nàng đi gặp một người. . ."
"Một người? Người nào?" Tô Linh Phong nhướn lông mày.
"Một lão yêu bà. . ." Trong giọng nói Mặc Vấn Trần dường như mang theo chút căm giận vậy.
Khóe miệng Tô Linh Phong hơi co rút, ". . . Ta không có hứng thú với lão yêu bà."
". . . Thấy bà ấy, nàng sẽ hiểu." Mặc Vấn Trần vuốt ve mái tóc của Tô Linh Phong, ôn nhu nói.
Tô Linh Phong nhíu mày, nàng không thích loại cảm giác bí bí mật mật này.
Mặc Vấn Trần dùng hai tay nâng khuôn mặt Tô Linh Phong lên..., rất nghiêm túc nói: "Phong Nhi. . . Có một số việc, từ khi nàng bắt đâu kế thừa sức mạnh kia, cũng đã đã quyết định vận mệnh của chúng ta, từ lần đầu tiên ta xông vào khuê phòng của nàng, đến khi chúng ta dây dưa ở cùng một chỗ, không được hoài nghi ta, ta và nàng không phải là kẻ thù, ta vĩnh viễn cũng sẽ không thương tổn nàng. . ."
Tô Linh Phong không nói gì, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giá rất kỳ lạ. . .
Mặc Vấn Trần ôm Tô Linh Phong nằm xuống, vùi đầu của nàng vào lồng ngực của mình, ngữ khí nhu hòa nói: "Phong Nhi. . . Ngủ đi. . ."
Trong chăn, bàn tay to của hắn bắt được một bàn tay nhỏ bé của Tô Linh Phong, mười ngón đan xen cùng nàng.
Thân thể Tô Linh Phong hơi cứng ngắc nhưng cũng không lại kháng cự muốn rút tay của mình ra nữa. . .
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Mặc Vấn Trần đã đứng dậy, sửa sang lại quần áo mình, cúi đầu nhẹ hôn khẽ một cái lên đôi má ngây thơ phơn phớt hồng nhuận của Tô Linh Phong, sau đó trong miệng thấp giọng đọc chú ngữ, rồi biến mất trong hư không. . .
Sau khi Mặc Vấn Trần đi không lâu, Tô Linh Phong liền mở mắt, ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, nhíu mày trầm tư. . .
"Chủ nhân chủ nhân. . . Thả ta ra ngoài đi, NGAO NGAO NGAO. . . Người ta về sau không bao giờ... lắm miệng nữa... chủ nhân chủ nhân, đừng nhốt ta ở chỗ này... rất buồn chán. . ." Bị nhốt vào không gian ma sủng hai ngày, rồng con Tiểu Bạch sắp không chịu được, lại bắt đầu kêu gọi Tô Linh Phong.
"Mẹ, nó ồn ào quá, người ta không muốn ở cùng một chỗ với nó đâu... quá đáng ghét. . ." Đoàn Tử cũng đã tỉnh, ngáp ngáp nói vọng ra, chịu không được lên tiếng kháng nghị.
"Ngươi mới đáng ghét! Quỷ tham ăn, đồ ngốc ham ngủ, đồ yếu như sên, nịnh hót!" Tiểu Bạch nổi cáu rồi, thở ra long khí phì phì, gào to.
"Chỉ biết ức hiếp ta, đáng ghét, mẹ không thích ngươi!" Đoàn Tử trừng đôi mắt đen lúng liếng như bồ đào, không cam lòng yếu thế quát.
"Đồ thú ngu xuẩn nhà ngươi, lại dám khiêu chiến uy nghiêm Cự Long!!" Tiểu Bạch phun long khí, một người tiếp một người phun hướng Đoàn Tử.
"Mẹ, nó ức hiếp con kìa. . ."
Tô Linh Phong nhìn hai đứa nhóc vừa được thả ra ngoài đang cãi nhau ầm ỹ, nhíu mày quát lớn: "Câm miệng, không cho phép ồn ào, qua một bên đi chơi đi!"
Hai nhóc nhìn ra tâm tình Tô Linh Phong không quá tốt, không dám đi chọc giận nàng, từng người ôm hai tay đi về hai phía trái ngược nhau, bĩu môi mắt trợn trắng, dùng cái mũi trùng trùng điệp điệp hừ khí.
Lập tức, Tiểu Bạch bay ra khỏi phòng, khoái hoạt thông khí đi. . .
Đoàn Tử nhảy về phía mâm hoa quả trên chiếc trà kỷ, nâng một quả táo thật to lên bắt đầu gặm. . .
Sau khi dùng xong điểm tâm, Mục Đạt dẫn người mang vài rương hòm sách tới, còn có bút, giấy các loại, giúp Tô Linh Phong bố trí một thư phòng thoải mái dễ chịu trong Lâm Phong Uyển.
"Tiểu tiểu thư, những sách này là sách vở cô cần khi đi học." Mục Đạt chỉ vào một loạt sách vở ở tầng trên cùng của giá sách thông báo với Tô Linh Phong.
"Ừ, ta biết rồi."
"Mấy bản này là thành chủ đại nhân phân phó lão nô tìm cho cô, nói là tiểu tiểu thư muốn dùng." Mục Đạt lại chỉ vài cuốn sách vào trên bàn sách.

Chương 123
Tô Linh Phong cầm một quyển sách trên giá, tiện tay lật qua, là sách về thuật luyện kim!
Hôm qua nàng có nói với Tư Đồ Tiêu Sơn muốn một quyển sách như vậy. Nhìn vẻ mặt không kiên nhẫn của ông, nàng thật không ngờ ông lại để nàng tìm Mục Đạt. Lại càng không nghĩ tới nàng còn chưa kịp nói với lão quản gia, hôm nay Tư Đồ Tiêu Sơn đã cho người mang đồ đến...
Tô Linh Phong cười khẽ, thật là ông già kì quặc...
"Tiểu thư, có lẽ Giản tiên sinh sẽ sớm đến, cô nên chuẩn bị trước một chút!" Mục Đạt nói
Tô Linh Phong gật đầu "Ta đã biết!"
Quản gia vừa đi, nàng đã nhanh chóng thu dọn quyển sách về thuật luyện kim, lại đặt sách văn sử lên bàn.
Không lâu sau, Mục Đạt dẫn một nam tử bạch y bước vào.
"Tiểu thư, vị này chính là đệ nhất lão sư – Giản tiên sinh, Giản tiên sinh, đây là Linh Phong tiểu thư."
"Linh Phong ra mắt sư phụ."
Sau khi hành lễ, nàng bình tĩnh dò xét vị sư phụ mới tên Giản Khinh Hàn này. Hắn tầm 23-24, áo trắng như tuyết, không nhiễm một hạt bụi, mặt mày tuấn tú, khí chất nhã nhặn. Đặc biệt là đôi mắt xinh đẹp kia, rõ ràng như gương lại thâm trầm như hàn uyên làm người ta nhớ mãi không quên...
Giản Khinh Hàn cũng âm thầm đánh giá Tô Linh Phong một phen, nhàn nhạt gật đầu nói: "Linh Phong tiểu thư, bây giờ chúng ta bắt đầu học."
Mục Đạt phân phó hạ nhân mang vào một bình trà nóng rồi nhẹ nhàng lui xuống.
Đầu tiên, Giản Khinh Hàn giảng cho Linh Phong về lịch sử phát triển của Đông Lâm đại lục. Giọng nói của y êm dịu, giọng điệu nhẹ nhàng, giải thích cũng rất cẩn thận tỉ mỉ, chỉ tiếc là quá cứng nhắc, không đủ sinh động.
Tô Linh Phong xuyên không đến đây, việc đầu tiên làm là học thuộc "Đại lục thông sử". Tuy không đơn giản nhưng lịch sử của cả bốn đại lục, nàng đại khái đều đã nắm rõ. Vì vậy khi nghe Giản Khinh Hàn giải thích, nàng không tránh khỏi có chút nhàm chán.
Tiểu Bạch ở một bên lấy móng vuốt che miệng, ngáp một cái: "Quá vô nghĩa... Không nghe... Không nghe..." Vốn cho rằng đi học sẽ rất thú vị, ai ngờ lại chán như vậy, nó đập cánh bay khỏi thư phòng. Vẫn là chính mình nên tự đi tìm thú vui cho bàn thân đi.
"Sư phụ, mời dùng trà." Tô Linh Phong đưa chén trà cho Giản Khinh Hàn
"Cảm ơn." Giản Khinh Hàn nhấp một ngụm lại tiếp tục giảng
"Sư phụ, uống thêm một chút đi." Nàng vừa nói vừa rót đầy một chén trà, đưa tới trước mặt hắn.
Liếc nhẹ Tô Linh Phong, y ưu nhã nâng chén trà, lại uống một ngụm rồi tiếp tục giảng.
"Sư phụ, uống trà." Nàng châm trà, lại đưa qua.
"..." Giản Khinh Hàn đặt quyển sách trên tay lên bàn, nhìn Tô Linh Phong, cau mày: "Trò không thích lịch sử?"
"Không phải." Linh Phong bình tĩnh đáp, vẻ mặt thật thà: "Chỉ là sư phụ, người giảng quá bình thường."
Giản Khinh Hàn đen mặt. Hắn mười lăm tuổi nổi danh khắp đại lục học thức uyên thâm. Tuy mấy năm gần đây ngao du tứ hải nhưng cũng từng thu nhận không ít đệ tử, chưa có ai chê y giảng bài không tốt! Vậy mà hôm nay, y lại bị nha đầu chưa đầy mười bốn tuổi này xem thường! Quá thẳng thắn rồi!

Chương 124
"Nếu Linh Phong tiểu thư đã cảm thấy tại hạ không đủ tư cách làm sư phụ, vậy thì mời thành chủ đại nhân mời cao nhân khác!" Giản Khinh Hàn vừa nói vừa đứng dậy, muốn rời đi.
"Giản tiên sinh xin dừng bước." Tô Linh Phong ngữ khí thanh đạm nói: "Linh Phong không có ý nghi ngờ học vấn của sư phụ, cũng không nói người không đủ tư cách dạy ta."
Giản Khinh Hàn dừng lại, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, nhìn Tô Linh Phong, đứng phía dưới đợi nàng.
Linh Phong vừa đi xuống vừa nói tiếp: "Kiến thức lịch sử, địa lý là thứ chết, xem qua sách một lần là có thể nhớ rõ không ít. Linh Phong cho rằng nó không giải thích được điều cần thiết."
Giản Khinh Hàn nghe vậy, không khỏi mỉa mai: "Nếu là như vậy, về sau những kiến thức này không cần có sư phụ dạy, mời cô tự mình học là tốt rồi."
Tô Linh Phong mặt vẫn không đổi sắc, bình tĩnh đề nghị: "Không bằng như vậy, sư phụ giao cho ta nhiệm vụ học tập trong một ngày. Đợi ta xem sách xong, sư phụ ra đề khảo hạch. Nếu không qua, Linh Phong sau này sẽ chăm chú nghe sư phụ giảng bài. Nếu như qua khảo hạch, những ngày học tập còn lại sẽ do chính ta sắp xếp. Như vậy sư phụ có thể nhàn nhã, đệ tử cũng học thoải mái. Người cảm thấy thế nào?"
Những chương trình học này người khác có cần sư phụ dạy không đều không có liên quan đến Linh Phong. Nàng chỉ biết rằng, với bản thân mình, cứ nghe giảng bài như vậy thật phí thời gian!
Giản Khinh Hàn nhìn Tô Linh Phong bình tĩnh, biểu cảm trên khuôn mặt không chút dao động, hừ nhẹ một tiếng: "Trò cũng thật tự tin!"
Tô Linh Phong không trả lời Khinh Hàn mà tiếp tục khiêu khích: "Rốt cuộc người có đồng ý yêu cầu của ta hay không?"
Giản Khinh Hàn khẽ trầm tư rồi gật đầu: "Tốt! Cứ theo lời trò đi." Nói rồi hắn tự cầm bút phân chia những điều cần học ngày hôm nay.
Lát sau, Giản Khinh Hàn đưa quyển sách đã ghi rõ phạm vi bài học, chỉ vào chúng: "Ngày hôm nay học những thứ này đi."
Tô Linh Phong nhận lấy quyển sách, nhìn thoáng qua. Giản Khinh Hàn khẽ nhướn mày: "Thế nào? Cảm thấy khó sao?"
"Khá ổn." Vừa dứt lời, gương mặt Tô Linh Phong không biểu lộ cảm xúc, bắt đầu đọc sách.
Giản Khinh Hàn nhàn nhã uống trà. Y muốn giết chết nhuệ khí Tô Linh Phong. Chỗ nội dung kia thực chất chính là kiến thức học trong năm ngày!
Trong thư phòng thoáng yên tĩnh trở lại. Ngoại trừ tiếng Tô Linh Phong lật trang sách và tiếng y uống trà thì không còn tiếng động nào khác.
Nhìn chỗ kiến thức Giản Khinh Hàn giao, Tô Linh Phong liền biết rõ là y cố tình ra oai cho nàng một đòn phủ đầu. Biết là khó nhưng cửa ải này nàng nhất định phải vượt qua! Để tránh những tiết học nhàm chán như thế này, cũng là vì sau này có thể có thêm thời gian rảnh...
Cũng may, ở kiếp trước, Tô Linh Phong có trí nhớ rất tốt. Bây giờ xuyên không, những kiến thức lịch sử không cần suy nghĩ hay tính toán, chỉ cần ghi nhớ này căn bản không làm khó được nàng. Cho dù phạm vi hôm nay cần học đã vượt xa kiến thức trong một ngày nhưng nàng cũng không phải không thể hoàn thành...
Giản Khinh Hàn nhìn tốc độ lật sách của nàng, đáy mắt lóe lên tia kinh ngạc, suy nghĩ một chút lại đặt chén trà xuống, cầm bút bắt đầu viết.
Đến trưa, Mục Đạt tự mình đến mời Giản Khinh Hàn và Tô Linh Phong dùng cơm.
Bữa trưa đã được dọn sẵn ở Lâm Phong uyển. Tô Linh Phong khách khí mời Giản Khinh Hàn ngồi vị trí thượng tọa. Hai thầy trò chỉ lặng lẽ ăn.
Mục Đạt âm thầm lắc đầu, xem ra tiểu thư và Giản tiên sinh không hòa hợp. Cũng không biết trong tương lai, ai có thể chịu được tính cách của nàng đây...
Buổi chiều, trở lại thư phòng, Tô Linh Phong vẫn vùi đầu vào đọc sách như trước. Giản Khinh Hàn đặt thứ buổi sáng viết sang một bên, tùy ý cầm một quyển sách, rảnh rỗi ngồi xem.
Một lúc lâu sau, Tô Linh Phong ngẩng đầu, nhàn nhạt nói với Giản Khinh Hàn: "Sư phụ, đệ tử xem xong rồi. Bây giờ chúng ta bắt đầu kiểm tra thôi."
"Xem xong rồi?!" Y kinh ngạc, sửng sốt một chút.
"Phải!" Tô Linh Phong gật đầu.
Giản Khinh Hàn nhanh chóng thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, đưa tờ giấy buổi sáng viết cho nàng: "Nếu trò làm đề này được tám phần, ta liền cho trò qua."
"Tốt." Tô Linh Phong tiếp nhận "bài thi", bắt đầu làm bài.
Giản Khinh Hàn nhìn Tô Linh Phong gần như không cần suy nghĩ mà trả lời các câu hỏi, lông mày không khỏi lại nhướn lên.
Làm xong, Tô Linh Phong đưa đáp án cho Giản Khinh Hàn: "Sư phụ, đã xong rồi. Mời người xem qua."
Y nhận lấy mấy trang giấy kia, cẩn thận kiểm tra, càng xem lại càng kinh hãi, y không tìm ra bất cứ điểm sai lầm nào! Kiểm tra đáp án, chính xác tuyệt đối...
Thật là trí nhớ kinh người! Thì ra cô bé này thấy qua điều gì đều không thể quên! Chẳng trách nàng dám đưa ra yêu cầu như vậy cho y.
Hắn từ nhỏ đã được gọi là "thiên tài", là "thần đồng" cũng bởi y là kẻ thấy qua một lần sẽ không quên.
Bây giờ Giản Khinh Phong đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì thái độ khó chịu với cô bé này vào buổi sáng, thật đáng giận. Trong lòng y lại nảy sinh vài phần thương hại, nhưng lại không để lộ trên mặt.
Giản Khinh Hàn đặt bài thi xuống, ngẩng đầu liếc Tô Linh Phong, nghiêm túc nói: "Làm tốt lắm. Trò đã vượt qua kì kiểm tra rồi. Nhưng trò vẫn còn trẻ, vẫn nên khiêm tốn một chút, không nên cuồng ngạo tự mãn. Trời sinh trò thông minh hơn người. Tuy vậy, sau này vẫn cần cố gắng rèn luyện thêm. Nó cũng rất quan trọng. Trò nên nhớ, biển học là vô bờ..."
Khóe miệng Tô Linh Phong co rút, im lặng gật đầu.
"Tốt rồi, hôm nay đến đây thôi." Giản Khinh Hàn ưu nhã đứng dậy, vuốt áo bào, muốn đi.
"Sư phụ." Tô Linh Phong nhẹ giọng gọi
"Còn có việc?" Giản Khinh Hàn dừng bước, nhìn về phía Tô Linh Phong.
"Xin sư phụ cho Linh Phong phạm vi bài học tiếp theo để ta chuẩn bị trước. Khi lên lớp, sư phụ trực tiếp ra câu hỏi là được, tránh lãng phí thời gian của cả hai." Nàng nói, mặt không biểu tình.
Cơ trên khuôn mặt tuấn tú của Giản Khinh Hàn run rẩy, rốt cục y đã thu nhận một đệ tử như thế nào đây...
Bữa tối, Tô Linh Phong lại bị Tư Đồ Tiêu Sơn gọi đến cùng dùng bữa. Hai người rất ăn ý, không nói một lời, chỉ im lặng dùng bữa.
Tư Đồ Tiêu Sơn cũng không hỏi tình hình học tập, Linh Phong cũng sẽ không chủ động báo cáo với ông.
Đêm đến, Mặc Vấn Trần lại vô thanh vô thức đến phòng của Tô Linh Phong, cởi giày, leo lên giường, nhẹ nhàng ôm ai kia vào ngực...

Chương 125
Việc Mặc Vấn Trần đến đã thành thói quen với Tô Linh Phong. Nàng mặc kệ hắn ôm, không có phản ứng gì.
Chậc chậc, tên động dục này lại tới nữa! Tiểu Bạch cũng phát hiện Mặc Vấn Trần đến, nó liền bay tới trước giường, cắn móng vuốt, liếc nhìn Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần nằm trên giường. Thấy hai người chỉ quy củ nằm, không cử động, nó cũng không dám nhiều chuyện, lại bay trở về nóc giường, chỉ là lỗ tai vẫn dựng đứng, con mắt thỉnh thoảng đảo qua giường, xem xét động tĩnh của hai người.
"Tiểu nha đầu, hôm nay đi học có quen không?" Mặc Vấn Trần biết rõ nàng chưa ngủ, thì thầm bên tai.
"Khá tốt." Tô Linh Phong hoàn toàn không đến xỉa đến hắn, chỉ nói hai chữ.
Mặc Vấn Trần trầm ngâm một lát: "Học thức của Giản Khinh Hàn không tệ, nhưng lại quá cứng nhắc và cao ngạo... Hôm nay y không làm khó nàng chứ?"
"Không." Tô Linh Phong nhắm mắt nằm trong ngực Mặc Vấn Trần thoải mái cọ xát.
Mặc Vấn Trần bỗng nhiên cười rộ lên: "Cũng đúng. Lẽ ra ta phải lo lắng nàng có làm khó y không mới phải!"
"..." Hắn nói nàng xấu xa vậy sao? Tô Linh Phong bĩu môi, chầm rì rì nói: "Không cần huynh quan tâm. Ta và Giản sư phụ rất tốt. Hắn lớn lên tuấn tú, khí chất nhã nhặn, giảng bài lại hay. Ta còn rất ưa thích y đấy."
"Tiểu nha đầu, nàng đang cố ý nói vậy?" Mặc Vấn Trầm hỏi, trong giọng nói mang theo chút buồn bực.
"Ta chỉ nói sự thật. Huynh muốn tin hay không thì tùy." Tô Linh Phong nói.
"Y tuấn tú hơn ta sao? Khí chất của y có thể so với ta ư?" Mặc Vấn Trần chua xót hỏi.
"Ta cảm thấy y lớn lên không tệ, thuận mắt hơn huynh." Tô Linh Phong lành lạnh trả lời.
Mặc Vấn Trần trầm mặc một lát, nắm bàn tay nhỏ bé đặt trên ngực, giận dữ: "Phong Nhi, ta biết nàng cố ý chọc giận ta. Nhưng ở đây vẫn như bị bóp chặt, rất không thoải mái..."
Tô Linh Phong nhướn mày, nhàn rỗi hỏi: "Huynh đang ghen sao?"
"Đúng vậy, là ghen..." Mặc Vấn Trần thản nhiên thừa nhận.
Tô Linh Phong mím môi, không nói gì nữa.
Mặc Vấn Trần nắm chặt bàn tay nhỏ bé, để cho sức mạnh của mình thâm nhập tinh thần nàng, trấn áp cơ thể không an phận của ai kia...
Đêm nay, Tô Linh Phong ngủ rất ngon. Lúc Mặc Vấn Trần đi, nàng cũng không hề hay biết...
Một ngày mới bắt đầu. Hôm nay là ngày vị nữ quan Lạc Y đến dạy nàng.
Ăn xong điểm tâm, Mục quản gia dẫn Tô Linh Phong đến sảnh lớn. Một vị nữ quan đang đợi nàng.
"Tiểu thư, vị này là Lạc Y tiểu thư, chính là sư phụ dạy lễ nghi và âm luật cho cô."
Nói rồi quay sang vị nữ quan kia: "Mong Lạc Y tiểu thư để ý tiểu thư nhà chúng ta."
Vị nữ tử tên Lạc Y này tầm mười lăm tuổi, quần áo đỏ bó sát, ôm lấy dáng người nóng bỏng hoàn mỹ. Làn da trắng hồng, mũi thẳng, cặp môi đỏ mọng hơi vểnh lên chọc người, đôi mắt cong cong lộ rõ mị thái. Quả là mỹ nhân khêu gợi!
"Lạc Y sư phụ." Tô Linh Phong quy củ hành lễ, trong đầu thầm kin ngạc. Lão già Tư Đồ Tiêu Sơn cổ hủ kia sao lại có thể tìm cho nàng một vị sư phụ mỹ nhân cá tính thế này?
Lạc Y cũng đánh giá Tô Linh Phong một phen, mỉm cười gật đầu: "Tiểu cô nương lớn lên thật xuất sắc. Qua vài năm nữa nhất định sẽ trở thành đại mỹ nhân hoa gặp hoa nở người gặp người thích." Rồi nàng lại quay sang Mục Đạt: "Mục quản gia cứ yên tâm lo việc của mình, tiểu cô nương cứ giao cho ta."
Mục quản gia gật đầu, mỉm cười lui xuống.
"Hôm nay chúng ta học lễ nghi trước. Ta sẽ bồi dưỡng muội thành danh môn thục nữ. Vì vậy tiểu cô nương phải cố gắng học nha." Lạc Y mỉm cười nói.
Tô Linh Phong trợn mắt. Nàng không hứng thú với danh thục nữ đâu.
Suốt buổi sáng, Linh Phong theo Lạc Y học các động tác. Tiểu Bạch ở một bên cảm thấy hứng thú, thỉnh thoảng còn rung đùi bình luận vài câu buộc Tô Linh Phong phải ném nó vài ánh mắt lạnh buốt như đao.
Nàng tuy biểu lộ trên mặt bình tĩnh nhưng bên trong đã mất hết kiên nhẫn rồi, âm thầm suy nghĩ làm thế nào mới có thể nhanh chóng thoát khỏi cái khóa học này đây...
Giờ cơm trưa, Đoàn Tử kêu đói bụng, muốn đi ra để lấy cái gì ăn. Tô Linh Phong đành phải cho nhóc này đi ra.
Đoàn Tử lao về phía Tô Linh Phong, ôm cổ nàng, cọ cọ theo thông lệ: "Mẹ, Đoàn Tử yêu mẹ lắm á."
Nó vừa hiện thân, hai mắt Lạc Y lập tức biến thành ngôi sao, hưng phấn thét lên: "AAA.A.A... đây là ma sủng của muội sao? Thật đáng yêu! Có thể cho sư phụ ôm một cái không?"
Đuôi lông mày khẽ động, nàng tóm lấy gương mặt đang cọ cọ mặt mình làm nũng, đưa về phía Lạc Y: "Đương nhiên."
Lạc Y nhận lấy, lại vuốt ve sờ soạng. Thật yêu thích không muốn rời, quay sang hỏi Tô Linh Phong: "Đây là ma sủng gì thế? Thật đáng yêu!"
"Không biết." Tô Linh Phong nào có thể nói cho nàng ta biết đây là một con Luân Hồi thú được.
"Không biết?" Lạc Y sửng sốt: "Vậy muội làm thế nào có được nó?"
"Nhặt được" Tô Linh Phong trả lời ngắn gọn.
"A.." Lạc Y cũng không tiếp tục truy vấn lai lịch của Đoàn Tử: "Nó tên gì?"
"Đoàn Tử." Tô Linh Phong vừa ăn vừa nói.
"Đoàn Tử? Ha ha, tên thật hay, rất hợp với hình tượng."
"Mẹ..." Đoàn Tử đạp bắp chân, bộ dáng đáng thương khua móng vuốt nhỏ với Tô Linh Phong.
Linh Phong liếc mắt, nói với Lạc Y. "Nó đói bụng"
"Ai da.." Lạc Y vội vàng cầm đồ ăn đút cho Đoàn Tử.
Đoàn Tử được ăn, quả nhiên nghiêm túc ngồi trong lòng Linh Phong, không giãy dụa. Lạc Y thấy thế lại cười không ngậm được miệng.
Cả một bàn đồ ăn nhanh chóng vơi mất phân nửa trong bụng Đoàn Tử. Lạc Y đút cho Đoàn Tử, cả bản thân cũng quên không ăn.
Ăn xong, Tô Linh Phong ưu nhã lau miệng, nhìn Lạc Y, mặt không biểu tình: "Sư phụ, người nên trả Đoàn Tử cho ta rồi."
"Ấy..." Lạc Y ôm chặt Đoàn Tử: "Nhưng mà... Nó còn chưa ăn no, ta đút cho nó thêm một lát."
"Ợ..." Lạc Y vừa dứt lời, Đoàn Tử liền dùng móng xoa xoa cái bụng căng tròn, ợ một cái vang dội.
"..." Khóe miệng Lạc Y co rút, nhóc con này ợ cũng thật đúng lúc...
Tô Linh Phong bình tĩnh nói: "Sư phụ, ta học thôi."
"Nhưng... Còn chưa tới giờ, không cần vội như vậy..."
"Sư phụ thích Đoàn Tử?"
"Đúng vậy đúng vậy." Lạc Y không ngừng gật đầu, "Nhóc con này đáng yêu như thế, đương nhiên là ta thích!"
Khóe miệng Tô LinhPhong hơi cong lên: "Lạc Y sư phụ, vậy không bằng chúng ta bàn điều kiện chút ha..."

Chương 126
"Điều kiện?" Lạc Y sửng sốt một chút, lại lập tức cười xinh đẹp: "Tiểu mỹ nữ muốn cùng ta bàn điều kiện gì? Ta muốn nghe một chút."
Tô Linh Phong bình tĩnh mở miệng: "Lạc Y sư phụ có thể viết cho Linh Phong một vài lễ nghi cơ bản, ta sẽ tự học. Còn thời gian học Linh Phong sẽ tự mình sắp xếp. Khi lên lớp, sư phụ chỉ cần giả vờ là được. Nếu người đồng ý thì mỗi lần lên lớp, ta sẽ đưa Đoàn Tử cho người chơi."
"Oa hu hu.. mẹ, đừng..." Đoàn Tử nghe vậy, hai chân lại bắt đầu đạp, cố gắng đưa móng vuốt về phía Tô Linh Phong: "Mẹ, Đoàn Tử rất nghe lời, cũng rất biết điều. Mẹ không được để Đoàn Tử..."
Tô Linh Phong không trả lời nó. Nàng nhìn Lạc Y, đợi nàng ấy phản ứng.
"Việc này sao mà được. Thành chủ đại nhân mời ta dạy muội, ta nhất định phải làm hết phận sự của mình..."
"Những gì dạy học sinh vẫn là người quyết định."
"Nhưng mà..." Lạc Y xoa nắn cơ thể mềm mại, trong lòng rất rối: "Nếu thành chủ đại nhân kiểm tra..."
"Sư phụ yên tâm. Những lễ nghi này không làm khó được ta." Tô Linh Phong nhìn thẳng Lạc Y, ngữ khí không sợ hãi: "Sư phụ nên biết, Linh Phong họ Tô. Người của Tô gia còn chưa không đến mức chưa từng học qua chút lễ nghi của quý tộc."
Lạc Y nhướn mày nói: "Tiểu mỹ nữ biết gì về âm luật?"
"Ông ngoại yêu cầu như thế nào?" Tô Linh Phong hỏi
"Thành chủ đại nhân muốn dạy muội sử dụng nhạc khí thật tốt. Còn về phần nhạc cụ gì cho phép muội tự chọn." Lạc Y một tay ôm Đoàn Tử, một tay nâng cằm, nhìn Tô Linh Phong, cười đến là xinh đẹp: "Nếu tiểu mỹ nhân đã có sở trường về nhạc khí, vậy việc dạy âm luật có thể giảm đi..."
Tô Linh Phong hơi kinh ngạc, liếc nhìn Lạc Y, không ngờ nàng còn chưa kịp đề xuất, Lạc Y đã nói ra trước, liền lập tức đáp: "Được. Cái nào giảm được thì giảm đi."
"Tiểu mỹ nhân, muội còn chưa nói rốt cuộc muội biết nhạc khí gì. Muội phải cho ta biết rõ ngọn nguồn đó. Hoặc là muội có thể biểu diễn cho ta xem một lần?"
"Ta cảm thấy không cần đâu. Nếu sư phụ không tin ta, chi bằng trả lại Đoàn Tử cho ta. Sau này Linh Phong sẽ chăm chú nghe sư phụ giảng bài."
"Ấy.. Được rồi được rồi. Trước hết cho muội nghỉ ngơi vài ngày đã..." Lạc Y dừng lại một lúc, lại nói thêm: "Thành chủ đại nhân đã phái người phát thiệp mời sinh nhật của muội. Ngày đó vô cùng quan trọng với muội. Do vậy, trước khi yến hội được tổ chức, ta sẽ kiểm tra lễ nghi và âm luật của muội."
"Được. Ta đã biết."
Tô Linh Phong và Lạc Y đã đạt được thỏa thuận, Đoàn Tử lại rưng rưng nước mắt: mẹ bán nó rồi!
"Huuu oa... Mẹ, Đoàn Tử muốn mẹ..."
Tiểu Bạch khoanh tay, cái miệng nhỏ nhắn cười toe toét, có chút hả hê nói: "Đồ yếu đuối, đồ tham ăn. Thì ra ngươi cũng có chút tác dụng. Đừng bày ra bộ mặt cầu xin như vậy, khó coi chết đi được. Vì chủ nhân chia sẻ phiền não, ngăn cản rắc rối, ngươi phải cảm thấy vinh dự mới đúng..."
Đoàn Tử tức giận trừng mắt nhìn Tiểu Bạch: "Người ta không nói chuyện với ngươi. Đoàn Tử ghét ngươi! Hu hu... Mẹ..."
Tô Linh Phong không để ý đến Đoàn Tử hai mắt đẫm lệ, chỉ muốn nó làm người khác vui vẻ thôi, không phải thực sự bán nó.
Buổi chiều, Tô Linh Phong lấy một quyển sách về thuật luyện kim cơ bản chăm chú đọc.
Lạc Y nhanh chóng viết ra một ít lễ nghi cơ bản của quý tộc và những điều cần chú ý cho Linh Phong, sau đó quay sang Đoàn Tử đang ỉu xìu nằm một chỗ, mải mê đến quên cả trời đất.
Hai người không ai làm phiền đến ai, không khí hòa hợp. Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa...
Chuẩn bị ra về, Lạc Y lưu luyến ôm hôn Đoàn Tử, trong khi nó mặt mũi khó chịu, hờ hững.
Lạc Y đi rồi, nó mới cuộn tròn trong ngực Tô Linh Phong, thút thít: "Mẹ không yêu Đoàn Tử rồi..."
Tô Linh Phong không nói gì, chỉ vỗ vỗ thân thể bé nhỏ trong ngực như trấn an.
Buổi chiều, Mặc Vấn Trần tới phòng Tô Linh Phong theo thường lệ, ôm nàng vào lòng...
Tiểu Bạch lại bay tới trước giường, nghển cổ lên xem hai người trên giường rồi lại bay trở lại nóc giường, đợi động tĩnh...
Tô Linh Phong rúc vào ngực Mặc Vấn Trần, thò tay nhéo ngực hắn một cái.
"E hèm..." Mặc Vấn Trần buồn bực hừ một tiếng, bắt lấy móng vuốt không thành thật của ai kia, khàn khàn nói: "Tiểu nha đầu, nàng đang làm gì?"
Nàng không trả lời, chỉ xoay người ngồi dậy.
"Phong Nhi, làm sao vậy?" Mặc Vấn Trần cũng ngồi dậy.
Tô Linh Phong nhíu mày: "Huynh định nằm trên giường của ta trong bao lâu nữa?"
"Cả đời..." Mặc Vấn Trần trả lời.
"Nói cái gì?" Tô Linh Phong nheo mắt, nắm chặt cổ áo hắn.
"Ấy... Đợi đến lúc nào phần tử cơ bản trong cơ thể nàng ổn định đã..." Mặc Vấn Trần sửa lời.
"Bao lâu?" Tô Linh Phong hỏi ngắn gọn.
"Đợi nàng đột phá linh thuật cấp hai, có lẽ có thể khống chế minh hệ trong cơ thể rồi..."
"Ta hỏi bao lâu!" Tô Linh Phong nhắc lại.
"Cái này không nói trước được... Có thể vài ngày, vài tháng, cũng có thể vài năm..."
Tô Linh Phong buông cổ áo Mặc Vấn Trần, trầm mặc không nói.
Mặc Vấn Trần vươn tay ôm lấy Tô Linh Phong, thì thầm bên tai nàng: "Phong Nhi không thích ta ở bên cạnh nàng sao? Có phải... lòng nàng đang rối loạn?"
"Không!" Tô Linh Phong ngay lập tức phủ nhận.
"Không gì? Không thích ta ở bên cạnh nàng sao?" Mặc Vấn Trần cố ý hỏi.
Tô Linh Phong không đáp, cánh tay dùng sức để thoát khỏi lồng ngực hắn. Nhưng thân thể Mặc Vấn Trần lại vững chắc như núi, không hề suy chuyển.
"Phong Nhi... Nàng tức giận rồi..." Khóe môi Mặc Vấn Trần nở nụ cười hấp dẫn, thấp giọng nói: "Là vì ta sao?"
"Huynh cứ ở đó với chứng vọng tưởng của huynh đi!" Tô Linh Phong hừ lạnh.
Chứng vọng tưởng ? Mặc Vấn Trần thấy từ này rất lạ. Nhưng cứ theo nghĩa từng chữ thì cũng không khó để hiểu rõ. Hắn lập tức lắc đầu cười khẽ: "Phong Nhi, nàng thật mạnh miệng..."
"Dừng ngay!" Tô Linh Phong bĩu môi, mặc kệ cái têń đang tự hài lòng, nằm xuống ngủ.
Mặc Vấn Trần khẽ thở dài một tiếng, cũng nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể Tô Linh Phong, kiểm soát bàn tay nhỏ bé, tập trung tinh thần, để lực lượng bên trong cơ thể mình dần chuyển qua cho nàng...
Trước đây, động tác của hắn rất nhẹ, nàng vốn không nhận ra. Nhưng hôm nay, rõ ràng hắn tăng thêm rất nhiều lực, Tô Linh Phong chỉ cảm thấy một luồng nhiệt lượng từ nơi tiếp xúc giữa bàn tay của hai người chậm rãi chảy vào trong thân thể, lan khắp tứ chi...
Tô Linh Phong cảm giác được thân thể Mặc Vấn Trần dính vào áo lót, có mồ hôi thấm qua. Thân thể nàng không khỏi cứng đờ, đưa tay dò xét bả vai Mặc Vấn Trần. Ẩm ướt!
"Huynh đang làm gì?" Tô Linh Phong Nhíu mày hỏi.
Mặc Vấn Trần dịu dàng trả lời: "Không phải Phong Nhi muốn linh thuật của nàng nhanh chóng đột phá sao..."

Chương 127
"Buông ta ra!" Tô Linh Phong cố gắng rút bàn tay đang bị hắn bắt giữ.
"Đừng nhúc nhích!" Mặc Vấn Trần giữ chặt tay nàng không buông, nghiêm túc nói: "Lúc này nếu bị gián đoạn, cả ta và nàng đều sẽ gặp nguy hiểm!"
Tô Linh Phong bất động, thân thể cứng ngắc dán lên lồng ngực của Mặc Vấn Trần, cảm nhận được nguồn năng lượng từ người hắn không ngừng truyền đến...
Một lúc sau, Mặc Vấn Trần thu năng lượng lại, thân thể ngồi phịch xuống giường.
Tô Linh Phong muốn xuống giường, Mặc Vấn Trần vô lực kéo nhẹ cổ tay nàng, nhẹ giọng: "Phong Nhi muốn đi đâu?"
Giọng nàng không chút cảm xúc trả lời: "Đốt đèn!"
"Đừng làm loạn." Mặc Vấn Trần cố hết sức lấy một viên thủy tinh nhỏ phát ra ánh sáng màu cam ra đặt lên đầu giường. Phòng lập tức sáng lên g ánh sáng ấm áp nhu hòa. Đây là loại chuyên dùng để đặt trong phòng ban đêm.
Tiểu Bạch vỗ cánh bay xuống dưới, trừng to mắt cẩn thận xem xét, để lộ vẻ mặt ghét bỏ bĩu môi: "Quá nhỏ, hình dạng cũng xấu xí, không đủ sáng, hàng dỏm!"
Nhờ ánh sáng nhu hòa, Tô Linh Phong nhìn thấy trên mặt Mặc Vấn Trần là một tầng mồ hôi, môi tái nhợt không còn huyết sắc, đồng tử tĩnh mịch, lóe lên màu tím yêu dã, hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng...
Lông mày Tô Linh Phong nhẹ chau lại, tay xốc chăn lên, thấy quần áo trên người hắn đều đã đẫm mồ hôi, dán sát vào cơ thể thon dài cân xứng...
Nàng đưa khăn cho hắn: "Lau đi."
"Phong Nhi, ta không còn sức..." Mặc Vấn Trần vô lực nói
Tô Linh Phong không nói gì thêm, im lặng cầm khăn lau mồ hôi trên mặt và trán cho hắn.
Khóe miệng Mặc Vấn Trần lại không tự chủ vểnh lên, hưởng thụ sự phục vụ của Tô Linh Phong.
Một lát sau, Tô Linh Phong nói giống như ra lệnh: "Đưa quần áo sạch đây!"
"A, được." Mặc Vấn Trần sửng sốt một chút, lập tức lên tiếng rồi lấy một bộ quần áo sạch sẽ ra.
Tô Linh Phong nhận lấy quần áo từ tay hắn, ánh mắt có phần rối rắm, sau đó đặt chúng sang một bên, tự tay cởi áo bào trên người Mặc Vấn Trần...
"..." Môi Mặc Vấn Trần nhấp nhẹ, trong mắt mang theo sự vui vẻ, mặc kệ ai đó đang giở trò trên người hắn.
Một lúc sau, quần áo trên người Mặc Vấn Trần đã bị Tô Linh Phong lột sạch. Cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc của hắn hiện ra trước mắt nàng. Tô Linh Phong cẩn thận liếc nhìn. Có vẻ như... dáng người cũng không tệ lắm, rất dễ nhìn...
"Khục..." Mặc Vấn Trần ho nhẹ: "Tiểu nha đầu... Đối với thân thể của ta, nàng có thỏa mãn hay không?"
"Cũng tạm được." Tô Linh Phong gật đầu, tay bắt đầu nhắm tới quần hắn...
"..." Nụ cười trên mặt Mặc Vấn Trần bị bóp méo. Nha đầu kia đúng là dữ dội...
Tô Linh Phong nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người hắn, để hắn trần truồng nằm trên giường...
Đôi mắt quét qua cơ thể trên giường, nhàn nhã thưởng thức mỹ nam lõa thể. Đúng vậy, còn đẹp hơn mấy gã trong ảnh hay video trên mạng...
"Oa oaaa..." Tiểu Bạch hưng phấn bay quanh giường, sùng bái nói với Tô Linh Phong: "Chủ nhân, cô quá uy mãnh rồi! Đã lột hắn sạch như vậy, chủ nhân, cô có ý cường bạo hắn sao?"
Chữ "cường bạo" kia là nó học được từ miệng Nguyệt Quang, còn cụ thể cường như thế nào, nó không biết. Nó rất tò mò...
"Câm miệng! Đi chỗ khác chơi!" Tô Linh Phong quát Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch nhớ tới kinh nghiệm đau đớn trong hai ngày bị Tô Linh Phong nuôi như thú sủng, lập tức im như thóc, bay lên nóc giường, chỉ dám len lén nhìn hai người kia.
Tô Linh Phong chuyển ánh mắt xuống dưới. Mặc Vấn Trần vốn đang thong dong rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, gương mặt tái nhợt lại trở nên đỏ hồng, xấu hổ đưa tay che khuất bộ phận quan trọng, yếu ớt hô lên: "Phong Nhi..."
"Hừ!" Tô Linh Phong liếc mắt coi thường, lành lạnh nói: "Sờ cũng đã sờ qua, giờ huynh mới biết thẹn thùng?"
Sắc mặt Mặc Vấn Trần càng đỏ, trốn tránh ánh mắt nàng.
Tô Linh Phong hừ một tiếng, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt hắn, giúp hắn thay một bộ quần áo sạch sẽ.
"Phong Nhi..." Mặc Vấn Trần thuận thế tựa trên vai Linh Phong, thỏa mãn thưởng thức mùi hương của nàng: "Nếu nàng một mực muốn phục vụ ta như vậy, chi bằng..."
"Nằm mơ!" Tô Linh Phong không chút khách khí đả kích Mặc Vấn Trần.
"Cũng không chắc..." Mặc Vấn Trần thấp giọng lầu bầu, lại hỏi: "Phong Nhi, nếu ngày mai trời tối mà ta không tới, nàng có quen được không?"
"Được, tốt nhất ngươi đừng tới quấy rầy ta ngủ!" Tô Linh Phong mặt không biểu tình nói.
"..." Mặc Vấn Trần thất bại thảm hại. Muốn nghe một câu dịu dàng từ miệng nha đầu này thật sự quá khó khăn!
Muốn có chút lợi ích, chỉ có thể tự mình tranh thủ thôi! Mặc Vấn Trần ngẩng đầu, chạm lấy gương mặt Tô Linh Phong, thừa dịp nàng chưa kịp phản ứng, hắn nhanh chóng dán bờ môi ấm áp lên môi nàng...
Hừ! Lại bị tên này đánh lén! Mặt Tô Linh Phong trầm xuống, hai tay đỡ lấy lồng ngực Mặc Vấn Trần, dùng sức đẩy, thoáng cái đã đẩy Mặc Vấn Trần ngã trên giường.
Mặc Vấn Trần nằm trên giường, cười cười vẻ thực hiện được ý đồ, không thèm để ý Tô Linh Phong đang bốc hỏa, hắn lập tức mở miệng nói: "Tiểu nha đầu, bây giờ nàng tự xem bản thân có thể đột phá hay chưa?"
Tô Linh Phong nghe vậy giật mình, không tiếp tục so đo cùng hắn, lập tức ngồi xếp bằng, nhắm mắt vận khí...
Các phần tử năng lượng trên người Mặc Vấn Trần không giống nhau, năng lượng của hắn vì vậy không thể dung hợp với năng lượng của nàng, chỉ có thể trấn áp và dẫn đường cho nguồn năng lượng bên trong nàng để nàng sử dụng. Tô Linh Phong hấp thụ năng lượng của bản thân, đồng thời năng lượng Mặc Vấn Trần đưa vào cũng tiêu tán.
Tô Linh Phong nhanh chóng tiến vào trạng thái Hư cảnh, năng lượng từ bốn phía không ngừng tràn vào thân thể nàng, dây dưa với sức mạnh trong cơ thể nàng rồi tràn xuống dưới, lan khắp cơ thể...
Đợi đến lúc tràn đầy năng lượng, phá tan bức thành che chắn, Tô Linh Phong mới chậm rãi mở mắt...
Giờ đã tảng sáng, mà Mặc Vấn Trần cũng không biết đã đi tự lúc nào...

Chương 128
Ban ngày là giờ học của Giản Khinh Hàn. Y bước vào thư phòng cũng không nói linh tinh, lập tức đưa đề kiểm tra chuẩn bị từ trước ra cho Tô Linh Phong làm.
Nàng nhận lấy nó, vùi đầu vào viết, không lâu sau đã làm xong đề kiểm tra. Gỉan Khinh Hàn kiểm tra một lần. Lần này cũng như lần trước, không có câu nào sai.
Do đã giao hẹn từ trước, Giản Khinh Hàn lại là người có thân phận nên đương nhiên sẽ tuân thủ ước hẹn, để Tô Linh Phong tự sắp xếp thời gian còn lại.
Tô Linh Phong bình tĩnh lấy ra một quyển sách thuật luyện kim trung cấp. Ánh mắt Giản Khinh Hàn đầy vẻ ngạc nhiên, nàng đang tính tính toán toán, viết đầy trên giấy.
Thì ra nàng cố gắng tranh thủ thời gian là vì muốn học tập thuật luyện kim! Trước đây cảm thấy mặc dù thiên phú cô bé này không tệ nhưng lại có phần cuồng ngạo, không đủ khiêm tốn, xem ra là y trách oan nàng...
Điều khiến Giản Khinh Hàn ngạc nhiên hơn chính là quyển sách Tô Linh Phong đang đọc. Đó là sách luyện kim trung cấp! Điều này có nghĩa nàng đã đột phá luyện kim thuật sơ cấp rồi!
Tuổi nhỏ như thế đã có thể trở thành luyện kim sư, xem ra tinh thần lực của nàng nhất định rất mạnh mẽ! Không biết thuật luyện kim của nàng có thể đột phá trên mức cao cấp hay không. Nếu nàng trở thành đại kim sư, như vậy...
Được rồi, nghĩ đi đâu vậy... Giản Khinh Hàn lắc đầu, con người trở thành luyện kim sư trình độ cao nhất cũng chỉ đến mức cao cấp mà thôi. Luyện kim đại sư trước nay chỉ có duy nhất tộc Địa tinh mới có hy vọng đạt tới trình độ ấy. Mà luyện kim đại tông sư, kể cả trong tộc Địa tinh cũng mấy trăm năm mới có một người...
Trong lòng Giản Khinh Hàn thất vọng. Tô Linh Phong không hề hay biết, cũng không quan tâm. Nàng còn đang tính toán xem phải mất bao lâu mới có thể đột phá luyện kim sư trung cấp đây.
Muốn đột phá luyện kim sư trung cấp cần độ thuần thục nhiều hơn gấp bội khi đột phá luyện kim sư sơ cấp! Cái này cần rất nhiều thời gian và tài liệu, mà muốn mua tài liệu rất cần tiền. Tiền của nàng cũng không nhiều. Hơn nữa, muốn thu mua tài liệu để chế "Phục hồn dược" cần một khoản tiền rất lớn. Làm sao có thể mở miệng xin Tư Đồ Tiêu Sơn đây? Tô Linh Phong sờ tay lên cằm...
Còn một vấn đề nữa, những cách điều chế và hình vẽ minh họa trong các cuốn sách luyện kim đều quá bình thường. Chế tác những vật này, độ thuần thục sẽ tăng rất chậm. Nếu như có mấy bản vẽ quý hiếm thì tốt rồi, độ thuần thục sẽ tăng rất nhanh, có thể tiết kiệm không ít thời gian. Vấn đề này có nên tìm ông ngoại đại nhân để giúp không đây?
Nhưng linh hồn nàng không phải của thân thể này! Mặc kệ đi, bây giờ nàng là chủ nhân thân thể này. Nàng chính là đại tiểu thư Tô gia, là cháu ngoại của thành chủ thành Lăng Vân. Giờ muốn xin người thân mình ít đồ cũng không phải quá đáng xấu hổ.
Giản Khinh Hàn vừa xem sách giải trí, vừa chú ý đến động tĩnh của Tô Linh Phong, thấy nàng hoặc tập trung suy nghĩ, hoặc nhíu mày mím môi, vẻ mặt không ngừng biến hóa thì không khỏi nhướn mày, mở miệng hỏi: "Sao vậy? Gặp việc gì khó giải quyết sao? Có cần ta giúp gì không?"
Tô Linh Phong nghe vậy thì liền ngẩng đầu nhìn Giản Khinh Hàn: "Sư phụ biết thuật luyện kim?"
"Không biết." Giản Khinh Hàn lắc đầu.
"..." Tô Linh Phong trợn mắt.
Giản Khinh Hàn thấy biểu cảm trợn mắt kia của Tô Linh Phong thì sắc mặt chìm xuống. Vẻ mặt vốn nhã nhặn tuấn tú giờ lại thêm vài phần khí thế uy nghiêm, gõ xuống bàn: "Biểu cảm đó của trò là có ý gì? Đó là thái độ trò nên có với sư phụ sao?"
Tô Linh Phong mắt nhìn vào cuốn sách, không ngẩng đầu lên nói: "Ông ngoại muốn thầy dạy ta văn sử, địa lý... Thầy cũng không phải sư phụ luyện kim. Nếu đã không thể dạy ta thì đừng lãng phí thời gian của ta."
Tính theo tuổi của Giản Khinh Hàn, nếu ở hiện đại cùng lắm cũng chỉ là sinh viên học đại học sắp tốt nghiệp hoặc là vừa bước chân vào đời mà thôi, dựa vào cái gì mà dám lên mặt ở trước mặt Tô Linh Phong? Nàng làm sao có thể chịu được! Hơn nữa, dù là văn sử địa lý y cũng không dạy nàng được gì, gọi y một tiếng sư phụ là nể mặt Tư Đồ Tiêu Sơn lắm rồi...
"Trò...Trò...Nha đầu này..." Giản Khinh Hàn cố gắng kiềm chế, không chấp Tô Linh Phong, khuôn mặt tuấn tú trở nên đen sì, y uống hớp nước trà, lại cúi đầu đọc sách, không để ý nàng nữa.
Tô Linh Phong cũng mặc kệ Giản Khinh Hàn ngồi một bên phiền muộn, tiếp tục vùi đầu ghi chép, tính toán, không quan tâm sự có mặt của y.
Hai người không làm phiền nhau. Thời gian buổi sáng trôi qua cũng nhanh chóng.
Buổi chiều là thời gian học võ thuật cùng Măc Vấn Trần. Trước khi giờ học bắt đầu, Tô Linh Phong bị Tư Đồ Tiêu Sơn gọi vào thư phòng.
"Ông ngoại!" Tô Linh Phong hành lễ, bình tĩnh gọi một tiếng.
"Ừ." Tư Đồ Tiêu Sơn vốn đang gật đầu lại lập tức nhíu mày: "Thấy thầy của mình sao còn không hành lễ? Còn chờ ông già như ta nhắc nhở sao?"
"Thầy Thương Ngô." Tô Linh Phong liếc mắt nhìn Mặc Vấn Trần, mặt không biểu tình hành lễ.
"Đứng lên đi." Đáy mắt Mặc Vấn Trần lóe lên sự vui vẻ, đáp lễ Tô Linh Phong đang đứng dậy rồi lại quay sang Tư Đồ Tiêu Sơn mỉm cười: "Phong Nhi trước mặt ta đã quen tùy tiện, thành chủ đại nhân không cần ngạc nhiên."
"Như vậy sao được! Đối với sư phụ cần phải tôn trọng, Vấn Trần cậu cũng đừng nuông chiều nó quá!"
Tô Linh Phong nghe vậy thì nhướng mày. Tư Đồ Tiêu Sơn biết tên thật của Mặc Vấn Trần?
"Thành chủ đại nhân yên tâm. Lúc nào cần nghiêm khắc thì ta tuyệt đối không mềm lòng." Mặc Vấn Trần mỉm cười, đồng thời xoay người nháy mắt mấy cái với Tô Linh Phong.
Hừ! Tô Linh Phong xem thường bĩu môi.
"Tốt! Nha đầu kia giao cho cậu ta cũng yên tâm..." Tư Đồ Tiêu Sơn gật đầu, lại nói với Tô Linh Phong: "Sau này phải theo sư phụ chăm chỉ học tập. Mặc Vấn Trần chịu nhân cháu làm đệ tử là phúc phận của cháu."
Khóe miệng nàng co rút nhưng vẫn thản nhiên đáp: "Linh Phong đã biết."
Tư Đồ Tiêu Sơn lại dặn dò nàng thêm vài câu. Mặt Tô Linh Phong co quắp, vẫn bình tĩnh lắng nghe. Mặc Vấn Trần nhìn nàng, đôi mắt lấp lánh, niềm vui ở đáy mắt đã tràn lan rồi...
"Chủ nhân, tên này nhìn có vẻ hả hê! Thực sự không phúc hậu tí nào!" Móng vuốt của Tiểu Bạch bám chặt lấy eo, phun hơi thở của rồng, hừ mạnh: "Hừ! Chủ nhân, đêm qua đáng lẽ cô nên cường bạo hắn mới phải! Nếu như vậy thì xem thử hôm nay hắn còn vui vẻ được hay không!"
"Câm miệng!"
Mặc Vấn Trần theo Tư Đồ Tiêu Sơn ra khỏi thư phòng liền trở lại Lâm Phong uyển để dạy học. Hắn nhìn Tô Linh Phong mỉm cười: "Tiểu nha đầu, sử dụng đấu khí, ta so chiêu với nàng."
Muốn tiến bộ thực sự thì phải tham gia thực chiến.
Tô Linh Phong nhìn sắc mặt Mặc Vấn Trần có phần tái nhợt, lại nhớ đến tối qua toàn thân hắn vô lực thì không khỏi nhướn mày nói: "Huynh có được không?"
"Tiểu nha đầu, không nên nghi ngờ thể lực của ta..." Mặc Vấn Trần đáp lại bằng ngữ khí mập mờ.

Chương 129
Liên tục học tập trong năm ngày, cuối cùng cũng được nghỉ. Ngày đầu tiên được nghỉ, Mục Đạt đưa cho Tô Linh Phong một tờ kim phiếu 2000, mang theo Hứa Nặc và Tiếu Minh Lãng ra khỏi phủ thành chủ để dạo phố. Thực ra nàng muốn tìm Tư Đồ Tiêu Sơn để xin tiền, không ngờ vừa nghe tới nàng muốn ra khỏi phủ dạo chơi, Mục Đạt đã kín đáo đưa cho nàng bốn tờ kim phiếu mệnh giá 500, nói là thành chủ đại nhân cho nàng tiền tiêu vặt.
Tô Linh Phong thần than, 2000 kim phiếu này không phải con số nhỏ, nhưng đối với người cần số tiền lớn như nàng, con số ấy còn chưa đến một nửa. Nhưng hiện tại nàng vẫn cầm số tiền này, cũng không cần phải mở miệng đòi thêm nữa, chỉ cần nghĩ ra cách đầu tư thu lời thôi.
Tô Linh Phong không muốn treo con dấu của phủ thành chủ lên để rêu rao. Con dấu trên xe ngựa bị lấy xuống, nàng cũng không có ý định mang theo thị vệ. Mục Đạt lo lắng, liền bảo Tiếu Minh Lãng bảo vệ chủ tớ Tô Linh Phong. Tô Linh Phong cũng không kiên rì tiếp tục kì kèo.
Đi vào khu vực sầm uất, rèm được nâng lên, một chiếc đầu thò ra quan sát xung quanh.
"Tiểu thư có gì phân phó sao?" Tiếu Minh Lãng mở miệng hỏi.
"Phải" Hứa Nặc gật đầu, khách khí nói: "Phiền Tiếu thúc rồi, tiểu thư muốn đến nơi đánh bạc lớn nhất trong thành."
Đánh bạc? Tiếu Minh Lãng sửng sốt một chút. Y không nghĩ tiểu thư lại thích trò này. Tuy không hoàn toàn đồng ý nhưng y vẫn thức thời không mở miệng ngăn cản mà vung roi, hướng đến Thiên Bảo các – địa điểm đánh bạc lớn nhất thành Lăng Vân.
Thiên Bảo các là một tòa nhà có bốn tầng rất ấn tượng, lớn gấp hai lần Khai Bảo đường. Bên cạnh là một bãi đất trống rộng lớn được dùng làm nơi đỗ xe. Ở đó đã có đầy những cỗ xe ngựa hoa lệ, quý phái.
Xe ngựa Tô Linh Phong ngồi tuy rộng rãi, thoải mái dễ chịu nhưng trang trí lại vô cùng đơn giản nên khi đặt cùng những cỗ xe kia liền trở nên mờ nhạt. Chỉ những người tinh ý mới có thể nhận ra xe ngựa này được làm từ đồng mộc vô cùng quý giá, ngựa kéo xe cũng là thiên lý mã. Đồ vật đều là thượng hạng, chỉ là không quá màu mè thôi.
Ba người Tô Linh Phong cũng không làm người khác chú ý.
Tiểu Bạch vừa vào Thiên Bảo các, đôi mắt đã lập tức trợn tròn, hai móng nâng lên, nước miếng chảy không ngừng: "Ah ha ha a... Thật nhiều bảo thạch... Bảo thạch đẹp quá đi... Ha ha ha a..."
"Tham tiền!" Đoản Tử nhìn qua đầu Tô Linh Phong, xem thường nhếch miệng: "Mẹ, Đoàn Tử không biết nó, quả thật quá mất mặt rồi!"
"Ah ha ha a... Bảo thạch! Tất cả đều là của ta..." Lúc này, trong mắt Tiểu Bạch chỉ có đống bảo thạch kia, không thèm đấu võ mồm với Đoàn Tử mà đâm đầu vào một bệ đá nguyên thạch gần nhất...
Tô Linh Phong cũng không nói chuyện nữa mà chui vào đống thạch phía trước, bắt đầu chuyên tâm chọn lựa nguyên thạch.
Đây là loại đá trung bình, giá không phải quá cao cũng không quá thấp. Thái độ của tiểu nhị ở đây tốt hơn ở Khai Bảo đường nhiều. Bọn họ thấy Tô Linh Phong không mang theo đồ để đánh bạc liền lấy kính thủy tinh khuếch đại và đồng chiếu quang cho nàng.
Tiếu Minh Lãng không có hứng thú đánh bạc nên im lặng đứng một bên.
Ngược lại, Hứa Nặc vô cùng tò mò, sờ khắp nơi, có thể thấy rõ ràng nàng ấy vô cùng hứng thú với đồ dùng trong cờ bạc. Tuy thế nhưng nàng cũng không có ý định đánh bạc. Tiền lương hàng tháng Tô Linh Phong trả không ít. Nếu muốn thử vận may, một nàng không phải không trả được ít nguyên thạch giá rẻ. Nhưng nàng vẫn biết tự chủ, hiểu rõ hai chữ "cờ bạc" này đầy cám dỗ, không có kinh nghiệm trò này thì không tham gia vẫn tốt hơn.
Theo lời "máy soi siêu cấp" Tiểu Bạch, Tô Linh Phong nhanh chóng chọn được ba viên nguyên thạch như nó miêu tả. Mấy viên nguyên thạch này thuộc tính đều bình thường, chỉ là điểm đầu không nhỏ, nếu bán lại cũng kiếm được không ít tiền.
Tô Linh Phong nghĩ đi nghĩ lại rồi lại đi đến chỗ khác, tùy ý chọn lấy hai viên nguyên thạch nhỏ, tìm một bàn nhỏ để giải bảo, lại ra lệnh cho tiểu nhị giúp nàng chuyển ba viên nguyên thạch chọn trước đến, chuẩn bị giải bảo.
Trong đại sảnh, vừa thấy có người muốn giải bảo, một đám người lập tức vây quanh xem náo nhiệt hoặc chuẩn bị đánh cược, thu thập đá quý.
"Mấy viên nguyên thạch này nhìn quá bình thường!" Một tên mập nhìn mấy viên nguyên thạch cạnh chân Tô Linh Phong thì lắc đầu nói.
"Hình dạng này cũng chưa chắc không phải hàng tốt. Hai ngày trước lão vương kia giải được một viên bảo thạch phòng ngự. Nếu không phải chọn nguyên thạch bình thường, sao hắn có thể thu được lợi nhuận lớn như thế!"
"Lão Vương buổi sáng giẫm phải phân chó nên có vận khí phân chó rồi!"
"Ha ha, vậy trước khi huynh đánh bạc cũng nên tìm một đống phân chó để giẫm đi!"
Tô Linh Phong bỏ qua tiếng nghị luận xung quanh, trước tiên chọn ra viên nguyên thạch lớn nhất, Tiếu Minh Lãng giúp nàng cố định nó thật tốt. Nàng lấy ra đồ giải bảo, một đao cắt xuống vị trí Tiểu Bạch chỉ!
"Bà mẹ nó, nhìn mau, bảo vật ra rồi!" Tô Linh Phong vừa cắt viên đá kia thì có người đã hoảng sợ kêu lên.
"Không phải đâu, một đao mà đã tìm được bảo vật rồi à? Tiểu cô nương này thật may mắn!"
Tiếu Minh Lãng sửng sốt, vận may của tiểu nha đầu này cũng không tệ.
Mặt Hứa Nặc lộ rõ vẻ vui mừng, Tô Linh Phong thắng bạc, nàng vô cùng hưng phấn.
"Này, tiểu cô nương, một nửa chỗ cô bán không?" Một người trung niên hỏi.
"Không bán! Ta đặt cược toàn bộ!" Giọng Tô Linh Phong thanh lãnh nói.
Mọi người vốn định đấu giá, nghe thấy vậy đành ngậm miệng lại, duỗi dài cổ, trừng mắt đợi Tô Linh Phong tiếp tục hạ đao.
Tô Linh Phong hạ đao chuẩn xác, động tác lưu loát, cắt toàn bộ phần bên ngoài của tảng đá, lại bắt đầu uốn lượn đồ mài bằng đá, đánh bóng... Một lát sau đã giải ra được bảo thạch minh liệu màu xanh da trời, độ khoảng hai xích, có vằn nước.
Tô Linh Phong cầm trên tay, dùng tinh thần lực cảm nhận thuộc tính và độ tinh khiết của bảo thạch, sau đó khóe môi hơi cong, thản nhiên nói: "Bảo thạch thuộc thủy hệ, độ tinh khiết bảy, ai muốn không?"
"500 kim tệ!" Có người bên ngoài hô.
"Viên minh liệu lớn như vậy chỉ ra 500, tiểu tử ngươi cũng quá xấu tính rồi! Tiểu cô nương, bán cho ta, ta ra 600!"
"650!"
"700!"
"800..."
Tô Linh Phong bỏ ra 200 kim tệ để mua bảo thạch, cuối cùng dùng 850 kim tiện bán lại, thành giao!
Viên thứ hai được Tô Linh Phong mua với giá 5 kim tệ, hình dạng quá kém, tất cả đều lắc đầu nhưng nghĩ đến viên đầu tiên Tô Linh Phong giải đã là minh liệu nên vẫn có phần chờ mong.
Kết quả, Tô Linh Phong cắt viên nguyên thạch này như đang cắt đậu hũ, nhẹ nhàng thuần thục. Qủa nhiên lần này nàng cược thua rồi!
Tô Linh Phong mặt không đổi sắc, lại cố định một viên khác...

||||| Home Thể LoạiLọc TruyệnTools
Nhập tên truyện hoặc tác giả cần tìm ...
Ma Phi Khó Theo Đuổi
<< Trước <<>> Sau >>
Đi nhanh :
130
/300 GO
Like ủng hộ :
Chương 130
Viên nguyên thạch thứ ba được giải là một viên bảo thạch minh liệu kháng mê, độ tinh khiết sáu, cũng không nhỏ, bán được 600 kim tệ.
Người vây quanh xem Tô Linh Phong giải bảo ngày càng nhiều, nhã gian trên lầu hai cũng có không ít người vây xem.
Tiếp theo Tô Linh Phong giải bảo là hai viên nguyên thạch dùng năm kim tệ để mua nên đương nhiên là thua. Nhưng mọi người cũng không hề có ý định đi, vẫn chờ Tô Linh Phong tiếp tục giải viên nguyên thạch còn lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Linh Phong bình tĩnh, không có một chút chấn động nào. Nàng đang cố trụ một viên nguyên thạch được Tiểu Bạch chọn lựa, tiếp tục giải bảo.
"Bà mẹ nó, mau nhìn kìa, lại giải được bảo rồi!" Một đao vừa hạ xuống đã có người kích động kêu lên.
"Thật đúng là thần rồi! Vận may của nàng có thể nói là quá tốt rồi!"
"Vận may cái cọng lông! Tiểu cô nương này xem ra là người trong nghề, rất có nhãn lực!"
Mọi người nghe vậy đều quay qua nhìn nàng, ánh mắt cực nóng bỏng. Đặt cược năm viên, thua hai viên, thắng ba viên. Tỷ lệ như vậy sao có thể là may mắn chứ! Thật không ngờ tiểu cô nương nhỏ tuổi này lại là người trong giới đổ bảo này!
Trong lòng Tiếu Minh Lãng càng khiếp sợ. Y vốn cho là Tô Linh Phong nhỏ tuổi, không biết đổ bảo, chỉ là tùy ý chơi đùa thôi, không ngờ nàng lại thắng cược liên tiếp!
Hơn nữa có thể người khác không biết nhưng Tiếu Minh Lãng hắn lại nhìn rất rõ ràng, những viên nguyên thạch giải được bảo kia mới là do Tô Linh Phong chọn lựa, còn hai viên thất bại kia nàng vốn không nhìn qua, chỉ tùy ý nhặt lên thôi. Chắc hẳn nàng sợ làm quá nhiều sẽ người chú ý nên mới cố ý cược thua thôi...
Vấn đề là nàng vẫn chưa đến mười bốn tuổi! Tài năng đổ bảo kinh người như vậy ở đâu ra? Cứ coi như người cả đời ở với nguyên thạch cũng không có ánh mắt chuẩn xác đến vậy...
Tiếu Minh Lãng lại nhìn Tô Linh Phong, ánh mắt có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu, trong lòng thầm nghĩ: không biết thành chủ đại nhân có biết đứa cháu ngoại này của ngài là một cao thủ đổ bảo không nhỉ?
Trong lòng Hứa Nặc không giật mình như Tiếu Minh Lãng. Một là do nàng không hiểu quá sâu về đổ bảo, hai là lúc ở Gia Thành, nàng đã nghe sự tích Tô Linh Phong giải được ba viên bảo thạch minh liệu, bây giờ tiểu thư thắng được mấy viên nguyên thạch cũng không bất ngờ.
Tô Linh Phong nhanh chóng cầm theo viên bảo thạch đã giải. Một viên bảo thạch kháng tính hệ hỏa lại có độ tinh khiết chín.
Bề ngoài của bảo thạch hỏa này rất đẹp! Hoa văn Hỏa diễm cũng xinh đẹp làm người ta không thể rời mắt.
"Ngao ngao... Thật đẹp thật đẹp! Ta.. ta...!" Tiểu Bạch cố gắng dùng móng vuốt với đến bảo thạch nhưng vô ích. Nó vội đến mức xoanh vòng xung quanh Tô Linh Phong.
Đoàn Tử cũng không kháng cự lại được vẻ đẹp của viên bảo thạch này, duỗi móng vuốt muốn ra chạm đến bảo thạch trong tay Tô Linh Phong.
"Ngu xuẩn! Lấy cái móng bẩn thỉu của ngươi ra, đừng động vào bảo thạch Long gia!" Tiểu Bạch hung dữ trừng mắt, xong phun ra hơi thở của rồng về phía Đoàn Tử.
"Thôi đi... Bảo thạch này là mẹ giải được, liên quan gì đến ngươi!" Đoàn Tử liếc trắng Tiểu Bạch, kích thích nó: "Chuyện đó nói sau đi. Cho dù mẹ thưởng cho ngươi thì ngươi chắc cầm được sao?"
"NGAOOO...OOO... Con thú ngu xuẩn này..."
"800 vàng, tiểu cô nương, bán viên minh liệu này cho ta đi!" Một người đàn ông nhìn chằm chằm vào viên minh liệu trên tay Tô Linh Phong, vội hô giá.
Nguyên tố thuộc hệ hỏa là hay gặp nhất, ma thú thuộc hệ hỏa cũng tương đối nhiều, linh thuật sĩ hệ hỏa cũng nhiều hơn so với hệ khác nên bảo thạch kháng tính hệ hỏa đắt hơn cũng không ngạc nhiên. Hơn nữa, Tô Linh Phong giải được viên bảo thạch có độ tinh khiết rất cao, kích thước lại không nhỏ, hiển nhiên có thể bán được giá tốt. Vì thế cái giá hô ra đầu tiên chắc chắn không thấp.
"900! Ta ra 900 vàng!"
"Chín trăm năm..."
"Một ngàn..."
"2000." Bỗng nhiên, một giọng nói vang dội vang lên.
Đại sảnh lập tức yên tĩnh trở lại. Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Viên minh thạch này tuy kích thước không nhỏ, độ tinh khiết rất cao, kháng hệ cũng tốt nhưng cuối cùng cũng chỉ là một viên bảo thạch kháng tính mà thôi, thuộc tính quá bình thường, tối đa chỉ trị giá 1200 vàng mà thôi, bây giờ lại có người ra 2000 vàng, người nay coi tiền như rác sao? Não bị đổ nước rồi hả?
Đôi màu thanh tú của Tô Linh Phong khẽ nhếch, cũng đưa mắt sang phía giọng nói truyền đến.
Chỉ thấy ở cầu thang dẫn lên tầng hai có mấy người chậm rãi đi xuống, đi đến đến vị trí Tô Linh Phong đang đứng. Mọi người thấy bọn hăọ liền tự giác nhường đường, thấp giọng thảo luận. Tất nhiên không ít người ở đây nhận ra nhóm người kia.
Cầm đầu nhóm người này chính là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, một thân kiếm phục hoa lệ xa xỉ, nhìn cũng coi như tiêu sái tuấn lãng, chỉ là từng cái giơ tay nhấc chân lại lộ ra vài phần khí thái cao cao tại thượng làm cho người khác cản thấy không thoải mái.
Hai bên cậu ta là hai thiếu niên khác tuổi cũng xấp xỉ, cũng mặc kiếm phục, chỉ là khí chất hay dung mạo đều kém cậu ta một chút.
Sau lưng ba người bọn họ còn có hai thị vệ.
"Tiểu muội muội, viên bảo thạch minh liệu này ta mua, 2000 vàng!" Thiếu niên cầm đầu nhìn Tô Linh Phong, khóe môi cong lên nở nụ cười tự cho là mê người.
Tô Linh Phong liếc mắt nhìn cậu ta, mặt không biểu tình nói: "Thành giao!"
Có tiền đến cửa, không lấy là người ngu!
Thiếu niên kia lấy ra hai tờ kim phiếu trị giá 1000 đưa cho Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong không khách khí đưa tay nhận lấy, ném viên bảo thạch kháng tính hệ hỏa cho cậu ta.
"Ngao ngao... Bảo thạch của ta! Chủ nhân, đừng bán, đừng bán được không..." Tiểu Bạch quấn lấy thiếu niên kia "Đưa ta, đưa ta..."
Tô Linh Phong không để ý đến Tiểu Bạch đang khóc rống, cất kim phiếu vào túi bên eo mình, xoay người đi ra ngoài. Đám người Hứa Nặc, Tiếu Minh Lãng theo sát phía sau.
Thiếu niên kia giao khối bảo thạch cho thị vệ, lại đuổi theo Tô Linh Phong nói: "Tiểu muội muội, nàng còn muốn chọn nguyên thạch sao?"
Tô Linh Phong cũng không quay đầu lại, chỉ "Ừ" một tiếng, tiếp tục chọn nguyên thạch cùng Tiểu Bạch.
Nàng không còn ý định giải bảo ở chỗ này nữa. Không tính chi phí, hôm nay nàng đã thu về hơn 2700 kim tệ. Mặc dù vẫn còn cách xa số tiền nàng cần nhưng tiền không phải chỉ là lợi nhuận thu trong một ngày. Bây giờ nàng đang định chọn lựa những nguyên thạch có thuộc tính cao hơn, chính là để cho bản thân dùng.
"Này, tiểu nha đầu sao lại không lễ phép vậy hả? Đây là thái độ của cô với người mua sao?" Thấy thái độ hờ hững của Tô Linh Phong, thiếu niên bên trái la lên.

Chương 131
Tô Linh Phong ngồi trước một đống nguyên thạch chọn qua chọn lại, làm như không nghe thấy tiếng kêu của thiếu niên kia.
Ngược lại Hứa Nặc lại quay đầu lại trừng thiếu niên kia, nhưng vì Tô Linh Phong không có phản ứng gì nên nàng cũng chẳng dám làm gì quá đáng.
Thiếu niên đứng bên trái trông thấy Hứa Nặc trừng cậu ta thì lông mày không khỏi dựng lên, nhưng không chờ cậu ta kịp mở miệng, thiếu niên cầm đầu đã liếc mắt nhìn cậu ta, nói: "A Ngôn, đàn ông phải có phong độ mới được, không được hùng dữ với phái nữ, nói chuyện không được quá lớn tiếng, đừng làm người ta sợ."
Thiếu niên tên A Ngôn kia nghe thấy vậy thì mím môi, không nói gì nữa.
Thiếu niên đứng bên phải cười khẽ một tiếng nói: "Vẫn là Cát thiếu gia hiểu cách thương hương tiếc ngọc..."
"Tiểu muội muội, nếu nàng giải được bảo tiếp thì bán cho ta được không? Ta sẽ mua với giá cao!" Vị Cát thiếu gia đến bên người Tô Linh Phong, cười híp mắt nói.
"Hôm nay không giải." Tô Linh Phong giương mắt lườm vị Cát thiếu gia kia, mặt không biểu tình nói: "Làm ơn tránh ra, ngươi chắn hết đường rồi."
"..." Khóe miệng Cát thiếu gia co giật, im lặng nửa ngày.
Chung quanh có không ít người xem náo nhiệt bịt miệng lại, buồn cười không thôi, nhưng lại như lo ngại thân phận Cát thiếu gia, vẫn chưa có người nào dám không nể tình mà cười thành tiếng.
Mặt thiếu niên bên phải kia rốt cục không nhịn được nữa, đen kịt lại mở miệng nói với Tô Linh Phong: "Tiểu nha đầu, chẳng lẽ cô không biết Cát thiếu gia là người nào sao?"
"Không có hứng thú biết." Tô Linh Phong không kiên nhẫn nói.
"Ta nói, cô có cần lạnh lùng vậy không như thế không!"
"Lạnh lùng? Ta thấy đây là vô tri thì có!" Thiếu niên tên A ngôn kia khinh thường hừ lạnh.
"A Địch, A Ngôn!" Cát thiếu gia quát nhẹ hai người bạn một tiếng.
Hai thiếu niên một trái một phải bị quát liền ngậm miệng không nói gì nữa.
Tô Linh Phong thấy vị Cát thiếu gia vẫn đứng đó không có ý định nhúc nhích thì lại nhíu mày nói: "Nói huynh đó, nhường đường một chút."
"..." Cát thiếu gia cứng ngắc dịch nửa bước, trên mặt miễn cưỡng tươi cười, hỏi: "Tiểu muội muội đã chọn nguyên thạch, sao lại không giải bảo nữa vậy?"
"Ta mang về nhà, không được sao?" Tô Linh Phong lại giương mắt, lạnh lùng nói: "Khi người khác đang chọn nguyên thạch, hỏi nhiều chuyện ảnh hưởng tới lực chú ý của người khác hình như cũng không được lễ phép cho lắm phải không?"
"..." Cát thiếu gia bị Tô Linh Phong liên tiếp làm mất mặt mấy lần, rốt cục chống đỡ không nổi nữa, miễn cưỡng cười cười nói: "Tiểu muội muội sau này nếu như muốn bán nguyên thạch có thể tìm ta, ta là đệ tử học viện Thanh Kiều Linh Vũ năm thứ tư lớp kiếm sĩ, ta tên Bùi Cát."
"Ờ." Tô Linh Phong nhấc nguyên thạch lên, đầu cũng không ngẩng lên mà chỉ ậm ờ vẻ đã biết.
"A Địch, A Ngôn, chúng ta đi thôi." Cát thiếu gia dẫn đầu lên lầu hai.
Tô Linh Phong ra lệnh cho Tiểu Bạch chui vào từ đống đá cấp thấp đến đống đá cao đẳng mấy lần, cuối cùng lấy ra năm viên lớn nhỏ không đều, biểu tượng cấp bậc nguyên thạch không đều, tổng giá trị hai ngàn hai trăm tám mươi kim tệ.
Dựa theo miêu tả của Tiểu Bạch, thuộc tính bảo thạch bên trong mấy viên nguyên thạch này cũng không tệ, nhưng cấp bậc luyện kim thuật của nàng quá thấp, dùng để khảm nạm trang bị cấp bậc thấp thì rất đáng tiếc, còn có đống bảo thạch lần trước giải được ở Gia thành nữa, thuộc tính đều không kém nhưng cũng không biết dùng như thế nào, nếu như đổi thành kim tệ cũng được không ít, nhưng nàng không có ý định động tới những đồ đã cất kia...
Tô Linh Phong nghĩ ngợi chút rồi lại lấy thêm hai viên khá lớn, thuộc tính bảo thạch bên trong nguyên thạch bình thường, chuẩn bị trở về để luyện tập trước, thoáng cái đã tiêu gần hết số tiền kiếm được.
"Tiếu thúc, thúc nghĩ cách mang chỗ nguyên thạch này về hết đi." Tô Linh Phong nói với Tiếu Minh Lãng.
Nhẫn trữ vật của nàng quá nhỏ, không chứa nổi những nguyên thạch lớn như vậy, nàng tin tưởng việc nhỏ này có lẽ không làm khó được Tiếu Minh Lãng.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro