Trả thù.
Tối hôm đó nó và Tuyết hẹn nhau đi chơi.Tuyết vừa chuẩn bị đi thì……
_Cô chủ ơi!Ông chủ bị làm sao ấy?-Ông quản gia hốt hoảng.
_Bị làm sao?-Tuyết chạy vô phòng thì thấy ba mình đang ngất xỉu trên sàn nhà có lẽ chứng đau tim của ông ấy lại tái phát.
_Gọi xe cấp cứu.-Tuyết hét.
_Ba ơi ba đừng bỏ con nha!Tuyết khóc.
_Có chuyện gì với bác trai vậy?-Anh Khoa chạy lại đỡ Tuyết.
Tại bệnh viện,
_Ba ơi ba…….
_Mời người nhà bệnh nhân ngồi đợi ở bên ngoài cho chúng tôi làm việc.-Bà y ta đóng cánh cửa lại.
_Ba ơi…-Tuyết ngồi bệt xuống sàn nhà.
_Bác trai sẽ không sao đâu.Tụi mình lại ghế ngồi đi.-Anh Khoa dìu Tuyết lại ghế ngồi.
Vì quá mệt nên Tuyết đã ngủ thiếp đi không nhớ rằng mình đang có hẹn với nó.
1 tiếng sau cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.Tuyết thức dậy.
_Bác sĩ ba con/bác ấy có sao không ạ?
_Không sao chỉ là do chứng đau tim tái phát may là đưa vào kịp thời chúng tôi đã chuyển bệnh nhân sang phòng bệnh rồi nằm khoảng 2 tiếng là có thể về nhà.
_Dạ cảm ơn bác sĩ.
Tuyết như trút được gánh nặng.
Tại quán bar,
_Sao chị Tuyết lâu tới thế thường ngày chị ấy đúng hẹn lắm mà điện thoại cũng không bắt hay là có chuyện gì.-Nó sốt ruột đi ta khỏi quán bar nhưng nó không biết có 1 người đang đi theo nó.
Bên ngoài quán nó sốt ruột vì gọi điện nãy giờ mà taxi chưa chịu đến.
_Chết tiệt.Biết vậy hồi nãy đem xe theo rồi.-Nó tức bấm máy gọi cho taxi lần nữa.
Đang lúc nói chuyện thì……..
Bụp…….chiếc điện thoại rơi xuống còn nó thì ngã khụy mắt thì tối sầm lại không còn thấy gì nữa.
Sau khi đưa ba về nhà Tuyết cũng đi ngủ luôn không phải là Tuyết cố tình không nhớ nhưng vì lo cho ba quá nên Tuyết không con tâm trí nào để nhớ với lại Tuyết cũng đã quá mệt.
Sáng hôm sau Tuyết tới trường với khuôn mặt bơ phờ.
_Ba cô không sao chứ?-Bọn hắn lo lắng.
_Cảm ơn các anh ba tôi đã khỏe lại nhiều rồi.-Tuyết gượng cười.
_Ủa Băng không đi học à?-Hắn ngạc nhiên.
Bây giờ Tuyết mới nhớ lại cuộc hẹn tối qua.
_Hèn chi sáng nay không thấy Băng qua nhà đi học cùng chắc nó giận mình lắm.Mà mình cũng thiệt tình.-Tuyết cốc vào đầu mình 1 cái.
_Chắc nó vô lớp rồi thôi tôi đi nha.-Tuyết muốn đến lớp nhanh để giải thích với nó chuyện tối qua nhưng khi vào lớp Tuyết chẳng thấy nó đâu chỉ thấy có 1 tờ giấy trên bàn.
“Chắc mày đang rất nôn nóng không biết tại sao em mày lại không có mặt trong lớp ngày hôm nay chứ gì.Nó đang nằm trong tay bọn tao nếu muốn em mày được thả về thì hãy lên phòng hiệu trưởng xin nhường danh hiệu Hotgirl No1 và No2 cho bọn tao không được nói với ai về chuyện này nếu không thì tao sẽ không đảm bảo về tính mạng của em mày đâu.”-Tuyết hốt hoảng bấm mày hẹn bọn hắn ra dòng sông bên hông trường.
_Có chuyện gì vậy Tuyết?-Bọn hắn lo lắng vì không biết sao Tuyết lại hẹn gấp bọn hắn như thế này.
_Đọc đi-Tuyết đưa cho bọn hắn tờ giấy.
_Đứa nào dám làm chuyện này?-Hắn tức giận.
_Mày yên xem nào để tao gọi điện cho Băng thử xem-Anh Khoa lấy máy gọi vô số của nó.
Tút…..tút….tút…..
_Không bắt máy.
_Mẹ kiếp tao mà bắt được tao giết hết.
_Anh bình tĩnh đi tôi biết là ai rồi bây giờ chúng ta đến quán bar tối hôm qua Băng đã đến đi.-Tuyết an ủi hắn.
Ba đứa phóng xe đến quán bar.
_Các anh lại hỏi ông bảo vệ xem có vụ bắt cóc nào tối qua không?
Bọn hắn đi hỏi hết tất cả những chỗ chung quanh đó nhưng không ai biết vì tối hôm qua đèn đường bị hư nên đường xá rất tối.
_Không ai biết cả.-Bọn hắn thất vọng.
_Bây giờ chỉ có 1 thứ mới có thể biết là Băng đang ở đâu thôi.
_Thứ gì?-Bọn hắn gặn hỏi.
Chợt Tuyết thấy 1 thứ gì đó quen quen dưới chân mình.
_Đây rồi mày đây rồi.-Tuyết mừng húm.
_Cái gì vậy?
_Đây là cái móc khóa điện thoại của Băng đó.
_Có gì đâu chỉ là móc khóa thôi mà nhưng sao cô chắc đó là của Băng.-Hắn nghi ngờ.
_Nhìn là biết liền vì đây là móc khóa bọn tôi đặt mà đằng sau còn khắc tên nữa này nhưng đây không phải là loại móc khóa thường đâu nó là loại camera mini đó ngoài ra nó còn có thể xác định được là Băng đang ở đâu nữa đó.
_Vậy à?Tốt quá
_Bây giờ chúng ta về nhà cái đã.
Ba đứa nó kéo nhau vế nhà Tuyết.
*
Tại 1 ngôi biệt thự hoang vắng.
_Ưm…..ưm.-Nó vùng vẫy.
_Tỉnh rồi hả cô em?Đừng vùng vẫy nữa anh cột chặt lắm không thoát được đâu.-1 thằng đầu gấu đưa tay vuốt ve nó.
_Bỏ ra thằng kia.-Nó hét và ném cho thắng đó 1 ánh nhìn sắc đá.
_Dữ quá à.-Thằng đó cười khẩy.
_Nhỏ đó tỉnh rồi chị hai.-1 thằng chạy ra ngoài.
1 con nhỏ trang điểm lòe loẹt mặc cái váy thiếu vải đi vô.
_Ra là mày hả?-Nó cười khẩy.
Nhỏ Hiền hơi hoảng khi bị nó nhận ra.
_Tao đó rồi sao.Mày ngon lắm dám cướp danh hiệu hotgirl của tao rồi con cướp cả Minh Quân của tao nữa.Hôm nay mày sẽ phải chết.Đem xăng ra chuẩn bị thiêu nhỏ này-Nhỏ Hiền nâng cằm nó lên.
_Mà chính mắt mày thấy tao cướp của mày à tao đã thương tình tha cho 2 lần vậy mà còn không biết điều để xem hôm nay mày chết hay tao nha.-Nó đạp cho nhỏ Hiền 1 đạp rồi nhanh như chớp lấy con dao trong người cắt đứt sợi dây thừng.Bất ngờ quá bọn đàn em của Hiền chưa kịp trở tay thì đã bị nó cho đo ván rồi còn thưởng cho mỗi thằng 1 nhát đâm còn nhỏ Hiền cũng bị nó đâm mấy nhát vào người.
_Mày nhớ Diêm Vương lắm hả nên không biết cách nào để gặp hay là để tao giúp mày nha.-Nó cười đểu.
_Tao sẽ tiễn mày với mấy thắng này về chầu Diêm Vương.-Nó đứng dậy tưới xăng lên khắp ngôi biệt thự và ném cây hột quẹt vào ngôi nhà và thế là ngôi biệt thự đang cháy lùng bùng lên.
Bắt đầu 1 cuộc sống mới
Vào buổi sáng 1 ngày chủ nhật đẹp trời, nó và hắn đang đi lòng vòng trong thương xá Tax vì hôm đó Anh Khoa và Tuyết có kế hoạch riêng nên tụi nó phải đánh lẻ đi chơi riêng.
_Cái váy kia đẹp quá anh ha?-Nó chỉ tay về phía cái váy hồng nhạt trong cửa hàng.
_Em thích không?Anh mua cho nha.-Hắn cười.
_Thôi em không thích mặc váy đâu tại thấy đẹp nên nói vậy thôi.-Nó nhún vai rồi bỏ đi.
_Này bộ em định mặc áo thun quần jean với giầy thể thao hoài hả?
_Ừ có gì không được hả em thấy mặc vậy thoải mải có thể chạy nhảy mà không sợ ai thấy còn mặc váy phải khép nép kín đáo không phải là sở thích của em.-Nó nhún vai.
_Nhưng ít nhất em phải có vài cái váy để đi dự tiệc chứ với lại sau này lỡ anh dẫn em về ra mắt ba mẹ anh chẳng lẽ em định mặc thế này đến gặp ba mẹ anh à.-Hắn nhíu mày nhìn vào trang phục của nó.
_Em có đi tiệc bao giờ đâu mà em có nói là ưng anh đâu mà nói là về ra mắt để tới đó rồi tính đi.-Nó bỏ đi.
_Nè anh không muốn em cứ ôm nỗi đau đó trong lòng hoài anh muốn em quên những kí ức buồn đó đi và sống một cuộc sống mới.Anh muốn thấy nụ cười lúc nào cũng trên môi em chứ không muốn thấy em buồn rồi bị ám ảnh.-Hắn nhăn mặt.
_Này hôm nay sao anh nói chuyện nghe già thế?Cái đồ ông cụ con.-Nó khoanh tay n
híu mày nhìn hắn.
_Nhưng đó là những gì anh……
_Suỵt cho em thời gian nhé rồi những điều anh muốn lúc nãy sẽ thành sự thật.-Nó dùng tay bụp miệng hắn lại.
_Đi thôi-Nó kéo hắn đi.
Nó đang cố gắng lôi hắn đi thì…..
_Ồ!Các con đang đi chơi đấy à.-Mẹ nó mỉm cười.
_Dạ con chào bác ạ.-Hắn lễ phép cúi đầu.
_Ừ Băng con có rỗi không mẹ có chuyện muốn nói với con.
_……-Nó im lặng.
_Mẹ hỏi kìa em.-Hắn đánh nhẹ vào người nó.
_Chuyện gì về nhà nói không được à.-Nó bực mình.
_Lát nữa mẹ không về nhà được mẹ phải vô công ti ngay.
_Công với chã ti.-Nó lầm bẩm.
_Anh về trước đi lát em tự về.
_Ừ vậy con xin phép bác con về trước con chào bác ạ.-Hắn cúi đầu rồi bỏ đi.
Mẹ và nó vào quán cafe Highland chọn 1 bàn ở phía trong cùng.
_Dạ bác và chị dùng gì?-Nhỏ phục vụ tươi cười đặt lên bàn 2 cuốn menu.
_Cho tôi 1 cappuccino.-Nó lạnh lùng.
_Còn tôi thì 1 tách cà phê sữa nóng.
_Dạ hai mẹ con cô giống nhau y như 2 giọt nước vậy.-Nhỏ đó đang nói nhưng bắt gặp ánh mắt sắc đá khó chịu của nó thì cúi đầu bỏ đi.
_Có chuyện gì bà nói mau đi.-Nó tỏ vẻ bực mình.
_Mẹ muốn con về phụ giúp ba mẹ coi quản công ti vì con cũng đã có bằng Đại Học rồi mà ba mẹ thì sức khỏe cũng không còn tốt nên mẹ muốn con vào đảm nhiệm chức vụ Giám Đốc Kinh Doanh rồi vào ngày kỉ niệm 60 thành lập mẹ và ba con sẽ giao chức Chủ Tịch cho con.
_Ông bà hay thật đấy tự ý sắp xếp cuộc đời của tôi làm Giám Đốc Kinh Doanh à rồi nhân viên sẽ nhìn tôi bắng cặp mắt gì 1 đứa mới chân ướt chân ráo mà đã được làm tới tận Giám Đốc.Tôi không muốn bị người khác cho là đứa bám váy gia đình mới được như vậy.Nếu được thì tôi sẽ xin vào 1 công ty nào đó rồi tự đi lên bằng chính sức của mình tôi không cần ông bà.-Nó cười khẩy.
_Nhưng mẹ……-Mẹ nó đang định nói thì người phục vụ đem đồ uống ra.
_Nhưng ba mẹ chỉ có mình con không con phụ giúp ba mẹ thì còn ai nữa.Ba mẹ đã quá mệt mỏi rồi.-Mẹ nó thở dài.
_Chỉ có mình tôi là con ư sinh tôi ra vứt ở nhà chỉ biết đi làm kiếm tiến chẳng quan tâm tới tôi mà bảo là xem tôi là con ư.Mệt mỏi ư tại sao ông bà không nói câu này vào 11 năm trước ý sao ông bà không chán nản công việc vào cái năm đó đó để có nhiều thời gian ở nhà hơn.Tôi nghĩ ông bà thích làm việc lắm mà sao giờ lại nản.Tôi nói trước tôi sẽ đi lên bằng chính đôi chân của mình tôi sẽ không nhờ vã ông bà đâu.Nói tới đây thôi tôi không muốn nhiều lời.-Nó nhếch mép rồi đứng dậy đi ra.
_Băng chờ mẹ với.-Mẹ nó vội lấy tiền bỏ lên bàn rồi chạy theo nó.
Tại cổng thương xá Tax nó đang gọi điện cho taxi thì mẹ nó nắm tay nó lại.
_Băng mẹ xin con đấy hãy về công ti giúp ba mẹ.Mẹ không muốn công sức của nhà mình bị đổ vỡ.-Mẹ nó khóc.
_Bà chỉ biết lo đến tài sản thôi à.Buông ra.-Nó hét.
Và ai ngoài đường đều quay lại nhìn mẹ con nó.
_Bỏ tôi ra.-Nó cố gắng gỡ tay mẹ nó ra cuối cùng thì cũng thành công mẹ nó mệt lã người nên ngồi bệt xuống đất.Nó bực tức băng ngang qua đường nhưng……
Tin…..tin…tin….-Tiếng còi xe bấm inh ỏi nhưng nó cứ lo nghĩ đâu đâu nên chẳng nghe thấy.
_Băng cẩn thận đó con.-Mẹ nó chạy ra hất nó ra khỏi chiếc xe và bà đã lãnh đủ cú tung do chiếc container gây ra.
Nó lồm cồm bò dậy rồi quay lại nhìn xem ai đã dám hất mình ra như vậy(Tính tặng cho người ấy mấy cú đấm ý mà).Nó quay lại thấy 1 người phụ nữ đang nằm dưới đường trán thì đẫm máu nó thấy người này quen quen nên chạy lại xem.Người đó chính là mẹ nó.Nó bất ngờ ngồi khụp xuống đỡ mẹ nó dậy.
_Mẹ mẹ ơi tỉnh dậy đi mẹ đừng làm Ny sợ mà.-Nó khóc ai trên đường nhìn nó cũng xót thương.
_Gọi xe cấp cứu ngay.-Nó quay lại hét với bác tài chiếc xe đã tung mẹ nó.
Trời bắt đầu đổ mưa quá khứ lại tràn về nhưng người bị thương bây giờ không phải là nó mà là mẹ.Mẹ đã đỡ cho nó sao nó vẫn chưa tin đây là sự thật nó cứ nói với mình đây chỉ là cơn ác mộng thôi.Nó đã thất bại rồi sao nó đã từng muốn làm cho ba mẹ đâu khổ bằng cách quậy phá khắp nơi chỉ mau ba mẹ quan tâm tới nó dù chỉ 1 chút thôi cũng được nhưng sao giờ đây nó cảm thấy mình đã thất bại thất bại hoàn toàn.Nó đã sai rồi sai trầm trọng.
_Mẹ ơi! Ny xin lỗi mẹ tỉnh dậy đi. Ny muốn mẹ nói chuyện với Ny cơ, Ny muốn mẹ đưa Ny đi chơi và mẹ phải làm tất cả mọi chuyện mà 1 người mẹ phải làm cho 1 đứa con ý mẹ không được chết đâu đấy.Ny còn chưa kịp nói là Ny yêu mẹ.-Nó lẩm bẩm.
Một hồi sau xe cấp cứu cũng đã đến.
_Mời cô ở ngoài chờ 1 lát.-Bà y tá đóng cửa phòng đóng cấp cứu lại.
_Mẹ sao rồi con.-Ba nó hắn Anh Khoa và Tuyết chạy tới.
_Ba con xin lỗi tại con tại con tất cả tại con mẹ mới bị như vậy ba ơi mẹ sẽ không sao chứ phải không ba.-Nó khóc thé lên rồi lấy tay đập đập trước ngực mình.
_Con gái yêu mẹ con sẽ không sao đâu mẹ con sẽ khỏe lại và chúng ta sẽ lại sống cùng nhau như lúc trước.-Ba nó ôm chầm lấy nó an ủi.
3 đứa nó thấy ba và nó như vậy cũng thấy nhẹ nhõm ít nhất nó cũng đã tha thứ cho ba mẹ được phần nào.
1 tiếng….
3 tiếng….
5 tiếng….trôi qua cánh cửa phòng cấp cứu cũng mở ra.Ba và tụi nó chạy lại vây quanh ông bác sĩ.
_Bác sĩ vợ tôi/mẹ cháu/thím cháu/bác ấy có sao không vậy?-Ba và tụi nó lo lắng.
_Bệnh nhân chỉ bị trấn thương nhẹ ở đầu và nức 1 số xương khớp tình trạng của bà ấy bây giờ không có gì đáng lo ngại đâu.Chúng tôi đã chích thuốc an thần cho bà ấy rồi người nhà có thể vào thăm nhưng đừng làm ồn sẽ ảnh hưởng đến tinh thần của bà ấy.
_Dạ cảm ơn bác sĩ.-Ba nó cúi đầu còn tụi nó thì thở phào nhẹ nhõm.
Tại phòng bệnh của mẹ nó
Nó nhìn thấy mẹ đang nằm trên giường mặt tái nhạt không 1 chút máu thì khóc nấc lên.Nó cảm thấy đau lắm.Chắc mẹ sẽ giận nó lắm.
“Mẹ ơi cho Ny xin lỗi mẹ đừng giận Ny nha.Mẹ hãy mong khỏi nhé.Ny yêu mẹ.”-Nó ghé sát vào tai mẹ thì thầm.
Tối hôm đó nó cứ nằng nặc đòi ở lại bệnh viện mặc dù ba và tụi nó có nói cỡ nào nó cũng không chịu về.Vì sau vụ tai nạn đó nó rất ghét vào bệnh viện nó ghét mùi etê trong bệnh viện nó ghét cái không khí ngợp nghẽn trong đó nữa.Nó cứ ngồi kế bên mẹ rồi ngủ thiếp lúc nào không hay.Sáng hôm sau khi mặt trời đã lên cao nó mới từ từ mở mắt dậy nhưng nó không thấy mẹ đâu cả.Nó hốt hoảng định chạy ra ngoài gọi bác sĩ thì thấy mẹ nó từ nhà vệ sinh đi với nụ cười tươi như hoa.
_Con dậy rồi đấy à.
_D….ạ….mà sao….m…ẹ…chưa khỏe….mà lại….xuống giường vậy?-Nó lắp bắp.
_Ừ mẹ muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo.
_Mẹ…..-Nó khóc rồi chạy lại ôm chặt mẹ.
Mẹ nó hơi bất ngờ và lúng túng vì từ trước tới giờ nó có bao giờ như vậy đâu.
_Ny ……xin lỗi…. mẹ.Mẹ…. có đau….. lắm…không?Mẹ có…. giận Ny không?-Nó nói trong tiếng nấc.
_Không mẹ không giận Ny đâu.Mẹ thương Ny còn không hết làm sao mà giận Ny được phải không nè.-Mẹ nó vỗ vỗ nhẹ vào người nó an ủi.
Hai mẹ con nó ôm nhau thật chặt.Đối với họ xem như trong những năm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy có lẽ họ đã sai trong suốt thời gian qua nhưng bây giờ họ tự nhủ rằng sẽ sống tốt hơn.
_Hai mẹ con ôm nhau mà không cho ba ôm cùng à.-Ba nó và tụi nó bước vào.
Nó và mẹ bỏ nhau ra rồi lấy tay lau nước mắt cho nhau.
_Ba…-Nó cười rồi chạy lại ôm ba.
_Con gái yêu của tôi.-Ba vuốt tóc nó.
Tụi nó nhìn thấy như vậy trong lòng ai cũng cảm thấy vui.Có lẽ từ đây nó là 1 người khác vui vẻ hơn,hay cười hơn ít nhất là nó đã quên đi quá khứ để bắt đầu 1 cuộc sống mới.
Thiên thần trở lại.
Vào buổi sáng đầu tuần 2 chiếc xe BMW và 1 toán vệ sĩ đứng trước cổng bệnh viện.Hôm đó là ngày mẹ nó xuất viện.Hai chiếc xe vừa đậu trước cửa nhà nó thì ông quản gia và đám người hầu đã tạo thành 2 hàng dọc từ cửa đi vào nhà.
_Chào mừng bà chủ đã về ạ.-Ông quản gia và đám người hầu cúi đầu.
Nó và ba dìu mẹ nó vào nhà.Ba đứa tụi nó cũng đi theo.
_Chúng tôi đã chuẩn bị bữa trưa xong.Mời ông bà chủ và các cô cậu vào phòng ăn dùng bữa ạ-Bác Lê mỉm cười.
Cả nhà ăn uống và nói chuyện rất vui vẻ quản gia và người hầu nhìn thấy vậy cũng vui lây vì lâu lắm rồi họ mới thấy nó vui như vậy.
_Bắt đầu từ tuần sau con sẽ vào công ty làm việc.-Lời nói của nó làm cho ba mẹ tụi nó và ngay cả đám người hầu phải ngạc nhiên.
_Làm gì mà mọi người nhìn con dữ thế?-Nó cúi mặt.
_Con/Em nói thật chứ?-Ba mẹ và tụi nó đồng thanh.
_Thật con sẽ thay mẹ đảm nhiệm mọi công việc nên mẹ cứ ở nhà nghỉ ngơi đi nha.-Nó cười nụ cười thiên thần mà nó đã đánh mất bấy lâu nay.Bây giờ nó đã vui vẻ mở lòng với mọi người chứ không còn là 1 con bé lạnh lùng như trước nữa.
_Haizzzzzzz không ngờ hôm nay là ngày tiểu thư của chúng ta hoàn lương không quậy phá nữa chắc hôm nay phải thông báo cho mọi người để ăn mừng quá.-Tuyết châm chọc.
_Chị……-Nó muốn cãi nhưng có cái gì chặn ngay họng khiến nó không nói được.
_Thôi để ăn mừng ngày hôm nay thím ra viện với tiểu thư của chúng ta rửa tay gác kiếm xin mời Băng lên hát 1 bài.-Tuyết thấy nó cứng họng nên càng lấn tới.
_Phải đấy Băng lên hát 1 bài đi con.-Ba mẹ nó cười.
_Chị hôm nay chị có vấn đề à?-Nó nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
_Ủa chị vẫn còn tỉnh táo mà?-Tuyết đưa tay rờ trán mình.
_Chẳng phải hồi nhỏ em nằng nặc đòi đi học đàn rồi đi học hát sao rồi còn giành nhiều giải thưởng nữa sao không chịu trổ tài hay là tại có người ta ở đây nên ngại.-Tuyết cười nham hiểm còn nó và hắn thì ngượng chín cả người.
_Thôi lên nhanh đi mắc cỡ cái gì.-Tuyết lôi tay nó lại cây đàn piano rồi ấn nó ngồi xuống.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.ThichTruyen.VN (Thích Truyện.VN)
_Bắt đầu đi.Vỗ tay cổ vũ cho tiểu thư của chúng ta nào.-Tuyết hét lớn lên
Mọi người đều vỗ tay và hướng mắt về nó.Nó thì chẳng biết hát bài gì vì nó đã không chơi đàn lâu lắm rồi mà cái bà Tuyết này cứ khơi lên.Nhưng nó quyết định hát 1 bài rồi sẽ xử bã sau.Nó hít 1 hơi thật sâu rồi đưa tay lên những phím đàn và bắt đầu cất giọng hát.Giọng hát nó thật ấm và trong như tiếng suối chảy vậy.Cả nhà đều nhìn và nghe nó hát ai ai mặt đều ngây ra như là bị mê hoặc vậy.Nó kết thúc bài hát trong tiếng vỗ tay của mọi người.Sau bữa ăn nó qua phòng ba lấy tài liệu để tham khảo công việc ở công ti.
Nó vừa đặt đống tài liệu xuống thì quay qua nhìn Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy và thế là nó đè Tuyết ra lấy gối đập đập vào người Tuyết.
_Hôm nay chị bị cái gì vậy?Ăn không lo toàn lo chọc em chị muốn chết phải không?-Nó hăm dọa.
_Tại chị thấy ăn không thì chán quá nên mới kêu em lên hát chứ bộ làm gì nóng qua vậy cho chị xin lỗi.-Tuyết làm mặt hối lỗi nó nhìn thấy gươ
ng mặt của Tuyết thì không nỡ ra tay.
_Trời ơi sao ông trời lại cho tôi 1 chị như vậy làm lỗi cho đã rồi chỉ cần làm cái mặt ngây thơ đó thì tôi không thể ra tay được.-Nó hét lên.
_Nghề của chị mà.-Tuyết cười gian.
_Thôi mệt đi shopping không chị?-Nó đề nghị.
_Trời ơi có phải em không Băng thường ngày em đâu có chịu đi tới ba cái cửa hàng đâu.Em thay đổi nhanh thật.-Tuyết tỏ vẻ thất vọng.
_Tại em muốn mua 1 số bộ váy để đi làm cho tươm tất thôi.-Nó thản nhiên trả lời.
_Hả???????-Bọn hắn đang đọc sách thì quay mặt lại nhìn nó.
_Hôm bữa em nói là không bao giờ mặc váy mà đó không phải là sở thích của em mà.-Hắn nhíu mày.
_Nhưng chẳng lẽ lại ăn mặc như thế này mà đi làm hả sẽ mất hình tượng mất.Mệt có đi không hỏi lắm.-Nó quát.
_Đi đi.-3 đứa tụi nó nhìn nó gật gật như 1 cái máy.
Nó đã thay đổi rồi nó đã quay trở lại là 1 đứa con gái với nụ cười thiên thần rồi.Ôi thiên thần của chúng ta đã trở lại.
*
Tại shop thời trang
_Lấy hết những mẫu đồ mới ra đây.-Tuyết quát.
10s……
2 người bán hàng đem ra 1 núi quần áo nào là váy,đầm dạ hội,áo ngủ,áo phông,…..đưa cho Tuyết.
_Lấy hết.Chuyển hết về địa chỉ này cho tôi.-Tuyết ướm vài bộ lên người nó rồi đưa địa chỉ cho người bán hàng.
_Cái gì chưa thử mà lấy biết có vừa không mà mua.-Nó khó chịu.
_Em mặc cái gì mà không đẹp còn nếu không vừa thì đưa chị.-Tuyết cười gian bã là vậy đó nhanh gọn lẹ là phương châm của bã mà.
Nó đành lấy hết đống quần áo đó trong lòng thì bực bội không thể tả.Tuyết thấy nó đang bốc hỏa trong người nên…..
_Thôi mình vào quán cà phê uống gì cho mát nha.-Tuyết dỗ ngọt nó.
_Mệt quá đi về đi về em còn xử tội chị nữa.-Nó nhăn mặt.
_Thôi đi đi chị có trò này cho em quậy nè đảm bảo vui hết chỗ chê.Lát nữa em làm thế này….-Tuyết thì thầm vào tai nó nghe tới có trò quậy là mắt nó sáng như ban ngày.
Tụi nó vào quán chọn 1 chỗ khá khuất.
_Các anh chị dùng gì ạ?-Người phục vụ đưa menu cho tụi nó.
_Cho bọn tôi 2 ly đá đen hai em uống gì?-Hắn hỏi nó.
_Cho 2 ly sinh tố bơ.
_Hai anh ngồi đây nha bọn em vào nhà vệ sinh 1 lát.-Tuyết kéo nó đi.
_Ừ.-Bọn hắn cười.
_Chị ơi chị đang pha 2 ly đá đen cho bàn số 10 phải không?-Nó cười.
_Dạ có chuyện gì vậy chị?-Người pha chế gượng cười.
_À hồi nãy bọn em quên dặn chị thay vì bỏ đường thì chị bỏ muối nha.-Tuyết cười nham hiểm.
_Ủa sao lạ vậy?-Người pha chế thắc mắc.
_Tại hai anh ấy thích uống như vậy chị thông cảm nha làm phiền chị quá.
_Không sao đâu để chị làm lại ly khác.
_Dạ cám ơn chị nha thôi tụi em về bàn nha.-Tụi nó bỏ đi.
_Hai anh đang nói chuyện gì mà vui thế?-Nó cười rồi ngồi xuống bên cạnh hắn còn Tuyết thì ngồi đối diện nó.
_À bọn anh đang kể lại chuyện hồi nhỏ đó mà.-Hắn choàng tay qua vai nó.
_Dạ nước của anh chị đây chúc anh chị ngon miệng.-Người phục vụ đặt 4 ly nước xuống rồi bỏ đi.
Bọn hắn cầm ly đá đen lên uống 1 ngụm thì………
Phụt………
Bọn hắn phun hết cà phê vào mặt nhau.
_Chết tiệt cái gì mà mặn quá vậy?Phục vụ đâu.-Hắn hét.
_Dạ có chuyện gì vậy anh?-Người phục vụ chạy ra.
_Các người làm ăn cái kiểu gì vậy hả cà phê gì mà mặn chát sao uống được nè bọn tôi muốn uống cà phê chứ không phải là nước biển đâu nha muốn dẹp tiệm hả?-Bọn hắn nắm lấy cổ áo tên phục vụ còn tụi nó thản nhiên ngồi chơi xơi nước.
_Dạ thì do hai chị đó nói là bỏ muối vào 2 ly đá đen mà.-Tên phục vụ sợ hãi chỉ về phía tụi nó.
_Hahahahahaha-Tụi nó cười lớn.
Bọn hắn buông tên phục vụ đó ra rồi quay về phía tụi nó đang cười hả hê đến nỗi chảy cả nước mắt.
_Về thôi Khoa.-Hắn hét rồi bỏ ra ngoài Anh Khoa cũng đi theo.
Hắn tức đến xanh cả mặt hắn tưởng nó đã hoàn lương không còn quậy phá nữa vậy mà hôm nay nó dám chơi hắn 1 vố như vậy.Tụi nó cười xong thì phát hiện bọn hắn đã đi đâu mất tiêu liền tá hỏa đi tìm.Ra tới cổng thì thấy bọn hắn đang bắt taxi.
_Nè hai anh kì thiệt đi mà không nói gì hết.-Tụi nó phụng phịu.
_……-Bọn hắn im lặng.
_Nè sao không trả lời bộ giận thiệt hả đùa tí làm gì mà giận đến tím mặt luôn vậy.-Tụi nó lay lay bọn hắn.
_Gru…………anh chỉ muốn giết em thôi đó có biết không hả dám làm chơi anh như vậy.-Bọn hắn hét vào mặt tụi nó.
_Thôi cho xin lỗi nha nha nha-Tụi nó thấy tình hình không ổn nên vội dùng mĩ nhân kế.
Bọn hắn thấy tụi nó như vậy cũng không nỡ giận dai.
_Thôi được rồi đi về.-Bọn hắn mở cửa xe cho tụi nó.
Về đến nhà nó cũng bắt đầu vào công việc.Nó đọc hết tài liệu này đến tài liệu khác.Mãi đến 11h nó mới đọc xong cả núi tài liệu.Mệt quá nó leo lên giường ngủ luôn.Đang lim dim thì chuông điện thoại reo.
_Alo-Nó hét trong điện thoại.
_Em nói nhỏ thôi anh muốn điếc cái lỗ tai luôn rồi nè.-Hắn nhăn mặt.
_Em mệt quá.Muốn ngủ thôi.
_Ừ mà nè tuần sau anh cũng vô công ty của nhà làm việc luôn.-Hắn cười.
_Vậy à anh không đi học nữa à.
_Chán quá mà em cũng có đi học nữa đâu thì anh đi làm gì không có em anh chả muốn học.-Hắn chán nản.
_Nịnh vừa thôi.Nè anh hát cho em nghe 1 bài đi.Hồi sáng em hát cho anh nghe rồi đó để xem giọng anh như thế nào.-Nó cười nham hiểm.
_Nè em có biết anh là 1 cây văn nghệ khi còn học cấp 2 không hả?
_Tự tin giữ đâu hát em nghe đi.
_Em muốn nghe bài gì?
_Tùy anh.
_Vậy anh hát cho em nghe bài Xin em 1 nụ cười nha.-Hắn với lấy cây ghita và bắt đầu cất giọng.
Thấy anh đứng lơ thơ bên thềm…
Trong em có lẽ đâu không cười…
Em như ngôi sao sáng trong giữa trời
Đơn sơ anh mong em thật vui
Biết anh đã trong mong em gọi
Sao em như dững dưng vô tình
Ngôi sao lung linh lúc xa lúc gần
Chợt nghe nhớ mong … anh lặng thinh…
Người ơi cho anh xin em một nụ cười
Nụ cười xinh tươi cho anh bình yên giữa cuộc đời
Cho xin em một lời nói thôi : “chúc anh ngủ ngon”
Người ơi cho anh xin em một nụ cười
Đẹp rạng rỡ trong đêm khuya
Ngồi anh nhớ một người…
Cho anh nghe em tiếng cười mát trong , những câu chuyện cho nhau.
Nó lặng im nghe hắn hát.Tiếng hát thật ấm giống như hơi ấm của hắn vậy.Nó vừa nghe rồi ngủ lúc nào không hay và trên môi đang nở 1 nụ cười chắc là nó đang có 1 giấc mơ rất đẹp.
Hiểu lầm.
1 tháng sau…..
Bốn đứa tụi nó đều về làm cho tập đoàn của nhà mình.Công việc quá nhiều nên bây giờ tụi nó rất ít khi gặp nhau.Vào 1 ngày, hắn đang ngồi làm việc thì tiếng chuông điện thoại reo là 1 tin nhắn.Hắn dường như say sẩm mặt mày mặt thì đầy tức giận trước mặt hắn là hình nó đang ôm ấp 1 thằng con trai và đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa nó và thằng đó.
_Anh nghĩ sao mà nói em yêu Minh Quân đối với em anh ta chỉ là 1 con rối mà thôi chơi xong rồi bỏ có gì đâu anh ta cũng xem con gái bọn em là như thế mà.-Cái giọng lạnh lùng của nó vang rõ trong điện thoại.Hắn tức giận vì từ trước giờ hắn luôn thật lòng với nó mà nó lại coi hắn là 1 con rối là 1 món hàng không thích sài nữa thì quăng vào sọt rác đối với hắn nó là người con gái mà hắn yêu thương nhất.Không tìm hiểu xem ai là người gửi tin nhắn đó hắn phóng xe lao thẳng tới công ty nhà nó nắm tay lôi nó đi.
Tại 1 nơi yên tĩnh và khá vắng…..
_Buông tay em ra anh bị cái gì vậy?Sao không làm việc mà lại ra đây hay là nhớ em quá nên mới như vậy.-Nó vừa tức giận vừa châm chọc.
_Giờ này mà cô con giả vờ được à.Xem đi.-Hắn ném cái điện thoại vào mặt nó.Nó cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm vì đây là lần đầu tiên có người dám ném 1 vật gì đó vào người nó nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nhặt chiếc điện thoại lên và 2 con mắt nó như muốn lồi ra ngoài và tai của nó như muốn điếc luôn.Nó không thể tin vào mắt và tai mình nữa.Những việc này nó không có làm thực sự nó cũng không biết người con trai này là ai vì từ trước tới giờ hắn là thằng con trai đầu tiên nó quen biết.
_Sao bất ngờ đến nỗi không nói được gì phải không?Uổng công tôi tin tưởng cô thế mà cô lại coi tôi là 1 món đồ chơi.-Hắn cười khẩy.
_Anh nghĩ em đã làm những chuyện này ư?-Nó thấy nghèn nghẹn ở cuống họng nhưng vẫn nói dứt khoát.
_Đúng sao quá đúng chứ gì?Không ngờ cô lại là hạng con gái lẳng lơ tôi tưởng cô là người mạnh mẽ bền lòng và sắc bén không có đứa con trai nào có thể làm gì được cô vậy mà cô lại ngã vào lòng 1 thằng con trai còn thua cả tôi rồi còn để nó ghi âm lời nói và chụp hình nữa chứ.-Hắn nói trong tức giận.
_Vậy thì được rồi.Anh cứ tin theo những gì anh nghĩ đi.-Nó nói xong bỏ đi làm hắn tức điên lên hắn không ngờ nó có thể bình tĩnh đến như vậy nhưng hắn đâu biết rằng trái tim nó đang rĩ máu những lời nói của hắn như 1 vết dao cứa vào tim nó.Hắn không tin tưởng nó hắn cho nó là hạng con gái lẳng lơ rồi có vẻ bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ như là 1 cái mặt nạ để che lấp bản thân.Nó tức giận không thèm về công ty mà lao thẳng tới sân đua xe của nhà và nó phóng phóng như 1 con điên nó chẳng thèm để ý tới mọi người xung quang đang nhìn nó với cặp mắt khiếp sợ.Tuyết gọi điện cho nó chẳng thấy bắt máy nên gọi cho hắn.
_Chuyện gì?-Hắn quát.
_Trời ơi làm gì mà nổi nóng dữ vậy tôi muốn hư cả tai luôn nè.Sáng giờ anh có gặp Băng không?Tôi gọi mãi chẳng thấy nó trả lời.-Tuyết châm chọc.
_Đừng nhắc tên cô ta trước mặt tôi nữa.-Hắn cúp máy.
_Ê…..anh…..-Tuyết chưa nói hết thì đã nghe tiếng tút….tút….lạnh lùng từ đầu dây bên kia.
Tuyết đang đăm chiêu suy nghĩ tại sao hắn lại có thái độ như vậy thì điện thoại reo.Là bác Lê-quản gia nhà nó.
_Alo có chuyện gì vậy bác?
_Cô Tuyết ơi!Cô mau đến sân đua xe mau đi.Cô Băng….cô ấy…-Bác Lê ngập ngừng.
_Có chuyện gì với Băng à?Bác nói nhanh xem nào.-Tuyết quát.
_Cô….chủ cô ấy….đang chạy xe….rất nhanh…..cô ấy cứ chạy mãi chẳng chịu ngừng mọi người đều ngăn cản nhưng đều bị cô ấy….tông dẫn đến trọng thương.-Bác Lê hoảng loạn.
_Tôi biết rồi.-Tuyết gập máy rồi phóng xe tới sân đua.Vừa thắng xe trước cổng thì Tuyết thấy hàng chục xe cứu thương đang gấp rút đưa những người bị thương vào bệnh viện.Tuyết chạy vào thì thấy nó đang phóng như 1 con ma dại chẳng biết đến mọi người xung quanh nữa.
_Băng như thế này bao lâu rồi?-Tuyết quay sang bác Lê.
_Dạ đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi.Bọn tôi đã ngăn cản nhưng cô ấy không chịu dừng.
_Chuẩn bị xe cho tôi.
Bác Lê cho người đem xe tới cho Tuyết.Tuyết phóng xe theo nó biết là Tuyết đang cố kêu nó dừng lại nhưng nó không thèm quan tâm cứ như thế mà chạy qua mặt luôn.Tuyết đạp ga phóng qua mặt rồi chặn xe chắn đường nó.
_Xuống xe.-Tuyết quát.
_…..-Nó im lặng không nói gì.
_Chị nói em xuống xe có nghe không hả?
_…..-Nó vẫn im lặng.
Tuyết đạp tung cánh cửa xe ra rồi lôi nó ra ngoài.
_Em làm sao thế hả?Đang sống vui vẻ sao lại ra đây chạy xe như 1 con ma dại thế.-Tuyết lay lay nó.
Nó thẫn thờ không nói gì cứ như người mất hồn.
_Em với Minh Quân có chuyện gì phải không?
Nghe tới 2 chữ Minh Quân nó dường như tỉnh dậy.
_Chị đừng có nhắc 2 chữ Minh Quân trước mặt em nghe chưa?-Nó giận dữ.
_Có chuyện gì nói chị nghe.-Tuyết dịu dàng.
_Chị không cần biết làm gì.-Nó nói xong leo lên xe của Tuyết phóng luôn.
Và cứ như thế 1 tuần trôi qua……
Nó thì cứ phóng xe suốt ngày đêm chẳng biết tới công việc nữa còn hắn thì rượu chè be bét.
Tại quán bar Sky hắn đang ngồi ôm ấp 1 con nhỏ thiếu vải thì Anh Khoa bước vào.
_Cô đi ra ngoài cho tôi.-Anh Khoa đưa tiền cho con nhỏ đó rồi ngồi xuống.
_Mày làm sao thế hả?
_Mày là ai thế?À…..Anh Khoa….là bạn….của….tao….-Hắn chỉ chỉ vào mặt Khoa.
_Mày với Băng có chuyện gì à?
_Chả có chuyện gì cả mày đừng có nói cái tên đó trước mặt tao nữa.Cô ta chỉ xem tao như 1 món hàng thôi uổng công tao thật lòng với cô ta.Đúng là hạng con gái lẳng lơ.-Hắn cười khẩy.
_Nhưng mà tại sao tao thấy Băng cũng rất thương mày mà.
_Thương?Thương tao ư?Mày cứ xem cái này đi rồi sẽ biết mọi chuyện.-Hắn ném cái điện thoại vào mặt Khoa rồi gục luôn.
Anh Khoa xem và nghe đoạn ghi âm hắn đưa thì cũng không thể tin được nó lại là con người như vậy nhưng theo trí nhớ của Khoa thì ngày hình ảnh được chụp là ngày Khoa và hắn đi dự hội thảo bên Mỹ hôm đó nó sang nhà Tuyết chơi mà làm gì có chuyện đi vào khách sạn được.Anh Khoa đưa hắn về nhà Tuyết rồi 2 đứa cùng ngồi điều tra xem tin nhắn đó là của ai?
Sáng hôm sau…..
_Ủa sao tôi lại ở đây?-Hắn từ trên lầu bước xuống.
_Hôm qua mày say quá nên tao đưa mày về đây.Lại đây bọn tao có chuyện muốn nói với mày.
_Nếu là chuyện của tao và Băng thì tao không nghe đâu.-Hắn xua xua tay định bỏ đi.
_Anh đã hiểu lầm nhỏ Băng rồi.-Tuyết khoanh tay nói.
_Hiểu lầm?-Hắn quay lại nhìn Tuyết.
_Hôm đó Băng sang nhà tôi ngủ hai chị em tôi làm việc đến tận sáng có đi đâu đâu mà tin nhắn này thì lại nói Băng vào khách sạn lúc 9h tối thì làm gì có chuyện đó.-Tuyết giải thích.
_Bọn tao cũng đã điều tra xem ai là thủ phạm luôn rồi.Đó là nhỏ Hà hotgirl No2 cũ trường mình đó.Mày sai rồi đó mau đi xin lỗi Băng đi.-Anh Khoa cười.
_Nhưng…..tại sao….Băng không….giải thích….cho tôi nghe….?-Hắn lắp bắp.
_Giải thích và năn nỉ không có trong từ điển của chị em chúng tôi.Bọn tôi không muốn giải thích với 1 người về 1 chuyện nào đó trong khi người đó cứ khăng khăng việc đó là đúng lại càng không muốn năn nỉ vì đó chỉ làm cho người đó nghĩ chuyện họ hiểu lầm về chúng tôi là đúng.Anh lo mà đi xin lỗi Băng đi nó buồn lắm đó dạo này nó không lo cho công việc mà chỉ trốn mình trong khu đua xe của nhà thôi.
_Băng ơi!Anh xin lỗi em.-Hắn ôm đầu.
Cả ba tụi nó đang định sang nhà nó thì điện thoại reo.
_Alo Băng à có chuyện gì vậy em?
_Chị Tuyết à!Em sắp sửa ra sân bay đi Mỹ em sẽ sang chi nhánh bên đó làm luôn em gọi điện chào tạm biệt chị cho em gửi lời chào đến Khoa và…..-Nó ngập ngừng.
_Anh Quân luôn nhé.
_Khoan nhưng em định đi tới bao giờ?-Tuyết hốt hoảng.
_Em không biết nữa thôi em tắt máy đây.
_Em chờ chị 1 tí nha.-Tuyết gập máy rồi chạy ra lấy xe.
_Nhanh lên Băng nó đang ở sân bay nó định sang Mỹ làm việc luôn có lẽ sẽ không về nữa đâu.-Tuyết lôi bọn hắn vào xe và phóng.
Suy nghĩ
Tại sân bay TSN.
_Mình đi thôi bác Lê trễ rồi.-Nó nhìn đồng hồ rồi kéo vali bước đi.
_Băng anh có chuyện muốn nói với em.-Hắn níu tay nó lại mặt ướt đẫm mồ hôi.
_Giữa tôi và anh có chuyện gì để nói.-Nó gạt tay hắn ra bỏ đi.
_Anh xin lỗi chuyện hôm bữa anh có quá lời với em nhưng chuyện đó chỉ là do có người chơi anh mà sao em không chịu giải thích cho anh hiểu.-Hắn hối lỗi.
_Cái gì????Ai chơi anh????-Nó há hốc mồm nhìn hắn.
_Đó là âm mưu của nhỏ Hà.-Hắn chán nản.
_Em đừng giận anh nữa nha.-Hắn năn nỉ.
_Nếu như chuyện gì xảy ra chỉ cần nói 2 chữ xin lỗi thì trên đời này còn cần đến pháp luật làm gì.-Nó dỗi quay lưng đi.
_Thôi mà anh không dám như vậy đâu.-Hắn vòng tay ôm nó từ phía sau.
_Thôi tha cho anh lần này dù sao anh cũng là nạn nhân nhưng chỉ là tạm thời thôi để còn coi thái độ của anh đối xử với em như thế nào đã.-Nó khoanh tay nhìn hắn.
_Xin thề từ nay anh không dám nữa.-Hắn giơ tay lên.
_Sao rồi????Hòa rồi hả???Minh Quân phải khao bọn này 1 chầu đó nha.-Anh Khoa cười gian.
_Ok bây giờ mình đi luôn đi.-Hắn vòng tay ôm vai nó.
_Khoan bây giờ tôi và Băng có chuyện cần giải quyết.-Tuyết kéo tay nó đi,
Tuyết đưa nó tới 1 ngôi nhà hoang rồi đạp cửa bước vào.
_Đây là món quà chị muốn tặng cho em đó em muốn làm sao thì tùy.-Tuyết chỉ tay về phía con nhỏ đang bị trói ở cây cột.
Không cần hỏi nó cũng biết đó là nhỏ Hà rồi.Nó cởi trói cho con nhỏ.
_Quỳ xuống mau.-Tuyết ấn nhỏ xuống nhưng nhỏ này coi bộ lì lợm cứ đứng yên không nhúc nhích.
_Mày coi bộ lì thật đấy nhưng để xem mày còn lì tới cỡ nào.-Nó cười khẩy rồi rút từ trong túi ra 1 cây sung chĩa thẳng vào chân nhỏ.
Đoàng….. nhỏ Hà ngã khuỵa xuống.
_Mày giỏi lắm tao đã tha chết cho 1 lần rồi vậy mà còn dám làm cái trò vô liêm sĩ đó.Bộ mày chán sống hả hay là mày nhớ con Hiền quá nên muốn tao giúp cho xuống chầu Diêm Vương với nó đúng là bạn bè chí cốt đáng khâm phục nếu mày muốn……được thôi tao sẽ cho mày toại nguyện mà tao nghe đâu con Hiền ở dưới đó sướng lắm với lại cũng kiếm được 1 thằng chồng đầu trâu mặt ngựa rồi đó mày cũng xuống đó tranh thủ kiếm 1 thằng đi ha nhưng mà phải hành hạ mày cho chết từ từ chứ mà chỉ cần 1 nhát đâm hay 1 phát đạn là chết ngay lập tức thì chán phèo.-Nó nắm tóc nhỏ Hà rồi cười khẩy 1 cái.
_Đồ nghề xong chưa chị?-Nó quay sang hỏi Tuyết.
_Xong rồi.-Tuyết cười gian.
_Chị lột đồ nó ra hộ em nhé.-Nó nói rồi đi ra đeo bao tay vào.
Tuyết lột đồ nhỏ Hà xong đưa cho nó 1 bịch mè với 1 chảo dầu đang sôi ùng ục.
Nó rắc mè lên người con nhỏ xong tạt dầu nóng lên.Mè với dầu gặp nhau thì nổ lụp bụp làm da nhỏ lở loét tùm lum.Con nhỏ chỉ biết nằm đó rên rỉ bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi tất cả đã quá muộn sự sống và cái chết của nhỏ đang nằm trong tay nó.
Sau đó nó lấy ra 1 bọc đĩa thả lên người nhỏ.Những con đĩa từ từ chui vào người Hà và hút từng giọt máu của nhỏ.Sau 1 hồi người nhỏ trắng toát không còn 1 chút máu và nhỏ lịm đi.Tụi nó đổ xăng đốt cháy ngôi nhà luôn.Sau vụ đó,nó và hắn tự nhủ rằng sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ 2.Dường như cả hai đã học được 1 bài học là phải suy xét thật kĩ trước khi nhận xét về 1 người hay 1 việc nào đó đừng để sự tức giận hay lòng thù ghét mà đi làm những chuyện để rồi phải hối hận cả đời.
1 năm sau……
Tại nhà nó…..
_Thứ sáu này là ngày kỉ niệm 60 năm thành lập của tập đoàn chúng ta.Hôm đó ta và mẹ con sẽ chính thức trao chức Chủ Tịch Tập Đoàn cho con.-Ba nó ngồi nhâm nhi li trà.
_Hả????Sao nhanh vậy ba?????Con mới vào làm được có 1 năm à kinh nghiệm chưa có nhiều làm sao con có thể quản lí nguyên 1 tập đoàn được.Không khéo lại đổ song đổ biển hết.-Nó nhảy dựng lên.
_Ấy đừng nói gỡ như thế.Mẹ và ba con đã bàn bạc kĩ lưỡng rồi với lại chúng ta cũng cần phải nghỉ ngơi chứ.Không sao đâu con gái của mẹ thông minh mà.-Mẹ nó động viên.
Nó không nói gì chỉ biết cúi mặt.Nó sợ lắm nó sợ mình sẽ phá tan cái gia sản mà ông nội và ba đã cực khổ gầy dựng nên nó không tin là mình sẽ làm nổi.Nó nhắn tin cho hắn.
_Anh à tới nhà em được không?Em muốn đi đâu đó cho khuây khoả.Nhớ đi xe máy nha.
_Ok anh tới ngay vợ yêu.-Hắn trả lời.
Đúng 5 phút sau hắn có mặt trước cổng nhà nó.
_Em muốn đi đâu?-Hắn đưa mũ bảo hiểm cho nó.
_Ừm…..đi bar đi.-Nó ngẫm nghĩ 1 hồi rồi nói.
_Lại nữa rồi em hứa với anh……-Hắn chán nản.
_Đùa thôi.Anh đưa em tới con sông mà tụi mình hay tới đi.-Nó cười rồi leo lên xe.
Sau vụ nhỏ Hà nó hứa với hắn là sẽ chú tâm vào công việc không đi bar và đánh nhau nữa.Nó ngồi đằng sau ôm chặt hắn nó thích hắn chở nó trên chiếc xe máy cơ mặc dù hắn bảo đi xe hơi cho an toàn nhưng nó thích được ngồi sau lưng hắn được cảm nhận hơi ấm từ hắn tỏa ra.Tới nơi tụi nó ngồi xuống đám cỏ xanh rì.Nó cứ im lặng nhìn ra phía dòng sông chẳng nói gì.
_Này sao nãy giờ em chẳng nói gì thế hả?-Hắn không chịu nổi nên đành phải lên tiếng.
_……-Nó vác cái mặt đưa đám quay sang nhìn hắn.
_Nè anh đưa em ra đây là để hóng gió với lại anh cũng nói rồi anh muốn nhìn thấy nụ cười lúc nào cũng trên môi em sao em đem cái mặt đưa đám đó nhìn anh vậy.Đã xảy ra chuyện gì nói anh nghe.-Hắn giật mình khi nhìn thấy cái bộ mặt ảm đạm của nó.
_Ba mẹ nói là sẽ giao lại chức Chủ Tịch Tập Đoàn cho em vào ngày kỉ niệm 60 năm thành lập.-Nó cúi mặt.
_Vậy à?Vậy thì tuyệt quá.Chúc mừng em nha.-Hắn nhảy cẫng lên.
_Anh bị cái gì vậy?Em đang rầu đây này vậy mà anh còn vui được hả?-Nó quát.
_Tại sao?Đây là tin vui mà.Bộ em không thích à?
_Không phải.Nhưng em sợ rằng em sẽ không làm được em sẽ phá tan gia sản mà ông nội và ba đã gầy dựng.
_Không sao đâu.Em phải tự tin lên chứ?Tiểu thư Băng mạnh mẽ của anh đâu rồi sao hôm nay em nhát thế thường ngày em đâu có vậy.Em sẽ làm được mà đâu phải chỉ có mình em còn có những người thân bên cạnh để động viên em mà và nhất là anh nè.Em đừng sợ.Cố lên.-Hắn nháy mắt.
_Em sẽ làm được à?.
_Được mà.-Hắn cười.
_Ừm….-Nó gật đầu rồi tựa đầu vào vai hắn.
Thứ sáu tuần sau,nó thức dậy trong tâm trạng uể oải.Đêm qua nó chẳng ngủ được vì lo lắng và hồi hộp.Nó bước xuống nhà thấy mọi người đều có mặt đông đủ dưới phòng khách.
_Sao mọi người lại có mặt đông đủ thế này?-Nó ngạc nhiên.
_Chào Chủ Tịch Tập Đoàn.-Tuyết châm chọc.
_Chị….-Nó nhéo vào eo Tuyết 1 cái.
_Tối hôm qua con ngủ không được à?Sao 2 mắt thâm quần lên thế kia.-Mẹ nó lo lắng.
_Không con chỉ hơi mệt thôi.-Nó chối.
_Đừng lo lắng từ từ rồi sẽ quen thôi con à.Minh Quân,Anh Khoa và Tuyết đến để đưa động viên con đó.-Mẹ nó cười.
_Phải rồi đó đừng lo lắng nữa.Hải Băng cố lên.-Cả nhà đồng thanh.
_Ừm….con sẽ cố gắng không để mọi người thất vọng đâu.-Nó cười nhạt.
Sự nghiệp
Tuy mọi người đã động viên nó nhưng sao nó vẫn cảm thấy run run sao ấy.Nó cứ ngồi thẩn thờ cho người làm tóc trang điểm.Nó đã thay đổi quá nhiều rồi trước đây run rẩy,lo lắng hay sợ hãi đâu phải là tính cách của nó.Sau khi chuẩn bị xong,nó bước xuống trong sự ngỡ ngàng của mọi người.Hôm đó nó mặc 1 chiếc đầm dạ hội màu đen,tóc được búi cao gọn gàng trong nó rất sang trọng và ra dáng 1 Chủ Tịch Tập Đoàn.
_Trời ơi!Tiểu thư Băng của chúng ta đây sao?Hôm nay nhìn dịu dàng ra dáng con gái thế?-Tuyết châm chọc.
_Mình đi chưa ba mẹ muộn rồi đó.-Nó nói rồi đi thẳng ra xe.
Nó chẳng muốn đôi co với Tuyết lúc này nó biết Tuyết chỉ muốn nó vui nhưng nó chẳng thể vui vào lúc này.Nó ngồi trên xe hai tay nắm chặt lấy nhau mắt thì hướng ra ngoài cửa.
_Đừng sợ!Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.-Hắn nắm tay nó và nở 1 nụ cười động viên.
_…….-Nó cười nhạt.
Xe dừng trước cửa khách sạn New World.Nó hít thật sâu 1 cái và bước xuống.
Tách…..tách….tách.-Đám nhà báo vây quanh ba mẹ và nó hỏi đủ thứ.
_Xin hỏi ông bà đây có phải là Chủ Tịch mới của Tập Đoàn không?-Nhà báo 1.
_Xin cô cho biết 1 số thông tin cá nhân của mình ạ.-Nhà báo 2.
Bla….bla….bla…..
Nó chỉ gượng cười rồi đi thẳng vào đại sảnh.Ba mẹ và nó đứng trước cửa đón khách.Hôm đó có rất nhiều bạn bè làm ăn của ba mẹ ai đến cũng mang theo 1 lẵng hoa hay 1 món quà chúc mừng.
_Xin chào!Ông Long(Tên ba nó).-1 ông trung niên với mái tóc râm bắt tay ba nó.
_Ồ!Ông Sơn.-Ba nó cười và bắt tay đáp trả.
_Minh Quân.Lại đây con.-Người đàn ông đó gọi hắn lại.
_Ba.-Hắn tiến lại gần.
_Xin giới thiệu với ông.Đây là con trai tôi người sẽ thừa kế Tập Đoàn của tôi sau này.-Ba hắn giới thiệu hắn cho ba nó.
_Hahaha…….Tôi đã biết lâu rồi.-Ba mẹ nó phì cười.
_Hả????Ông nói gì?-Ba hắn ngạc nhiên.
_Ba ơi con với vợ chồng bác Long biết nhau lâu rồi.Vì……-Hắn ngập ngừng.
_Con gái bác Long là bạn gái con mà.-Hắn cười rồi nắm tay nó.
_Con chào bác.-Nó hơi bất ngờ nhưng cũng cúi đầu chào lễ phép.
_Hahahahah……hóa ra là vậy????Tôi định hôm nay sẽ giới thiệu vợ tương lai cho nó vậy mà nó đã biết hết rồi.-Ba hắn vuốt cằm cười lớn.
_Vợ tương lai?-Nó và hắn há hốc mồm nhìn ba hắn.
_Ừ hồi trước ba với bác Sơn đây hứa sẽ làm thông gia với nhau.Định hôm nay sẽ giới thiệu cho 2 con gặp mặt nhưng không ngờ 2 con biết nhau rồi.-Ba nó giải thích.
Nó và hắn nghe xong thì như sét đánh ngang tai.Nó thì mắt chữ A mồm chữ O chuyện này còn bất ngờ hơn cả chuyện thừa kế tập đoàn nữa.
_Chào ông Sơn.-Ba Tuyết bước lại.
_Ồ!Ông Bảo.Lâu quá không gặp.Ông khỏe không?-Ba hắn bắt tay ba Tuyết.
_Cảm ơn ông tôi vẫn bình thường.Giới thiệu với ông đây là con gái tôi còn đây là con rể tương lai của tôi.-Ba Tuyết chỉ sang phía Anh Khoa.
_Anh Khoa.-Ba hắn bất ngờ tập 2.
_Cháu chào bác.-Anh Khoa mỉm cười.
_Ông biết Anh Khoa à?-Ba Tuyết ngạc nhiên.
_Anh Khoa là bạn của con trai tôi mà.Không ngờ hôm nay 2 anh em ông cho tôi hết bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Lời nói của ba hắn vừa dứt thì cả 3 ông kể cả mẹ nó đồng thanh cười lớn còn tụi nó chỉ biết nhìn nhau không hiểu gì.
Đang đứng nói chuyện thì người quản lí của ba nó tiến lại gần.
_Thưa Chủ tịch đã tới giờ rồi ạ.
_Tôi biết rồi.Thôi tôi đi đây.Lát nói chuyện sau.Mình đi con.-Ba khoác tay mẹ nó rồi đi về phía cánh gà.
Tim nó cứ như muốn nổ tung ra ngoài.Trán thì chảy mồ hôi đầm đìa.Nó muốn thời gian ngừng lại quá.
Trong đại sảnh các thiết bị ánh sáng đều được tắt chỉ có 1 bóng đèn chiếu về phía sân khấu.Từ phía cánh gà ba mẹ nó khoác tay nhau đi ra trong tiếng vỗ tay của mọi người.
_Xin chào quí vị quan khách cảm ơn quí vị đã dành chút thời gian đến dự buổi tiệc kỉ niệm 60 năm thảnh lập của Tập Đoàn chúng tôi.-Ba nó dõng dạc nói.
_Cũng như quí vị đã biết.Ngày hôm nay vợ chồng tôi sẽ chuyển giao chức Chủ Tịch Tập Đoàn cho con gái của chúng tôi.Hải Băng.-Ba nó hướng tay về cánh gà.
Từ trong cánh gà nó từ từ bước ra mặt bình tĩnh tiến về phía ba mẹ.Mọi người nhìn nó trầm trồ khen ngợi.
Nó hít 1 cái thật sâu lấy bình tĩnh và bắt đầu cất giọng nói.
_Xin chào quí vị quan khách.Từ hôm nay tôi sẽ đảm nhiệm chức vụ Chủ Tịch của ba tôi.Tôi biết tôi chỉ là người mới vào nghề chưa có nhiều kinh nghiệm nhưng xin quý vị hãy chỉ bảo giúp đỡ để tôi có thể làm tốt công việc của mình.Mong rằng chúng ta sẽ có sự hợp tác lâu dài.-Nó lấy hết bình tĩnh nói.
_Hay quá……Clap….Clap….-Mọi người đồng thanh nói.
_Và sau đây xin mời quí vị hãy nâng cốc chung vui với chúng tôi và mong rằng chúng ta sẽ có sự hợp tác lâu dài.-Ba mẹ nó đồng thanh.
Cả khán phòng đều nâng ly rượu trên tay lên chúc mừng cho gia đình nó.
Nó như cảm thấy nhẹ nhõm được phần nào. Nó tự nhủ sẽ cố gắng hết sức để đưa Tập Đoàn đi lên.
4 năm sau….
Cuộc sống của tụi nó bây giờ bận rộn hơn nhiều nhưng đứa nào cũng vui vẻ vì ít nhất bên cạnh tụi nó cũng có gia đình và bạn bè.
Vào 1 ngày chủ nhật khi nó còn đang say giấc trên chiếc giường êm ái thì tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi.
_Alo.-Nó bực mình vì chủ nhật là ngày mà nó được tự do vậy mà dám phá đám.
_Em ra bờ sông ngay lập tức.-Hắn ra lệnh rồi gập máy.
_Nhưng mà…..-Nó chưa kịp nói gì thì đã nghe tiếng tút…tút…từ đầu dây bên kia.
Nó lồm cồm đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị.
Tại bờ sông nó tới chỗ cây cổ thụ nơi nó và hắn hay ngồi nhưng chẳng thấy hắn đâu chỉ thấy trên cây có 1 tờ note với thông điệp”Nhìn ra phía bờ sông rồi nhắm mắt lại đếm nhẩm từ 1 đến 5 rồi mở mắt ra”.Nó nhìn tờ note rồi mỉm cười.
_Lại định bày trò gì nữa đây.-Nó lẩm bẩm rồi nhắm mắt lại và bắt đầu đếm nhẩm.
1….
2….
3….
4….
5….
Nó từ từ mở mắt ra rồi trố mắt nhìn khi thấy ngoài phía bờ sông có 2 con thuyền từ từ đi qua trước mặt nó mỗi con thuyền treo 1 băng rôn với 2 thông điệp khác nhau.
Nó từ từ đọc từng thông điệp trên mỗi con thuyền.
“Băng à!Lấy anh nhé”-Thông điệp 1.
“Anh yêu em”-Thông điệp 2.
Nó xúc động không nói gì chỉ biết rằng nó đang khóc từng giọt nước mắt đang rơi trên má nó nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc.
_Em đồng ý không?-Hắn từ phía đằng sau bước ra trong 1 bộ đồ vest trắng.
_Làm vợ anh nhé.-Hắn quỳ xuống dưới chân nó rồi chìa ra 1 chiếc hộp có chiếc nhẫn kim cương có khắc hình chữ Q.
_……..-Nó không biết nói gì chỉ khẽ gật đầu.
_Yeah….-Hắn la lên như 1 thằng điên.
_Này anh điên à?-Nó như bừng tỉnh vội bụp miệng hắn lại.
_Sao còn không biết đeo nhẫn cho người ta nữa?-Nó giả vờ dỗi.
_Ừ….anh quên.-Hắn gãi gãi đầu.
_Mà sao em lại đeo nhẫn hình chữ Q còn anh lại đeo chữ B.-Nó thắc mắc.
_Vì anh cũng là em mà em cũng là anh.Cả hai chúng ta đều là 1.-Hắn cười rồi đeo nhẫn cho nó và đặt lên đó 1 nụ hôn thật lâu.
_Này nhớ là cho dù có túng quẩn hay gặp khó khăn gì cũng không được đem cầm cố chiếc nhẫn này đó.-Hắn dặn dò.
_Biết rồi ông xã.-Nó cười và ôm chầm lấy hắn.
Nó nghĩ mình thật hạnh phúc khi bên cạnh nó có biết bao nhiêu người thân luôn ở bên đồng hành với nó nhất là hắn người mà sẽ cùng đi với nó trong suốt đoạn đường còn lại.Nghĩ lại nó thấy lúc trước nó thật ngốc suốt ngày chỉ biết sống trong cái lốt lạnh lùng không quan tâm tới ai trong khi bên ngoài cuộc sống có rất nhiều người tốt không phải ai cũng xấu cả.
Nó và hắn tổ chức 1 lễ cưới long trọng có đầy đủ gia đình họ hàng bạn bè hai bên.Nó cũng chẳng muốn làm rình rang làm gì nhưng vì nó là 1 Chủ Tịch nên buộc phải như vậy với lại nó làm như vậy là vì Tuyết sau đám cưới nó Tuyết và Anh Khoa sẽ sang Mỹ làm việc.Nó buồn lắm nhưng chẳng thể thuyết phục được gì.Sau đám cưới nó buồn thiu tiễn Tuyết ra sân bay.Nó tự nhủ phải vui lên thì Tuyết mới vui được với lại Tuyết chỉ đi có 3 năm thôi mà chứ có phải đi luôn đâu.Nó và hắn mua 1 căn biệt thự sát nhà ba mẹ nó rồi đưa ba hắn sang nhà nó ở luôn cho tiện.
Thấm thoát mà đã 3 năm, cuộc sống của nó và hắn bây giờ rất hạnh phúc.Tụi nó đã có 1 cậu con trai kháu khỉnh và cũng ranh ma nghịch ngợm chẳng thua gì nó hồi trước.Ngày thường thì tụi nó đi làm còn cuối tuần thì sang nhà ba mẹ chơi.Ở Mỹ,Tuyết và Anh Khoa đang sống rất tốt.Họ vừa đi làm vừa đi học để bổ sung kiến thức.Và vào 1 ngày chủ nhật đẹp trời tại khu biệt thự đang có 1 cuộc đuổi bắt của nó và cậu con trai.
_Subin.Đứng lại cho mẹ.-Nó chạy theo Subin(tên con trai nó) mặt ướt đẫm mồ hôi.Nó thấy mình thật sự kiệt sức rồi không còn khỏe mạnh để có thể rượt đuổi như lúc trước nữa.
_Không đâu.Subin không đứng lại đâu.-Thằng nhóc vừa chạy vừa quay lại trêu nó
_Thằng quỷ nhỏ này.Đứng lại ăn sáng mau.Còn anh nữa sao không bắt nó hộ em mà ngồi đó.-Nó quát rồi chạy theo Subin.
Hắn ngồi đó nhìn 2 mẹ con nó chạy lòng vòng khắp nhà rồi phì cười.Hắn đã quen với việc này lâu rồi.Thường ngày Subin đi nhà trẻ nên không được nghịch phá nhiều nên cuối tuần nào thằng nhóc cũng bày trò chọc phá hết ba mẹ rồi đến ông bà.
_A!!!Bắt được rồi nhé!!!Ngồi xuống mau.-Nó cười gian vì nghĩ mình đã thắng.
_Mẹ nghĩ mẹ thắng rồi hả???Chưa chắc đâu nha.-Subin dùng tay thọt cù lét nó khiến nó không nhịn cười được và thế là thằng nhóc vùng chạy ra khỏi người nó.
_Thằng quỷ nhỏ.-Nó hét.
_Trời ơi!!!Chưa vào đến cổng mà đã nghe tiếng hét thất thanh của Tiểu thư rồi.-Tuyết nhìn nó cười lớn.
_Chị.-Nó hét to lên.
_Chị về hồi nào vậy?Sao không nói để em ra đón.-Nó bất ngờ chạy lại.
_Chị muốn cho em 1 sự bất ngờ.-Tuyết cười gian.
_Sao rồi mày ở bên đó tốt chứ?-Hắn cũng vui mừng không kém.
_Ê bây giờ phải gọi tao là ANH mày nghe rõ chưa?-Anh Khoa ra lệnh.
_Cái gì?-Nó và hắn há hốc mồm nhìn Anh Khoa.
_Đúng vậy.Tao và Tuyết sắp đám cưới nên mày phải gọi là anh mới đúng chứ?-Anh Khoa quay sang nhìn Tuyết.
_Thật hả????Cung hỷ cung hỷ.-Nó ngạc nhiên hỏi Tuyết làm Tuyết đỏ mặt chỉ biết khẽ gật đầu.
_À.Để em giới thiệu với chị.Subin lại đây con.-Nó quay sang gọi Subin thằng nhóc nãy giờ chỉ đứng đó nhìn chẳng biết chuyện gì cả.
_Con trai em đó.Chào hai bác đi con.Đây là chị họ của mẹ.
_Con chào bác.-Subin khoanh tay cúi đầu lễ phép chào.
_Ừ.Ngoan quá nhỉ????Kháu khỉnh ghê.-Tuyết xoa đầu Subin rồi cười.
_Mà bác đã biết chị về chưa????-Nó hỏi.
_Rồi.Chị sang đây thăm em và chú thím.
_Thôi vô đây ngồi đi.Chị ba ơi chị cho Subin ăn hộ tôi nhé.-Nó rót trà mời Tuyết và Anh Khoa rồi quay sang nói với chị giúp việc.
_Em dạo này thế nào?
_Cũng bình thường.Ngày thường em vẫn đi làm công việc có hơi bận rộn còn cuối tuần thì ở nhà chơi với con.
_Vậy là được rồi?Nhất em
rồi còn gì.Công việc tốt gia đình hạnh phúc còn muốn gì nữa.
_Trời em cũng mệt với thằng nhóc này lắm.Đi học thì thôi hễ mà ở nhà là bày trò quậy phá.-Nó phì cười.
_Không biết nó giống ai vậy ta.-Tuyết có ý châm chọc nó.
_Thôi mình đi qua nhà ba mẹ em đi.Ba mẹ em mà thấy chị chắc là mừng lắm.-Nó liền đổi đề tài.
_Ừ.-Tuyết buông ly trà trên tay xuống rồi đứng dậy.
_Subin ăn xong chưa con???Đi sang nhà ông bà nè.
_Dạ xong rồi.-Subin hớn hở chạy ra.
Tại ngôi biệt thự kế bên ba mẹ nó và ba hắn đang xem phim hài cười nói rôm rả.
_Ba mẹ ơi xem ai đến nhà mình này.
Cả ba người quay lại thấy Tuyết và Anh Khoa đứng đó thì vui mừng không thể tả.
_Tuyết/Anh Khoa tụi con về hồi nào thế?-Cả ba chạy lại.
_Dạ tụi con mới về.Chú thím/bác khỏe không ạ?-Tuyết và Anh Khoa tươi cười.
_Chú thím/bác khỏe lắm.Mà ba mẹ tụi con có biết 2 đứa về chưa?
_Biết rồi ạ.
_Vào đây nhanh lên.Trông 2 đứa chững chạc quá.-Mẹ nó phì cười.
Ba mẹ và tụi nó cộng thêm Subin ngồi xuống ghế sofa cùng nhau trò chuyện vui vẻ.Lâu lâu Subin lại nói lên 1 câu làm cho cả nhà phải bật cười.Tối hôm đó ba mẹ nó,ba hắn,ba Tuyết và ba mẹ Anh Khoa đều có mặt tại sân nhà nó.Mẹ nó tổ chức 1 bữa tiệc BBQ ngoài trời để mừng Tuyết và Anh Khoa trở về.Mọi người cùng ăn uống cùng nói chuyện không khí thật vui vẻ và ấm cúng.
Giới thiệu nhân vật
+Subin tên thật là Nguyễn Hoàng Gia Kiệt 2 tuổi con trai của nó và hắn,kháu khỉnh,đẹp trai y chang hắn,thích bày trò quậy phá không khác gì nó hồi xưa có khi nó còn phải xưng thằng nhóc này là sư phụ nữa.
Tuyết và Anh Khoa dự định sẽ tổ chức đám cưới vào đầu tháng tới.Họ định tổ chức ngoài trời cho thoáng mát.Subin đã được Tuyết duyệt cho làm rể phụ.Thằng nhóc vui lắm cứ đòi nó đi mua đủ thứ nào là đồ vest,gel vuốt tóc rồi nước hoa nữa.Nó và hắn cũng lo phụ Tuyết tổ chức đám cưới.Nó thì lo phần áo cưới và phụ kiện còn hắn thì lo phần cổng hoa và sân khấu.
Cuối cùng thì mọi chuyện đâu cũng vào đó.Và ngày đó cũng tới Tuyết và Anh Khoa cùng khoác tay nhau trong tràng pháo tay và lời chúc phúc của mọi người ở phía trước cũng có 1 cặp đôi nhí đang khoác tay nhau đi đó là Subin và 1 cô bạn cùng lớp mà thằng nhóc đã nài nỉ van xin Tuyết cho làm dâu phụ.Chắc nhóc có ý gì với cô bé đó rồi.Đúng là con nít quỷ chưa biết gì đã thích người này người nọ.Đám cưới của Tuyết diễn ra rất vui vẻ.Sau đám cưới Tuyết và Anh Khoa đi Châu Âu du lịch 1 chuyến.Họ muốn xả hơi 1 thời gian rồi mới bắt đầu vào công việc.Tuyết sẽ về quản lý Tập Đoàn nhà mình còn Anh Khoa thì mở 1 công ty bất động sản riêng.Họ đang rất hài lòng về cuộc sống của mình sự nghiệp có gia đình hạnh phúc ngay cả nó và hắn cũng vậy.Điều mà 4 người đó cần làm bây giờ là phải cùng nhau đưa các Tập Đoàn đi lên và phải vun vén cho hạnh phúc của mình.
**** THE END *****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro