Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ma ngan

Cũng như những đứa bạn khác đều là sinh viên y dược thì chuyện canh nhà xác là chuyện bình thường và là điều mà mọi sinh viên ngành y dù muốn hay không vẫn phải cố gắng tập sự can đảm chấp nhận. Rồi cũng đến lượt tôi và thằng Lâm phải trực nhà xác để đón nhận những tử thi mới làm thủ tục "nhập môn", thường thì ca trực vào cả ngày lẩn đêm và chia theo ca 8 tiếng, thế nhưng hôm ấy tôi và thằng Lâm phải trực ca tối mới ghê chứ, trước khi đi nhỏ Thảo bảo Lâm nên mang theo tỏi hay thứ gì đó hộ mệnh cũng được vì nghe đâu mấy đứa trước làm như thế thì im re mọi chuyện, thằng Lâm cười ha hả bảo Thảo dở hơi, ừ thì sao cũng được với tôi chỉ là thủ tục nhỏ thôi mà, tôi cũng không chú tâm chuyện này lắm. Rồi buổi tối ấy cũng đến, tôi và thằng Lâm ngồi với mớ bài đem theo bên cạnh tò te đọc vài dòng, sau khi nhận vào ca trực khoảng 1 tiếng thì có một xác được đưa vào tôi và Lâm cùng làm thủ tục "nhập môn" cho cái xác này, đâu vào đấy tôi bảo Lâm đi mua tờ báo gì đó dưới cổng bệnh viện để đọc vì buồn quá, lúc chuẩn bị đi thì mưa như trút nước, cái lạnh hăng hắc mơn man làm tôi có cảm giác nổi da gà, thằng Lâm thì co ro trên cái ghế trực cạnh một cái bàn chơ vơ dọc theo lan can của phòng xác.

Mưa như hối hả hơn và cũng tạnh nhanh hơn, mới đó mà 12h khuya! nhanh quá, tôi và Lâm nghĩ vậy, ngoài trời chỉ còn lất phất mưa, ánh đèn neon đã cũ mờ ảo sáng đục, gió thì vẫn thoang thoáng bay qua lành lạnh. tôi bảo Lâm có thể ngủ vài tiếng tôi có thể ngồi trực cho nó, sau đó sẽ đến lượt tôi ngủ, nó đồng ý và ngồi gục xuống cạnh bàn ngủ thiềp đi. Tôi ngồi tra lại mấy bài thuốc vừa được học sáng nay, vừa được khoảng 15 phút thì có chị y tá thấp thoáng với áo pờlu trắng đi lại bảo tôi chuẩn bị mở cửa phòng để chuyển một xác người vào, tôi hối hả và mừng thầm vì ít ra có người để mình bắt chuyện sau khi làm xong công việc, tôi không đánh thức Lâm dậy mà một mình lại mở cửa phòng vào trong kéo chiếc xe để xác người ra ngoài, cái lạnh trong phòng làm tôi không chịu nổi, lạnh khủng khiếp, như phản xạ tôi vào kéo chiếc bàn chở nào gần mình nhất để đưa ra ngoài bất chợt nhìn sang cạnh một bàn để xác gần đó tôi thấy cảm giác quen vô cùng, trong vài giây suy ngẫm....thì ra...đó là...chị y tá lúc nãy bảo tôi vào đây lấy bàn để xác....tôi không biết thế nào để diễn tả nổi, chân tôi như đuối đi, tôi không còn cảm giác lạnh gì nửa mà thay vào đó là cảm giác khiếp hoảng, tôi cố gắng chạy thật nhanh ra kéo thằng Lâm ngồi dậy, nhìn mặt nó mơ màng nhưng tôi vẫn cố gắng nói hết những gì mình vừa thấy, nói xong nó bảo " mày nói gì vậy? chị ấy ở đằng sau mày kia mà"....hả....cái gì??? tôi vội vã kéo nó chạy xuống phòng trực ban của bệnh viện lấy một viên an thần uống vào - trùm mền ngủ đến sáng, hi vọng lần sau không chứng kiền những gì thấy đêm qua nữa.

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Đẻ Lạ

Ở Vạn Ninh, tỉnh Quảng Yên, có một người đàn bà có chửa được bảy, tám tháng, mắc bệnh mà chết. Nhà chồng chị ta nghèo quá, vợ chết không có tiền để làm đám tang cho chị, không có tiền mua quan tài chôn cất chị nên chỉ vùi lấp cái xác chị qua loa ở ngoài thành. Vì hổ thẹn nên anh ta không báo tin cho ai biết là chị đã thác.

Trong làng có một bà lão vốn quen biết chị hồi lúc trước, mở một cái quán bán chè nước vặt, cách mả chị ta khoảng một tầm mắt. Mấy ngày sau, bỗng thấy chị ta đem tiền đến mua bánh đường mang đi. Bà lão lấy làm lạ, nhìn dõi theo. Ðến mả, chị ta thoắt biến mất. Cứ như thế mấy ngày liền nên bà lão đã hỏi mua bánh để làm gì? Chị ta đáp:

- Mới đẻ không có sữa, con khóc không chịu được, phải đi mua bánh về mớm cho nó.

Bà vội tìm đến nhà gặp chồng chị và vội kể lại chuyện chị mua bánh về mớm con. Khi nghe xong anh nói:

- Không thể được. Có thể bà đã nhìn lầm người rồi chăng? Bà liền trả lời:

Tuy tôi già hơi lẩm cẩm thiệt nhưng tôi đâu có hoa mắt đến nổi nhìn lầm người với lại tôi đây cũng quen biết với chị... Nếu anh không tin ngày mai đến mà xem.

Ngày hôm sau, anh chồng đến núp ở đằng sau cái quán theo dõi thực hư như thế nào.

Khoảng trưa, quả nhiên chị ta tới quán. Chồng vội ló ra hỏi, chị ta không đáp, té chạy, loáng mắt đã biến mất. Anh chồng chạy đến tận mả, nghe bên trong văng vẳng có tiếng trẻ khóc. Ðào mả lên thì thấy một đứa bé trai nhỏ, nhau thai vẫn còn lòng thòng, đang nằm sấp trên bụng mẹ, quằn quại khóc. Mồm nó hãy còn dính những vụn bánh. Mọi người đều lo sợ cho nó là từ thay ma đẻ ra, nên mọi người đều tránh không ai dám lại gần. Người cha đem đứa bé về nuôi nấng bằng hồ cháo.

Ðứa bé sau này không khác gì những đứa bé bình thường khác

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Chuyện ma 5h15 sáng

MA - vẫn là 1 đề tài được nhiều người thích thú. Có nhiều tin là có ma, nhưng có nhiều người lại nói là kkhông tin. Có rất nhiều hiện tượng lạ xảy ra, và tất nhiên là không có lời giải thích. Câu chuyện mà tôi kể ở đây là có thật, nhưng không phải là bản thân tôi găp, mà là anh của tôi.

Đó là 1 lần anh ầy đi công tác với phái đoàn ngoài Hà Nội. Vào 1 đêm, khi mọi người đang ngồi o quầy tiếp tân để mướn phòng thì có 1 bà khách chạy từ trên lầu xuống. Bà ấy vừa khóc vừa nói với người quản lý khách sạn.

- Tôi..Tôi...không ở đây nữa. Tôi trả phòng lại đó.

Anh tôi và mọi người rất ngạc nhiên vì phản ứng lạ của bà khách này. Vì vậy anh ấy lại gần và hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Phòng đó có vấn đề gì ah?

Bà khách trong điệu bộ hốt hoảng trả lời:

- Tôi nghĩ là phòng đó có.......tôi không biết nữa. Tôi đang nằm ngủ trên giường thì tự nhiên cái giường dựng đứng lên. Tôi tưởng là nằm mơ nên đã tự nhéo mình. Nhưng tôi rất tỉnh táo.....

Bà ấy hoảng loạn thật sư. Thấy vậy anh tôi mới đưa cho bà ấy vài viên thuốc an thần và nhờ người tìm cho bà ấy 1 phòng khác. Bạn của anh tôi cũng không phải là hiền. Họ cũng rất hào hứng trong chuyện này. Trong lúc đang phân vân. 1 người bạn của anh tôi nói :

- Hùng_ tên anh trai tôi, tụi này biết mày rất gan da. Thôi thì tụi mình cá với nhau đi. Bây giờ mày vào phòng đó ở, nếu mày ở đó được 3 ngày mà không sợ thì tụi này sẽ dắt mày đi ăn 1 chầu.

Anh tôi cũng tin vào những chuyện lạ như vậy, nhưng anh ấy cũng muốn thử xem sao. Vì vậy anh ấy nhận lời. Tối hôm đó, trước khi đi ngủ, anh ấy gọi người quản lý và dặn:

- Huân, ngày mai em kêu anh dậy lúc 6h nha, anh còn phải vào bệnh viện có chuyện.

Anh quản lý đồng ý. Thế là tối hôm đó anh tôi vào ở cái phòng mà bà khách kia nói là có ma.......................

Đang ngủ say giấc, bỗng có tiếng của Huân:

- Anh Hùng, dậy đi anh, 6h rồi, anh còn phải vào bệnh viện nưa.

Không chỉ gọi mà Huân còn đến gần và lay lay người anh tôi nưa. Anh tôi lim dim mở mắt, chộp lấy cài đồng hồ và nhin. Anh ấy trả lời lại:

- Chỉ mới có 5h15 thôi, sao em kêu anh sớm vây?

Anh Hùng liến quay người hướng mặt vào tương. Nhưng cũng ngay lúc ấy, anh tôi bật ngồi dậy trong sự hoảng hôt...........

Anh ấy không hoảng hốt vì cái giường dựng đứng lên. Anh ấy cũng không giật mình vì Huân gọi anh ấy dậy sơm. Anh ấy bật dậy vì nhớ ra là Huân đã vào và lay lay gọi anh ây. Chuyện lay lay người để gọi 1 ai dậy là chuyện thương. Nhung nó sẽ trở nên quái lạ nếu cửa đã được anh tôi khoá 2 chốt, cài móc xích và đút chìa khoá ở ô. Điều đó cũng có nghĩa là, không 1 ai ở ngoài có thể mở cửa đươc. Bởi vì thắc mắc chuyện đó, nên anh ấy dậy và chuẩn bị đồ để đi làm luôn. Đến tối về, anh ấy lại vào phòng và đóng cửa kỹ như ngày hôm qua. Nhưng hôm nay, anh ấy không nghe gì hết, anh ấy để đồng hồ vào lúc 5h30 nhưng lại tỉnh dậy vào 5h15...........

Đến ngày cuối cùng là ngày thứ 7 và anh ấy ko cần đi làm vào ngày mai. Anh ấy quyết dịnh dùng thuốc ngủ để ngủ cho ngon giâc. Nhưng lạ 1 điều là, ngay cả khi uống 2 viên thuốc ngủ thì anh ấy vẫn thức dậy đúng 5h15. Điều này rất lạ đối với anh ấy vì anh thường thức dậy rất trễ khi ko làm vào buổi sang. Anh ấy xuống quầy tiếp tân và gặp bạn be. Mọi người đều hỏi han anh Hùng.

- Sao? Mày có gặp gì không?

Anh tôi trả lời:

- Có, tối đầu thì thấy Huân 5h15 lên kêu tôi.

Huân liền nói:

- Không có anh ah! Anh dặn em là 6h mới gọi anh ma. Với lại lúc đó em đang có ca trực bên khu kia, đâu có ở đây.

Nghe Huân nói vậy, mọi người đều há hốc miệng ra. Và rất ngạc nhiên khi thấy anh tôi vẫn bình thương. Anh tôi nói:

- Anh biết, vì đó không phải là em. Cửa phòng anh khoá rất kỹ, nếu là em thì em cũng chẳng vào được - Anh tôi nói tiếp:

- Có điều ngạc nhiên là, mấy ngày nay, lúc nào anh cũng dậy vào lúc 5h15. Không trễ củng không sớm hơn phút nao. Hôm qua anh đã uống thuốc ngủ, nhưng sáng nay cũng dậy vào đúng giờ đo. Mà lạ hơn nữa, khi thức dậy, anh rất tỉnh táo, không có chút gì nhức đầu hay ngái ngủ như trước đây.

Mọi người đã ngạc nhiên giờ càng ngac nhiên khi anh tôi hỏi người tổng quản lý khách sạn đã đứng tuổi:

- Bà hãy kể sự thực về cái phòng đó đi.

Người tổng quản lý bèn kể nhỏ:

- Cái phòng đó lúc trước có 1 bà khách mướn, và không biết vì chuyện gì mà bà ấy đã tự tử trong đó vào lúc 5h15...................................

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Bóng người cuối lớp học

Chuyện này xảy ra được hơn 10 nam rồi , lúc ấy tôi mới chỉ là học sinh lớp 5 , của 1 trường tiểu học ( xin được giấu tên ) . lúc đó là năm cuối cấp tiểu học nên chúng tôi cũng học dữ dội lắm , nhiều lúc buổi sáng học không hết bài ôn thi , nên buổi tối chúng tôi cũng phải lên trường để học phụ đạo . Trong lớp tôi có thằng bạn tên là Trường là bạn rất thân , phần vì nhà tôi với nó ở cùng xóm , phần vì mỗi ngày đi học tôi hay đi ngang qua nhà nó , sẵn tiện rủ nó đi chung , cứ như thế thành thân luôn , một hôm như thường lệ tối hôm đó chúng tôi đi học , tôi vì dáng người nhỏ bé , nên được xếp ngồi bản đầu , còn Trường to , cao nên được ngồi bàn cuối .

Trường của chúng tôi là một trường theo đạo , thuộc dạng dân lập , nên trên tường thường không có gắn ảnh Bác Hồ , nhưng mấy trường công lập khác , mà gắn ảnh của những bà sơ( thường gọi là ma sơ ) , làm việc trong trường rồi chết ở đấy , lớp tui cũng có 1 bức ảnh như thế , tối hôm đó khi cô giáo chúng tôi vừa dạy xong thì đống hồ cũng chỉ tới 9giờ

Lúc đó tôi và thằng Trường đứng ở ngoài mua cây kem chuối , thật sự chỉ có nó mua thôi chứ tôi không mua , và cũng đợi lớp trưởng Ngân cùng về chung , vì lớp trưởng phải dọn dẹp phấn . giẻ lau bảng , dáng của Ngân vừa bước xuống cầu thang ( lớp tôi học ở trên lầu ) , thì tôi mớ sực nhớ là mình để quên hộp bút trong hộc bàn , tôi vốn tính gan dạ , tôi dặn Trường ỏ lại đợi tui tí để tui lên lớp lấy hộp bút, vừa lúc đó thì ba của Ngân tới đón bạn ấy về , tôi vừa bước tới cửa phòng thì nghe hơi lạnh chạy dọc sương sống , cả phòng học dường như bị hạ thấp nhiệt độ 1 cách lạ thường như 1 thói quen tôi ngước nhìn lên ảnh thờ bà ma sơ , thì không thấy bức ảnh đó nữa , tô bắt đầu cảm thấy sợ , nhưng tôi cũng tự trấn an lại chắc bác bảo vệ , đã lấy xuống hồi lúc nãy để lau chùi rồi , tôi không vào chỗ mà , đứng ỏ ngoài cúi vào để lấy ,( vì tôi ngồi bàn đầu , khi vừa lấ xong thì khi ngước mặt lên , tôi giật bắn người khi thấy có ai ngồi chỗ của thằng Trường ở cuối lớp , nghĩ là thằng Trường hù tôi , nên tôi nói với giọng giễu cợt : " mài hả Trường " , im lặng trong vòng 3s , thì chợt ở ngoài trời đổ mưa , rồi bất chợt 1 tia sấm nổi lên , qua ánh sáng mờ mờ của áng sáng , tôi nhận thấy khuôn mặt của bà ma sơ , mà hằng ngày tôi hay thấy trên bức ảnh , là người đang ngồi ở cuối lớp , và đang nhìn tôi cười , một cách kinh rợn , tôi như người điên , la lên một tiếng rồi bỏ chạy , thằng Trường nghe vậy từ dưới sân chạy lên ,tay còn cầm cây kem chuối ăn chưa xong, tôi cắm cổ chạy , va chạy ngang qua nó , miệng nói to " có ma , chạy đi ".

Sau đó tôi chạy nhanh về nhà , nhưng khi chạy ngang qua nhà thằng Trường thì tôi thấy nó đang ngồi trước cửa tay còn cầm cây kem chuối , lúc đó tôi không có suy nghĩ gì , vì sao nó lại về nhà trước tôi, về đến nhà người ướt sũng thay vội quần áo rồi lên giường ngủ .

Sáng dzậy tôi nhùng nhằng không chịu đi học , nhưng do ba má tôi hăm he, chửi bới , nên tôi cũng quyết định đi , khi đi ngang qua nhà thằng Trường thì định rủ nó đi học thì được tin nó đã chết từ tối hôm qua , mẹ nó khóc la thảm thiết , tôi cũng đứng như trời trồng , nghe nói nó bị ngã từ cầu thang xuống , chấn thương sọ não chết , khựng lại 1 lúc trước nhà nó , tôi đi tiếp , bữa nay do tới trễ nên cả lớp tui đã vô lớp hết , nghĩ tới cảnh đã gặp bà ma sơ , nên khi vửa bước vô lớp , tôi nhìn ngay xuống chỗ bà ma sơ đã hiện về ( cũng là chỗ của thằng Trường ngồi ) tôi như muốn hét lên nhưng không được vì khi nhìn xuống chỗ đó tôi đã thấy thằng Trường đang ngồi đó tự bao giờ đang nhìn tôi cười và trên tay nó đang cầm cây kem chuối còn ăn dở .

Tôi bị ngất xỉu sau đó , và được đưa đi bệnh viện tôi phài nằm viện cả tuần , bỏ dở kì thi cuối cấp , sau đó ba tôi kiếm cho tôi 1 ngôi trường công lập , học lại lớp 5 , va' tôi phải chuyển nhà đi nơi khác để gần chỗ học . sau này khi về lại trường xưa , tôi mới biết là phòng học chúng tôi , hồi đó là chỗ ăn ngủ của các bà ma sơ , có một bà ma sơ đã chết ở trên giường vì bị trúng gió khi ngủ ở trong căn phòng đó , và chiếc giường mà bà ta nằm chính là chỗ ngồi của thằng Trường ./

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Ngủ với ma

Ðêm hôm đó, tôi và ba người bạn ngồi làm bài ở phòng khách đến thật khuya, chúng nói với nhau rằng đêm nay tất cả sẽ ngủ ở phòng khách. Vào khoảng một giờ rưỡi khuya, tất cả bạn của tôi đều đi ngủ chỉ còn lại mình tôi ngồi đó ráng làm cho xong bài essaỵ

Khoảng hai giờ, tôi liếc nhìn đám bạn đang ngủ khò. Hai đứa nằm bên trái còn một đứa thì nằm bên phải, tôi thì ngồi xếp bằng ở ngay chính giữạ Trời đã khuya lắm rồi, buồn ngủ mở mắt không nổi, tôi đành đứng dậy tắt đèn đi ngủ.

Tôi lẩm bẩm trong miệng: "Có ánh sáng đèn đường chiếu vào cho dù tắt đèn cũng không có tối lắm", rồi tôi kéo cái chăn đắp lên người và nằm xuống. Tôi xoay đầu qua bên phải giáp mặt với Dung (Dung nằm xoay mặt vào tường). Dung có mái tóc dài chm lưng thật là đẹp. Tôi nhìn mái tóc của bạn ấy rồi nói: "Tóc đẹp quá."

Rồi rất là lạ, như có cái gì đó bảo tôi sờ vào mái tóc của Dung. Tôi lấy bàn tay trái vuốt mái tóc của bạn ấỵ Khi làm như vậy tôi cảm thấy có cái mặt sau làn tóc đó. Tôi có thể rờ được mũi, miệng... cái mặt thì không được láng... hình như là có rất nhiều mụn. Sau đó tôi rờ đến đôi mắt. Tôi cảm nhận được đôi mắt ấy đang mở và nhìn chòng chọc vào tôi, nhưng thật kỳ lạ tôi không thấy khuôn mặt đâu hết mà chỉ thấy tóc mà thôi, vì tôi có thể rờ và cảm thấy được khuôn mặt dưới làn tóc đó...

Bỗng dưng tôi chợt nhớ ra bạn tôi nằm xoay vào tường mà, và... tôi nghĩ rằng khuôn mặt mà tôi rờ được... là... là... là... một người khác.... Rồi tôi la thật lớn. Linh là người thức dậy đầu tiên mở đèn lên. Tôi biết chắc chắn rằng không phải Dung đang nằm bên cạnh tôi, bởi vì khi Linh mở đèn lên tôi thấy Dung đã thức nhưng vẫn còn nằm xoay mặt vào tường. Khi bạn ấy xoay qua tôi và hỏi: "Có chuyện gì vậy" Tôi nhìn mặt bạn ấy thấy rất là láng, không có mụn gì hết!

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Ma không đầu

Ở vùng ngoại ô thành phố Sài Gòn, có một xóm đạo gọi là Giáo Xứ Tân Thành ở trong khu đó có một người con gái tên Trinh. Nhà của Trang có 3 gian, nhà tắm, nhà bếp đều có đủ. Vì đất của ông bà để lại rất là rộng, cho nên Ba của Trang đã trồng rất nhiều cây ăn trái và đủ loại hoa hết trông thật đẹp nhưng có vẻ hơi âm u.

Trang là chị Hai cho nên từ nhỏ đã ngủ một mình trong căn phòng nhà trên. Thường thường trước khi đi ngủ Trang hay đóng cửa sổ lại vì sợ phải nhìn ra ngoài; trời thì tối om mà cây cối khi bị gió thổi cứ đưa qua đưa lại và tiếng kêu xào xạc của lá làm người nghe cũng rợn tóc gáy huống gì một đứa bé chỉ mới 12 tuổi mà thôi. Tuy mỗi đêm đều đóng cửa sổ, nhưng có nhiều đêm Trang thức giấc lại thấy cửa sổ tự động mở toang; nhiều khi sợ quá kêu đứa em gái thứ tư qua ngủ chung. Nhưng chỉ được một đêm thôi là đứa em không chịu nổi vì cái gường của Trang chỉ dành cho một người cho nên hai chị em ngủ chung thì hơi chật và thấy rất là nóng ...

Ngoài ra, Trang rất sợ phải ngủ ở gian giữa gần nhà tắm đó. Cái gian đó từ nhỏ đến lớn mỗi lần ngủ ở cái gian giữa là Trang không bao giờ có một giấc ngủ yên lành. Cứ giữa đêm lại thức giấc cho đến gần sáng. Có một lần ngủ với bà ngoại cũng vậy, Trang cũng bị thức giấc giống như ai đó gọi dậy... Chính Trang cũng không hiểu tại sao mình ngủ không được, Trang chỉ biết rằng có cái gì đó làm Trang sợ sệt và không dám ngủ.

Năm 80, nhà Trang mở quán cafe và có người dì họ đến ở chung để phụ buôn bán với mẹ Trang. Một hôm, có một người anh họ đến nhà ở trọ vì trốn nghĩa vụ cho nên không dám về nhà sợ công an bắt. Tối hôm đó khoảng 10 giờ rưỡi, quán đông khách lu chứa nước hết, Trang phải đi xách nước từ nhà tắm đổ vào lu để có nước pha cafe. Khi đi xuống nhà tắm thì phải qua gian nhà giữa, Trang thấy anh họ (anh họ ngủ ở gian giữa gần nhà tắm) cứ nói ú ớ gì đó trong họng và còn cười khúch khích nữa, Trang nghĩ là chắc là anh họ mớ nên cười thầm trong bụng: "Anh họ lớn rồi mà còn mớ nữa kìa"...

Rồi khoảng 12 giờ mấy, sau khi dọn dẹp xong, chờ má và dì chui vào mùng xong rồi thì Trang là người tắt đèn và chui vào mùng của mình chuẩn bị ngủ thì lúc đó nghe tiếng chân anh Tùng chạy lên nhà trên. Vừa chạy lên nhà trên, anh Tùng vội chui vào mùng bà dì và nói với một giọng sợ sệt:

- Dì H. cho con ngủ chung với. Con sợ quá. Con ngủ ở dưới kia bị ma nó phá và thọt lét con nhột quá chừng.

Dì của Trang thì tưởng ảnh bị mê sảng gì đó, nên mới nói lớn:

- T! T! Bình tỉnh lại coi và nói từ từ cho dì nghe. Một lúc sau anh họ mới lấy lại bình tĩnh và nói tiếp:

- Con đang ngủ thì con thấy từ nhà tắm có một bóng đen đi vào. Bóng đen đó đến gần gường và nắm lấy cánh tay con, ngay cái đồng hồ mà con đang đeo đây nè, sau đó nó thọt lét con. Con mắc cười mà cười không ra tiếng. Con ráng nhìn kỹ coi là ai nhưng mà con chỉ thấy tay chân và mình mà thôi, không có thấy đầu đâu hết.

Nghe đến đây Trang nghĩ đến lúc mình đi lấy nước nghe anh họ ú ớ có lẽ lúc đó con ma nó đang thọt lét ảnh, vậy mà mình chẳng hay biết gì hết, thật là ghê quá chừng. Lúc đó mình mẩy của Trang nổi da gà hết trơn và không dám nhúch nhích cựa quậy gì hết.

Sau khi nghe anh họ kể xong, dì H. mới nói:

- Thôi để dì xuống đó ngủ xem sao, còn T. ngủ ở đây đi.

Sáng hôm sau anh họ không dám ở lại nhà của Trang thêm một giây phút nào nữa. Còn dì H. sau khi xuống gian giữa ngủ thì dì thức sáng đêm để xem có chuyện gì xảy ra hôn? Nhưng mà dì có thấy ai đâu ...

Thật ra cả gia đình của Trang không có ai thấy ma cả... chỉ có anh họ thấy mà thôi.

Ngoài ra, còn có vài người trong xóm họ đi buôn bán về khuya hay là sáng sớm gì đó, họ thấy có người ngồi trên chiếc xích đu cũ kỹ ở ngoài sân và chiếc xích đu này là của bà nội mua cho Trang khi còn bé. Bà nội của Trang đã mất khi Trang được 6 tuổi, cho nên có người nghĩ rằng bóng đen đó là hồn ma của bà nội Trang.

Khi bà nội Trang chết, cái hòm đựng xác bà nội vẫn còn để ở nhà vì chưa đến ngày chôn. Có một đêm vì sao đó Trinh ngủ không được thức dậy ra sau bếp thấy má và vài người bà con đang làm bánh và nấu thức ăn để ngày mai cúng. Má Trang thấy Trang thức thì mới bảo:

- Sao con không đi ngủ đi.

Lúc đó Trang im lặng không nói gì hết và đi ra ngoài hàng ba thì thấy đứa em trai kế cũng không ngủ được nên ra hàng ba ngồi hóng mát. Trang đi đến và ngồi xuống bên cạnh em, lúc đó không biết mấy giờ nhưng thấy trời còn tối lắm có lẽ nữa đêm. Hai chị em đang ngồi thì bỗng nhiên nghe tiếng "đùng" cũng hơi lớn ở đằng sau lưng mình. Trang vội quay đầu nhìn lại thì tấm hình của bà nội để dựa vào cái hòm đang rung rinh và hình như cái hòm cũng đang rung rinh nữa. Sợ quá, Trang chạy ngay xuống nhà bếp nói cho má nghe, nhưng má không có chịu tin ...

Ðến bây giờ Trang vẫn còn nhớ rõ cái hình ảnh và tiếng động đó. Ngoài ra Trang còn nhớ rằng khi đưa bà nội đi chôn, cái xe tang lạ lùng lắm, không giống như xe tang bây giờ, và Trang đã gục đầu trên hòm bà nội ngủ một giấc ngon lành

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Chuyện ma ám ở làng Hà Vỹ Hà Tây

Gần tháng nay, người dân làng Hà Vỹ, xã Lê Lợi, Thường Tín, Hà Tây sống trong cảnh hoảng loạn, sợ hãi vì tin đồn trong làng có ma. Hầu hết giả trẻ, trai gái cứ sau 8h tối là đóng chặt cửa không dám ra khỏi nhà. Liên tiếp những vụ việc kì quặc xảy ra chỉ trong vài tuần lễ càng khiến cho những người dân nơi này tin rằng lời đồn đại là có thật

KỲ I: ĐÊM MA QUÁI

10h tối. Đèn đường phụt tắt. Làng Hà Vỹ chìm trong bóng đêm. Cảnh vật tĩnh lặng lạ thường, chỉ có tiếng bìm bịp và bầy chó hoang bất chợt lại tru lên từng hồi. Bỗng "Á á ah..", giọng một người đàn ông la lên thất thanh từ phía cuối thôn. Sau đó là tiếng chân người nện thình thịch trên mặt đất...

Tất cả những nhà dân quanh khu vực đó đồng loạt tắt điện. Bầu không khí u ám, rờn rợn bao phủ lên toàn bộ ngôi làng. Anh Quách Văn Toàn, một người dân có nhà ở gần chợ gà đầu thôn vác đèn pin bước nhanh ra khỏi cửa. 5 phút sau anh Toàn trở về thì thào: "Bên ngoài có gì đâu. Chắc lại mấy thằng thanh niên làng bên sang đây chơi rồi giở trò dọa dẫm đấy...".

Nói thế nhưng gương mặt anh Toàn cũng không giấu nổi vẻ sợ hãi. Gần một tháng nay, cả nhà anh không dám đi chợ đêm bán gà như thường lệ nữa mà cứ phải ngồi nhà để chờ người ta đến mua hàng. Lí do nghe có vẻ hơi buồn cười. Vợ chồng anh Toàn... sợ ma.

Tuy nhiên, không chỉ vợ chồng anh Toàn mà hầu hết dân làng Hà Vỹ đều lâm vào hoàn cảnh như vậy. Mọi việc bắt đầu từ lời "tiên đoán" của một vị thầy bói có tên là Liên ở thôn Mỹ Xá, xã Ngọc Sơn, huyện Tứ Kỳ, Hải Dương.

Thầy Liên bảo, cái làng này có ngôi mộ do một gia đình mang từ nơi khác về chôn trộm cách cửa đền Hà Vỹ khoảng 300m. Hiện tại, ngôi mộ đó đang bị loạn âm dương. Vì thế, trong làng sẽ có nhiều người phải đền mạng. Tuy nhiên, nếu ai cố tình đụng vào ngôi mộ đó hoặc đào xới di chuyển hài cốt đi chỗ khác thì chính bản thân người đó sẽ phải chịu tội đầu tiên.

Những người dân Hà Vỹ lúc đầu còn bán tín bán nghi nhưng càng về sau thì lại càng tin vào lời phán của vị thầy bói. Nguyên nhân vì thầy Liên ở tận Hải Dương nhưng lại nắm chi tiết, rành mạch về mọi vấn đề đang xảy ra trong làng. Đối chiếu lời thầy với thực tế, dân làng Hà Vỹ ngờ vực ngôi mộ mà thầy bói nói chính là mộ phần của gia đình bà Hồ Thị Khuyên, người xóm 1.

Bà Hồ Thị Khuyên quê gốc ở xã Thống Nhất, huyện Thường Tín, Hà Tây. Bà lấy chồng người Hà Vỹ và về làng này sinh sống từ vài chục năm trước. Tuy nhiên, cách đây hơn 10 năm, bà Khuyên có đem hài cốt của bố đẻ về chôn tại quê chồng. Người dân trong làng kháo nhau, cái mả này khi còn chôn bên xã Thống Nhất đã hại chết không biết bao nhiêu là người vì thế, dứt khoát không thể đem mộ phần đó đặt tại Hà Vỹ được.

Chẳng ai biết đích xác vị trí ngôi mộ của gia đình bà Khuyên ở chỗ nào mà chỉ nghe loáng thoáng vợ chồng bà đem chôn trộm vào ban đêm cạnh một con mương dẫn thẳng vào khu đền trong làng. Đã từng có một thời gian, người ta hò nhau đào bới, xới tung những khu vực đáng nghi ngờ nhưng đào mãi cũng chẳng thấy mộ hay hài cốt đâu cả.

Thậm chí, để bảo vệ "nhân mạng" cho làng, có người còn đi khắp nơi rước các vị "pháp sư" cao tay về để trừ ma diệt quỷ. Tuy nhiên, nỗi ám ảnh "cái họa tà ma quấy rối" vẫn cứ khiến người dân Hà Vỹ ăn không ngon ngủ không yên. Đặc biệt, những câu chuyện thần thánh được thêu dệt càng khiến cuộc sống dân làng ngày càng trở nên bất ổn.

Cụ Mơ bán nước gần cửa đền Hà Vỹ tâm sự: "Khoảng 12h đêm mồng 5 Tết, tôi lần mò ra ngoài vườn để đi vệ sinh bỗng nhiên trông thấy một bóng trắng thấp thoáng sau rặng tre đầu ngõ. Lúc đầu tôi cứ tưởng là ai đó mặc áo trắng đi lại ngoài đường. Tuy nhiên, cái bóng đó từ từ tiến dần lại phía tôi và đến khi chỉ cách tôi chừng chục mét thì tự dưng biến mất. Khi ấy, tôi mới hoảng hồn la ầm lên và bỏ chạy vào trong nhà".

Câu chuyện của cụ Mơ kể ban đầu khiến nhiều người không tin vì một bà cụ gần 70 tuổi mắt mũi kèm nhèm thì rất có thể sẽ nhìn gà hóa cuốc. Nhưng chỉ vài ngày sau, tin đồn lại được thổi bùng lên do có rất nhiều người dân cho rằng chính mắt họ cũng nhìn thấy ma.

Chị Quách Thị Yến, chủ cửa hàng bán gà trong làng kể, đêm mồng 8 Tết, chị đem gà lên Hà Nội để bán tại chợ Long Biên. Tuy nhiên, khi vừa đi khỏi nhà chừng 1km thì xe chị Yến đâm phải ổ gà trên đường làng. Mất tay lái, chị Yến loạng choạng và ngã nhào xuống đất. Vừa lồm cồm bò dậy thì chị trông thấy có bóng người phía trước đang rảo bước rất nhanh. Tưởng là người trong làng chị Yến cất tiếng gọi nhưng người đó chỉ cười và bỏ đi. Lúc đó vào khoảng 3h sáng...

Sau hôm ấy, gia đình chị Yến không dám đi chợ gà ban đêm nữa. Những hộ kinh doanh gà trong làng cũng đóng chặt cửa và chỉ dám mở hàng sau 6h sáng. Thậm chí, có nhiều nhà dân còn sợ hãi đến mức phải mua tỏi về treo trước cửa để đuổi tà ma.

Giáo viên cấp I trong làng phản ánh: Học sinh cấp đi học ngoài cuốn vở cây bút, trong cặp và túi quần túi áo toàn...tỏi. (?!) Vào thời điểm "nóng" nhất, dân trong làng kéo nhau sang chỗ ông Liên xem bói có tới hơn trăm người. Mà phải ăn ở hàng tuần chờ đợi tại đó mới đến lượt được xem".

Gia đình anh Quách Văn Toàn không dám cho con cái mình đi chơi tối. Ngay cả bản thân anh Toàn từ 10 ngày nay cũng bỏ bê toàn bộ công việc kinh doanh hàng ngày. Anh Toàn than thở: "Làng Hà Vỹ từ xưa đến nay không sợ trộm cắp, không sợ ma túy, không sợ bệnh dịch... thế mà lại sợ ma". Những tưởng tin đồn ma quỷ chỉ tồn tại một thời gian ngắn nhưng bỗng dưng một loạt cái chết kì lạ xảy ra càng khiến dân Hà Vỹ nhốn nháo và náo loạn hơn...

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Ngôi Làng Ma Ám - Phần 1

Phần 1 | 2

Suốt 10 năm trời, xóm Đầu (thôn Sơn Quả, xã Lương Phong, Hiệp Hòa, Bắc Giang) chết không biết bao nhiêu trâu, bò, lợn, chó. Tất cả số vật nuôi thân thiết với nhà nông này cứ đột nhiên "nổi cơn điên" rồi lăn ra chết. Những câu chuyện kỳ lạ được người dân thêu dệt đầy chất ma quái.

Chuyện về "làng ma ám" đã được người dân trình cả lên Đại biểu Quốc hội tỉnh Bắc Giang với mong muốn các nhà khoa học về làng tìm ra lời giải đáp và có cách giúp dân thoát cảnh... "ma ám". Gần đây, khi Sở Khoa học Công nghệ tỉnh Bắc Giang vào cuộc, xóm Đầu bỗng trở nên nổi tiếng và là sự kiện đáng quan tâm. Người ta gọi xóm Đầu là "làng ma ám".

Đi dưới những lũy tre xanh mướt, những con đường quanh co, tôi tìm đến xóm Đầu. Xóm Đầu cách thị trấn Thắng (Hiệp Hòa) chừng 6 km, nằm co cụm quanh những **n cát, những ngôi nhà nghèo xác nghèo xơ lẫn trong những lũy tre.

Trưởng xóm Lưu Văn Lần vừa nói vừa thở dài thườn thượt: "Xóm có 34 hộ, có 37 con trâu bò thì cả 37 con đều lăn ra chết. Lợn, chó đếm không xuể, nhà có 1 con cũng chết, nhà có 10 con, 15 con, 40 con cũng chết sạch, chết không biết nguyên nhân". Ngay cả nhà trưởng xóm Lần cũng đã tống tiễn 1 trâu và hơn chục chú lợn, chó về trời. Câu chuyện kỳ lạ này bắt đầu từ năm 1997, trong gia đình nhà anh Bùi Văn Thanh...

Ngôi nhà anh Thanh tường trình đất, lợp rạ núp dưới bụi tre rậm rì. Đứng trước cái chuồng lợn trống hoác, anh kể: Ngày 21/4/1997, vợ chồng vẫn băm bèo, nấu cám cho đôi lợn 80 kg ăn. Hai con lợn đều béo tốt, khỏe mạnh và sắp đến ngày xuất chuồng. Bỗng nửa đêm, nghe thấy tiếng lợn kêu éc éc, rồi nó lao vào thành chuồng rầm rầm. Soi đèn pin thấy hai con lợn hiền lành mọi ngày bỗng đổi tính đổi nết ***g lộn như hoang thú, anh chị sợ dựng tóc gáy. Sau khi hộc lên mấy tiếng, cả hai con lăn ra chết. Từ mép chúng rỉ ra vài giọt máu tươi.

Nghĩ có kẻ nào thù ghét gia đình nên đánh bả, do vậy vợ chồng gọi anh em đến xẻ thịt, vứt bỏ bộ lòng, chia thịt cho mọi người. Nhưng rồi ngẫm lên, nghĩ xuống, thấy khắp làng trên xóm dưới chẳng có ai thù hằn, mâu thuẫn với vợ chồng anh, nên rồi người ta cũng quên cái sự kiện đó nhanh chóng. Anh Thanh tiếp tục mua lợn về nuôi...

Lần này, anh Thanh tẩy chuồng sạch sẽ, đem vôi bột về rắc rồi mới dám thả đàn lợn mới. Đàn lợn 10 con của anh vừa nuôi được đúng một tháng, đang lớn nhanh như thổi bỗng dưng cũng như điên như loạn, rồi lăn ra chết y hệt như hai con lợn thịt trước. Anh gọi bác sĩ thú y đến xem xét, bác sĩ khẳng định không phải chết do bỏ độc, như vậy chỉ có thể do chúng mắc một loại bệnh dịch nào đó.

Lần này, cẩn thận hơn nữa, anh Thanh châm lửa... đốt chuồng. Anh phá tường cũ, xây lại tường mới hoàn toàn, quét vôi trắng xóa, phun các loại thuốc phòng dịch khắp chuồng, khắp vườn. Nhưng rồi, những cái chết của đàn lợn trong chuồng nhà anh cứ mỗi lần lại đến dày hơn. Thoạt đầu là một tháng thì chết, sau đó một tuần, rồi vài ngày, một ngày, sáng bắt về thì đến trưa đã chết. Đỉnh điểm của sự chết nhanh chóng với đàn lợn là đúng một giờ sau khi đem về nhà anh nó đã "nổi đóa" rồi về trời.

Chuyện tất thảy gia súc nhà anh Thanh chết sạch bách, với những kiểu chết rất đáng sợ khiến gia đình hoảng loạn, nghĩ nhà mình bị... ma ám, nên đã bỏ tiền mời một ông thầy cúng về giải hạn. Sau khi khấn vái suốt buổi sáng ở bụi tre trước nhà, ông thầy cúng khẳng định đã đuổi được tà ma đi rồi và bảo anh Thanh bắt lợn về nuôi.

Chọn một con to, khỏe, béo tròn của gia đình thôn bên cạnh, anh Thanh khiêng về để ông thầy cúng "làm phép" tạo "vòng kim cô" không cho "ma nhập" vào con lợn. Thế nhưng, khi thầy cúng còn chưa làm hết phép thì con lợn 30 kg nhảy dựng lên, đâm đổ cả bàn lễ, cứ nhằm thầy cúng húc rồi lăn ra chết trước sự chứng kiến của mọi người.

Đỉnh điểm của những lời đồn đại đổ lên đầu đại gia đình anh Thanh là vào năm 1998, khi gia súc trong nhà 5 anh em đều đồng loạt "lên cơn" và lăn ra chết. Thảm hại nhất là gia đình người anh trai Bùi Văn Hùng. Trận đầu tiên cả 7 con lợn thịt, mỗi con nặng 70 đến 80 kg và một con lợn nái nặng hơn tạ cùng nổi điên "nhảy múa" trong chuồng rồi lần lượt hộc máu mũi, sùi bọt mép và chết.

Tổng cộng số lợn nhà anh Hùng bị chết một cách bí ẩn từ năm 1998 đến năm 2001 lên tới 30 con. Đàn chó 7 con nhà anh Hùng cũng lần lượt nối đuôi đàn lợn về... chầu trời.

Xót của nhất vẫn là con bò mộng, béo vuông đít mà anh chị phải vay tiền khắp nơi mới mua được. Anh Hùng nhớ rõ, lúc đó khoảng 5 giờ sáng, sau khi đàn lợn 11 con chết sạch, chưa kịp gọi lái lợn đến mua thì con bò rống lên đúng ba tiếng kinh hồn, bốn chân nó bủn rủn rồi lăn uỵch ra đất chết thẳng cẳng.

Để tìm hiểu xem có phải do trúng độc không, mấy người xúm vào chọc tiết, rồi đem nửa chậu tiết cho đàn lợn trong xóm Đầu và nửa chậu cho đàn lợn xóm bên cạnh ăn. Một chuyện động trời xảy ra: đàn lợn xóm Đầu sau khi ăn liền nổi điên rồi chết hết, còn đàn lợn của xóm bên vẫn sống nhởn nhơ. Tuy nhiên, dân làng quen với chuyện kỳ dị này rồi nên cũng không sợ, cứ xẻ thịt đánh chén.

Nghĩ rằng gia đình bị ma ám nên chỉ giống vật nhà mình mới bị chết, anh Hùng liền mượn trâu nhà bố vợ ở làng khác về cày cho kịp thời vụ. Thế nhưng, con trâu mộng cày khỏe như vâm vừa được chị Lan, vợ anh Hùng dắt về đến nhà, khi anh Hùng còn chưa kịp lấy lưỡi cày trên gác chuồng trâu xuống, đã rống lên đúng 3 tiếng rồi lăn ra chết.

Sau này, ông Duyên cũng đi mượn trâu của họ hàng ở xóm khác về kéo cày để rồi phải lâm vào cảnh khó xử. Con trâu kéo phăm phăm cả buổi không thấy mệt, nhưng khi buộc trong chuồng nhà ông, đang ăn cỏ cũng đột nhiên lăn ra chết đứ đừ. Từ bấy, không ai trong làng dám mượn trâu, mượn bò về cày nữa, và cũng chẳng ai dại cho dân xóm Đầu mượn. Người dân phải chắt bóp sắm máy cày, hoặc vất vả cuốc xới bằng tay để trồng cấy.

Xưa nay, vợ chồng anh Hùng chỉ biết trông vào mấy sào ruộng pha cát trắng, hoa màu chỉ lên èo uột, nên coi nghề chăn nuôi là cách thoát nghèo không thể bỏ được. Vợ chồng anh đã trằn trọc nghĩ cách và quyết tâm rời bỏ ngôi "làng ma ám" để về nhà bố mẹ vợ ở làng Đông sinh sống, tiếp tục nghề chăn nuôi.

Theo hướng dẫn của các cụ, vợ chồng mời thầy cúng, làm hai cái lễ lớn bưng ra miếu và đình làng để xin nhập làng mới, cắt đứt mọi ràng buộc đối với xóm Đầu. Nhưng rồi bao nhiêu lợn, bao nhiêu chó mang về nuôi, giỏi lắm cũng chỉ được một tuần là lại lăn ra chết thẳng cẳng, trong khi tất cả những giống loài này bố mẹ vợ đều nuôi, cả làng Đông đều nuôi vẫn khỏe mạnh, bình thường.

Thậm chí, có một chuyện lạ thế này: Hồi ở làng Đầu, ông cậu cho con chó, vừa nuôi được một tuần thì nó bỗng nhảy dựng lên như phát điên. Anh Hùng dùng bao chụp lấy mang ngay sang nhà cậu trả. Thấy con chó sùi bọt trắng lẫn máu ở mép, nằm rên rỉ, nghĩ sẽ chết nên mọi người nấu nước làm thịt. Tuy nhiên, khi mọi người chuẩn bị làm thịt thì con chó bỗng nhỏm dậy và khỏe như bình thường

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Ngôi Làng Ma Ám - Phần 2

1 | Phần 2

Vài hôm sau, mẹ vợ lại cho vợ chồng anh Hùng con chó khác, nhưng lúc nó nổi điên, anh chị không ở nhà, hai đứa trẻ lại không tóm được đem trả bà ngoại nên không cứu được nó (?!). Ông trưởng xóm Lưu Văn Lần bảo, những chuyện kỳ lạ đại loại như thế nhà nào cũng có.

Chán cảnh chăn nuôi, vợ chồng anh Hùng lại trở về xóm Đầu sinh sống, nhưng quay sang làm nghề mộc. Không ngờ, làm nghề mộc cũng kiếm được, nên giờ vợ chồng anh đã có một xưởng mộc bề thế trong làng.

Bi kịch của cả làng

Sau khi tất tật đàn gia súc gồm trâu, bò, lợn, chó của đại gia đình nhà anh Bùi Văn Thanh lần lượt chết sạch trong năm 1997 và 1998 thì năm 1999 đến lượt cả xóm Đầu chịu hậu quả nặng nề. Hộ gia đình ông Khiêm cùng một lúc chết 16 con lợn thịt đang khỏe như vâm. Ông phải lôi xe cải tiến rồi đẩy đi khắp làng để cho. Sau đấy ít bữa, những gia đình trong xóm được "hưởng lộc" từ nhà ông cũng lần lượt "trả lộc", vì gia súc nhà họ cũng đồng loạt chết. Súc vật chết không biết bán cho ai, nên cả làng cứ mổ xẻ chia cho nhau. Lần sau, súc vật nhà mình chết thì lại xẻ thịt trả nợ.

Có những kiểu chết kỳ dị đến mức khiến cả làng hoang mang tột độ. Cả gia đình anh Vượng, làng xóm và trưởng xóm Lưu Văn Lần đều khẳng định thông tin này chính xác: Con lợn nái nhà anh Vượng chỉ còn một tuần nữa là đẻ nên bụng nó to tướng, xệ xuống đất, chỉ nằm một chỗ. Mỗi lúc cho ăn, nó đứng dậy rất khó nhọc. Thế mà buổi chiều hôm ấy, sau khi anh Vượng xách xô cám đổ vào máng cho nó ăn, rồi anh vào nhà. Chưa kịp uống hớp nước, chưa rít xong mồi thuốc lào thì bỗng nghe thấy nó rống lên thảm thiết.

Biết có chuyện chẳng lành, anh chạy vụt ra ngoài. Ôi trời, con lợn nái nặng tạ rưỡi đã nằm chết thẳng cẳng bên ngoài chuồng. Anh Vượng khiếp quá hô hoán, cả làng kéo đến chứng kiến và ai cũng nhận ra rằng, con lợn nái sắp đẻ của anh không thể nào nhảy ra khỏi chuồng được. Bình thường, anh vẫn mở cửa chuồng nó còn không ra được vì còn lớp gạch xây cao khoảng 40 cm, đằng này anh đóng cửa chuồng rất cao, chốt bằng gióng tre rất chặt, thế mà nó "bay" thẳng ra ngoài để chết. Khiếp thật!

Điều kỳ dị nữa, theo chứng thực của ông trưởng xóm Lần và cả làng thì súc vật chết nhiều nhất vào những ngày làng có lễ lạt, hiếu hỉ. Những ngày này cũng là "ngày giỗ" của đàn gia súc. Dân làng đã để ý và thấy rằng, mỗi khi trong làng có đám cưới, đám ma, giỗ chạp là gia súc đồng loạt "nổi điên" rồi chết rất nhiều.

Đặc biệt nhất là chó, cứ đúng lúc diễn ra lễ đón dâu hoặc đưa dâu là y rằng chó khắp làng nổi cơn tru tréo kinh hồn, chạy quáng quàng khắp nơi rồi đâm vào tường vỡ đầu chết, hoặc lao xuống ao... tự vẫn. Vì thế, hễ trong làng có ngày trọng đại, người dân lại chuẩn bị trước dao thớt, nước sôi để làm thịt gia súc nhà mình. Và điều này cũng rất khác thường, đó là mặc dù đàn chó "nổi điên", song lại chưa từng cắn người khi người lao vào bắt giữ nó.

Tới đây, trong làng có một lễ cưới, một số nhà khoa học ở Bắc Giang sẽ trực tiếp về làng theo dõi, nghiên cứu để chứng thực hiện tượng kỳ lạ này như lời người dân trong làng kể lại.

Cứ như vậy, cả thảy 37 con trâu. bò cùng hàng trăm chó, lợn trong làng đều lần lượt chết. Ông trưởng xóm Lần cùng một số người trong làng ngồi ngẫm nghĩ mãi vẫn không tìm ra gia đình nào nuôi trong chuồng nhà mình được một con gia súc để thịt hoặc bán cho thương lái khi nó còn sống, chỉ trừ gia đình anh Tâm. Chuyện này cũng hết sức lạ đời.

Gia đình anh Bùi Văn Tâm là trường hợp duy nhất trong làng nuôi được gia súc cho đến lúc này. Trong suốt 10 năm trời, dân làng phải đối mặt với cả ngàn cái chết kỳ lạ của gia súc thì đàn gia súc nhà anh Tâm vẫn bình an vô sự. Vợ chồng anh Tâm lý giải rằng gia đình gặp may, được... "Thánh nhân" phù hộ!

Theo anh Tâm, không những vợ chồng anh gặp may trong việc chăn nuôi mà còn gặp may trong nhiều chuyện khác. Một lần, anh Tâm đi làm phu hồ, sảy chân rơi từ tầng ba xuống đất mà chỉ bị thương nhẹ. Rồi vợ anh Tâm bị chiếc xe công nông chở đầy đất lật, đè lên người mà cũng chỉ bị sây sát nhẹ (?!).

Tin chuyện "Thánh nhân" cho gia đình anh Tâm mảnh đất tốt nên cả làng mang gia súc đến vườn nhà anh thả nhờ... lấy may. Quả thực, tất cả số gia súc của dân làng thả vào chuồng trâu, chuồng lợn nhà anh Tâm đều sống rất khỏe mạnh và chưa con nào chết. Một số gia đình thả gia súc vào nhà anh Tâm không thấy việc gì liền đem về, nhưng chỉ độ đôi ba ngày là lăn đùng ra chết. Do vậy, gia đình nào muốn nuôi được trâu, bò, lợn, chó, chỉ có cách thả vào khu đất nhà anh Tâm, còn đem gửi làng khác, xóm khác cũng hầu như chết cả.

Hiện tại, khu vườn nhà anh Tâm mọc kín chuồng bò, chuồng lợn. Anh em, dân làng đem tre, đem rạ đến vườn nhà anh dựng chuồng để nuôi và vợ chồng anh đều sẵn sàng chấp nhận. Anh Tâm vui vẻ biến mảnh vườn nhỏ nhà mình thành cái trại nuôi gia súc của cả làng và chấp nhận mùi hôi thối nồng nặc khủng khiếp là bởi anh muốn "trả nghĩa" cho bà con, vì từ nhiều năm nay, gia đình anh đều được hưởng "lộc" từ những đàn gia súc đột tử của hàng xóm.

Vừa qua, một số người dân đi xem bói, kêu đồng cô bóng cậu về cúng bái đều nhận được những câu phán rợn tóc gáy, đại loại: "Trước đây các cụ trong làng có chôn 4 con chó đá, song do có kẻ đào chó đá đem đi đâu mất nên không ai trông coi, bảo vệ phần âm của làng. Vì thế có con quỷ vào làng bắt hết vật, sau đó sẽ bắt đến người, mà chỉ bắt người trẻ".

Nghe những lời phán đó, dân trong làng hết sức hoang mang. Sự hoang mang trở nên tột độ khi gần đây, trong cái xóm nhỏ này đã có hai người chết, một cậu thanh niên chết vì điện giật và một cháu bé con anh Bùi Văn Minh chết không rõ nguyên nhân khi mới hai tuổi rưỡi.

Theo lời gia đình thì cháu mập mạp, mạnh khỏe, không hề có bệnh tật gì, thế nhưng, một lần khi cháu đang chơi đùa đột nhiên lăn ra ngất lịm. Gia đình đưa xuống Bệnh viện Bắc Giang, rồi chuyển xuống Hà Nội chiếu chụp các kiểu, song bác sĩ không xác định được cháu mắc bệnh gì. Mới đây, khi cháu đang chơi với bà, tự nhiên bị nôn ọe liên tục. Gia đình cấp tốc đưa cháu xuống bệnh viện huyện. Trên đường đi cháu vẫn tỉnh táo, nói chuyện, lại còn đòi uống sữa. Nhưng vừa vào đến bệnh viện, cháu co giật, khó thở rồi mất. Gia đình vẫn chưa biết cháu mất vì nguyên nhân gì.

Cái chết của cháu bé con anh Minh tuy không biết có liên quan gì tới những cái chết bí ẩn của đàn gia súc trong làng không, song nó đã gây ra nỗi hoang mang rất lớn. Người dân trong làng đã làm gì? Các nhà khoa học lý giải hiện tượng này ra sao? Các cơ quan chức năng đã vào cuộc như thế nào?

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Căn nhà ma ở Quận 7

Cuối khu phố chính Phú Mỹ Hưng, đoạn sắp qua cầu, bên tay trái có 1 ngôi nhà khá kỳ lại, mọi người bảo đó là ngôi nhà ma. Thật tình là tối hôm trước khoảng 9h chạy 1 vòng quanh ngôi nhà và chụp hình lại cảm giác rất lạnh sống lưng, có cái gì đó khó diễn tả...

Mà cũng kỳ, tự nhiên giữa khu phố sầm uất, sang trọng lọt thỏm 1 khoảng không gian âm u, tối tăm kỳ lạ. Ngôi nhà đó đang ở giai đoạn tô tường, xây dựng khá đẹp và cổ điển, kỳ lạ thay người ta lại lấy gạch 4 lỗ xây bít kín toàn bộ các lối đi vào nhà và cửa sổ tầng trệt như muốn nhốt 1 cái gì đó lại trong căn nhà không cho nó thoát ra. Lạ lùng thay những cửa sổ tầng trên thì lại không bít lại đi bít 1 cái cửa sổ nhỏ nằm trong góc như muốn che dấu 1 cái gì. Nhìn hình bên dưới bạn sẽ thấy, căn nhà thật âm u, ma quái. Xung quanh nó là đầy rẫy những lời đồn, chẳng biết thực hư thế nào nhưng sao Cty PMH lại để nó chơ vơ ở đó mấy năm qua không hề **ng chạm tới, bất chấp những lời đồn....

Cảm giác đến gần ngôi nhà này và nghe câu chuyện thật về nó thật ...... đáng sợ .....

Nếu 1 lần có dịp bạn hãy mang 1 tí tò mò của mình đến tham quan ngôi nhà này .......

Chạy gần cuối khu phố PMH ............... căn nhà nằm ẩn trong 1 dãy phố tối sầm .......

Còn sau đây là những lời đồn:

Cách đó hơn 1 năm , ngôi nhà được xây cất 1 cách bình thường và đang trong giai đoạn tô tường chuẩn bị hoàn thành phần khung ...... nhưng 1 đêm nọ, 1 người thợ hồ mới vào đã xin ngủ lại, vì nhà cửa xa xôi .... ko tiện cho việc đi lại .... đến ság hôm sau, ông ta bị phát hiện là đã chết .... ngay chính ngôi nhà đó ..... những người thợ phát hiện được liền báo cho gia đình của ông thợ hồ này để mang xác ông về .... việc chờ gia đình cũng lâu ... nên những người ở đây quyêết điịnh mua 1 chiếc hòm thuộc hàng xoàn để bỏ xác ông ta vào và đặt trong nhà, đến lúc khi người nhà lên thì chỉ việc mang đi chôn cất thôi ..... Nhưng đến khi người con trai của người thợ hồ này đến ..... trời cũng đã tối .... ko tiện cho việc đi lại .... anh ta quyết định ngủ lại ngôi nhà để sáng mai thuê xe cùng với quan tài về........ đến sáng hôm sau ..... người ta phát hiện anh ta chết bên quan tài của người thợ hồ cha mình .. .... . . . . . . . . . .

"Nhà này cách nhà ông anh tôi 50m nên tôi cũng biết khá rõ, nó là nhà biệt thự Nam Thông 2 được xây dựng khá sớm vào khoảng năm 2004,05 gì đó xây dựng gần xong thì bỗng nhiên ngưng lại, một số người nói là vì có người chết hình như là vợ hay con tự tử ở đó, sau đó để trống một thời gian thì bị bít lại. Thời gian xây nhà ông anh tôi, có một tay thợ xây nghe người ta nói nhà có ma, không tin leo sang bên đó ngủ --> cũng không thấy gì vậy mà bỗng dưng tay này lăn ra bệnh không ăn được đúng 1 tuần liền, đám thợ xây từ đó rất sợ căn nhà này...."

Truyện ma

Truyện cười

Truyện tranh

Truyện tổng hợp

Truyện ma ký túc xá

Vào khoảng những năm 90, tại ký túc xá nữ cũa một trường đại học nọ từng xảy ra một chuyện như sau...

Có một sinh viên tên Nữ không biết vì chuyện gì mà bỗng nhiên nhảy lầu tự tử. Nhưng điều đáng nói là cách tự tử này không giống ai, vì đầu của cô gái này đập xuống đất trước. Từ đó ở hành lang ký túc xá ngay trước phòng cô Nữ người ta thường nghe thấy âm thanh" cốp... cốp...cốp... "giống như tiếng đầu đập xuống đất từ tít đấu kia của hành lang từ từ... từ từ tiến tới, gần dần...gần dần...rồi bỗng dưng... cái âm thanh đó dừng lại, không nhảy nữa mà dừng lại ngay trước căn phòng mà trước đây cô gái ở.

Cô gái nói với một giọng lạnh lẽo: "có Nữ đấy không ? ". Các bạn cùng phòng của cô gái biết rõ đó chính là cô gái ấy và cô đã quay lại...Nhưng không ai dám ra mở cửa phòng... Cứ như vậy chuyện này cứ kéo dài suốt nhiều tuần sau đó. Nhưng lâu dần theo thời gian chuyện này ngày càng ít đi...

Sau đó không bao lâu, kỳ nghỉ hè đến. Càng gần đến kỳ nghĩ hè sinh viên trong ký túc xá lũ lượt kéo nhau về quê càng nhiều, mà cái chuyện đáng sợ ấy thì không ngừng lại hẳn...

Một buổi tối nọ, người quản lý ký túc xá nữ đang làm vệ sinh ký túc xá (Vì mọi người lo hối hả về quê sớm, không ai dọn dẹp, sắp xếp lại ký túc xá cả nên người quản lý tội nghiệp này đành phải dọn từng phòng... từng phòng một). Dọn đến căn phòng có nhiều chuyện đồn thổi đáng sợ này anh ta bỗng cảm thấy nổi da gà." Nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn thôi, toàn là chuyện không có căn cứ... Ôi dào, đừng có mà nghĩ đến nó nữa" - Người quản lý nghĩ bụng. Thế là anh to gan tiến đến mở cửa phòng, chỉ cảm thấy một bầu không khí âm u, lạnh lẽo...

Anh ta chú ý quan sát khắp phòng, thì ra cửa sổ phía Bắc căn phòng chưa đóng, lúc ấy anh ta mới thấy bình tâm trở lại.Thế là anh ta ra đóng cửa sổ lại. Khi anh ta đóng cái cửa sổ thì thình lình nghe thấy 1 tiếng "Pâng". Anh ta giật bắn người quay đầu lại nhìn thì cánh cửa phòng đã tự động đóng lại từ bao giờ...

Lúc ấy trong lòng anh ta có một cảm giác mơ hồ là muốn bỏ chạy. Trong lúc anh ta đang hoang mang sợ hãi đến tê dại cả người thì cái âm thanh "pâng... pâng...pâng...pâng... "đáng sợ ấy từ phía tít xa đầu hành lang kia cứ từ từ tiến lại, gần dần... gần dần ." Lúc này dù chuyện đó có thật hay không th cũng không còn ý nghĩa gì nữa" - anh ta nghĩ thầm...

Anh ta vô cùng hoảng sợ, nhưng bây giờ có thể làm được gì đây ? Chắc chắn là không thể ngồi im chờ chết được rồi, thế là anh ta nghĩ tạm thời trốn ở dưới gầm bàn học của giường số 2, đợi cho cô ta đi qua rồi hãy chui ra, may ra có thể thoát được...

Nhưng đúng là trời không chiều lòng người, mười phần chỉ được 8,9 phần. Câu này rõ ràng đang ứng vào tình trạng anh ta bây giờ. Cô gái dừng ngay trước cửa phòng, không nhảy "pâng...pâng...pâng... " nửa mà từ từ nói với một giọng lạnh lẽo :" Anh... không... cần... phải... trốn... nữa... đâu...Tôi... đã... trông... thấy... anh... rồi... "Người quản lý nghĩ : "Tôi đã trốn dưới gầm bàn rồi, mà cô vẫn chưa có mở cửa, sao có thể trông thấy tôi được chứ ?"

Thế là người quản lý đi đến bên cửa phòng, cúi người xuống và áp sát mặt xuống đất, anh ta muốn nhìn con ma nữ ấy. Khi anh ta nhìn ra khe cửa thì thấy đôi mắt máu chảy ròng ròng nhìn anh với ánh mắt ai oán. Và nó nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: