Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[MA] Love [Short fic| HaeHyuk]

cre. 360kpop 

Author: Daesung_Hyori. Gọi là JingYo nhá!!!
Pairing: HaeHyuk.
Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về au và au viết fic hoàn toàn với mục đích phi lợi nhuận
Rating :MA
Category : romance, humor
Status : on going
Warning : không dành cho trẻ dưới 16 tuổi
Summary:

"Tớ hận cậu, Lee DongHae... Đừng bao giờ để tớ thấy cậu nữa"

"Xin lỗi cậu Hyukie... Nhưng có lẽ tớ đã yêu cậu mất rồi!"

Notes: Fic này JingYo viết trong thời kì bất ổn tâm lí nặng ( do chờ kết quả thi ấy mà) nên có chỗ nào không hay, không hợp lí thì mọi người cứ góp ý với JingYo nhá! Còn về My All 2, hết fic này JingYo sẽ viết! Yêu mọi người!

Chap 1 không có gì đặc sắc, nhưng cốt yếu là ở chap 2. Mọi người chuẩn bị máu đi đấy!! Đừng có trách JingYo không báo trước!

Chap 1


Một buổi sáng đẹp trời, trước một căn nhà màu trắng xinh xắn, DongHae và KyuHyun đang ngồi trên chiếc moto của mình chờ một ai đó…

_Hyukie!!! Nhanh lên trễ học bây giờ!!- DongHae la lên

Một thiên thần đẩy cửa chạy ra bancon, miệng vẫn còn ngậm bàn chải, tóc thì bù xù…

_...ợi…ột…út!!! (Đợi một chút)- EunHyuk vừa đánh răng vừa nói, xong liền chạy vào trong phòng

_13 phút nữa mà không xuống thì tự lết bộ đến trường đó!!!- KyuHyun khoanh tay ngồi xuống yên xe

Đúng 13 phút sau, một con khỉ vừa chạy vừa lăn xuống cầu thang…

_Thưa umma con đi học!!

Cậu lật đật ngồi xuống mang giày rồi phóng như điên ra sân…

_13 phút 13 giây! Tự đi bộ đi!- DongHae leo lên xe khởi động máy

_YA!!! Haenie à!! Chở Hyukie đến trường đi mà!!!- EunHyuk chạy lại nắm nắm tay áo của DongHae

_Không!- DongHae quay mặt đi chỗ khác nhịn cười vì cái bộ dạng quá ư là đáng yêu của EunHyuk

Môi đỏ cứ chu ra mà năn nỉ, mắt thì chớp chớp làm trò “Puppy’s Eyes”

_Thôi! Không thèm!- EunHyuk níu kéo hòai DongHae không quay lại *đang bận cười mà*- Kyunie! Chở Hyukie đi nhá!- Quay sang KyuHyun và tiếp tục… Puppy’s Eyes

_Ừ lên đi!- KyuHyun mỉm cười rồi khởi động máy

_Cảm ơn!- EunHyuk lăn xăn định chạy qua xe KyuHyuk thì bị DongHae nắm tay kéo lại rồi bắt lên xe của mình.

_Ơ!!!-EunHyuk tuy bất ngờ nhưng vẫn ngồi sau lưng DongHae.

Hai chiếc xe moto phóng đi, ngày nào cũng vậy, DongHae và KyuHyun luôn đến đón EunHyuk đi học.

Suốt 5 năm nay, sáng nào EunHyuk cũng ngồi sau lưng DongHae, cậu đã thầm yêu tấm lưng rộng và ấm áp này từ lâu lắm rồi. Nhưng lại không dám nói ra, vì cậu biết… DongHae không yêu cậu. DongHae có hàng chục người bạn gái…

-----------EunHyuk’s POV ---------
Suốt bao năm nay, tớ luôn ở phía sau cậu… Tớ yêu cậu nhiều lắm DongHae à… nhưng có lẽ tình cảm của tớ không bao giờ có thể thổ lộ được…

Ngày nào tớ cũng hỏi cậu có đi ăn trưa cùng bạn gái của cậu không… Tất rất vui khi cậu nói không… Hi vọng hôm nay cũng vậy…
-------------------- ---------------------

_Sao im lặng thế Hyukie? Ngủ gục đấy à?- DongHae vừa lái xe vừa nói

_Không…

_Ôm chặt vào đi, tớ chạy nhanh đấy… Trễ học rồi!!!

EunHyuk xiết chặt vòng tay quanh eo của DongHae, dựa vào lưng anh, cậu thích cái cảm giác này

_Kyu à! Nhanh lên, trễ rồi!- DongHae quay lại nói với Kyu

_Ok!!!

Hai chiếc xe phóng như bay đến trường…

… Reng…

_Chết không kịp rồi!- EunHyuk nói khi thấy cổng trường khép lại

_Đừng lo! Có tớ mà!- KyuHyuk vênh mặt rồi ngừng xe trước cổng trường vừa đóng.

_Thầy iu dấu ơi!!! Mở cửa cho em!- KyuHyun cởi nón ra

_Ôi! Hyunie của thầy!- Ông thầy giám thị cau có liền quay sang mở cửa cho Kyu

_Vào thôi!- KyuHyun quay ra sau nói với DongHae và EunHyuk

Cảnh tượng này quá quen thuộc với họ rồi. KyuHyun nằm trong đội tuyển tóan của trường, đó giờ huy chương vàng mấy cái hội thi tóan cấp quận cấp thành phố gì đó cậu đọat sạch rồi. Trường nâng cậu như nâng trứng, con cưng của trường là thế đấy.

Cả ba thong thả bước trên hành lang, bây giờ đang là tiết tóan, ông thầy thì hớt hải khi không thấy KyuHyun đâu…

_Trời ơi! KyuHyun của thầy đâu, hôm nay em ấy bệnh ở đâu, sao mà không thấy đến trường thế này… KyuHyun đâu….

_Em đây thầy ơi!- KyuHyun bước vào

_Ối!!! mừng quá!! Em không sao à?- Ông chạy đến ôm chầm lấy anh.

_Vâng! Em vẫn bình thường, tứ chi đầy đủ…

Câu nói của KyuHyun làm DongHae và EunHyuk bật cười khi về chỗ…

_Em phải cẩn thận trong mấy ngày này biết chưa? Sắp thi Olympic Tóan cấp Quốc Gia rồi… Ngủ đủ giấc, không ăn bậy, ….

_Vâng!- KyuHyun lắc đầu chán nản…

Để balo lên bàn, KyuHyun ngồi xuống bên cạnh EunHyuk…

_Cục cưng của SM là thế đấy! Ngủ đi, tiết này cậu đâu cần học!- EunHyuk cười

_Ừ! Tớ ngủ đây! Học vui nhé!!- Nói rồi KyuHyun gục mặt xuống bàn

Ông thầy nhịp thước trên bàn…

_Lấy giấy ra làm kiểm tra đột xuất!

Cả lớp la lên… KyuHyun thì đang yên giấc

_Dậy!! Không được ngủ… Kyu dậy ngay!!!- DongHae với sang gọi anh

_Kyunie à! Cậu mà ngủ là bọn tớ 0 điểm hết đấy!! Dậy!!!- EunHyuk đánh không ngừng vào vai KyuHyun

Ông thầy viết đề lên bạn, EunHyuk và DongHae cùng tòan bộ cái lớp đang đổ mồ hôi vì cái đề trên bảng. Có tận 2 đề, Hae và Hyuk làm hai đề khác nhau

_Kyu à!! Giải lẹ đi!- DongHae nghiến răng nói

_Nè!- KyuHyun đưa tờ giấy cho EunHyuk

_Của tớ đâu?- DongHae nhìn KyuHyun

_Từ từ…

_DongHae!! Em làm cái gì thế?- Ông thầy đi xuống chỗ DongHae

_Có gì đâu thầy…

_Lên bàn giáo viên làm cho tui!!!

Và DongHae say goodbye luôn… Cầm giấy bút lên, anh liếc sang KyuHyun

_Đồ con sói đáng ghét!!

Hết giờ kiểm tra, ông thầy thu bài rồi chấm tại chỗ, cho lớp ngồi làm bài tập. Thầy đọc điểm…

_KyuHyun 10 ( Kyu không làm nhưng đương nhiên được 10), EunHyuk 10,…. DongHae 1…

DongHae ấm ức suốt giờ học. Cuối cùng thì cũng đến giờ nghỉ trưa. Cả ba nhanh chóng xuống căntin mua thức ăn…

_Này! Đừng có giận Kyunie mà! Kyunie làm không kịp chứ bộ!- EunHyuk đi chính giữa DongHae và KyuHyun, ra sức làm hòa cho hai người

_Con sói chết bằm!!!- DongHae lườm KyuHyun

_Tại Hae mà, ai biểu, hối Kyu làm gì để ông thầy xuống!!- KyuHyun quay sang nói.

_Đợi đấy!! Ngộ sẽ páo chù!!!- DongHae lầm bầm trong miệng

Mua đồ xong, KyuHaeHyuk sẽ ra khuôn viên trường ngồi ăn cho mát. DongHae và KyuHyun ra trước còn EunHyuk thì bận đi mua sữa dâu… Khi ra sân trường thì chiếc ghế của KyuHyun và DongHae chỉ ngồi đủ hai người…

_Sao ngồi đây! Ghế mọi khi của tụi mình đâu?

_Có người ngồi òi! Chịu khó ngồi đây đi! DongHae nói

_Chỗ đâu mà ngồi!- EunHyuk giãy nãy…

KyuHyun nắm lấy tay EunHyuk, kéo cậu ngồi lên đùi mình…

_Ngồi như vậy này!- KyuHyun mỉm cười

DongHae thấy cảnh đó, anh vừa buồn vừa tức…

------------DongHae’s POV-------------

Tức ngực quá… Sao lại như thế chứ? Lúc nào Hyukie cũng bênh Kyu, chẳng lẽ Hyukie yêu Kyu sao?... Nhức đầu quá!!!

----------------------- --------------------

_Tớ đi ăn với EunHee đây!- Nói rồi DongHae bỏ đi một mạch.

EunHyuk đứng dậy, ngồi xuống chỗ của DongHae vừa nãy… Tim cậu nhói lắm… Sữa dâu của cậu trở nên đắng và khó uống…

DongHae quay lưng bước đi, anh quàng tay lên vai của cô gái đang đứng chờ mình. Anh đâu biết rằng đâu biết rằng đằng sau lưng mình, mắt của EunHyuk đang đỏ lên…

DongHae cùng EunHee đi đến dạo quanh trường. Cô gái cứ huyên thuyên về đủ thứ chuyện mà DongHae chẳng thèm quan tâm, anh cứ mãi suy nghĩ về cảm xúc của mình… đối với anh, EunHyuk rất quan trọng…

---------- Flash back----------

DongHae chạy đi trong cơn mưa tầm tã, anh cứ chạy về phía trước mà không có điểm ngừng.

“Ba mẹ li dị rồi! Con muốn sống với ai?”

Lời nói của mẹ cứ lảng vảng tron tâm trí anh, anh sốc lắm. Gia đình anh đang hạnh phúc mà, tại sao? Tại sao chứ?

“Hay con muốn tự lập, ba mẹ sẽ gửi tiền về hàng tháng cho con!”

DongHae ngồi gục xuống đường, ba mẹ anh đối xử với anh như thế đấy….

_DongHae… DongHae à…- Tiếng gọi từ đằng sau anh, như anh không quay lại… Anh quá mệt mỏi rồi…

Là EunHyuk, cậu chạy theo anh từ nãy đến giờ. Khi đến nhà DongHae chơi, cậu đã vô tình biết được chuyện gai đình của anh…

_DongHae à!!!- EunHyuk ngồi xuống bên anh

Cậu vòng tay ôm anh vào lòng…

_Tớ biết cậu rất sốc… Mạnh mẽ lên, tớ luôn bên cạnh cậu!

------------------ ---------------

Buổi chiều mưa ngày hôm đó, DongHae không bao giờ quên. Anh vẫn còn nhớ rất rõ… EunHyuk là người đầu tiên và duy nhất ở bên cạnh anh khi anh cô đơn nhất…

_Oppa!!!- Cô gái hét lên, kéo anh về thực tại…

_Gì?

_Oppa sao vậy?

_Không sao!

_Oppa… Chiều nay chúng ta…

_Chia tay đi!- DongHae lạnh lùng nói

_Sao?- Cô gái ngỡ ngàng- Chúng ta vừa quen nhau hôm qua mà…

_Tôi mệt và quan trọng là tôi không thích cô!- DongHae nói rồi bước đi

Mệt kệ cho tiếng của cô gái hét ầm ỉ sau lưng mình… Anh quen rồi… 

DongHae rất đẹp trai, học hành lại khá, phải nói anh là hotboy của SM. Nhưng sau cú sốc về chuyện gia đình, anh đã bỏ bê việc học, thay bạn gái mỗi ngày như một thú vui…

Thường ngày thì cả ba luôn nói chuyện vui vẻ trong giờ học, nhưng hôm nay không khí chùng xuống thấy rõ… EunHyuk không nói một lời nào…

Giờ ra về, EunHyuk vẫn ngồi sau DongHae, nhưng không ôm như mọi khi. EunHyuk luôn như thế, ngày nào mà DongHae dùng cơm cùng bạn gái, EunHyuk đều không nói chuyện với anh… EunHyuk ghen…nhưng DongHae quá ngốc nghếch để không nhận ra điều đó…

_Kyunie à! Ghé nhà tớ nhá, hôm nay phải làm tiệc để chúc mừng mấy hyunh!- EunHyuk sực nhớ ra việc quan trọng nhất ngày

_Sao giờ mới nói!- DongHae hỏi

_Quên! Chắc tớ chết với Chullie hyunh quá!

_Hyukie thiệt là!!!- KyuHyun lắc đầu

Vừa về tới nhà là EunHyuk phi thẳng vào bếp….

_Umma… Umma…- Gọi hòai mà không thấy trả lời

_Hôm nay bác đi nhà thờ mà!- DongHae mở tủ lạnh lấy chai nước…

_Áaaaaaaaaa!!! Trời ơi! Umma đi rồi, ai nấu ăn….- EunHyuk hét tóang lên

_Bây giờ là 4h đó Hyukie!- KyuHyun nhìn đồng hồ

_Áaaaaaaaaaaaa!!!! 7h Chullie với Teukie hyunh tới!!- EunHyuk hốt hỏang

_Sao không chịu nói sớm! Đãng trí quá đi!!!- KyuHyun cốc đầu EunHyuk

_Ai biết được! Tự nhiên hôm qua 4h sáng Chullie hyunh gọi nói tổ chức tiệc, chiều nay hyunh ấy qua! Chết Hyukie òi!!!

_Cậu chết một mình đi nhá!! Tụi này không liên can gì đến đâu đấy!!!- DongHae lắc đầu

_Haenie….oa oa oa oa oa oa… Sao để Hyukie chết một mình… Trời ơi! Chullie hyunh mà qua là…. Oa oa oa….

_Á! Chullie hyunh gọi này!!!- KyuHyun đưa điện cho Hyukie

_Alo- EunHyuk sụt sịt

_Hyukie yêu dấu của hyunh! Hyunh biết là em đang chuẩn bị tiệc cho hyunh phải không? Hyunh tin tưởng em nhất mà!!!!

_Vâng…

_Em kêu 2 thằng Hae với Kyu qua phụ đi nhá, để một mình em làm tội em!

_Dạ…

_3 đứa làm đồ ăn ngon nhá! Hyunh với Hannie, Teukie và Innie đậu vô đại học hết rồi!!!

_Vâng!

_Làm đồ ăn ngon nhá!! 

_vâng!!

Cái giọng oanh vàng của Chullie làm cho DongHae và KyuHyun lạnh xương sống… Xong! Ba đứa cùng chết!

_Giờ sao?- KyuHyun đi qua đi lại

_Ba đứa tụi mình có mình Hyukie biết nấu thôi!- DongHae nhìn sang EunHyuk

_Ya! Cậu sống một mình mà không biết nấu sao?- KyuHyun hỏi DongHae

_Tớ tòan ăn ké nhà Hyukie thôi!!- DongHae lắc đầu.

_Hyukie à! Giờ sao?- KyuHyun và DongHae nhìn sang cậu

_Oa oa oa… Chết chứ sao?

_Hyukie nấu đi!

_Nhiều lắm!

_Nấu đi!

_Ừ!!

Thế là con khỉ xông pha vào bếp cắt thái đủ thứ kiểu, chiên xào nấu tùm lum tà la. Còn KyuHyun và DongHae thì đứng rửa chén… Sau một hồi xông pha chiến trường, trên bàn ăn lúc này đã được dọn đầy món ăn…

_Ngon quá! Tớ ăn nhá!!!- KyuHyun định lấy miếng thịt thì… chát

_Không được! Đợi mấy hyunh tới mới được ăn...- DongHae cản

DongHae nghe tiếng xe thì chạy ra mở cửa… Trong bếp chỉ còn một con khỉ và một con sói

_Hyukie! Cho tớ 1 miếng đi… đói quá!!!

_Không được! Chullie ghét nhất là ăn vụng đấy!

_Cho 1 miếng đi mà! Sao hyunh ấy biết được!

_Nè!!- Xiu lòng trước cái tính tham ăn của con sói

EunHyuk lấy miếng thịt đút cho KyuHyun…

_YA!!! Ăn vụng nhá!- DongHae vừa chạy vào bếp liền la lên…

_Cái gì! Đứa nào ăn vụng! Ai cho ăn trước ta!!!- Chullie hét lên

EunHyuk cầm miếng thịt tống vào miệng DongHae…

_Có gì đâu hyunh!- EunHyuk chạy ra ôm Chullie

Còn DongHae thì đang khóc vì mắc nghẹt + phỏng lưỡi…

Sao một hồi ôm hôn thắm thiết, EunHyuk rút lên phòng để thay quần áo. DongHae chạy lên theo.

_Có sao không?- EunHyuk hỏi DongHae vì thấy anh cứ thè lưỡi ra mà quạt quạt

_Cậu thử bị phỏng lưỡi đi, tớ có tội tình gì đâu mà lại…

_Xin lỗi! Tại lúc đó miếng thịt bự quá mà miệng của Kyu thì đầy rồi…- EunHyuk cúi đầu nói

_Đau chết đi được!!! Hai cậu ăn vụng mà người nhận hậu quả là tớ…

_Thôi mà, xin lỗi mà…- EunHyuk xúyt xoa

_Đền đi!

_Sorry mà!!- EunHyuk chu mỏ ra tỏ vẻ dễ thương để chọc DongHae cười

DongHae đứng hình trước cậu, mắt thì long lanh nhìn anh, môi thì đỏ mọng… Vô thức, DongHae tiến lại gần cậu, mặt cậu cách mặt anh chỉ còn vài xentimet… Môi anh chạm vào môi cậu, mắt EunHyuk mở to. Cậu không tin được rằng DongHae đang hôn cậu… DongHae đẩy cậu té xuống giường, môi vẫn gắn chặt lấy môi cậu…

_Haenie, Hyukie xuống ăn lẹ nè!!!- HeeChul nói vọng từ dưới nhà lên

EunHyuk vội vàng đẩy DongHae ra, cậu chạy thẳng vào toilet, đóng sầm cửa…

---------EunHyuk’s POV---------
DongHae hôn mình… Mình đang mơ sao? … Tim mình đập nhanh quá… Bình tĩnh lại nào EunHyuk… chỉ là mơ thôi phải không?
------------------ --------------------

Ở ngòai phòng, DongHae đang vò đầu bứt tóc….

-----------DongHae’s POV--------
Mình vừa làm cái chuyện quá quỉ gì thế này… Mày điên rồi Lee Dong Hae…
--------------------- ------------------

Chap 2


_Ăn được chưa hai tên nhóc tì kia!!! Bắt Kim Hee Chul này đợi đến bao giờ hả???- HeeChul chống nạnh, đứng dưới cầu thang thét lên

Trong căn phòng đó, vẫn yên lặng, một con khỉ đỏ mặt, một con cá bị ngơ. DongHae ngồi thừ trên giường, anh đi đến trước cửa toilet, đắn đo một hồi

_H…Hyukie à! Tớ xuống dưới trước nhá! Thay đồ xong nhớ xuống lẹ, Chullie hyunh la kìa!- Nói rồi DongHae chạy vụt ra khỏi phòng

Trong toilet, EunHyuk liên tục dập nước vào mặt, mặt cậu đang đỏ ửng lên.

Sau khi thay đồ xong, EunHyuk đi xuống bàn ăn, vừa đi vừa cố tránh mặt DongHae, cậu kéo ghế ngồi cạnh KyuHyun

_Hai đứa làm cái gì trong phòng mà hyunh kêu hoài không trả lời vậy?- HeeChul nhìn cả hai dò xét

_Làm cái gì đâu chứ!!!- Không hẹn không rằng, DongHae và EunHyuk đồng thanh

_Trời! Chullie nói chút xíu thôi, hai đứa làm gì mà phản ứng mạnh thế!!- KangIn bỏ ly bia xuống 

_Em… em… có phản ứng gì đâu…- EunHyuk cúi gầm mặt xuống bàn, má thì đỏ ửng lên

_Mới nói chút thôi mà đã đỏ mặt lên rồi kìa!!- LeeTeuk cười lớn

_Mấy hyunh đừng có chọc Hyukie nữa mà!!- KyuHyun quàng tay qua vai của EunHyuk

_Mà hai đứa có chuyện gì không đấy?- HeeChul hỏi

_Đã nói là không mà!- DongHae đập bàn

Không khí trở nên căn thẳng, EunHyuk bấu chặt tay vào áo mình, tim cậu đau lắm…

_Em nói là không có gì… mấy hyunh ăn đi. Hyukie bỏ công nấu từ chiều đến giờ đó…- Giọng DongHae dịu lại- Em vào trong lấy thêm bia cho mấy hyunh!- DongHae nhanh chóng chạy vào bếp

_Em đi lấy thêm đá!- Hyukie cũng chạy vào

_Ế ế!! Lấy cho Chullie nước ép, uống bia mập lắm!- HanKyung ngồi bên cạnh nói vọng vào.

_Lo cho vợ sắp cưới dữ!!!- KangIn chẹp miệng

_Đúng rồi! Teukie à, cậu lo cho Innie đi, uống bia nhiều quá mập như con gấu ý!!- HeeChul mỉa mai

_YA!! Kim HeeChul….

Trong bếp, EunHyuk đang rót nước thì DongHae đến gần

_Cho tớ xin lỗi…

_Không sao… 

_Nụ hôn khi nãy… tớ… tớ…

_Không… không sao mà… Không có gì đâu…- Nói rồi EunHyuk chạy thẳng ra phòng ăn.

Bữa tiệc chúc mừng diễn ra vô cùng vui vẻ, tất cả đều vui mừng khi đậu vào đại học mình mong muốn. HeeChul và Lee Teuk còn hứa năm sau sẽ làm tiệc tổ chức 3 đứa nếu cả 3 đậu vào đại học…

Sáng hôm sau, tại lớp, ở bàn cuối có 1 con cá, 1 con khỉ và 1 con sói đang lăn ra bàn mà ngủ… Lí do thứ nhất là do hôm qua bị HeeChul bắt đánh bài tới khuya, lí do thứ 2 là bây giờ đang trong tiết văn…

Bà cô vẫn thao thao bất diệt về một cái đọan văn nào đó… Còn bên dưới vẫn đang mơ mộng về một nơi xa lắm…

_Lee DongHae, Lee EunHyuk đứng dậy cho tui!!- Bà cô đập mạnh cây thước xuống bàn

_Dạ…- Cả hai bật dậy

_Sao lại ngủ trong giờ của tui? 

_Bọn em xin lỗi…

_Cuối giờ ở lại chép phạt cho tui!- Bà cô nhịp nhịp cây thước xuống bàn

_Vâng…

Bà cô đi đến bên KyuHyun, người vẫn còn say giấc nồng…

_Hyunnie… Dậy đi em…- Bà cô lay nhẹ người

_Ư… Cái gì…- KyuHyun nói mớ

_KyuHyun… dậy…- Bà cô tiếp tục gọi…

KyuHyun ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở

_Chết Kyu òi! Hyukie quay sang nói nhỏ với DongHae

_Em lên phòng y tế mà ngủ, ngủ ở đây mỏi lưng lắm…- Bà cô nhỏ nhẹ với KyuHyun

_Sao ạ?- DongHae và EunHyuk muốn rớt quai hàm vì câu nói của bà cô

Môn tóan thì việc này không lạ, nhưng còn môn văn thì hơi…

_Hai em cuối giờ chép phạt cho tui!- Bà cô trừng mắt

_Cô ơi!- KyuHyun gọi

_Có chuyện gì?- Lại nhỏ nhẹ

_Tha cho hai bạn ý đi cô hôm qua em bắt cả hai thức khuya tính tóan kiểm tra bài cho em nên mới như vậy…

_Ồ vậy sao? Không sao, vậy DongHae và EunHyuk không cần chép phạt…

Bà cô tiếp tục bài giảng của mình… EunHyuk quay sang Kyu

_Hôm qua bọn mình tính cái gì thế?

_Tính nút bài cào chứ gì! Tớ lên phòng y tế ngủ đây, mai tớ thi òi! Bye! Trưa nhớ mua đồ ăn cho tớ!- KyuHyun xách balo ngang nhiên đi ra khỏi lớp…

Reng… Tính chuông báo hiệu kết thúc 2 giờ văn vang lên… Chỉ có 90 phút thôi mà nó dài như 2 thế kỉ… DongHae và EunHyuk mệt mỏi đi xuống căntin…

Điện thọai DongHae vang lên, hiện lên chữ “Con sói chết bằm”

_Gì vậy sói?

_Về nhà ngủ đây, khỏi mua đồ ăn cho tớ!

_Sao vậy?

_Mai thi òi, về nhà ngủ cho sướng! Bye!

_Bye!

DongHae cất điện thọai vào túi…

_Kyu về nhà òi, tụi mình đi ăn trưa thôi, khỏi chờ nó…

_Ừ…

_Hyukie này…

_Sao?

_Trốn học đi! Hôm nay tớ mệt quá!

_Sao cơ? Trốn á!!!- EunHyuk tròn mắt

_Ừ… Trốn đi! Đi ra con sông sau lưng trường đó… Hết giờ quay về trường lấy xe cho gần…

_Nhưng… nhưng mà…- EunHyuk chưa kịp nói gì thì bị DongHae kéo đi

DongHae mua đồ ăn, thức uống xong thì kéo EunHyuk ra sau trường, leo rào nhảy ra ngòai… Anh dẫn cậu đến con sông gần đó, cả hai ngồi dưới một tán cây to.

_Ở đây đẹp thật đấy…- EunHyuk mỉm cười, ngồi xuống bãi cỏ

_Ăn trưa đi này!- DongHae đưa cho EunHyuk miếng sandwich

_Cảm ơn nhá… Sao cậu biết chỗ này đẹp thế?

_Lúc trước tớ hay trốn học ra đây…- DongHae dựa lưng vào gốc cây

_Cậu xấu lắm, biết chỗ đẹp như thế này mà không nói cho bọn tớ

_Dù có nói thì cậu cũng ở lại học với Kyu, cậu đâu có chịu trốn học ra đây với tớ…- Mắt DongHae đượm buồn

_Cậu nói vậy là sao?- EunHyuk nhíu mày

_Tớ nói cậu ham học thôi…

----------DongHae’s POV---------

Tớ nói không đúng sao? Nếu có Kyu thì tớ có rủ cậu đi đâu thì cậu cũng chẳng đi… Cậu thích Kyu còn gì? Hôm nay tớ muốn ở riêng với cậu mà không có Kyu… Tớ ích kỉ lắm phải không?
------------------- -------------------

_Chúng ta chơi với nhau được bao lâu rồi nhỉ?- DongHae hỏi vu vơ

_Uhm… từ hồi lớp một đến giờ là 12 năm… Còn 2 đứa mình với Kyu thì 3 năm…

_Uhm…

-------------DongHae’s POV----------

12 năm không bằng 3 năm sao? Cậu thân với Kyu hơn phải không?

Aishhhh!! Mình đang nghĩ cái gì vậy nè… Mình và Hyukie chỉ là bạn thôi mà…
----------------------- -------------------

_Ngày mai Kyu thi rồi, không biết có đọat huy chương vàng nữa không nhỉ?- EunHyuk quay sang DongHae

_Ừ….- DongHae ậm ự cho có lệ, mắt đảo sang phía khác

_Hay gọi Kyu ra đây chơi nhé!- EunHyuk toang móc điện thọai ra

_Đừng!- DongHae gằng giọng

EunHyuk hơi bất ngờ vì thái độ của DongHae…

_Tại sao?

_Kyu cần nghỉ ngơi mà…

_Ừ nhỉ!! Nhắc đến nghỉ… tớ buồn ngủ quá…- EunHyuk che miệng ngáp

_Nằm đây ngủ nè…- DongHae kéo EunHyuk nằm xuống đùi mình…

_Cậu không mỏi chứ!- EunHyuk nhìn anh hỏi

_Không… Hyukie ngủ đi…

DongHae cũng dựa lưng vào gốc cây, nhắm mắt lại. EunHyuk cũng thiếp đi trên đùi của DongHae…

Gió hiu hiu thổi, dưới gốc cây đó, có hai trái tim đang cùng nhịp đập nhưng mai chẳng bao giờ nhận ra… Họ quá ngốc nghếch phải không?
.
.
.
.
.

_Cậu có chắc vô trường giờ này không bị ai bắt chứ?- EunHyuk lo lắng

_Không đâu! Giờ này giáo viên về hết rùi!- DongHae nắm tay EunHyuk chạy ào vào bãi đỗ xe.

DongHae loay hoay dắt xe, EunHyuk thì cứ dòm ngó xung quanh…

_Lee DongHae, Lee EunHyuk!!!- Ông thầy giám thị cầm cây thước đứng dựng vào tường

_Thầy!!!- Cả hai bất ngờ, cứng đơ ra

_Lên phòng giám thị! NGAY LẬP TỨC!!- Nói rồi ông quay đầu đi

_Chết nữa rồi!- EunHyuk xụ mặt- TẠI CẬU HẾT ĐẤY!- Quay sang quát DongHae, rồi đủng đa đủng đỉnh đi theo ông thầy

_Dễ thương quá!- DongHae mỉm cười vì cái dáng đi của cậu

DongHae và EunHyuk ngồi xuống chiếc bàn dài, đối diện là ông thầy hắc ám.

_Tại sao trốn học?- Nhịp nhịp cây thước

_Tại em rủ cậu ấy theo… Thầy cứ phạt em đi!- DongHae nói

_Tui hỏi tại sao trốn học?

_Ngủ ạ!- DongHae trả lời tỉnh bơ

_Haenie!!- EunHyuk đạp vào chân DongHae

_Cái gì đấy? Hai đứa muốn đạp đá cạp cắn gì thì về nhà mà làm.

_Thầy ơi… Thầy tha cho em đi… hức hức…- EunHyuk mếu máo

_Không! Ngày mai vô trường lau dọn hết tầng 4 cho tui!

_Thầy!! Mai thứ 7 mà… - DongHae cằn nhằn

_Cứ vô trường mà làm đi! Tui thương hai người lắm rồi! Tui còn chưa phạt tội nhuộm tóc từ năm lớp 10 đến giờ nhá! Đi học gì mà một đứa đầu nâu, một đứa đầu đỏ…

_KyuHyun cũng nhuộm mà thầy…- DongHae trề môi

_KyuHyun khác, mấy đứa khác!!! Người ta thiên tài, muốn làm cái gì thì làm!!

_Mai em đi nhuộm đen lại ạ!- EunHyuk nói

_Khỏi!- Ông thầy gạt phăng

_Sao vậy ạ?- EunHyuk trố mắt

_Tóc màu này đẹp hơn!- Nói rồi ông đi thẳng

_Sao ạ?- EunHyuk thốt lên đầy bất ngờ

_Về thôi, Hyukie!- DongHae vỗ vai EunHyuk

_Tại cậu hết đấy! Ngày mai tớ không được ngủ nướng! Tớ ghét cậu!!- EunHyuk đánh vào ngực DongHae

_Ngủ thì ngủ cho đã đi! Trưa vô trường làm! Thầy đâu có nói là mấy giờ!

_Tớ vẫn ghét cậu…hức hức… nói là trốn không sao… oa oa oa… Ghét Haenie!!!

Thế là con khỉ gào thét lên ăn vạ

_Hyukie này! Cậu mà khóc mà ma nữ đến bắt cậu đấy!- DongHae dọa

_Hức… Ma gì chứ… hức…

_Kìa!!!- DongHae chỉ ra sau lưng EunHyuk

_Áaaaaaaaa!!! Chở Hyukie về!!!- EunHyuk nhảy nhào vô lòng DongHae

_Ghét Haenie mà!!- DongHae cười gian

_Không! Yêu nhất trên đời!! Yêu Haenie nhất!! Chở Hyukie về đi mà!!!

DongHae chở EunHyuk về nhà, EunHyuk ôm chặt lấy anh. DongHae cố tình chạy thật chậm, tự nhiên anh muốn ở bên cậu lâu hơn… Con đường về nhà sao mà ngắn thế…

_À! Ngày mai Kyunie nói là cậu ấy vô trường rồi mới đi thi!- EunHyuk nói

_Vậy sao?

_Ừ… Tụi mình vô trực nhật khỏang 2h chiều sẽ gặp Kyunie! Trường chở Kyunie đi thi mà!

_Ừ! Tớ về đây…

_Cậu vào ăn cơm rồi về…- EunHyuk xuống xe

_Thôi… Tớ về ăn đại cái gì đó rồi ngủ… Tớ mệt lắm rồi…

_Đừng có ăn bậy gì đấy, cũng không được bỏ bữa, ăn cho no, đừng để bị đau bao tử đấy!!

_Cậu vào đi… Bye…

Đợi EunHyuk vào nhà rồi DongHae chạy đi… Lại Kyunie… Sao anh lại ghét EunHyuk nhắc đến cái tên đó chứ… KyuHyun và anh là bạn thân mà…

DongHae về đến nhà, anh đi vào phòng, ngã ào xuống giường… Bây giờ anh chỉ muốn ngủ thôi, anh nghĩ bỏ 1 bữa cũng không sao… Nhắm mắt lại….

“Đừng có ăn bậy gì đấy, cũng không được bỏ bữa, ăn cho no, đừng để bị đau bao tử đấy!!”

Hình ảnh của EunHyuk mỉm cười xuất hiện trong tâm trí anh. DongHae ngồi bật dậy… Suy nghĩ một hồi, anh đi ra bếp…

.
.
.

DongHae mệt mỏi thức dậy… đã 1 h chiều… DongHae đánh một giấc từ đêm qua đến giờ… Cũng phải, hôm trước thức đến sáng để đánh bài, hôm qua lúc EunHyuk ngủ thì anh cũng chỉ ngồi ngắm cậu, có ngủ được chút nào đâu chứ…

DongHae chạy vào toilet tắm rửa, rồi nhanh chóng qua nhà EunHyuk. Anh cố gắng chạy thật nhanh để không đến trễ hẹn…

_Hyukie!!!- DongHae gọi

_Chào Haenie!!- EunHyuk bung chạy ra khỏi cửa

Cậu mặc một chiếc áo sơmi đen, cùng chiếc quần jean bó sát. Tay cầm một gói quà gì đó.

_Đi thôi!- EunHyuk leo lên xe

_Quà của ai vậy?

_Kyunie!

DongHae lại cảm thấy khó chịu… Anh phóng xe đến trường…

Vừa đến trường, trường vắng vẻ không có ai, hôm nay là thứ 7 mà… Cả hai bước vào trong sảnh

_Hyukie! Haenie!- KyuHyun bước từ phòng hiệu trưởng ra

_Kyunie!!- EunHyuk chạy lại

_Chừng nào cậu đi?- DongHae hỏi

_Sắp rồi! Nửa tiếng nữa là đi!

_Thi tốt nhé!- DongHae vô vai KyuHyun

_Jo KyuHyun này là ai chứ? Tất nhiên là thi tốt rồi!- KyuHyun vênh mặt

_Xì!!! Đòi sói chảnh chẹ!- DongHae trề môi

_Lee DongHae! Lee EunHyuk! Vào phòng lao công lấy xô, với giẻ lau đi!- Ông thầy giám thị lại xuất hiện

_Để tớ vào lấy!- DongHae chạy lên lầu

_Chúng ta lên sân thượng đi!- KyuHyun kéo EunHyuk đi

Cả hai đi bộ lên cầu thang, đi ngang qua phòng lao công, DongHae thấy cả hai, nhưng đang bận lấy đồ, anh chỉ biết là họ lên sân thượng…

_Tặng Kyunie nè!- EunHyuk đưa gói quà cho KyuHyun

_Cảm ơn! Gì đây nhỉ?- KyuHyun mở gói quà ra- Chocolate à?

_Uhm! Ăn đi! Người ta nói ăn chocolate giúp bình tĩnh đó! Thi tốt nhá!

_Cảm ơn Hyukie!- KyuHyun mở ra ăn

_Phải được huy chương vàng đó…- EunHyuk mỉm cười

_Cậu tặng tớ một thứ đi! Chắc chắn tớ sẽ được hạng 1!

_Cái gì? Tớ tặng cậu chocolate rồi mà!- EunHyuk trố mắt hỏi

_Nhắm mắt lại đi!- KyuHyun nói

EunHyuk nghe theo lời KyuHyun, cậu nhắm mắt lại. KyuHyun đưa sát mặt lại EunHyuk, anh cúi người đặt lên môi EunHyuk một nụ hôn… EunHyuk đơ người, cậu tròn mắt nhìn KyuHyun…

Sau cánh cửa dẫn lên sân thượng, DongHae đang nắm chặt tay mình thành nắm đấm… Ngực anh nhói kinh khủng, quay lưng bước xuống cầu thang

_Cảm ơn cậu nhé! Tớ thích cậu, Hyukie à!- KyuHyun dứt khỏi nụ hôn

EunHyuk vẫn không nói tiếng nào…

_Tới giờ tớ phải đi rồi! Tớ sẽ thi tốt… Xuống dưới thôi Hyukie!

DongHae và EunHyuk cổ vũ cho KyuHyun thêm lần nữa trước khi cậu lên xe của nhà trường.

_Làm việc thôi!- DongHae lạnh lùng xách cái xô lên lầu

_Ừ…

------------EunHyuk’s POV------------

Nụ hôn của Kyunie làm mình nhớ đến nó… Mình nhớ đến nụ hôn của Haenie…

Mình yêu Haenie, điều đó mình không thể chối cải… Nhưng còn Kyunie… Cậu ấy là người bạn tốt… Phải làm sao đây?

----------------------- ---------------------

Suốt buổi trực nhật, DongHae không hé lời với EunHyuk, họ cứ im lặng mà làm việc của mình. DongHae thì cứ đẩy hết bàn học về cuối lớp, còn EunHyuk thì lau sàn…

Hết lớp này đến lớp khác… Cuối cùng cả hai cũng đang dọn lớp cuối cùng… EunHyuk cảm thấy không khí có chút lạ lùng, cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng

_Lớp cuối rồi! Cố lên Haenie!

_Uhm…- DongHae chỉ ậm ự trong miệng

_Trời tối rồi, làm nhanh rồi về!- EunHyuk nhanh chóng lau sàn

_Uhm…- DongHae đẩy tất cả các bàn về cuối lớp, ghép các bàn lại rồi anh leo lên nằm. Mệt mỏi, anh nhắm mắt lại…

_Nè!! Tại sao tới phải lau sàn trong khi cậu nằm thế kia!- EunHyuk lên tiếng

DongHae không trả lời, vẫn nằm yên đó. EunHyuk lắc đầu, cậu nghĩ là anh mệt, tiếp tục lau hết lớp. Xong, cậu lên bàn bên cạnh anh…

_Haenie à! Cậu sao vậy?- EunHyuk lay người DongHae

_Không có gì!-DongHae vẫn nhắm mắt

_Giờ này chắc Kyunie thi xong rồi, gọi thử xem

Vừa nghe thấy từ Kyunie, DongHae mở mắt… Ngực anh lại bắt đầu nhói rồi…

_Alo! Kyunie, cậu thi sao rồi?

_Hạng 1 chứ sao!

_Giỏi thế? Sao ồn vậy?

_Mấy thầy đang tổ chức tiệc!

_Vậy sao? Chơi vui nhé!

_Uhm! Mai gặp cậu… Mai đi chơi nhé, cậu được đi cùng người giỏi nhất Đại Hàn Dân Quốc này đấy!

_Uhm! Bye, Kyunie!

EunHyuk cúp máy rồi quay sang DongHae

_Haenie à, Kyunie đạt hạng 1 đó!!- Cậu vui đến cười tít cả mắt

DongHae nhìn cậu vui, lòng anh như có lửa đốt vậy, tại sao chỉ cần nói chuyện với KyuHyun là cậu vui đến thế chứ…

_Tại sao lúc nào cậu cũng Kyunie này, Kyunie nọ hết vậy?- DongHae lớn tiếng

_Haenie à! Cậu sao vậy?- EunHyuk nhận thấy ánh mắt bất bình thường của DongHae

DongHae ôm chặt lấy cậu, hôn lên môi cậu một cách mạnh bạo. Anh muốn đôi môi này không còn bất cứ dấu hôn nào của KyuHyun, EunHyuk phải là của anh. Anh cắn môi dưới của cậu, đưa lưỡi vào trong khoang miệng ẩm ướt. DongHae mút lấy cái lưỡi yếu ớt của cậu…

_Hae…nie…- EunHyuk thở dốc khi DongHae buông tha đôi môi cậu…

DongHae mút lấy cổ cậu, đặt những dấu hôn lên đó, tay lần mò mở từ nút áo của cậu

_Haenie… Cậu làm gì vậy…- EunHyuk hốt hỏang đẩy anh ra

DongHae chẳng thèm nghe EunHyuk nói gì, anh đẩy cậu nằm xuống bàn, xé tọat cái áo của cậu…

_Hae!!!- EunHyuk bàng hòang thét lên

DongHae cởi áo quần của mình trong con mắt bàng hòang của EunHyuk

DongHae hôn lấy xương đòn của cậu, đặt lên đó những dấu hôn sở hữu… Trải nụ hôn xuống đến khuôn ngực phập phồng, anh nút lấy hai đầu nhũ đỏ hồng…

_Ư…. Urggg… Hae…ngừng…- EunHyuk rên lên

DongHae vẫn tiếp tục nút lấy đầu nhũ của cậu, tay thì xoa nắm bên còn lại. Anh hôn lên bụng cậu, tay bắt đầu xoa nắn thứ phồng lên giữa hai chân cậu

_Urgggg… Hae… Ngừng lại…urgggg

DongHae kéo khóa quần của cậu, anh kéo tụt quần của cậu quăn xuống sàn, tay anh luồn vào chiếc boxer, vuốt ve Hyukie nhỏ…

_Hae… Ngừng lại đi… Ngừng lại… Urgggg….urgggg

DongHae lột luôn cả boxer của cậu, EunHyuk hòan tòan khỏa thân, DongHae hôn vào môi cậu, tay không ngừng xoa nắn Hyukie nhỏ, nuốt lấy tiếng rên của cậu

EunHyuk cố chống cự, cậu đẩy anh ra

_Cậu điên sao? Ngừng lại…ngừng…ahhhhhh

DongHae hôn lên đỉnh của Hyukie nhỏ… Anh đưa cả chiều dài vào miệng mình… EunHyuk ngã ra sau, những rung động đầu đời làm cậu không thể điều khiển bản thân

_Ngừng lại… tớ xin cậu… Hae… Ngừng lại đi mà…- EunHyuk khóc thét lên

DongHae vẫn tiếp tục mút lấy Hyukie nhỏ, tay anh chạm vào chiếc lỗ đang phập phồng của cậu. Lưỡi anh xoáy vào chiếc lỗ nhỏ trên đỉnh…

EunHyuk rùng mình… Bụng cậu co thắt, EunHyuk ra trong miệng DongHae. Cậu lã người, mình đầy mồ hôi

_Hae… cậu không thể làm điều này với tớ… Ngừng đi mà!!- EunHyuk hét lên, đẩy DongHae ra. Nhưng DongHae nhanh hơn cậu, anh kéo cậu lại, hôn vào môi cậu, truyền cho cậu cái thứ tanh tưởi đó. EunHyuk nhăn mặt khi nếm được vị của chính mình, tay DongHae không ngừng vuốt ve Hyukie nhỏ, EunHyuk rên lên không ngớt.

_Ahhhhhh!!!- EunHyuk hét lên khi DongHae đâm thẳng vào cậu không báo trước

DongHae đâm thẳng vào EunHyuk chỉ với một nhịp. Cái lỗ của cậu quá nhỏ so với cái của anh. DongHae đẩy từng nhịp mạnh…

_Đau quá… lấy ra đi… Hae… Tớ đau… Lấy ra đi mà..- EunHyuk khóc

Đây không phải là DongHae bạn thân của cậu…

DongHae không quan tâm, anh điên cuồng đâm vào cậu. Cậu thít chặt lấy anh, DongHae vuốt ve Hyukie nhỏ, hôn vào hai núm hồng xinh xắn

_Urgggg…. Ahhhh…..aaaaaaaaaaa… Đau… Đau… Đừng đẩy nữa mà…

EunHyuk xuất ra trên bụng mình, DongHae tiếp tục đẩy rồi xuất vào trong cậu…

_Aaaaaaaaaaaaaaaa!!!- EunHyuk hét lên rồi lã đi...

DongHae rút ra rồi chồm lên hôn vào môi cậu, EunHyuk quay mặt không cho DongHae hôn mình…

_Hyukie à…- DongHae lên tiếng

EunHyuk ngồi dậy, cậu rút người lại,ôm lấy hai đầu gối mình… cậu nhìn DongHae với đôi mắt sợ hãi

_Cậu… cưỡng bức tớ… cậu…- EunHyuk khóc

_Hyukie…

_Im đi… Cậu cưỡng bức tớ…- EunHyuk lắc đầu

Cả hai rơi vào im lặng, DongHae mặc lại quần áo, anh nhìn xuống chiếc áo của cậu đã bị anh xé rách… Anh đi về phía lớp của mình, để EunHyuk lại một mình trong phòng…

----------EunHyuk’s POV-----------

DongHae cưỡng bức mình… Tại sao chứ… tại sao lại như vậy… Cậu ấy chỉ dùng mình để thỏa mãn như bao cô gái trước đây thôi… Rồi cậu ấy cũng bỏ mình như làm với các cô gái đó… Đây không phải là DongHae mà mình quen biết… Đây không phải làm DongHae mà mình yêu…
-------------------- ----------------------

DongHae quay lại với bộ đồ thể dục trên tay, anh đi đến bên cậu… Định mặc áo cho cậu thì…

_Đừng đụng người tôi… Tránh xa tôi ra…- EunHyuk giựt lấy cái áo mặc vào mình

_Hyukie… Tớ…- DongHae bất ngờ khi cậu xưng hô như vậy

_Im đi! Tôi không có người bạn như cậu, đừng chạm vào người tôi, đừng đến gần tôi!!- EunHyuk nói gần như thét lên

DongHae im lặng, anh biết bây giờ có nói gì thì EunHyuk cũng không nghe… Anh thầm trách bản thân mình… Tất cả lại tại anh, vì anh quá nông nỗi…

DongHae chở EunHyuk về nhà, suốt quãng đường đi EunHyuk không nói một lời, ngồi ra xa DongHae… Đến nhà, cậu leo xuống xe

_Hyukie!! Tớ xin lỗi…!!- DongHae nói

_Im đi! Từ bây giờ, đừng bao giờ gọi tôi là Hyukie…

EunHyuk quay lưng bước vào nhà, nước mắt cậu lại rơi khi quay lưng lại…

“Tớ hận cậu, Lee DongHae… Đừng bao giờ để tớ thấy mặt cậu nữa…”

DongHae cúi đầu, anh cũng khóc….

_Xin lỗi cậu Hyukie… Nhưng có lẽ tớ đã yêu cậu mất rồi…

------------DongHae’s POV------------

Mày ngốc lắm Lee DongHae à! Đến bây giờ mới nhận ra đó là ghen…. Mình yêu Hyukie, nhưng chính mình đã đẩy cậu ấy ra xa… Chỉ vì 1 phút nông nỗi mình đã là chuyện đồi bại đó với Hyukie… Từ bây giờ, Hyukie sẽ hận mình, sẽ ghét mình… Tất cả cũng tại mình…

Hyukie à… tớ xin lỗi…. ngàn lần xin lỗi cậu… tớ yêu cậu….
---------------------- ----------------------

 Chap 3


EunHyuk bước vào phòng, cậu ngồi rút vào một góc giường ôm lấy hai đầu gối của mình. Nước mắt lại rơi…

-----------EunHyuk’s POV-----------


Haenie à… Sao cậu lại làm điều đó với tớ chứ… Tớ hận cậu… Sau này tớ phải đối mặt với cậu như thế nào đây?

Tớ yêu cậu… nhưng… tại sao? Tớ hận cậu… từ bây giờ trở đi… Tớ phải làm sao đây…

Tớ không thể trốn tránh cậu… Phải làm sao đây…

Tớ phải làm gì? Lạnh lùng và xa lánh cậu sao? Chắc phải như thế thôi… Trước sau gì cậu cũng bỏ rơi tớ thôi… Cậu cưỡng bức tớ… cũng chỉ để thỏa mãn mà thôi… Tại sao chúng ta là bạn thân của nhau 12 năm nay mà cậu lại…

------------------- -------------------


EunHyuk bước vào toilet, cậu muốn tắm… EunHyuk nhìn vào gương, thân thể cậu đầy những dấu hôn. Cái áo thể dục trên tay cậu, có thêu chữ DongHae… EunHyuk đau lắm, cậu ngồi khụy xuống sàn nhà lạnh mà nức nở… cậu không thể chấp nhận được người tạo ra những dấu hôn này trên cơ thể cậu lại là bạn thân nhất của cậu…

Cả đêm đó EunHyuk không ngủ, nói thẳng ra là cậu không thể ngủ… 

Sáng hôm sau, EunHyuk vẫn đi học như mọi ngày, cậu hơi do dự khi bước ra sân… Cậu biết nếu bước ra, cậu sẽ gặp DongHae…

_Chào Hyukie!!- KyuHyun vẫy tay gọi EunHyuk

_Chào Kyunie…- EunHyuk mỉm cười- Chào Haenie!- Giọng EunHyuk nhỏ dần

_Chào Hyukie!- DongHae cười gượng

_Đi học thôi…-KyuHyun leo lên xe

_Uhm…!- EunHyuk gật đầu rồi đứng thừ ra

_Lên xe đi chứ! Trễ học nữa bây giờ! DongHae khởi động xe rồi kìa!- KyuHyun quay lại nói

DongHae hồi hộp, anh không ngờ thái độ sáng nay của EunHyuk lại tốt như thế… Anh mong rằng EunHyuk sẽ ngồi sau lưng anh và ôm anh như mọi khi…

_Kyunie à! Hôm nay cậu chở tớ nhé!- EunHyuk leo lên xe của KyuHyun- Đi thôi! Trễ rồi!

DongHae hụt hẫng, ngực anh đau nhói… EunHyuk ngồi sau KyuHyun, xe KyuHyun chạy đi, xe DongHae chạy theo sau. EunHyuk không hề quay lại, cậu không muốn nhìn thấy DongHae

_Sao hôm nay cậu đòi đi với tớ? Giận Haenie sao?- KyuHyun lên tiếng

_Không… Tớ muốn được người giỏi nhất Đại Hàn Dân Quốc này chở đi học mà!- EunHyuk cười nói vui vẻ

_Vậy sao? Vậy từ nay tớ chở cậu nhé? Hay cậu muốn đi với Haenie!

_Không… Cậu chở tớ mỗi ngày được chứ? Đại thiên tài??- EunHyuk ôm lấy eo của KyuHyun, cậu cố gắng nói với giọng điệu vui vẻ

_Không thành vấn đề! Đại thiên tài của Hàn Quốc sẽ làm tài xế của Hyukie! Ok?- KyuHyun vui vẻ nói

_Ok!- Hyukie ôm chặt lấy KyuHyun

Mắt Hyukie khẽ nhìn vào DongHae đang chạy bên cạnh. DongHae không phản ứng gì, vậy là hi vọng cuối cùng của cậu cũng tiêu tan

----------EunHyuk’s POV----------

Tớ nghĩ không sai mà… Cậu có được thứ mình muốn rồi thì còn quan tâm gì đến tớ chứ…

Lee Dong Hae… Con người của cậu thật… không ngờ…
Bây giờ nếu mình phản ứng ra mặt, thế nào Kyunie và mọi người cũng nghi ngờ… Làm sao đây?

---------------------- -------------------


Còn về DongHae, anh đau lắm chứ, nhưng anh không thể hiện ra ngòai thôi… 

Vào đến lớp học, EunHyuk vẫn vui cười với mọi người…

_Kyunie à! Chuyển chỗ cho tớ đi, ngồi ở ngòai tớ lạnh…-EunHyuk nắm lấy tay áo của KyuHyun

_Uhm… Cậu vào trong ngồi đi, nếu còn lạnh thì tớ tắt quạt…- KyuHyun kéo ghế ngồi xuống chỗ EunHyuk

_Thôi… không sao… Mắc công mọi người nói…- EunHyuk cúi mặt xuống bàn

_Nói cái gì? Ai dám nói tớ chứ?

EunHyuk biết là DongHae đang nhìn cậu, cậu muốn tránh xa anh..

DongHae cảm thấy đau lắm, người anh yêu đang xa lánh anh mà… 

---------DongHae’s POV--------

Tất cả lại tại mình… Xin lỗi Hyukie… Tớ xin cậu, dù cậu đánh tớ, chửi tớ nhưng đừng xem tớ là vô hình trước mặt cậu mà…

----------------- -------------------

---------EunHyuk’s POV--------

Chỉ còn cách này thôi… Mình phải xa lánh DongHae… Mình biết mình còn yêu cậu ấy… Nếu không xa lánh cậu ấy… Đau khổ sẽ kéo dài hơn…

------------------- -----------------


_Sao hôm nay hai cậu im lặng thế? Giận nhau à?- KyuHyun khó hiểu trước sự im lặng của hai người bạn

_Không… Hôm nay tớ hơi mệt thôi…- EunHyuk lắc đầu

_Có sao không? Bệnh à?- KyuHyun sờ trán của EunHyuk

_Không… À! Haenie à, áo của cậu này…- EunHyuk đưa cho DongHae bộ đồ thể dục

_Uhm…- DongHae nhận lấy từ tay EunHyuk- Cảm ơn…

… Reng…

Cả lớp nhốn nháo về chỗ, ông thầy bước vào…

_Thầy thông báo với các em một tin mừng… KyuHyun của chúng ta đã đạt huy chương vàng Olympic Tóan Tòan Quốc…

Cả lớp vỗ tay, la hú um sùm… KyuHyun chỉ cười trừ cho mọi người thấy

_Cho nên danh tiếng của trường chúng ta đang tăng lên, mấy em ráng học cho tốt nhé!- Ông thầy mở sách ra- Hyunie! Có buồn ngủ thì xuống phòng y tế nhé!- Ông thầy dịu dàng nhìn KyuHyun nói

EunHyuk cảm thấy không khí nặng nề vô cùng… từ hôm qua đến giờ tâm trí cậu rối bời… Cậu sợ phải đối mặt với DongHae. EunHyuk chợt cảm thấy chóng mặt, từ đêm qua đến giờ, cậu không ăn cũng không ngủ…

_Thưa thầy cho em đi vệ sinh!- EunHyuk đứng dậy ra ngòai

Vừa đi được vài bước ra ngòai thì cậu cảm thấy hành lang như quay cuồng, xung quanh trở nên tối sầm…

…Ầm… EunHyuk té xỉu

_HYUKIE!!!- DongHae hốt hỏang hét lên rồi chạy ra khỏi lớp

Anh đỡ cậu lên lưng rồi đi về phía phòng y tế, KyuHyun cũng chạy theo…

-----------EunHyuk’s POV----------

Ấm quá… Hơi ấm quen quá… Tấm lưng này…

--------------------- -------------------


_Hyukie! Đừng làm tớ sợ… Tỉnh lại đi…- DongHae vừa chạy vừa nói
.
.
.
.

_Hyukie bị gì vậy cô?- DongHae lo lắng hỏi cô y tá

_Em ấy bị hạ đường huyết! Cô vừa mới đo đường cho em ấy…- Cô y tá vừa nói vừa thu dọn dụng cụ

_Để tớ đi mua cái gì đó! Hyukie thức dậy cần phải nạp năng lượng…- Nói rồi KyuHyun chạy đi

_Cô ra ngòai một chút! Em ở lại xem chừng EunHyuk nhé!

_Vâng!

DongHae nắm lấy tay EunHyuk, nhìn mặt cậu xanh xao lắm…

_Hyukie à… Tớ xin lỗi cậu… Đừng trở nên lạnh lùng với tớ mà…- DongHae áp má mình lên bàn tay tay của EunHyuk

EunHyuk lần mờ thức dậy, cậu cảm thấy tay mình ấm lắm, cậu đảo mắt quanh căn phòng… DongHae đang nắm tay cậu…

EunHyuk ngồi bật dậy, giựt tay ra khỏi bàn tay của DongHae…

_Cậu muốn cái gì ở tôi? Tôi đã nói là đừng bao giờ đụng vào người tôi…- EunHyuk gằng giọng

_Hyukie… Tớ…

_Không cần nó gì cả… Ra ngòai đi… Tôi không muốn thấy mặt cậu… RA NGOÀI!!!- EunHyuk hét lên, chỉ tay ra cửa phòng…

_Được… Tớ sẽ ra ngòai… nhưng tớ muốn nói với cậu một điều…

_Tôi không muốn nghe!!!- EunHyuk bịt tai lại, lắc đầu liên tục, cậu biết cậu sẽ mềm lòng trước DongHae

_Tớ xin lỗi và tớ y…

_Haenie à! Hyukie dậy chưa?- KyuHyun đẩy cửa bước vào, cắt ngang câu nói của DongHae.

_Tớ muốn yên tĩnh!- EunHyuk cố gắng bình tĩnh lại, cậu nhẹ giọng

_Tớ ra ngòai đây…- DongHae đẩy cửa đi ra ngòai, mắt anh đã ươn ướt

KyuHyun cảm thấy có chuyện, anh nghe tiếng cãi vã trên hành lang… Nhẹ nhàng ngồi xuống bên EunHyuk…

_Hyukie à! Tớ có mua chocolate cho cậu nè… Cậu bị hạ đường huyết đó!- KyuHyun vui vẻ nói với cậu

_Cảm ơn Kyunie…- EunHyuk cười gượng rồi nhận lấy thanh chocolate bỏ vào miệng…

_Nói cho tớ nghe… Có chuyện gì vậy?- KyuHyun quay người EunHyuk đối diện với mình

_...- EunHyuk im lặng không lên tiếng, cậu cúi mặt 

_Chúng ta là bạn thân mà… Nói cho tớ nghe đi… Có chuyện gì?

_Kyunie à…. Hức hức hức…- EunHyuk ôm chầm lấy KyuHyun mà khóc nức nở

_Bình tĩnh… Nói cho tớ nghe đi…- KyuHyun vỗ nhẹ lên lưng cậu

_Hức hức… Nếu cậu còn xem tớ là bạn thân… Hãy giúp tớ một chuyện…

_Nói đi… tớ luôn ở bên cạnh cậu mà…

                                               Chap 4:

KyuHyun cảm nhận được lúc này EunHyuk đang thật sự đau khổ… Đôi vai gầy của cậu đang run lên từng đợt… Vòng tay ôm trọn EunHyuk vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cậu…

_Hyukie… Đã có chuyện gì xảy ra vậy?

EunHyuk vẫn khóc, không hiểu sao nước mắt cậu cứ tuôn trào ra khi nghĩ đến DongHae…

_Hyukie à! Đừng khóc nữa… Cậu mà khóc nữa, tớ không giúp cậu đâu…

KyuHyun lau đi dòng nước mắt của EunHyuk…

_Tớ đi mua sữa dâu cho cậu nhá! Chẳng phải mỗi lần cậu khóc, uống sữa dâu là hết khóc liền mà… Đợi tớ một chút!

EunHyuk sụt sịt nhìn KyuHyun chạy ra khỏi phòng…

_Hyukie!- DongHae đẩy cửa bước vào

_Gì nữa? Cậu muốn cái gì? Tha cho tôi đi!!!- EunHyuk hét lên

_Tớ phải nói với cậu một chuyện, dù thế nào cũng phải nói…- DongHae gằng giọng, đóng cửa lại

_Cậu muốn cái gì nữa chứ? Để tôi yên!

_Nghe tớ nói…

EunHyuk bịt tai lại, cậu không muốn nghe…

_Tớ yêu cậu!

EunHyuk ngước nhìn DongHae, cậu không tin vào tai mình nữa…

_Tớ yêu cậu, Hyukie!- DongHae bước lại, dang tay ôm cậu

EunHyuk thất thần nhìn DongHae, cậu gạt phăng tay của DongHae ra.

_Cậu nghĩ nói ba chữ đó rồi tôi sẽ tin sao? Yêu tôi ư? Yêu tôi sao lại cưỡng bức tôi… Thật ra, cậu chỉ muốn thỏa mãn thôi chứ gì?

_Không phải… Tớ thật sự yêu cậu…- DongHae nắm lấy hai vai EunHyuk

_Cậu không yêu tôi… Cậu cặp với hàng chục cô gái! Rồi tất cả cũng chỉ là qua đường mà thôi… Tôi cũng đâu ngọai lệ… Sau này cậu chán tôi rồi cậu cũng sẽ bỏ tôi như các cô gái đó…

_Tin tớ đi… Tớ nói thật mà…

_Buông tôi ra! Tôi không tin…- EunHyuk vùng khỏi vòng tay của DongHae…

_Hyukie…- DongHae với chạy theo EunHyuk

_Thôi đi!- KyuHyun đẩy cửa bước vào- Cậu không nghe Hyukie nói gì sao?- KyuHyun đẩy Hyukie ra sau lưng mình

_KyuHyun, cậu không hiểu đâu… Tớ cần nói chuyện với Hyukie!

_Không!- KyuHyun gằng giọng, nắm chặt lấy bàn tay của EunHyuk- Hyukie là người yêu của tớ, và cậu- KyuHyun chỉ vào vai DongHae- Đừng bao giờ đụng vào cậu ấy!

EunHyuk thẫn thờ nhìn KyuHyun… Tâm trí cậu rối bời, cậu không còn suy nghĩ được gì nữa…

DongHae thất thần nhìn theo dáng EunHyuk đi theo KyuHyun, tay nắm chặt tay KyuHyun… EunHyuk yêu KyuHyun chứ không phải là anh…

DongHae đi lang thang quanh trường, chỉ vì một phút nông nỗi mà mọi chuyện giờ đây trở nên phức tạp. DongHae không ngừng quở trách bản thân, nhìn EunHyuk như vậy, anh cảm thấy có lỗi và đau vô cùng…

Đi ra phía sân sau của trường, bước đến sân bóng đá. Anh nhớ lại, anh và EunHyuk đã vui vẻ biết nhường nào khi cùng đá bóng dưới mưa. EunHyuk đã cười rất nhiều… Liệu anh có thể nhìn thấy nụ cười đó dành cho anh nữa không?

Lại tiếp tục lang thang, DongHae đi về phía cây cổ thụ lớn… Lại nhớ đến những khi trốn học, anh, EunHyuk và KyuHyun lại ra đây nằm ngủ…

Nhắc đến trốn học, anh chợt mỉm cười trong vô thức… Anh còn nhớ rất rõ, có lần cả ba bị giám thị bắt. Khi thầy hỏi ai là người cầm đầu, cả anh và cậu đều chỉ KyuHyun rồi năm tay nhau bỏ chạy. Để KyuHyun ngồi lại “uống trà” với thầy trong phòng giám thị…

…..Sân thượng….

_Uống đi này!- KyuHyun mỉm cười đưa cho EunHyuk hộp sữa dâu

_Cảm ơn Kyunie…- EunHyuk cười gượng

_Cậu nói muốn tớ giúp một điều? Là gì vậy?

EunHyuk khựng lại trong vài giây…

_Giúp tớ quên đi tình cảm của mình đối với DongHae… Người tớ yêu là… DongHae…

KyuHyun buông ly coffee rớt xuống sàn… Anh nhìn cậu…

_Tớ yêu cậu ấy lâu lắm rồi… nhưng hôm qua… cậu ấy đã…- EunHyuk lại cúi mặt xuống mà khóc

KyuHyun cảm thấy ngực mình đau nhói… Anh bước lại, ôm lấy EunHyuk, mặc cho nước mắt của cậu ướt cả áo của anh…

_Tớ sẽ bên cạnh cậu… che chở cho cậu… Đừng khóc…- KyuHyun vuốt ve mái tóc của cậu

_Cảm ơn Kyunie… Xin lỗi vì tớ đã không đáp lại tình cảm của cậu…

_Ngốc quá!- KyuHyun bật cười- Cậu không có lỗi… Không ai có thể điều khiển tình cảm theo ý của mình được…

--------KyuHyun’s POV---------

Tớ đã nghe hết những gì hai cậu nói… Tớ đã biết tất cả… Không ngờ DongHae lại có thể làm điều đó với cậu…

EunHyuk à, dù cậu không yêu tớ… Tớ không trách cậu… Ngược lại, tớ sẽ bên cạnh cậu… nhất là trong lúc này.

Tớ sẽ giúp cậu… Làm cho cậu quên đi tình cảm dành cho DongHae. Chỉ cần làm cậu cười, tớ sẽ làm tất cả…
--------------- -------------

_Hyukie… Cách tốt nhất để cậu quên là phải đối mặt với nó… Nên nhất định cậu phải mạnh mẽ lên…

_Uhm…

_Từ bây giờ… Cậu là người yêu của Jo KyuHyun này…nhớ chứ!

_Uhm…

-------EunHyuk’s POV--------
Mình yêu DongHae từ năm lớp 6, tình cảm 6 năm sẽ rất khó quên nhưng mình phải quên…

Mình phải quên tình cảm dành cho DongHae… Mình sẽ không còn yêu DongHae nữa… Mình phải quên tất cả đi…

Lee EunHyuk, mày phải biết rằng những lời Lee DongHae nói là giả dối!! Cậu ta không yêu mày…
--------------- -------------------
.
.
.
.

Sau ngày hôm đó, DongHae luôn tránh mặt EunHyun và KyuHyun. Bây giờ DongHae mới hiểu được yêu đơn phương là như thế nào…

DongHae chợt nhận ra rằng cuộc sống mình như bị đảo lộn khi thiếu đi EunHyuk. Sáng sớm đi học, cảm thấy sao mà trống trải, không còn vòng tay ôm lấy eo mình như mọi khi… Giờ học không còn được nói chuyện với Hyukie, sao tất cả trở nên chán chường như thế. Giờ nghỉ trưa không còn Hyukie giành giật đồ ăn trưa nữa. Giờ kiểm tra không được cầu cứu KyuHyun cùng Hyukie nữa. 

Giờ nghỉ trưa của DongHae, có rất nhiều cô gái bao quanh anh, nhưng anh không quan tâm. EunHyuk đang hạnh phúc trong vòng tay của KyuHyun mà dùng bữa… Cười nói vui vẻ… Còn anh, DongHae không buồn ăn uống nữa…

Bữa tối không còn được dùng cơm cùng Hyukie như xưa, không được cùng rửa chén… Cuộc sống của anh đã gắn liền với EunHyuk, không có cậu, cuộc sống đối với DongHae thật buồn tẻ…

Nếu như EunHyuk đi xa, thì nỗi trống trãi này DongHae có thể chịu được. Nhưng giờ đây, cậu luôn ở trước mặt anh, hạnh phúc trong vòng tay của KyuHyun…

Hôm nay là thứ 5, lớp của cậu đang trong giờ thể dục tự chọn.

_Kyunie! Đi chơi bóng rổ đi!- EunHyuk kéo KyuHyun đi

_Ok! Luôn làm theo những gì Hyukie nói!- KyuHyun mỉm cười

_Bóng này!- EunHyuk ném bóng về phía KyuHyun

_Này! Ném phải báo trước chứ! Em định giết anh đấy à?- KyuHyun đùa khi chụp lấy trái banh

_Uhm! Giết chết lun đấy!- EunHyuk lè lưỡi trêu KyuHyun

_Đừng có mơ nhá! Giành được bóng của anh đi…- KyuHyun dẫn bóng chạy đi

_Nè!! Em biết anh chơi giỏi… phải nhường em chứ!!- EunHyuk chạy theo

Cả hai đùa giỡn trên sân, DongHae ngồi ở cái ghế gần đó. Anh rất vui, vui vì được nhìn thấy nụ cười của EunHyuk trở lại. Anh rất đau, đau vì EunHyuk đang hạnh phúc bên người khác.

_Ya! Cái cặp tình nhân này có cho tụi này chơi không?- KangSoo chạy vào hỏi

_Muốn chơi thì chơi! Chia hai đội đi, Hyukie ở đội của tớ đấy!- KyuHyun ngừng lại thở dốc

_Ai nỡ chia cắt hai người chứ!!- KangSoo lắc đầu mỉm cười- Xem nào…2,4,6,8,9… Thiếu 1 người rồi!!

_Tìm người đi!!- Tất cả hối

_DongHae à! Vào chơi đi!!- KangSoo vẫy tay gọi DongHae

Sắc mặt EunHyuk liền thay đổi. Suốt thời gian qua, cậu cảm thấy hạnh phúc bên KyuHyun vì cậu luôn lẩn trốn anh. Nói thẳng ra, cậu vẫn còn yêu DongHae.

_Ok!- DongHae suy nghĩ một hồi thì chạy vào sân

KangSoo chia tất cả làm hai đội, đội 1 do KyuHyun làm đội trưởng, còn đội 2 do DongHae làm đội trưởng.

_Bắt đầu nhá!!!- KangSoo ném trái bóng lên

Nhanh như cắt, DongHae nhảy lên dành lấy bóng, chuyền sang cho đội mình.

Trận đấu 5 chọi 5 mà dường như chỉ có DongHae và KyuHyun chơi. Cả hai không chuyền bóng cho đồng đội mình. Tỉ số cứ được cân bằng liên tục, KyuHyun và DongHae cứ thay nhau ném bóng vào rổ.

Bàn cuối cùng, DongHae đang dẫn bóng. Bất ngờ EunHyuk giành bóng, DongHae va phải cậu nên té nhào xuống đất. EunHyuk ném bóng vào rổ, phủi tay

_Đội Kyu thắng!- Cậu nhìn DongHae lạnh lùng rồi quay lưng đi

_Hae à, cậu có sao không?- Cả đám nháo nhào chạy lại

DongHae cười đau khổ nhìn theo lưng của EunHyuk khuất dần. EunHyuk ghét anh thật rồi…

_Đứng dậy nào…- Mọi người đỡ DongHae đứng dậy

_A!- DongHae ôm lấy cổ tay mình

_Chắc bị bong gân rồi! Lên phòng y tế đi Hae!

_Ừ!- Nói rồi DongHae bước đi…

KyuHyun chạy theo EunHyuk, thấy cậu đang ngồi dưới tán cây sau trường. Nơi mà hồi trước là của 3 đứa hay ngồi…

------- EunHyuk’s POV---------
DongHae bị ngã… Không biết có bị bong gân không? Nếu bong gân sao có thể lái xe về… sao mà có thể…

Mày đang nghĩ gì vậy EunHyuk? Đó là chuyện của DongHae! Mình không còn yêu DongHae nữa… Phải nhớ điều đó…
----------------- -------------------

_Kyunie à! Em không làm được… Em không quên được là mình yêu DongHae…- EunHyuk ôm chầm lấy KyuHyun

KyuHyun vẫn yên lặng vỗ nhẹ vào lưng EunHyuk…

-----------DongHae’s POV---------
Có gì phải đau chứ? EunHyuk vì mình mà đau gấp trăm ngàn lần…

Mình là đứa bạn tồi nhất thế giới mà… Chắc EunHyuk cũng chẳng coi mình là bạn nữa rồi… 

Hy vọng cậu sẽ quên tớ để hạnh phúc hơn…
------------------- -------------------

                                                       Chap 5

Giờ tan học…

_Hae à! Về được không đấy?- Đám con trai chạy lại hỏi hang

_Tớ ổn… Cảm ơn!- DongHae cố gắng mỉm cười

_Cậu bị bong gân sao mà chạy xe về được? Nguy hiểm lắm!

_Tớ có thể đi taxi về! Thôi tất cả về đi!- DongHae đẩy vai mọi người

_Vậy tụi này về đấy!- Đám con trai ra về

DongHae ngồi lại trong lớp học, thẫn thờ suy nghĩ một hồi chợt…

_Em để quên đồ, anh ra lấy xe trước đi Kyunie…- Giọng EunHyuk vang lên trên hành lang

Câu nói vừa dứt thì EunHyuk đã chạy ào vào lớp. Thấy DongHae, cậu đứng khựng lại…

Cả hai nhìn nhau, thời gian như đứng lại…

_Quên đồ à?- DongHae gượng cười hỏi

_Uhm…!- EunHyuk ậm ừ trong miệng rồi chạy tủ cuối lớp lấy đồ

_Vẫn vậy…- DongHae mỉm cười lắc đầu rồi nằm dài ra bàn

_Ý cậu là sao?- EunHyuk nhìn DongHae

_Không… Chỉ là cậu lúc nào cũng quên đồ… Hồi đó… Tòan là tớ lấy thôi…

_Uhm…

EunHyuk lấy đồ xong, cậu đi ngang qua DongHae, rồi đứng khựng lại, nhìn vào cổ tay được băng trắng bóc

_Không sao chứ?- EunHyuk hỏi, mắt nhìn ra cửa sổ

_Tay à?- DongHae ngồi thẳng dậy nhìn cậu

_Ừ… Có lái xe về được không?- EunHyuk nói, mắt vẫn không nhìn vào anh

_Tớ không sao… Chút tớ đi taxi về…

_Cậu làm gì có tiền, hôm nay mới là ngày 9 thôi, ngày 13 ba mẹ cậu mới gửi tiền về…

_Uhm…

EunHyuk biết tất cả về cuộc sống của DongHae, cả hai chơi với nhau từ nhỏ mà. Ngày 13 mỗi tháng, ba mẹ DongHae sẽ gửi tiền về. Với tính tiêu xài của DongHae thì chỉ đến đầu tháng là hết tiền… Anh còn phải chi trả tiền điện nước, thức ăn,…

_Đi theo tôi…- EunHyuk đi ra khỏi lớp

DongHae khựng người, rồi nhanh chóng xách balo chạy theo cậu. EunHyuk đi lại chỗ KyuHyun đang ngồi trên xe chờ cậu

_Kyunie… Anh chở cậu ta về dùm em!- EunHyuk đưa mắt về phía DongHae

KyuHyun nhăn mặt khó hiểu…

_Đưa chìa khóa của cậu đây!- KyuHyun nói với DongHae, rồi quay sang EunHyuk- Em tự lái xe của anh về được chứ? Tối anh qua nhà em…

_Được… Tối gặp anh…

EunHyuk leo lên xe của KyuHyun rồi rồ máy chạy đi…

-----------EunHyuk’s POV-----------

Sao mình lại lo cho cậu ta như thế chứ? Sao tất cả mọi thứ về DongHae mình không thể quên được?

Thật ra… dù sao… DongHae là bạn thân mình từ nhỏ… nên mình mới…

Thôi… Không nghĩ nữa…
--------------- ----------------

KyuHyun và DongHae đi vào bãi giữ xe, trên đường đi cả hai không nói gì. DongHae leo lên xe, KyuHyun chạy đi…

---------KyuHyun’s POV---------

Hyukie không thể nào quên được DongHae… Hyukie vẫn còn yêu DongHae… 

Sao em lúc nào cũng tự dằn vặt mình thế, Hyukie? Lúc nào em cũng đau khổ khi nhìn thấy DongHae… Anh chỉ có thể ôm lấy em lúc em khóc, an ủi em, nhưng anh không bao giờ làm em ngừng khóc được…

Anh không muốn nhìn thấy em khóc nữa…
-------------------- ------------------

-------------DongHae’s POV-----------

Hyukie vẫn còn quan tâm đến mình… Tuy Hyukie có vẻ lạnh lùng với mình… nhưng chỉ cần vài câu nói của Hyukie cũng làm mình vui rồi… 
---------------------- ----------------------

KyuHyun chợt ngừng xe lại, anh gác chống

_Sao vậy? Chưa tới nhà tớ mà…

_Xuống xe đi… Tớ có điều muốn nói…- KyuHyun tắt máy xe

_Uhm…- DongHae leo xuống

KyuHyun đứng đối diện, nhìn thẳng vào mắt DongHae…

_Cậu có yêu Hyukie không?

DongHae khẽ nhìn đi chỗ khác…

-----------DongHae’s POV------------

Mình phải trả lời làm sao đây… Mình không thể nói thật… Nếu mình nói thật thì sẽ khó xử cho KyuHyun…
-------------------- ------------------------

_Đồ khốn!- KyuHyun bỗng nhiên nhảy vào nắm lấy cố áo của DongHae- Không yêu Hyukie mà dám cưỡng bức em ấy… Em ấy là đồ chơi của cậu sao? Sao lại làm Hyukie đau khổ đến nhường này… Cậu có còn biết đến tình bạn 12 năm của Hyukie không? Còn biết đến tình yêu mà 6 năm nay Hyukie giữ trong lòng không? Khốn nạn!- KyuHyun đấm thẳng vào mặt của DongHae

Môi DongHae tóe máu, anh bị KyuHyun xô ngã xuống đất…

_Cậu nói sao? Hyukie yêu tớ sao?- DongHae ngước nhìn KyuHyun với đôi mắt bàng hòang

_Hyukie yêu cậu 6 năm rồi… Em ấy đã yêu cậu 6 năm nay rồi… Tại sao lại là cậu chứ? Cậu lúc nào cũng làm em ấy đau khổ…

_Hyukie yêu mình… là thật sao?

_Tại sao em ấy lại dành tình cảm cho một đứa khốn nạn như cậu chứ… Cậu không đáng để em ấy yêu…

_Tớ yêu Hyukie… Tớ yêu cậu ấy…- DongHae đứng dậy

_Nếu yêu sao không nói ra? Sao lại để em ấy đau khổ như vậy chứ?

_Tớ nghĩ cậu ấy yêu cậu…- Giọng DongHae dịu xuống

_Cái gì?- KyuHyun thở hắc ra

_Tớ cưỡng bức Hyukie vì tớ ghen với cậu… Tớ yêu Hyukie… Đối với tớ… Hyukie là người quan trọng nhất… cậu ấy luôn ở bên cạnh tớ… Cậu ấy hiểu con người tớ hơn cả ba mẹ tớ…

_Cậu thật sự yêu Hyukie sao?- KyuHyun bước lại gần DongHae

_Phải… Tớ yêu Hyukie…

Chợt KyuHyun nắm lấy cổ áo DongHae lần nữa, anh nhìn thẳng vào mắt DongHae

_Từ nay… hãy làm EunHyuk hạnh phúc… nếu cậu làm em ấy khóc… Đừng trách Jo KyuHyun này…

_KyuHyun à?- DongHae tròn mắt nhìn KyuHyun

Trái tim DongHae đang nhảy múa, anh không thể nào tin được Hyukie yêu anh… Hyukie thật sự yêu anh…

_Lên xe đi!- KyuHyun rồ máy

DongHae nhanh chóng nhảy lên xe. KyuHyun quay đầu xe lại…

------------KyuHyun’s POV-------------
EunHyukie của anh… Phải hạnh phúc đấy… Thời gian bên cạnh em tuy ngắn nhưng anh sẽ xem nó là một tình đầu đẹp nhất… Em phải hạnh phúc, anh đã làm tất cả những gì anh có thể rồi…

Lee DongHae, cậu mà làm Hyukie ,khóc thêm một lần nào nữa thì tớ sẽ cắt hết vây của cậu, đánh hết vẩy của cậu, đem đi nấu cháo đấy!
------------------- ------------------

Xe KyuHyun ngừng trước cửa nhà EunHyuk

_Tớ đã giúp cậu đến đây rồi… Việc còn lại cậu tự làm đi…

_Cảm ơn Kyu! Cậu là người bạn tốt nhất của tớ!- DongHae đặt tay lên vai KyuHyun mỉm cười

_Người bạn tốt nhất sao?- KyuHyun lắc đầu mỉm cười- Chẳng phải đó là Hyukie sao?

_Không! Hyukie là người tớ yêu nhất!- DongHae nhún vai

KyuHyun nhìn thẳng vào mắt DongHae, ánh mắt của anh trở nên nghiêm túc…

_Đừng làm em ấy khóc nữa…

_Tớ hứa!

_Tớ đi đây!- KyuHyun chạy đi

----------KyuHyun’s POV-----------
Hạnh phúc nhé! Hyukie của anh!
------------------- ----------------------

                                          Chap 6:


EunHyuk lái xe của KyuHyun về nhà. Về đến nhà, cậu mệt mỏi mở cửa rồi lê từng bước nặng nề vào nhà. Ngã nhào lên sofa, nhắm mắt lại… Sao lúc này cậu cảm thấy mâu thuẫn thế…

--------------EunHyuk’s POV--------------
Mình đang cố gắng quên DongHae mà… Sao lại quan tâm giúp đỡ…

Nửa muốn xa lánh nửa muốn giúp đỡ DongHae…

Sao mình lại trở nên như vậy chứ? Phải làm sao đây?
------------------------ -----------------------

EunHyuk ngồi dậy, chợt cậu thấy trên bàn có tờ giấy

Appa và umma có công việc phải về InChoen mấy ngày. Con nhớ ăn uống đầy đủ. Ngày mai Chullie và Teukie sẽ qua ở với con!

_Không phải chứ?- EunHyuk vò đầu- Trong lúc mình gặp chuyện thì appa và umma lại bận… Lại còn phải ở chung với Chullie hyung…

Chuông cửa vang lên…

_Rồi xong! Quỷ vương tới cái chắc luôn…- EunHyuk chẹp miệng, lắc đầu đứng dậy đi lại phía cửa

Mở cửa ra

_Chullie hyung!!!

Nhưng không phải, DongHae đang ở đó. EunHyuk chợt cảm thấy bối rối… Cậu không biết phải phản ứng thế nào…

-------------EunHyuk’s POV------------

Làm sao bây giờ… Sao lại tới tìm mình vào giờ này chứ?

Hay là thấy mình đối xử tốt nên nghĩ mình bỏ qua… Không được…
---------------------- -----------------------

_Cậu đến đây làm gì? Chẳng phải tôi đã bảo Kyunie chở cậu về nhà rồi sao?- EunHyuk nhăn mặt nhìn DongHae

_Kyu đã chở tớ tới đây!- DongHae nắm lấy tay của EunHyuk

EunHyuk khẽ nhăn mặt…

-------------EunHyuk’s POV--------------

Sao Kyunie lại làm vậy? Mình không hiểu… Không lẽ… Kyunie đã nói tất cả cho DongHae biết sao?

Tại sao mọi chuyện lại trở nên rắc rối như vậy chứ?
---------------------- -------------------------

_Về đi! Tôi chẳng có chuyện gì để nói với cậu cả!

Cậu toang quay lưng thì DongHae vòng tay ôm lấy cậu vào lòng. Lưng cậu tựa vào ngực DongHae…

_Đừng như vậy mà Hyukie…

_Nếu buồn chán… thì đi tìm mấy em của cậu mà tâm sự… Tôi không phải là đồ chơi của cậu… thích thì tìm đến, chán thì vứt bỏ…- EunHyuk vùng vẫy, cố thóat khỏi vòng tay của DongHae

_KHÔNG PHẢI!- DongHae hét lên, xiết chặt thêm vòng tay- Cậu không phải là đồ chơi! Đối với tớ, cậu không như là các cô gái để tớ qua đường… Cậu hiểu rõ không?

_Tôi không biết, tôi không hiểu… Đừng nói nữa! Tôi không hiểu gì hết!- EunHyuk òa khóc, vội gạt tay DongHae ra, chạy vào nhà đóng sầm cửa lại

EunHyuk ngồi khụy xuống sau cánh cửa…Cậu khóc nấc lên…

Đầu óc của cậu lúc này trống rỗng, cậu không biết phải làm gì… Đứng trước DongHae, cậu không thể nào kiểm sóat được chính mình… Cậu không bao giờ quên được buổi chiều hôm đó… DongHae đã làm chuyện đó với cậu… ngay tại lớp học… Bây giờ đối mặt với DongHae, cậu chẳng biết phải làm gì…

_Hyukie! Mở cửa cho tớ! Hãy để tớ giải thích tất cả! Hyukie!!!- DongHae không ngừng đập vào cánh cửa

EunHyuk cần yên tĩnh, tâm trí cậu đã rối lắm rồi…

_VỀ ĐI!- EunHyuk hét lên, cậu đứng dậy chạy lên lầu

DongHae đứng trước cửa nhà, lòng anh như có lửa đốt vậy

--------------DongHae’s POV------------

Mình phải nói cho Hyukie biết! Mình không thể để cậu ấy hiểu lầm mãi được… Mở cửa cho tớ đi mà…Hyukie…
------------------------- ---------------------

DongHae vẫn không ngừng gọi cậu, tay anh đập vào cửa đến chảy máu…

Trời bây giờ đã tối, chợt một cơn mưa đổ ào tới… DongHae vẫn ngồi trước hiên nhà của EunHyuk, dù cho cơn mưa có lớn đến thế nào, anh vẫn ngồi đó… Máu từ tay DongHae chảy hòa cùng nước mưa…

EunHyuk ngồi trong phòng, nhìn ra cơn mưa trắng xóa… Hy vọng rằng DongHae đã về… Cậu cần có thời gian để suy nghĩ vê tất cả…

EunHyuk đến bên cửa sổ, khẽ nhìn xuống hiên nhà… DongHae vẫn còn ở đó… Cậu chán nản bước lại giường, nằm úp mặt xuống gối…

DongHae ngước nhìn lên căn phòng sáng đèn của EunHyuk…

------------DongHae’s POV-----------
Hyukie… Cậu yêu tớ… Tớ cũng yêu cậu… cậu cần phải biết điều đó… Tớ muốn bù đắp những đau khổ, chịu đựng của cậu trong 6 năm…

Phải rồi… Hyukie không bao giờ khóa cửa bancon… Bằng mọi cách tớ phải nói cho cậu biết tớ yêu cậu…
----------------------- --------------------

Bancon của phòng EunHyuk không quá cao, có một tán cây mọc gần bancon… Nghĩ là làm… DongHae chạy lại gốc cây đó, cố gắng leo lên…

Mưa mỗi lúc một lớn, thân cây trở nên trơn và khó leo hơn… DongHae cố gắng leo lên, trong mắt anh bây giờ chỉ còn có mỗi EunHyuk…

Lên tới bancon, DongHae leo vào. Đặt tay lên chốt cửa, anh khẽ nhắm mắt

…Cạch…

Anh nhớ không sai, EunHyuk chẳng bao giờ khóa cửa bancon cả…

_Hyukie!- DongHae nói trong tiếng thở dốc…

EunHyuk hốt hỏang ngồi dậy, trố mắt nhìn vào con người ướt nhẹp đang đứng trong phòng mình…

_Sao cậu… lên đây được…?- EunHyuk đứng dậy

_Bằng mọi giá… tớ phải nói cho cậu biết rằng… tớ yêu cậu…

EunHyuk khựng lại trước câu nói đó…

_Tớ yêu cậu Hyukie!- DongHae bước lại gần EunHyuk, nhìn thẳng vào mắt cậu

EunHyuk vẫn không thể thóat khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, tất cả như rối tung lên

_Tớ xin lỗi… xin lỗi vì đã không nhận ra tình cảm của cậu dành cho tớ 6 năm qua… Xin lỗi vì đã làm chuyện đó với cậu… Tớ xin lỗi… vì tất cả…- DongHae ôm lấy EunHyuk trong vòng tay mình, 

_DongHae…

_Đừng xa lánh tớ… tớ không thể chịu được… Hãy ở bên cạnh tớ…- DongHae nâng gương mặt EunHyuk lên.

_DongHae, tớ…uhm…uh…uhm…

Môi DongHae áp sát vào môi EunHyuk. EunHyuk đơ người, mắt cậu căng ra hết cỡ. Một nụ hôn nhẹ nhàng không như nụ hôn đầy chiếm hữu như buổi chiều hôm đó…

DongHae cắn nhẹ vào môi dưới của cậu, đưa lưỡi vào trong, mút lấy chiếc lưỡi rụt rè. Mắt EunHyuk dần nhắm lại, cậu vô thức đáp trả. Tay DongHae luồn ra sau gáy cậu, đẩy cậu vào một nụ hôn ướt át và mãnh liệt hơn…

_Tớ yêu cậu, Hyukie…- DongHae nói khi cả hai dứt khỏi nụ hôn

_Kyunie nói cậu biết sao?- mặt EunHyuk dần đỏ lên

_Uhm… Sao cậu không nói với tớ sớm hơn…- DongHae tựa trán mình vào trán cậu

_Dù tớ có nói thì… cậu cũng…- EunHyuk trở nên ấp úng

_Tớ xin lỗi… tha lỗi cho tớ nhé!

EunHyuk khựng lại một hồi rồi…

_Không! 6 năm qua cậu biết tớ chịu đựng như thế nào không?- EunHyuk đẩy DongHae ngược ra bancon

_Hyukie!- DongHae bất ngờ la lên

_Lúc nào cũng cặp hết cô này đến cô nọ! Cậu có biết tớ đau lắm không?- EunHyuk nói như thét lên

Đứng dưới mưa, cả hai đều ướt…

_Lúc nào cũng đi ăn trưa với các cô gái khác, có biết tớ buồn như thế nào không? Tớ lúc nào cũng lo lắng cho cậu mà cậu…um…uh…um

DongHae đẩy EunHyuk vào một nụ hôn khác, một nụ hôn dưới mưa. DongHae mút lấy môi cậu, như muốn rút hết tất cả không khí trong phổi cậu…

_Um… umm… Hae… buông… ra…- EunHyuk nói đứt quãng

Chợt DongHae dứt khỏi nụ hôn

_Anh yêu em!

Sau câu nói đó, nụ hôn trở nên mãnh liệt và sâu hơn. Cả hai không quan tâm rằng mình đang ướt sũng dưới mưa. Cơn mưa lớn và lạnh nhưng cả hai đều cảm thấy ấm áp vì… họ đã hiểu được nhau…

                                         Chap 7:


EunHyuk không nói gì, ngồi im lặng băng bó vết thương cho DongHae. Nói thẳng ra, đó không phải là im lặng mà… Cậu không biết nói gì vào lúc này…

_Hyukie…- DongHae khẽ gọi

_Huh?- EunHyuk không ngước mặt lên nhìn DongHae,vẫn chăm chú vào việc rửa vết thương

_Còn giận anh sao?- DongHae ngồi xích lại gần EunHyuk

_Không…- EunHyuk vô thức đáp-… anh… ngồi yên… để em băng bó…- Mặt EunHyuk đỏ ửng lên

Chợt DongHae ôm chằm lấy EunHyuk…

_Hết giận anh là tốt rồi… Cảm ơn em…

EunHyuk gật đầu… Cậu cảm thấy hạnh phúc lắm… Cậu mong chờ được vòng tay của anh ôm ấp mình như thế này lâu lắm rồi…

EunHyuk nhẹ nhàng dùng tấm gạt trắng quấn quanh bàn tay của DongHae…

_Ah!- DongHae giả vờ la lên

_Đau à?

_Ừ… Đau lắm… Tất cả tại em đấy!- DongHae nhăn nhó

_Sao lại tại em… tại anh ngu ngốc đấm tay vào cửa chứ bộ!- EunHyuk chu mỏ, xiết chặt cái gạt trắng

_AH!- DongHae hét lên

_Con trai gì đâu mà chịu đau dở ẹt!- EunHyuk đứng dậy, cầm hộp cứu thương đi cất

DongHae nhìn theo tấm lưng EunHyuk, chiếc áo đồng phục ướt mưa, ôm chặt vào tấm lưng. Làn da mịn màn của cậu ẩn hiện sau lớp áo sơmi ướt đẫm nước mưa…

_Sao vậy?- EunHyuk quơ quơ tay trước mặt DongHae- Thay đồ đi, cảm bây giờ!

DongHae mãi mê ngắm nhìn EunHyuk mà anh không nhận ra rằng cậu đã đứng trước mặt anh từ khi nào.

Khuôn ngực phập phồng đầy gợi cảm, hai núm hồng hiện ra mờ mờ làm anh thêm kích thích. DongHae kéo EunHyuk ngồi lên đùi mình, mặt đối diện với nhau…

_Hae… Anh làm gì vậy?- EunHyuk bất ngờ thốt lên

_Em gợi cảm thật đó Hyukie!

DongHae hôn lên cổ EunHyuk, mút nhẹ để lại những dấu hôn mờ đầy sở hữu. Tay anh luồn ra sau lưng cậu, lần mò xuống cặp mông tròn trịa…

_Hae… Um…Mrggg…um…

DongHae mút lấy môi cậu, tay luồn vào trong quần xoa bóp cặp mông của cậu. EunHyuk rên lên, không ngừng đáp trả nụ hôn của DongHae.

DongHae mở từng nút áo của EunHyuk, khuôn ngực trắng nõn nà dần hiện ra, kéo chiếc áo xuống khỏi vai cậu, anh mút lên hõm cổ, vai và khuôn ngực phập phồng. Chiếc áo sơmi ướt đẫm chỉ vừa kéo xuống đến nửa lưng cậu… lúc này EunHyuk gợi cảm hơn bao giờ hết…

EunHyuk quỳ rối trên giường đối diện DongHae, chiếc áo chỉ vừa được kéo hờ xuống. DongHae hôn lên khuôn ngực của EunHyuk, mút lấy núm hồng, tay day day bên còn lại, tay kia vẫn không ngừng xoa bóp cặp mông của cậu.

_Hae… Haenie… Urrr…mrrrr…

EunHyuk rên lên, quàng tay qua cổ DongHae, kéo anh lại gần hơn…

DongHae đè cậu xuống giường, mở thắt lưng vào nút quần của cậu. Anh kéo khóa quần của cậu, để lộ ra chiếc boxer. Khẽ chạm vào chỗ phồng lên của cậu…

_Mrrrr… urgggg….- EunHyuk khẽ cắn môi để ngăn tiếng rên

Tay DongHae lần mò vào trong chiếc boxer, nắm chặt lấy Hyukie nhỏ….

_Mgrrrr…. Agrrrr….- EunHyuk cắn chặt lấy môi dưới, khẽ ưỡn hông về phía trước

DongHae kéo quần tây và boxer của cậu xuốn đầu gối, tay anh lên xuống Hyukie nhỏ một cách nhẹ nhàng… Hôn vào đỉnh làm EunHyuk rùng mình rên lên. Chiếc lưỡi tinh quái của DongHae cứ rê quanh đỉnh Hyukie nhỏ, điều đó làm EunHyuk giật bắn người…

Đưa cả chiều dài vào khoang miệng ẩm ướt, DongHae mút lấy chiếc lỗ nhỏ xíu đang rỉ ra từng dòng dịch trắng đục, lưỡi không ngừng chọc ghẹo đỉnh của Hyukie nhỏ…

_Ư…Hae… Hae…Urmmmm….

Bụng EunHyuk bỗng quặn lại, cậu bắn tất cả vào khoang miệng DongHae. Anh nuốt trọn, khóe miệng còn vương lại dòng dịch trắng đục.

EunHyuk mơ màng sau khi giải phóng tất cả, cậu lã đi, người đầy mồ hôi. Hai mắt cậu nhắm lại, thở hổn hển. Chiếc áo sơmi cởi hờ cùng hai chiếc quần bị kéo xuống đầu gối làm cho tư thế nằm của cậu trở nên vô cùng gợi cảm. Chân cậu hơi dạng ra, để lộ ra Hyukie nhỏ đang cương cứng… DongHae kéo tuột chiếc quần của cậu, nâng người cậu dậy để kéo chiếc áo ra. 

DongHae nhìn vào thân thể không một mảnh vải của cậu, anh lao vào ngấu nghiến đôi môi đỏ mọng của cậu… Tay anh luồn xuống dưới chạm vào cửa hang nhỏ của cậu. Tay anh xoa nhẹ quanh chiếc lỗ nhỏ…

_Arggg… Urmmmm…

Cảm giác nhồn nhột ở phía dưới làm EunHyuk khó chịu, cậu không ngừng đưa đẩy hông…

_Ah!!!! Aaaaaaa…. Đau…. Aaaaaa….- EunHyuk bấu chặt lấy vai DongHae khi anh đẩy hai ngón tay vào chiếc lỗ đỏ hồng

Đẩy thêm ngón thứ 3 vào, cậu cong người…

_Đau quá… Hae… Argggg….

EunHyuk bật khóc… DongHae khựng lại khi thấy dòng nước ở khóe mắt cậu…

Anh ngồi dậy, kéo chăn đắp cho cậu….

_Anh xin lỗi… Anh không kìm chế được…- DongHae nhắm mắt nói

-----------DongHae’s POV----------

Mình sợ rằng Hyukie sẽ nhớ lại chiều hôm đó… Mình sợ rằng Hyukie sẽ giận mình lần nữa…
------------------ ------------------------

Chợt DongHae cảm thấy có vòng tay ôm lấy lưng mình…

_Anh không cần phải kìm chế…- EunHyuk nói nhỏ vào tai DongHae

EunHyuk mở từng chiếc nút áo của anh từ đằng sau, ném chiếc áo ướt xuống sàn. Cậu hôn lên sau gáy anh… Kéo anh nằm xuống giường, EunHyuk leo lên ngồi trên bụng anh.

_Hyukie…- DongHae bàng hòang nhìn cậu, anh quá bất ngờ…

EunHyuk cúi xuống hôn lên môi DongHae, rồi lướt nụ hôn xuống cổ, ngực… Môi cậu dừng lại ở hai đầu nhũ anh, mút mạnh… Tay cậu mở khóa quần rồi kéo tuột quần của anh xuống…

_Hyukie… Urmmmm….- DongHae rên lên khi cậu vuốt ve cái của anh…

EunHyuk mút lấy đỉnh của anh, rồi đưa vào khoang miệng nhỏ nhắn của mình. EunHyuk bao bọc cái của anh, lên xuống nhịp nhàng trong khoang miệng của mình. 

_Urmmm… Hyukie…- DongHae ra trong miệng của cậu

EunHyuk khẽ nhăn mặt rồi cúi xuống hôn anh…

_Không muốn thì đừng làm…- DongHae nói

_Nhưng… em muốn…- EunHyuk đỏ mặt rồi cúi xuống hôn anh

EunHyuk nằm hẳng lên người DongHae, tiếng mút môi và va cạhm da thịt làm nhiệt độ căn phòng tăng lên. Tay DongHae đặt lên mông cậu, tách mông cậu ra, tay anh khẽ chạm vào chiếc lỗ… Đưa một ngón tay vào…

_Um… Um…urmmmm….- EunHyuk rên lên trong nụ hôn

Hai ngón rồi ba ngón, DongHae cảm nhận được cậu đã quen và sẵn sàng đón nhận anh… Rút cả ba ngón tay ra, EunHyuk rên lên đòi hỏi…

Định quay người cậu lại thì EunHyuk lùi xuống phía dưới, nắm lấy cái của anh, rồi từ từ đưa vào chiếc lỗi của mình…

_Ah…. Arggggg….aaaaa….- EunHyuk rên lên khi bắt đầu lên xuống…

Tay cậu chống lên bụng anh, mắt nhắm nghiền, đầu ngửa ra sau vì cơn đau…

DongHae ngồi dậy hôn vào môi cậu, giúp quên đi cơn đau…

DongHae quay người cậu, đè EunHyuk xuống giường, thúc mạnh vào chiếc lỗ của cậu…

_Hae… Aaaaa…Hae….Urmmm….aaaaa!!!- EunHyuk nắm chặt lấy bắp tay DongHae

Cơn đau dần qua đi, cơn khóai cảm ập tới… EunHyuk muốn nhiều hơn nữa…

_Hae… Nhanh…Hae…Urmmm….

DongHae thúc vào nhanh hơn, mạnh hơn…

_Chỗ đó… Urmmm…urggg….- EunHyuk rên lên khi anh đâm vào tuyến tiền liệt của cậu…

DongHae quay người cậu lại, để hai đầu gối của cậu chống xuống giường, anh đẩy những cú cuối cùng thật mạnh. Hôn lên tấm lưng cong gợi cảm, tay vuốt ve Hyukie nhỏ và núm hồng của cậu…

_Argggg…..- EunHyuk ra trong tay của DongHae, bắn xuống cả giường

Đầu gối cậu mềm nhũng… DongHae thúc thật mạnh rồi bắn vào trong cậu…

Cả hai ngã xuống giường, DongHae rút ra, dòng dịch trắng chảy từ chiếc lỗ của cậu xuống hai bên đùi non và grap giường…

_Anh yêu em…!- DongHae hôn vào trán EunHyuk

_Em cũng yêu anh, Haenie!- EunHyuk xoay người rút vào lòng DongHae

Cậu khẽ nhăn mặt khi di chuyển, hạ bộ của cậu rất đau…

Tay DongHae chạm vào chiếc lỗ đang đỏ và sưng tấy, khẽ xoa nhẹ

_Urmmm… Urggg… Hae!- EunHyuk đánh vào ngực anh

_Em muốn nữa sao?- DongHae chống tay ngồi dậy

_Sao??- EunHyuk trố mắt- Khôngggggggggg….

Đêm đó căn phòng của EunHyuk đầu tiếng rên rỉ, tiếng va chạm da thịt đầy dục vọng…

.
.
.
.

_Chullie! Gọi được cho Hyukie chưa?- LeeTeuk quanh sang hỏi khi đang lái xe

_Thằng nhóc đó ở nhà một mình bị ma bắt rồi hay sao mà không chịu nghe điện thọai thế này!

_Bây giờ chắc nó chưa dậy đâu! Con khỉ đó là chúa ngủ nướng mà!- LeeTeuk lắc đầu

_Không qua kêu nó dậy chắc nó trốn học hôm nay quá!

LeeTeuk tăng tốc chạy đến nhà EunHyuk. Đến nơi, HeeChul mở cửa bước vào nhà.

_Nhóc ơi! Dậy đi học!!!- Giọng oanh vàng vang lên khi cánh cửa vừa mở

_Nó chưa dậy cái chắc luôn!!- LeeTeuk đi về phía cầu thang

Cả hai đi lên phòng EunHyuk, LeeTeuk mở cửa ra

_Khỉ!! Dậy đi, hai ông anh họ yêu dấu của em đến rồi này!!!- HeeChul nói lớn.

_AAAAAAAAAAAAAAAA!!!!- LeeTeuk bước vào phòng trước, thấy cảnh tượng trên giường liền hét tóang lên

_Gì vậy? Cái gì???- HeeChul hỏang lên chạy lại coi

HeeChul và LeeTeuk bốn mắt nhìn nhau… Xong lại nhìn xuống hai cái đống trên giường…

_LEE EUNHYUK!!!! DẬY NGAY CHO HYUNG!- Cả hai đồng thanh

Tiếng la oanh vàng của HeeChul vào LeeTeuk làm chim lìa cành, khỉ lìa cá…

EunHyuk dụi mắt ngồi dậy, chu mỏ….

_Hyung…

_E hèm!!!- Cả hai đứng khoanh tay nhịp chân

_Hyung!!!!- EunHyuk tròn mắt hốt hỏang kéo chăn lên che ngực mình

_Lee DongHae!!!- HeeChul giơ chân đạp đạp con cá

_Hyukie…- DongHae mơ màng ngồi dậy

_Haenie… Mấy huyng…- EunHyuk mếu nhìn hai vị hyunh yêu dấu của mình

_Chullie hyung!!- DongHae mở bừng mắt

_Hai đứa mau chóng xuống nhà vào bỏ ngay có bộ dạng Adam đi!!!-HeeChul kéo LeeTeuk xuống nhà

Cá khỉ nhìn nhau không chớp mắt, má EunHyuk đỏ ửng lên…

….Dưới nhà…

_Kha…kha… kha!!! Không ngờ tụi nó làm sớm hơn tụi mình tưởng!!- HeeChul ôm bụng nằm lăn ra sofa

_Uh!! Hyukie ngây thơ vậy mà… hahahahaha!!!!- LeeTeuk cũng cười ngặt nghẽo

_Đừng có cười nữa!! Tụi nó xuống kìa!!- HeeChul bụm miệng

DongHae bế EunHyuk xuống cầu thang, cậu cứ rút mặt vào vai của DongHae

_Sao thế? Sao Hyukie không đi được?- LeeTeuk nhịn cười, làm mặt nghiêm trọng hỏi

_Em… tụi em…- Cả hai ấp a ấp úng

_Hai đứa thiệt là…- HeeChul tặc lưỡi

_Hai huyng đừng mắng Hyukie, tại em… Tại em… nên…- DongHae nhanh chóng lên tiếng

_Hai đứa thiệt là giỏi đó!!!- LeeTeuk la lên

_Làm sớm hơn hai hyung đóan… Hyukie có tiến bộ… Haenie… Giỏi hơn hyung nghĩ…

_Sao ạ??

_Thôi, thôi, hai đứa lên phòng nghỉ đi. Muốn làm thêm gì thì làm… Hôm nay Hyukie đi học sao nổi…

_Làm gì chứ hyung?- EunHyuk chu mỏ- Tụi em có làm gì đâu…- Giọng nhỏ dần

_Ừ… Không làm gì… mà phải để người ta bế thế kia??- LeeTeuk cười mỉm

_Hyung nghĩ bậy không à! Không nói chuyện với hyung nữa!- EunHyuk rút mặt vào cổ DongHae

_Ya! Bậy bạ thì có tụi bây bậy đó! Đừng để Kim Hee Chul này nói vạch tọet ra nhá! Sáng sớm bước vô phòng thấy hai đứa trần như nhộng ôm nhau ngủ, người đứa nào đứa nấy thì nhớp nháp… Ai mà không nghĩ hai đứa mới làm t…

LeeTeuk nhanh chóng bịch miệng HeeChul lại, đưa tay ra hiệu cho hai đứa lên phòng…

DongHae thấy thế bế Hyukie phóng thẳng lên cầu thang…

                                         Chap 8:

Ánh nắng chói chang của ngày mới đang chiếu rọi vào căn nhà màu trắng tinh khôi… EunHyuk đang yên giấc trong vòng tay của DongHae, một buổi sáng yên bình và hạnh phúc…

_Hyukie ah~~~! Dậy đi!- DongHae khẽ lay cậu

EunHyuk mở mắt, ánh sáng làm mắt cậu chói. EunHyuk nheo mắt lại, mỏ thì chu ra…

_Ư… Chói…

_Dậy đi học nè… Đừng có làm biếng…- DongHae chống tay ngắm nhìn cậu

_Chút em dậy… Anh đi tắm trước đi!- EunHyuk khẽ trở người

Nhìn cậu lúc này dễ thương cực kì… Khuôn mặt ngáy ngủ của cậu với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi đỏ mọng cứ chu ra, hai má trắng hồng…

DongHae cúi xuống hôn lên môi cậu… Nhấm nháp đôi môi đỏ làm nó sưng mọng lên, anh đẩy lưỡi vào trong khoang miệng nhỏ của cậu. Trêu đùa đầu lưỡi của cậu, chiếc lưỡi nhỏ nhắn, rụt rè khi gặp phải anh. DongHae mút lấy lưỡi cậu, tận hưởng hương vị ngọt ngào của buổi sớm…

_Haenie… Anh hư quá!- EunHyuk nói khi anh dứt khỏi nụ hôn

_Tại có một con khỉ lười không chịu dậy nên anh mới hư!- Nói rồi anh nhéo mũi cậu

_Em không muốn dậy…- EunHyuk trề môi- … Hyukie muốn ngủ…- rút vào trong chăn

DongHae lắc đầu trước người yêu bé bỏng của anh, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười vô cùng gian…

DongHae lại cúi xuống ngấu nghiến đôi môi sưng mọng của cậu, tay lần mò vào trong áo ngủ xoa nắn hai đầu nhũ đỏ hồng…

_Ư~~~…. Hae…- EunHyuk mở bừng mắt

DongHae kéo chiếc áo thun của cậu lên cao, để lộ ra vòng eo trắng trẻo và khuôn ngực nõn nà… Tay anh xoa nắn hai đầu nhũ của cậu làm nó cương lên. Không ngừng mút lấy bờ môi căng mọng ấy…

_Hae… em dậy mà…- EunHyuk cong người khi anh day lấy hai đầu nhũ của cậu…

_Tất cả là tại em thôi… Khỉ lười!- Nói rồi anh mút mạnh lên cổ của cậu để lại một dấu đỏ mờ mờ trên làn da trắng…

_Ưmmmm… Hae… Đừng trêu em nữa… Mấy hyung vào bây giờ…- EunHyuk rên lên khi DongHae vuốt ve đùi non của cậu trong khi kéo chiếc quần xuống…

_Anh khóa trái cửa rồi… Mấy hyung không vào được đâu…- DongHae mân mê môi mình trên vòng eo của cậu

_Haenie… Chúng ta còn phải đi học nữa… urmmm!!!

DongHae kéo tuột chiếc boxer của cậu, vuốt ve Hyukie nhỏ…

_Haenie… Hae…- EunHyuk ngồi dậy khi anh dạng hai chân cậu ra

_Tất cả là tại em, em quyến rũ anh làm gì… Bây giờ anh không ngừng được đâu…- DongHae cười trước khi hôn lên đỉnh của Hyukie nhỏ

_Urggg… Haenie… Bây giờ không được đâu… Urmmm…- EunHyuk cố đẩy anh ra

DongHae cạ răng quanh phần đỉnh, rồi từ từ đưa cả chiều dài vào trong khoang miệng. Anh mút lấy Hyukie nhỏ, chiếc lưỡi anh cứ mút mát lấy phần đỉnh hồng nhạy cảm…

_Haenie… Haenie… 

Trong vô thức, chân EunHyuk dạng rộng hơn, cậu đung đưa hông để được nhiều hơn…

DongHae lên xuống nhịp nhàng làm Hyukie nhỏ cương lên ngạo nghễ, anh mút mạnh lấy phần đỉnh làm cậu tuôn trào trong khoang miệng anh…

_Ư… Urggg… Haenie…- EunHyuk nằm phịch xuống giường thở hỗn hển…

_Bây giờ thì đi tắm nào!- DongHae bế EunHyuk vào trong phòng tắm

Bây giờ cậu chỉ mặc mỗi chiếc áo thun rộng thùng thình, phần dưới thì trơ trụi vì… bị anh lột hết rồi… Má cậu đỏ ửng lên, miệng cứ chu ra hờn dỗi người yêu của mình…

DongHae mở nước ấm, cả hai đứng dưới vòi sen, anh bắt đầu xoa sữa tắm cho cậu…

13 phút sau…

_Haenie….! Chúng ta… cần phải… đi học!!!! Không được… mà… Haenie!!!

Tiếng EunHyuk thở hổn hển vang lên trong phòng tắm…

.
.
.
.
.

Trường học

_Hyukie! Chờ anh! Đừng đi nhanh như thế mà!!!- DongHae xách hai cái cặp lẽo đẽo chạy theo EunHyuk

_Giận òi! Không nói chuyện với anh!- EunHyuk nghênh mặt bước đi

_Chúng ta đến sớm mà… Sao giận anh…- DongHae nắm lấy tay cậu đung đưa

_Huh!- Nghênh mặt không nhìn

_Em cũng thích chứ bộ… Làm bộ hòai!- DongHae bĩu môi

_Anh!!!- Má đỏ ửng lên, miệng chu ra giận dỗi…

---------DongHae’s POV---------
Muốn hôn nữa rồi… Sao em cứ khoái chu mỏ khiêu khích anh thế!!!
------------------ --------------------

_Tối nay… anh ra phòng khách ngủ đi! Không cho anh vào phòng nữa…- EunHyuk quay mặt chạy vào lớp, cố giấu đi đôi má đỏ ửng của mình

DongHae nhìn theo hướng cậu mà lắc đầu mỉm cười…

_Dễ thương quá! Anh đâu có dễ đuổi như thế… Ba mẹ vợ đi InChoen đến một tuần lận… Em không thóat được đâu, Khỉ ngốc!

Trong lớp…

_Ắc xì!!! Trời ơi, sao lạnh xương sống thế này!!

_Chào Hyukie!!- KyuHyun bước vào

_Chào Kyunie!!!- EunHyuk cười tít mắt

_Hai người sao rồi? Hạnh phúc chứ?- KyuHyun để balo xuống bàn

_Cảm ơn anh, Kyunie!-EunHyuk nhìn KyuHyun với đôi mắt long lanh

_Sao lại như thế? Sao lại muốn khóc rồi…- KyuHyun ngồi xuống đối diện cậu, xụ mặt xuống, bĩu môi

_Em đâu có khóc, em chỉ hạnh phúc vì có người bạn tốt như anh thôi!!!- EunHyuk ôm chầm lấy KyuHyun

_Hyukie ngoan! Không có khóc!!- KyuHyun vuốt ve mái tóc cậu- Sau này, DongHae mà trêu chọc em, làm em đau khổ… cứ nói với anh… Anh sẽ trị con cá đó!!

_Cảm ơn anh!- EunHyuk cười toe tóet

_Ya!! Ya!! Ya!!- DongHae bước vào, giấu cái gì đó sau lưng

_Chào Hae!!- KyuHyun buông EunHyuk ra

_Huh!- EunHyuk khoanh tay, nghếch mặt lên trời không thèm nhìn DongHae

_Sao ôm nhau giữa thanh thiên bạch nhật thế hả???

_Ghen đấy à?- KyuHyun đứng dậy- Cá ngố muôn đời vẫn ngố!!!

_Ya! Ôm người yêu của tớ xong rồi bảo tớ ngố… Con sói chết bằm!!!- DongHae giãy nãy

_Ngố!- KyuHyun le lưỡi- Nếu tớ muốn có EunHyuk, tớ đã không nhường em ấy cho cậu! Em ấy chỉ ôm cảm ơn tớ thôi!- KyuHyun chỉ vào trán DongHae

_Cá mặt ngu!!!- EunHyuk nhìn DongHae

_Em muốn nói anh sao cũng được! Cho em nè!- DongHae đưa cho EunHyuk hộp sữa dâu…

_Không thèm!- EunHyuk quay mặt

_Đừng giận anh nữa… tại anh ngố… anh ngu được chưa? Hyukie à… Sữa dâu mới mua, lạnh lắm nè…

_Tha cho anh!- EunHyuk giựt lấy hộp sữa

--------------DongHae’s POV------------

Khỉ ngốc! Chỉ cần sữa dâu thui là bao nhiêu cũng bao qua!!
------------------------ ----------------------

KyuHyun nhìn DongHae và EunHyuk hạnh phúc… anh vừa cảm thấy vui, vừa cảm thấy buồn…

KyuHyun đi ra khỏi lớp… EunHyuk nhìn theo, cậu biết anh đang nghĩ gì…

_Em ra ngòai một chút!- EunHyuk nói rồi chạy theo KyuHyun

Sân chơi…

KyuHyun ngồi đung đưa trên chiếc xích đu…

--------------KyuHyun’s POV----------------
Sao mình lại buồn chứ? Hyukie đang hạnh phúc mà… Mình phải vui lên mới phải… Mình đã làm đúng… Trái tim Hyukie không thuộc về mình…
----------------------- ---------------------------

_Kyunie à!!!- EunHyuk chạy lại, ngồi xuống chiếc xích đu bên cạnh

_Gì vậy Hyukie?- KyuHyun gượng cười

_Em biết anh đang nghĩ gì…- EunHyuk ngập ngừng nói

_Vậy sao?- KyuHyun cười nhạt

_Em tin anh sẽ tìm được người anh yêu thật sự mà…

_Nhưng… người đó là em…

_Bây giờ… em thuộc về DongHae rồi… Tình cảm của anh, em rất biết ơn… Nhưng, trái tim em chỉ có một thôi…

_Anh hiểu… anh không sao đâu… Em hạnh phúc là được rồi…

_Kyunie à… Anh không vui thì hạnh phúc của em sẽ không trọn vẹn… Hãy tìm kiếm người thích hợp hơn em… Một người đẹp trai, tài giỏi như Jo KyuHyun đây sao có thể ế được chứ???

_Nhìn em như vậy… anh vui lắm… Hyukie à! Anh hỏi một câu nhé…

_Uhm…

_Nếu kiếp sau… 3 chúng ta lại là bạn… thì em có yêu anh không?

EunHyuk ngập ngừng một hồi

_Em cũng sẽ yêu DongHae vì em biết… ông trời đã tạo ra anh một người hòan hảo với anh hơn em… chỉ là chưa xuất hiện thôi…

_Uhm… anh hiểu rồi…

_Kyunie à! Vui lên, em và DongHae luôn là bạn thân của anh!- EunHyuk cúi xuống hôn lên má KyuHyun rồi bước đi…

KyuHyun ngồi lại, đung đưa chiếc xích đu, ngước mặt lên nhìn trời xanh

-------------KyuHyun’s POV------------

Hyukie nói đúng… Rồi người đó sẽ xuất hiện… Cảm ơn em Hyukie!!

Không biết khi nào người đó sẽ xuất hiện nhỉ??
----------------------- ----------------------

_Ui da!!!!- KyuHyun hét tóang lên rồi ngã xuống nền đất

Một trái banh bóng chày bay thẳng đến mặt anh, đập vào trán….

_Ấy chết! Có sao không? Cậu có sao không? Mình xin lỗi…

_Ui da… Đau quá!!!- KyuHyun ôm trán mình, không ngừng la lên

_Trời ơi, cậu là KyuHyun sao?- Chàng trai đó trố mắt

_Ừ… rồi sao?? Đau quá…- KyuHyun xúyt xoa- Trời ơi! Máu…. Má ơi!!!- KyuHyun nhìn vào tay mình rồi hét tóang lên

_Nè… có sao không? Lên phòng y tế… đừng có nằm ra đó chứ!!- Tiếng chàng trai đó cứ vang lên

Cậu ấy dìu KyuHyun lên phòng y tế… Vừa bước vào phòng

_Ối trời ơi!!! Hyunie của cô!! Em sao thế này? Trời ơi!! Có cần đi bệnh viện không?- Cô y tá la tóang lên- Để cô đi gọi hiệu trưởng!!!

_Cô ơi!! Em không sao… Băng lại cho em!!!- KyuHyun nói

_Ừ… ờ…

Nói rồi cô y tá rửa vết thương rồi băng lại cho KyuHyun.

_Để cô lên phòng hiệu trưởng!!- Nói rồi chạy ra khỏi phòng

_Xin lỗi… cậu có sao không?- Chàng trai khi nãy đẩy cửa vào

_Ya!!! Ném bóng cái kiểu đấy có biết mém giết thiên tài không hả???- KyuHyun hét lên ngồi dậy

Nhìn vào chàng trai trước mặt, má phúng phính hồng hồng, môi đỏ chu ra, mái tóc đen ôm sát khuôn mặt…

_Xin lỗi… Mình không cố ý…- Cậu thút thít

_Cậu tên gì? Lớp mấy?- KyuHyun ngồi dựa vào tường

_Mình là Lee SungMin lớp 12A7!

_Uhm! SungMin này, đi lấy túi đá lại đây, nhức đầu quá!!!

_Ờ!! Đợi mình chút!!!!- SungMin nhanh chóng đi kiếm đồ

Suốt ngày hôm đó, KyuHyun nằm dài trên giường, cứ sai SungMin chạy tới chạy lui. SungMin thì chỉ biết cam chịu vì đụng phải con cưng của trường…

_Này! Tại cậu mà tôi thành ra thế này đấy…

_Xin lỗi mà… KyuHyun uống gì không? Ăn gì không?

_Không! Cậu cứ ngồi yên đó, để tôi sai vặt… Bắt đền cậu vì làm tôi có cục u trên trán thế này!!

_Dù có cục u thì cậu vẫn… đẹp mà…- Giọng SungMin nhỏ dần, má đỏ lên

_Cậu nói gì?

_Tớ… tớ đi mua nước đây!!!- SungMin bung chạy ra khỏi phòng.

_Ơ… Đã bảo ngồi đây cơ mà!!- KyuHyun nhìn theo dáng của SungMin-… cũng đáng yêu đấy…
.
.
.
.

1 tháng sau…

_Hyukie à!! Ăn kem nè! Nói A~~~~ đi!!!- DongHae đút kem cho EunHyuk

_Ngon quá! Haenie là số 1 đó…- EunHyuk cười

_Ăn thêm nhá!! A~~~~

Có một couple đang vô cùng hạnh phúc… và một con sói đang vô cùng khó chịu ngồi bên cạnh…

_Ya!!! Hai người thôi cái cảnh sến đến chảy nước dùm cái!!!- KyuHyun chẹp miệng

_Huh!!!- DongHae lườm KyuHyun

_Lườm cái gì? Hai người đến được với nhau rùi thì ném tui sang một bên… Bạn bè cái kiểu vậy đó!!!

_Kyunie à… Ăn kem không? Hyukie đút cho!!!- EunHyuk giựt hộp kem trên tay DongHae

_Ya! Cậu muốn ăn thì kêu người khác đút… Hyukie là của tớ!!!- DongHae ôm ghì lấy eo EunHyuk

_Huh!! Nhớ cái mặt của cậu đấy!!! Hãy đợi đấy!!! Đồ ham ăn, keo kiệt… Cá mặt ngu!!!

_Sao không qua lớp 12A7 chơi đi! Để Minnie của cậu đút cho ăn!- DongHae mỉa mai…

_Nói cho hai cậu biết… Ngày mai kiểm tra tóan đó!- KyuHyun cười gian

_Rùi sao?- DongHae và EunHyuk làm ngơ

_Tớ chuyển sang lớp của Minnie đây! Hai người tự lực cánh sinh nhá!!!- KyuHyun xách balo đứng dậy

_Không được! Cậu không được chuyển lớp!!!- DongHae và EunHyuk níu hai tay của KyuHyun

_Hae bảo tớ sang lớp Minnie mà!!!!

_Cậu không được sang! Một là kêu SungMin sang đây, hai là quăn SungMin đi!!!- DongHae hét lên

_Tớ đi đây!!!- KyuHyun dứt khóat

_Không được… Kyunie à, nghe lời Haenie quăn Minnie đi… huhuhuhu…

_Đúng òi… hay là kêu Minnie chuyển lớp cũng được… Không có cậu, điểm tóan của tụi tớ sẽ ra sao? Oa oa oa…

Thế là một con sói cố bước đi, hai chân bị một con cá và một con khỉ níu lại…

_Ai dám bảo Kyunie bỏ Minnie?? Ai??- SungMin từ đâu xuất hiện làm DongHae và EunHyuk cứng người

_DongHae và EunHyuk đấy!- KyuHyun chỉ vào hai con người đang cố níu chân mình

_Lee DongHae! Lee EunHyuk! Ăn côn nhị khúc của tớ đây!!!- SungMin la lên

_Á… á… á… Chạy đi Hyukie…- DongHae nắm tay EunHyuk chạy

_Đuổi theo đi Minnie!!- KyuHyun hùa theo

Thế là HaeHyuk bị KyuMin đuổi chạy vòng quanh trường…

_Kyunie… cứu bọn tớ đi… SungMinnie…. Tha cho bọn tớ mà…

_Dám bảo Kyunie bỏ Minnie sao? Hai cậu tớ số rùi!! Đứng lại…

-----------------------------End----------------------------------

 Chuẩn bị máu trước khi đọc nhá các rds yêu dấu!!!


                                    Bonus chap:

_Lee DongHae, Lee EunHyuk! Sao hai em cứ ngủ gục trong giờ của tui hòai vậy hả???- Bà cô đập bàn la hét

DongHae và EunHyuk ngáy ngủ ngồi thẳng dậy, đứng lên cúi gầm mặt xuống để nghe cô mắng…

_Hai em phải biết noi gương hai bạn ngồi bên cạnh chứ! KyuHyun và SungMin ngoan như thế còn hai em thì…

_Cô kêu em ạ?- KyuHyun đang ngủ, nghe tên mình, ngóc đầu dậy hỏi

_Không có gì! Em cứ ngủ tiếp đi nhá!!!

_Thấy bạn SungMin không? Chuyển từ 12A7 sang mà còn giỏi hơn hai em. Mang tiếng 12A13 là lớp giỏi mà thế đấy! 

_Xin lỗi cô!- DongHae và EunHyuk lí nhí

_Cuối tiết ở lại chép phạt! Lần này tui không tha đâu!!!- Bà cô quay lưng đi lên bàn giáo viên

_Nhưng cô ơi! Tiết sau là tiết thể dục, kiểm tra đó cô!!- DongHae than vãn

_Tuần sau kiểm lại! Ở lại chép phạt đàng hòang đó!

_Vâng!

Thật ra, do đêm qua hai bạn chẻ lao động cực lực quá nên ngủ gật trong giờ văn* muôn thưở*

_Lúc nào cũng bắt noi gương KyuHyun! Thì tụi mình đang noi gương đại thiên tài SM đây! Lúc nào KyuHyun chẳng ngủ!- DongHae phàn nàn

_Ya! Nếu hai cậu ngủ mà được tuyển thẳng vào đại học giống tớ… thì cứ tự nhiên!- KyuHyun ngóc đầu dậy nói, nói xong lại ngủ tiếp

_Còn cậu nữa Minnie! Tự nhiên chuyển lớp qua đây làm gì? Để bọn tớ bị đem ra so sánh thế kia!!!- EunHyuk chu mỏ nói với SungMin

_Ya! Tớ chuyển lớp là vì Kyunie! Tại hai cậu học dở chứ bộ!

Thế là HaeHyuk bị KyuMin làm cứng họng, không nói được lời nào…

….Reng…

_Chép phạt vui vẻ! Tụi tớ đi học thể dục đây!!- KyuHyun và SungMin chạy ra khỏi lớp

_Hai đứa chép bài này 98 lần cho tui!- Bà cô căn dặn rùi bước ra ngòai

DongHae và EunHyuk chỉ biết trề môi, rồi cố gắng mà viết tớ viết lui cái đọan văn chán ngắt…

1 tiếng 30 phút sau…

_Hic.. huc…hic… Mỏi tay quá Haenie ơi!!!- EunHyuk thút thít

_Thôi Hyukie nghỉ đi, Haenie viết cho!- DongHae kéo cuốn tập của EunHyuk về phía mình

_Thôi! Haenie chép phần của mình đi! Hyukie còn 1 lần nữa là xong rồi!

Thế là cả hai cặm cụi viết tiếp…

_XONG!!!!- DongHae và EunHyuk ném cây bút, hét lên

_Hyukie ghét chép phạt lắm! Sau này, buổi tối… Haenie phải để Hyukie ngủ biết không!

_Sao vậy???-DongHae hốt hỏang hỏi

_Hyukie cần ngủ! Tối nay không được đụng vào người em!

Thế là lệnh được tuyên bố, tối nay con Cá phải kìm chế rồi…

_Thôi! Xuống phòng thay đồ rồi kiểm tra luôn đi! Tuần sau khỏi kiểm!- EunHyuk kéo tay DongHae đi!

…. Phòng thay đồ…

EunHyuk để balo của mình lên chiến bàn dài, rồi bước đến mở tủ của mình lấy bộ đồ thể dục ra…

…Click…

EunHyuk nghe có tiếng khóai cửa, cậu chồm người nhìn ra cửa chính, thấy DongHae vừa bước vào…

_Haenie! Sao lại khóa cửa, lỡ có ai cần vào lấy đồ thì sao?

DongHae không nói gì, cứ từ từ đi lại chỗ EunHyuk. Cậu cảm thấy lạnh xương sống bởi nụ cười của anh…

_Haenie… Anh định làm gì…?-EunHyuk lắp bắp khi DongHae ôm cậu

_Tối nay anh không được đụng vào em… vậy bây giờ thì được phải không?

Tay DongHae nới lỏng chiếc cavat caro trên cổ EunHyuk, tay lần mở từng chiếc cúc của chiếc áo đồng phục…

_Hae!! Chúng ta đang ở trường học!!!- EunHyuk hốt hỏang

_Chúng ta đang ở trong phòng thay đồ và anh đã khóa cửa. Vả lại, 1 tiếng nữa thì tiết thể dục mới kết thúc!- DongHae nói khi tay đang mở dây nịch của cậu

_Hae… Ở đây không được mà…

DongHae đẩy EunHyuk ngồi lên chiếc bàn gỗ dài. Hàng nút áo đã được cởi hết, khóa quần đã mở hờ để lộ ra chiếc boxer của cậu. DongHae đứng hai chân EunHyuk, hôn lên môi cậu.

_Haenie… Đợi về nhà được không? Ở đây không được…

Tay DongHae luồn vào trong quần EunHyuk, xoa bóp cặp mông của cậu. Anh hôn lên chiếc cổ trắng ngần, trượt nụ hôn xuống ngực. Anh nút lấy hai núm hồng, day day nói, chọc phá nó bằng chiếc lưỡi tinh nghịch…

_Urmmm…Ư… Urgggg….- EunHyuk cắn môi để cố không vang lên tiếng rên đầy nhục vọng của mình…

DongHae không ngừng day lấy hai núm hồng của cậu, làm đầu ngực cậu chớm cương lên. Ngón tay anh tách mông cậu ra, chạm vào chiếc lỗ hồng mời gọi…

_Ư… Hae… Không được mà… Lỡ có người rôi sao…Urmmm

EunHyuk cố ngăn cản anh, nhưng DongHae không nói gì, lộn phăng quần kaki cùng chiếc boxer của cậu. Đẩy cậu ngồi sát vào bàn, gác hai chân lên cạnh bàn. Ngắm nhìn thân thể quyến rũ của cậu…

EunHyuk ngồi dạng chân trên chiếc bàn dài, Hyukie nhỏ và chiếc hang ,mấp máy của cậu hiện ra không che đây. Chiếc áo sơmi còn khóac hờ trên bờ vai cậu. Trán cậu vã mồ hôi, má đỏ hồng, hơi thở cậu trở nên gấp gáp…

_Ư… Urmmmm…Arhhhh….urm…urm…

EunHyuk rên lên không kiểm soát khi DongHae nắm lấy Hyukie nhỏ, vuốt ve nhẹ nhàng, tay kia kéo chiếc áo của cậu ra… DongHae đẩy cậu nằm ra bàn, dạng hai chân cậu ra, cúi xuống hôn lên Hyukie nhỏ…

_Haenie… Urmmmm… Urgggg….

DongHae cầm lấy Hyukie nhỏ, hôn lên đỉnh hồng của nó, dùng lưỡi miết quanh chiếc lỗ nhỏ, liếm từng giọt dịch rỉ ra…

_Harhhhh… Arhhh…- EunHyuk dùng tay bịch miệng mình, cố ngăn tiếng rên, cậu sợ ai đó sẽ nghe thấy…

DongHae cắn nhẹ vào đỉnh hồng của cậu rồi ngậm cả chiều dài vào miệng. Anh mút lấy Hyukie nhỏ, trêu đùa nó bằng chiếc lưỡi điêu luyện của mình. Tay anh chạm vào cửa hang của cậu, xoay nhẹ xung quanh rồi đẩy một ngón tay vào…

_Hae… Urggg… Arhhh…- EunHyuk cong người chịu đựng

DongHae mút mạnh lấy Hyukie nhỏ, đẩy hai ngón tay vào sau hơn…

EunHyuk rùng mình, bụng cậu co thắt rồi ra trong miệng anh. DongHae nuốt trọn, khóe miệng còn vươn lại dòng dịch của cậu. Anh chồm lên hôn cậu, tay không ngừng tấy máy phần hạ thể của cậu…

_Urmmmm….ư… ư… Harhhhh….- EunHyuk cứ rên lên khi anh hôn lấy hai đầu nhũ của cậu

Tay anh vẫn vuốt ve Hyukie nhỏ và ra vào cửa hang của cậu…

_Hae… Em muốn anh…

Tất cả việc làm của anh làm khoai cảm trong người EunHyuk trào dân, cậu ngồi dậy. Cởi chiếc áo đồng phục của anh, hôn cùng khắp lên khuôn ngực anh. Tay lần mở khóa quần anh, cậu hôn lên môi anh, một nụ hôn đòi hỏi nhiều hơn…

DongHae rút tay ra khỏi chiếc lỗ của cậu khi cậu kéo tuột quần của anh xuống… EunHyuk cúi xuống mút lên cái của anh… cậu mút thật nhẹ nhàng, làm anh phát điên lên…

Anh bế cậu lên, đẩy cậu nằm dài ra bàn…

_Anh vào nhé!- Anh hôn chụt lên môi cậu, dạng chân cậu ra

DongHae đẩy cái cương cứng của mình vào chiếc lỗ của cậu…

_Arhhhh… aaaaa…. Arhhhh…

DongHae hôn lên môi cậu, nuốt những tiếng rên gợi tình ấy, anh đẩy từ cú thật mạnh khi EunHyuk di chuyển hông đòi hỏi nhiều hơn. 

EunHyuk vòn rối mái tóc DongHae khi anh hôn lên khuôn ngực phập phồng của cậu, chơi đùa với hai đầu nhũ đỏ ửng…

_Ưrmmm…ư… Urggggg….- EunHyuk xuất ra đầy trên bụng cậu và anh.

Người cậu đầy mồ hôi và tinh dịch, cậu lã người đi, thở hỗn hển vì từng cú nhấp mạnh của anh…

_Ưmmmm….- DongHae đong đầy bên trong cậu

DongHae hôn vào môi cậu, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cậu…

_Anh yêu em, Hyukie… Em tuyệt lắm!

_Em cũng yêu Haenie!

DongHae rút ra, lập tức chất lỏng trắng đục tuôn trào, chảy xuống hai bên đùi non của cậu…

EunHyuk ngồi dậy, xuống khỏi chiếc bàn dài…

_Ah!!!

_Tuần sau hãy kiểm tra thể dục… Anh chắc rằng em sẽ chẳng đi nỗi đâu… sao mà chạy và nhảy cao được!

_Huc…

_Chúng ta cần tắm và dọn dẹp trước khi mọi người giải tán và vào đây!

……… Sân thể dục………..

_SungMin! EunHyuk và DongHae đâu?

_Thưa thầy, hai bạn ý chép phạt môn Văn rùi ạ! Có gì tuần sau hai bạn ấy sẽ kiểm tra lại…

_Uhm…

SungMin ngồi xuống, thở dài…

_Chép phạt đâu có nhiều đến độ trốn luôn hai tiết chứ! Phải không Kyunie?

_Minnie không hiểu đâu! Mà chắc điểm thể dục của Hyukie sẽ tuột dốc không phanh cho coi!- KyuHyun lắc đầu mỉm cười

_Sao vậy? Giải thích cho Minnie hiểu đi!- SungMin lay KyuHyun

_Nếu Minnie hiểu thì điểm thể dục của Minnie cũng sẽ tuột cho coi!

_Liên quan gì đến điểm!!!- SungMin nhăn mặt khó hiểu

_Tối nay qua học thêm nhà Kyunie đi! Rồi ngày mai Minnie sẽ hiểu!!!

_Ok!

-----------KyuHyun’s POV---------
Muahhhhhhhh!!! 
------------------- ---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #haehyuk