Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đùa không vui

Đêm đến...

Thằng Chiến thao thức trằn trọc vì suy nghĩ mãi về buổi nói chuyện hôm nay. Bỗng dưng nó cảm thấy hơi sợ vì câu nói đùa quá trớn của mình, lỡ việc đấy là có thực thì sao?

Lỡ thằng Minh thực sự muốn chúng nó thì sao? Và lỡ nó lại đòi thằng Chiến là người tiếp theo thì sao? Hàng loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu nó, làm nó thần hồn nát thần tính, nhìn cái gì cũng sợ, nghe thấy cái gì cũng sợ, mặc lòng luôn tự trấn an "Chỉ có trong phim, chỉ có trong phim."

Bỗng tiếng chuông cửa dồn dập vang lên, phá tan sự im lặng trong nhà nó. Tiếng chuông vang mãi, hình như không ai ra mở cửa, làm nó chợt nhớ là hôm nay cả nhà nó đã về quê ăn cỗ. Bình thường có lẽ nó sẽ rất vui vẻ ở nhà một mình, có khi còn mở tiệc, mời mấy đứa bạn sang nói chuyện đến khuya luôn, nhưng trong tình cảnh hiện nay thì...

Tiếng chuông cứ vang lên mãi, thằng bé còn chần chừ, nó nhấp nhổm trong nhà, không biết nên phải làm gì, lỡ đó là... thì sao. Nhưng lòng tò mò hiếu thắng, muốn thử sự can đảm của nó vừa mới trỗi dậy. Nó rón rén bước ra cửa, ghé mắt khung kính mờ mờ nó cố nhìn rõ xem đó là ai... hay cái gì.

"Ai... đấy?" Nó cất tiếng hỏi.

Chuông vẫn cứ reo, mà câu hỏi của nó lại rơi vào khoảng không.

"Không nói là tôi không mở cửa đâu đấy!"

"Không cần mày mở đâu, bạn thân mến, tự tao cũng có thể vào được mà."

Giọng nói nhỏ gần như thì thầm qua khe cửa như vọng về từ cõi chết làm thằng Chiến lặng người. Nó ngã ngửa ra phía sau, chân vừa cố lết vào trong nhà, miệng la hét ầm ĩ:

"Cút đi, tao không phải người mày cần, tao mới có 11 tuổi, tao còn trẻ lắm, tao chưa muốn chết đâu."

"Vậy thì chỉ cần cho tao mượn cái Mp3 của mày, để nó thế mạng cho mày..."

Chợt thằng Chiến cảm thấy có điều gì là lạ, nó vùng đứng dậy, mở toang cửa và nói với kẻ đang đứng trước mặt nó:

"Là thằng Thắng, đúng không? Đêm hôm khuya khoắt, mày qua đây làm gì?"

"Tao qua doạ mày chơi, xem mày có can đảm như lúc chiều nay mày bảo không, thì thấy mày la hét chẳng kém gì mấy đứa con gái chết nhát."

Nói rồi nó toang bước vào nhà thì bị thằng Chiến cản lại, nhất định không cho vào.

"Gì vậy, không đùa nữa, để tao vào đi, cho tao xem nhờ cái TV một tí thôi."

"Về nhà mày mà xem đi." Nói rồi thằng Chiến đẩy thằng Thắng ra cửa rồi đóng sầm cửa lại.

"Nhưng mấy ông anh tao chiếm TV xem bóng đá rồi."

"Mày mà không cho tao vào, tao cứ đứng đây bấm chuông nhà mày, xem mày có phải ra trải chiếu rước tao vào không nhé?"

Thế là chuông cửa nhà thằng Chiến cứ ngân nga vang mãi. Nó hí hửng nằm trên cái ghế sofa định bụng để cho thằng Thắng đợi thêm vài phút nữa mở cửa.

Trên Tivi, kênh HBO lại chiếu phim "The Ring". Tuy sợ nhưng thằng bé không thể nào bỏ được, và dù nó xem đi xem lại mấy lần rồi mà vẫn cứ sợ, cho nên nó dành ra cửa rước thằng Thắng vào trước thời hạn vậy. Còn thằng Thắng hình như biết thằng Chiến sẽ cho mình vào nhà hay sao mà lúc này nó chả thèm bấm chuông để quấy rối nữa.

"Thôi mày vào đi." Tiếng nói của thằng Chiến vang lên trên con phố vắng.

Không thấy thằng Thắng đâu cả. Nó chưa bao giờ bỏ cuộc sớm thế. Hay nó lại nấp ở đâu đó để hù mình rồi.

"Lần này mà ông bắt được, ông cho mày biết tay."

Nó nhìn chăm chú vào đêm tối đen ngòm để tìm bóng thằng Thắng. Nó hiên ngang bước vào khoảng không tối thui ngay trước mặt để chứng minh cho thằng Thắng biết là nó không hề chết nhát như thằng này nói trước đấy.

"Này!" Có ai đó đập tay vào vai thằng Chiến.

Nó quay ra, chưa kịp định thần thì một thứ tro bụi kì lạ đã xộc thẳng vào tai, vào mũi, vào miệng nó, làm nó không thể thở nổi, nó vùng vẫy trong một sự cố gắng tuyệt vọng. Nó cảm thấy dường như thân mình đang nhẹ bỗng dần đi, cả người nó cứ như trôi nổi trong không trung hoà tan với thứ tro kia, nó đang lịm dần, lịm dần.

Cơ thể thằng Chiến đang lạnh dần đi, không còn cảm giác gì nữa, mọi giác quan bắt đầu tê liệt dần, tai nó ù đặc, chỉ nghe thấy duy nhất một âm thanh rin rít, ken két, của tiếng kim loại bị kéo lê trên mặt đường.

Mắt nó cũng mờ dần, nó chỉ nhìn thấy những ánh lửa do cái lon đã bị cháy đen, khét lẹt mùi kẹo dừa, do ma sát tạo nên. Hình ảnh cuối mà nó nhìn thấy, là bức tường nhà vệ sinh cũ nơi thằng Thắng cũng đang nằm đó, mắt mở trợn trừng, vô hồn nhìn nó. Cảm giác cuối của nó là cái lạnh nơi tử thi thắng Thắng toát ra khi nó được đặt cạnh thằng này. Suy nghĩ cuối của nó là sự cô đơn, hoảng sợ đến cùng cực khi "hắn" quay lại nhìn sát vào tận mặt nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro