Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đối mặt

"Bởi vì bọn trẻ chơi Ma lon trước đây đều kết thúc trò chơi không trọn vẹn, bọn chúng luôn ngỡ mình đã thắng khi chạy được vào vùng sáng và bỏ con ma lại trong bóng tối... Bọn chúng không biết rằng phải đuổi linh hồn con ma ra khỏi cái lon đó để Ma lon không còn theo đuổi chúng nữa. Một khi đuổi được linh hồn con ma ra khỏi cái lon, rồi tiêu diệt cái lon đó thì trò chơi sẽ kết thúc, và không ai bị giết nữa cả."

"Ờ thì đó là trò Ma lon, chả liên quan gì đến thằng Minh cả."

"Tao nghĩ tất cả chuyện này là do Ma lon và nạn nhân đầu tiên là thằng Minh, chứ tao tin nó không phải như thế..."

"Sao bây giờ mày lại nghĩ vậy, trước đây mày cứ luôn mồm nào là 'do thằng Minh muốn tụi mình đi theo nó', nào là 'nó cô đơn cần có chúng mình ở bên', đúng không?"

Thằng Dũng hỏi con Ngọc với vẻ nghi ngờ không giấu nổi.

"Chỉ là đoán vậy thôi..."

"Ôi, Ngọc ơi là Ngọc, trò phỏng đoán của mày đang được cược bằng sinh mạng của cả tao lẫn mày đấy. Nếu mày sai thì chết đó"

"Phải thử, còn hơn là không làm gì rồi cũng chết."

"Nhưng để trục xuất linh hồn ra khỏi Ma lon, thì phải làm gì, hả, cái đấy mày lại đoán đúng không?" Thằng Dũng mỉa mai.

"Ừ, tao đoán là mình phải chơi với nó, mình sẽ giữ cho nó đuổi theo mình, mình sẽ chạy đến nơi có ánh sáng, bắt buộc nó không thể bắt mình nhưng cũng không bỏ qua cho mình. Giữ nó ở đó đến khi mặt trời lên, ánh sáng sẽ tiêu diệt linh hồn xấu xa trong đó, rồi chúng ta sẽ được tự do..."

...

Cái bóng không thể nào đưa cái mặt không rõ hình thù vào sát khuôn mặt với mái tóc đã bạc trắng của thằng Dũng được. Tuy không biết là có thể cố thủ được đến bao giờ nữa, nhưng ít nhất nó đang an toàn trú ẩn dưới ánh sáng của ngọn đèn đường này. Trùng hợp thay, đó chính là ngọn đèn mà tụi nó lật tẩy được thực chất trò Ma lon của thằng Minh.

Cái bóng biết rõ mình không thể làm gì được một khi thằng Dũng ở bên trong của ranh giới ánh sáng. Nó tức giận, hằn học, và kiên nhẫn chờ đợi...

Thằng Dũng cảm thấy mình thật ngu ngốc khi hét lên điều này với cái bóng.

"Tại sao mày lại làm thế, với tụi tao, và với tất cả những đứa trẻ mày không quen hả Minh?"

"Trò chơi chưa kết thúc, tao muốn tất cả chúng ta phải cùng nhau kết thúc. Vậy mà lũ chúng mày lại trốn biệt bỏ tao cô đơn, nên tao phải tìm những đứa khác để thay thế thôi."

"Đó mà gọi là chơi cùng à, đó gọi là giết người đấy."

"Bởi vì chúng mày đẩy tao đến một thế giới khác, nên tao mới phải mất công đưa chúng mày về thế giới của tao để chơi cùng."

"Thôi, bước ra đây đi bạn thân mến! Chỉ một bước thôi, rồi mọi việc sẽ nhanh chóng kết thúc, tất cả sẽ chúng mình sẽ lại ở bên nhau như hồi trước."

"Mày có muốn đến một thế giới chỉ có lũ trẻ con chúng mình tha hồ vui chơi vô tư, không phải lo lắng gì về học hành, điểm số, tiền nong, không phải lo làm những việc người lớn bảo... Và không bao giờ sẽ phải trở thành những người lớn lạnh lùng, khắc nghiệt, tàn nhẫn, vô cảm, tính toán như bố mẹ tao hay bố mẹ mày không...?"

"Thằng Bảo, thằng Thắng, thằng Chiến, cái Hoa và tao nhớ mày và Ngọc lắm đấy."

"Thôi nào, chỉ một bước rồi tất cả mọi việc sẽ kết thúc mãi mãi. Từ giờ về sau, sẽ không có việc như này xảy nữa đâu, tao chỉ muốn có bọn mày thôi mà."

"Nào, ai chả chết một lần, dù sớm hay muộn, chi bằng kết thúc sớm thì sẽ không phải luyến tiếc gì nhiều. Hơn nữa mày đâu phải đi một mình như tao đâu, mày còn có cả bọn để đi cùng cơ mà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro