Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chết không nhắm mắt

Tự dưng sau 49 ngày thằng Minh, thứ tro kia biến mất. Nó biến mất không để lại bất cứ một dấu vết nào, cứ như nó chưa bao giờ từng phủ tràn trong không khí và trên khắp các nóc nhà của khu phố cả.

Bố mẹ Minh đã bắt đầu nguôi ngoai, họ tự an ủi mình rằng đấng thiên nhiên đã hoá thân thành một ngọn lửa Trời mang con mình đi, đó là phúc phận của thằng bé, thằng bé thật hạnh phúc khi được ngọn lửa vĩnh cửu đó mang đi. Và họ lại tất tả lao vào cuộc sống để quên đi nỗi đau, để lo cho những nhu cầu buộc phải có để tồn tại trong cuộc sống.

Bọn trẻ bạn nó thì cũng gần như quên hết, chúng tự để mình quên việc này đi, để lương tâm non trẻ của chúng khỏi phải áy náy trước tội lỗi. Đến nỗi chúng ngây thơ tin rằng lúc lần đầu tiên nhìn thấy tro bụi màu xám bay lên bầu trời, trong cơn gió nhẹ nhàng nhưng oi bức khó chịu của buổi sáng oan nghiệt là ở đó Minh đang vẫy chào tụi nó, từ giã tụi nó... Mà không nghĩ rằng đó là một lời cảnh báo, một lời mời gọi đến từ thế giới bên kia.

Khu phố sau 49 ngày bị giam hãm, cầm tù trong nỗi trầm mặc cô đơn của sự u ám bắt đầu trỗi dậy. Nó sôi động thêm một lần nữa rồi lại rơi vào sự sợ hãi vô vọng khi người ta phát hiện ra xác thằng Bảo, một trong mấy đứa thuộc nhóm thằng Minh, nằm chết nơi thằng Minh được bỏ lại.

Sáng hôm đó, bọn trẻ lại cùng nhau ra ven hồ tập thể dục. Thói quen ấy tưởng như gián đoạn dạo khu phố bị ám ảnh bởi nỗi tiếc thương thằng Minh giờ lại bắt đầu một cách sôi nổi nhất.

Sáng hạ thế mà sương mù ở đâu phủ dày đặc khu phố Cũ. Và không hiểu ma đưa lối, quỷ dẫn đường thế nào mà trong mờ mịt thứ hơi nước lành lạnh đó, chân chúng lại lạc bước nơi thằng Minh ra đi.

Bọn trẻ cứ mải nói, mải cười đùa và thắc mắc về sự vắng mặt kỳ lạ của thằng Bảo sáng nay. Rồi chúng giật mình hoảng hốt khi phát hiện ra mình đang đứng trên nền đất của khu nhà vệ sinh cũ mà bây giờ chỉ còn là những bức tường gạch cháy đen, nham nhở. Tim chúng chợt ngừng đập khi thấy bóng ai đó đang ngồi dựa vào bức tường xám xịt phủ đầy thứ tro tưởng như đã biến mất vĩnh viễn theo hồi ức đau buồn về thằng Minh rồi.

"Minh à?"

Tiếng Ngọc chợt hét lên làm tất cả bọn nó như muốn quỵ xuống luôn.

Không đứa nào đủ can đảm để mà cản Ngọc chạy ra chỗ đó. Bọn chúng đành chạy theo con bé để xem thực hư như thế nào.

Ngọc không tìm thấy Minh, thằng bạn nó chơi thân nhất trong nhóm. Con bé chỉ tìm thấy cái thây đã lạnh cứng phủ đầy một thứ tro màu xám ma quái. Đôi mắt người chết cứ mở trợn trừng, hai con ngươi xám ngoét như có một màn sương, biểu lộ một nỗi kinh hoàng không thể nào diễn tả được. Mẹ Bảo đã cố vuốt đôi mắt ấy mãi mà Bảo chẳng chịu thôi nhìn thế gian.

Các bà già nhiều kinh nghiệm về tâm linh trong khu phố đã phải bầy cho mẹ Bảo thì thầm vào tai nó một câu gì đó. Mẹ Bảo nghe theo, khóc mãi, nói mãi rồi thì nó cũng chịu nhắm mắt lại...

Hôm tổ chức tang lễ cho thằng Bảo, cả đám bạn xếp hàng vào thắp hương để tiễn biệt thằng nhỏ như những người khác. Thấy người lớn ai cũng nhìn qua cửa kính trên quan tài để chào Bảo thì đám trẻ cũng bắt chước theo.

Khi nhìn vào cửa kính quan tài, con Hoa rú lên, phá tan không khí trang nghiêm, tĩnh lặng của tang lễ. Người lớn xì xào, khó chịu, bực tức vì thấy con bé vô lễ, họ định chạy ra nạt nó.

"Mắt... mắt nó...đôi mắt!" Con Hoa lắp bắp.

Trong quan tài, đôi mắt Bảo đã mở ra, nhìn trừng trừng vào vô định. Khoé mắt trào ra hai dòng máu đỏ chết chóc, như một lời cảnh báo với tất cả lũ trẻ đã tham dự trò chơi quỷ dị hôm nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro