Chạy đi đâu?
Chưa bao giờ toàn Phố Cũ lại phải sống trong cảnh sợ hãi căng thẳng đến cực độ đó cả, các hộ gia đình được cảnh báo về một tên sát nhân hàng loạt đang lẩn khuất đâu đấy, người lớn không dám đi làm về muộn, trẻ con không dám đi chơi tối nữa.
Mọi người chỉ cảm thấy an toàn khi đang ở ngay trong chính nhà mình, nơi mà cửa đóng then cài, đèn điện sáng trưng. Công an phường cũng chả còn dám hiên ngang đi tuần giữa ban ngày như mọi khi nữa. Họ cũng chả còn dám bắt bớ những bà hàng rong, những quán nước lấn vỉa hè, nhưng cái xe để tràn mặt đường vì sợ sẽ trở thành mục tiêu mới của kẻ sát nhân.
Những người không liên quan còn sợ hãi, huống hồ là Ngọc, Dũng, Hoa. Bây giờ thì chỉ còn đúng ba đứa và tất cả thấp thỏm chờ đến đêm không trăng tới...
Hoa bây giờ thì yên tâm hơn cả, tự dưng nó bị cảm cúm, và dù bị nhẹ, nó nằng nặc đòi bố mẹ cho nhập viện mấy hôm. Bố mẹ nó tính toán, nếu nằm bảo hiểm y tế học sinh thì cũng không mất nhiều tiền cho lắm nên cũng đồng ý để con bé nhập viện.
Bố mẹ nó để chắc mình được tự do mấy ngày không bị phiền nhiều nên còn đưa nó một con dế để tiện thông báo tình hình. Con bé vui vẻ, luôn gọi cho thằng Dũng hay cái Ngọc để kiểm tra:
"Mày nghe này con Ngọc nó bảo với tao là..."
"Không được rời khỏi nơi có ánh sáng chứ gì? Tao biết rồi."
Suốt cả tháng nay, bọn Hoa, Ngọc, Dũng lúc nào cũng kề cận cùng nhau đi đi về về. Ngọc tuy nó nói như thể sẽ sẵn sàng đón nhận bất cứ điều gì xảy ra, nhưng nó lại rất lo cho Hoa và Dũng. Bởi vì thường thì người ta sẵn sàng đón nhận cái chết của chính mình một cách nhanh chóng và ít đau đớn nhất nhưng bao giờ cũng rất sợ hãi trước cái chết lần lượt của những người xung quanh.
"Nhưng đấy là đối với Ma lon, Thằng Minh chứ có phải Ma lon đâu." Cái Hoa nói vậy.
"Nó còn đáng sợ hơn ấy chứ, thử nhìn lại nó đã làm gì với Bảo, Thắng và Chiến xem, liệu có cách gì hữu ích hơn không?"
"Chắc gì đó là thằng Minh, làm gì có linh hồn trả thù, hơn nữa nó là bạn chúng mình..."
Dũng nói một câu, làm cả Hoa và Ngọc phải quay ra nhìn nó, nhìn thẳng vào mái tóc mà chỉ có hơn mấy tháng đã dần bạc qua nửa. Cái nhìn để Dũng phải tự hiểu là "mọi việc nó rõ ràng ra như thế rồi còn gì."
"Giá như đó là Ma lon... thì chúng ta sẽ có cách giải quyết."
Trời chưa tối mà cái Hoa ngủ một cách ngon lành, nó phải ngủ bù cho những đêm thao thức thấp thỏm lo sợ ở nhà. Đang yên giấc thì nó giật mình bởi tiếng chuông điện thoại chợt reo vang
"Quái, mình đâu có cài bản này đâu."
Đó là bản giao hưởng "Định mệnh" của Beethoven, sáng tác trong những năm ông không còn nghe được bất cứ âm thanh gì ngoại trừ cảm nhận tiếng đập của chính trái tim mình. Nhịp đập nghe như tiếng tử thần gõ cửa đó bây giờ sao nghe giống nhịp đập trái tim của Hoa đến thế, khi nó nghe thấy giọng nói thì thầm kèm theo đó là tiếng leng keng của kim loại :
"Chơi nhé, ai không chơi là con cún."
Tiếng rơi của cái điện thoại bị át bởi tiếng leng keng rin rít của kim loại đang bị kéo lê đâu đó quanh đây. Hoa chửi thầm bản thân khi đã ngu ngốc chạy ra khỏi căn phòng bệnh sáng trưng của mình. Nơi đó là an toàn nhất. Vậy mà trong phút sợ hãi nó đã chạy ra vù ra. Chạy đâu không chạy nó lại chạy ngay đến một hành lang heo hút vắng người.
Đây là nơi đâu? Nó không biết! Làm sao để quay trở về phòng cũ? Nó không biết! Làm sao để có thể chấm dứt ngay cái âm thanh cứ vang lên rin rít kia? Nó không biết!
Nó ngồi thụp xuống, ôm đầu giữ tai thật chặt để khỏi nghe thấy tiếng động cứ thình thịch vang lên trong tim, tiếng keng két cứ vang lên trong đầu, tiếng réo rắt của bản nhạc từ cái mobile vẫn vang lên dù nó nhớ đã tắt máy rồi quẳng đi đâu xa xa.
Hoa nhìn ra xung quanh xem có thể tìm thấy ai để giúp được mình không. Không có ai cả! Thật lạ là bệnh viện trong giờ hành chính mà cứ vắng như cái nhà xác.
Những bức tường trắng sạch sẽ biến đâu mất tiêu mà thay thế vào đó là những khoảng xám loang lổ. Những khoảng xám đó đang động đậy, chừa lại những khe nhỏ đủ để cho cái Hoa thấy là nó đã đặt chân vào một căn phòng kín, tôi tối, có những ô vuông to trên tường, mỗi ô trông như một cái ngăn kéo có thể nhét vào vừa cả một cái quan tài.
Nó rùng mình nhìn cái biển đề hai chữ to đùng: "NHÀ XÁC". Nó định hét lên nhưng không thể, bởi vì có một thứ tro bụi tanh tanh, lờm lợm đầy mùi nhà mồ xộc thẳng vào mũi.
Nó khò khè thở nhìn những đám tro bụi đang bay bay cuồn cuộn lại thành một bóng người kèm theo tiếng động khó chịu của cái lon ma quái đang được kéo lê trên mặt đá hoa. Cái bóng đó đang ngày một tiếng lại gần, tiếng động đó cũng ngày một tới gần hơn....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro