Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ma khóc nhè (hoàn)

Thể loại: Siêu cấp ấm áp XD~

Diễn viên: Lâm Hoài, Hứa Lai

Giới thiệu chung: Một bé khóc nhè chỉ số thông minh 78 gặp một tiểu bá vương ngang ngược hay dùng tay không lau nước mắt cho bé. Là duyên phận trời định đó nha~~~~~

Chương 1.

Tiểu Diệp thực sự có chút dở khóc dở cười, lớp học của nàng có một hài tử rất thích khóc ,tất cả mọi người hầu như đã quên tên của nó, đều gọi nó là ma khóc nhè. Bất quá chỉ có giáo viên là Tiểu Diệp còn nhớ hắn tên Lâm Hoài.

Ba mẹ Lâm Hoài là phần tử trí thức, ba là giáo sư của đại học kiến trúc D, lưu học Pháp, nghe đồn ở thành S có công trình đồ sộ – nhà bảo tàng là do ông ấy thiết kế. Mẹ là giáo sư bác sĩ tại đại học Y, là chuyên gia ngoại khoa có tiếng tăm trên thế giới.

Ba mẹ đã như vậy, Lâm Hoài hẳn là đặc biệt ưu tú.

Xác thực, hắn rất đẹp, trắng nộn nha, gương mặt búng ra sữa, lông mi dài cong, mắt đen láy, mũi thanh tú, đôi môi lúc cười rộ lên phi thường khả ái. . . Không hề có điểm nào giống với thiếu niên tuổi 13 ngỗ nghịch.

Lúc hắn vừa đến trường này học, tất cả mọi người đều rất thích, vô luận là lão sư hay học sinh.

Thế nhưng, qua hai ngày, phần lớn đã phát hiện, hắn thích khóc nha, cực kì thích khóc luôn. Tần suất rơi nước mắt đạt mỗi ngày ba bốn lần, thậm chí có khi nhiều hơn, mỗi lần khóc làm tâm can người khác như muốn nứt ra, thế nhưng chưa có ai khuyên được hắn.

Hắn chỉ là không ngừng cúi đầu khóc.

Muốn hỏi hắn vì sao lại khóc, hắn không nói lời nào, chỉ là hai mắt to tròn long lanh nhìn nhìn, nước mắt trào ra, khóc nấc lên, khóc thực nghẹn ngào ủy khuất.

Tiểu Diệp lần đầu tiên thấy, tim muốn vỡ luôn.

Cẩn thận suy đoán, là do ai làm hắn thương tâm sao?

Bạn bè khi dễ hắn?

Lão sư la mắng hắn?

Hay Lâm Hoài ở nhà bị ủy khuất, ba mẹ đi công tác không có thời gian chăm lo cho hắn?

Hoặc là ở ngoài có người bắt nạt hắn?

. . .

Dù sao, chỉ số IQ của Lâm Hoài chỉ có 78.

So với người thường hơi thấp một chút, nhưng mà so với A Cam, IQ của A Cam là 75 thôi.

Tiểu Diệp hoàn toàn chưa bao giờ gặp qua ma khóc nhè như vậy, bất quá bạn trong lớp đều thích Lâm Hoài, vây quanh bên người hắn khuyên nhủ ồn ào, đến tiết học cũng không về chỗ ngồi, giáo viên chủ nhiệm cũng thử tới khuyên mấy lần, nhưng lại không có kết quả.

Chỉ đành thỉnh ba mẹ Lâm Hoài tới trường học thôi.

Tiểu Diệp lần đầu tiên nhìn thấy ba mẹ Lâm Hoài, rất là lo sợ.

Thế nhưng, phần tử trí thức cao cấp tới đâu, cũng chỉ là ba mẹ. Ba Lâm Hoài ném thiết kế trong tay xuống đất, mẹ lại quăng luôn hình giải phẫu, chạy vội tới trường học, ôm hài tử đang khóc, vành mắt ba đỏ hoe, nước mắt mẹ nhỏ xuống.

Bọn họ không đợi Tiểu Diệp giải thích, liền cầm tay ta ——-

Xin lỗi, để ngài phải phí tâm rồi.

Xin lỗi, hắn cần thời gian thích ứng, ngài tha thứ cho nó nhé.

Tiểu Diệp làm lão sư năm năm, dạy hài tử như vậy cũng có ít nhất ba năm kinh nghiệm, nhưng mà. . . gặp ba mẹ nói chuyện như vậy chính là lần đầu tiên.

Ba mẹ tới, Lâm Hoài khóc thút thít, nước mắt từng khỏa tuôn ra, đưa cho mẹ mở giúp giấy gói viên kẹo đường hình con thỏ.

Thế nhưng ba mẹ Lân Hoài công tác bề bộn, ngây người một hồi, vẫn là phải rời đi.

Vừa đi khỏi, Lâm Hoài lập tức òa khóc, nước mắt rớt xuồng ngày càng nhiều.

Không phải có người nói "Namnhân trị thổ, nữ nhân trị thủy" sao?

Cứ như vậy, bạn bè tựa hồ cũng quen rồi, chỉ là tất cả mọi người bắt đầu gọi hắn là ma khóc nhè.

Tiểu Diệp hết đường xoay xở, cùng kể lể với bạn trai, bạn trai chỉ cười bảo, hài tử kém thông minh mới hơn mười tuổi mà đã phải đổi tới đổi lui trường học, khẳng định sẽ rất khó trị, ngươi đừng có gấp, biết đâu vài ngày nữa sẽ chuyển sang nơi khác thì sao.

Tiểu Diệp thấy hơi khó chịu, tùy rằng lời là từ nam bằng hữu của nàng nói ra, nhưng cũng không muốn nghe thấy hắn dùng ba chữ "kém thông minh".

Bất quá sự tình rất nhanh có chuyển biến.

Đó là ở hội trường môn kỹ năng, trường học của Tiểu Diệp cho những hài tử như thế này, chỉ số thông minh thấp, khả năng ngôn ngữ kém phát triển, trẻ tự kỉ, đa tính cách, quá hiếu động. Dựa theo năng lực cao thấp chia làm hai lớp, năng lực cao hơn là ban Nâng cao, năng lực yếu là ban Cơ bản.

Đương nhiên, Lâm Hoài khẳng định là ở ban Cơ bản rồi, bất quá trên lớp kỹ năng, cả hai ban cũng sẽ học chung một phòng.

Lâm Hoài ngày đó chưa gì đã khóc lóc, toàn bộ tiểu bằng hữu trong ban thần kinh đã muốn căng thẳng, muốn hỏi con ma khóc nhè kia vì sao lại khóc nữa đây.

Qủa nhiên. Lão sư tắt đèn phòng học, mở máy chiếu phim, Lâm Hoài ngồi thu mình một góc khóc òa lên.

Giaó viên dạy kỹ năng chính là một lão tiên sinh, kiên trì tốt, gọi người mở cái đèn nho nhỏ.

Đương nhiên không có hiệu quả.

Một bên ban C ơ bản đã thở dài nói: Lão sư à, ma khóc nhè rất thích khóc thì cứ để cho hắn khóc đi.

Lão sư, chúng con không có khi dễ hắn, Diệp lão sư nói – "Các bé à~~~ cứ học bài như bình thường đi nha~~" Hài tử này nhái lại giọng điệu của Tiểu Diệp cực kì giống làm lão tiên sinh cười ha ha.

Những người khác cũng bắt đầu mồm năm miệng mười, líu ríu, từ phía trên chạy xuống dưới đi qua đi lại.

Namhài tử xinh đẹp bướng bỉnh vẫn khóc, ai cũng không có biện pháp, lão tiên sinh cười khổ thở dài.

Lúc này, đám trẻ ở ban Nâng cao bỗng tách ra làm hai phía nhường đường cho một nam hài tử tương đối cao bước đến, mấy đứa trẻ khác tựa hồ sợ hắn.

Vô luận Ban Cơ Bản hay Nâng cao, tất cả mọi người đều biết, ma khóc nhè kì này toi đời rồi.

Namsinh này xem ra rất lợi hại, phi thường bá đạo, đối xử với nữ sinh cũng rất hung tàn.

Nữ sinh béo tròn đứng cạnh Lâm Hoài kéo kéo hắn nói: Ma khóc nhè à, nín đi mà, Hứa Lai tới kìa!

Hứa Lai thật sự sang đây, lão sư phẩy tay, toàn bộ học sinh vây chung quanh Lâm Hoài đều biến mất rất xa.

Uy! Hứa Lai quát một tiếng.

Namsinh xinh đẹp nín khóc.

Hứa Lai nâng mặt hắn lên.

Lâm Hoài miệng lại mếu máo, mắt nhìn cận kề khuôn mặt của nam sinh kia; hai giọt nước mắt thật to lại rớt xuống nhưng tiếng khóc tạm thời không có.

Hứa Lai lông mày rậm mắt to, rất sâu, nhìn rất sống động, môi dày, nhìn chung quả là có chút bá đạo.

Đừng khóc mà! Dùng ống tay áo thô lỗ lau nước mắt cho ma khóc nhè đang nũng nịu.

Lau. . . .

.

.

.

.

.

.

. . . nước mắt rớt xuống

Lau nữa này. . .

.

.

.

.

.

. . . nước mắt lại rớt xuống. = =|||

Namhài vóc dáng cao lớn bá đạo lại rống to hơn: Có nín không hả!

Lại lau, nước mắt vẫn cứ rơi.

Lâm Hoài khóc thút thít nói: Cần khăn tay để lau nước mắt, nếu không mắt sẽ bị đau, sinh bệnh.

Ngươi là em bé nhà trẻ hả? Nữ sinh mới cần khăn tay có hiểu không!

Lâm Hoài từ trong yếm [wớt? là YẾM á? O_O] lấy ra khăn tay trắng, đưa cho Hứa Lai.

Hứa Lai thực sự cầm lấy, sờ lên thật mềm nha, hắn cầm khăn tay thay Lâm Hoài lau những giọt nước mắt còn lưu lại.

Tiếp theo tự nhiên mà đem khăn cho vào túi của mình.

Ma khóc nhè không khóc nữa, khóa kỹ năng thuận lợi kết thúc, mấy ngày tiếp theo, ma khóc nhè cũng không rơi lệ nữa.

Chương 2.

Với Hứa Lai, sau đó thật lâu, Tiểu Diệp vẫn còn rất ấn tượng.

Bá đạo, thô lỗ, nhưng cũng không văng tục.

Thông minh, thế nhưng lại không tập trung. Đi học thì an tĩnh ngồi, nhưng lại như đi vào cõi thần tiên, lời giảng đều không thèm nghe, bài tập làm sơ sài, thành tích chung quy cũng không tốt lắm.

Kì thực trẻ hiếu động cũng không dễ dàng tập trung tinh thần, bất quá theo năm tháng mà lớn lên, có thể lại giống như người bình thường khác.

Thế nhưng, Hứa Lai tuy rằng thân thể mạnh khỏe, cao hơn mấy em khác tận một cái đầu, sức lực lớn hơn người khác, thần sắc hung ác hơn so với người khác, nhưng hắn lại không đánh nhau, trái lại đối lão sư rất tôn trọng, cũng không ngỗ nghịch.

Tại phòng giáo viên đều đồn đại, gia tộc của nam hài này là mafia.

Tiểu Diệp từng gặp qua ba của hắn, người vạm vỡ, thần tình dữ tợn, thế nhưng đối lão sư cực kì tôn trọng, mong muốn lão sư cứ nghiêm khắc với con mình, hắn tin tưởng vào cái gọi là "thương cho roi cho vọt", hắn càng tin tưởng con mình sau này sẽ không gia nhập mafia.

Ngoài ý muốn của Tiểu Diệp nhất chính là, Hứa Lai coi vậy mà lại là khắc tinh của ma khóc nhè.

Chỉ có Hứa Lai mới có thể làm Lâm Hoài không khóc nữa.

Đến sau này, Tiểu Diệp mới nghĩ ra làm nũng đã trở thành thói quen của Lâm Hoài.

Lúc Tiểu Diệp dạy Lâm Hoài lên năm hai, chỉ cần hắn mếu máo một chút, nước mắt rươm rướm, lớp trưởng sẽ ngay lập tức đứng lên, đi đến ban nâng cao mà tìm Hứa Lai.

Hứa Lai vừa đến, Lâm Hoài liền nín khóc, nước mắt bị đối phương lau khô, nhỏ giọng nức nở, có khi còn cười tươi sáng nữa mới ghê.

Bộ dáng hắn lúc tươi cười thực sự rất khả ái, rất mê người, làm cho mọi người đều tha thứ việc hắn hay khóc lóc một cách vô lý.

Bất quá Lâm Hoài học được hai năm thì lại cùng ba mẹ đi định cư ở nước ngoài.

Không lâu sau đó, gia tộc nhà Hứa Lai bị chính phủ càn quét sạch sẽ, chỉ trong một đêm, Hứa gia sụp đổ, Hứa Lai cũng không một lần trở lại trường.

Thẳng đến thật lâu sau này, Tiểu Diệp toàn phải khuyên răng học trò của mình, mafia đều giống nhau sẽ không có kết cục tốt, vừa khuyên xong thì liếc qua nơi đã từng là chỗ ngồi của Hứa Lai, trong lòng không hiểu sao có chút phiền muộn.

Chương 3.

Lúc Lâm Hoài mười lăm tuổi, tại nước Mỹ, bị phát hiện tài vẽ tranh trời cho, phụ mẫu mừng rỡ như điên, không tiếc tiền thỉnh lão sư tốt nhất cho hắn.

Bức tranh nào bức tranh nấy của hắn đều luôn luôn là sự hòa trộn của thuần khiết và thần bí, các khối màu trùng điệp giao hòa cực kì đẹp, người trong giới chấn động. Giới bình luận đã dùng không ít những từ ngữ hoa lệ mà tán thưởng.

Bất quá Lâm Hoài cũng không hiểu rõ những chuyện này, hắn chỉ đơn thuần rất khoái trá, từ lúc vẽ tranh, hắn không khóc nhiều nữa.

Suốt ngày chỉ vẽ tranh nên vóc dáng Lâm Hoài đã cao lớn mà không hay, thế nhưng da như trước trắng nõn, lông mi như trước thật đen dài, nữ tử gặp qua hắn khó tránh khỏi hâm một, đáng tiếc, người nguyện ý làm bạn với một thiếu niên IQ chỉ 78 hầu như không có.

Hiện tại Lâm Hoài hai mươi tuổi rồi, hắn bắt đầu họa bức tranh vẽ người đầu tiên.

Lão sư nhịn không được muốn hỏi hắn: Tiểu Hoài, muốn vẽ ai đó, có cần ta mời người mẫu không?

Lâm Hoài rõ ràng đã chọn ai là người mẫu, hắn mỉm cười lắc đầu.

Hắn vẽ tranh rất chăm chú, không để cho bất luận kẻ nào nhìn thấy tranh của hắn.

Qua mấy tháng, mẹ Lâm Hoài nhịn không được hỏi: Tiểu Hoài, bức tranh kia có thể hay không cho mẹ nhìn một chút?

Nhi tử kiên định lắc đầu, miệng cười rất khả ái.

Phòng vẽ của Lâm Hoài có khóa, chìa khóa thì lại nằm ngoan ngoãn trên cổ hắn. Như vậy, hắn có thể yên tâm ly khai phòng vẽ. không sợ bị người thấy bức tranh chưa hoàn thành của hắn.

Nhưng kỳ thực, nếu như ba mẹ Lâm Hoài muốn xem thì cũng dễ dàng. Bất quá, ba mẹ rất tôn trọng con mình, chưa từng lén xem qua.

Bọn họ suy đoán bức tranh đó có phải hay không Lâm Hoài vẽ ba mẹ? Dù sao lúc vẽ cũng không có người mẫu mà.

Năm Lâm Hoài hai mươi mốt tuổi, hắn lần đầu tổ chức triển lãm tranh.

Hoa Kiều, trí thông minh kém phát triển, họa sĩ, thiên tài.

Triển lãm tranh thành công hơn bao giờ hết.

Báo chí truyền hình trong nước đều chạy tới Mỹ phỏng vấn Lâm Hoài. Lâm Hoài nhàn nhạt cười, như vậy thật khả ái mê người.

Ngày cuối cùng triển lãm tranh, mảnh vãi vẫn bọc lấy tấm tranh họa người cuối cùng cũng được lấy ra.

Trời xanh mây trắng, ở giữa là thiếu niên tóc đen, đầu đặc biệt to, khuôn mặt trừu tượng không rõ ràng. Chỉ có thể nhìn thấy lông mày rất thô, môi rất dày, mắt lại rất sáng, trong tay tựa hồ cầm một cái khăn tay trắng.

Màu sắc không như trước tiên diễm mà chỉ thuần túy, người chiêm ngưỡng đều dừng chân, suy đoán khác nhau.

Bị phóng viên phỏng vấn, Lâm Hoài lại vò đầu bức tóc: Ta có đúng hay không rất lợi hại?

Phóng viên cũng không trông mong vào một câu trả lời bình thường, trả lời cho có lệ: Ân, xem chừng rất lợi hại. Lâm tiên sinh, xin hỏi người trong bức họa kia là ai ni?

Lâm Hoài cười, đã quên những lời trước đó mẹ đã dặn dò, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười đến con mắt mị mị: Không thể nói cho ngươi biết nga!

Phóng viên ngượng ngùng.

Lâm Hoài không muốn bán bức tranh này, đem bức tranh để ở phòng ngủ của mình, đối diện cái giường, buổi tối khi nằm trên giường vẫn sẽ thấy bức tranh vẽ người kia.

Ha hả, ha hả. Hắn cười hài lòng.

Người trong bức tranh đương nhiên là khắc tinh của hắn, Hứa Lai.

Lâm Hoài đối với thiếu niên lợi hại kia có rất nhiều hảo cảm.

Kỳ thực, chính hắn cũng không rõ vì sao lúc đó lại thích khóc đến như vậy, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, mắt nóng nóng, cảm giác rất thoải mái.

Chỉ có một lần, hai mắt đang mông lung đẫm lệ, thiếu niên lông mày rậm, hùng hổ rống hắn, nhưng sau đó lại dùng ống tay áo lau nước mắt cho hắn.

Đột nhiên không muốn khóc nữa, muốn cùng người kia chơi đùa.

Lâm Hoài không có một người bằng hữu. Thế nhưng cái người mà muốn cùng vui đùa lại không ở cùng ban mà lại ở ban Nâng cao.

Thế là, Lâu Hoài nghĩ, hay là khóc đi, khóc, người kia sẽ đến chơi đùa cùng mình.

Lâm Hoài hướng người trong tranh cười cười, trong lòng cũng lướt qua cái ý nghĩ này. Sáu năm rồi, Hứa Lai ở nơi nào ni, hiện tại mình khóc, cũng không có người lau nước mắt cho.

~*v*~ Chương 4 ~*v*

Con đường Hứa Lai đang đi gặp đầy chông gai. So với kỳ vọng của ba thì thật kém quá xa.

Sau khi bất ngờ gặp chuyện không may, cả nhà vẫn chưa kịp chạy trốn thì đã bị bắt, người bị bỏ tù, kẻ bị kết án tử hình, ba Hứa Lai xem như vận mạng tốt, chỉ bị phán 20 năm tù.

Hứa Lai cũng không còn học ở trường đặc biệt nữa, mười sáu tuổi hắn đi học nghề.

Ba hắn bị nhốt tại trại giam không thể đánh hắn nhưng uy nghiêm vẫn còn đó, dặn dò hắn dù có bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được đi theo con đường hắc đạo, cố gắng học tập mà làm người có tiền đồ.

Hứa Lai đi hoc nghề, chính chính kinh kinh mà luyện làm đầu bếp. Ban đầu thì đương nhiên gặp rất nhiều khó khăn vì hắn vốn hay phân tâm, nấu ăn quên nhóm bếp [O_O], nêm nếm lúc thì quên đường, lúc thì quên muối, xắt rau cứ xắt luôn vào tay. Từ từ, hắn bắt đầu có thể hoàn toàn tập trung, khả năng nấu nướng cũng ngày một tiến bộ.

Chỉ là, đầu bếp thì tìm việc hơi khó, vài năm nay, hắn đổi tới đổi lui chỗ làm, từ căn tin trường học đến nhà hàng nhỏ, quán điểm tâm rồi thỉnh thoảng cũng đến mấy buổi yến tiệc gia đình để nấu nướng, kinh nghiệm tích lũy không hề ít thế nhưng tiền lương lại không được bao nhiêu.

Bất quá, hắn không có bạn gái, không hút thuốc là uống rượu, biết cách tiết kiệm tiền bạc nên cũng được một mớ kha khá, hắn chuẩn bị năm sau mở một quán cơm, làm tiểu lão bản.

Ngoại trừ những người cùng làm chung với hắn, Hứa Lai không hề có một người bạn nào khác. Trước lúc gặp chuyện không may, hắn tính cách bá đạo, lại trong gia đình có thế lực xã hội đen, người nào cũng sợ hắn. Sau khi gặp chuyện không may, đến trường nghề, mọi người biết hắn vốn từ trường đặc biệt chuyển đến, bố còn ngồi trong tù, bạn học nhiều ít cũng có chút cấm kỵ.

Hắn vốn ít nói, hiện tại còn đang rất phiền muộn vì một người.

Hôm nay, hắn một lần nữa đi thuê phòng ở, đúng là phòng tại chung cư có niên đại hơn năm mươi năm ở Lão Nhai, tiền thuê rất thấp, trong phòng cũng coi như sạch sẽ. Hắn cầm mấy tờ báo cũ dán lên tường, đang bôi hồ, bỗng thấy bức ảnh của một thiếu niên khả ái trên bìa báo. . .

Hắn biết, người đó là ma khóc nhè. . .

Là Lâm Hoài. . .

Lâm Hoài đầu óc có chút kém phát triển, thế nhưng lớn lên trông rất khá, Hứa Lai vẫn nghĩ Lâm Hoài rất giống con thỏ con mà hồi còn bé hắn từng nuôi.

Hơn nữa, tuy rằng lúc đó, năm mười ba tuổi hắn hay bị gọi xuống để dỗ  Lâm Hoài nín khóc, người khác không ai dám nhiều lời, nhưng dù sao thì quả thật. . . .hắn có chút xấu hổ .

Bất quá xấu hổ thì xấu hổ, hắn vẫn sẽ đi dỗ dành Lâm Hoài. . . .

Hắn thậm chí chuẩn bị vài cái khăn tay để giúp tên kia lau nước mắt.

Lâm Hoài  nhìn qua một chút ngu ngốc cũng không thấy, mỗi khi khóc xong, lau nước mắt, còn có thể trêu hắn cười, cái kiểu cười đó...vừa có thỏa mãn vừa có đắc ý.

Lúc này, Hứa Lai lại nghĩ có chút hài lòng.

Bất quá hai người không ở trong cùng một ban, không thể thường xuyên gặp em thỏ này được.

Hứa Lai nghĩ đến quá khứ, khóe miệng cong lên, nhìn trên mặt báo viết "Niềm hãnh diện của giới nghệ thuật Trung Hoa"

Nghiên cứu nửa ngày, nguyên lai cái tên kia lại thành họa sĩ, họa sĩ của nước Mỹ!

Cũng sáu năm rồi a~ lớn lên thật đáng yêu, không có khác nhiều so với lúc trước.

Hứa Lai nghĩ thầm, nếu như được trở về quá khứ, trong điều kiện chưa từng có chuyện không may nào xảy ra, hắn nhất định sẽ đến Mỹ xem triển lãm tranh.

Đáng tiếc a~

Hắn bỏ tờ báo có hình của mỹ thiếu niên kia xuống, nghĩ tới nghĩ lui, đi lấy cái ví. Bất quá cái ví của hắn đã cũ quá rồi, Hứa Lai vọt xuống cửa hàng bán ví dưới lầu, mua một cái ví mới giá 10 đồng, trịnh trọng cắt tấm ảnh trong báo ra rồi để vào.

Nhìn người trong ảnh chụp, Hứa Lai đột nhiên nghĩ đến cái gì, nhếch miệng cười rộ lên. . .

Lâm Hoài được cưng chìu cực kì, tan học có người đến đón, bất quá, hắn cùng Lâm Hoài len lén trốn ra ngoài chơi một lần.

Lâm Hoài cực kì thích sạch sẽ, thích nhất việc quét tước vệ sinh.

Sau khi tan học, hắn một mình cầm cái chổi, hoàn thành công tác vệ sinh. Đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều người thích ma khóc nhè. . .

Ngày đó, Hứa Lai bị lão sư bắt ở lại chữa bài tập đến khuya mới được về nhà, kết quả lại thấy Lâm Hoài một mình khổ cực quét dọn.

Hắn rất tức giận, muốn hỏi tại sao mọi người lại khi dễ tên tiểu bạch thỏ này như vậy.

Ai dè, Lâm Hoài ngước mặt lên hướng hắn cười, còn hỏi "Muốn làm cùng không?"

Hứa Lai chạy tới, ậm ừ "Chẳng lẽ bọn họ quét không sạch sao?"

"Ta thích sạch sẽ, mẹ còn bảo ta quét nhà rất sạch nữa!"

Cái kiểu nỗ lực lao động chân tay này của Lâm Hoài một chút cũng không giống ma khóc nhè.

Hứa Lai cũng cùng quét dọn, sau khi đã hoàn tất, đeo cặp trên lưng vào phòng vệ sinh rửa tay.

"Lâm Hoài, ngươi và ta sau này cùng nhau về nhà có được không?"

"Tài xế thúc thúc sẽ đến đón ta"

"Bây giờ đã trễ rồi mà vẫn chưa đến đón ngươi đó thôi"

"A~" Lâm Hoài giơ tay chăm chú nhìn đồng hồ, nhìn lâu thật là lâu, Hứa Lai không đủ kiên nhẫn đi đến giúp hắn xem đồng hồ. . .

Một hồi lâu sau, Lâm Hoài rốt cuộc cũng đọc được "Ân, bây giờ là năm giờ hai mươi, tài xế thúc thúc sáu giờ ba mươi sẽ đến đón ta, . . còn hơn một tiếng nữa, chính xác là bảy mươi phút, ta muốn đi đến phòng học."

Hứa Lai cầm lấy cổ tay hắn, nhìn nhìn, quả là năm giờ hai mươi, hắn nhíu mày: "Người sao không đeo đồng hồ điện tử, loại đồng hồ này của ngươi khó xem lắm."

Lâm Hoài gật đầu, lại lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Ta có một chút ngu dốt, thế nhưng mẹ nói xem loại đồng hồ này rất tốt cho ta, đồng hồ điện tử là thứ bỏ đi, không hề tốt, còn đồng hồ ta đang đeo là. . . , là. . . . , là. . . .. . " Dáng điệu gãi gãi đầu quả thực rất khả ái. .

"Đồng hồ Thụy Sĩ à?"

"Ưn! Ngươi thật thông minh, đúng là Thụy Sĩ. Ta vẫn chẳng bao giờ nhớ được."

Lúc đó Hứa Lai nghĩ ba mẹ Lâm Hoài so với ba hắn hào phóng hơn, cho con trai mình đeo đồng hồ Thụy Sĩ.

"Hứa Lai, ngươi thật tốt " Lâm Hoài đột nhiên không đầu không đuôi mà buông ra một câu.

Mặt Hứa Lai đỏ lên, đưa ra đề nghị đi chơi.

Lâm Hoài do dự thật lâu, thế nhưng không thể kháng cự được, đáp ứng, nhưng vẫn phải nhớ kĩ đúng sáu giờ ba mươi tài xế thúc thúc sẽ đến đón.

Ai dè vừa đi, hắn ngừng lại: "Ngươi chờ một chút, Hứa Lai, ta muốn đi vệ sinh"

.

.

.

Hứa Lai có phần hiếu kì, len lén ngó nghiêng [tiểu sắc lang =))] , ai dè Lâm Hoài rất biết cảnh giác, lập tức nghiêng người sang một bên, la lên "Hứa Lai, không được giở trò đùa giỡn, mẹ nói không được nhìn tiểu kê kê của người khác."

"Ai thèm nhìn ngươi chứ!" Hứa Lai xấu hổ. . .

Hứa Lai đã xong, rửa tay cũng rồi, Lâm Hoài vẫn còn đứng đó cài móc a cài móc, hiếu kì quá nha, thời buổi này người ta dùng khóa kéo hết rồi chứ ai lại dùng cái đó.

"Sao không dùng khóa kéo a, có phải hay không mẹ ngươi bảo dùng móc gài sẽ tốt cho ngươi?"

"Móc gài không tốt, thực mất thời gian! Sẽ tiểu trong quần mất."  Lâm Hoài vừa tỉ mỉ gài móc, vừa nói, "Ngươi không nên nói chuyện làm ta mất tập trung nga, ta sẽ gài móc không tốt đâu."

"Vậy tại sao không dùng khóa kéo?"

"Có một lần, vì kéo khóa không cẩn thận nên tiểu kê kê bị kẹt, rất đau nga!"

Hứa Lai bật cười, kết quả làm cho Lâm Hoài nổi giận: "Ngươi đừng có nói chuyện nữa, để yên cho ta gài móc. . ."

Hoàn hảo là WC không có người khác, Hứa Lai bước tới vài bước, thay hắn gài móc quần.

Nhìn rất phiền phức. . .

"Vậy vạn nhất tiểu trong quần luôn thì làm sao?"

"Sẽ không!" Lâm Hoài tựa trong lòng Hứa Lai, nhìn hắn từng móc từng móc gài vào, "Ta mỗi lần có cảm giác buồn tiểu, thì lập tức báo cáo lão sư, như vậy sẽ không tiểu trong quần, chưa từng có nga!"

Móc đã gài xong hết, Hứa Lai nhìn bé trai so với chính mình thấp hơn, ngực tự dưng có chút ấm áp. Tay không nhịn được ôm trọn hắn, áp má lên tóc hắn,. . .thật thơm.

Loại hương vị này thật lâu sau đó vẫn còn quanh quẩn trước chóp mũi hắn, rất khó rất khó quên.

"Hứa Lai, ngươi thật tốt"  Lâm Hoài cường điệu nhấn mạnh một câu.

"Ưn" Vòng tay ôm Lâm Hoài càng siết chặt.

"Chúng ta là bằng hữu đúng không?"

Hứa Lai nhéo nhéo hai má trắng mịn, cười nói: "Chúng ta còn hơn cả bằng hữu, chúng ta là huynh đệ!"

Lâm Hoài vui vẻ ra mặt, liên tục gật đầu.

"Ân, là huynh đệ!"

Hai tiểu huynh đệ nắm tay nhau đi dạo ở khu vực gần trường.

Hứa Lai ngày đó rất hài long, bàn tay mà hắn đang nắm lấy thực non mịn hết sức , tiếng cười thời niên thiếu thực trong trẻo, dù là chỉ ăn một cây kem đậu, đều hài lòng tựa như nhặt được dollar trong bảo khố.

Ngày đó bọn họ trở về trễ hơn dự tính, bất quá, tài xế thúc thúc cũng đến trễ thế nên cũng không phát hiện hai người chuồn đi chơi.

Vốn hai người có ước hẹn sẽ cùng nhau tiếp tục đi chơi. Chỉ là không bao lâu sau, Lâm Hoài phải đi Mỹ.

Hứa Lai nhìn hình Lâm Hoài trong ví da, cười thật rạng rỡ, hắn chậm rãi gấp ví lại cho vào túi.

* v *~Chương 5 ~* v *


Bởi vì quốc nội quan tâm đến Lâm Hoài ngày càng nhiều, người đại diện của Lâm Hoài mới thương lượng với ba mẹ hắn, cho hắn về nước phát triển hai năm. Ba Lâm mẹ Lâm vui vẻ đồng ý.

Bất quá bởi vì công việc của họ quá nhiều, không thể đi đâu được nên cuối cùng chỉ có Lâm Hoài cùng người đại diện về nước.

Thành S, mới rời đi có sáu năm đã biến hóa đến nỗi không nhận ra. . .

Lâm Hoài mở cửa sổ xe, nhìn nửa ngày, thẳng đến khi thấy nhà bảo tàng của ba thiết kế, mới có thể xác nhận đã về tới thành S.

Tại nước ngoài đã lâu, khi trở về chắc chắn sẽ muốn làm một chuyện: đi ăn đêm. Thành S vốn phi thường nổi danh với các món ăn vặt.

Người đại diện vốn đang đói, liền dẫn theo bé ngoan Lâm Hoài tiến vào chợ đêm. Lâm Hoài kiếm kiếm mấy món mình thích, nhưng từ lúc chợ đêm mới họp cho đến mười một giờ cũng không ăn được đủ các món hắn muốn.

"Đi, Tiểu Hoài!"

Lâm Hoài lắc đầu, hắn còn chưa được ăn cá viên chiên thơm ngon mà!

Vóc dáng hắn bây giờ cũng đã rất cao rồi, chân dài nên bước rất rộng, người đại diện đáng thương bị bỏ rơi tít đằng sau.

Rốt cục hắn tìm được rồi, cách đó không xa có bán cá viên chiên, hắn chạy tới, nhếch miệng cười đắc ý, nói: "Một hộp cá viên chiên!"

Kỳ thực trước đây tại thành S, mẹ không cho hắn ăn vặt, thế nhưng ba lại hay len lén dẫn hắn đi ăn.

Trời cũng khuya rồi, chợ đêm cũng muốn tan, Lâm Hoài ngồi vào bàn, chống cằm chờ cá viên chiên.

Trong bếp, cậu thanh niên đứng chiên cá cả buối tối cuối cùng quyết định đóng cửa, nhượng vị tiểu đệ phục vụ bàn lo dọn dẹp, còn bản thân bưng hộp cá cuối cùng trong ngày ra cho khách.

Tay của khách nhân thật trắng, ngón tay rất dài, tuổi tác cũng không nhỏ vậy  mà vẫn còn chống cằm, giống như bạn nhỏ ở vườn trẻ [:x]

Thanh niên đi đến trước mặt hắn, đặt hộp cá viên trên bàn, miệng bắt chuyện "Mời dùng"

Ngẩng đầu nhìn, nhưng ngây người. . .

Lâm Hoài nghe vị thơm nức của cá viên, nước bọt thiếu điều muốn chảy ra, bất quá vẫn lễ phép đáp: "Cảm ơn~~~" Lúc vừa nói ra thì thấy được mặt cậu thanh niên . . .

Hứa Lai

Lâm Hoài lộ ra hai hàm răng trắng: "Hứa Lai!" Vươn tay kéo lấy tay áo hắn, đung đưa đung đưa. . .

Hứa Lai cúi đầu, không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng hắn tươi cười.

"Lâm Hoài, không ở Mỹ vẽ tranh nữa sao, đừng cười nữa, ăn cá viên đi."

"Ân!" Lâm Hoài trong miệng đáp ứng, tay trái vẫn chăm chú nắm tay áo của Hứa Lai, rất sợ hắn rời khỏi. Tay phải cầm đũa gắp cá viên, nhét đầy miệng, còn ráng nói, "Hứa Lai. . . Ta rất nhớ ngươi a, ta. . . ta hiện tại về nước vẽ tranh a. . .chúng ta có thể cùng nhau ngoạn."

Hứa Lai gật đầu với người đại diện , ngồi ở bên cạnh Lâm Hoài . . .

"Ngươi muốn ăn nữa không, ta làm thêm cho ngươi."

"Lâm Hoài lắc đầu: "Thôi, no rồi, lần sau làm cho ta ăn, Hứa Lai ngươi thật tốt. Còn có thể chiên cá viên nữa."

Hứa Lai thấy buồn cười, nghĩ thầm xZachiên cá viên thì có khó cái gì đâu a, ngươi là họa sĩ a.

Lâm Hoài đặc biệt hài long, chuyên tâm ăn no a ăn no cái bụng nhỏ, tiếp tục nói với Hứa Lai

"Ta sẽ vẽ vẽ tranh, rất đơn giản, chính là, . . . chính là. . ." Hắn hình dung không ra sẽ vò đầu.

"Vẽ rất nhiều rất nhiều bức tranh, để trong phòng, thật nhiều thật nhiều người ngắm, còn chụp ảnh nữa. Ân. . ." Lâm Hoài suy nghĩ một chút, còn việc hắn vẽ Hứa Lai phải giấu nga, đây là bí mật nga!

"Hứa Lai, ta nói cho ngươi, người ngoại quốc da không đẹp, trên người lại có mùi! Cho nên mới cần dùng nước hoa, rất thối!"

"KFC cũng không thể ăn, không giống với ở đây."

"Ta hiện ở đây, ngươi phải cùng đi chơi với ta. . . "

Hứa Lai vẫn nghe, dọn hàng, hắn vẫn đi cùng Lâm Hoài, vừa đi vừa lắng nghe hắn nói liên miên cằn nhằn. . .

Hai người tựa hồ như chưa từng có 7 năm xa cách . . .

Vẫn như ngày xưa ở trường, nắm tay, đùa giỡn. . .

Chỉ là Hứa Lai rất có kiên trì, chứng hiếu động của hắn đã khỏi hoàn toàn.

Người đại diện ở một bên có chút suy nghĩ. . .

Đầu tiên hắn đã nhận ra, Hứa Lai đó chính là người trong bức tranh vẽ thần bí Lâm Hoài đặt ở đầu giường.

Chỉ là mặt mày không có vẻ kiêu ngạo cùng bá đạo, ngược lại còn có vẻ rất bình thản, giống như từng trải qua rất nhiều tang thương.

Bọn họ xem ra là quen nhau

Quen nhau thế nào nhỉ?

Người đại diện biết Lâm Hoài ngày trước học trường đặc biệt, thế nhưng tiểu đệ kia nhìn dáng dấp rất bình thường a, sẽ không học cùng đâu. . .

Một người ăn mặc tao nhã, một người quần áo dính đầy dầu mỡ còn ám khói.

Đứng chung một chỗ, nhưng không có cảm giác tương phản, trông rất hòa hợp. . . .

* v * ~Chương 6 ~* v *

Để bồi Lâm Hoài, Hứa Lai nghỉ một phần việc ở quán.

Kỳ thực hai người cũng không làm gì đặc biệt, chỉ là cùng nhau đi công viên, xem phim, đi hát karaoke, dạo phố, ăn hàng, thậm chí đi chụp hình sticker nữa.

Người đại diện mới đầu còn lon ton theo sau, rốt cuộc thấy Hứa Lai trông cũng ổn nên cuối cùng để cho bọn họ ở một mình.

Trời mùa hè a~ da Lâm Hoài thật trắng dù cho phây phây dưới trời nắng cũng không đen sạm đi chút nào, nhưng tinh thần lại phấn chấn hơn. Ngay cả Hứa Lai cũng dần dần thoát ra khỏi cái vẻ ngoài u sầu trước đây.

Tuy rằng mấy ngày nay tiêu không ít tiền, nhưng Hứa Lai một chút cũng không đau lòng.

Hôm nay, Lâm Hoài nói: "Hứa Lai, ta muốn vẽ tranh."

Hai người chạy đến cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh, Lâm Hoài chọn một vài cây bút, xem ra dáng điệu rất thành thạo.

Thế là ngay sau đó, Hứa Lai lại bồi Lâm Hoài vẽ tranh.

Nhìn Lâm Hoài chuyên tâm vẽ tranh, Hứa Lai không hề cảm thấy buồn chán.

Ánh mặt trời soi rọi gương mặt tinh tế trắng nộn của Lâm Hoài làm Hứa Lai nghĩ đến một ly kem vani ngon lành.

Bức tranh của Lâm Hoài khiến Hứa Lai hoảng hốt, hắn ban đầu tưởng rằng Lâm Hoài chẳng qua có chút ngốc mà biết vẽ tranh nên mới được truyền thông ca tụng, nhưng rõ ràng hắn sai rồi.

Lần đầu tận mắt chứng kiến bức tranh được hoàn thành, Hứa Lai bị chấn trụ [rung động dữ dội] hoàn toàn.

Hắn không hiểu nội dung của bức vẽ, không hiểu được khái niệm trừu tượng, không có được tư duy nghệ thuật.

Thế nhưng cách phối màu kia thực đẹp đến không thể nào hình dung được, tầng tầng lớp lớp, tựa hồ là lửa, lại tựa hồ như nước.

Hắn nhìn thật lâu . . .

Chuyện này là ngày trước không có à nha, chưa bao giờ hắn chuyên tâm thưởng thức một tác phẩm hội họa như ngay lúc này.

Lâm Hoài rất vui vẻ, khoa tay múa chân, lắc lắc tay Hứa Lai: "Hứa Lai à, ngươi thích không? Nếu thích ta tặng cho ngươi nhé."

Hứa Lai cúi đầu cười: "Tranh này bán rất đắt tiền đúng không?"

Lâm Hoài lại càng hài lòng hơn:"Ngươi thích thật sao, từ này về sau ta vẽ tranh đều tặng hết cho ngươi nhé, Hứa Lai."

Hứa Lai mím môi, đương nhiên là sẽ không đồng ý sở hữu toàn bộ bức tranh của hắn rồi, thế nhưng lại cảm thấy thật vui vẻ trong lòng, mắt có chút cay cay.

Hắn đưa tay kéo Lâm Hoài vào lòng.

Lâm Hoài thấy thấy kỳ lạ, hắn cựa quậy muốn nhìn sắc mặt của Hứa Lai, Hứa Lai muốn tránh né nhưng cũng vô dụng.

"Hứa Lai, ngươi khóc!" Lâm Hoài há to miệng.

Lâm Hoài luống cuống từ trong túi lấy ra khăn tay trắng, giúp hắn lau nước mắt.

Hứa Lai cười, cầm tay hắn rồi ôm hắn vào lòng.

Ôm thực chặt. . .

Kỳ thật, hắn rất cô đơn . . .

Cho tới nay, đều rất cô đơn . . .

Lâm Hoài tựa hồ cảm nhận được điều gì, cũng ôm chặt lấy đối phương.

Bỗng nhiên nói: "Hứa Lai, chúng ta là huynh đệ tốt!"

Hứa Lai cứng đờ, trong chốc lát, mội lúc sau, mới khẽ nói: "Ừ, chúng ta đúng là huynh đệ tốt"

Thế nhưng mà, huynh đệ là vậy đó sao?

Muốn ôm đối phương vào lòng, muốn . . .

Lâm Hoài chợt nói thêm: "Hứa Lai, chúng ta cũng không phải huynh đệ."

Hả?

"Chúng ta so với thân huynh đệ còn thân thiết hơn nữa!"

Thôi rồi tâm tính thiện lương của Hứa Lai rốt cuộc coi như bay mất, dở khóc dở cười, hắn lấy trán áp vào trán Lâm Hoài.

Lâm Hoài cảm thấy chơi đùa thế này rất thú vị, dùng sức cụng trán người kia. Bên bờ hồ, có hai người tung tăng vùng vẫy lăn lộn trên bãi cỏ đùa giỡn cùng nhau, người này ra sức cụng trán vào người kia. [Đùa kiểu gì thế này =]]]

Cuối cùng, Hứa Lai đem Lâm Hoài cười đến mức không thở nổi mà đè trên mặt đất.

Lâm Hoài cười rạng rỡ. . .

Hứa Lai ngơ ngác nhìn. . . .

Cúi đầu. . .

Hôn vào đôi môi hồng hồng kia.

Chỉ trong nháy mắt, hôn xong, Hứa Lai nhảy dựng lên, lúng ta lúng túng.

Lâm Hoài sờ sờ môi của mình, nhìn Hứa Lai, rồi. . . . . . . .giang hai tay: "Nữa đi! Hứa Lai."

Hứa Lai một tay kéo hắn, gương mặt trầm hẳn: "Ngươi không hiểu ta vừa làm gì sao?"

"Ai nói không hiểu, đây là hôn môi nha, người ngoại quốc đều thế này."

Hứa Lai nghe xong có chút ủ rũ, thật là sao có thể trông mong tên ngốc tử này nói cái gì chứ?

"Ư. . . Ta còn muốn" Lâm Hoài đã quá quen thuộc với sự có mặt của người kia ở bên cạnh, lúc này áp sát Hứa Lai lắc lắc cái hông, giống như trẻ con đòi kẹo. "Hứa Lai, ta còn muốn hôn nhẹ mà!"

Hứa Lai cực kì buồn bực, vốn là thanh niên trai tráng, sao chịu được sự mị hoặc đó.

Thật lâu thật lâu, hai người mới buông nhau ra, Hứa Lai thở hổn hển, Lâm Hoài hai má hồng hồng.

Lâm Hoài cũng không biết tại sao, cuối cùng thẹn thùng đem cằm đặt trên vai Hứa Lai, một lúc sau mới nhẹ nhàng thỏ thẻ: "Ta hình như bị bệnh tim rồi. . . " Hắn lấy tay Hứa Lai để trên ngực mình.

"Thình thịch!" "Thình thịch!" "Thình thịch! " Trái tim trong lồng ngực kia đập thực mau.

"Ta thở không nổi. . . "

"Hứa Lai, ta sợ . . . "

Hứa Lai không cho hắn nói nữa, tiếp tục khóa môi hắn.

Hôm nay, cứ như vậy hai người hôn nhau đến tận khuya mới trở về. [Khiếp =))]

* v * ~Chương 7~ * v *

Rốt cuộc lúc đó quay về, vừa vặn là lúc bố mẹ Lâm Hoài về nước trước dự định.

Tại cổng Lâm gia, bốn người chạm mặt nhau.

Lâm Hoài hưng phấn vô cùng, giới thiệu với mẹ: "Đây là huynh đệ tốt nhất của con nha! So với thân huynh đệ còn thân hơn nữa đó!"

Lại cùng Hứa Lai giới thiệu: "Đây là ba của ta, đây là mẹ của ta"

Hứa Lai chung quy cảm thấy rằng, ba mẹ Lâm Hoài có chút khó chịu, nhưng hắn quả thực có hơi thiếu tự tin, cũng không dám nhìn thẳng vào hai người, chỉ ấp úng chào hỏi rồi xoay người định đi về, không ngờ bị ba Lâm Hoài mời vào nhà.

Mẹ Lâm Hoài cũng thu xếp hành lý, ngồi xuống nhìn chăm chú bạn tốt của bảo bối nhà mình.

"Tiểu Hoài, miệng của ngươi bị sao vậy?" Miệng của con trai hình như sưng đỏ lên rất kì lạ.

Lâm Hoài có chút đỏ mặt xấu hổ, thế nhưng trước đó Hứa Lai có dặn hắn, chuyện hôn nhẹ chơi đùa hôm nay là chuyện bí mật của riêng hai người, phải cam đoan không được nói cho người thứ ba biết.

"A. . . " Lâm Hoài không biết nói dối cắn môi im lặng, nhưng mà trên mặt vẫn không khống chế được nụ cười ngọt ngào.

Mẹ Lâm Hoài sắc mặt âm trầm định nói với Hứa Lai điều gì thì bị chồng ngăn cản.

Hứa Lai vô cùng xấu hổ, trong đầu một mảnh hỗn loạn, chính hắn cũng không biết tại sao lại cùng Lâm Hoài hôn môi, thật sự rất rất muốn, thậm chí còn muốn . . .

Người bên kia đúng là cái gì cũng không hiểu.

Thấy được bản thân luôn lừa gạt người kia, thế nhưng, thật sự là nhịn không được. Đặc biệt là lúc Lâm Hoài hưng phấn đòi hắn hôn nữa.

Hắn hoang mang vội vàng đứng dậy, chào tạm biệt ba người kia rồi rời đi.

Lâm Hoài – kẻ miệng còn sưng đỏ, bật dậy quát to một tiếng: "Hứa Lai!"

Hứa Lai dừng lại ở cổng, bất đắc dĩ xoay người nhìn về phía hắn.

Lâm Hoài nhếch mép cười đắc ý, sau đó nhảy chân sáo đến chỗ hắn, hôn một cái trên mặt: "Ngày mai ta muốn đi vẽ tranh nữa nha!" Vẻ mặt cực kì hưng phấn này, không phải là đang nói chuyện vẽ tranh đâu, cái biểu hiện này trăm phần trăm là muốn nói "Ngày mai chúng ta tiếp tục chơi trò hôn nhẹ nhé".

Sớm đem chuyện hứa hẹn sẽ giữ bí mật quên hết.

Khuôn mặt Hứa Lai cũng đỏ lên, từ đầu đến cuối đều không dám giương mắt nhìn lại mà bỏ chạy trối chết.

Vợ chồng Lâm gia nhìn nau, sắc mặt thực khó coi.

Bất quá, Lâm Hoài hưng phấn thái quá, chỉ chực muốn kể với ba mẹ mấy ngày qua đã vui vẻ ra sao, Hứa Lai đã chiên cá viên cho mình nhai, làm bánh bí cho mình ăn, làm cánh gà cho mình gặm, rồi Hứa Lai đã hát bài << Sét đánh người anh hùng>>, Hứa Lai đã lái xe chở mình đi những đây, Hứa Lai đã làm cái này, Hứa Lai đã đụng cái kia, Hứa Lai đã gặp cái nọ. . .

Kỳ thực, những chuyện này, bố mẹ Lâm Hoài đã được nghe qua điện thoại một lần.

Thế nhưng từ trong miệng của con trai mình nói ra, tựa hồ như bố – bậc thầy kiến trúc, mẹ – bác sĩ siêu cấp cũng không bằng một Hứa Lai đầu bếp bình thường.

Hai vợ chồng cũng còn nhớ rõ Hứa Lai, Diệp lão sư ở trường đặc biệt ngày trước cũng từng nói qua, có một bạn học có thể làm cho con trai hai người không khóc nhè nữa.

Bọn họ cũng thấy rõ, bức tranh con trai mình vẽ mấy tháng trời, xem như cục cưng đặt trong phòng ngủ chính là vẽ Hứa Lai.

Con trai của mình có thể có người yêu đúng là chuyện mừng, thế nhưng. . . gia đình của Hứa Lai. . . .

Hơn nữa cái tên này cũng thật là,. . . nghĩ đến đôi môi sưng đỏ của con trai mình, mẹ Lâm Hoài tức giận không thể không ngăn cấm.

Điều này có khả năng sao!

"Tiểu Hoài, bắt đầu từ ngày mai không được gặp Hứa Lai!"

Lâm Hoài ngốc lăng. . .

Ba Lâm Hoài mặc dù cũng không vui, nhưng vẫn đứng vỗ nhẹ nhẹ lưng vợ mình.

Nước mắt Lâm Hoài rớt xuống

Quả nhiên, con trai mình muốn khóc.

Nhiều năm rồi con trai mình không khóc, vậy mà bây giờ lại. . . mẹ Lâm Hoài có chút hối hận. Hài tử này mà khóc, thì không ai dỗ được.

Hơn nữa, hài tử bị như thế này đều là lỗi của ba mẹ . . .

Ai dè, Lâm Hoài chẳng những nín khóc, nước mắt biết mất hoàn toàn, oán hận nhìn chằm chằm mặt đất mà bước đi.

Lên lầu hai, còn quát to một tiếng: "Mẹ thật đáng ghét!" Sau đó đóng mạnh cửa phòng.

Niềm ân hận của mẹ Lâm Hoài bỗng dưng bay mất, tức giận muốn bốc khói.

"Lâm, anh xem con trai anh kìa!"

Ba Lâm Hoài lại không nói gì, nhìn lên lầu hai, ngẩn ngơ suy nghĩ.

* v * ~Chương 8~ * v *

Ngày thứ hai, Lâm Hoài tay xách nách mang đồ bảo là sẽ ra ngoài, hắn cùng Hứa Lai đã ước hẹn, chín giờ ở đường lớn.

Vợ chồng Lâm gia vốn nuông chiều con trai, không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn, kết quả đợi cả mấy tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng Hứa Lai ở đâu.

Lâm Hoài không nói lời nào, lấy điện thoại di động gọi điện.

Hắn vốn không biết dùng, Hứa Lai phải dạy hắn thật lâu mới làm hắn hiểu được một chút. Này thì bấm số để gọi, này thì nhắn tin.

Vợ chồng Lâm gia nhìn thấy con trai mình bấm điện thoại, thiếu điều muốn rớt cằm, trước kia đứa con trai ngốc này có chết cũng không rớ cái điện thoại, điện thoại reo còn cầm vứt đi nữa là!

Thế nhưng không ai nghe máy.

Lâm Hoài lúng túng, Lâm ba ba bảo hắn đưa điện thoại xem thử, nhưng hắn gắt gao cầm chặt nhất quyết không đưa.

Thử gọi vài lần, cũng không có ai nghe máy.

Nước mắt Lâm Hoài chỉ chực trào ra.

Cuối cùng, hắn cầm điện thoại ném xuống đất, òa khóc nức nở.

Mẹ Lâm Hoài vội vàng ôm hắn vào lòng, trong bụng càng hận cực kỳ cái tên Hứa Lai đó.

Ba Lâm Hoài nhặt điện thoại trên mặt đất lên, may quá không hư, ông cũng thử gọi qua hai ba lần nhưng vẫn là "Đã khóa máy"

Hai vợ chồng khuyên can hết lời, lừa con mình về nhà.

Lâm Hoài về đến nhà, ngồi trên sô pha tiếp tục khóc.

Hứa Lai, Hứa Lai.

Bực bội khó hiểu.

Chỉ có khóc, khóc mới làm cho Hứa Lai đến đây.

Hắn khóc lâu thật lâu, lúc tức giận sẽ đem bất cứ thứ gì có thể mà quăng mà ném.

Vợ chồng Lâm gia thở dài, cũng chỉ có thể mặc hắn quăng ném lung tung. Một mặt gọi điện thoại cho người đại diện, nhờ hắn đi tìm Hứa Lai đem đến đây.

Thế nhưng không hề có một tin tức gì. Hỏi Lâm Hoài, cái gì cũng không trả lời, chỉ không ngừng khóc.

Hai mươi mốt tuổi rồi, thành họa sĩ rồi, mà vẫn còn như thế này . . .Aiiii~~~ hai vợ chồng vì đứa con trai này mà cái gì làm được cũng đều đã làm hết.

Đúng khi cả nhà Lâm gia kéo đầy mây đen, lại nghe tiếng chuông cửa, người đứng ngoài cổng chính là Hứa Lai.

Mẹ Lâm Hoài muốn mắng chửi cái tên chết tiệt kia, nhưng lại thấy trên đầu Hứa Lai quấn đầy băng vải, chân lại bước khập khiễng.

Tức giận hỏi: "Bị thương?"

Hứa Lai gật đầu.

Hắn ngày hôm trước trở về, mệt mỏi thao thức suốt đêm không ngủ được, sáng sớm mới chợp mắt được một chút thì chuông báo thức reo, phải đi gặp Lâm Hoài.

Rời giường, vừa ra khỏi cửa đã bị xe người ta đâm vào, chủ xe đã bỏ trốn. Vẫn may là có người đi đường hảo tâm đưa đến bệnh viện. Định gọi điện cho Lâm hoài nhưng điện thoại lại hết pin.

Bây giờ thật vất vả mới có thể đứng lên, vội vội vàng vàng chạy tới, đứng ngoài phòng chợt nghe tiếng khóc của con ma kia.

Ai~~

Hắn vào cửa, trong phòng một mớ hỗn độn. Trời ạ!

Hắn đi đến bên cạnh Lâm Hoài, cầm tay áo lau nước mắt..

"Này, ta tới rồi đây, đừng khóc nữa~"

Lâm Hoài nín khóc, tự mình cầm tay áo của Hứa Lai lau nước mắt, đôi mắt đỏ hoe càng nhìn càng giống con thỏ.

Hắn nức nở, một quyền đánh vào bụng Hứa Lai.

Ui da~~~ Hứa Lai ngã xuống đất, đau đến ứa nước mắt.

Con ma khóc nhè này, sức lực không nhỏ à nha!

"Hứa Lai cái đồ chết tiệt!" Lâm Hoài tức giận, hất mặt sang một bên.

Vợ chồng Lâm gia thấy con trai mình đánh người bệnh nằm dài trên mặt đất, trên mặt đất còn có mấy mảnh thủy tinh vỡ nên có chút không yên tâm.

Hứa Lai từ trên mặt đất đứng lên, ngồi bên cạnh Lâm Hoài, gầm nhẹ: "Có yên không hả!"

Lâm Hoài quay đầu lại: "Điện thoại vỡ rồi! Không gọi được!"

Hứa Lai cũng không giải thích nguyên do, cái điện thoại kia mất hai tháng lương của người ta a, cái điện thoại của hắn thì dùng được năm năm rồi đó. . .!

"Điện thoại vỡ nát rồi hả?"

Lâm Hoài đem cái điện thoại từng bị quăng ném không thương tiếc trong túi ra, gắn gắn, bấm bấm, màn hình sáng lên, hình nền là hắn cùng Hứa Lai.

"Đồ đạc trong phòng là do ngươi đập phá đó hả?"

Lâm Hoài không nói lời nào, quay đi, bị Hứa Lai ôm mặt bắt quay lại.

"Ngươi không phải rất thích sạch sẽ sao, chúng ta cùng dọn nhé?"

"Không thích, ngươi dọn đi!"

"Ta bị thương!"

Lâm Hoài chớp chớp mắt, đưa tay tháo băng trên đầu Hứa Lai xuống. "Không có máu! Gạt người!"

Lúc này mẹ Lâm Hoài nhịn không được mới nói: "Tiểu Hoài, người ta là bị thương thiệt đó."

Mẹ nói thì đương nhiên Lâm Hoài tin rồi, có phần luống cuống, hỏi Hứa Lai: "Đau thiệt hả?" Hắn vẫn còn chút nghi ngờ.

Vợ chồng Lâm gia cùng Hứa Lai đều dở khóc dở cười.

Bất quá tâm tình Lâm Hoài như lộn ngược, đứng dậy xắn tay áo bắt đầu dọn dẹp.

Sợ hắn bị thương, Hứa Lai đang khập khiễng cùng bố mẹ cũng giúp đỡ, nhưng Lâm Hoài lại tống cổ ba người ra khỏi phòng, nói là bọn họ dọn không sạch sẽ!

~END~

.

.

.

Đùa thôi

* v * ~Chương 9 ~* v *

Ngồi trên ghế sô pha, ba Lâm Hoài rót ly nước cho Hứa Lai.

Hứa Lai thụ sủng nhược kinh tiếp nhận, uống một ngụm.

Ba Lâm Hoài bắt đầu phỏng vấn Hứa Lai: "Ngươi cùng hắn là bạn học, hiện tại . . . .bệnh của ngươi. . .à. . . ừ . . hết rồi sao"

"Dạ." Hứa Lai hiểu ý muốn nói đến chứng bệnh hiếu động của hắn ngày đó.

"Con trai ngốc này của ta có ngoan không."

"Hắn bây giờ tốt lắm." Hứa Lai tiếp lời.

Ba Lâm Hoài muốn hỏi thêm vài điều nữa, nhưng rồi lại không biết mở lời làm sao.

Bố mẹ của thanh niên này đều làm việc phi pháp, thế nhưng cậu ta lại không có lưa lạc vào con đường hắc đạo, mỗi ngày đều làm thêm kiếm tiền, không thuốc lá, không uống rựou. Cậu ta chung quy cũng là tiểu hài tử từ trường đặc biệt đi ra mà.

Chỉ là. . . chỉ là cậu ta cùng Lâm Hoài giống nhau, là. . . con trai!

Lâm ba ba đương lúc do dự, thì Hứa Lai đột nhiên nói: "Bác trai, ta sẽ chăm sóc cho hắn cả đời."

Nói xong, đầu cũng rất nhanh cúi xuống, cái cổ cũng đỏ cả lên.

Ba Lâm Hoài trong lòng rung động, rồi lại cười phá lên, cậu ta vẫn chỉ là một hài tử thôi.

Mẹ Lâm Hoài cầm khay từ trong bếp đi ra, nghe rành mạch từng câu từng chữ.

"Cã đời, ngươi có biết, chắm sóc một đứa. . . " vành mắt Lâm mụ mụ có chút hồng.

Hứa Lai quay đầu lại, rất từ tốn nhưng rất kiên định, còn nói "Hắn rất tốt."

Lúc này, Lâm Hoài sôi nổi hoạt bát đã chạy tới, khoe kết quả công việc lao động chân tay vừa rồi của hắn, mọi người thôi không nói nữa.

Lâm Hoài nhất định bắt Hứa Lai nấu cho hắn ăn.

Hứa lai tại nhà vội vội vàng vàng, mẹ Lâm Hoài cũng nhanh tay lẹ chân phụ giúp.

"Ta là bác sĩ, nhưng ta lại không hiểu được nha." Lâm mụ mụ nhìn Hứa Lai nhanh nhẹn mà nấu ăn, nhịn không được mà mở miệng.

Hứa Lai bỏ cánh gà vào trong nồi, miệng nói: "Ta không quan tâm những việc khác, ta chỉ muốn chăm sóc hắn, cùng hắn ở một chỗ vui vẻ"

Mẹ Lâm Hoài không thèm nhắc lại.

Bữa cơm này, bốn người cùng nhau ăn, món ăn cũng là thông thường, thế nhưng mọi người đều rất vui vẻ.

Có rất nhiều chuyện, đúng là cần phải dùng thời gian để chứng minh.

Càng cần có cơ hội để chứng minh.

* v * ~Chương 10 ~ * v *

Tiểu Diệp rất nhiều năm sau gặp lại ma khóc nhè cùng tiểu bá vương ngang ngược.

Hai người cùng nhau đến thăm lão sư.

Ma khóc nhè đã trở thành họa sĩ nổi tiếng, tiểu bá vương ngang ngược không còn hung hăng nữa, đang kinh doanh một nhà hàng.

Hia người hình như tình cảm tốt lắm. Còn nhất định mời nàng đi ăn cho bằng được.

Trong bữa tiệc, tiểu bá vương ngang ngược chăm sóc cực kì đặc biệt cho ma khóc nhè. Lúc trả tiền, Tiểu Diệp tinh tường thấy, trong ví da của tiểu bá vương hé ra một hình ảnh được cắt từ báo, đúng là ma khóc nhè đang nhe răng cười tỏa nắng.

~~~~~~~~~~~~~~~~END~~~~~~~~~~~~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: