
Chương 9: Huyết Ảnh Truy Sát - Tử Chiến Trong Đêm
Sát khí phủ trùm sào huyệt Lâm gia
Ánh trăng lạnh lẽo treo lơ lửng trên bầu trời, rọi xuống đống đổ nát của sào huyệt Lâm gia. Mùi máu tanh nồng đậm hòa cùng hơi sương, tạo thành một thứ không khí ngột ngạt, nghẹt thở.
Giữa khoảng sân phủ đầy xác chết, Mạc Trần đứng đó, thân ảnh đơn độc như một bóng ma trong đêm.
Hắn mặc một bộ y phục đen thẫm, đã nhuốm đầy vết máu. Trên người hắn có vài vết thương chưa kịp khô, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như lưỡi dao, không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay hoảng loạn.
Bàn tay phải siết chặt một thanh dao găm mỏng, dài cỡ hai gang tay, lưỡi dao sắc bén phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt. Mỗi giọt máu nhỏ xuống từ lưỡi dao đều như đang khắc ghi tội nghiệt mà hắn vừa gây ra.
Mạc Trần không phải người lương thiện. Hắn giết người không chớp mắt, nhưng không giết kẻ vô tội.
Lâm gia đã truy sát hắn, đã giết người của hắn.
Vậy nên, hắn đáp trả bằng một màn huyết tẩy toàn bộ sào huyệt của bọn chúng.
Nhưng hắn biết, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Đột nhiên—
ẦM!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên từ phía xa, kéo theo những luồng sát khí cuồn cuộn ập đến!
Trong bóng tối, một đoàn người đang lao đến.
Hơn mười tu sĩ Trúc Cơ, dẫn đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng, khuôn mặt đầy hằn sâu của năm tháng.
Hắn vận một bộ trường bào màu xám tro, vạt áo bị gió đêm cuốn lên, để lộ đôi bàn tay gầy guộc nhưng tràn đầy sức mạnh.
Lâm Thiên Phong – Lão tổ mạnh nhất còn sót lại của Lâm gia!
Hắn là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đã tu luyện hơn tám mươi năm, một tay lập nên cơ nghiệp của Lâm gia, dùng máu và xương cốt của kẻ thù để leo lên vị trí hiện tại.
Nhưng hôm nay, hắn đã mất tất cả.
Lâm gia… đã bị diệt.
Và kẻ gây ra tất cả, chính là thiếu niên áo đen đang đứng bất động giữa biển xác chết kia.
Sát khí trong mắt Lâm Thiên Phong bùng lên dữ dội!
"Mạc Trần!"
"Ngươi… giết sạch Lâm gia?"
Giọng hắn khàn đặc, như đang cố đè nén cơn cuồng nộ.
Mạc Trần khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh băng.
"Ngươi nghĩ sao?"
Lâm Thiên Phong gầm lên!
"Tiểu súc sinh! Hôm nay ta sẽ nghiền xương ngươi thành tro!"
ẦM!
Khí thế Trúc Cơ hậu kỳ bùng nổ!
Cả không gian như chấn động trước luồng linh lực khủng khiếp tỏa ra từ hắn!
Phía sau Lâm Thiên Phong, hơn mười tên Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ lập tức triển khai đội hình, bao vây lấy Mạc Trần!
Bọn chúng đều là những kẻ trung thành nhất còn sót lại của Lâm gia, mắt đỏ ngầu vì thù hận.
Tất cả đều muốn xé xác Mạc Trần!
Nhưng Mạc Trần không sợ.
Ngược lại, khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười lạnh.
"Tốt lắm… vậy thì đến đây đi."
Truy sát trong đêm
ẦM!
Lâm Thiên Phong không nói thêm lời nào, tung ra một chưởng!
"Thiên Phong Chưởng – Phá Vân Kích!"
Một luồng khí chưởng khổng lồ mang theo sức mạnh của gió bão ập xuống, xé rách cả không gian!
Mạc Trần nhún chân, thân ảnh như bóng quỷ biến mất!
BÙM!
Khí chưởng đánh xuống đất, cả một khu vực bán kính mười trượng bị san phẳng!
Nhưng ngay khoảnh khắc đó—
Vụt!
Một bóng đen xuất hiện ngay sau lưng một tên Trúc Cơ sơ kỳ!
"Chết đi."
Phập!
Dao găm lạnh như băng cắt ngang qua cổ hắn!
Máu phun thành vòi!
Tên Trúc Cơ sơ kỳ chưa kịp phản ứng đã đổ gục xuống!
Những kẻ khác lập tức lùi lại!
Nhưng—
"Muộn rồi!"
Xoẹt!
Mạc Trần lướt qua như một cơn gió, lại một cái đầu rơi xuống đất!
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã giết chết hai Trúc Cơ sơ kỳ!
Lâm Thiên Phong trừng mắt, gầm lên!
"Dựng trận! Khóa hắn lại!"
Những kẻ còn lại lập tức rút ra một loạt trận kỳ, cắm thẳng xuống đất!
"Huyết Sát Trận – Phong Bế!"
ẦM!
Một luồng ánh sáng đỏ bừng lên, bao phủ toàn bộ chiến trường!
Không gian bị khóa chặt!
Mạc Trần không còn đường trốn!
"Tiểu tử, xem ngươi thoát kiểu gì!"
Lâm Thiên Phong cười lạnh, tung ra một kiếm!
"Lôi Đình Kiếm Vũ!"
Trên bầu trời, vô số lưỡi kiếm bằng lôi điện hiện ra, sau đó đồng loạt lao xuống!
ẦM ẦM ẦM!
Khói bụi mịt mù, bóng dáng Mạc Trần biến mất trong đống đổ nát!
"Chết chưa?"
Một tên Trúc Cơ trung kỳ nhíu mày, cảnh giác quan sát.
Nhưng ngay khi khói bụi tan đi—
ẦM!
Một luồng huyết quang bùng nổ!
"Huyết Ma Công – Huyết Ảnh Tàn Sát!"
Vụt!
Những kẻ bao vây hắn chỉ kịp nhìn thấy một cơn lốc đỏ lao tới!
"A a a!!"
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Máu lại tiếp tục nhuộm đỏ màn đêm.
Trong vòng mười hơi thở—
Bốn Trúc Cơ sơ kỳ, hai Trúc Cơ trung kỳ bỏ mạng tại chỗ!
Lâm Thiên Phong trợn trừng mắt!
"Không thể nào! Ngươi… ngươi là quái vật sao?!"
Mạc Trần hạ xuống, nhẹ nhàng vung tay hất đi vết máu trên lưỡi dao.
Hắn khẽ liếm môi, đôi mắt đỏ rực đầy tà dị.
"Ngươi không biết sao? Trong bóng tối…"
"Ta chính là tử thần."
Lâm Thiên Phong siết chặt thanh kiếm trong tay, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng.
Cuộc chiến này… còn lâu mới kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro